Edit: kaylee
Dung Noãn Tâm lấy tay áo che miệng, rượu lại đổ vào trong tay áo, ướt một mảng nhỏ tay áo.
Mọi người cùng nhau buông ly xuống, Dung Noãn Tâm cố ý nghiêng ly rượu trống không về phía Dung Huệ Như một chút, để cho nàng nhìn thấy đáy ly đã uống trống không.
Quả không sai, Dung Huệ Như nhếch môi cười, nháy mắt ra dấu với Mạc thị.
Lúc này, Mạc Tiêm Tiêm đột nhiên tiến lên đề nghị hiến nghệ vì Hoàng hậu và Thái hậu.
Đã nghe nói cầm kỹ (kỹ thuật đánh đàn) của Mạc Tiêm Tiêm xuất thần nhập hóa, phàm người đã nghe qua đều khen không dứt miệng, được nói là âm thanh vậy lượn ba ngày không dứt.
Hoàng thượng đương nhiên là đồng ý rồi, đúng là không sai, bàn tay trắng nõn của nàng gảy cầm, một nhạc khúc uyển chuyển du dương tuyệt vời vang lên, khiến cho mọi người say mê trong đó, thật lâu không thể phục hồi tinh thần lại từ trong đó, hình như bên tai bao quanh nhạc khúc mỹ diệu này không thể tự thoát ra được.
"Thưởng!" Thái hậu hài lòng gật đầu một cái.
Sau đó hiến nghệ chính là nhi nữ của Lưu Thượng Thư Lưu Yên Nhiên, kỹ thuật nhảy của nàng vô cùng uyển chuyển, dịu dàng động lòng người, cũng được mọi người khen ngợi.
Đúng lúc này, Cửu điện hạ đột nhiên đứng lên, lớn tiếng hét lên: "Nghe nói tiểu thư Dung gia tài nghệ bất phàm, sao không thấy tới hiến nghệ?"
Dung Huệ Như đang có ý đó, cũng đã sớm chuẩn bị kỹ càng, lại nghe được Cửu điện hạ nêu tên, nàng hơi kinh ngạc, vừa đầu ngẩng, lại nhìn thấy một đôi con ngươi hoảng sợ, chỉ thấy trong đôi mắt đen như trân châu của Cửu điện hạ tràn đầy hoảng sợ, không nhịn được lui về phía sau.
"Xấu xí!" Cũng không biết là ai nói một câu như vậy, người chung quanh nhìn sang đều là một mảnh xôn xao.
Dung Huệ Như không rõ chân tướng nhìn chung quanh, nàng thật sự không biết vì sao mọi người dùng loại ánh mắt này nhìn nàng?
Dung Noãn Tâm không nhanh không chậm uống một hớp rượu trong ly, từ trong lòng móc ra một cái gương đồng nhỏ đưa tới trước mặt nàng.
Dung Huệ Như nhìn người đáng sợ trong gương đồng kia bị sợ đến mức hét to lên, người này là ai? Khuôn mặt đầy chấm đỏ, nói xấu xí đã là hạ miệng lưu tình......
Nàng sửng sốt một lúc, rất nhanh ý thức được, người trong gương này đúng là mình, nàng vừa khiếp sợ vừa tức, lập tức lấy tay che mặt, nước mắt trong mắt không ngừng chảy ra ngoài, cũng là thế nào cũng không dám ngẩng đầu lên nữa.
Lại nói, lúc này bêu xấu không phải là Dung Noãn Tâm sao? Tại sao lại là nàng?
"Chuyện gì xảy ra?" Mặt Hoàng hậu trầm xuống, nàng không vui nhìn chằm chằm Dung Huệ Như.
Mạc thị cũng sợ ngây người, làm sao mà nữ nhi xinh đẹp này của mình biến thành một người xấu xí như vậy rồi hả? Mới vừa Hoàng hậu còn khen ngợi nàng ở trước mặt của mọi người, trong nháy mắt thời gian, đã phạm vào tội danh mạo phạm Thánh thượng, sau này nàng còn có cơ hội gì gả vào hoàng gia? Còn có cơ hội gì làm mẫu nghi thiên hạ?
Nghĩ đến đây, trong lòng Mạc thị nghẹn một hơi, ả xoay chuyển ánh mắt, lập tức chú ý tới Dung Noãn Tâm khí định thần nhàn, trong mắt chợt lóe ác độc, rồi lại lập tức khôi phục dáng vẻ thần phụ vô cùng lo lắng.
"Hồi Hoàng hậu nương nương, tiểu nữ......"
Lời của ả còn chưa nói hết, Cửu điện hạ đã khoa trương hét to lên: "Mẫu hậu, đây không phải là bệnh đậu mùa chứ? Nhi thần nghe nói bệnh đậu mùa là sẽ lây bệnh, nếu bị nàng lây bệnh, thật là xui xẻo!"
Hắn vừa nhắc nhở như vậy, mọi người lại cảm thấy có chín phần là đúng, các thiên kim vốn đang ngồi ở bên người nàng rối rít rời chỗ, hoảng sợ trốn ra xa xa, ngay cả Dung Huệ Kiều cũng lặng lẽ trốn ra ngoài một trượng ( trượng = m).
Hoàng thượng vỗ bàn, lạnh lùng nói: "Truyền thái y!"
Nếu thật là bệnh đậu mùa, Dung Huệ Như chính là một kẻ phạm tội chết, chỉ một tội mưu hại quân chủ, đã đủ giết cửu tộc của nàng rồi.
Dung Định Viễn thấy mặt Hoàng thượng nghiêm túc, trong lòng hiểu Dung Huệ Như đã chọc giận thánh nhan, lần này cho dù may mắn không làm cho nàng chết, về sau cũng đừng mơ tưởng lại gả vào hoàng gia rồi.
Hắn thở một hơi thật dài, trong lòng vô cùng thất vọng.
Thái y vội vã chạy tới, sau khi chẩn qua mạch cho Dung Huệ Như thì kết luận, cũng chỉ là ăn nhầm vật tương khắc, phấn trên người nàng có chứa thành phần hoa lài, mà một loại dược liệu trong rượu trăm năm này, tương khắc với hoa lài, vì vậy mới xuất hiện hiện tượng dị ứng ngắn ngủi.
Nghe thái y tự thuật xong, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, bữa tiệc tiếp tục, chỉ là Dung Huệ Như lại bị người đi đưa về phủ trước.
Mạc thị cũng không còn tâm tư, nhưng mọi người vẫn hăng hái, cũng không có bởi vì Dung Huệ Như rời khỏi mà tan rã.
Sau đó, di cô (con mồ côi) của Chiến thần Đại Tề trước, Đức Hinh Quận chúa tiên đế ngự tứ cũng dâng lên một khúc tỳ bà, làm cho mọi người than thở liên tiếp, nói Đức Hinh Quận chúa không hổ là nữ nhi tốt Thái hậu tự mình nuôi dạy ra.
Xưng hô nữ nhi tốt đệ nhất Đại Tề này, cũng chính là trên một phong yến đã truyền đi ra.
Mạc thị hận đến cắn răng nghiến lợi, rồi lại tìm không ra lý do khác để hãm hại Dung Noãn Tâm, đợi đến sau khi mọi người hiến nghệ xong, ả lại cười khanh khách đứng lên, trên mặt cũng không có bởi vì nữ nhi thất ý mà có vẻ không vui: "Bệ hạ, Dung gia còn có một nữ nhi nguyện ra ngoài trình diễn tài nghệ, mong bệ hạ thành toàn!"
"Hả?" Hoàng thượng và Hoàng hậu đều kinh ngạc, rối rít đưa mắt chuyển tới trên người của Dung Noãn Tâm.
Mi tâm của Dung Định Viễn nhíu một cái, hình như có chút oán giận Đại phu nhân, chỉ sợ Dung Noãn Tâm làm mất mặt mũi của Dung gia, rồi lại ngại thánh nhan mà không thể nào phản đối, chỉ đành phải trơ mắt nhìn Dung Noãn Tâm, hi vọng nàng có thể tìm lý do tốt lấp liếm cho qua.
Tay phải cầm chén nhỏ của Dung Noãn Tâm nhẹ nhàng quơ quơ, nước trà trong chén tràn ra vài giọt, nhỏ xuống trên mu bàn tay bóng loáng của nàng, ngẩng đầu nhìn về phía trên cao vị (vị trí cao), trong mắt cũng là trong trẻo thâm trầm, không sợ không vui, càng làm cho người ta đoán không ra suy nghĩ.
Nàng đứng lên, lễ nghi thích đáng phúc phúc thân thể, nói nhỏ: "Nếu mẫu thân coi trọng con như thế, như vậy thần nữ xin bêu xấu!"
Dứt lời, lập tức sai cung nhân chuẩn bị giấy Tuyên Thành khổ lớn để trên bàn, cùng một bộ bút mực chu sa (màu đỏ).
Khóe miệng Mạc thị khẽ nâng lên, thầm nghĩ, một nữ tử từ nông thôn ra còn có thể biết làm thơ vẽ tranh hay sao? Dung Huệ Kiều cũng không nhìn nàng, chỉ chờ nàng bêu xấu trước mặt mọi người.
Thiên Mộ Ly nắm Lưu Ly trản (ly làm bằng ngọc lưu ly) trong tay, vô cùng thú vị nhìn nàng, một bộ váy dài thanh thúy làm hiện rõ lên phong cách không nhiễm bụ trần của nàng vô cùng tinh tế, nàng đứng ở trong điện, tay cầm cây viết, tóc đen khẽ tản ra, xõa ở đầu vai của nàng, thật giống như một tinh linh không nhiễm bụi trần.
Ước chừng một chén trà trôi qua, Dung Noãn Tâm thở dài nhẹ nhõm, nhẹ nhàng thổi một cái ở trên giấy: "Tốt lắm!"
Nụ cười ở khóe miệng của Mạc thị càng đậm, mới vừa rồi ả chú ý tới nét bút của Dung Noãn Tâm, căn bản không tạo thành tác phẩm lên được mặt bàn gì, dù sao cũng chỉ là mấy bông hoa, mấy cái lá mà thôi.
Nàng ý bảo cung nữ cầm hai bên trái phải góc giấy Tuyên Thành biểu diễn ở trước mặt mọi người.
Vừa nhìn, gần như tất cả người đều không nhịn được che miệng nở nụ cười, ở nơi đó làm gì có tác phẩm gì, rõ ràng chính là một bức vẽ xấu không lên nổi mặt bàn của kẻ mới học, bày ra ở trước mặt thánh thượng, nói khó nghe, có thể trị nàng tội khi quân.
Gương mặt của Hoàng thượng cũng đen xuống.