Minh Trạm là người có tình cảm rất lạnh nhạt.
Phượng Cảnh Nam phát hiện chính mình không thể lấy tình cảm phụ tử để đả động Minh Trạm, người ta nói, không quá thân thuộc với hắn. Đương nhiên, ở trong trí nhớ của nhau cũng không có một chút kỷ niệm ấm êm hạnh phúc nào.
Thậm chí Phượng Cảnh Nam chỉ có thể đạt được một chút hiểu biết đầu tiên về Minh Trạm thông qua vài sự kiện ở đế đô. Hắn không thể đưa thế lực trong tay của mình giao phó cho một người mà hắn không hiểu rõ cũng không thể nắm trong tay, đem quyền lợi giao cho một kẻ vô cùng nguy hiểm.
Trên phương diện tình cảm và ích lợi thì Phượng Cảnh Nam đều không thể đả động Minh Trạm, đương nhiên hắn muốn nói, ngươi ngoan ngoãn, đến khi ngươi mười lăm tuổi, nếu có thể đạt được sự tán thành của ta thì ta sẽ giao người ở kinh đô cho ngươi chi phối.
Nhưng Minh Trạm nhất định sẽ không tin loại lừa gạt này.
Lời nói của Minh Trạm là, “Đối xử tốt với mẫu phi thì ta sẽ ngoan ngoãn ở đế đô. Những chuyện vô can với ta thì ta sẽ không hỏi nhiều. Ta cũng sẽ không can thiệp vào quyết định của phụ thân. Bất quá ngài cũng phải trông coi bọn họ cho kỹ, đừng để bọn họ đến trêu chọc ta.”
Khi một người không có gì cần cầu xin ngươi thì ngươi không thể nắm hắn trong tay.
Mà Phượng Cảnh Nam đã được mở mang kiến thức về bản chất mất hết nhân tính của Minh Trạm.
Phượng Cảnh Nam có một chút hối hận, vì sao lúc trước ta lại đưa hắn đến đế đô làm gì. Trời ạ, ta tình nguyện hắn cả đời giả vờ làm con chim cút ủ rũ ở Vân Nam.
Minh Trạm ở trong cung đã xem như một biểu tượng của hòa bình, nay, muốn tùy tiện đụng hắn cũng không thể.
Thậm chí cho dù là Phượng Cảnh Nam cũng không thể cho Minh Trạm một vị trí thích hợp. Hắn có thể mặt dày đem Minh Trạm quay về Vân Nam, nhưng trở về Vân Nam có muốn để cho Minh Trạm thảo luận chính sự hay không thì mới là vấn đề. Biểu hiện của Minh Trạm ở đế đô đã rõ như ban ngày, mặc dù không thể nói chuyện nhưng thính giác không thành vấn đề, trí tuệ cũng siêu quần, lại là đích tử, Phượng Cảnh Nam có lý do gì mà ngăn cản Minh Trạm thảo luận chính sự cơ chứ?
Nếu Minh Trạm tham dự vào chính sự còn Minh Lễ và Minh Nghĩa ở lại đế đô xử lý sự vụ thì Phượng Cảnh Nam cho rằng đó chỉ là khởi nguồn của một tai họa.
Nếu để Minh Trạm ở lại đế đô, Hoàng huynh đa mưu túc trí của hắn lại che chở bảo hộ Minh Trạm như vậy, hắn nghĩ không ra Hoàng huynh đang có ý định gì, nhưng Minh Trạm không chiếm được viện trợ từ hắn thì chắc chắn sẽ nghiêng về phía Hoàng thượng.
Mà Minh Trạm lại có thân phận đích tử. Ngày nào chưa lập thế tử thì Minh Trạm vẫn tôn quý hơn Minh Lễ và Minh Nghĩa, lời nói của hắn có trọng lượng hơn so với huynh đệ Minh Lễ.
Trong lúc nhất thời Phượng Cảnh Nam tiến thoái lưỡng nan, đành phải tìm đến Phạm Văn Chu và Chu Tử Chính để thương nghị.
Phạm Văn Chu im lặng, một núi khó chứa hai hổ. Huống chi tứ công tử lại là một con mãnh hổ, lực sát thương thật lớn.
Chu Tử Chính nói, “Không bằng để cho thuộc hạ nói chuyện với tứ công tử.”
Chu Tử Chính có thể đơn độc đến gặp Minh Trạm thì cũng biết người này là tâm phúc của Phượng Cảnh Nam.
Minh Trạm theo quy củ mà đãi khách, nơi này người ta thích uống trà, tạo ra một không khí có vẻ thoải mái, như vậy sẽ có lợi cho đàm phán và một chút hoạt động thuyết khách.
Đương nhiên quy củ này không áp dụng đối với Minh Trạm. Hắn là người câm, ngươi nói mấy thứ này với hắn thì cũng vô dụng, nhiều lắm thì hắn chỉ gật gật đầu, trong chốc lát sẽ rất buồn tẻ, làm cho ngươi nói tới nói lui đến mê man đầu óc.
Chu Tử Chính nhìn thấy trên bàn không trà không hoa quả, Minh Trạm ngồi thẳng tắp, nhìn thấy Chu Tử Chính hành lễ, hắn hơi nâng tay lên, chỉ vào chiếc ghế đối diện.
Chu Tử Chính không có trà nước để dẫn dắt đề tài, chỉ đành nói lên thời tiết ở đế đô, “Đế đô nơi này bốn mùa rõ ràng, không thể so với Vân Nam luôn ấm như tháng ba mùa xuân, tứ công tử chịu khổ rồi.”
Minh Trạm gật đầu một cách không khách khí. Đúng là rất khổ.bg-ssp-{height:px}
“Vương gia rất lo lắng cho tứ công tử.” Giọng nói của Chu Tử Chính không cao không thấp, ôn hòa hiền hậu, rất có sức hút, hắn đã quá tứ tuần, không để râu dài như người đương thời mà chỉ có một hàng râu ngay trên môi, có vẻ trẻ hơn vài tuổi, ngũ quan nhu hòa, khóe mắt có một chút dấu chân chim, khi nói chuyện lại lộ ra vẻ lo lắng thản nhiên, ấn tượng ban đầu rất tốt. Minh Trạm lại gật đầu, ý bảo Chu Tử Chính nói tiếp đi.
“Hắn cảm thấy thật đáng tiếc vì lúc trước đã bỏ mặc tứ công tử, mặc dù chúng ta là thuộc hạ thì cũng cảm thấy thật đáng tiếc.” Chu Tử Chính thở dài, “Lúc trước cũng không biết tài cán của tứ công tử. Hoặc là thuộc hạ nghĩ rằng, nếu không phải đến đế đô thì tứ công tử có lẽ sẽ một mực yên lặng không để ai biết đến.”
Minh Trạm lẳng lặng nghe Chu Tử Chính nói chuyện.
“Thuộc hạ đã ở tuổi tứ tuần, không dối gạt tứ công tử, trong nhà cũng có vài nữ nhân. Có đích có thứ, mười ngón tay còn có ngón ngắn ngón dài, đối với phụ mẫu mà nói thì hài tử lanh lợi ngoan ngoãn có vẻ dễ dàng được cha mẹ yêu thích.” Chu Tử Chính cười khổ, “Nếu là thần thì có lẽ cũng thiên vị ưu ái. Những lời này tuy nghe có vẻ thực dụng nhưng cũng là lời nói thật. Tứ công tử có tài mà không lộ ra ngoài, có trí tuệ mà lại che giấu, thuộc hạ vô cùng bội phục trí tuệ của ngài. Thuộc hạ nghĩ, vì tứ công tử bị khiếm khuyết cho nên từ đầu đã muốn nằm ngoài tầm mắt của Vương gia có phải hay không? Dù sao một đích tử không được sủng ái lại không thể kế vị thì rốt cục cũng có thể được thế tử kế vị khoan dung. Cho dù thế tử kế vị chỉ là giả vờ nhưng dựa theo biểu hiện trước kia của tứ công tử thì sẽ xem tứ công tử hoàn toàn không có lực uy hiếp, vì danh dự cho nên thế tử kế vị cũng sẽ không bạc đãi ngài.”
Đó là một người thông minh lại rất lợi hại, Chu Tử Chính chân thành trò chuyện, không hề có một chút chỉ trích, nhưng mỗi câu đều dừng trong lòng người. Thái độ kính cẩn khiêm tốn lại làm cho người ta không thể nổi nóng.
Thủ hạ của Phượng Cảnh Nam đúng là một đám người tài ba.
Minh Trạm nhếch môi, trong mắt của Chu Tử Chính không hề hàm chứa sự đắc ý, vẫn là ôn hòa khiêm tốn, đương nhiên có thể làm cho sắc mặt bất động của Minh Trạm chuyển sang cười nhàn nhạt thì quả thật công lực của Chu Tử Chính cũng không tệ.
“Tứ công tử một lòng muốn hạ thấp mình, ngài không màng vương vị, muốn nhường cho huynh trưởng, chỉ cầu cuộc sống an ổn. Nhưng Vương gia lại muốn ngài đến đế đô chịu khổ. Công bằng mà nói thì ngay cả đức Lạt Ma cũng phải tức giận.”
Minh Trạm suýt nữa đã phụt cười, ánh mắt hơi cong lên, vẫn là nở nụ cười.
Chu Tử Chính nhìn thấy Minh Trạm cười, cũng cười theo, giọng nói càng thêm thân quen, giống như lão hữu trò chuyện với nhau, “Tứ công tử đừng nghĩ thuộc hạ ăn bát cơm của Vương gia thì sẽ không nói đạo lý. Thế gian đều có đạo lý, chúng ta là thuộc hạ của Vương gia nhưng khi hội nghị vẫn thường xuyên nhắc đến tử công tử, rất là kính nể ngài. Ngài xử sự rõ ràng quyết đoán, nặng nhẹ thỏa đáng. Có tứ công tử ở đế đô thì thuốc hạ chúng ta cũng bớt lo một chút.”
Minh Trạm lắc đầu, đừng nói thân thiết như vậy, ta và các ngươi chẳng có quan hệ gì.
“Công tử, xin thứ cho ta nói thẳng. Khi ngài còn bé đã cố ý che giấu xa cách. Vương gia sủng ái Ngụy phi, yêu ai yêu cả đường đi lối về, cứ thế mà ngài và Vương gia lãnh đạm đến tân bây giờ. Vương gia đương nhiên có sai lầm, nhưng trước khi ngài đến đế đô, bất cứ thứ gì ngài muốn thì Vương gia đều chuẩn bị sẵn sàng cho ngài. Trong lúc ngài ở đế đô thì Vương gia luôn phái người tặng đồ đến đế đô, ngài luôn được nhận hàng đầu. Ta nghĩ trong lòng của Vương gia ắt hẳn có ngài. Chỉ tiếc là vì đủ loại nguyên nhân mà để vuột mất tình cảm lẫn nhau.” Chu Tử Chính cảm thán một cách uyển chuyển, hàng lông mày cau lại, “Vương gia để cho ngài và hắn ở cùng một viện là cũng có ý thân cận. Tứ công tử, ngài là nhi tử của Vương gia, thân phận của ngài rất kiên cố, ngài yêu cầu nắm giữ nhân thủ tại đế đô là chuyện hợp tình hợp lý, không có lý do để phản bác!”
Minh Trạm tin tưởng với sự hiểu biết của hắn về Phượng Cảnh Nam thì Phượng Cảnh Nam sẽ không thay đổi chủ ý, nhưng nghe thấy câu như thế thì trong lòng vô cùng thư thái, vì vậy hắn cảm thấy bước chuyển kế tiếp của Chu Tử Chính vẫn có thể chịu được.
“Duy nhất một điểm bất tiện của tứ công tử chính là ngài ở trong cung, bên cạnh ngài có vô số ánh mắt,” Trong mắt của Chu Tử Chính lộ ra sự khôn khéo, chậm rãi nói, “Tứ công tử xuất cung bất tiện, thậm chí ngay tại trong phủ này, ngày thường đều là đại công tử chưởng quản, người nào có thể dùng, người nào không thể dùng, tứ công tử chỉ thỉnh thoảng đến một lần, sợ rằng trong lòng cũng không có đủ cơ sở. Đây chỉ là một phương diện. Vương gia bảo rằng còn có một điều băn khoăn nữa.”
Quan sát thấy Minh Trạm cũng không tức giận, Chu Tử Chính nghiêm chỉnh nói, “Làm phụ mẫu, không cầu tất cả hài nhi đều có tiền đồ, ít nhất cũng muốn bảo toàn tánh mạng của tất cả hài nhi nhà mình. Tứ công tử, thứ ta nói thẳng, Vương gia vẫn lo lắng quan hệ của ngài cùng đám người của đại công tử. Tứ công tử thiên tư hơn người, Hoàng thượng lại bảo vệ ngài, nhưng thuộc hạ cảm thấy bọn người của đại công tử vẫn dễ tiếp xúc hơn Hoàng thượng. Tứ công tử là người cầm quyền, đương nhiên có thể khoan dung cho kẻ không có chỗ dung thân. Thời kỳ Xuân Thu chiến quốc, Quản Trọng từng dùng tên bắn công tử Tiểu Bạch, sau đó công tử Tiểu Bạch kế vị làm Tề Hoàn Công, chưa từng so đo tính toán với Quản Trọng, vẫn trở thành bá chủ một phương. Nếu lấy hiện tại để bàn luận, Quản Trọng mang tội hành thích vua, Tề Hoàn Công vẫn có thể đặc xá. Lấy sử sách làm giám chứng, bao nhiêu bá chủ đều là khoan hồng độ lượng thì mới đạt được cơ nghiệp đời đời hưng thịnh. Tứ công tử ngài và huynh đệ đại công tử là cốt nhục, thân phận của ngài cao quý hơn bọn họ, trí tuệ của ngài càng uyên bác hơn bọn họ, tương lai ngài nhất định thành tựu hơn bọn họ. Tứ công tử, hiện tại ngài đơn độc, ngài có thể cúi xuống mà nhìn kỹ. Công tử ngài chỉ cần động tay một chút thì có thể thu phục người, cần gì làm cho người ta bởi vì vậy mà sinh nghi với công tử? Công tử ngài kiêu ngạo như thế, nhưng trên thế gian này có ai chưa từng khom lưng cúi đầu đâu?” fynnz
Trong mắt của Chu Tử Chính tràn đầy mong đợi, khẳng định, tín nhiệm, loại ánh mắt phức tạp này làm cho người ta cảm thấy thật sự xuất phát từ công tâm; những lời này đều là vì ngươi.
Nghe xong buổi nói chuyện của Chu Tử Chính, Minh Trạm cũng chỉ có thể cảm thán một tiếng: Trách không được người ta nói, cái lưỡi ba tấc không nát, có thể địch nổi hàng triệu quân. (ý chỉ nhu khắc cương)
Minh Trạm rốt cục nâng tay lên, viết lên giấy, “Kết quả thương lượng của các ngươi thế nào?”
“Thỉnh tứ công tử tạm thời nhẫn nại, đợi ngài đại hôn là lúc Vương gia sẽ thỉnh chỉ để ngài dọn ra khỏi cung đình. Ngài lấy thân phận là người cầm quyền Trấn Nam Vương phủ ở đế đô để tiến vào phủ đệ này, lúc đó Vương gia nguyện ý giao người ở đế đô vào tay của công tử.” Chu Tử Chính nghiêm mặt nói, “Ý của Vương gia là người một nhà vĩnh viễn là người một nhà, hy vọng công tử có thể đối xử tử tế với huynh muội thứ tử thứ nữ khác của mình.”
Minh Trạm mỉm cười lắc đầu, “Ta muốn cùng phụ vương đích thân bàn luận.”
……….