Editor: trang bubble ^^
Cách lúc Mộ Lam Yên rời đi, đã qua nửa giờ!
Bên trong Mộng Tương viện ở Ngao phủ, khe hở của cửa phòng đóng chặt truyền đến tí ti ý lạnh.
Bên giường cách xa năm bước để hai thùng khối băng, đều đang tỏa ra khí lạnh lượn lờ. Đó là thứ lấy ra từ trong hầm ướp lạnh của Ngao phủ, Mẫn phu nhân và Ngao Tháp cũng đứng khá xa, trên người cũng có quần áo bao bọc thân thể mà người làm mang đến. Tố Quý thấy không phải tiểu thư nhà mình ngã bệnh, cũng không tới gần phía trước tham gia trò vui, khéo léo ở lại bên cạnh Mẫn phu nhân không dẫn theo một tỳ nữ, chờ Mộ Lam Yên trở lại.
Chỉ có Linh Linh một tay cầm khăn lông ướt, vừa một lần lại cẩn thận lau chùi thân thể nóng bỏng của Ngao Tương. Dù là giờ phút này đôi môi nàng đã cóng tím bầm run lẩy bẩy, cũng không dám mảy may chậm trễ, bởi vì những thứ này đều là Mộ Lam Yên dặn dò lúc gần đi!
Đang lúc mọi người yên tĩnh chờ đợi người trên giường có một chút dấu hiệu chuyển biến tốt, cửa chính gian phòng của Ngao Tương đột nhiên bị một sức mạnh to lớn đẩy ra.
Mọi người cho là bên ngoài nổi lên gió lớn, cho đến khi nghiêng đầu sang chỗ khác thấy Mộ Lam Yên đến gần, lòng thấp thỏm mới thả xuống.
Tố Quý là người đầu tiên trực tiếp chạy tới bên cạnh Mộ Lam Yên trước, nhìn bộ dáng đối phương có chút nhếch nhác, đau lòng nói: "Tiểu thư, người đây là đánh nhau ở đâu tới? Tại sao cả người bẩn thỉu vậy?"
Mộ Lam Yên không có thời gian giải thích những thứ này, ánh mắt nhìn ra xa đến trên người Linh Linh bên giường Ngao Tương, móc ra một buội Tiên Linh Thảo phơi khô từ trong lòng.
"Đại phu đâu?" Mộ Lam Yên hỏi.
Linh Linh cảm nhận được ánh mắt đến từ Mộ Lam Yên, trong lòng tất nhiên hiểu rõ tiểu thư được cứu rồi. Ánh mắt cảm kích không rời khỏi Mộ Lam Yên, bèn để khăn ướt xuống, bước nhanh đi tới. Mẫn phu nhân và Ngao Tháp thấy Mộ Lam Yên trở lại, cũng là tiếp cận cửa, muốn nhìn một chút đối phương có cầm thuốc dẫn về hay không.
"Sau khi đại phu cầm thuốc về, bèn đến trong sân nấu thuốc cho tiểu thư rồi!" Ánh mắt Linh Linh lấp lánh nhìn cỏ khô trên tay Mộ Lam Yên, có chút nghi ngờ hỏi: "Chính là cái này?"
Mọi người chỉ nghe nói về Tiên Linh Thảo, không thấy mô tả kia, cho nên cảm thấy kỳ quái cũng là hoàn toàn có đạo lý. Chỉ có trong lòng Mộ Lam Yên biết, cái này bắt nguồn từ Tiên Linh Thảo hoang dại được linh hầu bảo vệ ở trên vách đá, dược hiệu so với nhân công trồng trọt ở Mộng Lý Hồi cao hơn rất nhiều lần.
"Nhanh đi đưa cái này cho đại phu là được, nhất định phải nhìn chằm chằm đại phu bỏ cả gốc cây xuống. Nếu không hiệu quả sẽ giảm phân nửa đấy!" Mộ Lam Yên nhét vào trong lòng bàn tay của đối phương, nghiêm túc dặn dò, cũng không phải bởi vì không tin tưởng đại phu đó, mà là vật này rất hiếm thấy, ngộ nhỡ đâu —— dù sao cái này chung quy cũng là nàng hy sinh nhan sắc đổi trở lại đấy!
Linh Linh không hiểu, chỉ đành phải nhanh chóng gật đầu một cái, chạy như bay ra khỏi gian phòng. Khi nhiệt độ phía ngoài bao vây nàng thì mới cảm giác thiên nhiên quả thật là quá tuyệt vời!
Ở lại bên trong phòng, Mộ Lam Yên dùng một ánh mắt an ủi nhìn một chút hai người Mẫn phu nhân, mới vòng qua Tố Quý tiến về phía bên giường Ngao Tương. Đến gần thì liền cảm giác chung quanh quả nhiên là lạnh ghê gớm, theo bản năng rụt áo váy một cái, mới đưa tay bắt mạch cho Ngao Tương.
Giờ phút này, Mẫn phu nhân cũng không nhịn được nữa, vội hỏi: "Tương Nhi sao rồi?"
Mộ Lam Yên ngoái đầu nhìn lại đối phương một cái, tiếp tục thả cánh tay Ngao Tương trở về: "Ổn định, mạch đập có chút yếu. Đợi lát nữa uống thuốc, qua một khắc đồng hồ nhìn lại. Mẫu thân, không cần quá lo lắng, muội muội không có việc gì."
"Ôi, thật sự là nghiệp chướng mà!" Mẫn phu nhân có chút tự trách, Ngao Tháp thấy tình thế lập tức lại đi lên an ủi mấy câu. Mộ Lam Yên nhìn đôi phu thê xứng đôi lại ân ái kia, quả nhiên là có chút hâm mộ!
Tố Quý thấy tiểu thư giống như chuyện cũng xong xuôi rồi, mới lên trước méo miệng nói: "Tiểu thư, người nhanh lên một chút đi ra đi, bên trong lạnh, chớ đông lạnh bị cảm!"
Mộ Lam Yên nghe nói, nhíu mày liếc mắt nhìn Tố Quý quan tâm nàng, giọng có chút gian xảo nói: "Sợ ta bị cảm à? Vậy thì cùng nhau dời khối băng đi ra đi!"
"A!" Tố Quý có chút kinh ngạc, từ lúc nàng đi vào đã không thích Tam tiểu thư của Ngao phủ này, chớ nói chi là làm việc cho Tam tiểu thư này. Ánh mắt nhìn Mộ Lam Yên, không để ý mọi người chung quanh đứng là ai, lầm bầm một câu: "Ta mới không muốn đấy. Người làm của Tam tiểu thư nhiều chuyện, để cho các nàng đi làm không phải là được rồi."
Mộ Lam Yên cũng là nổi giận bĩu cánh môi, mặt không thể làm gì: "Vậy cũng được. Vậy thì một mình ta tới là được rồi!" Dứt lời, chính là kề người muốn đi di chuyển những thùng băng vừa lớn vừa nặng kia.
Nào có đạo lý chủ tử làm việc, người làm nhìn!
Tố Quý thấy tình thế, vội vàng chạy đến phía Mộ Lam Yên: "Đừng đừng đừng! Tiểu thư, người như vậy lại là ngại chết ta. Ta giúp người cùng nâng còn không được sao!"
Ngao Tháp thấy hai tiểu cô nương muốn nâng lên vật nặng này, bèn muốn cùng giúp họ. Mộ Lam Yên lo lắng Mẫn phu nhân có chút đau lòng quá độ không có Ngao Tháp chăm sóc lại ngất đi, vậy thì không được tốt rồi.
"Không cần không cần, hai người ta và Tố Quý là được rồi, vật này không nặng!" Mộ Lam Yên nói.
Sức nặng bản thân một thùng băng này đã cần một nam tử trưởng thành mới có thể nâng lên được, hiện tại khối băng bên trong hòa tan thành nước, dĩ nhiên là nặng hơn. Mẫn phu nhân lo lắng Mộ Lam Yên sẽ không chịu nổi, cũng có ý định bảo Ngao Tháp đi hỗ trợ: "Yên Nhi, trước đó nghe đại phu nói tối hôm qua con tức giận công tâm, con như vậy sao có thể chứ. Bọn hạ nhân đều đang ở bên ngoài, kêu bọn họ đi vào là được."
Mẫn phu nhân nghe được Mộ Lam Yên tức giận công tâm dĩ nhiên là rất sốt ruột, nửa đêm bò dậy chạy tới Liễu Tâm viện đã sớm tỉnh cả ngủ. Không biết làm sao mới vừa nghe nói Yên Nhi của nàng đã không còn đáng ngại, bên kia lại truyền đến Ngao Tương té xỉu ở trong Từ Đường.
Tối hôm qua mưa rất lớn, Mẫn phu nhân lòng như lửa đốt không để ý người làm che dù, chính là đội mưa chạy ra ngoài.
Mộ Lam Yên nhàn nhạt cười một hồi: "Không sao, trong phòng này ra ra vào vào dễ dàng trúng gió, hiện tại muội muội trúng không phải một chút gió. Hơn nữa, con đã đi ra ngoài chạy một vòng, người xem con chẳng có chuyện gì đâu." Dứt lời, chính là cúi đầu xuống, cố ý che giấu tâm tình của mình.
Mọi người là kẻ tham lam, lúc trước Mẫn phu nhân một lòng hướng về nàng, mặc kệ Ngao Tương ầm ĩ thế nào nàng đều là thờ ơ ơ hờ. Mà trước mắt, d!^Nd+n(Q%[email protected] người sáng suốt đều nhìn ra, hai đứa con gái đồng thời ngã bệnh, Mẫn phu nhân vẫn là hướng về đứa con gái ruột thịt của nàng. Vì thế, trong lòng Mộ Lam Yên lại cảm thấy có một chút ghen tức, cho nên càng thêm có thể hiểu vì sao Ngao Tương quật cường như vậy rồi.
Khi hai người phí sức của chín trâu hai hổ, dời vạc nước đi đến bên cạnh, trong sân nấu thuốc cũng đã xấp xỉ xong rồi. Tố Quý có chút buồn bực, thừa dịp người trong phòng không để ý đến họ, nhỏ giọng nói thầm với Mộ Lam Yên: "Tiểu thư, vạc nước này của người đặt thật tốt, vì sao người còn phải dời nó vậy? Quả nhiên là phí sức lại chẳng có kết quả tốt."
Mộ Lam Yên đưa ngón trỏ ra cong nhẹ nhàng búng một cái ở trên đầu đối phương: "Ngươi quả nhiên vẫn thật là đủ lười đấy. Trước đó bảo các ngươi cầm khối băng đến là vì hạ nhiệt độ cho Ngao Tương, hiện tại thuốc sắp chuẩn bị xong rồi. Hơn nữa, nhiệt độ bên ngoài của nàng rõ ràng có giảm xuống, dĩ nhiên là không cần rồi."
Cuối cùng Tố Quý vẫn rất là không tâm cam tình nguyện ồ một tiếng, âm đuôi bị Ngao Tương đột nhiên tỉnh lại ho khan một hồi bao phủ lại. Mọi người tỏa sáng hai mắt, Mẫn phu nhân nhanh chóng nhào tới trước mặt Ngao Tương, nắm chặt chặt tay ngọc ấm áp của Ngao Tương.
"Tương Nhi, Tương Nhi, con đã tỉnh rồi?" Mẫn phu nhân nói.
Sau khi tỉnh lại, cặp mắt đỏ bừng của Ngao Tương nhìn đầu người đứng ở trước giường của nàng, nhìn chung quanh một vòng cuối cùng cố định lại trên người Mộ Lam Yên đến gần. Vẻ mặt còn có chứa chút xíu chán ghét, Mẫn phu nhân quan sát được ý đồ của nàng, lập tức giải thích: "Tương Nhi, lần này nhờ có Yên Nhi. Về sau, con cần phải đối với nàng tốt một chút!"
Ngao Tương nghe tiếng, tuy là không nói nhưng trong lòng thì vô cùng khổ sở. Mình là chứng minh Mộ Lam Yên này không phải người tốt, thà rằng gặp mưa cũng không muốn nhận sai. Cũng đã đến tình cảnh như vậy, mẫu thân lại vẫn thiên vị nàng ta. Theo bản năng nhìn vẻ mặt của mẫu thân, ảm đạm đi rất nhiều, cặp mắt đỏ ngầu từ từ trở nên đau xót khó nhịn.
Nhưng nàng lại mạnh mẽ cắn răng, tuyệt đối không thể cúi đầu cho đối phương nhìn!
Mộ Lam Yên thấy Ngao Tương không có chút nào ý đồ nhận sai, ngược lại ánh mắt nhìn nàng thêm thù hằn hơn trước kia. Trong lòng cũng lười phải so đo những thứ kia, giọng không mặn không lạt, liếc đối phương một cái: "Nếu tỉnh rồi, cố gắng nhịn một lát rồi uống thuốc đi. Hiện tại thuốc cũng nên nấu xong rồi." Dứt lời, cố ý đi vài bước tới bên cạnh, cố ý rời khỏi tầm mắt của Ngao Tương.
Mộ Lam Yên mới vừa nói dứt lời, Linh Linh chính là bưng thuốc đi vào.
Nhìn thấy tiểu thư trên giường đã mở hai mắt ra, có chút kích động tăng nhanh bước chân: "Tiểu thư, tiểu thư, rốt cuộc ngài đã tỉnh rồi!" Cầm chén thuốc đặt ở trên tủ thấp cạnh giường, phối hợp Mẫn phu nhân đỡ Ngao Tương dậy, lót gối tốt hơn chút sau lưng.
Ngao Tương có chút tốn sức chỏi người lên, muốn dùng bàn tay mượn lực, nhưng năm ngón tay mới vừa chạm đến mặt giường, chính là đau đớn "Xít ——" một tiếng thu hồi đôi tay.
Xòe bàn tay ra vừa nhìn, trên mặt năm đầu ngón tay đột nhiên chia ra xuất hiện một điểm nhỏ.