Vân Nam bốn mùa như xuân, trăm hoa đua nở rực rỡ.
Lệ Cảnh Hiên không phải là nơi khí phái nhất Vương phủ nhưng cũng là nơi tinh xảo xinh đẹp nhất, Ngụy phi là người không chịu thua kém ai, trong viện của nàng, hoa tươi bốn mùa không tàn, luôn lộ ra bầu không khí bừng bừng phấn chấn. Nay không biết vì sao, cho dù có cố gắng thu dọn thế nào thì Lệ Cảnh Hiên vẫn tỏa ra hơi thở phồn hoa dần dần tiêu điều.
Ngụy phi thường gọi Ngụy Ninh đến trò chuyện, nhưng rõ ràng là lòng đang bất an.
Ngụy Ninh đến sớm, vừa dùng xong tảo thiện, khoác trên người y phục bằng vải sa tanh màu thiên thanh thêu cành trúc, cùng tỷ tỷ pha trà trò chuyện, cười hỏi, “Tỷ tỷ không đến chỗ của Vương phi sao?”
“Vương phi xưa nay là người rộng lượng, mùng một hay mười lăm sang đó cũng được, cũng không có chuyện gì.” Ngụy phi chỉ thích trà hương, mùi hoa lượn lờ trong nước, nhìn lại khuôn mặt của Ngụy phi có một chút mơ hồ không rõ. Xưa nay Vệ vương phi vẫn như thế, nàng không cần tiểu thiếp tuân thủ quy củ, cũng không khắt khe với tiểu thiếp, không có ai có thể bới móc được khuyết điểm gì.
Đó là một nữ nhân tích nước không nhỏ giọt, nàng không được sủng ái, nhưng cũng không ghen tị, chỉ cần cầm giữ quyền bính thì vẫn đáng tin cậy hơn so với bất kỳ sủng ái nào.
Trà hương ăn cùng bánh hoa nhài, bánh hoa hồng, Ngụy Ninh nói không nhiều lắm, chỉ một lòng dùng trà, uống hơn phân nửa ấm trà.
“Vương gia suốt cả tháng cũng không ghé nơi này của ta.” Ngụy phi thấp giọng nói, nàng cũng là một nữ nhân có kiên nhẫn, hơn nữa đã gọi đệ đệ đến, tất nhiên là có lời muốn nói. Vừa nói chuyện vừa nâng mắt lên, đuôi mắt có một vết chân chim tựa như vết nứt trên món đồ sứ đang lan ra.
Ngụy Ninh lơ đễnh, nhẹ nhàng nói, “Trong hậu cung, mặc dù trong cung vô hậu, nhưng cũng có hai vị quý phi, bốn vị phi, tám vị tần, vô số quý nhân và tỳ nữ. Tỷ tỷ có nhi tử, ngày sau có thể noi theo thái phi có nhi tử trong cung, cùng Minh Lễ ra khỏi phủ, an hưởng thiên luân.”
Ánh mắt của Ngụy phi trở nên đỏ ửng, một giọt nước mắt rơi xuống tách trà hương, mặt nước trong tách trà bạch ngọc nhẹ nhàng gợn sóng.
“Tỷ tỷ.” Ngụy Ninh đưa sang một chiếc khăn gấm.
Ngụy phi lắc đầu, đôi mắt ngấn lệ sắp trực tràn, nhưng vẫn không rơi xuống, chỉ làm ướt hàng lông mi cong dài, nhìn có vẻ hơi buồn bã.
“Lúc trước ngươi khuyên ta đừng nhập phủ nhưng ta không chịu nghe.” Ngụy phi u buồn nói.
“Ta sớm biết tỷ tỷ và biểu ca là hữu duyên hữu tình.” Ngụy Ninh cũng không phải là người tốt, đối với hắn thì Phượng Cảnh Nam nguyện ý cùng tỷ tỷ sinh hạ ba nam một nữ đã là ân ái rồi.
“Lần đầu tiên ta gặp Vương gia là lúc đại tỷ bị đưa lên làm trắc phi của Hoàng thượng, phụ mẫu lần lượt bệnh chết, gia đình không có chỗ nào nương thân, khi đó ta dẫn các ngươi vào thành tìm nơi nương tựa Vương gia.” Giọng nói của Ngụy phi vô cùng gãy gọn êm tai, “Lúc ấy ta chỉ nghĩ bọn họ là hậu duệ quý tốc của thiên hoàng, có thể giữ lại ta làm nha đầu trong phủ đã là quá tốt. Tỷ đệ chúng ta cũng có nơi sống yên ổn, không ngờ hắn tốt như vậy, còn thỉnh tiên sinh dạy chữ dạy võ cho các ngươi.”
“Khi ấy tỷ tỷ cũng đã học được sơ sơ vài thứ.” Ngụy Ninh cười cười, lúc đầu tỷ tỷ cũng không biết chữ, nay cầm kỳ thư họa đều có một chút thành tựu, có thể thấy được thời gian không nhất định chỉ gây sầu não cho con người.
“Ta sợ bị người ta khinh thường, khi vừa tiến vào phủ thì đám nha hoàn nhũ mẫu đều có thể diện hơn cả ta.” Nhìn đầu ngón tay trắng mịn thon dài, phía trên có vài món trang sức rực rỡ, Ngụy phi nâng tách ngọc lên, nhấp một ngụm trà hương, nghĩ đến khoảng thời gian ngây ngô hoảng sợ khi ấy thì liền cười nhàn nhạt, “Thay xiêm y mang hài mới, vậy mà vẫn khẩn trương không biết nên bước chân nào trước, bàn tay nắm lấy xiêm y mà cứ run lẩy bẩy, cũng may có Hoàng nhũ mẫu ở bên cạnh chỉ điểm cho ta.”
Ngụy Ninh mím môi hỏi, “Mấy năm nay tỷ tỷ sống tốt chứ?”
“Ta tưởng là ngươi sẽ không hỏi.” Ngụy phi nhìn khuôn mặt nhã nhặn và đôi mắt thanh tú của đệ đệ, vừa cười vừa than thở, “Nhớ rõ lúc trước ngươi đã nói, nếu ta làm tiểu thiếp cho Vương gia thì cả đời này sẽ cắt đứt quan hệ với chúng ta.”
“Lúc ấy ta còn nhỏ.” Ngụy Ninh trầm ngâm, cúi mắt nói, “Cũng vì lời này mà ta đã bị giáo huấn không ít. Cũng nhờ tỷ tỷ cầu tình giúp ta.”bg-ssp-{height:px}
“Tuy rằng sau đó ngươi đã nhúng nhường, nhưng ta biết, ngươi vẫn luôn để bụng.” Ngụy phi nhẹ giọng nói, “Khi đó ta nghĩ, chỉ cần ta thiệt tình, chỉ cần hắn thích ta, làm nha đầu hay làm tiểu thiếp thì ta đều nguyện ý, ai bảo ta xuất thân không bằng người khác làm chi.”
“Hiện tại ta lại cảm thấy lời nói của ngươi rất có lý, lúc ấy ngươi nói, Vương gia nếu vì tình thế mà thú tiểu thư Vĩnh Ninh Hầu gia thì tương lai có đích tử ắt cũng sẽ vì tình thế bức bách mà lập đích tử làm thế tử.” Trên mặt của Ngụy phi giống như ngưng tụ vết tích của thời gian, tràn đầy điềm đạm, quyến luyến khó tha, “Khi đó suy nghĩ của ta rất ngây ngô, chỉ muốn thành toàn tình cảm của ta và hắn, chưa từng lắng nghe lời van nài của ngươi.”
“Tỷ tỷ gả cho người mình yêu, có ba nam một nữ, tuy là tiểu thiếp, cũng may Vương phi rộng lượng, chu toàn chi phí, cũng không bạc đãi. Tương lai nếu có cơ hội thì tỷ tỷ đi theo Minh Lễ ra ngoài làm lão thái quân, cũng tiêu dao tự tại.” Ngụy Ninh nhìn về phía tỷ tỷ, ôn hòa nói, “Nay quay đầu lại xem, nếu khi đó tỷ tỷ nghe lời ta, tìm vị hôn phu khác thì kết quả tốt nhất cũng chỉ là như thế. Về phần đích thứ, Minh Trạm được phong làm thế tử cũng không phải bởi vì hắn là đích tử, mà là vì tài cán của hắn xuất sắc hơn Minh Lễ. Tỷ tỷ, chỉ cần sống yên ổn thì tỷ tỷ sẽ hạnh phúc đến cuối đời. Biểu ca đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, tỷ tỷ cũng không nhìn lầm người.”
Tay của Ngụy phi run lên, năm ngón tay cầm lấy chuỗi ngọc bích trong y mệ, “Phải không?”
“Dạ.”
Ngụy Ninh đáp lại một cách chắn chắn, “Tỷ tỷ tuy là tiểu thiếp, mỗi tháng cũng chỉ cần mùng một và mười lăm đi Ngô Đồng Hiên để thỉnh an, chi tiêu vật phẩm đều là tốt nhất, cũng không cắt xén. Hài tử đều được giáo dục như đích tử đích nữ, hơn nữa cũng được biểu ca sủng ái. Cả đời này của tỷ tỷ, cẩm y hoa phục, phu vinh tử hiếu, tất cả đều đã có đầy đủ, nếu nói vẫn chưa được như ý thì đó là thế tử vị. Nội cung không thể tham dự vào chính sự. Việc này tỷ tỷ không cần bận tâm. Cuộc đời con người luôn luôn có vài điều không như ý.”
“Năm đó, hắn từng nói, tâm ý này nguyện không thay đổi.” Ngụy phi cơ hồ muốn bật khóc.
“Năm đó ta hỏi tỷ tỷ, biểu ca có hơn tất cả mọi thứ hay không, tỷ tỷ nói, yêu hắn còn hơn cả mạng sống của mình, nay thì sao?”
Ngụy phi cười khổ, “Tử Mẫn, chẳng lẽ cả đời này những lời khắc nghiệt của ngươi đều dùng cho ta hay sao?”
“Ta chỉ hy vọng tỷ tỷ có thể sống tốt, dù sao cũng phải ngẫm lại cho bọn nhỏ.” Ngụy Ninh than nhẹ, “Mặc dù ta không có bản lĩnh gì, nhưng nếu tỷ tỷ chịu nghe lời khuyên của ta thì cả đời sẽ luôn bình an.”
Ngụy phi lộ ra một nụ cười mơ hồ, ánh mắt dừng trên cây tường vi nở rộ trong vườn, màu sắc đỏ thẫm giống như có thể tổn thương ánh mắt người ta.
“Minh Phỉ vẫn chưa được thỉnh phong, trong khi tấu chương thỉnh phong đã được gửi đến còn sớm hơn cả Minh Trạm.”
“Các công chúa đều được sắc phong trước khi chỉ hôn, trong cung có cô cô, tỷ tỷ không cần lo lắng.” Bàn tay của Ngụy Ninh rất vững vàng, rót thêm một tách trà cho tỷ tỷ, nét mặt nhìn nghiêng tinh xảo như ngọc.
“Đáng tiếc ta không thể đến mừng đại thọ của cô cô sang năm. Chuyện của Minh Phỉ thì ta muốn nhờ đệ đệ.”
“Phụ thân và đích mẫu của Minh Phỉ đều còn đầy đủ, làm sao đến phiên đệ đệ xen mồm vào, tỷ tỷ, ngươi cũng biết thủ đoạn của Vương phi rồi đó, chỉ cần ta hơi manh động thì e rằng sẽ có nhược điểm rơi vào tay nàng.” Ngụy Ninh thản nhiên, hắn không muốn cho Ngụy phi bất kỳ hy vọng gì, “Ngay cả có cô cô là Thái hậu thì mọi chuyện vẫn không thể vượt quá chữ lý, dù sao cũng phải qua cửa của Vương phi thì mới dễ dàng nghị thân cho Minh Phỉ.”
Một ấm trà uống xong, Ngụy Ninh cáo từ.
Ngụy phi ngồi trên nhuyễn tháp nhìn hoa rơi trong vườn, thật lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
……….
P/S: nói như thể mẹ con của Trạm đều là hồ ly…