Điều Cố Thanh Trúc nói làm Cố Tri Viễn nhíu mày: “Mợ nào bảo người ta đi xem mặt ngươi?”
Trong viện, Phúc bá dẫn theo một đám người tiến vào, đi đầu là một người đàn ông vóc người tráng kiện, theo sau là hai hộ vệ đang áp giải một tên mặt mũi bầm dập, chính là kẻ hôm trước đã tới Nhân Ân Đường quấy phá chửi mắng La Nhất Xương.
Chu lục gia không kiêu ngạo không siểm nịnh, chắp tay hành lễ với Cố Tri Viễn:
“Tham kiến Bá gia, tại hạ Chu Cát được tiểu thư cứu giúp nên xin ở lại làm hộ vệ cho Nhân Ân Đường. Tên nhãi ranh này mấy ngày trước tới Nhân Ân Đường gây sự, hôm nay tại hạ phụng lệnh tiểu thư, bắt hắn lại giải đến cho Bá gia xử lý.”
La Nhất Xương bị ấn quỳ xuống đất, nghe được Chu lục gia gọi người trong sảnh là Bá gia, tưởng mình sắp được cứu liền vội vàng nói:
“Bá gia, oan uổng quá. Ta đâu phải tới chỗ Nhị tiểu thư quý phủ để gây sự đâu, ta là nghe mợ của Nhị tiểu thư Lưu thị nói Nhị tiểu thư muốn gả chồng nhưng không tìm được mối thích hợp, bảo ta tới đó xem mặt thử, nếu ưng thì có thể cưới về làm vợ. Ai ngờ lại bị tên lỗ mãng này đánh đuổi ra ngoài. Ta còn đang muốn tìm tới Bá phủ các người hỏi cho rõ đấy, Nhị tiểu thư nhà các người rốt cuộc có muốn gả chồng hay không đây?”
Cố Tri Viễn nghe La Nhất Xương nói xong, lập tức nổi cơn thịnh nộ, lao tới đạp hắn một phát:
“Nói bậy bạ cái gì hả? Tiểu thư Bá phủ ta là người ngươi muốn cưới là cưới sao?”
La Nhất Xương bị đạp thẳng vào mặt, máu mũi giàn giụa, lập tức bò dậy ôm mặt kêu oan:
“Bá gia, ngài không thể trở mặt như vậy chứ. Ta… Ta cũng chỉ nghe tẩu tử của tôn phu nhân nói lại, tẩu tử của tôn phu nhân đâu có nói vậy đâu.”
Cố Tri Viễn đi đi lại lại trong sảnh, chỉ vào La Nhất Xương rồi quay sang Tần thị, nghiến răng nghiến lợi tức giận nói:
“Lại là chuyện hay ho ngươi gây ra đấy hả? Ta đã nói với ngươi rồi, bảo ngươi đừng giao du với cái loại thủ đoạn bỉ ổi đỏ nữa, bảo ngươi ít lui tới với người của Tần gia, là ngươi nghe không hiểu hay là cố ý gây chuyện cho ta hả? Con gái ngươi làm thế nào mà gả vào Hạ gia, ngươi còn không hiểu rõ hay sao! Ngươi được toại nguyện rồi, con gái ruột được gả vào nhà tốt rồi liền tùy tiện gả con gái kế cho cái thứ không bằng heo chó này ư? Lương tâm ngươi quẳng cho chó tha rồi à? Trên đời này sao lại có người phụ nữ ác độc như ngươi vậy chứ! Cố gia ta là Bá phủ, thế mà giờ lại bị đám người bần tiện Tần gia các ngươi cưỡi lên đầu ức hiếp. Ai cho Tần gia các ngươi cái gan lớn như vậy hả?”
Tần thị chưa bao giờ bị Cố Tri Viễn mắng xối xả thẳng vào mặt như thế này, ngay cả lần trước khi bà ta bòn rút của hồi môn của Thẩm thị, Cố Tri Viễn đều dốc hết sức mình gánh tội cho bà ta. Thế nhưng hôm nay, Cố Tri Viễn vì Cố Thanh Trúc mà làm trò trước mặt mọi người, dùng những lời ngoan độc này mà mắng bà ta, mắng cả Tần gia. Chuyện mất mặt như thế này ngay cả lúc bà ta còn là thiếp cũng chưa từng xảy ra.
Tần thị nghiến răng, hung hăng cãi lại Cố Tri Viễn:
“Bá gia, người thay đổi rồi, sao người có thể nói với thiếp như vậy chứ? Thiếp là phu nhân của người đó, thế mà người vì con nhãi kia mà mắng thiếp. Thiếp cũng muốn gả nó vào gia đình tốt lắm chứ nhưng nó có chịu không? Nó là cái thứ gì, người khác không biết không lẽ người còn không biết sao? Tuổi còn nhỏ mà đã mang tiếng hung hãn, xuất đầu lộ diện khắp nơi, không biết liêm sỉ, làm gì có nhà nào muốn cưới nó về chứ? Thiếp bảo tẩu tử của mình giúp nó tìm kiếm, La công tử đây gia đình giàu có, phụ thân là viên ngoại ở thành Đông, có đất đai nhà cửa. Gia đình như vậy chịu cưới nó về là phải thắp nhang cảm tạ rồi.”
Cố Tri Viễn liền giang tay tát thẳng vào mặt Tần thị: “Ngươi sao có thể biến thành loại đàn bà đanh đá hung hãn như thế này hả! Ta nói một lần cuối, hoặc là ngươi nhân lúc còn kịp cắt đứt quan hệ với Tần gia, hoặc là thu dọn đồ đạc, cút về Tần gia nhà ngươi, đừng ở lại làm xấu mặt Cố gia ta!”
Tần thị ăn một cái tát nên không dám tranh cãi với Cố Tri Viễn nữa, liền quay sang phía Cố Thanh Trúc vẫn đang ung dung bình thản đứng bên cạnh, xông tới muốn đánh nàng: “Tất cả là tại con nhãi ranh thối tha mày…”
Nhưng bà ta còn chưa kịp đến gần Cố Thanh Trúc đã bị Chu lục gia cùng Trương Vinh ngăn lại. Bà ta tức giận giơ tay, gào thét gọi người tới giúp mình cào cấu Cố Thanh Trúc, dáng vẻ như một kẻ điên. Thế nhưng tất cả mọi người trong viện, ngay cả Vương tẩu tử cũng không thèm giúp bà ta. Tần thị tức giận ngồi bệt xuống đất la hét, tay chân giãy giụa đành đạch, thực sự giống một kẻ đầu đường xó chợ la làng ăn vạ.
Cố Tri Viễn thấy bà ta như vậy, thật lòng muốn chọc mù hai mắt mình.
Bên ngoài có người gác cổng tới báo tin, nói là rất nhiều người dân trên phố Chu Tước từng mang ơn Nhân Ân Đường đang tụ tập trước cửa Bá phủ, nói là muốn dập đầu tạ ơn Cố Thanh Trúc, tạ ơn nàng đã chăm sóc chữa trị cho họ, còn làm cho Cố Thanh Trúc hai tấm biển đề “Diệu thủ hồi xuân”, dọc đường khua chiêng gõ trống, thu hút rất nhiều ánh mắt của những người trong hẻm Bình An.
Cố Tri Viễn còn tưởng mình nghe nhầm, quay sang nhìn Cố Thanh Trúc nhưng lại thấy nàng cũng đang ngây người. Cố Tri Viễn dẫn theo nàng ra cửa, quả thực thấy bên ngoài có rất nhiều người, tuy rằng quần áo cũ nát nhưng trên mặt đều lộ rõ sự cảm kích. Bọn họ mang tới hai tấm biển, một tấm đề “Diệu thủ hồi xuân”, một tấm viết “Hoa Đà tái thế”, nền đen chữ vàng, thiết họa ngân câu, rõ ràng không phải mới khắc, lập tức đập tan mối nghi hoặc trong lòng Cố Tri Viễn.
Lúc trước khi mới nghe tin báo, ông ta còn tưởng rằng Cố Thanh Trúc cố ý sai người làm vậy, nhưng giờ xem ra không phải, nếu đã không phải là sắp xếp thì những người này đều chân thành thật tâm. Việc Thanh Trúc mở y quán ở bên ngoài xem ra thật sự có chút hiệu quả.
Cố Thanh Trúc đi vào giữa nhóm người, quả thực đều là những người mà nàng từng chữa trị, nhưng những người này sao lại đột nhiên tập trung trước cửa Cố gia chứ? Còn có hai tấm biển chế tác rất hoàn mỹ, những người bá tánh nghèo khổ này ngay cả tiền chữa bệnh cứu mạng còn không có thì sao có thể có tiền làm biển cho nàng được?
Nàng đi lướt qua đám người, nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang dừng ở góc phố. Đó là một chiếc xe ngựa cỡ lớn màu xanh, trên thùng xe đề một chữ “Tống”.
Những người xung quanh luôn miệng nói tạ ơn với Cố Thanh Trúc, ngoài tấm biển kia, có những người còn mang theo đồ “cây nhà lá vườn” như trứng gà, rau dưa đem tặng cho Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc nhận không xuể, hạ nhân trong Bá phủ phải ra giúp đỡ. Những bá tánh kia sau khi tặng quà còn quỳ xuống dập đầu với Cố Tri Viễn, nói Cố gia đã sinh được một nữ Bồ Tát.
Cố Tri Viễn chưa từng nhận được đãi ngộ như thế này. Tuy rằng ông ta khao khát quyền thế nhưng cũng không phải kẻ có ý chèn ép bá tánh lương thiện nên thái độ cực kỳ thân thiện đỡ bọn họ dậy, hơn nữa còn sai quản gia đưa trà bánh tới mời bọn họ.
Cơn tức giận do Tần thị gây ra lại nhờ có những người dân chúng không chút quan hệ này xoa dịu phần nào.
Ít nhất Cố gia của ông ta vẫn giữ được thể diện. Thanh danh của Thanh Trúc cũng là thanh danh của Cố gia, cũng không quá tệ.
Một bên mặt của Tần thị sưng vù, sau khi Vương tẩu tử đỡ bà ta trở về Tây Cầm viên liền dùng trứng gà đắp lên. Tần thị nhìn thấy Vương tẩu tử liền tức giận, ngay lúc Vương tẩu tử còn đang xoa mặt cho mình đã cấu véo bà tay mấy cái, khiến cánh tay cùng ngực Vương tẩu tử đau đến mức như bị xẻo một miếng thịt. Nghe tiếng Vương tẩu tử kêu đau oai oái, Tần thị mới hơi hả giận.
Vương tẩu tử trên người chịu đau nhưng vẫn phải lồm cồm bò dậy, lại dùng trứng gà đắp lên mặt Tần thị. Bà ta âm thầm ghi hận Tần thị trong lòng, chỉ mong mụ đàn bà độc ác này chết luôn đi cho xong. Rõ ràng là bà ta sai khiến mình nhưng giờ lại giũ sạch sành sanh, còn đổ hết tội lỗi lên đầu mình, bà ta chính là loại chủ nhân tệ hại nhất.
Vương tẩu tử không chú ý động tác làm đau Tần thị, Tần thị lại đánh bà ta thêm vài cái. Tần thị vô cùng cáu giận, bà ta không chỉ không xử lý được Cố Thanh Trúc mà còn tự gây họa cho mình. Nếu là tự thương tổn tám trăm giết định một nghìn thì thôi đi, nếu có thể khiến Cố Tri Viễn ghét Cố Thanh Trúc cũng tốt, ai ngờ con nhãi ranh Cố Thanh Trúc đó lại lợi hịa như vậy. Đấu khẩu hết vòng này đến vòng khác, đầu tiên nàng lôi bà ta ra đối chất trong phủ, khiến bà ta nghẹn lời không thể phản bác, sau đó còn tìm một đám người từ bên ngoài tới diễn kịch cho Cố Tri Viễn xem, khiến Cố Tri Viễn bây giờ một mực cho rằng Cố Thanh Trúc thực sự là một đại thần y chuyển thế.
Tần thị “dùng đá tự đập chân mình”, mất cả chì lẫn chài, sao bà ta có thể không giận cho được.
Đang lúc bà ta dạy dỗ Vương tẩu tử, Cố Ngọc Dao vừa từ bên ngoài trở về liền thấy được. Thấy mẫu thân mình như vậy, nàng ta không nhịn được, nhíu mày tức giận nói:
“Ai da, mẫu thân, người làm gì vậy! Muốn đánh thì sai nha hoàn mama đánh, tự mình ra tay không sợ mất mặt à.”
Cố Ngọc Dao vừa ra ngoài về, cả người mệt mỏi, thấy Tần thị đánh Vương tẩu tử như vậy càng khiến nàng ta thêm phiền.
Thấy con gái đã về, Tần thị mới đã Vương tẩu tử đuổi bà ta đi. Vương tẩu tử té ngã lộn nhào rồi rời phòng khách.
Cố Ngọc Dao tự rót cho mình một tách trà nóng, uống được hai ngụm rồi sốt ruột hỏi Tần thị: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì làm mẫu thân tức giận như vậy. Không phải con trách mẫu thân nhưng bất kể là ở trong nhà hay ra ngoài mẫu thân cũng cần để ý tới hình tượng của mình. Người là phu nhân chính phòng, đừng giống như một đứa thị thiếp không có quy củ. Sau này khi con tới Hạ giạ mà người còn như vậy thì con biết sống sao.”
Tần thị vốn đã khó chịu trong lòng còn nghe con gái nói này nói nọ với mình, đã phiền càng thêm phiền:
“Được rồi, được rồi, con không thấy ta đang tức giận sao, con cũng định làm ta tức chết à. Mặc kệ con có gả vào nhà nào thì cũng đều từ bụng bà già này mà ra, đừng có mà khoe khoang trước mặt ta.”
Cố Ngọc Dao cầm tách trà, trừng mắt với Tần thị, trong lòng bực bội:
“Mẫu thân, con nào có chọc tức người? Người không thể yên ổn nói chuyện với con sao? Ai da, sao nóng thế không biết.”
Cố Ngọc Dao khua khua tay trước mặt, hít thở sâu mấy cái, sai nha hoàn mang quạt tới cho mình, cứ thế ngồi trước mặt Tần thị quạt phành phạch.
Tần thị nhìn nàng có vẻ nóng bức, nhíu mày hỏi:
“Bây giờ mới là tháng mấy, quạt thế không sợ lạnh sao.”
Bà ta càng nói, Cố Ngọc Dao quạt càng hăng, vừa quạt vừa uống trà: “Con nóng, mẫu thân đừng có đụng tới con nữa được không? Con ra ngoài bị người ta lạnh nhạt, đến sắc mặt cũng không thèm hòa nhã một chút, lúc về còn bị mẫu thân tỏ vẻ này nọ, người có muốn con sống nữa hay không?”
Tần thị nghe xong nhíu mày:
“Bên ngoài có ai không hòa nhã với con?”
Cố Ngọc Dao bĩu môi: “Còn có thể là ai được chứ, chẳng phải là cái tên oan gia đáng ghét kia sao. Khoảng thời gian trước hắn rất ngoan ngoãn bảo gì nghe nấy, giờ chỉ con nói thêm mấy câu hắn liền chê con phiền. Đừng nói hòa nhã, hắn không mắng con, con đã phải cảm tạ trời đất rồi. Ta còn chưa vào cửa nhà họ mà hắn đã như vậy, sau khi con gả sang rồi không biết hắn còn định ức hiếp con như thế nào nữa.”
Nói liền một mạch khiến Cố Ngọc Dao càng khát. Nàng ta lại rót thêm một tách trà, Tần thị định chờ nàng ta uống xong sẽ hỏi thêm nàng ta một số chuyện, thế nhưng Cố Ngọc Dao vừa uống được hai ngụm đột nhiên lao ra ngoài nôn mửa, làm Tần thị sợ hãi.
Cố Ngọc Dao bám vào khung cửa, nôn hết bữa trưa ra ngoài, suýt chút nữa nôn cả gan cả mật ra ngoài rồi mới thôi.
Tần thị quan sát hết phản ứng của nàng ta rồi nhìn cây quạt cùng tách trà trên bàn một hồi lâu, trong lòng cực kỳ bất an.