Đích Tử Nan Vi

chương 70: phiên ngoại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ khi Minh Trạm mở miệng nói ra hai chữ thì địa vị của tiểu tử này ở Trấn Nam Vương phủ lên như diều gặp gió, ngay cả Hoàng huynh ở xa tận đế đô của hắn cũng nhanh chóng nắm bắt tin tức, phái người đưa tặng dược liệu, ngự y, thức ăn, vật dụng, chi phí. Giống như Minh Trạm ở nơi này của hắn chịu cảnh ăn đói mặc rách, bị ngược đãi thê thảm không bằng, tìm mọi cách thân thiết như thể chính mình mới là phụ thân của Minh Trạm.

Đủ loại hành động của Phượng Cảnh Kiền làm cho Phượng Cảnh Nam vốn là phụ thân của Minh Trạm cảm thấy rất bất mãn, bảo Minh Trạm viết thư tạ ơn, kèm theo một câu nhắc nhở uyển chuyển cho đại ca của hắn: Đế đô cách Vân Nam vạn dặm, tội gì phải hao tài tốn của mang đến.

Phượng Cảnh Kiền đọc thư xong thì không còn tặng đồ nữa, hắn chuyển sang viết thư với Minh Trạm. Hai người viết thư thật sự rất có ý vị.

Chua đến mức làm cho Phượng Cảnh Nam muốn buồn nôn.

Tỷ như phong thư Minh Trạm viết cho Phượng Cảnh Kiền.

Hoàng bá phụ thân ái và vĩ đại: [chỉ mỗi cách xưng hô như vậy đã khiến cho Phượng Cảnh Nam muốn nôn một trận]

Ta đã nhận được thư.

Hiện tại ta nói chuyện rất lưu loát, ít nhiều cũng nhờ biện pháp của A Ninh, mỗi buổi sáng thức dậy ta đều lớn tiếng đọc sách đến nửa canh giờ.

Nhưng mà A Ninh bảo rằng giọng của ta rất khó nghe, giống như vịt kêu. A Ninh nói chuyện thật sự là khắc nghiệt, trong khi bề ngoài cũng đẹp mắt lắm mà.

Ta đã cao hơn trước, y phục mặc hơi ngắn một chút, phải may lại đồ mới. A Ninh khen đôi mắt của ta lớn hơn, kỳ thật là ta gầy cho nên khuôn mặt cũng nhỏ hơn. Ta nói với A Ninh mà hắn không tin, ta để hắn sờ thắt lưng của ta một chút, hắn vẫn tiếp tục cãi bướng, sau đó tìm thấy đai lưng trước kia ta dùng rồi so sánh một chút thì liền thấy thắt lưng bé hơn một tấc.

Hiện tại phụ vương để cho ta mỗi ngày đi thảo luận chính sự để học việc, thức ăn ở phòng nghị chính rất khó ăn, ta muốn mang thức ăn trong phủ theo, kết quả là bị mắng thành công tử bột. Ta cảm thấy thật sự giống như đang bị bỏ đói.

Lạc khoản: Điệt tử Minh Trạm đáng thương bị bỏ đói của ngài.

Phượng Cảnh Nam thật sự muốn đem thư dí vào mặt của Minh Trạm, thật sự là hồ đồ, chuyện cỏn con như thế mà cũng dám viết cho Vạn tuế gia, thật sự không biết hai chữ dọa người đọc như thế nào hay sao.

Nhịn xuống một hơi, Phượng Cảnh Nam mở ra một phong thư khác. Đường xá từ Vân Nam đến đế đô quá xa xôi, cũng không phải mỗi ngày đều có khoái mã đến đế đô, cho nên cứ cách nửa tháng thì Minh Trạm mới viết thư một lần, nhưng mà hình như quan hệ của hắn và Phượng Cảnh Kiền thật sự rất tốt, lần nào cũng phải viết ít nhất mười phong.

Phượng Cảnh Nam có một chút tò mò, cho nên kiểm duyệt không hề khách khí.

Mở đầu vẫn như vậy. Phượng Cảnh Nam thoáng có một chút buồn nôn.

Hoàng bá phụ thân ái và vĩ đại:

Ta đã nhận được thư.

Hôm nay thời tiết tốt lắm, ta mặc một chiếc áo choàng màu tím nhạt, y mệ và y lĩnh cùng đai lưng có đường viền màu đen, trên đường viền thêu những cánh sen nối tiếp nhau. Sau khi ta mặc vào thì bọn họ đều khen ta rất tuấn tú.

Hi hi, đây là lần đầu tiên có người khen ta là tuấn tú đó.

Trước kia mọi người đều khen ta là phúc hậu.

Ta soi gương cũng cảm thấy ta đẹp hơn trước rất nhiều, nhưng mà thật đáng tiếc, trên trán nổi vài nốt mụn đỏ, ngự y sắc cho ta uống vài chén thuốc hạ nhiệt.

Kỳ thật ta cảm thấy tuy rằng nổi mụn nhưng khi soi gương cũng không cảm thấy xấu chút nào….

Kế tiếp là một màn thảo luận tràn lan đại hải mấy nốt mụn vô nghĩa, Phượng Cảnh Nam kiềm chế cơn buồn nôn của mình, liếc mắt nhìn lá thư trong tay, còn bảy tám lá thư nữa, xem thì cảm thấy khó chịu, không xem thì lại lo lắng Minh Trạm viết hồ đồ cái gì đó, sẽ ảnh hưởng đến thể diện của hắn.

Trong lúc nhất thời, Phượng Cảnh Nam vô cùng phiền não.bg-ssp-{height:px}

Đương nhiên trong thư của Minh Trạm chẳng có chuyện cơ mật nào cả, chỉ là vài ba chuyện tào lao hằng ngày. Cho nên Phượng Cảnh Nam không thể ngăn cản hành vi viết thư của hắn.

Càng làm cho người ta bất lực là Hoàng huynh của hắn dường như rất thích mấy lá thư nhảm nhí này của Minh Trạm, mỗi bức đều được hồi đáp, còn thêm vào lời bình.

Tỷ như:

Phượng Cảnh Kiền hồi âm như thế này.

Tiểu bảo bối Minh Trạm thân thương và khả ái: [Phượng Cảnh Nam muốn bất tỉnh, đây có phải là ca ca của hắn hay không vậy, hay là bị cái gì đó không sạch sẽ bám vào người? Còn tiểu bảo bối nữa? Hừ!]

Trẫm đã nhận được thư.

Theo kiểm tra thì phong thư đã từng bị người động qua, đương nhiên trẫm nghĩ ngoại trừ phụ vương của ngươi ra thì chẳng có ai có lá gan này. Về sau, ngươi viết thư phải cho hắn xem trước rồi hẵng dán thư lại, đỡ cho hắn lại nghi thần nghi quỷ. Hầy, trẫm cũng không có cách nào trị tật xấu này của Cảnh Nam.

Đế đô đã là cuối thu, cây lựu trong Thạch Lưu viện đã chín, trẫm lệnh cho bọn họ hái vài trái. Hai cây lựu kia cũng đã lâu năm, không hề kém so với cống phẩm, trẫm đã nếm qua, cảm thấy thật sự rất ngọt.

Ngươi thử xem. Nếu cảm thấy ngon thì nói với trẫm. [Hứ, làm như cả đời của nhi tử ta chưa thấy cây lựu bao giờ vậy]

Từ khi ngươi đi rồi thì trẫm cảm thấy rất quạnh quẽ. [Bĩu môi, chẳng lẽ người trong hoàng cung chết hết rồi hay sao, quạnh quẽ! Hừ! Quạnh quẽ?]

Trời dần dần lạnh, Khâm Thiên Giám bảo rằng mấy ngày nữa sẽ có tuyết đầu mùa. Trẫm nghĩ, mùa đông năm nay sẽ không có người cùng trẫm xiên thịt nướng nữa rồi. [Phượng Cảnh Nam lại bĩu môi, trong cung đầy người ra đấy, ngài chỉ cần nói ra một câu thì người ta sẽ chạy như điên mà tiến lên hầu hạ. Làm hoàng đế mà còn có thể nói ra những lời như thế, có muốn người ta sống nữa hay không vậy.] Tiếp tục đọc.

Minh Trạm, ngươi dần dần trưởng thành, Cảnh Nam nhất định sẽ lệnh cho ngươi thảo luận chính sự. Nhưng mà tính tình của ngươi rất gay gắt, hắn nhất định sẽ ra oai phủ đầu để áp đảo bản tính của ngươi, mắng ngươi là công tử bột, như vậy đã là quá nhẹ rồi. [Quan hệ phụ tử của người ta đã nguy cơ tứ phía, vậy mà còn thêm một người châm ngòi nữa sao.]

Phụ vương của ngươi ngoài rắn trong mềm, ngươi đừng để ở trong lòng. Thức ăn ở phòng nghị chính đương nhiên không thể ăn nổi, để cho tiểu trù phòng trong phủ mang theo thức ăn cho ngươi, đừng ăn công khai dưới mắt của phụ vương ngươi là được, cứ cẩn thận một chút thì chẳng có ai tố cáo ngươi đâu. [Còn hiến kế lung tung nữa hả! Phượng Cảnh Nam thật sự muốn hộc máu, thảo nào Minh Trạm đến đế đô thì càng ngày càng xảo quyệt. Hóa ra đây là nguyên nhân….]

Nghe ngươi nói hiện tại ngươi rất gầy, trẫm thật sự đau lòng, nhớ ngươi năm năm ở đế đô vẫn luôn trắng nõn mũm mĩm rất khả ái, nay ngươi chỉ mới ở Vân Nam năm tháng mà đã gầy trơ xương ra rồi, có phải có chuyện không vui mà không tiện nói ra trong thư với trẫm hay không, kỳ thật trẫm cũng có thể đoán được bảy tám phần. [bị hoang tưởng à]

Thôi, ngươi chỉ cần nhịn vài tháng nữa, sang năm là đại thọ sáu mươi của Hoàng tổ mẫu, phụ vương của ngươi chắc chắn sẽ vào kinh chúc thọ cho Thái hậu. Ngươi đến đế đô thì trẫm sẽ không cho ngươi trở về nữa, bảo ngự trù chuẩn bị thật nhiều món cho ngươi tẩm bổ. Còn những chuyện khác thì ngươi không cần lo lắng, trẫm chỉ có một mình ngươi là thân điệt tử, nhất định sẽ không cho ngươi chịu thiệt.

Phượng Cảnh Nam cơ hồ muốn ọe một tiếng, đây là ý gì, Minh Trạm viết nhảm nhí vài phong thư, vậy mà ca ca của hắn lại có thể nói ra những lời này! Hắn là phụ thân mà còn chưa lên tiếng đây này! Hừ, rõ ràng là đang nói cho hắn nghe mà.

Phượng Cảnh Nam đọc hết toàn bộ những lá thư mà Phượng Cảnh Kiền viết cho Minh Trạm, sau đó bắt đầu lo âu.

Hắn và Phượng Cảnh Kiền là thân huynh đệ, năm đó hai người cùng nhau đẩy Lệ thái tử xuống đài, một người ngồi trên long ỷ, một người xưng vương ở Vân Nam, sự hiểu biết của hai người đối với nhau không phải là bình thường.

Đầu tiên, ca ca của hắn đồng ý tiêu phí thời gian để hồi đáp những phong thư này của Minh Trạm là một điều vô cùng kỳ dị, loại người không thấy lợi sẽ không làm thì cho dù có thay đổi như thế nào cũng không thể bỗng nhiên biến thành một thánh nhân.

Tiểu tử Minh Trạm này, mấy chuyện như bảo hổ lột da, lấy hạt dẻ trong lò lửa thì hắn đều dám làm, hừ, để xem khi nào thì bàn tay to gan lớn mật kia của hắn bị bỏng thì mới xem là đã được giáo huấn.

Tiểu tử, để xem lần này còn kể khổ nữa không, hiện tại cũng không nên trách người khác, lỡ mồm thật là hay, cứ ở đế đô luôn đi.

…………

P/S: Em Trạm và bác Kiền đang cho bác Nam ăn dấm chua. Cơ mà, lần này em Trạm bị bác Kiền chơi =)), đòi bắt em ở lại đế đô thì làm sao em làm thế tử cho được :>, đúng là hồ ly.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio