Edit: kaylee
Nghĩ tới đây, Thiên Mộ Diêu cười cười, cũng không có lập tức che chở Dung Noãn Tâm, mà là cố ý chuyển tầm mắt, thân thiện mời người đến bên bàn ngồi xuống.
"Thái tử điện hạ thật là đúng dịp, ngày hôm nay cũng là đến thưởng tuyết sao?" Dung Noãn Tâm không để lại dấu vết lui về sau một bước, đứng thẳng người, quay người lại, ngồi ở bên cạnh Thiên Mộ Diêu.
Tuy nói đây không phải là ở hoàng cung, nhưng người ta là Thái tử, đắc tội không nổi.
Thiên Mộ Thần cười ha hả, cũng không ngại Dung Noãn Tâm cố ý né tránh và xa cách, ngược lại làm cho hứng thú đối với nàng trong lòng hắn càng thêm nồng đậm, lqd quá khứ đều là nữ tử ôm ấp yêu thương đối với hắn, còn chưa từng thấy qua có nữ nhân tránh hắn như rắn rết, người Thái hậu xem trọng, quả thật là không giống bình thường.
"Đây cũng là duyên phận, Huyện chủ không cần xấu hổ, bồi Bổn cung uống một chén!" Thiên Mộ Thần làm mặt dày muốn tiến lên đi bắt tay của Dung Noãn Tâm.
Khuôn mặt Dung Noãn Tâm luôn luôn bình thản không gợn sóng, cuối cùng hơi nhíu lại, nàng không biến sắc ngồi ở tại chỗ, tự định giá Thiên Mộ Diêu có thể chìa tay giúp đỡ hay không.
Đối với nàng mà nói, một lời ngăn cản, là có thể thổ lộ tình cảm giao tình, nhưng rất dễ nhận thấy, giao tình của Thiên Mộ Diêu và nàng còn chưa tới mức độ này.
Tay của Thái tử, mắt thấy sắp chạm được tay ngọc thon thon của Dung Noãn Tâm, Dung Noãn Tâm lại đột nhiên kiều mỵ cười một tiếng, cố ý cầm lên ly trà trước bàn, cười nói: "Thịnh tình của Thái tử, Noãn Tâm không dám không nghe theo."
Dứt lời, dùng trà thay rượu, khẽ thưởng thức một ngụm.
Thái tử mừng rỡ, cho rằng Dung Noãn Tâm đây là ăn mềm, đang lấy lòng hắn.
"Thái tử điện hạ còn có ấn tượng đối với xá muội, xá muội luôn luôn ngưỡng mộ Thái tử điện hạ, mới vừa còn nói với ta, lqđ ngày hôm nay thế nào Thái tử điện hạ không có cùng Viêm Thân vương tới thưởng tuyết đấy...... Người xem, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến, chắc hẳn xá muội còn có thật nhiều lời muốn nói với Thái tử điện hạ...... Như vậy, Noãn Tâm không quấy rầy nữa, Đức Hinh Quận chúa còn đang chờ ta!"
Dung Noãn Tâm nâng âm lượng lên, cố ý thuận thế đẩy Dung Huệ Kiều đang xem kịch hay, về phía bên cạnh Thái tử.
Trai tài gái sắc, ông trời tác hợp.
Dung Noãn Tâm không nhịn được thở dài nói, tầm thường xứng ác phụ, cũng coi là thế gian tuyệt phối rồi.
Sắc mặt của Thiên Mộ Thần thay đổi, trong cổ họng giống như ăn phải ruồi bọ, nuốt cũng không được, nhả ra cũng không xong, hắn nhìn Dung Huệ Kiều một cái, nữ nhân tục không chịu nổi như vậy, nơi nào xứng với thân phận cao quý của hắn.
Nhưng Dung Noãn Tâm người ta đều đã nói như vậy, Đức Hinh Quận chúa đang chờ nàng, Đức Hinh nhưng là hồng nhân (người thân cận, người được tin tưởng) trước mặt Thái hậu, nếu đắc tội nàng, thì giống như đắc tội Thái hậu, đến lúc đó không chừng mẫu thân lại khiển trách hắn một trận.
Vì sảng khoái nhất thời, trêu chọc ra tai họa lớn như vậy, Thái tử cũng là rõ ràng lợi hại trong đó.
Vì vậy, lúc Dung Noãn Tâm đứng dậy rời đi, hắn không có cố ý ngăn cản nữa.
Dung Huệ Kiều thấy Dung Noãn Tâm đứng dậy lập tức rời đi, gương mặt đã sớm gấp thành màu gan heo, nhìn Thái tử trước mắt một chút, nơi nào bì kịp được một phần vạn của Thiên Mộ Diêu.
"Huyện chủ tỷ tỷ, đợi......" Đợi ta, hai chữ phía sau nghẹn ở trong cổ họng còn không có nói ra, lqd bên tai đã vang lên giọng nói trầm thấp mà lạnh nhạt của Thiên Mộ Diêu: "Như vậy...... Đệ đệ cũng cáo từ, hoàng huynh thưởng thức cảnh đẹp đêm nay cho tốt!"
Dứt lời, ý vị sâu xa liếc mắt nhìn Dung Huệ Kiều mặt đỏ tới mang tai.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng chỉ còn lại Thiên Mộ Thần và Dung Huệ Kiều.
Cuối cùng Thái tử cũng giận Dung Noãn Tâm không nể tình, một cái tát đập xuống trên bàn, nắp ly trà nhảy một cái, phát ra một tiếng vang cực kỳ nặng nề: "Hừ, chỉ là một Huyện chủ nho nhỏ mà thôi, cũng dám bày vẻ mặt ở trước mặt Bổn cung, thật sự là vô cùng buồn cười!"
Dung Huệ Kiều vừa nghe, Thái tử đây là đang tức giận Dung Noãn Tâm, suy nghĩ của nàng chuyển một cái, cơ hội của mình tới rồi, có lẽ có thể lợi dụng Thái tử diệt trừ Dung Noãn Tâm.
Nghĩ tới đây, Dung Huệ Kiều khẽ mỉm cười, tiến lên dịu dàng thuận khí thay Thái tử, mềm nhũn nói: "Thái tử điện hạ chớ nổi giận, dù sao Huyện chủ tỷ tỷ cũng là được mắt của Thái hậu, tính tình cao ngạo chút cũng là đương nhiên, chúng ta đây chính là thường bị nàng bắt nạt, nhưng thời gian lâu rồi, thì cũng quen, chỉ mong Thái tử điện hạ đừng báo việc này cho Hoàng hậu nương nương mới phải......"
Dứt lời, nàng mềm mại nhìn về phía Thái tử, trong mắt đều là vẻ săn sóc tan không được.
Lúc này Thái tử mới lạnh lùng quay đầu, nhìn nữ nhân tục không chịu được trước mắt này, khóe miệng nâng lên một nụ cười vì trả được thù, llqđ nếu là muội muội, như vậy, hắn sẽ cho nàng một chút sắc mặt, để cho nàng biết mình mới là chủ nhân tương lai của Đại Tề, nàng theo cũng phải theo, không nghe lệnh cũng phải theo.
"Ngươi thật ra là một người săn sóc." Ngón tay của Thiên Mộ Thần lưu luyến xẹt qua mặt của Dung Huệ Kiều, bên môi nâng lên một nụ cười tà.
Dung Huệ Kiều vốn cũng không phải muốn quyến rũ hắn, nhưng không nghĩ tới Thiên Mộ Thần lại không bằng cầm thú.
Nàng vừa cầu xin tha thứ, vừa lấy lòng cười: "Thái tử điện hạ, thần nữ nên trở về phủ, mẫu thân của thần nữ vẫn còn chờ ở trong phủ......"
"Gấp cái gì, lát nữa Bổn cung tự mình đưa ngươi trở về phủ!" Dứt lời, Thiên Mộ Thần lập tức cứ thế cởi xiêm y của mình, tìm lò lửa đặt Dung Huệ Kiều ở phía dưới.
Đêm...... Nồng nặc rồi lại đê mê.
Dung Noãn Tâm ra khỏi Vọng Nguyệt Lâu, xa xa nhìn thấy băng đăng nơi xa đã đốt sáng lên, rất nhiều dân chúng cách bờ xem xét, trường hợp nói là không ra nhiệt tình, hay ôn tình.
Nàng kéo vạt áo áo khoác ngoài khẽ rùng mình một cái, Lương Thần lập tức tiến lên hỏi: "Tiểu thư cảm thấy lạnh rồi hả?"
Trời băng đất tuyết này, cho dù băng đăng này đẹp thế nào, cũng không quan trọng bằng thân thể của mình.
Mỹ Cảnh đã lấy xuống áo choàng của mình, muốn khoác lên trên người của Dung Noãn Tâm.
"Không, ta chỉ là cảm thấy tâm lạnh......" Dung Noãn Tâm cười khổ một tiếng, đúng, là tâm lạnh, l.qđ gia đình dân chúng bình thường có thể cách bờ xem đèn, nàng lại chỉ có thể xa xa cô đơn nhìn một cái.
Ngày hôm sau, thời tiết còn ác liệt hơn, tuyết liên tiếp rơi chừng mấy ngày, làm cho không khí cả phủ trở nên càng thêm nặng nề.
Đại phu nhân cũng miễn mọi người phụng dưỡng sáng chiều.
Dung Noãn Tâm khó có khi được ngủ lấy lại sức, chính là vùi ở trên giường không muốn dậy.
"Tiểu thư, thời tiết năm nay thật là rất kỳ lạ!" Lương Thần vừa dọn xong đồ rửa mặt, vừa càm ràm.
"Hả? Kỳ lạ thế nào?" Dung Noãn Tâm khẽ mỉm cười, vươn tay, mặc cho Mỹ Cảnh thay quần áo cho mình.
"Cũng rơi liên tiếp mấy ngày rồi, ra ra vào vào đều không tiện, chỉ là nô tỳ nghe nói hôm qua Nhị phu nhân ra khỏi phủ một chuyến!" Mỹ Cảnh mặc xong xiêm áo cho Dung Noãn Tâm thì dẫn nàng tới trước bàn trang điểm, cầm lên cây lược gỗ, bắt đầu sửa sang lại đầu tóc vừa mềm vừa mượt kia cho nàng, trong lòng tràn đầy than thở.
"Xuất phủ?" Dung Noãn Tâm hơi kinh ngạc, chẳng lẽ là trong phủ lại đã xảy ra chuyện gì?
"Tất nhiên, hôm qua nhị tiểu thư còn khóc đến chết đi sống lại, không biết vì chuyện gì?" Lương Thần đáp lời, nói lại những gì nghe được từ trong miệng hạ nhân nói chuyện linh tinh, cho Dung Noãn Tâm nghe.
"Hả? Lại có chuyện này?" Hôm đó, nàng đúng là ném Dung Huệ Kiều cho Thái tử, nhưng ban ngày ban mặt, lqd nếu Dung Huệ Kiều thật không thuận theo, Thái tử cũng không thể làm cái gì đối với nàng.
Chẳng lẽ, Dung Huệ Kiều thật bị Thái tử bắt nạt sao?
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng ma ma vội vàng báo kêu: "Noãn Tâm tiểu thư, Noãn Tâm tiểu thư, lão phu nhân mời ngài đi qua một chuyến!"
Dung Noãn Tâm khẽ lắc đầu, trong lòng nghĩ cái gì, cái đó lập tức tới.