Editor: Lãnh Hàn Tử Băng
Beta: Lily_Carlos
Vừa mới hồi phủ, tất cả mọi người trong Dung gia đều bị Dung Định Viễn mời đến viện của Chu Tích Ngọc.
Dung Noãn Tâm biết chuyện này còn chưa kết thúc, vừa rồi ở Tĩnh An tự chẳng qua Dung Định Viễn chỉ nể mặt Liễu Duyên sư thái mà lùi lại một bước.
Lúc này sau khi đã hồi phủ rồi ông ta lập tức muốn phát uy.
Dung Noãn Tâm đi theo đám người này vào phòng, Lưu đại phu đã không còn ở đây chỉ còn lại một đám hạ nhân ở đó khóc lóc trông nom, Dung Định Viễn đứng thẳng cạnh cửa sổ, vẻ mặt âm u tàn nhẫn, chắc hẳn ông ta cực kỳ tức giận đối với chuyện này.
Dung Tú Mai là muội muội ruột của ông ta, hiện giờ Dung Tú Mai bị ép phải đi xuất gia, mà con gái duy nhất của muội muội ông ta lại phải chịu khổ vì những thủ đoạn hiểm độc này, chỉ sợ trong lòng sẽ rất lo lắng đi?
Nghĩ đến đây, Dung Noãn Tâm nhìn xung quanh bốn phía một lần thì phát hiện Chu Vượng cũng không ở trong phòng, đã nhiều ngày rồi cũng chưa từng thấy người nọ không biết cả ngày hắn ta đang làm gì, Dung Định Viễn cũng không quản hắn ta nhiều cho phép hắn ta ra vào tự do.
Trong lòng Dung Noãn Tâm hơi kinh ngạc, nói như vậy cũng có hơi kỳ lạ, coi như mối quan hệ huynh muội có không tốt như thế nào nhưng dù sao nàng ta cũng là muội muội ruột của Chu Vượng, xảy ra chuyện lớn như vậy Dung Định Viễn cũng không thể nào không đi thông báo một tiếng cho hắn ta chứ?
“Đứa nhỏ này quả thật là đáng thương!” Nhị phu nhân không đành lòng liếc nhìn Chu Tích Ngọc chỉ còn lại một hơi đang nằm trên giường, vốn khuôn mặt đã không đẹp rồi bây giờ lại bị lửa thiêu càng thêm dữ tợn đáng sợ, nhìn thoáng qua thì giống như ma quỷ, cực kỳ đáng sợ.LãnhHànTửBăng.
Bà ta rút khăn tay bên hông ra, chấm chấm nước mắt ở trên mặt.
“Ai tới nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?” Lão phu nhân cũng không đành lòng, dù sao thì đó cũng ngoại tôn nữ của bà, bộ dạng bây giờ của nàng ta vậy thì sau này làm sao mà lập gia đình được nữa?
Lúc lửa cháy phừng lên bà bởi vì quá mức sợ hãi mà hôn mê bất tỉnh, lúc tỉnh lại thì lại bị người khác đưa về Dung phủ.
Vì vậy, những chuyện xảy ra sau này, bà không hề biết chuyện gì xảy ra cả.
Nhưng hỏi hồi lâu Dung Định Viễn cũng không thể cho bà một câu trả lời để yên tâm, hình như phải đợi tất cả mọi người đến đông đủ ông mới chịu nói rõ ràng việc này.
Tần thị có chút lo lắng bất an, vì thế lui từng bước nắm lấy tay nữ nhi.
Trong ánh mắt tràn đầy sự lo lắng, người ta thường nói mẫu tử liền tâm, Tần thị có cảm giác chuyện này nhất định có liên quan đến Dung Noãn Tâm, nếu không Dung Định Viễn đã không phải chờ ở chỗ này rồi.
“Lão phu nhân, chuyện này...Không chừng đại tiểu thư là người hiểu rõ chuyện này nhất, ngài hãy đi hỏi đại tiểu thư đi!” Nhị phu nhân khó xử liếc nhìn lão phu nhân một cái, bà ta khẽ nhìn sắc mặt của Dung Noãn Tâm, thấy nàng mím môi không nói lời nào trong lòng cũng lập tức cảm thấy thoải mái hơn, chỉ hy vọng Dung Định Viễn có thể tìm được lý do để trị tội tiểu nha đầu này.
Bên phía của Thái tử, Nhị phu nhân vẫn hiểu rất rõ.
Dung Huệ Kiều đã nói rõ ràng hết tất cả mọi chuyện cho bà ta nghe rồi, đêm đó, Thái tử tưởng rằng người kia chính là Dung Noãn Tâm vì vậy mới có thể mừng rỡ như điên, nếu như đến lúc động phòng lại phát hiện mình cưới sai người chẳng phải là muốn bức tử nữ nhi còn đang sống sờ sờ của mình hay sao?
Dung Noãn Tâm khẽ nắm chặt tay Tần thị, nghiêng đầu nở nụ nụ cười trấn an bà.
Cũng là nụ cười kia nhưng mà lại không sáng rỡ long lanh giống như ngày thường, lòng của Tần thị cũng lập tức chìm xuống đáy cốc.
Nếu không phải gặp chuyện gì khó giải quyết, chắc chắn Dung Noãn Tâm sẽ không lộ ra vẻ mặt trầm trọng như vậy, lần này xem ra nàng thật sự gặp phải phiền phức lớn rồi.
Tần thị cắn chặt răng, trong lòng đưa ra chủ ý quyết định, nếu Dung Định Viễn nhất định phải ép Noãn Tâm tới cùng, bà lập tức từ bỏ danh hiệu phu nhân Hầu phủ này dẫn Noãn Tâm quay trở về sống cuộc sống của ngày trước.
Nhớ đến những ngày tháng sống cơ hàn đơn giản đó trái tim Tần thị cũng thả lỏng hơn một chút, cho dù có sống kham khổ nhưng mẹ con bà cũng có một cuộc sống đơn giản ấm áp.
“Lão phu nhân, vào đêm hôm qua Tích Ngọc muội muội không chịu ngủ cùng giường với con mà con thì lại sợ quấy rầy đến những người trong chùa, vì vậy con mới chạy qua ngủ cùng với người, nếu như người không tin người có thể hỏi Lương Thần xem, không những vậy Lương Thần còn bị Tích Ngọc muội muội đánh vô cùng thê thảm!”
Dứt lời, trong đôi mắt Dung Noãn Tâm cũng chứa một ít nước mắt.
Cho dù có uất ức tủi thân đi chăng nữa nhưng đáy mắt của nàng cũng vô cùng lạnh lẽo, nói cho cùng Dung Định Viễn vẫn không chịu tin nàng, vì một chất nữ trên danh nghĩa thì muốn kéo nàng con gái ruột của ông là nàng xuống sao?
Vốn dĩ nàng cũng không hiếm lạ cái danh phận này, nhưng sống lại một đời nàng sẽ không để cho những người này được sống sung sướng như vậy.
Lão phu nhân gật đầu dường như bà chợt hiểu ra, tính tình Chu Tích Ngọc như thế nào bà biết rất rõ, ngày thường cũng có thói quen đánh mắng hạ nhân, vì vậy nói nàng ta bất hòa với Dung Noãn Tâm thì lão phu nhân còn tin hơn.
Đúc lúc này, Dung Định Viễn đột nhiên hừ lạnh một tiếng, hung tợn tiến lên từng bước: “Đúng, đúng là Tích Ngọc ngàn sai vạn sai, nhưng ngươi cũng không thể dùng thủ đoạn hạ lưu dẫn xà đến cắn biểu muội ngươi như vậy, vì sao lòng dạ của ngươi lại ác độc như vậy!”
Đây cũng là lời nói mà Dung Định Viễn giữ ở trong lòng cả đêm.(Truyện chỉ đăng trên diễn đàn, những chỗ khác đều là ăn cắp)
Dung Noãn Tâm đã sớm đoán được ông sẽ nghĩ như vậy, nhưng mà khi ông thực sự nói ra những lời đó trái tim nàng vẫn cảm thấy đau đớn giống như bị kim châm.
Đây cũng là phụ thân của nàng, là nam nhân mà mẫu thân ngày nhớ đêm mong.
Tần thị khiếp sợ nhìn Dung Định Viễn, Noãn Tâm là người như thế nào người làm mẫu thân như bà đương nhiên hiểu rõ nhất, nếu như không phải người khác mạo phạm nàng trước thì sao nàng lại ra tay phản kích chứ.
Tất cả những lưu luyến của trước kia dường như đã bị những lời nói này đánh cho vỡ nát, tâm bà bất chợt trầm xuống, thân thể đã lạnh nay còn lạnh hơn.
Ông ta đối xử với con gái mình như vậy, vốn không muốn cho để Dung Noãn Tâm có cơ hội giải thích, xem ra ngày hôm nay ông ta nhất định muốn xử phạt Dung Noãn Tâm rồi.
Ở trước mặt lão phu nhân, trước mặt từ trên xuống dưới Dung gia thật sự không không lưu tình chút nào đối với nàng.
“Im miệng, ta không cho ngươi vấy bẩn sỉ nhục Noãn Tâm như vậy, Noãn Tâm đúng là không lọt được vào mắt của ngươi phải không? Vậy thì tốt, bây giờ ta lập tức dẫn Noãn Tâm trở về, để tránh cho ngươi chướng mắt!”
Tần thị đứng chắn trước mặt Noãn Tâm như một thanh kiếm sắc bén.
Sâu trong đôi mắt kia là sự thất vọng sâu sắc dành cho người đang trước mắt, giống như năm đó khi ông bắt đầu quyết định rời khỏi nhà đi quân doanh theo người kia thì bà đã biết, người nam nhân này bà không giữ được nữa rồi.
Mười lăm năm trước đã như thế, mười lăm năm sau cũng vẫn như thế.
Trong lòng Tần thị nhịn không được cười lạnh, rốt cuộc mình yêu người nam nhân này quá nhiều như vậy, nhưng mà người nam nhân này lại không đáng để bà yêu.
Nói xong, bà một tay dìu Noãn Tâm đứng dậy, lập tức xoay người muốn đi ra ngoài.
Làm sao Dung Định Viễn lại có thể để cho nàng đi dễ dàng như vậy, bước nhanh đến ngăn cản lại, lạnh lùng nói: “Đúng là phải đi, nhưng phải phạt xong rồi mới được đi!”
“Được, ta thay nữ nhi của mình chịu phạt!” Tần thị cười lạnh một tiếng trả lời.
Quan hệ của hai người chưa bao giờ thay đổi giống như loại giằng co trong giờ phút này, Dung Noãn Tâm biết mẫu thân nhất định đã tuyệt vọng đối với Dung Định Viễn rồi, nếu không bà tuyệt đối sẽ không cường thế đến như vậy.
“Muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lý do, nếu thật sự có chứng cứ chứng minh Dung Noãn Tâm ta gây ra, ta chấp nhận chịu phạt, nhưng hôm nay không bằng không chứng cho dù có bẩm báo tới chỗ hoàng thượng ta cũng không sợ…”
Dung Noãn Tâm cầm tay Tần thị, lần đầu tiên nàng cảm giác mẫu thân đứng trên cùng một con đường với nàng.
Hai mẹ con nhìn thẳng vào mắt nhau cười một tiếng.
Dung Định Viễn nhíu mày, trán nổi gân xanh, tơ máu trong mắt giống như muốn bật ra ngoài.
“Ta không tin ta ngay cả nữ nhân cùng với nữ nhi của mình cũng không trị được!” Đột nhiên ông đưa tay lên, lập tức người phía sau đem gia pháp ông đã chuẩn bị tốt từ trước đưa lên, là một cây gậy to bằng cổ tay.
Xem ra, hôm nay Dung Định Viễn nhất định muốn ra uy với Dung Noãn Tâm.
“Dừng tay, dừng tay…” Lão phu nhân nóng lòng đến mức kêu lớn lên nhưng lại bị Nhị phu nhân mạnh mẽ kéo qua một bên, mắt thấy cây gậy kia sẽ đánh xuống.
“Ưm…” Chu Tích Ngọc vẫn đang hôn mê bất tỉnh đột nhiên phát ra tiếng ngâm khẽ.
Ngay sau đó, đôi mắt rất lâu chưa từng đã mở ra một khe nhỏ.
Dung Định Viễn cắn răng, cuối cùng vẫn quyết định đi xem tình hình của Chu Tích Ngọc trước xem như thế nào, chỉ thấy nàng ta đưa ra khuôn mặt không thể thấy rõ mặt mũi quay nhẹ về phía mọi người, một đôi con ngươi mê man khổ sở chợt gắt gao rụt lại, sau đó kéo bộ mặt lộ ra vẻ khác lạ, cái miệng bị bỏng hơi mở ra, cuối cùng cũng không phát ra được âm thanh nào…
Chắc là dây thanh bị cháy hỏng rồi, trừ tiếng vô nghĩa vừa rồi, cho dù hôm nay nàng ta có đau khổ đi chăng nữa cũng chỉ không cam lòng trợn mắt nhìn, miệng kỳ quái mở ra, bộ dạng thật sự rất dọa người.
Sau khi phát hiện mình không thể nói được nữa, Chu Tích Ngọc kích động hai chân điên cuồng đạp, giống như thật sự nhìn thấy quỷ.
Dung Noãn Tâm hung ác hứng thú bắt đầu chơi với lệnh bài màu vàng trong tay, chính là cái mà hôm qua Tráng Tử đã tìm được trên người nàng ta.
Mà sở dĩ Chu Tích Ngọc thần bí khác lạ như vậy, chắc hẳn là có liên quan đến khối lệnh bài này!
“Lão gia, lão gia...Đức Hinh quận chúa đến rồi!” Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gia đinh gấp gáp bẩm báo lớn tiếng vọng vào, mọi người chưa kịp đi ra ngoài nghênh đón trước thì đã thấy một thiếu nữ lung linh vội vàng đi vào.LãnhHànTửBăng.
Nàng mặc bộ váy dài màu hồng phấn, cổ tay áo cùng với cổ áo đều giống như những đóa hoa đang xòe ra tựa như được thêu vô số đóa hoa lên đó, làn da bên trong lớp áo đó trắng mịn không tì vết, thật sự là vẻ đẹp thiên hạ khó gặp.
“Dung hầu gia, bản quận chúa có việc cần bẩm báo!” Đức Hinh quận chúa quét mắt một vòng phát hiện từ trên xuống dưới Dung gia đều tụ tập ở chỗ này, trong lòng nghĩ thầm rất tốt lập tức không vòng vo tiến lên nói thẳng.
“Mời quận chúa nói!” Dung Định Viễn khom lưng khẽ cúi đầu hành lễ một cái, trong lòng nghi ngờ rốt cuộc là có chuyện gì khẩn cấp mà một nữ nhi như quận chúa lại một mình chạy tới Dung phủ?
“Hầu gia có biết vị khách quý đột nhiên đến thăm hôm qua là ai không?”
“Không biết!” Dung Định Viễn làm sao mà trả lời được.
“Chính là bản quận chúa, mấy ngày trước đây Thái hậu nương nương đột phát ác mộng, sai Đức Hinh đi Tĩnh An tự cầu an ba ngày để cầu xin sự an lòng, Hầu gia có biết hôm qua bản quận chúa nhìn thấy cái gì hay không?”
Đức Hinh quận chúa nhếch môi cười một cái nhưng mà trên mặt lại mang theo vài tia lãnh ý.
Dung Định Viễn vẫn không đoán ra được trong lòng nàng ấy đang suy nghĩ cái gì, chỉ đành phải nói: “Không biết!”
Mày Đức Hinh nhíu lại một cái, ngón tay ngọc sắc bén chỉ về phía nữ tử đang nằm trên giường ra sức giãy dụa, lạnh lùng quát: “Bản quận chúa nhìn thấy chính là nữ tử này ở phía sau núi Tĩnh An tự rải bột phấn một đường rải đến hậu viện, lúc đó bản quận chúa chỉ cho rằng nữ nhi nhà nào đó ham chơi, lại không biết người này vậy mà lại nhẫn tâm làm ra chuyện như vậy, thật sự là tức giận đến cực điểm...Bây giờ toàn bộ Tĩnh An tự đều bị niêm phong lại, Thái hậu lão nhân gia bà ấy nếu trách tội xuống thì cho dù nàng ta có mười cái đầu cũng không đủ chém.”
Lời nói Đức Hinh quận chúa chuẩn xác, không để lại nửa phần tình cảm hay thể diện gì.
Việc thay Thái hậu đi cầu bình an Phật đây là việc lớn cỡ nào, nếu thật sự muốn truy cứu, chỉ sợ tất cả những người ở Dung gia để phải gặp tai ương.
Chỉ là Dung Định Viễn lại không cam lòng hỏi: “Vì sao Quận chúa chắc chắn rằng người đó là Tích Ngọc? Bộ dạng bây giờ của nàng ta chỉ sợ là bị người khác hãm hại!”
Nhân chứng vật chứng đều có, Dung Định Viễn lại còn có ý đồ muốn thay nàng ta cứu vãn cục diện, ngay cả Đức Hinh là người ngoài cuộc cũng không thể nhìn nổi nữa rồi.
Cho nên Đức Hinh trợn mắt liếc nhìn Dung Định Viễn một cái, lạnh lùng nói: “Với dáng người của nữ tử này thì e rằng hôm qua tìm toàn bộ chùa ngày cũng không tìm được người thứ hai như vậy chứ?”
Nói đến cái này, cuối cùng thì Dung Định Viễn cũng á khẩu không trả lời được.
Quả thật, cả người Chu Tích Ngọc đều là thịt, đặt trong đám người chỉ cần nhìn một cái là nhận ra ngay.
Hơn nữa, Đức Hinh đã luôn miệng nhận định là Tích Ngọc làm, mình lại cố ý muốn chỉ chứng cứ về phía Dung Noãn Tâm thì chỉ có thể chọc giận Thái hậu thêm thôi, đến lúc đó kết quả của mình đã có thể tưởng tượng ra rồi.
Đức Hinh khinh thường dời ánh mắt đi, không ngờ dưới gầm trời này lại còn có một người phụ thân độc ác nhẫn tâm như vậy.
Đừng nói chuyện này không phải Dung Noãn Tâm gây ra, cho dù có thật sự do nàng gây ra đi chăng nữa thì một người làm cha cũng phải trăm phương ngàn kế giải thích thay cho nàng, ông ta thì tốt rồi, một lòng một dạ muốn dội cái tai họa này lên đầu nữ nhi của mình.
Mới vừa rồi nàng ấy cũng vừa nghe xong những người trong chùa nói, mới vội vã chạy đến.
“Cáo từ!” Dứt lời, lập tức Đức Hinh xoay người đi không muốn nhìn lại vẻ mặt của những người một nhà này.
“Quận chúa, để thần nữ tiễn người!” Trong lòng Dung Noãn Tâm cực kỳ cảm kích Đức Hinh, từ lần đầu gặp nàng ấy nàng ấy nàng đã cảm thấy hai người tâm ý tương thông, nhưng kiếp trước lại không được gặp nhau.
Lúc này khuôn mặt lạnh lùng mới lộ ra một nụ cười, cười với Dung Noãn Tâm một cái liền thân mật kéo tay nàng ra khỏi viện.
Sau đó Tần thị cũng trở về viện, cuối cùng sự thất vọng của bà với Dung Định Viễn cũng đã lên đến cực điểm…
“Quận chúa, hôm nay thật sự là đa tạ người, nếu không Noãn Tâm thật không biết biện giải thay cho mình như thế nào!” Dung Noãn Tâm cười đến có chút khổ sở, Đức Hinh dù sao cũng là người ngoài nhưng lại nhìn thấy một màn khó coi ở Dung gia nàng như vậy thì trong lòng cũng cảm thấy khổ sở.
“Đừng nói như vậy, không biết tại sao ta lại thích ngươi đến thế, cảm giác như có thể trở thành bằng hữu với ngươi!” Đức Hinh cười cong mày, nụ cười này không hề có chút toan tính lợi ích nào, thân thiện giống y như tiểu muội ở nhà bên.
Dung Noãn Tâm cảm giác trên người nàng ấy luôn phát ra một cỗ u buồn mờ nhạt, hình như ẩn giấu rất nhiều chuyện không muốn nói cho ai biết…
Những ngày tiếp theo, cứ nghe Dung Định Viễn ngay cả ngự y cũng mời vào phủ nhưng lại chỉ có thể giữ được mạng cho Chu Tích Ngọc, khuôn mặt kia của nàng ta làm sao cũng không thể khôi phục lại nữa.
Vài ngày sau, Lễ bộ phát ra công văn ngày Dung Huệ Kiều vào cửa, ngày được chọn vô cùng gấp gáp, chắc đó là ý của Thái tử.
Hoàng thượng cũng không tiện chậm trễ, dù sao cũng là làm nhục sự trong sạch của cô nương nhà người ta, cũng nên sớm sáng tỏ giải quyết chuyện cái gai phiền lòng này.
Dung Định Nam chưa kịp từ biên cương trở về thị lại bị triệu trở về nói là Yến vương lại trở lại.
Một ngày kia, Dung Huệ Kiều ngồi lên kiệu hoa vào cung trong tiếng khóc gả của mẹ nàng ta, đêm hôm đó theo quy củ của Đại Tề thì Dung gia phải vào cung làm lễ ra mắt với Hoàng thượng và Thái Hậu.
Màn đêm vừa mới buông xuống, Dung Định Viễn đã dẫn toàn bộ từ trên xuống dưới Dung gia chờ trước cửa, vì thân thể lão phu nhân khó chịu nên tự thỉnh không nhập cung, vì thân thể Tam di nương cũng không tốt cho nên bị Dung Định Viễn ép phải ở nhà.
Lần đầu tiên Tần thị cùng với Dung Định Viễn lấy thân phận vợ chồng để xuất môn, nhưng không biết vì sao trong lòng Tần thị lại hoàn toàn không có cảm giác vui sướng.
Nhị phu nhân vẫn rơi lệ, trong lòng bà ta vô cùng lo lắng, không biết Thái tử bên kia động phòng hoa chúc tình hình sẽ như thế nào.
Tới hoàng cung, tuy nói chỉ là Trắc phi nhưng vẫn chuẩn bị gióng trống khua chiêng một phen.
Người của hoàng thất ai cũng đều có mặt đủ cả, tiếng chúc mừng không ngừng, đến lúc trời tối cung yến liền bày ra, mọi người đang buồn bực sao Thái tử lại không ra làm lễ, chỉ nghe bên kia ầm ĩ vang lên một mảnh, Thiên Mộ Thần một tay cầm lợi kiếm, một tay đang túm một nữ tử tóc dài…
Nàng ấy mặc một thân giá y đỏ thẫm, búi tóc thì đã sớm hỗn độn xốc xếch không chịu nổi, nàng ta đau đớn hét lên, nhưng không đổi lấy được sự thương hại của người nam nhân kia một chút nào.
“Tiện nhân...Dung gia thật to gan, rõ ràng người mà Bổn cung muốn cưới là tiểu thư Dung Noãn Tâm, tại sao còn cố tình đưa cái người xấu xí này tới phòng của ta?”
Thái tử được phép uống rượu, nói chuyện nói tới nói lui không được lưu loát nhưng động tác trên tay cũng cực kỳ không lưu tình.
Một cô nương mềm mại yểu điệu bị hắn ta nắm chặt kéo như vậy, kéo từ Đông Cung dài tới đây, chỗ mắt cá chân sớm đã bị thương một mảng lớn, máu tươi chảy dài dọc trên đường…
“Kiều nhi…” Nhị phu nhân không ngờ thái tử lại đối xử nhẫn tâm với một cô nương như vậy, bà ta đau lòng đang muốn xông lên lại bị cung nữ ở sau lưng cản lại.
Mặt Dung Định Viễn xanh đen một mảnh, đây là nhục nhã đến mức nào, mới vào cửa ngày đầu tiên đã bị phu quân kéo tóc đánh.
Cái này đâu chỉ có đánh Dung Huệ Kiều mà căn bản là đánh vào mặt mũi của Dung gia.
Quả đấm trong tay áo Dung Định Viễn nắm chặt lại, hàm răng cắn chặt vào nhau vang dội, một lát sau ông thông suốt đưa ra một quyết định rất lâu không ngờ tới.
Nếu hoàng thượng đã làm nhục Dung gia ông như thế như vậy thì đừng trách ông vô nghĩa.
“Hồ đồ...Ngươi đang làm cái gì vậy hả?” Hoàng thượng từ trên long ỷ trên cao đi xuống đoạt lấy lợi kiếm phía sau Thiên Mộ Thần sau đó giơ tay hung hăng tát hắn ta một cái tát.
Cuối cùng một cái tát này đánh Thái tử tỉnh lại.
Hắn ta ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống, vẫn không cam tâm lớn tiếng nói: “Phụ hoàng, Dung gia khi quân phạm thượng, nhi thần muốn lấy là tiểu thư Dung gia, cái người xấu xí này vốn không phải là người trong lòng nhi thần muốn lấy!”
Lời nói của hắn ta không rõ ràng, tiểu thư Dung gia? Dung Huệ Kiều không phải là tiểu thư Dung gia sao?
Thật sự là buồn cười đến cực điểm mà.
Chữ viết chói lọi trên thánh chỉ kia, Dung thị Huệ Kiều, hắn ta có từng xem qua chưa?
Hoàng thượng giận đến mức trán nổi gân xanh, ông ta nhìn nhi tử ngu xuẩn này của mình e rằng là đã bị người ta lợi dụng, bị người ta ở trong bóng tối sắp đặt rồi!
Nhưng bây giờ không phải là lúc để truy cứu điều này, lập tức gấp gáp tới trấn an Dung gia thật tốt.
Nghĩ tới đây, hoàng thượng tàn nhẫn tát Thiên Mộ Thần một cái tát, đánh đến mức làm cho đầu óc hắn ta choáng váng: “Còn không mau đi nhận sai với Hầu gia, chuyện này ngày hôm nay nếu ngươi nói còn tái phạm, trẫm nhất định sẽ không bỏ qua cho con đâu!”
Thái tử không cam tâm cắn chặt răng nhưng cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.
Nếu không phải hôm nay hắn ta vì vui mừng uống thêm mấy chén với bằng hữu, cũng sẽ không nghe người ta xúi giục vén khăn voan của tân nương sớm như vậy.
Đột nhiên hắn ta hiểu ra, chợt ngẩng đầu tìm trong đám người kia chỉ thấy Thiên Dận Thường đứng sau lưng hoàng thượng đang nhìn hắn ta cười như không cười.
Một sự tức giận mãnh liệt từ ngực Thiên Mộ Thần bung ra.
“Bản cung nhận sai với Hầu gia!” Mấy chữ này gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra, nhưng Dung Định Viễn thức thời quỳ xuống hết sức kinh hoảng nói: “Thái tử làm sai chỗ nào, Huệ Kiều gả cho Thái tử thì chính là người của Thái tử, nhất định là Huệ Kiều làm không tốt Thái tử mới có thể dạy dỗ như vậy!”
Đúng thật là một lão hồ ly.
Môi hoàng thượng hơi nhếch lên, sau đó cười ha hả đỡ Dung Định Viễn đứng lên.