Khi Ngụy Ninh và Minh Trạm đến phủ đệ của Kính Mẫn đại công chúa thì trên cửa đã treo đèn lồng giấy cao gầy màu trắng. Người gác cổng cũng không còn hồ hởi như bình thường, giọng nói chủ động đè thấp ba phần, trong lòng không biết như thế nào nhưng trên mặt đều mang thần sắc vô cùng thương tâm.
Ngụy Ninh phụng thánh lệnh mà đến, người gác cổng của phủ đại công chúa liền tiến lên vấn an, biết được người bên cạnh Ngụy Ninh là tứ công tử của Trấn Nam Vương phủ được Hoàng thượng chỉ hôn với tiểu Quận quân nhà hắn, một tên hạ nhân nhất thời gọi một tiếng trong cổ họng, “Cô gia a…”
Còn chưa kịp kêu gào lớn tiếng thì đã bị quản sự đang vội vã chạy ra đá cho một cước, trong lòng thầm mắng: Nô tài lắm mồm, tiểu Quận quân của chúng ta hiện tại đã quy thiên, ngươi còn dám gọi cái gì mà cô gia này với cô gia kia!
Quản sự quỳ một gối xuống thi lễ, dùng tay lau khóe mắt ẩm ướt, “Tứ công tử, Ngụy đại nhân, thỉnh vào trong, tiểu nhân không biết chuyện, khiến nhị vị chê cười.” Tuy có tứ hôn của Hoàng thượng nhưng chưa có lễ nạp thái, tiểu Quận quân lại bạc mệnh, nếu cứ xưng là cô gia thì cũng không ổn cho lắm.
Ngụy Ninh làm tư thế thỉnh, Minh Trạm liếc hắn một cái, ánh mắt của Ngụy Ninh nhu hòa yên tĩnh, Minh Trạm hơi gật đầu, bước vào phủ của Kính Mẫn đại công chúa, Ngụy Ninh đi theo ngay phía sau.
Nghe nói Minh Trạm đến đây, Kính Mẫn đại công chúa vẫn cố gắng chống đỡ thân mình để gặp mặt, thân phận của tiểu Quận quân cho dù có tôn quý thế nào thì cũng không thể bằng Kính Mẫn đại công chúa, gian phòng của đại công chúa xa hoa tinh xảo, chỉ duy nhất màn che đã thay đổi thành màu xanh ngọc, chăn gấm đắp ở trên người cũng đổi thành màu thiên thanh. Trâm cài tóc của Kính Mẫn đại công chúa đều bị gỡ xuống, chỉ còn lại mái tóc đen hơi rối một chút.
Ngụy Quốc Công đã ở bên cạnh chính thê, đôi mắt của phu thê hai người đều sưng đỏ, tiều tụy tang thương. Nhất là Kính Mẫn đại công chúa, giống như chỉ chớp mắt một cái đã già đi mười tuổi, nếp nhăn nơi khóe mắt trùng trùng điệp điệp kéo dài, lộ ra sự già nua không xứng tuổi.
Minh Trạm cúi người lạy, Kính Mẫn đại công chúa cất lên giọng nói đã mất tiếng, “Không cần đa lễ, Minh Trạm, Ngụy đại nhân, đều ngồi xuống đi.”
Ngụy Ninh trước tiên an ủi phu thê hai người một lúc, nhẹ nhàng nói, “Hoàng thượng vừa nhận được tin, cực kỳ đau buồn, lệnh cho tứ công tử và ta điều tra tường tận chuyện này, nhất định phải cho tiểu Quận quân một lời công đạo.”
Ngụy Quốc Công ảm đạm nói, “Long ân của Vạn tuế gia, thần vô cùng cảm kích. Chuyện của tiểu nữ, hết thảy đều giao cho tứ công tử và Ngụy đại nhân. Đám thị nữ và nhũ mẫu đi theo công chúa xuất hành ngày đó đều đã bị giam giữ, Ngụy đại nhân có thể đi thẩm vấn bất cứ lúc nào.”
Ái nữ chết thảm, mặc dù Ngụy Quốc Công là người trầm tĩnh vững vàng, nhưng nói đến chỗ đau lòng thì lại nhịn không được mà nghiêng mặt lau lệ.
Minh Trạm lấy ra một quyển sổ nhỏ rồi viết nói, “Nếu thuận tiện, ta muốn trước tiên đến linh vị của tiểu Quận quân để dâng một nén hương.”
Kính Mẫn đại công chúa nhìn về phía Minh Trạm, nghĩ đến nữ nhi chưa xuất giá mà đã qua đời thì trong lòng lại tiếp tục đau xót, nhịn không được mà thất thanh khóc rống, cái loại đau buồn bi thương này làm cho Minh Trạm cũng đỏ ửng đôi mắt, lệ cũng rơi xuống.
Thiên hạ phụ mẫu tâm, Ngụy Ninh cũng có nữ nhi, nghĩ đến đây thì một tiếng thở dài lại lặng lẽ thoát ra từ trong cổ họng. (thiên hạ phụ mẫu tâm = tấm lòng cha mẹ)
Ngụy Quốc Công cố nén bi thương, không ngừng khuyên giải an ủi thê tử, đợi cảm xúc của Kính Mẫn đại công chúa hơi ổn định thì liền phân phó thị nữ dẫn Minh Trạm đi dâng hương trước linh vị.
Đã có người trong phủ và quan viên Lễ bộ đến đây chỉ dẫn nghi thức tang lễ, Kính Mẫn đại công chúa có địa vị cao quý, quan viên đương nhiên không dám sơ suất, còn có huynh trưởng Ngụy Tiễu và thứ huynh Ngụy Địch của tiểu Quận quân ở bên cạnh giúp đỡ.
Sắc mặt của nhị vị huynh trưởng đều cực kỳ sầu não, bất quá bi sắc của Ngụy Tiễu lại rõ ràng khắc sâu, Ngụy Địch thì cẩn thận dè dặt, tự mình lấy nhan đèn đưa cho Minh Trạm và Ngụy Ninh.
Hai người thắp hương bái tế.
Ngụy Tiễu thấp giọng nói, “Nhị đệ ở nơi này trông nom một lúc, ta cùng tứ công tử và Ngụy đại nhân đến thiên viện.”
Ngụy Địch gật đầu, “Đại ca yên tâm, đã có đệ ở đây.” Tầm mắt đảo qua trên người của Ngụy Ninh, hơi hơi khom người nhìn theo hướng huynh trưởng dẫn Minh Trạm và Ngụy Ninh rời đi, sau đó tiếp tục sửa sang lại nhan đèn trên linh tiền cùng giấy tiền vàng bạc chưa thiêu rụi trong thau đồng, một trận gió nhẹ thổi qua, ánh nến ảm đạm chiếu lên khuôn mặt cũng ảm đạm của Ngụy Địch, lúc sáng lúc tối.
Ngụy Tiễu cũng không nói quá nhiều, có lẽ muội muội đột ngột qua đời đã làm cho vị huynh trưởng đứng tuổi thương tâm đến mức gần như thất thần, hoàn toàn không còn vẻ minh mẫn như ngày xưa.
Ngụy Ninh ôn nhu nói, “Tuy rằng thất lễ nhưng ta cũng phải nói thẳng, Vạn tuế gia lệnh cho ta điều tra tường tận chuyện của tiểu Quận quân. Ta nghe người ta bẩm báo xe của đại công chúa bị lật ở phố Chu Tước, đã sai người đi lấy xe về. Nếu thuận tiện, ta muốn mượn đám nô tài đã xuất hành theo đại công chúa một chút, đến phố Chu Tước tự mình thuyết minh một phen, cũng tiện cho việc hồi bẩm với Vạn tuế gia.”
Ngụy Tiễu đương nhiên đồng ý, khẽ thở dài, “Nếu có tin gì, thỉnh Hầu gia phái người đến báo với ta một tiếng.” Nói xong liền lệnh cho tùy tùng đi đến một tiểu viện.
Cánh cửa hình nguyệt nho nhỏ được sơn đen bị đóng chặt, đám tùy tùng không hề đụng vào cánh cửa kia, chợt nghe bên trong truyền đến một tiếng hét chói tai, “Lý mụ mụ! Lý mụ mụ! Không xong rồi, Lý mụ mụ tự sát!”
Sau đó mơ hồ truyền ra tiếng la hét bên trong tiểu viện, có thể tưởng tượng cảnh tượng rối loạn đến mức nào.
Minh Trạm đã sống hai kiếp người mà vẫn còn kinh hãi, nét mặt hơi biến sắc, lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Ngụy Ninh. Càng miễn bàn đến Ngụy Tiễu, người nọ đã rống to phái người mở cửa. Duy nhất Ngụy Ninh vẫn vững vàng như núi Thái sơn, mặt không biến sắc, thần thái ung dung, đôi mắt phượng mày dài không hệ nổi lên gợn sóng sợ hãi, cứ nhìn thẳng vào tiền phương.
Đây là một tiểu viện nằm ở góc đông bắc, bên trong bày biện đơn sơ, thị vệ bị nhốt trong hai gian phòng, đám nhũ mẫu thị nữ bị nhốt trong gian phòng khác. Ánh mắt Ngụy Ninh đảo qua đám nhũ mẫu thị nữ với sắc mặt thất kinh và rối bời, lại nhìn sang nữ nhân khoảng bốn mươi tuổi với cây kim trâm đâm vào cần cổ đang nằm dưới đất, máu tươi chậm rãi chạy ra từ động mạch chính nơi cần cổ, nhuốm đỏ sàn nhà, sắc mặt của nữ nhân này trắng bệch, trên đầu có vài món trang sức bằng vàng ngọc, cây kim trâm dùng để tự sát lấp lánh ánh sáng, có thể thấy được người này có một địa vị nhất định ở trong phủ.bg-ssp-{height:px}
Nữ nhân này mặc dù chết nhưng sắc mặt lại cực kỳ khoan thai bình tĩnh, cũng không hề có một chút sợ hãi, giống như đã dự đoán được kết cục. Ánh mắt của Minh Trạm chợt lóe, dừng trên vết thương đang dần dần biến thành màu đen trên cần cổ của nữ nhân kia, lập tức giữ chặt y mệ của Ngụy Ninh rồi chỉ chỉ.
Ngụy Ninh gật đầu, tránh đi vết máu dưới đất, nhấc y bào rồi ngồi xổm xuống, nâng lên cần cổ mềm nhũn của nữ nhân kia, thấy kim trâm đã hóa thành màu đen, bèn ấn nhẹ lên cần cổ của nữ nhân, trong lòng biết rõ người này đã mất khả năng sống sót. fynnz
Thừa dịp thi thể vẫn chưa cương cứng, Ngụy Ninh nắm lấy bàn tay đang nắm chặt kim trâm của nữ nhân kia rồi chậm rãi rút kim trâm ra, vẫn còn một chút máu tươi tràn ra từ vết thương, sắc mặt của Ngụy Ninh rất bình tĩnh, chẳng qua người này nắm kim trâm rất chặt, Ngụy Ninh phải bóp gãy ngón tay của nàng ta thì mới có thể rút ra được cây kim trâm.
Minh Trạm chịu không nổi mùi máu tươi nồng nặc trong phòng, liền nâng y mệ che lại lỗ mũi, không biết Trường Phong lấy ra một cái khay từ chỗ nào, Ngụy Ninh ném kim trâm lên khay, lấy ra một chiếc khăn lau tay rồi chỉ vào kim trâm mà nói, “Cất giữ cẩn thận.”
Liền phái người mang đến ghế dựa, ngồi trong phòng thẩm vấn đám nhũ mẫu và nha hoàn về tình hình đã xảy ra.
Ngụy Ninh đi bước nào cũng đều quang minh chính đại, kín đáo chu toàn, Minh Trạm không cần phải xen vào câu nào, Ngụy Tiễu cũng chỉ ở bên cạnh để giải thích lai lịch của đám nhũ mẫu và nha hoàn này mà thôi, có vài chuyện khi không biết rõ thì sẽ phái người gọi quản sự đến để giải thích rõ ràng với Ngụy Ninh.
Cho đến buổi chiều, Ngụy Ninh mang theo sắc mặt trầm trọng mà cáo từ, vẫn chưa đem người đưa đến Đại Lý Tự, thậm chí vẫn chưa đem người đến phố Chu Tước để diễn lại tình cảnh lúc ấy như đã nói ban đầu, Minh Trạm cảm thấy thái độ của Ngụy Ninh rất lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Ngụy Ninh là người cực kỳ thông minh, có thể làm được điều gì để gia tăng nhân tình thì nhất định sẽ làm, tuy nhiên từ sau khi rời khỏi phủ của đại công chúa thì mặc dù Ngụy Ninh ngồi cùng xe ngựa với Minh Trạm nhưng lại không hề mở miệng, hiển nhiên là có tâm sự.
Phượng Cảnh Kiền không để hai người đợi lâu, ở Tuyên Đức điện triệu kiến Ngụy Ninh và Minh Trạm.
Ngụy Ninh nghiêm mặt bẩm báo, “Thần phụng mệnh đến thẩm án ở phủ của Kính Mẫn đại công chúa, theo khẩu cung của đám nô tài xuất hành cùng đại công chúa, khi đi đến phố Chu Tước thì bỗng nhiên có hai con ngựa thất kinh nhảy vào đoàn xe của đại công chúa, làm kinh ngạc ngựa kéo xe, vì vậy bánh xe của đại công chúa nghiêng sang một bên, một nửa thùng xe cà xuống đất, toàn bộ bánh xe bên phải xuất hiện vết rạn. Lúc ấy trong xe ngựa của công chúa có hai nhũ mẫu, hai nha hoàn hầu hạ, khi gặp chuyện không may thì Đào mụ mụ và nha hoàn Nguyệt Mai bảo vệ đại công chúa, theo thái y của Thái Y viện nói thì đại công chúa mặc dù có một chút sợ hãi nhưng trên người cũng không có ngoại thương, đau lòng nhất chính là chuyện của tiểu Quận quân. Lý mụ mụ và nha hoàn Kim Cúc là người hầu hạ lâu năm bên cạnh tiểu Quận quân. Trong đó Kim Cúc bị va chạm vào thùng xe, tay phải bị gẫy, đầu cũng chấn thương. Lý mụ mụ bảo hộ tiểu Quận quân trong lòng, đáng tiếc lúc xe ngã thì sau gáy của tiểu Quận quân đụng vào thùng xe, xương cổ bị gãy, tắt thở ngay lập tức.”
“Vì thân phận của tiểu Quận quân tôn quý cho nên thần không thể khám nghiệm vết thương sau cổ của tiểu Quận quân, chẳng qua đã thỉnh giáo thái y, thái y cho rằng sau gáy của tiểu Quận quân có vết thương bị va chạm rất rõ ràng, bất quá vết thương này có thể làm cho cần cổ bị bẻ gãy hay không thì thái y cũng không nắm chắc.” Ngụy Ninh lấy ra cây kim trâm từ trong y mệ, nhẹ giọng nói, “Khi thần đến phủ của đại công chúa thì Lý mụ mụ đã tự sát. Đây là hung khí dùng để tự sát, thỉnh Vạn tuế gia xem qua. Vạn tuế gia cẩn thận, trên trâm có độc.”
Phùng Thành nâng cây kim trâm, không dám trực tiếp trình đến tay của Phượng Cảnh Kiền.
Phượng Cảnh Kiền thấy trên đầu kim trâm có một đóa kim mẫu đơn nở rộ, chỉ là một đóa mẫu đơn nho nhỏ nhưng lại nở ra mấy chục cánh hoa, tinh xảo quý giá đến cực điểm, cau mày hỏi, “Là vật trong cung?”
Ngụy Ninh gật đầu, “Nếu thần nhớ không lầm thì cây trâm này là năm đó Tiên đế ban cho phế hậu Phương thị nhân sinh thần bốn mươi, lệnh cho Nội vụ phủ cố ý làm ra, rất được Phượng thị yêu quý.”
“Đúng rồi, trẫm đã nhớ ra.” Phượng Cảnh Kiền giật mình, “Nghe nói là đích thân Tiên đế vẽ mẫu, lệnh cho Nội vụ phủ làm ra cây kim trâm này. Hoa mẫu đơn này tuy nhỏ nhưng lại trông rất sống động.” Ánh mắt lưu luyến một lúc trên đầu trâm, Phượng Cảnh Kiền dường như bị xúc động, thở dài, “Mặt trên hẳn là còn một con bướm phỉ thúy, hiện tại đã không thấy.” Cây kim trâm này mặc dù đẹp nhưng không phải không có thứ đẹp hơn nó, chẳng qua đây là do Tiên đế tự mình vẽ mẫu, đương nhiên là khác biệt. Năm đó khi còn là hoàng tử, Phượng Cảnh Kiền đến Khôn Ninh cung thỉnh an Phương hoàng hậu thì sẽ thường xuyên nhìn thấy Phương hoàng hậu cài cây trâm này.
Phượng Cảnh Kiền định thần một hồi lâu, nghiêm trang hỏi, “Đã điều tra lai lịch của con ngựa bị thất kinh hay chưa?”
Hôm nay thời gian hữu hạn, thần chỉ mới điều tra được bấy nhiêu, bất quá cũng đã phái người đi thăm dò, e rằng không nhanh như vậy.” Ngụy Ninh cúi đầu bẩm báo, việc này vì sao lại liên lụy đến thân mẫu phế hậu Phương thị của Lệ thái tử năm đó ? Vì chưa biết ý của Phượng Cảnh Kiền cho nên trong lúc nhất thời hắn cũng không dám để lộ việc này.
“Hoàng tỷ xưa nay là người biết thức thời, huống chi Doanh Hiên là điệt nữ ngoại sanh của trẫm, trẫm tuyệt đối không để cho nàng chết oan uổng.” Trong mắt của Phượng Cảnh Kiền hiện lên thần sắc lạnh lùng, phân phó, “Nếu Lý thị là oan uổng thì không cần tự sát, làm sao có thể biết trước sẽ tự sát mà ngâm độc lên kim trâm? Có thể thấy được là đã sớm có lòng muốn chết. Ả tiện tỳ này vì sao lại có thể vô cớ lớn mật như thế? Tử Mẫn, trẫm truyền khẩu dụ cho ngươi, có thể kiểm nghiệm thi thể của tiểu Quận quân, trẫm nghĩ Hoàng tỷ cũng không thể mặc kệ nữ nhi chết không minh bạch như vậy. Về phần ngựa bị thất kinh phải tiếp tục điều tra, làm sao có thể vô duyên vô cớ mà xảy ra chuyện trùng hợp như vậy.” Không có nội gián thì sẽ không dẫn đến ngoại tặc, Lý thị có thể đi theo hầu hạ trong xe ngựa của đại công chúa thì có thể thấy được ngày thường rất được chủ tử tin tưởng.
Ngụy Ninh lĩnh mệnh.
Phượng Cảnh Kiền nhìn sang Minh Trạm, “Minh Trạm đã mười bốn, trẫm muốn cho hắn tham dự vào triều chính. Tử Mẫn, Minh Trạm vẫn chưa quen thuộc triều chính, ngươi dạy hắn mấy năm đi, tạm thời để cho hắn đi theo ngươi điều tra chuyện này. Trẫm không cầu hắn có thể giúp đỡ ngươi, chỉ là làm cho hắn mở mang một chút kiến thức, trải qua một vài chuyện.”
Ngụy Ninh đương nhiên đáp ứng.
Phượng Cảnh Kiền không còn gì để hỏi, liền phái Ngụy Ninh về nhà nghỉ ngơi, chỉ lưu lại một mình Minh Trạm dùng bữa tại Tuyên Đức điện.
Hắn không sợ người đã chết, nhưng mà lại có người dùng người chết để đưa ra ẩn ý, e rằng mưu đồ không phải là nhỏ! Phượng Cảnh Kiền đem ánh mắt bình tĩnh dừng trên người của Minh Trạm, đã đến lúc rồi sao?
Phượng Cảnh Kiền tự hỏi.
…………
P/S: em Trạm chưa đến số lấy vợ.