Đích Tử Nan Vi

chương 134: đần độn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi ý tưởng này của Minh Trạm được đưa ra thì mọi người trong triều đều xôn xao nghị luận.

Minh Phỉ cũng phát biểu cao kiến. “Theo cách nói của tứ ca thì chỉ có dân nghèo mới có thể được chẩn bệnh miễn phí. Chẳng lẽ chỉ có dân nghèo mới là con dân của ngài, còn những người giàu có thì xứng đáng chịu thiệt hay sao? Còn nữa, chỉ có dân nghèo ở thành Côn Minh mới có quyền lợi này, còn những địa phương khác thì dân nghèo chẳng lẽ không phải là người hay sao? Tứ ca có hảo tâm, bất quá chuyện muốn làm cũng không đơn giản như vậy. Thiên hạ vi công, thị vị đại đồng. Ngay cả hai chữ công đạo mà tứ cá cũng không làm nổi, ta thấy chuyện này tứ ca nên cân nhắc cho thỏa đáng, sau này đề cập lại cũng không muộn.” (Thiên hạ vi công, thị vị đại đồng=thiên hạ là của chung, như vậy thế giới là đại đồng, bình đẳng)

Minh Trạm muốn làm chuyện gì thì sẽ không sợ người khác nói, hắn đang vận động mọi người quyên bạc. Bởi vì Phượng Cảnh Nam bủn xỉn chỉ cho hắn hai vạn bạc.

Mà môn thần canh giữ ngân khố của Phượng Cảnh Nam là Phùng Sơn Tư đã tuyên bố, “Đòi bạc thì không có, đòi mạng thì có một cái.” Trước kia khi Minh Trạm moi bạc diêm thương thì Phùng Sơn Tư phối hợp nhiệt tình ra sao. Nay nghe thấy Minh Trạm đến đòi bạc, hơn nữa Vương gia từ chối cho ý kiến thì cho dù Minh Trạm có nói rách mồm cũng không moi được đồng nào.

Cuối cùng, hắn đem chủ ý đặt vào chuyện quyên bạc, mọi người trong Vương phủ đều nằm trong phạm vi quyên bạc của hắn. Như đám người Minh Lễ, đều là giàu sang. Như phi thiếp của Phượng Cảnh Nam, đám nữ nhân ngày thường hay thưởng cho hòa thượng ni cô, chi tiêu cũng không ít, quyên chút ngân lượng làm việc thiện, cũng được người ta bảo là thiện nhân.

Kỳ thật còn phải cảm tạ Phượng Cảnh Nam, người này rất sĩ diện, cho dù thê thiếp đích thứ có quan hệ như thế nào? Mặt ngoài đều phải giả vờ là huynh hữu đệ cung, hiền thê mỹ thiếp, tất cả đều tuân theo quy củ của Phượng Cảnh Nam, mỗi cuối tháng mọi người đều phải dùng bữa chung với nhau, tỏ vẻ thân mật.

Minh Trạm muốn thuyết phục mọi người quyên bạc, vì vậy sau bữa tiệc ở phủ, hắn diễn thuyết một hồi, cổ động mọi người quyên tiền làm từ thiện.

Không ngờ Minh Phỉ lại nả phát pháo đầu tiên.

Kỳ thật Minh Trạm thật sự là hảo tâm, giai đoạn hiện tại Phượng Cảnh Nam luôn nhìn hắn chằm chằm, quan hệ của Minh Trạm và thứ huynh vẫn luôn cứng ngắc, làm cho Phượng Cảnh Nam kiêng kỵ, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Phượng Cảnh Nam không trao toàn quyền cho hắn.

Minh Trạm muốn nhân cơ hội này để làm dịu không khí một chút. Hơn nữa đây là làm việc thiện, ai lại chẳng thích tiêu bạc mua thanh danh? Hắn tỏ ý trước, ít nhất cho Phượng Cảnh Nam thấy được tấm lòng của hắn.

Minh Lễ Minh Liêm đã sớm nghe nói, Minh Trạm cũng không phải muốn bao nhiêu bạc, ngàn bạc vạn bạc hắn cũng không ngại. Phượng Cảnh Nam mới cho hai vạn, cho dù thế nào thì bọn họ cũng không thể lướt qua Phượng Cảnh Nam. Huynh đệ hai người đã sớm tính trước, Minh Trạm vươn cành cây trám, không có đạo lý nào mà không tiếp.

Nào ngờ Minh Phỉ lại không hiểu chuyện như vậy, Minh Liêm lên tiếng trách mắng, “Nha đầu như ngươi thì biết chuyện gì? Thiên hạ không có ai miễn phí chẩn bệnh, chỉ có vài người ngay cả cơm cũng không có mà ăn, nếu bị bệnh, không có bạc chẩn bệnh thì mới miễn phí cho bọn họ. Ngay cả đám khất cái trên đường, nhìn thấy đáng thương thì chúng ta cũng phải cho bọn họ vài đồng bạc mua cơm mà. Người nghèo thật sự không có bạc, chẳng lẽ đứng nhìn bọn họ bệnh mà chết hay sao? Ngươi nghe mà không hiểu ý tốt của tứ đệ ư? Hay là đám người phú quý, thê thiếp đầy đàn cũng muốn chẩn bệnh miễn phí? Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy?”

Minh Phỉ bĩu môi, “Theo lời của tam ca, người nghèo thì có lý. Bởi vì nghèo nên mới có thể được hưởng lợi ư? Cho người nghèo miễn phí, như vậy đám người giàu có ý kiến gì hay không?”

“Người nghèo có lý hay không thì ta không biết, ta chỉ biết thiên hạ luôn có người nghèo, chẳng lẽ đều khoanh tay mặc kệ, ngược lại đi cất nhắc người giàu, lâu dần kẻ nghèo càng nghèo, kẻ giàu càng giàu hay ư?” Minh Lễ nói chuyện đặc biệt nho nhã một chút, hắn thật sự là người không có tính cách nóng nảy, tuy hơi giận vì Minh Phỉ lắm lời, nhưng vẫn bình thản nói một cách hòa khí, “Tam muội, ngươi còn nhỏ không hiểu chuyện, nên học tứ muội, nghe nhiều thì sẽ hiểu.”

Ngụ ý: Ngươi mau câm miệng đi.

Minh Phỉ hoàn toàn không phục, nàng đã sớm biết rõ gốc gác của Minh Trạm, chẳng lẽ việc này nàng không biết thì sẽ không làm hay sao? Dựa vào cái gì mà Minh Trạm có thể độc chiếm quyền lực? Cắn đôi môi mọng, Minh Phỉ còn muốn nói tiếp nhưng Minh Nhã đã nắm khăn che miệng, cười khẽ, “Tam tỷ đổ cả mồ hôi hột, chẳng lẽ là sợ tứ ca đi hóa duyên tỷ hay sao? Tỷ tỷ lau mặt đi, chúng ta ra ngoài một chút, dù sao ta cũng chẳng hiểu gì cả.” Không đợi Minh Phỉ nói chuyện thì Minh Nhã đã đứng dậy thi lễ với Vệ vương phi, “Mẫu phi, nữ nhi và tỷ tỷ cũng không hiểu chuyện này, cho nên để tỷ muội nữ nhi đi pha trà cho mọi người rồi chuẩn bị một chút hoa quả.”

Vệ vương phi gật đầu nói, “Ừm, cũng đỡ cho các ngươi ngồi lâu khó chịu, dù sao cũng chẳng có gì thú vị. Đi đi, chẳng qua các ngươi là tiểu thư khuê các, không cần tự mình động thủ, nói cho bọn trù phòng biết là được rồi, bằng không nếu để bị thương thì sẽ không tốt.”

Minh Nhã mỉm cười đáp lại, muốn lôi kéo Minh Phỉ lui ra, nhưng Minh Phỉ vẫn ương bướng cãi lại, “Chuyện này có cái gì mà khó hiểu đâu, phí công cung cấp cho việc chữa bệnh, sau này cũng sẽ gặp phải, ngươi muốn đi pha trà thì cứ đi đi, ta không đi đâu.”

Minh Nhã ung dung cười, “Cũng được.” Thi lễ với mọi người rồi ôn hòa cáo lui.

Minh Liêm chỉ muốn bụm miệng của Minh Phỉ ngay lập tức, cả giận nói, “Nữ đại bất trung lưu, lưu đến lưu đi lưu thành món nợ. Ngươi sắp xuất giá rồi, hôm nay cho ngươi nghe một chút, là ngươi trùng hợp dùng bữa mới nghe được, ngươi là ai mà lại đưa ra nhiều ý kiến như vậy! Nếu quả thật đúng trọng tâm thì không nói, rõ ràng là không hiểu mà còn càn quấy ương bướng. Nhanh về phòng chuẩn bị của hồi môn đi, sắp gả vào nhà người khác rồi, ngươi không cần quản chuyện ở đây nữa.”

“Nữ nhi thì sao? Chẳng lẽ Minh Kỳ không phải nữ nhi hay sao, người ta dắt ngựa đánh giặc, so với tam ca còn có tiền đồ hơn!” Minh Phỉ nhịn không được, cũng tức giận, “Chuyện này tứ ca biết làm thì ta cũng biết vậy!”

Minh Liêm cơ hồ nghĩ rằng Minh Phỉ có phải đang bị điên hay không, thật sự căm tức, cũng bất chấp Phượng Cảnh Nam, vỗ bàn cái rầm, chỉ vào chóp mũi của Minh Phỉ mà nói, “Ngươi dám gọi thẳng tên của Minh Kỳ hay sao? Xú nha đầu không biết quy củ! Ngươi nên học hỏi Minh Kỳ, ngươi có cưỡi ngựa được không, hay là bắn cung giỏi như Minh Kỳ? Ngươi chỉ cần có một nửa bản lĩnh như Minh Kỳ thì ta sẽ phục ngươi! Nhưng ngươi biết làm cái gì? Ngươi có thể làm cái gì? Chẳng lẽ huynh đệ chúng ta đều chết hết rồi sao, phải để ngươi ra mặt? Ngươi ít lo chuyện bao đồng dùm ta! Không có việc thì học tam tòng tứ đức đi, đức hạnh như ngươi mà gả ra ngoài thì chẳng có nam nhân nào thích nổi đâu!”

“Tam ca lặp lại xem!” Minh Phỉ thét chói tai, nàng và Minh Liêm chỉ cách nhau một chỗ, Minh Nhã ra khỏi nơi này, vì vậy chiếc ghế bên cạnh không có ai ngồi, mọi người chưa kịp khuyên can thì Minh Phỉ đã cong móng tay mà cào lên mặt của Minh Liêm.

Minh Liêm bị cào một phát, đau như dao cắt, sờ sờ một cái thì thấy máu đỏ tươi, triệt y mệ định giáo huấn Minh Phỉ thì Phượng Cảnh Nam đã nâng tay đập nát tách trà xuống đất, xoảng một tiếng, cất lên giọng nói lạnh lùng, “Có phải các ngươi xem ta đã chết rồi đúng không!” Rốt cục Phượng Cảnh Nam vẫn phải nhúng tay vào giải quyết, Minh Phỉ từng bị bế quan cấm đoán, Minh Liêm khi còn bé cũng thường bị phạt trượng, nay thấy Phượng Cảnh Nam tức giận thì chẳng ai dám lên tiếng, đều tái mặt cúi đầu không dám nói lời nào.

Minh Liêm vẫn còn tức giận, thật sự là khó chịu, hắn vốn là người thẳng tính, trước đến nay đều làm theo tâm ý, bụm mặt lớn tiếng nói, “Vốn là một chuyện tốt, còn có thể đạt được tiếng thơm. Tứ đệ có chuyện tốt lại nhớ đến huynh đệ chúng ta cho nên mới nói ra, mọi người cùng nhau góp sức. Đây vốn là biện pháp của tứ đệ, hắn không nói chẳng lẽ không moi ra được bạc hay sao, lúc ấy hắn mở đại hội, phiếu vào cửa cả ngàn lượng một người kia kìa.”

Minh Liêm cũng không biết mấy chuyện buôn bán, nhưng hắn rất tin phục bản lĩnh của Minh Trạm, cảm thấy phần bạc này đưa cho Minh Trạm sẽ không phí, còn có thể chứng tỏ lòng thành với Minh Trạm, ai ngờ Minh Phỉ lại không biết thân biết phận. Minh Liêm cao giọng nói, “Tứ đệ nghĩ đến tình cảm huynh đệ của chúng ta nhưng phụ vương nghe thử đi, Minh Phỉ đã nói cái gì? Ngày thường ngoại trừ phấn son trang điểm thì nàng có biết quốc gia đại sự là gì hay không? Chẳng hiểu cái quái gì mà còn không chịu phân rõ phải trái, thật sự là….thật sự là đồ nữ nhân chanh chua.”

Một bên là nhi tử một bên là nhi nữ, Ngụy phi vội vàng khuyên nhủ, “Minh Liêm, muội muội của ngươi chỉ tò mò nên mới hỏi nhiều, ngươi đừng chấp nhặt như vậy.”

Vì Minh Liêm và Minh Phỉ tranh cãi ầm ĩ mà Minh Liêm bị phạt mười trượng, còn Minh Phỉ thì bị cấm túc. Kết quả là Minh Trạm chẳng moi được đồng nào.

Phượng Cảnh Nam vì thể diện của Ngụy phi cho nên cũng không ở trước mặt mọi người mà giáo huấn, chỉ lén nói, “Nàng dạy Minh Phỉ nhiều một chút, Minh Phỉ ăn trúng cái gì vậy, đáng lý không nên mâu thuẫn với Minh Trạm, vì sao càng lớn càng không biết chuyện như vậy! Ở trong phủ huynh đệ tỷ muội có thể bỏ qua cho nàng, nhưng gả cho người ta thì người ta có tốt bụng mà không so đo với nàng hay không? Đến lúc đó chịu thiệt là ai! Lớn như vậy mà lại chẳng bằng Minh Nhã lúc còn nhỏ.”

Ngụy Phi đã bị Minh Lễ khuyên cả buổi, cũng biết rõ Minh Phỉ không phải. Ngụy phi tràn đầy mật vàng trong lòng, phát sầu nói, “Cũng không biết hài tử này ăn trúng cái gì? Nếu không thì thỉnh cao tăng về niệm kinh cho Minh Phỉ.”

Phượng Cảnh nam trước nay rất mất kiên nhẫn đối với hài tử của mình, hơn nữa Minh Phỉ thật sự là không biết thức thời, hừ một tiếng, “Ta thấy Minh Phỉ nên học niệm kinh đi, tu thân dưỡng tính mới tốt.”

Kế hoạch quyên góp của Minh Trạm bị gián đoạn, bất quá Minh Lễ và Minh Liêm cũng không ngốc, rốt cục vẫn tìm đến Minh Trạm, hỏi thăm chuyện y quán rồi mỗi người chi ra hai ngàn hai lượng.

Minh Liêm còn hỏi thăm Minh Trạm, “Tứ đệ, ngươi mở y quán rồi chẩn bệnh miễn phí cho người nghèo thì có sợ lỗ vốn hay không?”bg-ssp-{height:px}

“Sẽ không.” Làm sao nghe nói đến chuyện bệnh viện sẽ có lỗ lã? Minh Trạm nói, “Chẳng qua thời gian thu hồi vốn sẽ chậm một chút mà thôi.”

Minh Liêm cười he he, kề sát vào Minh Trạm mà nói, “Tứ đệ, tam ca có thể góp vốn một chút bạc hay không? Ta không nóng lòng muốn ngươi chia huê hồng, chờ ngươi sau này có được doanh thu thì chia huê hồng cho ta cũng được. Dù sao chúng ta là huynh đệ, ta cũng không sợ ngươi sẽ hãm hại ta.”

Trước kia không phát hiện Minh Liêm biết mưu tính như vậy, Minh Trạm vười cười vừa lắc đầu, “Chuyện này không quá ổn thỏa, trước tiên là nói về y quán, đây chỉ là thử một lần, có thể thành công thì đương nhiên rất tốt. Nếu thất bại, bất quá tam ca cũng biết thành Côn Minh chỉ là một phần của Vân Quý, nếu y quán có doanh thu thì đương nhiên cũng sẽ xây dựng y quán như vậy ở nơi khác. Nói như vậy, trong vòng hơn mười năm, e là sẽ không có huê hồng. Bất quá nếu tam ca có dư bạc thì hiện tại cứ đưa cho ta xem như đầu tư, quá ba năm ta sẽ trả lại cho tam ca gấp đôi, như thế nào?”

Minh Liêm không có chí lớn, hắn chỉ một lòng mưu tính cho cuộc sống của chính mình, nếu về sau muốn được thoải mái thì: thứ nhất, không thể đắc tội Minh Trạm; thứ hai, phải có bạc. Minh Liêm rất nghe theo lời khuyên của tiểu cữu tử Ngụy Ninh, Ngụy Ninh đề nghị hắn là: Đi theo Minh Trạm đi, cho dù ở bất cứ thời điểm gì, Minh Trạm nói đông thì ngươi không được nói tây.

Mặc dù Minh Liêm không thông minh nhưng có trí nhớ tốt, nghe người ta khuyên sẽ được cơm no áo ấm thì hắn cứ làm theo như vậy. Nay quả thật là ngon ngọt, nghe vậy liền đấm nhẹ lên vai của Minh Trạm một quyền rồi cười nói, “Hảo huynh đệ, buổi trưa ta sẽ mượn bạc đưa cho ngươi, về sau tam ca phải dựa vào ngươi, ngươi có việc gì cần ta thì cứ nói với ta, đừng khách khí.”

Buổi chiều, Minh Liêm lập tức đưa cho Minh Trạm hai vạn bạc, làm cho Minh Trạm hơi kinh ngạc một chút, nhà của Minh Liêm cũng không tệ nha, hoặc là tên tiểu tử này thật tình muốn bám theo mình để kiếm lợi đây.

Vệ vương phi cho Minh Trạm một vạn lượng, còn lại phi thiếp hoặc nhiều hoặc ít đều góp một chút, thế tử đề xướng, các nàng thật sự không dám không ủng hộ. Ngay cả Nguyễn Thần Tư cũng cầm năm trăm lượng đóng góp, Minh Trạm không muốn lấy của nàng nhưng Nguyễn Thần Tư vẫn cố ý đưa cho, còn nói đùa, “Điện hạ thu của ngươi khác mà không lấy của thiếp thì ngoại nhân sẽ nói ra nói vào. Cứ cầm lấy đi, thiếp cũng muốn kiếm cái danh thiện nhân mà.”

Kỳ thật Dương Trạc chỉ dự toán cho Minh Trạm có năm ngàn lượng, ở thời này năm ngàn lượng cũng không phải con số nhỏ. Chẳng qua Dương Trạc không biết buôn bán làm ăn, chỉ sau vài ngày là dùng hết, chi tiêu dược điền đều vượt quá mức dự toán, trù tính cũng phải bảy vạn lượng bạc.

Mấu chốt là y quán này không hề dùng bạc trong ngân khố, hoàn toàn là do Minh Trạm thuyết phục quyên góp mới được, Minh Trạm tổ chức y quán, do đó y quán cũng do Minh Trạm nắm quyền.

Phùng Sơn Tư tự nhận là kẻ có một đôi tay giữ tài, lúc ấy tiếc bạc mà không chịu đầu tư cho Minh Trạm, đây cũng tạo thành chuyện hối hận nhất trong cuộc đời này của Phùng Sơn Tư. Rất nhiều năm sau, mỗi khi hắn nhìn thấy y quán của Minh Trạm mở cửa hiệu hết chỗ này đến chỗ khác thì tròng mắt thiếu chút nữa đã bị thiêu đốt.

Đương nhiên chuyện này sẽ nói sau, tạm thời không đề cập đến.

Chuyện ở y quán đã có người lo liệu, sắp đến tân niên, năm nay đặc biệt qua nhanh.

Đầu tiên, năm sau Minh Phỉ và Minh Nhã sẽ xuất giá, Minh Lễ thì đi đưa tiễn. Tiếp theo, Minh Trạm thành thân với công chúa Tây Tạng. Mọi người cũng không có tâm tư mừng tất niên, vì vậy năm nay càng thêm đơn giản hơn năm trước.

Vừa qua khỏi mười lăm, Phượng Cảnh Nam liền nhận được thánh chỉ tháp tùng ngự giá Nam tuần. Như thế thật trùng hợp, không cần một mình huynh muội Minh Lễ lên đường mà bọn họ sẽ cùng đi với Phượng Cảnh Nam.

Chẳng qua Phượng Cảnh Nam không kịp tham gia hôn lễ của Minh Trạm và công chúa Thanh Loan, vì vậy phải gọi Minh Trạm vào phòng dặn dò một phen, sau đó khi nghị sự lại giao quyền cho Minh Trạm, cho phép hắn phê duyệt công văn.

Minh Trạm cảm thấy cao hứng khó nói nên lời, chỉ ước gì Phượng Cảnh Nam lập tức chạy lấy người.

Phượng Cảnh Nam nói, “Hai tỉnh Vân Quý từ đó đến nay luôn thái bình. Mọi chuyện cũng không có gì nhiều, thừa dịp này, ngươi cũng rèn luyện một chút đi. Có gì thì thương nghị với đám người Văn Chu, đừng tự quyết định.”

“Cất giữ ấn tỉ đi.” Phượng Cảnh Nam đưa hai tay qua.

Minh Trạm đưa hai tay tiếp nhận, “Phụ vương cứ yên tâm. Phụ vương cứ tháp tùng thánh giá đi, không sao đâu. Cho dù là có thì cũng là việc vui, chờ ta cùng công chúa thành thân xong thì đám người Phạm Duy cũng sẽ thành hôn.”

“Trước kia ngươi vẫn hâm mộ mùi vị nắm đại quyền, lúc này cũng nếm thử đi, sẽ biết dễ chịu hay khổ sở?”

“Làm gì có.” Minh Trạm có chết cũng sẽ không thừa nhận, bất quá vẫn ôm thật chặt ấn tỉ vào trong lòng.

Phượng Cảnh Nam cười cười, lại cùng hắn nói này nói nọ. Sau đó mới định ra ngày, rồi dẫn Minh Lễ, Minh Phỉ và Minh Nhã đến đế đô.

Minh Trạm tiễn Phượng Cảnh Nam ra khỏi thành Côn Minh, nhìn đoàn người rời khỏi tầm mắt thì hắn mới dẫn chư thần quay về. Nghĩ đến tòa thái sơn trên đầu rốt cục đã được lôi xuống thì vô cùng khoan khoái, liền tính đến y quán của Dương Trạc để nhìn xem, ngay lúc này Phạm Văn Chu đã ở bên cạnh mà nhắc nhở, “Điện hạ, công văn đã sửa sang lại sẵn sàng, chỉ đợi điện hạ phê duyệt mà thôi.”

Minh Trạm e hèm một tiếng, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói, “Bản điện hạ muốn nhìn đời sống dân sinh một chút.”

Phạm Văn Chu tỏ ra dáng vẻ trung thần mà khuyên can, “Điện hạ, đời sống dân sinh ngay tại trong thành, một chốc cũng chạy không được. Công văn đều là đang gấp rút chờ đợi để phát xuống dưới, quan hệ đến sinh kế của vạn dân.”

“Biết rồi.” Minh Trạm giận tái mặt, phân phó, “Dừng xe trước đi.” Đợi xe dừng lại thì liền bảo Phạm Văn Chu, “Phạm đại nhân lên xe đi, ta có lời muốn nói với ngươi.”

Phạm Văn Chu là thủ hạ đệ nhất của Phượng Cảnh Nam, tiến vào trong xe, cũng kính cẩn ngồi xuống.

“Phạm đại nhân à, chúng ta là giao tình.” Minh Trạm cười he he, nhoài người giữa chặt tay của Phạm đại nhân rồi nói một cách thành khẩn, “Ta xem tiểu Phạm như huynh đệ, xem đại nhân như trưởng bối.”

Phạm Văn Chu có một chút buồn nôn, vội vàng khiêm tốn đáp lời, “Điện hạ quá khen, may mắn được phụng dưỡng điện hạ là phúc phận của phụ tử hạ thần.”

“Phạm đại nhân quá khiêm nhượng, mấy ngày nay ta phải làm phiền đại nhân giúp đỡ ta. Chúng ta không cầu có công chỉ cầu người có lòng.” Minh Trạm cười nói, “Vân Nam này, khi phụ vương ra đi nó như thế nào thì khi quay về cũng phải như thế ấy, như vậy chúng ta mới không phụ lòng trông mong của phụ vương, có đúng hay không?”

“Dạ.”

………..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio