“Nhị muội muốn đi mua điểm tâm sao?” Vân Xuân Ca ra khỏi tửu lâu trước, nha hoàn bên người đã mang đến cho nàng một cái mạng che mặt, cách mạng che mặt, ánh mắt Vân Xuân Ca lộ ra vẻ nghi hoặc, hơi thở thơm mùi lan, hỏi.
“Đúng vậy, khó có khi được xuất phủ, nghe hạ nhân thường nói điểm tâm của Vân Lai Cư rất ngon, ta muốn đi mua một chút thử xem, mọi người muốn đi không?” Vân Lãnh Ca mỉm cười gật đầu, làm như rất hi vọng các nàng cùng đi, đôi mắt lộ ra vẻ chờ đợi, tiếp tục nói: “Nếu mọi người không bận thì đi cùng ta đi, nếm thử để có thêm một chút kiến thức cũng được.”
“Nhị tỷ, ta không muốn đi, tỷ đi một mình đi.” Vân Xuân Ca còn chưa trả lời, Vân Thu Ca đã cướp lời mở miệng nói trước.
Đường đường là tiểu thư của Tướng phủ mà lại chưa từng ăn điểm tâm Vân Lai cư, ngộ nhỡ gặp người quen ở đấy, vậy không phải là vứt hết mặt mũi đi sao?
Hiển nhiên là Vân Xuân Ca cũng băn khoăn đến điểm này, mà hôm nay nàng mới nhìn thấy Lãnh thế tử, còn muốn trở về phủ hồi tưởng lại cảm giác ngọt như mật trong lòng, không muốn đi nửa vòng kinh thành để mua một phần điểm tâm có cũng được mà không có cũng chẳng sao với Vân Lãnh Ca.
“Vậy Nhị muội đi đi, ta và Tứ muội hồi phủ.” Vân Xuân Ca mở miệng nói, cùng Vân Thu Ca một trước một sau lên xe ngựa, “Ta và Tứ muội ngồi một chiếc xe ngựa trở về.”
Hôm nay trừ Vân Lãnh Ca dẫn theo ba nha hoàn, hai người Vân Xuân Ca chỉ dẫn theo một người, cho nên bốn người ngồi cùng một chỗ không hề cảm thấy chật chội.
Vân Lãnh Ca nhìn hai người Vân Xuân Ca mang theo nha hoàn lên xe ngựa chậm rãi rời khỏi Xuân Thượng lâu.
“Đi Vân Lai cư.” Vân Lãnh Ca phân phó xa phu một câu, được Vận nhi đỡ lên xe ngựa.
Xa phu cung kính đáp một tiếng, sau đó liền điều khiển ngựa chạy tới Vân Lai cư.
Xe ngựa dừng trước cửa Vân Lai cư, Vân Lãnh Ca đeo khăn che mặt xong phân phó xa phu hồi phủ trước, giờ ngọ lại tới nơi này đón mình, liền xuống xe ngựa, cùng ba người Vận Nhi đi vào Vân Lai cư.
“Tiểu thư, xe ngựa đi rồi.” Vận Nhi lấm la lấm lét thu hồi cái đầu đang nhìn cửa sổ, tinh nghịch cười, nói.
Vân Lãnh Ca cong miệng cười yếu ớt,quỳnh_ỉn.diennn.dan.leee.quy.donnnn lập tức đưa mắt ra hiệu cho Ngâm Cầm, Ngâm Cầm hiểu ý gật đầu, chỉ thấy Ngâm Cầm mang theo Vân Lãnh Ca xuyên qua hậu viện, đi tới một con hẻm nhỏ tương đối hẻo lánh.
Trước đó Vân Lãnh Ca đã mệnh cho Ngâm Cầm tìm hiểu rõ ràng hoàn cảnh về bà vú của mình, phát hiện viện của bà vú các hậu viện Vân Lai cư không xa, lúc này mới có màn đi mua điểm tâm vừa nói.
Ngâm Cầm dừng lại trước một khu nhà lụp xụp, dơ tay gõ ba tiếng của khung cửa gỗ, bên trong liền truyền đến một giọng nói thanh thúy trầm thấp của nữ nhân, “Ai đó?”
Vân Lãnh Ca nhíu mày, có chút kinh ngạc, vì sao trong nhà bà vú lại có nữ tử trẻ tuổi, liếc mắt nhìn thoáng qua Ngâm Cầm, Ngâm Cầm mấp máy môi, bày tỏ nàng cũng không biết.
“Là ta.” Ngâm Cầm nhỏ giọng nói. Người bên trong nghe thấy tiếng của người tới, lập tức mở cửa ra.
Chỉ thấy bên trong là một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, có chút gầy yếu, sắc mặt biến vàng, dáng vẻ thiếu chất dinh dưỡng, thiếu nữ kia tỏ ra khó hiểu nhìn đám người trước mặt, ánh mắt kinh ngạc, rõ ràng cho thấy không nghĩ sẽ có nhiều người đến như vậy.
“Hôm nay Lâm ma ma có khỏe không?” Vân Lãnh Ca mỉm cười, dịu dàng nói.
Thiếu nữ kia bị nụ cười của Vân Lãnh Ca làm cho hoảng sợ một phen, giật mình nửa ngày, mới phục hồi lại tinh thần, cung kính thi lễ, “Nô tỳ Lục Ý thỉnh an tiểu thư.”
