Đích Nữ Vô Song

chương 122-2: thái hậu hộc máu (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bùi Nguyên Ca đang suy nghĩ, Triệu Lâm bỗng nhiên cung kính hỏi: “Bùi tứ tiểu thư, chuyện ngài gặp được Công chúa Oản Yên, muốn nói cho thái hậu hay không?”

Nghe vậy, Bùi Nguyên Ca nao nao.

Triệu Lâm cười nói: “Mới vừa rồi công công Trương Đức Hải đã dặn dò nô tài, ở trong Huyên Huy cung, nô tài đều nghe Bùi tứ tiểu thư dặn dò hết thảy, tuỳ ý ngài sai khiến.”

Đây là đồng ý mới giành được vừa rồi do hiến kế cho hoàng đế, Bùi Nguyên Ca suy ngẫm thêm chút, nhân tiện nói: “Ngươi chỉ nói chỗ ngươi đã thấy cho thái hậu là được rồi.” Chắc là Vũ Oản Yên không biết Triệu Lâm là tâm phúc của hoàng đế, chỉ tưởng hắn là người thái hậu, cho nên mới sẽ dẫn nàng ra xa, không cho Triệu Lâm nghe được cụôc nói chuyện của bọn họ. Nếu sau khi Triệu Lâm trở về không có bẩm báo chuyện này cho thái hậu, Vũ Oản Yên biết được, nhất định có thể đoán ra được, chỉ sợ là Triệu Lâm nghe lệnh của nàng, cũng không phải là trung thành với thái hậu.

Cứ như vậy, ngược lại bại lộ Triệu Lâm, bởi vậy vẫn là nói cho thái hậu để thỏa đáng.

Trên đường về suy nghĩ phải làm sao đối đáp vấn đề thuốc tuyệt dục, sau khi trở lại Huyên Huy cung, Triệu Lâm đi gặp thái hậu trước, quả nhiên thái hậu lập tức tuyên nàng, hỏi chuyện Vũ Oản Yên, lời nói Bùi Nguyên Ca ậm ờ, chỉ mơ hồ để lộ là có liên quan với hôn ước vốn có của nàng và phủ Thọ Xương Bá, tùy ý thái hậu suy đoán. Thái hậu cho rằng Vũ Oản Yên cảnh cáo hoặc là làm khó dễ Bùi Nguyên Ca, cũng không để ý. Ai ngờ hai người đang nói chuyện, sắc mặt Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên tái nhợt té xỉu trên đất.

Vội vàng mời thái y đến chẩn trị (khám và chữa bệnh), nói là thể nhược (cơ thể yếu) bị cảm nắng, viết ra thang thuốc giải nóng thì rời đi.

Bởi vì Bùi Nguyên Ca đang mê man, chén thuốc tạm thời cũng không có cách nào nuốt xuống, thái hậu dặn dò Tử Uyển Sở Quỳ chiếu cố Bùi Nguyên Ca thật tốt rồi rời đi. Tử Uyển Sở Quỳ lo âu đầy mặt, dốc lòng chăm sóc, thấy hô hấp Bùi Nguyên Ca dần có xu hướng bình thuận, mới thở phào nhẹ nhàng. Vì để cho Bùi Nguyên Ca nghỉ ngơi thật tốt, Tử Uyển lôi kéo Sở Quỳ đến phòng ngoài, bỗng nhiên thở dài, buồn rầu lo lắng nói: “Sở Quỳ, ta rất lo lắng.”

Vẻ mặt Sở Quỳ khó hiểu: “Ngươi lo lắng cái gì?”

“Ngươi là mới đến Tĩnh Xu trai sau này, cho nên không biết. Khi còn bé tiểu thư từng bệnh nặng một trận, bên trong hết sức yếu ớt, những năm nay ta lại không ở bên cạnh tiểu thư, bên trong phủ là Chương di nương cầm quyền, bà ta không dám công khai khắt khe tiểu thư, nhưng thầm sai khíên bọn nha hoàn cắt xén chiếm dụng phần lệ tiểu thư, hoàn toàn không có bồi dưỡng. Bởi vậy mười năm qua, thân thể tiểu thư càng ngày càng suy yếu, sau đó lại bởi vì phủ Trấn Quốc Hầu từ hôn, bệnh nặng một trận, lại gần như vét sạch. Hơn nữa, càng quan trọng hơn là....” Tử Uyển bỗng nhiên ngừng miệng, cắn môi không nói lời nào.

Nghe nàng nói chuyện giống như ý muốn nói, Sở Quỳ cũng không nhịn được bắt đầu lo âu: “Là cái gì vậy?”

“Chuyện này là một bí mật động trời với tiểu thư, nhưng ngươi nhất thiết không thể nói cho người khác, hơn nữa không thể để cho người Huyên Huy cung biết, bằng không....” Tử Uyển có vẻ vô cùng không yên, do dự không quyết.

Sở Quỳ thúc giục nói: “Rốt cuộc là chuyện gì, ngươi nói mau đi! Chẳng lẽ ta còn có thể có hại với tiểu thư sao?”

“Được rồi, vậy thì ta nói cho ngươi! Lúc ấy trận bệnh kia của tiểu thư tuy rằng nặng, nhưng nghiêm trọng hơn là, Chương di nương nhân cơ hội ám hại tiểu thư, bỏ mỹ nhân lệ ở trong chén thuốc của nàng. Đó là vật đại hàn, đặc biệt tai hại với thân thể phụ nữ, có thể khiến cho cả đời phụ nữ không thể sinh đẻ.” Tử Uyển nhẹ giọng nói, “Tuy rằng sau đó đã giải độc, nhưng mà đã tạo thành tổn hại. Thân thể tiểu thư vốn suy yếu, lại đang lúc ốm yếu chịu dược tính mạnh mẽ của mỹ nhân lệ, ta nghĩ, chỉ sợ cả đời này tiểu thư rất khó có thai. Ta không dám nói tin tức này cho lão gia và tiểu thư, nhưng chuyện này đặt ở trong lòng của ta, thật sự rất khó chịu.”

Nói xong, yếu ớt thở dài, vẻ mặt hết sức sầu lo ủ dột.

Sở Quỳ cũng bị tin tức này doạ ngây người, vẻ mặt suy sụp, bỗng nhiên vội vàng nói: “Có thể là đại phu khám sai rồi hay không? Kỳ thật không có nghiêm trọng như vậy!”

“Ngươi biết cái gì? Tiểu thư trúng độc mỹ nhân lệ, là ta chẩn trị! Y thuật của ta là học từ phu nhân, cái khác không dám nói, nhưng phân biệt nhận thức các loại dược, dược tính tương sinh tương khắc các loại, ta biết tuyệt đối không ít hơn so với đại phu ngồi tại đường (tiệm thuốc).” Hình như Tử Uyển cảm thấy bị nghi ngờ, có chút tức giận nói, “Lúc trước cũng không ai phát hiện có mỹ nhân lệ pha lẫn trong chén thuốc của tiểu thư, là ta phát hiện ra, chẳng lẽ đây còn chưa thể chứng minh sao? Những ngày gần đây, dược thiện của tiểu thư cũng đều là ta kê đơn thuốc hầm chưng, thân thể tiểu thư càng ngày càng tốt hơn, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra được sao?”

“Nếu ngươi có thể sử dụng dược thiện bồi dưỡng cho tiểu thư, lẽ nào lại không thể nghĩ biện pháp....” Sở Quỳ gấp đến độ cũng sắp khóc.

Tử Uyển thở dài sâu xa: “Ta là người chịu ân lớn của phu nhân, nếu có thể chữa khỏi cho tiểu thư, dù cho bảo ta lấy mạng đi đổi, ta cũng bằng lòng! Nhưng mà, những thứ này không ai có khả năng đảo ngược.... Không nói cái khác, hôm nay chỉ là tiểu thư đi ở dưới ánh nắng một lát, đã bị cảm nắng té xỉu, chính là bị mỹ nhân lệ tổn thương nguyên khí lúc trước, mới có thể suy yếu như thế. Ta nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng, lại nghĩ tới tương lai của tiểu thư, thật sự là rất khó vượt qua!”

Nói xong, gần như là rơi nước mắt xuống.

Sở Quỳ đưa tay ôm lấy nàng, cùng rơi nước mắt với nàng.

Nhưng rất nhanh, Tử Uyển lại lau nước mắt, đôi mắt trịnh trọng nhìn Sở Quỳ, nói: “Sở Quỳ, ngươi phải nhớ kỹ, ta nói những lời này với ngươi, ngươi không thể nói cho bất kỳ kẻ nào biết, hơn nữa không thể để cho người Huyên Huy cung biết, càng không thể rơi vào trong tai thái hậu, biết không?”

Dường như Sở Quỳ bị chuyện này hoảng sợ có chút choáng váng, ngơ ngác hỏi: “Vì sao?”

“Ngươi ngốc à!” Tử Uyển chỉ chỉ trán của nàng, nhìn bốn phía, nhỏ giọng vội vàng nói, “Con nối dòng kéo dài là chuyện hệ trọng cỡ nào, ngay cả gia đình bình thường cưới vợ cũng phải tìm kỹ người sinh đẻ, ai lại muốn lấy cô gái không thể có thai? Huống chi là hoàng thất! Ta thấy hình như thái hậu có ý định muốn cho tiểu thư vào cung, nếu biết được, tiểu thư cả đời không thể có thai, khẳng định sẽ đổi ý, thanh danh này vừa ra ngoài, sau này tiểu thư làm sao bây giờ?”

Lúc này Sở Quỳ mới phản ứng lại, vội vàng gật đầu, kiên quyết nói: “Ngươi yên tâm, ta ai cũng không nói!”

Nhưng mà, dường như hai người cũng không chú ý tới, một bóng người chợt lặng lẽ hiện lên ngoài cửa sổ.

Chỉ chốc lát sau, lời này đã rơi vào trong tai Trương ma ma, bà lại tiếp tục chuyển lời cho thái hậu. Nghe vậy, chân mày thái hậu nhíu lại, nói: “Có loại chuyện này? Thân thể Bùi Nguyên Ca lại có thể không cách nào có thai?”

Trương ma ma gật đầu: “Hai nha đầu kia đã nói như thế.”

“Ai gia cũng nhớ tới, ngày ấy khi Lộ thái y chẩn trị cho Bùi Nguyên Ca, từng nói qua khi còn bé nàng ấy từng sinh trận bệnh nặng, bởi vậy bên trong suy yếu, có chứng bất túc (vô sinh). Cũng nói đến có người kê đơn dược thiện điều bổ cho Bùi Nguyên Ca, xem ra chính là nha hoàn gọi là Tử Uyển này, về điểm ấy, Tử Uyển kia lại không có nói láo.” Thái hậu nhớ tới chuyện chút thời gian trước, đúng là có chút tin tưởng, “Hơn nữa, mỹ nhân lệ thật sự là tai hại với thân thể nữ tử, sẽ khiến cả đời khó có thể có thai, bên trong Bùi Nguyên Ca vốn là suy yếu, khi đang bệnh nặng lại bị di nương trong phủ động tay chân, bởi vậy làm hỏng gốc rễ cũng là có khả năng, ngược lại nha hoàn này không phải là lời giả.”

Trong cung con nối dòng càng quan trọng hơn so với gia đình bình thường, vì vậy thái hậu biết rất rõ ràng đối với dược liệu có thể khiến không mang thai, biết lời Tử Uyển nói không có sai.

Lúc ấy Lộ thái y cũng từng nói, người kê đơn thuốc hầm chưng dược thiện điều dưỡng cho Bùi Nguyên Ca dùng liều thuốc rất tinh chuẩn, phải là cao thủ. Nếu chính là Tử Uyển này, vậy thì chẩn đoán của nàng ta, tám phần không có sai, chỉ sợ Bùi Nguyên Ca thật sự không thể có thai.

“Nô tỳ cũng nghe nói, trước đó tiệc ngắm hoa của Liễu quý phi cũng mời vị Bùi tứ tiểu thư này, kết quả thân thể Bùi tứ tiểu thư suy yếu, dieenddafnleequysddoon nửa đường không khoẻ, lúc ấy mới không có đi được. Như vậy xem ra, bên trong thân thể vị Bùi tứ tiểu thư này quả thực không tốt lắm, thật sự suy yếu.” Trương ma ma cũng nói, cũng càng thêm nghiệm chứng suy đoán của thái hậu.

“Phái người đi hỏi thăm chuyện Bùi phủ, xem lúc Bùi Nguyên Ca bệnh nặng trước kia, thật sự bị người động tay động chân, bỏ mỹ nhân lệ hay không.” Thái hậu dặn dò, chờ Trương ma ma sắp xếp xong người làm xuất cung, lại quay về nói, “Nếu chuỵên thật sự là như vậy, cũng không cần ai gia ra tay, đã có thể cắt đứt hậu hoạn. Lại nói, nghe lời nói của hai nha đầu kia, hình như người gọi là Tử Uyển kia tinh thông dược lý, phân biệt dược nhận thức dược cũng rất tinh thông, nếu pha lẫn dược ở trong trà bánh canh thức ăn, bị nàng ta phát hiện được lại nói cho Bùi Nguyên Ca, ngược lại không tốt.”

Hiện tại bà đang lấy lòng Bùi Nguyên Ca, cho nàng đủ ngon ngọt, để cho nàng ham mê, cưỡng bức dụ dỗ, hai bút cùng vẽ, càng thêm xác định có thể khống chế nàng tranh sủng, nếu bị Bùi Nguyên Ca phát hiện, bà bỏ thuốc tuyệt dục cho nàng, muốn cắt đứt mong đợi sinh đẻ của nàng, tuy rằng thân phận của Bùi Nguyên Ca và bà cách xa, ở trong cung cũng không có căn cơ, không có khả năng bất lợi với vị thái hậu như bà, nhưng dù sao chuyện quan hệ to lớn, khó đảm bảo dưới tuyệt vọng bí quá hoá liều, Bùi Nguyên Ca sẽ không sinh lòng ý nghĩ gây ra rắc rối.

Nếu Bùi Nguyên Ca quả thật bị di nương Bùi phủ làm hại, toàn toàn không thể có thai, bà cần gì phải liều lĩnh nguy hiểm bại lộ, làm điều thừa?

“Thái hậu nương nương nói phải!” Trương ma ma khen tặng nói, lại hỏi, “Vậy Bùi đại tiểu thư...”

“Xuỳ, chỗ Bùi Nguyên Vũ, chờ một lúc lại đưa canh bổ qua, thuận tiện thưởng nàng ta!” Thái hậu không chút để ý nói, “Chỗ Nguyên Ca lại không cần phải gấp gáp, dù sao tuổi còn nhỏ, còn hai năm nữa mới có thể vào cung, chậm rãi thăm dò, chờ xác định lại quyết định sau. Bùi Nguyên Vũ đã sắp mười sáu tuổi, Phương Hoa đang thịnh, hoàn toàn có thể trực tiếp hầu hạ hoàng thượng, chén thuốc này tuyệt đối không thể qua loa. Nhưng mà, năm nay đãi tuyển vừa qua khỏi, vào lúc này ai gia lại đưa mỹ nhân qua nữa, thanh danh không dễ nghe, tạm thời qua đoạn thời gian nữa, thuận tiện nâng một chút hứng thú của hoàng thượng với Bùi Nguyên Vũ đi!”

Trương ma ma cười nói: “Thái hậu nương nương thánh minh!”

Cứ như vậy, lúc bữa tối, Lưu Sương Lưu Nhứ lại mang về một chén canh ngân nhĩ hạt sen từ trong phòng bếp nhỏ của thái hậu, lúc đi qua Sương Nguyệt viện, vừa vặn gặp phải Tử Uyển đi ra từ trong viện, không nhịn được khoe khoang nói: “Tử Uyển tỷ tỷ, ngài đây là đi lấy chén thuốc giải nóng cho Tứ tiểu thư phải không? Thật khéo, ta là cũng lấy chén canh ngân nhĩ hạt sen này từ phòng bếp nhỏ trở về, đây là thái hậu cố ý sai người hầm cách thuỷ chén ngân nhĩ hạt sen này cho đại tiểu thư, bên trong bỏ thêm rất nhiều dược liệu trân quý, là hôm nay người nhà mẹ đẻ thái hậu đến thăm thái hậu, cố ý đưa tới. Không ngờ trong chớp mắt thái hậu lại nhớ thương đại tiểu thư, sai người hầm cách thuỷ cả một buổi chiều, vô cùng bổ dưỡng!”

Ý ngoài lời nói, ai cũng nghe ra được.

Người nhà mẹ đẻ Thái hậu đưa dược liệu trân quý tới cho thái hậu bổ thân mình, thái hậu lại thưởng cho Bùi Nguyên Vũ, còn cố ý hầm cách thuỷ tốt, có thể thấy được là coi trọng Bùi Nguyên Vũ.

Tử Uyển lười đấu võ mồm với nàng ta, lạnh nhạt nói: “Vậy ngươi còn không mau đưa đi cho đại tiểu thư, lúc này mè nheo gì ở đây?”

Không có thấy ánh mắt hâm mộ của Tử Uyển, trong lòng Lưu Sương khó tránh khỏi có chút tiếc nuối. Lúc mới đầu tiến cung, thái hậu đặc biệt coi trọng đại tiểu thư, ngược lại thì tứ tiểu thư vốn được coi trọng bị quăng đến bên cạnh, kèm thêm ở Huyên Huy cung đám nha hoàn bên cạnh như các nàng cũng có thể diện hơn so với Tử Uyển Sở Quỳ, thật sự có thể nói là vô cùng hả hê. Chỉ tiếc, ngày vui ngắn chẳng tầy gang, cũng không biết Bùi Nguyên Ca bỏ thuốc mê gì cho thái hậu, lại tranh đoạt sủng ái qua, cung nữ thái giám vốn xu nịnh a dua với Thải Tình viện, nay toàn chạy tới lấy lòng Sương Nguyệt viện.

Loại tâm lý chênh lệch này, không thể nghi ngờ là khó chịu, nghẹn lúc lâu ở trong lòng Lưu Sương, khó có được lúc này đại tiểu thư có canh bổ, tứ tiểu thư lại vì bị cảm nắng mà không có. Dù sao Lưu Sương cũng cảm thấy là đại tiểu thư đè ép tứ tiểu thư một cái đầu, kèm theo nha hoàn bên người như nàng đây dường như cũng vẻ vang hơn so với Tử Uyển, không nhịn được tiếp tục khoe khoang nói: “Tử Uyển tỷ tỷ, nghe nói ngươi hiểu dược liệu lắm, không bằng phân biệt cho ta một chút trong canh này đã bỏ thêm dược liệu gì, trân quý như thế nào, cũng để cho ta có thêm kiến thức?”

Nói xong, mở chén canh ra, đưa tới trước mặt Tử Uyển.

Ngửi được trong hương vị ngọt ngào ngon miệng, hình như pha lẫn mùi vị nhàn nhạt, trong lòng Tử Uyển hoảng sợ, trên mặt không chút nào dấu diếm, tức giận nói: “Ta phải gấp gáp lấy chén thuốc giải nóng cho tứ tiểu thư, không có thời gian nói chuyện phiếm với ngươi!” Nói xong, xoay người đi về phía phòng bếp nhỏ.

Thấy bộ dáng này của nàng, rốt cụôc trong lòng Lưu Sương Lưu Nhứ cảm thấy thoải mái chút, mang chén canh về Thải Tình viện.

Nghe nói là thái hậu cố ý hầm cách thuỷ cho nàng, Bùi Nguyên Vũ đặc biệt kinh hỉ (ngạc nhiên vui mừng), nàng còn lo lắng, thái hậu bị Bùi Nguyên Ca lấy lòng, sẽ không để ý tới nàng, hiện tại xem ra, rõ ràng là vẫn nhớ tới nàng, lòng vốn lơ lửng rối loạn tùng phèo giữa không trung nhất thời bình tĩnh lại, lúc này uống sạch sẽ cả chén canh ngân nhĩ hạt sen.

Tin tức rơi vào trong tai sương nguyệt viện, Bùi Nguyên Ca đã tỉnh rồi lại cười không nói.

“Nô tỳ xác định, trong chén canh ngân nhĩ hạt sen kia quả thực pha lẫn dược liệu có thể khiến người ta vô sinh, có điều hương vị rất nhạt, không dễ dàng nhận ra. Bởi vậy, nô tỳ đặc biệt cẩn thận kiểm tra qua toàn bộ chén thuốc và ẩm thực của tiểu thư, may mà bên tiểu thư không có.” Tử Uyển đổ cái gọi là chén thuốc kết thúc kia vào trong bồn hoa, lại lật đất lại, che lấp dấu vết, đột lên lò hương, xua tan mùi thuốc, lúc này mới tiếp tục nhỏ giọng nói, “Xem ra, mưu kế của tiểu thư có hiệu quả, thái hậu thật sự nghĩ rằng thân thể tiểu thư bị bất túc, sợ là bỏ đi ý đồ này.”

Thì ra là, cả sự kiện này đều là Bùi Nguyên Ca bố trí cái bẫy.

Cái gọi là bị cảm nắng, chính là Tử Uyển phối trí dược liệu, khiến Bùi Nguyên Ca xuất hiện bệnh trạng bị cảm nắng, cho thấy thân thể nàng quả thực rất suy yếu. Sau đó thông qua bị cảm nắng, lại dẫn ra Tử Uyển lo lắng, cố ý nói những lời này với Sở Quỳ. Bùi Nguyên Ca sớm đoán được, lòng thái hậu nghi ngờ nặng, mọi việc đều sẽ tìm tòi ngọn nguồn. Tuy rằng thái y cũng chẩn đoán nàng là bị cảm nắng, nhưng nói không chừng thái hậu sẽ đa nghi, nghi ngờ nàng có tính kế gì đó, hơn nữa, cung nữ thái giám Sương Nguyệt viện lại cũng không hầu hạ ở phòng, chỉ chừa Tử Uyển và Sở Quỳ, lại càng chứng minh thái hậu có lòng nghi ngờ, chắc chắn phái người âm thầm nhìn trộm, xem ngôn hành (lời nói hành động) của các nàng có khác thường hay không.

Vì thế, Tử Uyển và Sở Quỳ bèn diễn ra vở diễn kia, cố ý để cho người ta truyền vào trong tai thái hậu.

Đầu tiên, điều này khiến thái hậu càng tin tưởng thân thể Bùi Nguyên Ca suy yếu, bị cảm nắng là thật; tiếp theo, lại nói cho thái hậu, tuổi nhỏ Bùi Nguyên Ca bệnh nặng, lại bị di nương Bùi phủ làm hại, thân mình đã khó có thể có thai, có thể không cần thái hậu ra tay; cuối cùng lại chỉ ra Tử Uyển biết nhận ra dược liệu, hơn nữa vô cùng tinh thông, trong chén thuốc ẩm thực hơi có không đúng thì có thể nhận ra được khác thường, như vậy, nếu thái hậu bỏ thuốc tuyệt dục cho Bùi Nguyên Ca, khả năng bại lộ cũng rất lớn.

Ba điểm hỗ trợ lẫn nhau, mục đích muốn bỏ đi tâm tư kê đơn (bỏ thuốc) của thái hậu.

Dù sao, nay Bùi Nguyên Ca thân ở Huyên Huy cung, muốn hoàn toàn ngăn cách ẩm thực Huyên Huy cung vốn là không có khả năng, nếu làm rõ ràng sẽ bị thái hậu phát hiện, bởi vậy suy đi nghĩ lại, Bùi Nguyên Ca bèn sắp xếp ra trận mưu kế này, khiến thái hậu cho rằng bản thân nàng sẽ không thể có thai, bên cạnh lại có nha hoàn biết dược, nếu lại kê đơn cho nàng, mạo hiểm lớn hơn nữa cũng là việc vô dụng.

Đương nhiên, với cẩn thận của thái hậu, tất nhiên sẽ phái người đi hỏi thăm chuyện Bùi phủ, nhưng tuyệt diệu là tuyệt diệu ở đây, tất cả theo như lời Tử Uyển đều là sự thật, lúc trước Bùi Nguyên Ca bị bỏ mỹ nhân lệ, bởi vậy đuổi Quế ma ma, cả nhà đều biết, chỉ cần sau khi nghe ngóng có thể hỏi thăm ra. Nhưng Bùi Nguyên Ca đã sớm được Tử Uyển nhắc nhở, trúng độc cũng không sâu, điểm ấy cũng chỉ có hai người Tử Uyển và Bùi Nguyên Ca biết, tuyệt đối không tra được.

Cho nên cuối cùng thái hậu kiểm chứng kết quả, chỉ có thể càng chứng minh Bùi Nguyên Ca quả thực không cách nào thai nghén con nối dòng.

Hơn nữa Tử Uyển biết dược, nay thái hậu lại đang cố ý mượn sức lấy lòng Bùi Nguyên Ca, dưới đủ loại lo lắng, thái hậu tuyệt đối sẽ không mạo hiểm phiêu lưu bại lộ nữa, đi làm chuyện vô ích. Mà lúc nay, thái hậu đưa canh ngân nhĩ hạt sen trong chứa dược liệu tuyệt dục cho Bùi Nguyên Vũ, bên nàng lại yên lặng không tiếng động, nói rõ mưu kế của Bùi Nguyên Ca đã có hiệu lực, thái hậu tạm thời đã kiềm chế xuống tâm tư kê đơn với nàng.

Vũ Hoằng Mặc từng nhắc nhở nàng chuyện này, nàng cũng vốn là đang cảnh giới, nhưng nói đến cùng, vẫn phải cảm tạ Vũ Oản Yên nhắc nhở, để cho nàng có thể tiên phát chế nhân (đánh đòn phủ đầu, hành động trước để kiềm chế đối phương).

Về phần Bùi Nguyên Vũ....

Ánh mắt Bùi Nguyên Ca có chút trở nên lạnh, Bùi Nguyên Vũ cũng coi như người thông minh nhưng vừa gặp phải chuyện tranh danh đoạt lợi thì đầu óc mê muội, còn thật sự cho là thái hậu nhìn nàng ta với con mắt khác, hiền hậu nhân ái, cũng không ngẫm lại, bây giờ Vũ Hoằng Triết thân là đích trưởng, lại do con gái Diệp gia sinh ra, sao thái hậu có thể không hết lòng hết sức nâng đỡ hắn? Mỹ nhân khác, chẳng qua là quân cờ mà thái hậu dùng để lôi kéo hoàng đế, củng cố địa vị Diệp gia mà thôi, làm sao có thể không sớm làm phòng bị, tránh cho nàng ta có thai, sinh ra hoàng tử để uy hiếp địa vị Vũ Hoằng Triết?

Lúc vừa mới tiến cung, Bùi Nguyên Ca còn từng âm thầm nhắc nhở nàng ta, Bùi Nguyên Vũ lại u mê không tỉnh, còn nói là nàng ghen tị nàng ta được thái hậu sủng.

Lại nói tiếp hai người coi như có thù oán, khi bị tập kích ở Bạch Y am, hung thủ đẩy nàng ở trong núi rừng, khiến Bùi Nguyên Ca thiếu chút nữa mất mạng, có phần là Bùi Nguyên Vũ. Nếu không phải Bùi Nguyên Ca lo lắng Bùi phủ bị nàng ta liên lụy, thì nàng mới lười nhắc nhở nàng ta. Nếu Bùi Nguyên Vũ liều mạng muốn nhảy vào trong hố lửa, nàng cần gì phải ngăn cản nàng ta? Nàng đúng là rất muốn nhìn, tương lai có một ngày, Bùi Nguyên Vũ biết chân tướng, biết được thái hậu mà nàng ta cho là từ ái, nhìn nàng ta với con mắt khác âm thầm ra thủ đoạn thâm độc như vậy, cắt đứt hy vọng con cháu cả đời của nàng ta, sẽ có vẻ mặt ra sao?

Bùi Nguyên Ca nghĩ, không nhịn được âm thầm cười lạnh, nói vậy đến lúc đó thật sự rất thú vị!

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến thông báo, nói thái hậu đã đến thăm Bùi Nguyên Ca. Không đợi Bùi Nguyên Ca phản ứng lại, thái hậu đã dẫn theo Trương ma ma đi đến, đè nàng ở trên giường, không cho nàng hành lễ, cười tủm tỉm nói: “Thân thể ngươi yếu, phải dưỡng tốt, không cần để ý nghi thức xã giao nhất thời này. Nếu thật muốn tận hiếu với ai gia, thì nhanh chóng dưỡng thân thể khoẻ mạnh, đừng làm cho ai gia bận tâm vì ngươi nữa.”

Giọng nói vô cùng êm dịu từ ái.

