Đích Phi Sách

chương 49: thẹn quá hóa giận

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghe đến ba chữ "Lão phu nhân", sắc mặt mọi người đều thay đổi, phàm là người ở trong phủ lâu năm đều biết lão phu nhân này xảo quyệt và lợi hại thế nào.

Trong phủ này có thê thiếp nào chưa từng bị bà ta trách móc?

Ngay cả khi mặc kệ chuyện trong phủ mấy năm nay, bà ta vẫn có địa vị, khiến người ta mỗi khi nghe đến ba chữ "Lão phu nhân" đều nơm nớp lo sợ.

"Hay, hay lắm, nương đóng cửa tĩnh dưỡng đã mấy năm, khi trước mỗi năm chỉ có dịp Tết mới ra ngoài đoàn tụ cùng chúng ta, ngay cả đứa con trai này như ta cũng khó gặp được bà, nếu nhân dịp Trung Thu này Tần thị thật sự có thể mời lão phu nhân tới, nàng ấy chính là công thần, nhất định phải trọng thưởng." Diệp Hi bật cười, "Tần thị đi bao lâu rồi?"

"Đã đi một lúc, chắc cũng sắp về rồi." Mai phu nhân vừa dứt lời, ngoài cửa liền có động tĩnh, "Đấy, không phải nhắc Tào Tháo Tào Tháo lập tức đến sao! Nhất định là Tần muội muội mời được lão phu nhân tới."

Diệp Hi lập tức đứng dậy nghênh đón, mấy thê thiếp khác cũng vậy.

Quả nhiên, Tần phu nhân dìu lão phu nhân tới, An Cửu lặng lẽ quan sát lão phu nhân kia, tóc bạc đầy đầu nhưng rất có tinh thần, gương mặt uy nghiêm, đặc biệt là ánh mắt sắc bén, một chút cũng không nhìn ra vẻ hiền từ hợp với lão thái thái ở tuổi này.

"Nương, nhi tử thỉnh an người." Diệp Hi cung kính hành lễ, tiến lên đỡ lão phu nhân, "Nương, gia yến hôm nay, Ngọc Tĩnh đặc biệt chuẩn bị những món người thích ăn..."

"Ta tới đây không phải để ăn uống!"

Diệp Hi còn chưa nói xong, lão phu nhân đã cắt ngang, giọng điệu sắc bén khiến ông ta phải sửng sốt: "Nương, người đây là..."

"Thanh Nhi đâu? Đại tôn tử của ta đâu?" Lão phu nhân nhìn một vòng, không tìm được người mình muốn gặp, liền nổi giận, "Không phải Tần thị nói Đại tôn tử của ta bị bệnh sao? Nó đâu? Ta muốn gặp nó!"

"Thanh Nhi?" Diệp Hi nhíu mày, vội hỏi Mai phu nhân, "Thanh Nhi đâu?"

"Nương, lão gia, Thanh Nhi..." Mai phu nhân khó xử, "Đêm nay chỉ sợ Thanh Nhi không thể tham dự gia yến."

An Cửu nhíu mày, trong lòng mơ hồ đã đoán được ý đồ của họ, quả nhiên như nàng dự đoán, chuyện của Diệp Thanh họ sẽ không để yên, không chỉ không để yên, bọn họ còn lợi dụng thời điểm Diệp Hi hồi phủ.

A, không chỉ như vậy, bọn họ thậm chí còn mời lão phu nhân tới sao?

Nàng thật muốn xem, bọn họ muốn cáo trạng thế nào!

"Lão phu nhân, lão gia..."

Trong lúc lão phu nhân và Diệp Hi đang nghi hoặc, Tần phu nhân đột nhiên quỳ xuống, khóc lóc: "Thanh Nhi nó...!Vừa rồi thiếp nói nó bệnh nhẹ bởi vì không muốn làm lão phu nhân lo lắng, nhưng...!Thanh Nhi đáng thương, trước đây không lâu bị người ta đánh, nằm trên giường đã mười này vẫn không xuống giường được, không hề thấy có chuyển biến tốt, chỉ sợ...!Lão phu nhân tới cũng tốt, xưa nay lão phu nhân thương trưởng tôn này, tốn xấu gì cũng có thể gặp mặt lần cuối."

An Cửu khẽ cười, gặp mặt lần cuối? Ngày đó nàng đánh Diệp Thanh tới sắp chết sao?

Đánh Diệp Thanh thành bộ dáng gì, bản thân nàng rất rõ, nàng đánh không nhẹ, có điều chưa đến mức lấy mạng gã, không phải sao?

Ha ha, buồn cười, Tần phu nhân này không chỉ biết diễn, ngay cả lý do thoái thác...!A, chỉ sợ cũng suy tính rất tỉ mỉ.

"Ngươi nói cái gì?" Lão phu nhân trở nên kích động, cả người run rẩy, chống quải trượng thật mạnh xuống đất.

Mai phu nhân cuống quít quỳ xuống: "Nương, người đừng tức giận, nếu để hại đến thân thể thì làm sao đây? Tần thị, trước mặt lão phu nhân, ngươi nói chuyện này để làm gì?"

"Phu nhân, ta sao có thể không nói chứ? Nhi tử của ta sắp chết, chẳng lẽ muốn ta gặp lão phu nhân lặng lẽ hạ táng nó sao?" Tần phu nhân cắn răng, bò tới trước mặt lão phu nhân và Diệp Hi, "Lão phu nhân, lão gia, thiếp chỉ có mỗi Thanh Nhi là nhi tử, nếu nó chết rồi, thiếp cũng không muốn sống nữa."

"Ai? Ai dám đánh Thanh Nhi thảm như vậy? Muốn ta người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao? Ai? Ngươi nói...!Là ai!" Lão phu nhân cao giọng, bắt lấy cánh tay Tần phu nhân, "Ngươi nói ta biết, là kẻ nào đánh?

Tần phu nhân phẫn nộ nhìn An Cửu, đang muốn mở miệng, An Cửu đã tiến lên trước một bước, giọng nói trong trẻo vang khắp đại điện.

"Là ta!"

Mọi người cùng nhìn về phía An Cửu, không khỏi sửng sốt, chuyện Đại tiểu thư đánh Đại thiếu gia, cả Quốc Công phủ đều biết, nhưng nàng ấy thế mà chủ động đứng ra thừa nhận, thật sự khiến người ta phải giật mình.

"Ngươi..." Lão phu nhân nhìn An Cửu, trong đầu theo bản năng nghĩ đến một người, thân thể lảo đảo.

"Nương, người làm sao vậy?" Diệp Hi vội hỏi.

"Ả là ai? Sao ả còn ở đây?" Lão phu nhân hoảng loạn, nhìn An Cửu giống như thấy quỷ, "Ả không phải đã chết rồi sao?"

Mọi người nhìn An Cửu, không khỏi khó hiểu, đã chết? An Cửu trước mặt rõ ràng là một người sống!

"Nàng ấy là An Cửu, là nữ nhi của lão gia và An Mạt tỷ tỷ." Mai phu nhân cười đáp, những thê thiếp khác trong phủ chưa từng gặp nương của An Cửu, nhưng bà ta đã thấy qua.

An Cửu lớn lên tương tự mẫu thân mình bảy tám phần, lão phu nhân lúc này hẳn đang nhận lầm thành quận chúa của An Dương Vương phủ An Mạt năm đó.

"An Mạt? Nó là nữ nhi của An Mạt?" Lão phu nhân dần bình tĩnh lại, cẩn thận quan sát, người này nếu là nữ nhi của An Mạt, vậy cũng có nghĩa là ngoại tôn nữ của nữ nhân kia, năm đó An Mạt trông giống nữ nhân kia, mà An Cửu trước mặt thế mà giống ả hơn mẫu thân của mình!

Hình ảnh năm đó hiện lên trong đầu, đôi mắt sắc bén của lão phu nhân càng thêm âm trầm.

Hay, hay lắm, ngoại tôn nữ của nữ nhân kia sao?

Lão phu nhân đi đến gần An Cửu, lạnh lùng hỏi: "Là ngươi đánh Thanh Nhi?"

"Đúng vậy, là ta đánh." An Cửu không nhanh không chậm mà trả lời, một chút cũng không kiêng dè.

Hận ý trong mắt của lão phu nhân này, nhạy bén như An Cửu, làm sao không cảm nhận được?

Có điều, nàng có chút hiếu kỳ phản ứng của bà khi nãy, ánh mắt đầu tiên khi trông thấy nàng rõ ràng lộ vẻ kinh sợ và không ngờ, không phải sao?

Giống như gặp lại kẻ thù đã lâu không gặp!

Kẻ thù sao? A, thú vị!

"Lão phu nhân, người phải làm chủ cho Thanh Nhi, Thanh Nhi bị Đại tiểu thư đánh đến mạng sắp không còn, nàng ta là muốn mạng của Thanh Nhi!" Tần phu nhân oán hận chỉ vào An Cửu, nghĩ đến lời dặn của Mai phu nhân, lòng càng tàn nhẫn, "Nàng ta còn nói, mạng của Thanh Nhi không có thì thôi, dù sao cũng chỉ là dã loại của Diệp gia, ngay cả Quốc Công phủ này cũng là lấy từ An Dương Vương phủ, thiếu Thanh Nhi, chẳng qua là thiếu một người ngoài mà thôi."

Dứt lời, không khí trong đại sảnh lập tức cứng đờ.

Tấn Quốc Công phủ có được ngày hôm nay như thế nào, trong phủ này ai ai cũng rõ, nhưng mọi người đều biết, đây là kiêng kị của lão phu nhân, càng là kiêng kị của lão gia, Đại tiểu thư thật sự nói như vậy sao?

Nếu là thật, chỉ sợ lão gia và lão phu nhân...!

Mọi người đều nhìn họ, quả nhiên, sắc mặt cả hai đã âm trầm tới cực điểm, trên mặt Diệp Hi thậm chí đã nổi gân xanh.

"Không, người nói bậy, tiểu thư chưa từng nói thế, các người đừng hòng oan uổng tiểu thư!" Hồng Linh nóng nảy, Tần phu nhân sao có thể không phân biệt xanh đỏ đen trắng, ba hoa chích chòe như vậy?

"Ngươi còn muốn che chở tiểu thư của mình sao?" Phái Nhi đột nhiên lên tiếng, "Lão gia, lão phu nhân, lúc ấy nô tỳ cũng có mặt, Đại tiểu thư thật sự đã nói thế."

"Ngươi...!Các ngươi..." Hồng Linh tức giận tới gương mặt đỏ bừng.

An Cửu cười nhẹ, nàng sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nếu không có lời vu oan giá họa này, chỉ sợ chuyện ngày đó nàng đánh Diệp Thanh không đủ khiến Diệp Hi và lão phu nhân tức giận.

Cho nên thêm mắm thêm muối như thế, bọn họ muốn dồn nàng vào chỗ chết sao?

An Cửu nhìn Diệp Hi, thấy ông ta thoáng run rẩy, xem ra, người này đã thẹn quá hóa giận!

Năm đó Diệp Hi bá chiếm tất cả của An Dương Vương phủ là sự thật, ông ta cho rằng không ai nhắc tới, việc đó liền coi như chưa từng xảy ra sao?

A, thật dối trá!

"Hỗn trướng!" Diệp Hi quát lớn, trừng mắt nhìn An Cửu, "Nữ nhi bất hiếu nhà ngươi, người đâu...!Người đâu, lấy gia pháp!"

Mọi người cả kinh, lấy gia pháp?

Đây...!Gia pháp của Quốc Công phủ, bọn hộ đều biết, mỗi loại đều có thể rút da người, chỉ sợ Đại tiểu thư...!

Mai phu nhân và Diệp Liên y nhìn nhau, khẽ cười đắc ý.

Quả nhiên, lão gia vẫn còn kiêng kị chuyện An Dương Vương phủ năm đó, đầu tiên là đánh Diệp Thanh, khiến lão phu nhân nổi cơn thịnh nộ, tiếp theo dùng chuyện An Dương Vương phủ kích lão gia nổi giận, quả nhiên...!Ha ha, hiện tại xem An Cửu còn có thể giãy giụa thế nào!

Đại sảnh vô cùng yên tĩnh, mọi người nhìn gia pháp được mang lên đều không nhịn được mà cảm thấy sợ hãi, trên những gia pháp đó không biết đã dính máu của bao nhiêu người, thậm chí mạng cũng bị cướp đi, hôm nay, đến phiên Đại tiểu thư sao?

Chỉ sợ thân thể Đại tiểu thư không chịu nổi!

Ánh mắt Diệp Hi khóa chặt An Cửu, gương mặt giống hệt mẫu thân của nàng càng khiến ông ta khó nén lửa giận: "An Dương Vương phủ? Bây giờ ngươi còn nhớ tới An Dương Vương phủ? An Dương Vương phủ sớm đã không còn, tất cả đều là Diệp gia!"

Diệp gia? Diệp Hi này đúng là không biết xấu hổ!

An Cửu cười châm chọc: "Ngươi là thẹn quá hóa giận, hay đang chột dạ?".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio