Editor: Vy Vy
"Hồi Hoàng thượng, tiểu nữ từng hai lần bị từ hôn, tuy rằng vốn dĩ không phải là tiểu nữ sai lầm, nhưng thân là nữ tử, thanh danh khó tránh khỏi bị tổn thương. Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân nhất định là xem chuẩn điểm ấy, cho nên mới lấy loại chuyện này làm văn, cố ý nói xấu tiểu nữ." Biết trả lời không thể quá trễ, nếu không chẳng khác nào thừa nhận nàng và Hoàng Mặc có liên hệ, trong đầu Bùi Nguyên Ca nháy mắt hiện lên trăm ngàn ý niệm, trăm ngàn băn khoăn, nhưng trả lời cũng rất đúng lúc.
Lời này vừa nghe như là nói nàng và Vũ Hoàng Mặc cũng không có quan hệ gì, chỉ là Diệp thị mượn đề tài này để cố ý bôi nhọ danh dự của nàng.
Nhưng trên thực tế lại khéo léo dời đi trọng tâm vấn đề.
Hoàng đế ý hỏi là, nàng và Vũ Hoàng Mặc thật có tư tình hay chỉ là Diệp thị vì trừ bỏ nàng mà cố ý vu oan hãm hại, nhưng cũng không chỉ rõ ràng mà là dùng chữ "kia" hàm hồ nhắc đến. Bùi Nguyên Ca bắt được lỗ hổng này, treo đầu dê bán thịt chó, dời trọng điểm chuyện thành Diệp thị nói nàng và Vũ Hoàng Mặc có tư tình là vu oan hãm hại. Mà điều này coi như là sự thật, bởi vì Diệp thị xác thực không biết chuyện nàng và Vũ Hoàng Mặc, chỉ là nương theo khi đua ngựa Vũ Hoàng Mặc cứu nàng mà thêu dệt.
Tuy rằng cách nói này có hiềm nghi đầu cơ trục lợi, nhưng chỉ cần lưu một đường sống, tương lai còn có cơ hội cứu vãn.
Trên mặt Hoàng đế giống như xẹt qua một chút nghi hoặc, ngay sau đó lại trầm xuống, nhìn kỹ Bùi Nguyên Ca. Ánh mắt có vẻ an tĩnh kì thực sắc bén lợi hại, giống như có thể nhìn thấu lòng người. Trong lòng Bùi Nguyên Ca âm thầm khẩn trương, trên lưng chảy ra một tầng mồ hôi lạnh mỏng manh, cũng không dám có chút khác thường nào, chỉ là bảo trì trầm tĩnh mà vẫn duy trì kính cẩn và lễ nghi.
Ngoài dự đoán, Hoàng đế cũng không có tiếp tục truy vấn, mà là đổi đề tài khác: "Mẫu hậu gần đây đối đãi với ngươi như thế nào?"
"Nói đến chuyện này, tiểu nữ cũng thấy rất kỳ quái". Nghe Hoàng đế không tiếp tục hỏi vấn đề vừa rồi, trong lòng Bùi Nguyên Ca thở ra một hơi: "Theo lý thuyết, phụ thân tiểu nữ gần đây trên triều đường nhằm vào Diệp thị vài lần, Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân lại chửi bới tiểu nữ như vậy, Thái hậu nương nương rõ ràng cũng có chút nghi ngờ, theo lý thuyết, mặc dù không đến mức phát tác, nhưng là nên có chút vắng vẻ ngờ vực vô căn cứ đối với tiểu nữ mới đúng. Nhưng kỳ quái là, ít nhất ở mặt ngoài, Thái hậu nương nương đối xử với tiểu nữ ngược lại tốt hơn nhiều so với trước kia. Hơn nữa lần này khi tiểu nữ vào cung, vẻ mặt Thái hậu nương nương rất kỳ lạ."
Vì để Hoàng đế tin tưởng, việc này Bùi Nguyên Ca không chút giấu diếm.
"Xuy ——" Hoàng đế phát ra một tiếng cười lạnh, hồi lâu mới chậm rãi nói: "Bà ấy tự nhiên là muốn mượn sức ngươi, hiện tại ngươi đối với bà ấy mà nói càng có ích hơn so với trước kia! Lúc trước ngươi cùng lắm là quân cờ hữu dụng mà thôi, hiện tại lại có thể nói là bùa hộ mệnh cứu mạng bà!"
Hoàng đế xưa nay thâm trầm khó dò, vui giận không hiện lên mặt, cho dù là lúc tức giận cũng vẫn duy trì khuôn mặt thản nhiên như cũ, lúc âm điệu khẽ nhếch là quanh thân đều để lộ ra áp lực vô hình. Nhưng lần này, trên mặt ông lại hiện lên ý châm chọc rõ ràng, đến nỗi Bùi Nguyên Ca cứ tưởng chính mình bị ảo giác.
Bùa hộ mệnh cứu mạng... Lời này rốt cuộc là có ý gì?
Hoàng đế hiển nhiên không có ý giải thích nghi hoặc cho nàng, thản nhiên nói: "Bùi Nguyên Ca, chuyện kế tiếp ngươi hãy...". Ông không nhanh không chậm nói xong, ở sâu trong đôi mắt lại xẹt qua một chút tàn nhẫn âm lãnh, nợ máu năm đó, ông một bút một bút nhớ kỹ, dưới đáy lòng thề, một ngày nào đó sẽ làm Thái hậu trả lại cả vốn lẫn lời, mà hiện tại, thời cơ đã chậm rãi dần đến... Ít nhiều nhờ có Bùi Nguyên Ca!
Đêm khuya, bóng đêm như mực.
Trong mơ hồ, Thái hậu như nhớ tới lúc ban đầu nhìn thấy Cảnh Nguyên.
"Thiếp thân bái kiến mẫu thân!". Nữ tử đang ở độ tuổi đẹp nhất, thanh lệ giống như hoa sen đi đến trước mặt bà, dịu dàng hành lễ, làn da như ngọc, đôi mắt long lanh, trầm ổn đại khí, đứng bên cạnh thiếu niên tuổi trẻ tuấn lãng, đúng là vô cùng thích hợp, xứng đôi đến mức làm cho bà lúc ấy còn là thái tử phi cảm thấy vô cùng chói mắt, lại không thể không bày ra ý cười, dịu dàng nói: "A Nguyên mau đứng lên!"
Hình ảnh trong trí nhớ như mặt nước bị tầng tầng gợn sóng, đến khi lại rõ ràng cũng là một khung cảnh khác.
Dĩ nhiên là bên trong hoàng cung, bà là Hoàng hậu tôn quý vô cùng, lôi kéo cháu gái Diệp Ngọc Trăn nói chuyện, thân thiết dị thường, mà thái tử tuổi trẻ thậm chí còn có chút non nớt bên cạnh lại ngay cả nhìn cũng chưa liếc mắt nhìn Ngọc Trăn một cái, thậm chí lúc bà giữ hắn lại dùng cơm, thái tử mặt mày tuấn lãng hiện lên một chút thản nhiên ấm áp: "Mẫu thân ban thưởng cơm, con vốn không nên từ chối, chỉ là A Nguyên có mang, nôn nghén lợi hại, con thật sự lo lắng, muốn trở về thăm nàng có được không!"
Lời nói kính cẩn có lễ, lại làm cho cái gai trong lòng Thái hậu càng thêm bén nhọn đau đớn.
Loáng thoáng, Thái hậu biết đây là cảnh trong mơ, cho nên bà không có giống trong trí nhớ bày ra tư thái mẹ hiền, thân thiết thúc giục thái tử trở về thăm hỏi A Nguyên như vậy, mà là đi vào trước giường A Nguyên, không biết từ nơi nào rút ra một thanh trường kiếm chói lọi, chém xuống nữ nhân đáng chết trên giường, một kiếm lại một kiếm, một kiếm lại một kiếm, đến khi nữ nhân kia máu tươi đầm đìa nằm trên giường, trên gương mặt xinh đẹp tất cả đều là vết máu, trở nên chật vật không chịu nổi, thế này mới tiết hết tức giận, ném bảo kiếm qua một bên muốn rời đi.
Mà đúng lúc này, thi thể máu tươi đầy người trên giường lại đột nhiên đứng bật dậy, gắt gao bắt được cánh tay của bà.
Thái hậu bị hoảng sợ, nhìn máu trên đôi tay kia không ngừng tràn ra, vẫn lan tràn đến cánh tay của bà, lại đến quần áo, cuối cùng hóa thành lửa đỏ hỏa diễm, thiêu đốt bà hầu như không còn gì. Tình cảnh kia vô cùng chân thật, ngay cả đau đớn cũng chân thật vô cùng làm cho Thái hậu khó có thể chịu được, nhất thời quên đây là cảnh trong mơ.
Bà liều mạng giãy giụa la lên, liều mạng phủi tay, muốn thoát khỏi bàn tay A Nguyên dây dưa, lại không biết từ khi nào, khuôn mặt kia không còn máu tươi đầy mặt, mà trở nên đầu bù tóc rối, trên mặt đầy những đốm đỏ nổi mủ thối rữa, ánh mắt tối om thẳng tắp nhìn chằm chằm bà, thê lương kêu lên: "Vì sao muốn hại ta? Vì sao muốn hại ta?"
Thái hậu liều mạng muốn thoát khỏi nàng, lớn tiếng thét chói tai.
"Cảnh Nguyên, đừng đến quấn lấy ai gia!". Bà lớn tiếng kêu, vẻ mặt phẫn hận: "Muốn trách thì trách chính ngươi, một bé gái mồ côi không nơi nương tựa, dựa vào cái gì chiếm cứ vị trí thái tử phi? Chiếm trái tim thái tử? Vị trí kia nên thuộc về Ngọc Trăn, thuộc về nữ tử Diệp thị chúng ta, ngươi không xứng, cho nên ngươi nhất định phải chết! Chết! Chết! Ngươi chết đi cho ta! Đừng đến quấn lấy ta! Đừng đến quấn lấy ta!"
Thái hậu ra sức kêu to, đột nhiên từ trong mơ bừng tỉnh.
Trong bóng đêm yên tĩnh dị thường nói cho bà biết, hết thảy chỉ là ảo giác. Thái hậu thế này mới hơi hơi thở ra, nhận thấy được chính mình sợ hãi ra một thân mồ hôi lạnh, mồ hôi ướt đẫm áo ngủ, ban đêm cuối mùa thu rét lạnh thấu xương, rất là không thoải mái. Thái hậu đang muốn mở miệng kêu Trương ma ma lại đây giúp bà thay quần áo, lại nhìn đến bên ngoài màn lụa mơ hồ có một bóng dáng nữ tử yểu điệu đang ngồi, lại rõ ràng không phải Trương ma ma, trong lòng lập tức cả kinh.
Lúc này bóng dáng kia lại đứng dậy, đi đến phía trước cửa sổ, ánh trăng thấu vào chiếu sáng khuôn mặt người nọ, đúng là nữ tử thanh lệ như hoa sen trong mộng kia, chỉ là đôi mắt long lanh kia lại thập phần quỷ dị nhìn bà, khóe môi có chút cong lên, để lộ ra vô số âm lãnh kỳ lạ, phảng phất quỷ mị.
Thái hậu mới vừa tỉnh lại từ ác mộng, nhìn thấy trong mộng quỷ mị thế nhưng xuất hiện ở trước mắt, mặc dù bà trấn tĩnh khôn khéo đến mức nào cũng bị hoảng sợ, ba hồn bảy vía đi một nửa, gần như ngất đi, không thể kiềm được, lớn tiếng hét rầm lêm: "Aaaa —— "
"Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương..."
Không biết qua bao lâu, bên tai truyền đến tiếng gọi vội vàng ầm ĩ, Thái hậu chậm rãi từ hỗn độn phục hồi tinh thần lại, cảnh tượng trước mắt từ mơ hồ đến rõ ràng, nhưng mà điều đầu tiên đập vào mắt lại vẫn như cũ là khuôn mặt Cảnh Nguyên, Thái hậu hoảng sợ thất sắc, đột nhiên lại la hoảng lên, liên tục hô: "Tránh ra! Tránh ra! Đừng đến quấn lấy ta! Đừng đến quấn lấy ta!"
"Thái hậu nương nương, ngài làm sao vậy?". Trương ma ma bên cạnh vội vàng bắt lấy tay bà, thân thiết hỏi: "Ngài tỉnh, tỉnh lại, đây là Bùi tứ tiểu thư!"
Bùi tứ tiểu thư?
Thái hậu sửng sốt một hồi lâu, mới nhớ đến Bùi Nguyên Ca, định thần lại mới thấy, người trước mắt tuy rằng dung mạo tương tự Cảnh Nguyên, nhưng hơi có tính trẻ con, đúng là Bùi Nguyên Ca. Thế này mới nhẹ nhàng thở ra, cả người như hư thoát, gần như rã rời. Tình hình trong điện chậm rãi ánh vào mắt, ngoài cửa sổ một mảnh tối đen, trong điện còn châm nến, hiển nhiên vẫn là ban đêm, Thái hậu lại đột nhiên nhận thấy được không đúng, hỏi: "Bùi Nguyên Ca, sao ngươi lại ở trong tẩm điện của ai gia?"
Ngày thường sau khi an nghỉ đều là Trương ma ma hầu hạ bà, Bùi Nguyên Ca cũng không nên xuất hiện ở trong này.
Nghe được bà đổi giọng điệu, Bùi Nguyên Ca như là có chút không biết làm sao, vẫn là Trương ma ma thay nàng giải vây nói: "Thái hậu nương nương, ngài đã quên rồi sao? Tối hôm nay Hoàng thượng lại đây thăm hỏi ngài, cùng ngài nói chuyện một lát. Sau khi Hoàng thượng rời đi, ngài đã tuyên triệu Bùi tứ tiểu thư lại đây, cho nàng ở cùng ngài. Mới vừa rồi, bởi vì có việc nên nô tỳ đi ra ngoài một chuyến, nhờ Bùi tứ tiểu thư chăm sóc ngài, kết quả đột nhiên nghe được giọng nói của ngài, và giọng Bùi tứ tiểu thư bối rối gọi người, vội vã tiến vào mới phát hiện là ngài gặp ác mộng, bị nói mớ. Nhưng mà, ngài lúc này đã tỉnh lại, sẽ không có chuyện gì."
Bà đương nhiên biết, Thái hậu tất nhiên là nằm mơ mơ thấy nữ nhân kia, mới có thể kích động như vậy khi nhìn đến Bùi Nguyên Ca.
Nhưng trước mặt mọi người, Trương ma ma cũng không thể nói thành lời, chỉ có thể che giấu là Thái hậu gặp ác mộng.
Thái hậu thế này mới nhớ tới đến, buổi tối Hoàng đế lại đây, như cố ý như vô tình nói về chuyện Cảnh Nguyên, làm cho bà tâm thần bất an, thế nên sau khi Hoàng đế rời đi mới tuyên Bùi Nguyên Ca lại đây. Không nghĩ tới mới vừa rồi gặp ác mộng, đúng là quên mất chuyện này. Phát hiện hết thảy bình thường, chỉ là gặp ác mộng, vẻ mặt Thái hậu chậm rãi dịu đi, đột nhiên lại nghĩ tới lời nói của chính mình trong mộng, trong lòng bất an, thử thăm dò nói: "Ai gia lúc ngủ có nói gì không?"
Bùi Nguyên Ca lắc đầu, nói: "Khi tiểu nữ tỉnh lại, Thái hậu nương nương ngài đột ngột ngồi dậy. Tiểu nữ thấy ngài ra mồ hôi lạnh, sợ bị gió thổi qua cảm lạnh, cho nên đứng dậy đi đóng cửa sổ, kết quả ngài lại đột nhiên kêu to lên. Tiểu nữ hoảng sợ, vội vàng gọi người tiến vào, cũng không nghe được ngài nói mớ!"
Thấy vẻ mặt nàng chân thành, không giống giả bộ, nếu nói nàng thật sự nghe được cái gì, hẳn là sẽ không trấn tĩnh như vậy, tổng sẽ có chút sơ hở lòi ra, nếu bình tĩnh như vậy, hiển nhiên xác thực không có nghe được gì. Thái hậu có chút yên tâm, nhưng lập tức lại nghĩ tới nụ cười quỷ dị cạnh cửa sổ, trong lòng đánh cái đột, nhịn không được hoài nghi, có phải là Bùi Nguyên Ca cố ý hù dọa bà hay không?
Nhưng nghĩ lại một chút, Thái hậu lại cảm thấy không có lý, dù sao Bùi Nguyên Ca tuyệt đối không có khả năng biết chuyện về A Nguyên, lại nói cũng không có lý do gì hù dọa bà. Trọng yếu nhất là, nếu Bùi Nguyên Ca cố ý hù dọa bà, hẳn là sẽ không tự mình nói ra chuyện đóng cửa sổ... Nói như vậy, chắc là chính mình mới tỉnh lại từ trong mộng, có chút không phân biệt được, chợt nhìn thấy Bùi Nguyên Ca lại nhận lầm trở thành A Nguyên, mới có thể xuất hiện ảo giác?
"Ai gia hơi khát nước." Thái hậu vỗ vỗ tay Bùi Nguyên Ca, giọng nói có chút khàn khàn.
Bùi Nguyên Ca hiểu ý, dịu dàng nói: "Tiểu nữ đi rót trà đến.", nói xong, đứng dậy đi đến cạnh bàn, cầm lấy bình trà nóng trên bàn, rót một chén trà.
Ánh mắt Thái hậu không tự giác nhìn theo nàng, thấy Bùi Nguyên Ca nhất cử nhất động thập phần bình thường, cũng không có gì khác lạ, rốt cuộc hoàn toàn yên lòng. Mà đúng lúc này, Bùi Nguyên Ca lại bỗng nhiên quay đầu, nhìn đến Thái hậu, bỗng nhiên đuôi lông mày có chút giơ lên, lộ ra tươi cười biến hoá kỳ lạ khó lường, âm lãnh dày đặc, giống như đúc với vừa rồi bà đã thấy!
Thái hậu vừa mới thả lỏng tâm tình, thấy vậy lại là một tiếng thét chói tai...
Lời edior: Không nghĩ tới Hoàng đế zậy mà lại kiu Nguyên ca đi nhát ma Thái hậu
Edit chương này sao ta có cảm giác hình như Thái hậu yêu Hoàng đế zậy cà. Không biết các nàng có nghĩ như ta không?