Lục Ý nhìn dáng đứng đoan trang thùy mị khôn khéo của Vân Lãnh Ca, khí chất dung mạo đẹp như vậy, đây là Vân Nhị tiểu thư mà mấy năm nay ma ma nhớ mãi không quên.bg-ssp-{height:px}
Vân Lãnh Ca cười nhìn Lục Ý, lặp lại câu hỏi lần nữa, “Bà vú có khỏe không?” Nếu Lục Ý kêu nàng là tiểu thư, vậy hẳn là nàng biết thân phận của mình, cho nên liền thay đổi cách xưng hô
“Vài năm trước ma ma bệnh mãi không khỏi, vào mùa đông đầu mùa xuân bệnh cũ sẽ tái phát, nô tỳ đã mua thuốc cho ma ma dùng, nhưng mà cũng chỉ trị được phần ngọn không trị được phần gốc.” Thiếu nữ cung kính vừa nói vừa đưa Vân Lãnh Ca vào trong một phòng nho nhỏ.
Mọi người đi tới phòng phía trước, Lục Ý đẩy cửa gỗ khép chặt ra.
Trước khi đi vào trong phòng, Vân Lãnh Ca dặn dò Ngâm Cầm: “Điểm tâm Vân Lai cư cung không đủ cầu, ngươi đi qua xếp hàng, để trách mua không được, giờ ngọ chúng ta gặp lại ở Vân Lai cư.”
Ngâm Cầm thấp giọng đáp, phúc thân với Vân Lãnh Ca xong liền rời khỏi tiểu viện.
Lúc này Vân lãnh Ca mới chú ý đến căn phòng trước mặt, chỉ thấy mùi thuốc đông ý nồng nặc xông vào mũi, hợp với những mùi thảo dược gay mũi khác, khiến cho Vân Lãnh Ca không khỏi nhíu mày.
“Khụ khụ khụ...” Mà lúc này, phòng trong truyền đến một trận tiếng ho khan.
Vân Lãnh Ca vội vàng đi vào phòng trong, một gương mặt già nua, tràn đầy nếp nhăn đập vào mắt Vân Lãnh Ca.
Đây là lần đầu tiên Vân Lãnh Ca nhìn thấy bà vú, trong trí nhớ ngày xưa bà vút thướt tha thùy mị,dien.dan.leeee.quy.donnnn do được bảo dưỡng tốt nên qua tuổi bốn mươi nhưng vẫn có thể thấy được dáng vẻ khi còn trẻ, mà lão phụ nhân ở trên giường trước mặt hoàn toàn không giống với bà vú năm đó, năm mươi tuổi mà cứ như bảy mươi, trên mặt dày đặc nếp nhăn, xương gò má nổi lên, không nhìn thấy một chút huyết sắc.
Sợi tóc hơi bạc càng khiến lòng Vân Lãnh Ca cảm thấy đau đớn, sợ hãi tràn ra trong mắt, Vân Lãnh Ca tự trách, hối hận, phẫn nộ, giờ phút này tất cả cảm xúc như muốn phun trào ra.
“Lục Ý, ai vậy.” Lâm ma ma vùng vẫy vài lần muốn đứng lên pha trà cho khách, nhưng có lòng mà không có sức, nặng nề ngã trở lại giường, môi khô quắt thở hổn hển, vài lần đứng dậy vừa rồi dường như khiến nàng hao hết tất cả sức lực.
“Ma ma, đây là tiểu thư.” Lục Ý đứng lại gần, đi tới trước Vân Lãnh Ca đỡ Lâm ma ma dậy, thấy mắt ma ma lộ vẻ nghi hoặc, liền mở miệng giải thích, “Là tiểu thư đến thăm người.”
Nghe vậy, Vân Lãnh Ca liền thấy ánh mắt ảm đạm của Lâm ma ma lộ ra vẻ kích động, hai tay cố gắng chống lên giường muốn chạm vào Vân Lãnh Ca, hơi thở đứt quãng gọi, “Tiểu thư, tiểu thư...”
Vân Lãnh Ca cảm thấy hai mắt chua xót, lập tức khéo mạng che mặt xuống, một dung nhan xinh đẹp lập tức hiện ra trước mặt Lâm ma ma.
“Tiểu thư, người thật sự rất giống phu nhân.” Lâm ma ma sững sờ thất thần nhìn Vân Lãnh Ca, miệng thì thào nói, mặc cho thân thể của mình vô lực rơi xuống.
Vân Lãnh Ca bước nhanh đến, cùng Lục Ý đỡ lấy nàng, nhìn mái tóc đen của Lâm ma ma đã có vài sợi tóc bạc, nhất thời trong lòng liền cảm thấy nghẹn ngào, “Bà vú, là Ca nhi không tốt, Ca nhi đến muộn.”
Lâm ma ma hoảng hốt nhìn Vân Lãnh Ca, bên tai vẫn vang lên biệt danh mình xưng hô với tiểu thư ngày trước, nhất thời tỉnh mộng, có chút cảm giác không chân thực.
Đôi tay gầy giơ xương run rẩy giơ lên muốn vuốt ve gương mặt của Vân Lãnh Ca, lại đột nhiên nhớ tới bộ dạng của mình lúc này, còn có tư cách gì mà chạm vào mặt tiểu thư như trước kia, ánh mắt Lâm ma ma nhất thời trầm xuống.
Vân Lãnh Ca nắm chặt lấy cánh tay đang muốn thu về của Lâm ma ma, cảm giác như đang nắm cành cây khô, Vân Lãnh Ca kiên cường cười một cái, chầm chậm đặt tay Lâm ma ma lên mặt mình.