Đích Nữ Vô Song

chương 27: tứ tiểu thư trừng trị nam cặn bã

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Be Yours

Hai khắc trôi qua, ngân lượng vẫn chưa đưa đến, An Trác Nhiên thỉnh thoảng lại nhếch môi cười trào phúng. Đúng lúc này, Tử Uyển ra ngoài rốt cuộc đã trở về, nói nhỏ vào tai Bùi Nguyên Ca. Nàng quay đầu, trong mắt lóe lên chút giảo hoạt: "An thế tử, tiền đã đưa đến, ngươi muốn kiểm tra không, tránh lại thiếu tiền."

"Ta đương nhiên phải kiểm tra, tránh cho ngươi dùng thủ đoạn xấu xa lập mưu, cuối cùng khiến ta phải bù tiền vào." An Trác Nhiên nhướng mày nói.

"Một khi đã như vậy, vậy mời An thế tử đếm từ từ đi!" Bùi Nguyên Ca đã đoán trước được, An Trác Nhiên vì muốn gây khó dễ cho nàng nên nhất định sẽ nói như vậy. Khóe miệng khẽ cười, vẫy tay ý bảo hộ vệ ngoài cửa mang tiền vào. Nhiều nam tử khỏe mạnh vạm vỡ nối đuôi nhau vào, cứ hai người nâng một cái sọt trúc cao hơn nửa người, tổng cộng mười lăm sọt, đặt xuống đất "bụp" một tiếng, bụi bặm trong phòng bay toán loạn.

Ý cười trên mặt An Trác Nhiên nhất thời đông cứng, cả người lâm vào trạng thái đờ đẫn.

Hắn nghĩ rằng Bùi Nguyên Ca sẽ dùng hơn phân nửa là ngân phiếu hoặc ngân lượng nhưng không ngờ nàng ta lại lấy tiền xu tới. Một ngàn lượng chính là một ngàn quan tiền (một nghìn đồng tiền xâu thành một chuỗi) ác hơn là những sọt tiền này không phải từng xâu từng xâu một mà toàn bộ đều rời ra. Mỗi xâu là một ngàn văn tiền (một ngàn xu ấy). Một ngàn lượng tức là một triệu xu... Mẹ nó chứ, hắn phải kiểm tới khi nào mới xong? Huống chi, hắn đường đường là thế tử Trấn Quốc Hầu phủ, ngồi dưới đất đếm từng đồng một thì còn gì là mặt mũi? Nếu truyền ra ngoài, hắn lập tức có thể trở thành trò cười khắp kinh thành!

"Coi như ngươi lợi hại!" An Trác Nhiên nghiến răng ken két rặn ra từng chữ rồi vẫy vẫy tay: “Mang sọt trúc này vào nhà kho đi."

Hộ vệ Bùi phủ buông sọt trúc ra đứng thành một hàng. Tử Uyển liếc mắt với bọn họ, bọn họ lập tức lên chắn trước mặt chưởng quầy và tiểu nhị của ngọc khí điếm (tiệm ngọc), không cho hai người tới gần sọt trúc. Bùi Nguyên Ca chậm rãi nói: "Tốt nhất An thế tử vẫn nên đếm rõ ràng ngay trước mặt ta, tránh việc thu xong rồi sau này lại đi rêu rao nói ta dùng thủ đoạn xấu xa tính kế ngươi, cuối cùng bắt ngươi phải bù tiền vào. Như vậy sẽ ủy khuất (tủi thân oan ức) cho thế tử lắm!"

Nàng không nói nàng ủy khuất cũng không nói Bùi phủ ủy khuất mà lại nói An Trác Nhiên ủy khất. Lời này rõ ràng là châm biếm lại hắn ta.

An Trác Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Không cần, ta tin Bùi tứ tiểu thư!"

"Nhưng ta lại không tin An thế tử, ngươi cũng không phải lần đầu tiên lật lọng. Mà không nói đâu xa, vừa rồi ngươi rõ ràng nói phải tự mình kiểm tra, giờ lại chối, người nhân phẩm như vậy..." Bùi Nguyên Ca lắc đầu, chậc chậc nói: "Ta rất sợ sau này ngươi vu cho Bùi phủ chúng ta khất nợ tiền ngọc thạch! Ngươi vẫn nên đếm ngay tại đây là tốt nhất!"

Chuyện mất mặt như vậy, có đánh chết An Trác Nhiên cũng không làm. Hắn bỏ lại một câu "Bản thế tử còn có chuyện quan trọng" rồi chạy trối chết.

Hộ vệ Bùi phủ đã được dặn dò trước nên lập tức kết vào nhau ngăn An Trác Nhiên lại.

An Trác Nhiên tức giận nói: "Láo xược! Bản thế tử thân là thống lĩnh tuần vệ kinh thành, người mang trọng trách bảo vệ an nguy cho kinh thành. Các ngươi dám chặn đường của ta, nếu như làm ta chậm trễ chuyện quan trọng, các ngươi đảm đương nổi sao?" Cái gọi là thống lĩnh tuần vệ kinh thành chẳng qua chỉ là chức quan nhàn tản (không có trách nhiệm gì lớn, không có mấy việc phải làm) dành cho võ tướng của Đại Hạ, đơn giản là một cái danh hào mà thôi, ngay cả ứng mão [] cũng không phải làm. Hắn suy đoán nữ tử như Bùi Nguyên Ca tuyệt đối không hiểu những thứ này. Chỉ cần nói xạo hăm doạ vài câu thì chắc chắn có thể hù dọa nàng ta.

[] ứng mão: đến cho có mặt. Ngày xưa trong triều đình đến giờ mão hàng ngày - từ giờ đến giờ sáng - điểm danh quan lại, ai đến thì lên tiếng đáp, gọi là ứng mão.

"Nếu đã như vậy, mời An thế tử đi làm chuyện của mình!" Bùi Nguyên Ca đáp ứng rất sảng khóai.

Quả nhiên ngu ngốc nên mới bị dọa dễ dàng như vậy! An Trác Nhiên vui sướng đang định cất bước rời đi.

Bên tai lại truyền đến giọng Bùi Nguyên Ca thản nhiên dặn dò hộ vệ: "Lưu hộ vệ, An thế tử mang chức vị quan trọng, chúng ta không thể làm lỡ chuyện của hắn. Nhưng mà cũng may ngươi và các vị hộ vệ khác không bận, vậy nâng mấy sọt tiền này đi theo An thế tử, chờ bao giờ hắn rảnh rỗi thì kiểm kê! Công việc An thế tử bận rộn, các ngươi phải theo sát từng giờ từng khắc, đừng để thời gian quý báu của An thế tử bị bỏ trống. Một ngày chưa đếm xong thì hai ngày. Hai ngày cũng chưa đếm xong thì ba ngày... Tóm lại, nhất định phải thấy tận mắt An thế tử đếm xong một nghìn xâu tiền, không thừa không thiếu một xu mới được đi”.

Nói xong, Bùi Nguyên Ca quay đầu cười nói: "An thế tử đừng lo, hộ vệ của Bùi phủ rất nhàn rỗi, sẽ không làm lỡ chuyện gì quan trọng đâu".

Chế nhạo nhục nhã Bùi phủ xong muốn chạy sao? Không dễ dàng như vậy đâu!

An Trác Nhiên tức giận đến hộc máu. Nghe ý tứ của Bùi Nguyên Ca, nếu lúc này hắn rời đi, những người này sẽ vác từng này sọt tiền đi theo hắn rêu rao khắp nơi thì hắn chẳng còn mặt mũi gì ở kinh thành nữa! Con mẹ nó, nữ nhân này quả rất nham hiểm ngoan độc (nguyên văn đóa nha)! Nhưng mà hắn đã quên, là chính hắn làm khó dễ Bùi Nguyên Ca trước, không ngừng chế giễu cười cợt nên mới rơi vào kết quả như hiện tại.

"Lý chưởng quầy, gọi người đến đếm tiền."

"Tốt nhất An thế tử nên tự mình kiểm, thuộc hạ của ngươi ta không tin được!" Thấy An Trác Nhiên muốn để chưởng quầy xấu mặt thay hắn, Bùi Nguyên Ca lập tức cản lại, thở dài nói: "Haizz, ngài rất rõ tình cảnh Bùi phủ chúng ta mà, kiếm mỗi một đồng tiền không phải dễ dàng. Nếu bị những người này lén lút ăn trộm, đến cuối không đủ tiền thì ta biết tìm ai kêu oan đây?" Nàng mang những lời An Trác Nhiên từng nói trả lại cho hắn.

An Trác Nhiên cảm thấy yết hầu tanh ngọt, thiếu chút nửa buột miệng mắng to, chẳng lẽ chưởng quầy của hắn phải ham mấy đồng lẻ này sao?

"An thế tử, ngài hiểu rõ rồi chứ, muốn đếm tiền bây giờ hay muốn hậu vệ Bùi phủ mang sọt tiền này đi theo ngài khắp ngõ lớn nhỏ kinh thành?" Bùi Nguyên Ca uy hiếp nói. Loại người lòng dạ hẹp hòi nhưng tự phụ này, phải để hắn mất mặt trước mặt mọi người, tuyệt đối không thể tha thứ dễ dàng.

Quả nhiên, An Trác Nhiên trừng mắt nhìn nàng. Hắn cũng biết chuyện này càng kéo dài thì hắn càng bất lợi. Hắn cắn răng tiến lên bắt đầu đếm tiền, thầm hi vọng làm thật nhanh để chấm dứt chuyện này.

Nhưng hi vọng tốt đẹp còn sự thật thì tàn khốc. Một triệu văn tiền muốn đếm xong trong một khoảng thời gian ngắn, tuyệt đối không thể làm được!

Sau nửa canh giờ, eo mỏi thắt lưng đau, miệng lưỡi khô khốc, An Trác Nhiên mới đếm được văn tiền, cũng chính là hai quan tiền, khóc không ra nước mắt.

Trong khi đó, cửa tiệm ngọc này ở khu vực sầm uất, người đến người đi vô cùng náo nhiệt. Trước đó, khi hắn chế nhạo Bùi Nguyên Ca đã kinh động không ít người, sau lại vác đến mười bảy sọt tiền. Thanh thế lớn như vậy đã sớm thu hút ánh mắt mọi người. Giờ lại thấy An Trác Nhiên mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, khom người đếm từng đồng tiền dưới đất. Những người thích náo nhiệt ở kinh thành sao có thể bỏ qua màn kịch hay như vậy? Mọi người xúm lại tiệm ngọc khí, đông đến mức nước chảy không lọt.

Thậm chí sau đó, mỗi khi An Trác Nhiên đếm một đồng, mọi người xung quanh lại ầm ầm đếm theo hắn.

Nhiều người cùng nhau kiếm tiền như vậy, đúng là kỳ cảnh chưa bao giờ có mà sau này cũng chưa chắc có nên càng hấp dẫn nhiều người. Mặc dù không chen được vào bên trong xem náo nhiệt nhưng đều vồn vã hỏi thăm nguyên do sự việc. Trong những người này, có người nhận ra An Trác Nhiên, có người đoán được người nào của Bùi phủ, mà Bùi Nguyên Ca là ai, cũng có người nghe đến Hoa yến của Liễu quý phi. Ngươi một lời ta một lời, chân tướng từ từ bày ra trước mắt.

Không phải Bùi tiểu thư không có tiền trả mà căn bản là nam nhân từ hôn lòng dạ hẹp hòi, không muốn vị hôn thê trước đây sống tốt nên cố ý trả thù, kết quả lại bị Bùi tứ tiểu thư băng tuyết thông minh chỉnh cho một trận. Nhìn lại hiện tại, Bùi tứ tiểu thư mang duy mạo nhưng vẫn phong tư u nhã, khí chất xuất trần. Còn bộ dáng An Trác Nhiên khom người đếm tiền sao mà đáng khinh đáng ghét. Cán cân trong lòng mọi người hướng về Bùi Nguyên Ca không chút do dự.

Nhóm người biết được chân tướng nhất thời bùng nổ căm phẫn, ỷ vào An Trác Nhiên không biết bọn họ nên lập tức bắt đầu lên tiếng phê bình. (Be: ở trong truyện có nói cái nhóm người hiểu rõ sự việc nên chửi mắng An Trác Nhiên là bát quái đảng nhưng mình đã lược bỏ)

Nhóm dân chúng không biết chân tướng hỏi, nhóm bát quái đảng bắn nước bọt tứ tung, bắt đầu kể sự kiện ân oán tình cừu, giải thích rõ cho dân chúng phía sau chưa hiểu. Và thế là, quá trình xảy ra “một ngàn xâu tiền”, tính cả Bùi tứ tiểu thư băng tuyết thông minh, An Trác Nhiên lòng dạ hẹp hòi tự mình tạo nghiệt…, không ngừng lan truyền khắp nơi...

Trong nhã gian cao nhất của tửu lâu đối diện, một nam tử nhìn chăm chú nhìn màn náo nhiệt phía dưới, khóe môi cong lên ý cười chậm rãi.

Vị Bùi tứ tiểu thư này thật thú vị!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio