Việc Tiên đế nhu nhược tác thành cho Phương hoàng hậu gần như là truyền kỳ cả đời.
Minh Trạm cảm thán.
Bất quá, thân là nữ nhân, cho dù xuất sắc như thế nào thì cũng phải xem vận khí của ngươi là tốt hay là xấu.
Như Ngụy thái hậu, nữ nhân này thật sự không có trí tuệ cao thâm, chẳng qua vận khí của nàng thật sự quá tốt, sinh ra hai nhi tử không chịu thua kém, cuối cùng hai mươi năm chịu đựng làm tức phụ cũng trở thành bà bà, trở thành chủ của Từ Ninh cung.
Luận về tâm cơ, thủ đoạn, trí tuệ, xuất thân, sủng ái thì Ngụy thái hậu cho dù có thúc ngựa đuổi theo cũng không kịp Phương hoàng hậu, đáng tiếc vận khí của Phương hoàng hậu thật sự quá kém. Tuy rằng nàng đã làm đủ điều nhưng vẫn làm cho người ta khó tránh khỏi mà thở dài một tiếng, hồng nhan bạc phận.
Vệ vương phi từng nói với Minh Trạm: Năm đó trong hậu cung không có ai có thể sánh bằng Phương hoàng hậu. Cái sai duy nhất của Phương hoàng hậu là có một nhi tử không nên thân, hơn nữa không đúng lúc chủ động phân rõ giới hạn với Lệ thái tử, dâng thư trước để thỉnh phế thái tử. Bằng không với thủ đoạn của Phương hoàng hậu thì nhất định không đến phần bị động như vậy, xem như là lấy sinh mạng để đền bù sai lầm này.
Nhưng mặc khác, Phương hoàng hậu chỉ có một nhi tử là Lệ thái tử, làm sao nỡ lòng nào để cho nhi tử mất đi thái tử vị?
Năm đó phiên vân phúc vũ, lưu cho hậu thế nỗi hoài cảm dằng dẵng. Khi Minh Trạm đi ra khỏi Tuyên Đức điện thì trăng đã treo cao, phía sau Minh Trạm có hai thị vệ bảo vệ, còn có Hà Ngọc Phương Thanh mang đến áo choàng lông để đón Minh Trạm.
Ánh trăng rải xuống mặt đất, mơ hồ phản chiếu bóng dáng ảm đảm, rõ ràng đã là vãn xuân nhưng Minh Trạm vẫn cảm thấy hơi lạnh. Phượng Cảnh Kiền thưởng ngự liễn đưa Minh Trạm trở về, đèn lồng chiếu sáng con đường âm u, hai bên là tường thành yên lặng, xung quanh tĩnh mịch đến cực điểm, chỉ có vài tiếng bước chân ngay ngắn của người hầu, Minh Trạm nắm thật chặt áo choàng trên người, nhìn màn đêm tối đen ở trước mắt, giống như tương lai mờ mịt không biết ngã rẻ của hắn.
Theo lời của Phượng Cảnh Kiền, Minh Trạm đoán được ba phần, năm đó Phương hoàng hậu thỉnh cầu Tiên đế lập Phượng Cảnh Kiền kế vị, rốt cục là thuận thế mà làm hay là nằm trong tình thế bắt buộc? Chẳng lẽ Phương hoàng hậu chưa từng nghi ngờ bước đi của nhi tử rốt cục sẽ trở thành một con thiêu thân điên cuồng dẫn đến biến cố hoàng cung hay sao, rốt cục nguyên nhân và kết quả của chuyện này là như thế nào? Vì sao lại cam tâm để Phượng Cảnh Kiền kế ngôi?
Lời nói qua loa của Phượng Cảnh Kiền đã tóm lược hoàn cảnh phúc vũ phiên vân năm xưa, một đôi thứ hoàng tử rốt cục đã có mưu đồ như thế nào để trí Lệ thái tử vào chỗ chết, làm cho Phương hoàng hậu ném chuột sợ vỡ lọ, thuyết phục Tiên đế lập Phượng Cảnh Kiền kế ngôi.
Làm sao có thể cam tâm cơ chứ!
Phương hoàng hậu làm sao có thể cam tâm! Tĩnh Quốc Công phủ vẫn còn tồn tại, Phương hoàng hậu có chuẩn bị đường lui cho bọn họ hay không?
Minh Trạm là người rất cẩn thận, hắn nhớ Ngụy Ninh xưng Phương hoàng hậu là phế hậu Phương thị, chứng tỏ Ngụy Ninh cũng không thích Phương hoàng hậu, nhưng Phượng Cảnh Kiền lại xưng là Phương hoàng hậu, trong lời nói mang theo vài phần tôn kính, nhưng Phượng Cảnh Kiền lại không nổi giận vì cách xưng hô của Ngụy Ninh, có thể thấy được thái độ của Phượng Cảnh Kiền đối với Phương hoàng hậu chưa hẳn đã bình thường như trong lời nói.
Vì sao Phượng Cảnh Kiền lại cố ý kể lại chuyện năm xưa với hắn, đương nhiên Minh Trạm nếu không thích Phượng Cảnh Nam nhưng cũng không thể không thích xuất thân của mình, giống như lời của Phượng Cảnh Kiền, không có Phượng Cảnh Nam thì sẽ không có Minh Trạm ngày hôm nay. Minh Trạm đang ngồi hưởng thành quả thắng lợi của Phượng thị huynh đệ, mặc dù hắn rất thương tiếc cho Phương hoàng hậu nhưng hắn cũng không có phản cảm đối với hành vi của Phượng thị huynh đệ năm đó. Lệ thái tử năm đó có thể quất roi Phượng Cảnh Nam thì cũng có thể thấy được đã kiêng kị hai huynh đệ này đến một mức độ nhất định, mà hoàn cảnh của Phượng thị huynh đệ chỉ có tiến không có lui.
Những gì Phượng thị huynh đệ đã trải qua, làm người thắng thì cần gì phải nhắc lại năm đó, hơn nữa Phượng Cảnh Kiền vẫn còn ngồi trên ngai vàng, vậy mà lại không hề kiêng kị khi nhắc đến khoảng thời gian khổ sở của Ngụy thái hậu xưa kia. Còn có, Phương hoàng hậu sau khi bị phế vẫn ở Khôn Ninh cung, mặc dù không có danh là Hoàng hậu nhưng lại thật sự là Hoàng hậu. Khi Phương hoàng hậu còn sống thì Ngụy thái hậu chỉ là một quý nhân nho nhỏ, cho dù Phượng thị huynh đệ đang có chiều hướng phát triển thì bọn họ vẫn không có lá gan thỉnh cho mẫu thân một phong hào để nở mày nở mặt, thậm chí khi Phượng Cảnh Kiền làm thái tử thì Tiên đế vẫn bác bỏ tấu chương thỉnh Ngụy quý nhân làm hậu.
Như vậy Phương hoàng hậu xác thật không phải là nữ nhân dễ sống chung, nhưng Phượng Cảnh Kiền đã kế vị nhiều năm mà vẫn chưa ra tay với Tĩnh Quốc Công. Đương nhiên toàn gia của Tĩnh Quốc Công luôn làm con ba ba rụt cổ, Kính Mẫn đại công chúa gả cho Ngụy Quốc Công trước khi Phượng Cảnh Kiền kế vị đã là hết sức, hơn nữa ân tình của Kính Mẫn đại công chúa đối với Phượng Cảnh Kiền năm xưa rất vững chắc, Phượng Cảnh Kiền bị kẹt giữa mâu thuẫn, cho nên hắn vẫn không thể động thủ.
Nhưng hiện tại, vụ án mưu sát quỷ dị bỗng nhiên liên lụy đến Phương hoàng hậu đã sớm qua đời, cây kim trâm kia là vật mà Phương hoàng hậu yêu thích lại vô cớ xuất hiện, có thể nào lại không khiến Phượng Cảnh Kiền tỉnh ngủ cho được?
Chẳng qua Phượng Cảnh Kiền nên lo lắng nhiều hơn, mấy vị hoàng tử đã trưởng thành, ít nhất Phượng Minh Trử đảo mắt cũng gần mười tuổi rồi. Không biết nơi này có người cố ý bố trận hay không, giống như Phượng thị huynh đệ năm đó, đã có vô số cánh tay ở trong bóng tối duỗi về phía long ỷ trên điện Kim Loan. Lúc này người mà Phượng Cảnh Kiền tín nhiệm nhất cũng không phải là Ngụy Ninh xuất thân từ ngoại thích, mặc dù Ngụy Ninh cũng đủ thông minh nhưng người này quá mức thông minh, chỉ cần danh phận ngoại thích cũng đã hạn chế tín nhiệm của Phượng Cảnh Kiền dành cho Ngụy Ninh.
Minh Trạm thì khác, Minh Trạm có dã tâm của Minh Trạm, nhưng hiện tại trong tay của Minh Trạm không có quyền lực cho nên Minh Trạm cần cơ hội này, hơn nữa tính tình của Minh Trạm vừa cực đoan vừa kiêu ngạo, hắn tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước Phượng Cảnh Nam, hơn nữa Minh Trạm đã thể hiện khuynh hướng chính trị của hắn, hắn có khuynh hướng của chính mình. Huống chi bởi vì xuất thân mà Minh Trạm cũng không thích Ngụy gia.
Lúc này không có liên minh nào đáng tin cậy hơn Minh Trạm. Mà Minh Trạm nhất định sẽ đi theo con đường mà Phượng Cảnh Kiền đã dự định.
Khóe môi của Phượng Cảnh Kiền chậm rãi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt của một con hồ ly đa mưu túc trí.
Khi Minh Trạm trở về thì đám người Thanh Phong Minh Nguyệt đã chuẩn bị sẵn nước ấm để hắn tắm rửa, sau khi hầu hạ Minh Trạm tắm rửa thì Minh Trạm mới gọi Phạm Duy đến. Hơn nữa cũng không hề khách khí mà gọi Phạm Duy lên giường, hai người chui vào chăn nằm úp sấp để thương nghị chuyện nửa đêm, làm cho tiểu mật thám Phương Thanh nôn nóng sốt ruột, sợ Minh Trạm lại làm ra chuyện gì thái quá.
Nhưng hắn lại không thể đi nói với Hoàng thượng: Nô tài thấy tứ công tử hình như có chuyện gì đó, nhưng cụ thể là chuyện gì thì nô tài lại không hề biết. Nếu thêm lần này nữa thì phỏng chừng Hoàng thượng sẽ không bao giờ lưu lại cái mạng nhỏ này của hắn.
Hà Ngọc thấy Phương Thanh trăn trở mất ngủ, nhịn không được mà lẩm bẩm một câu, “Thoải mái một chút đi, nếu không thì ngươi đi hầu hạ đi.”bg-ssp-{height:px}
Phương Thanh rốt cục mới chịu yên tĩnh, cho đến bình minh mới mơ màng chợp mắt, sáng hôm sau đôi mắt đen thui như con gấu mèo, làm cho Minh Trạm cười một hồi, lôi kéo Phạm Duy đi dùng tảo thiện. Cũng không để cho Phương Thanh hầu hạ mà lại phân phó cho hắn quay về ngủ bù.
Lồng ngực của Phương Thanh run lên, thầm nghĩ, chẳng lẽ Minh Trạm muốn tách hắn ra để làm chuyện xấu hay sao?
Phạm Duy thấy thế liền kéo Phương Thanh vào trong phòng của hắn mà nói, hỏi Phương Thanh, “Ngươi cảm thấy là mình thông minh hay là công tử thông minh?”
“Trí tuệ của công tử không ai có thể sánh bằng.” Phương Thanh ăn ngay nói thật, nếu hắn có thể đùa giỡn với Minh Trạm thì cần gì phải hao tâm lao lực quá độ đến mức lo lắng hãi hùng như vậy.
“Vạn tuế gia thì sao?”
“Vạn tuế thánh minh soi sáng.”
Phạm Duy cười, “Nếu đã như thế thì ngươi còn lo lắng cái gì nữa?”
Phương Thanh sửng sốt, đúng vậy, hắn có bao nhiêu cân bao nhiêu lượng thì Vạn tuế gia đều biết, nếu Vạn tuế gia từ đầu đã không hài lòng hắn, hắn cũng không phải người quan trọng, chỉ là một nô tài, trong khi hắn chỉ cung cấp vài ba câu chuyện không đầu không đuôi, làm sao mà Vạn tuế gia có thể giữ hắn lại cơ chứ.
Phương Thanh đã sớm lĩnh hội thủ đoạn của công tử Minh Trạm, ngay cả Thái hậu mà công tử Minh Trạm cũng không e ngại thì đối với hắn sẽ như giẫm chết một con kiến mà thôi, nhưng công tử Minh Trạm vẫn giữ hắn lại, hơn nữa còn đối xử với hắn quả thật không tệ.
Phương Thanh bỗng nhiên bình thường trở lại, so với các chủ tử thì hắn không có trí tuệ cao thâm, hơn nữa với thân phận mật thám đục lỗ của hắn vậy mà vẫn có thể kiên cường sống đến bây giờ, có thể thấy được hành vi của hắn trước kia cũng không phải không thỏa đáng. Phạm Duy nói rất rõ ràng, bất luận theo trí tuệ hay là theo thân phận thì hắn cũng không thể đắc tội với bọn họ, như vậy còn cần gì phải lo lắng làm chi?
Minh Trạm đã biết thân phận của hắn, không cho hắn nắm tin tức thì hắn làm sao mà biết chuyện gì để mật thám?
Nếu đã như thế thì lo lắng chỉ là thừa thãi, Phương Thanh cảm tạ Phạm Duy, quay trở về phòng để nghỉ ngơi. Nằm trên giường, thân thể mệt nhọc vừa đặt xuống gối liền chìm vào giấc ngủ.
Minh Trạm đang ngồi bên cạnh Phượng Cảnh Kiền, cầm tấu chương do Phượng Cảnh Nam thỉnh cầu triệu trưởng tử và thứ tử quay về Vân Nam một cách nhập thần, ngón tay siết chặt, khớp xương trở nên trắng bệch. Chẳng lẽ Phượng Cảnh Nam thật sự đã quyết định giao quyền lực ở đế đô cho hắn? Hắn nhớ đến lá thư mà Minh Kì viết cho hắn, Phượng Cảnh Nam cho Minh Kỳ một đội quân hơn ngàn người để Minh Kỳ chỉ huy, Minh Kỳ vài lần diệt sào phỉ, thành tích không tệ. Nghĩ đến chí hướng của Minh Kỳ, Minh Trạm đã có quyết đoán.
Phượng Cảnh Kiền cười hỏi, “Minh Trạm muốn trẫm hồi đáp phụ vương của ngươi như thế nào?”
Minh Trạm suy nghĩ một chút, lấy ra một quyển vở nhỏ để viết chữ, Phượng Cảnh Kiền chỉ chỉ tấu chương, lại chỉ chỉ văn phòng tứ bảo ở bên cạnh, Minh Trạm vẫn không động đậy, nhướng mày, như cười như không mà liếc nhìn Phượng Cảnh Kiền.
Cho đến khi Phượng Cảnh Kiền lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, Minh Trạm cầm lấy cây tiểu bút lông mà cười, chấm vào mực nước dày đặc thơm ngát, phê, “Trưởng tử Minh Lễ cùng thê tử quay về Vân Nam, thứ tử Minh Nghĩa chưa đại hôn, trong lòng của trẫm vẫn quyến luyến, đợi sau đại hôn hẵng thương nghị.”
Phượng Cảnh Kiền khoái chí dùng mực đỏ phê xuống một chữ “Duyệt” chói mắt. Một già một trẻ, hai con hồ ly nhìn nhau mà cười, hết thảy đều không cần nói ra khỏi miệng.
Khi Phượng Cảnh Nam nhận được phúc đáp của Phượng Cảnh Kiền, sau khi nhìn chằm chằm lời phê duyệt kia thật lâu, trong cơn giận dữ hắn đã đập nát chiếc bàn bằng gỗ hoa lê gần trăm năm của mấy đời Trấn Nam Vương đã dùng, tiểu tử chết tiệt kia suy nghĩ cái gì vậy chứ?
Các ca ca ở đế đô, tiểu tử kia xem như cái gai trong mắt, nay hắn bằng lòng cho Minh Trạm như nguyện, triệu hồi hai thứ tử về Vân Nam, vậy mà tên tiểu tử kia lại chơi chiêu thả một lưu một, rốt cục muốn như thế nào!
Phượng Cảnh Nam chưa bao giờ hối hận khi đã đem Minh Trạm đưa đến đế đô như giờ khắc này, hắn hôi hận vì Minh Trạm không biết kiềm chế, to gan lớn mặt, làm chuyện khác người, thật sự khiến cho Phượng Cảnh Nam hận nghiến răng. Nếu Minh Trạm mà ở trước mặt hắn thì Phượng Cảnh Nam chắc chắn sẽ muốn cắn chết Minh Trạm ngay tại chỗ.
………
P/S: bác Nam tưởng mình là ma cà rồng à.
Xí điều, con hồ ly già trẻ trong cung đáng yêu quá xá :>