Edit: kaylee
Mấy ngày nay, trong sân muôn hoa đón xuân từ từ nở rộ phong thái mùa xuân, mắt thấy trời đông giá rét thật đã qua, lqd một năm mới quả thật đã đến.
Cả tháng chạp, Dung phủ giống như là bị người khoác lên một tầng bóng râm, không khí trầm lặng, rồi lại vận rủi liên tiếp.
Thừa dịp ngày tốt xuân về hoa nở này, cuối cùng trên dưới trong Dung phủ cũng có mấy phần nụ cười, chưa tới hai ngày, llêqquýđôn chính là ngày tốt nâng Tần phu nhân làm bình thê, tất cả mọi người đều vội vì chuyện này.
Trong vườn hoa, một đôi mẫu tử ngồi đối diện.
"Nương, người nói làm thế nào mới tốt?" Gương mặt của cô nương ngồi ở đối diện tràn đầy sầu lo và hoảng sợ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện đầy sầu bi.
"Con nhưng ngàn vạn đừng ở nơi này nói ra lời sai lầm gì, chỉ cần con làm theo lời của ta, con sẽ lấy được thứ con muốn!" Phụ nhân xinh đẹp híp mắt uống một ngụm trà để lạnh trên bàn đá, trong mắt tràn đầy tính toán.
Đúng, hai người này chính là mẫu tử Nhị phu nhân.
"Nhưng mà...... Ngày sau bị lộ thì làm như thế nào cho phải?" Dung Huệ Kiều vẫn là gương mặt sầu khổ như cũ, nàng ta lặng lẽ đặt tay ở trên bụng bằng phẳng của mình, chỉ là trong nháy mắt, trong mắt của nàng ta hiện qua một chút chán ghét.
Đáng chết, làm sao vận khí của nàng ta lại kém như vậy, chỉ một lần, đã mang thai.
Nàng ta không cam lòng, nàng ta tức giận ảo não, rồi lại không còn cách nào, nhưng trong lòng thì càng thêm giận Dung Noãn Tâm, hôm đó nếu không phải nàng lưu lại một mình nàng ta, nàng ta cũng sẽ không bị tên cầm thú Thái tử kia......
Dung Huệ Kiều chỉ lo hận Dung Noãn Tâm, lại không nghĩ rằng mình cũng từng có lòng xấu xa, đã từng muốn lợi dụng Thái tử cho Dung Noãn Tâm một chút dạy dỗ, tiếc rằng lại kéo mình vào.
Nhị phu nhân khẽ thở dài một cái, trong lòng tự nhiên cũng là không cam lòng, nhưng nàng biết rõ Thái tử không thành được chuyện, có lẽ lựa chọn của Dung Huệ Kiều là đúng.
Đưa tay nhẹ nhàng vỗ một cái ở trên mu bàn tay của Dung Huệ Kiều, dùng ánh mắt ý bảo nàng không cần khẩn trương.
Nữ nhân thế gian này, lại có người nào không khổ, đặc biệt là nữ nhân trong nhà cao cửa rộng này, tranh đấu và âm mưu quỷ kế đã thành cơm thường trong nhà của các nàng......
Dung Huệ Kiều cắn răng, cuối cùng kiên định gật đầu, đúng, nàng ta phải có được người kia, nếu không, nàng ta chỉ có một con đường chết.
Ngày hai mươi tám tháng riêng (/ lee~lqđ), ngày hôm đó quả thật là ngày tốt.
Nâng bình thê vốn là chuyện cực kỳ phức tạp lại vui mừng, nhưng bởi vì Huệ Mẫn đi còn chưa đủ tháng, vì vậy, tất cả đều giản lược, ngay cả lễ tiết.
Chỉ còn lại Dung Định Viễn mang theo mọi người đi Từ Đường bái tổ tiên, ở trên tộc phổ thêm vào tục danh cho Tần Thái Vân thì thôi.
Vì xứng với việc vui, Tần thị mặc một cái quần dài gấm vóc màu đỏ, trên đầu khẽ cài mấy đóa trâm hoa, trên mặt bị Dung Noãn Tâm cưỡng chế đánh chút phấn, nhưng cũng trẻ lại không ít, nhìn qua một thoáng, lại có mấy phần phong vận của thiếu phụ.
Hơn nữa, ngày hôm nay trong lòng nàng vốn là vui mừng, càng có thêm một chút mị thái.
Vừa nghĩ tới ban đêm Dung Định Viễn sẽ ở lại trong viện tử của nàng, Tần Thái Vân lập tức mắc cỡ hai gò má đỏ bừng, nhịp tim thật lâu không thể bình phục.
Tuy nói lễ bình thê này, Dung Định Viễn cũng không có thông báo người khác, lại không biết, ban đêm lại đến rất nhiều quan viên phẩm cấp khá cao, ngay cả Tam điện hạ cùng và điện hạ cũng cùng nhau đến thăm chúc mừng.
Dung Noãn Tâm hầu hạ ở bên người lão phu nhân, nhưng cũng khẽ kinh ngạc.
"Tin tức này là có người truyền ra hay sao?"
Lương Thần bên cạnh mờ mịt lắc đầu một cái, mấy ngày nay, nàng và Mỹ Cảnh, cùng với mấy người tin cẩn đều nhìn chằm chằm mẫu tử Đại phu nhân, bên kia ngược lại không có động tác gì, dường như Chu Tích Ngọc cũng vô cùng thuận theo, trừ ăn ra thì chính là ngủ, chớ nói chi là trao đổi với bên ngoài.
Đến lúc hoàng hôn, mắt thấy bày tiệc rượu, tất cả mọi người thật vui mừng ngồi xuống.
"Tiểu thư, Tráng Tử đến rồi!" Mỹ Cảnh đột nhiên tiến tới bên tai Dung Noãn Tâm nhỏ giọng nói.
Bên này, tiểu thư mấy nhà đang nhiệt liệt cười đùa nói gì đó, hôm nay, Tần thị được nâng bình thê, Dung Noãn Tâm lập tức biến thành đích tiểu thư Dung phủ danh chính ngôn thuận, vì vậy, l.q.đ mặc dù trong lòng rất nhiều tiểu thư nhà quan vẫn xem thường nàng như cũ, nhưng dù sao trong lời nói cũng không dám quá mức càn rỡ.
"Tráng Tử có nói gì không?" Trên mặt Dung Noãn Tâm vẫn treo nụ cười thanh thanh thiển thiển như cũ, trong lúc gật đầu, đã truyền đạt ý tứ trong mắt cho Mỹ Cảnh.
Mỹ Cảnh hiểu ý cười một tiếng, thừa dịp cúi đầu rót trà, dính vào bên tai của nàng nhỏ giọng nói một hồi.
"Hả? Họ ngược lại phí tâm......" Ý vị sâu xa uống một ngụm trà trong ly trà, nụ cười bên môi Dung Noãn Tâm càng thêm nồng đậm.
Nàng cũng không quên lúc trước ở Viêm Thân Vương phủ, Dung Huệ Kiều cũng là một trong đồng lõa muốn hại nàng.
Nếu nàng không có đoán sai, một ngày kia, trong lúc Dung Huệ Kiều và Dung Huệ Như đùa giỡn, là nàng ta cố ý đổ nước trà ở trên y phục của nàng......
Từ trước đến giờ nàng tuân theo phẩm đức tốt lễ thượng lui tới, nếu người ta mời nàng một ly, như vậy, nàng sẽ trả lại nàng chén......
Nghĩ tới đây, Dung Noãn Tâm khẽ mỉm cười, ngón tay đưa vào trong nước trà, điểm ướt đầu ngón tay, viết xuống một chữ "Tam" ở trên mu bàn tay của Mỹ Cảnh.
Mỹ Cảnh gật đầu một cái, cố ý cao giọng nói: "Tiểu thư, nước trà này lạnh, nô tỳ lại đi thay một bình!"
Sân khấu dựng lên, tiểu khúc hát lên, Dung phủ một mảnh cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa, Dung Định Viễn xuyên qua giữa các quan viên, nghiễm nhiên đã quên hôm nay là ngày hắn nâng tao khang chi thê, ngược lại làm cho người cảm thấy hắn có loại sảng khoái lại được một phòng mỹ thiếp.
Hai mắt của Dung Noãn Tâm khẽ híp lại, trên mặt lạnh lẽo, đúng lúc này, một giọng nói lanh lảnh truyền đến trong tai nàng: "Ôi...... Chúc mừng Dung tiểu thư rốt cuộc cũng tu thành chính quả!"
Nàng quay đầu lại nhìn, chính là Lưu Yên Nhiên lúc trước tự xin làm thiếp.
Vốn đã chán ghét nữ nhân này, lúc này, nàng ta lại dính sát vào, này không phải là cho Dung Noãn Tâm một cơ hội dẫm nàng ta dưới lòng bàn chân hay sao?
"Cảm ơn Lưu tiểu thư tán dương, hôm nay Lưu tiểu thư cũng không kém, chắc hẳn không bao lâu nữa sẽ theo Trấn Nam Vương đi phía nam hầu hạ?"
Nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘hầu hạ’, ngày đó, Thái hậu chỉ nói cho nàng danh phận, nhưng không nghĩ, Trấn Nam Vương lại thà chết không theo, bất đắc dĩ, thực sự chỉ làm một ‘tiểu’, nhỏ không sai biệt lắm với nô tỳ ‘thiếp’ thị.
Lưu Thượng Thư giận đến mặt cũng biến thành màu xanh, nhiều ngày cáo ốm không thượng triều, Lưu phu nhân cũng tức giận tới mức rơi nước mắt.
Nhưng tức thì tức, tóm lại chuyện đã xảy ra, chỉ coi không có sinh nữ nhi này thôi.
Quả nhiên, nghe hai chữ như thế, Lưu Yên Nhiên tức giận tới mức cắn răng, đôi mắt tràn đầy hung quang ghen tỵ, lại nói, l^q"đ danh phận chính phi Dung Noãn Tâm nàng cũng không chịu muốn, Lưu Yên Nhiên nàng nhưng lại ngay cả trắc phi cũng không có được, thật sự là tức điên người.
"Ngươi......"
"Ta ngược lại thật không có dũng khí giống như Lưu tiểu thư biểu diễn ở trước mặt mọi người như vậy, hôm nay còn có thể lẽ thẳng khí hùng đứng ở chỗ này như người không có sao, quả thật...... Khí độ của Lưu tiểu thư không phải người thường có thể so sánh được!"
Dung Noãn Tâm khẽ mỉm cười, tiếp tục chê cười.
Trong ngày thường nàng cũng không thường chê cười người, cũng vì Lưu Yên Nhiên này quá đáng bực, cũng chỉ là tài nghệ không bằng người, bị người đoạt đầu, nàng ta lại nhớ lâu như vậy.
Chỉ sợ ngày sau đi theo Trấn Nam Vương nàng ta sẽ không còn những ngày an nhàn.
Nghĩ tới đây, Dung Noãn Tâm khẽ mỉm cười, một tay chống lên cái trán, có chút khổ sở nói: "Nước trà này cũng có thể làm người say sao? Lương Thần, ta có chút nhức đầu, đỡ ta đến chỗ mẫu thân ngồi một chút đi!"
Chuyện vui vốn không coi là chính quy, cho nên, Dung Noãn Tâm nói qua đi ngồi một chút, cũng không có cái gì không ổn.
"Tức chết ta rồi, tức chết ta rồi......" Lưu Yên Nhiên tức bực dậm chân, rồi lại tìm không ra lời biện giải, một ngụm khí buồn phiền giấu ở trong lòng, làm nàng ta buồn bực suy nghĩ muốn nổi điên!
Bên chỗ ngồi của nam khách, sau khi mọi người uống rượu ăn mừng một phen, cặp mắt của Thiên Mộ Diêu nhìn bốn phía, có một nữ tử mặc đồ nha hoàn đột nhiên rụt rè tới đây rót rượu, lại len lén kín đáo đưa cho hắn một thứ đồ mềm nhũn ở ống tay áo.
Sau đó, lại giả bộ làm như không có chuyện gì xảy ra rót rượu thay người khác.
Thiên Mộ Diêu ngoài mặt không biến sắc, ánh mắt lại hơi rũ xuống, chỉ thấy trong tay nắm là một hà bao thêu rất là tinh sảo, góc hà bao, mơ hồ có một chữ ‘Tâm’.
Chẳng biết tại sao, trong đầu của Thiên Mộ Diêu không nhịn được mừng như điên.
"Đến đây, Viêm Thân Vương, uống một ly nữa......" Có người giơ cái ly, có chút say, nói tới nói lui lại vô cùng vang.
Thiên Mộ Diêu nâng ly rượu, ứng phó uống vào một ngụm.
"Tam ca, nhưng có chuyện gì sao?" Thiên Mộ Ly ngồi cách hắn quá gần, cố nghiêng đầu tới gần hỏi.
Thiên Mộ Diêu lập tức thu vật kia vào ống tay áo của mình, e sợ bị người nhìn thấy, trên mặt khẽ mỉm cười, trong mắt cũng có mấy phần men say: "Không có chuyện gì, chỉ là đầu có chút choáng váng!"
"Nếu uống say, thì đi nghỉ một chút đi!" Thiên Mộ Ly cười cười, ý bảo người sau lưng hắn đỡ Thiên Mộ Diêu đi nghỉ ngơi.
Cứ đi, cho đến khi bên tai tất cả đều yên tĩnh, lúc này Thiên Mộ Diêu mới vội vàng lấy ra hà bao đáng yêu từ trong tay áo, quả nhiên, lqđ ở bên trong hà bao rút ra tờ giấy chữ viết xinh đẹp, phía trên viết: "Dưới núi giả ở hậu viện!"