Bùi Nguyên Ca xấu hổ nói: “Tiểu nữ lại làm cho thái hậu lo lắng rồi. Lại nói một mặt là tiểu nữ ốm yếu, về mặt khác cũng là tiểu nữ có chút hoảng sợ, bởi vậy mới có thể như thế, làm cho thái hậu bận tâm vì tiểu nữ, tiểu nữ thật sự là sợ hãi.”

“Đã bị hoảng sợ?” Vẻ mặt Thái hậu kinh ngạc, “Làm sao vậy? Ai bắt nạt ngươi hay sao?”

Bùi Nguyên Ca vội vã lắc đầu nói: “Thái hậu nương nương hiểu lầm, là khi tiểu nữ dạo chơi ở ngự hoa viên, ngẫu nhiên nghe được có người nói chuyện ở viện cách vách, nói tới chuyện thích khách đêm đó, nói Ngọc Long cung hoàng thượng ở và Xuân Dương cung cửu điện hạ ở máu chảy thành sông, chết bị thương vô số. Bởi vì bọn họ nói đến dọa người, lại làm cho tiểu nữ nghĩ tới tình hình lúc bị bắt cóc ấy thiếu chút nữa bị thích khách đó giết chết, doạ sợ ra mồ hôi lạnh cả người, lại bởi vì lơ đễnh, đứng lâu ở dưới ánh nắng, lúc này mới sẽ bị cảm nắng té xỉu.”

Thái hậu nhíu lại mày nhạt, rồi trong đôi mắt đột nhiên toả ra ánh sao khiếp người: “Ngươi nói, đêm đó hoàng thượng gặp chuyện, tình hình vô cùng hung hiểm, máu chảy thành sông, chết bị thương vô số?”

“Dạ, tiểu nữ nghe những người đó nói như vậy, dường như thích khách rất lợi hại, giết rất nhiều thị vệ với cung nữ thái giám ở ngọc long cung. May mắn lúc ấy hoàng thượng không ở trong ngọc long cung giống với thường ngày, bằng không chắc chắn....” Bùi Nguyên Ca đột nhiên nhận thấy không ổn, vội vàng sửa lời nói, “Tất nhiên sẽ bị hoảng sợ hết sức. Nghe nói sau đó kiểm tra số người, đã chết mấy chục người, còn muốn thảm thiết hơn so với Xuân Dương cung của cửu điện hạ. Dù sao nói cho cùng thì những người đó rất đáng sợ!”

Thân thể Thái hậu chợt bắt đầu căng thẳng, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập lên theo, một lúc lâu bà mới nói: “Đừng nghe những người đó nói bừa, ngươi không biết, trong cung này thị vệ đều thích thổi phồng, nói thích khách vô cùng lợi hại, nói tình hình chết bị thương vô cùng nghiêm trọng, chẳng qua là vì tranh công, chứng minh mình vất vả cứu giá có công mà thôi. Trên thực tế, sợ rằng không có nghiêm trọng như vậy!”

“Cũng phải, lúc trước khi cấm vệ quân cứu tiểu nữ, đánh nhau với đám thích khách này, xem ra đúng là đánh ngang sức ngang tài, huống hồ hộ vệ chỗ ngọc long cung hoàng thượng ở? Tất nhiên võ công càng là nổi bật, làm sao có thể dễ dàng để thích khách xông vào hành hung?” Bùi Nguyên Ca cũng không nhiều lời nữa, ngược lại thoải mái nói, “Vẫn là thái hậu nương nương thánh minh, nhờ có ngài khuyên bảo, bằng không tiểu nữ đã bị nhàn ngôn toái ngữ (lời linh tinh không căn cứ) của những người đó lừa rồi!”

Thái hậu khẽ mỉm cười, an ủi nàng vài câu, bèn đứng dậy trở về tẩm điện.

Đợi cho sau khi trong điện chỉ còn lại tâm phúc, vẻ mặt thái hậu liền hoàn toàn thay đổi, xanh mét cứng ngắc, cả người đã tức giận đến run rẩy, quát: “Trương ma ma, đi thăm dò rõ ràng cho ai gia, tình hình tối hôm trước hoàng cung gặp chuyện, có đúng như Bùi Nguyên Ca nghe được hay không, ngọc long cung của hoàng thượng chết bị thương vô cùng nghiêm trọng, lại hơn so với Xuân Dương cung?”

Trương ma ma biết chuyện liên quan to lớn, vội đứng dậy đi sắp xếp người thăm dò.

Một mình Thái hậu ngồi ở trên giường hoa gỗ tử đàn điêu khắc ngàn phật vạn thọ đồ tinh mỹ, trong đôi mắt bắn ra vẻ tức giận đã đạt đến cực điểm, tay nắm chặt thành nắm đấm không ngừng run run, ngực phập phồng kịch liệt. Không biết qua bao lâu, bên tai truyền đến tiếng bước chân Trương ma ma vội vàng, thái hậu giương mắt nhìn lên, chỉ thấy vẻ mặt Trương ma ma suy sụp, ngôn hành kích động, cắn răng một cái, nói: “Nói! Thăm dò ra được kết quả gì rồi?”

Trương ma ma run run nói: “Bùi tứ tiểu thư nghe được một chút cũng không sai, đêm đó tình hình ngọc long cung hoàng thượng và Xuân Dương cung cửu điện hạ đều hết sức thảm thiết, nhất là ngọc long cung, gần như có một nửa thích khách xông vào, ra chiêu độc ác, hộ vệ ngọc long cung khó có thể chống đỡ, d!^Nd+n(Q%[email protected] gần như bị giết hại hầu như không còn, cung nữ thái giám càng không để lại một người, may mắn lúc ấy hoàng thượng không ở trong cung, nếu không chỉ sợ thật sự là kết quả khó lường mà!”

Cứ thấy vẻ mặt Trương ma ma thì thái hậu đã có suy đoán, nhưng thật sự nghe bà nói ra, lại vẫn lên cơn giận dữ, dồn sức nện một phát ở trên giường mềm mại, bỗng đứng dậy, đột nhiên cảm giác hình như có một mùi vị ngọt tanh không ngừng dâng lên ở giữa ngực, lại cố gắng nuốt xuống, nhưng không kiềm chế được trong đầu mê muội trống rỗng, thân thể loạng choạng lại tê liệt ngồi xuống.

Trương ma ma hoảng sợ, bước lên phía trước xoa ngực cho bà, khuyên giải an ủi nói: “Thái hậu nương nương đừng nóng vội, việc này chưa chắc có liên quan tới hoàng hậu, nói không chừng là thích khách Kinh quốc kia tự chủ trương!”

“Nếu là thích khách Kinh quốc tự chủ trương, làm sao hoàng hậu và Diệp gia có thể bỏ qua, đương nhiên sẽ phái người đi lý luận với bọn họ! Lại nói, nếu là thích khách Kinh quốc tự chủ trương, nàng ta cần gì phải giấu diếm ai gia, đã sớm nói cho ai gia, để ai gia nghĩ chủ ý trừng trị Kinh quốc, làm sao lại như hiện tại, ngay cả Bùi Nguyên Ca đi dạo ở ngự hoa viên cũng có thể nghe được chân tướng, lại chỉ giấu giếm ai gia ở trong bóng tối, không phải là có tật giật mình, sợ ai gia biết tính toán của nàng ta sao?” Thái hậu nổi giận đùng đùng nói, chỉ cảm thấy vị máu kia trong tim lại vọt tới cổ họng, cười lạnh nói, “Khá lắm hoàng hậu, tính toán khá lắm, một mặt lợi dụng ai gia thu dọn cục diện rối rắm cho nàng ta, một mặt muốn loại trừ ai gia. Muốn một lần ám sát hoàng thượng, lọai trừ Vũ Hoằng Mặc, sau đó nâng đỡ Triết nhi thượng vị. Cứ như vậy, nàng ta chính là thái hậu, nắm quyền, hoàng đế là con ruột của nàng ta, đến lúc đó muốn mất đi quyền lực thái hoàng thái hậu như ai gia dễ như trở bàn tay! Thật sự là tính toán giỏi, mưu tính hay!”

Trương ma ma liền á khẩu không trả lời được, không cách nào lại giải thích cho hoàng hậu, chỉ có thể kiếm lời tới khuyên giải an ủi.

Nghe Trương ma ma khuyên giải, lại nghĩ đến chuyện hoàng hậu đặt mình trong thâm cung, vốn không thể liên lạc sứ giả Kinh quốc, nhất định phải thông qua Diệp gia mới được, nói vậy Diệp gia kia cũng biết tính toán của hoàng hậu, lại nghe theo không sai.... Uổng cho bà hộ giá hộ tống cho Diệp gia nhiều năm như vậy, thậm chí ngay cả báo cho bà biết một tiếng cũng không có, cứ như vậy mà làm, đơn giản là vì hoàng hậu có Vũ Hoằng Triết, có thể làm hoàng đế tương lai, mà thái hậu bà đã như mặt trời sắp lặn.... Thái hậu càng nghĩ càng giận, lại chợt cảm thấy nản lòng thoái chí, rất nhanh, luồng nản lòng thoái chí này lại hóa thành tức giận bừng bừng, đốt cháy hừng hực trái tim của bà.

“Được! Tốt! Nếu nàng ta muốn đấu với ai gia, ai gia khiến cho nàng ta biết, không phải ngồi trên vị trí hoàng hậu này là có thể vững chắc, không có ai gia chỉ điểm khắc phục hậu quả, hoàng hậu như nàng ta chẳng đáng là gì!”

Thái hậu hung tợn nói, rốt cuộc không kiềm chế được cổ khí anh dũng trong lòng kia, chỉ cảm thấy cổ họng tanh, oẹ một tiếng nôn ra một ngụm máu to.

“Thái hậu nương nương!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio