Địch Tướng Vi Nô

chương 81: ta có đồ vật muốn tặng cho ngươi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Theo như tính cách của Phạm Ninh, Đoan Mộc Ly đã đến phủ Thừa tướng tìm kiếm một lần, nhưng cũng không tìm được hắn.

Bản thân Triển Thiên Bạch cũng cho rằng, vị trí tầng hầm hắn bị nhốt cũng không phải dễ tìm như vậy.

"Cái này à... May mà có Doãn Mạch nữa..." Đoan Mộc Ly thở sâu, "Bắt con rắn nhỏ."

"Con rắn nhỏ?" Hàng mi dài của Triển Thiên Bạch chớp chớp.

Hắn còn nhớ rõ, cái thời điểm trong tầng hầm kia đột nhiên xuất hiện rất nhiều rắn.

Trong con ngươi đen thâm thủy của Triển Thiên Bạch lộ ra vẻ hoang mang, Đoan Mộc Ly vươn tay, ngón tay ấm áp luồn vào trong y phục Triển Thiên Bạch.

Triển Thiên Bạch vô thức trốn về sau.

"Đừng động."

Chỉ hai chữ nhẹ nhàng bâng quơ, lại giống như có ma lực, Triển Thiên Bạch không hề động đậy.

"Này, ngươi đang tìm cái gì?"

Hai má hơi nóng lên, ngực Triển Thiên Bạch bị Đoan Mộc Ly sờ đến ngứa ngáy.

"Làm sao? Xấu hổ rồi?" Đoan Mộc Ly phát hiện Triển Thiên Bạch xấu hổ, không khỏi mỉm cười.

"Cũng không có." Triển Thiên Bạch nhíu mày nghiêng đầu sang một bên.

"Tìm được rồi!"

Triển Thiên Bạch nhìn theo hướng âm thanh phát ra liền nhìn thấy Đoan Mộc Ly lục lọi từ trong y phục của mình ra một thứ giống như vật gì đó.

"Túi thơm?"

Trên tay Đoan Mộc Ly cầm đúng là túi thơm Hương Linh tự tay thêu cho hắn.

"May mà Hương Linh không chậm trễ nói rõ chuyện này với bổn vương." Nói xong, Đoan Mộc Ly quơ quơ túi thơm trong tay.

"Lý quản gia thẩm vấn Chu Phượng, Chu Phượng đã khai ra là hắn lén nhét mê dược vào túi thơm mà Hương Linh làm ra. Mê dược này không màu không vị, hắn thừa dịp lúc ngươi bị hôn mê bất tỉnh đưa ngươi lên cỗ kiệu Phạm Ninh đã chuẩn bị xong trước đó."

Hóa ra lại là Chu Phượng...

Triển Thiên Bạch im lặng cúi đầu.

"Trong túi thơm này là hương liệu mà Tây Vực Phiên Ba Quốc tiến cống, mùi đặc biệt kéo dài, Doãn Mạch bắt được con rắn nhỏ cực kỳ mẫn cảm đối với mùi hương. Ta để Doãn Mạch mang rắn theo ta cùng đến trước phủ Thừa tướng, dựa vào khứu giác nhạy bén tìm được tầng hầm."

"Thì ra là thế."

Triển Thiên Bạch gật đầu, khóe môi cong lên thành nụ cười nhạt, "Ta lại bị vị sư đệ Doãn Mạch kia của ngươi cứu một lần nữa, xem ra ta quả thật nên cảm ơn hắn thật tốt."

"Là ta mà?" Đoan Mộc Ly nhíu mày.

"Hả?" Triển Thiên Bạch nghiêng đầu.

"Người chân chính cứu ngươi ra là bổn vương!" Đoan Mộc Ly bất mãn, "Ngươi lẽ nào không phải nên cảm tạ bổn vương một chút sao?"

Thấy Đoan Mộc Ly rất nghiêm túc, Triển Thiên Bạch bật cười.

"Ngươi cứu nô ɭệ của quý phủ mình từ trong tay đối thủ ra, đây không phải là chuyện đương nhiên sao?"

"Ta..." Đoan Mộc Ly bị Triển Thiên Bạch làm cho nghẹn không nói nên lời.

"Lại nói... Phạm Ninh hắn và Phiên Ba Quốc có cấu kết, dường như nhận không ít hối lộ của Phiên Ba Quốc, còn muốn lấy "tự do" ra làm mồi, khiến cho ta vu hãm ngươi ở trước mặt Hoàng Thượng."

Nghe lời nói thản nhiên của Triển Thiên Bạch, con ngươi đen thâm thúy của Đoan Mộc Ly thật sự càng trở nên nghiêm túc.

"Vậy thì... Ngươi vì sao không đồng ý?"

Giọng nam trầm thấp nặng nề vang dội màng nhĩ, Triển Thiên Bạch thản nhiên mở miệng: "Làm sao ngươi biết ta không đồng ý?"

Đoan Mộc Ly há hốc mồm, không biết phản bác thế nào.

"Phạm Ninh nói rất đúng, ngươi và ta... Có quốc thù gia hận, hai tay của ngươi dính đầy máu tươi của con dân Dao Quốc ta..."

Khi Triển Thiên Bạch nói những lời này, thanh âm cùng thần sắc đều bình thản không gợn sóng.

Hắn từng nghĩ tới, lợi dụng sự bất hòa giữa Đoan Mộc Ly và Phạm Ninh, mượn tay Phạm Ninh kéo Đoan Mộc Ly xuống ngựa.

Nhưng mà...

Khi thật sự đem sự lựa chọn này bày ra trước mặt hắn, hắn ngay cả do dự cũng không do dự, liền lựa chọn đứng ở phía Đoan Mộc Ly.

Triển Thiên Bạch cũng không hiểu được bản thân rốt cuộc là bị làm sao rồi.

Hắn từng nghĩ đến, chuyện hắn mơ ước tha thiết chính là khiến cho Đoan Mộc Ly cũng cùng nếm thử tư vị của hắn.

Chỉ cần hắn hợp tác cùng Phạm Ninh, Đoan Mộc Ly nhất định sẽ bị trừng trị.

Cách thức tuy rằng đê tiện, nhưng vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, loại chuyện này, Đoan Mộc Ly cũng không phải chưa làm qua, hắn chỉ có thể xem như gậy ông đập lưng ông.

Nhưng đầu óc rất thanh tỉnh, thực tế là làm ra rồi lại thay hình đổi dạng.

Bất luận như thế nào, Triển Thiên Bạch cũng không muốn để cho Phạm Ninh tiểu nhân đắc chí.

Sâu trong đôi con ngươi đen thẫm lộ ra ánh mắt mê man lại phức tạp, Đoan Mộc Ly rốt cuộc cũng cảm thấy Triển Thiên Bạch không nhìn hắn, cũng không nhìn "hiện tại".

"Ngươi đang nhìn chỗ nào đấy? Ngươi đang suy nghĩ cái gì?" Đoan Mộc Ly dùng hai tay giữ lấy đầu Triển Thiên Bạch, để cho Triển Thiên Bạch nhìn thẳng hắn.

Khuôn mặt của Đoan Mộc Ly phản chiếu trong con ngươi đen ngũ quan đoan chính, góc cạnh rõ ràng, mi cốt cao thẳng, hốc mắt sâu thẳm khiến cho đôi mắt của Đoan Mộc Ly vô cùng có ý vị nam nhân, gợi cảm thâm thúy, khiến người ta mê muội, mũi cao lại thẳng, môi mỏng lạnh sắc bén, toát ra ba phần tà mị, bảy phần lãnh khốc.

Đột nhiên, Triển Thiên Bạch có cảm giác bản thân không thể kiểm soát được vẻ mặt.

"Triển Thiên Bạch, ngươi thà bị Phạm Ninh tra tấn cũng không chịu hợp tác cùng hắn hãm hại ta... Nói cho ta biết, vì sao?"

Đoan Mộc Ly kéo gần khoảng cách với Triển Thiên Bạch, ánh mắt nhìn Triển Thiên Bạch tràn ngập mong mỏi cùng chờ đợi.

Sâu trong nội tâm có một cảm tình nào đó nhảy nhót không thôi, trái tim của Đoan Mộc Ly đập thình thịch, cũng không hiểu được bản thân đang kích động cái gì.

"Đại khái thì bởi vì là... Vì ngoại hình của ngươi anh tuấn đi!" Triển Thiên Bạch nheo mắt lại, cho Đoan Mộc Ly một câu trả lời trêu tức.

Nhẹ nhàng đẩy tay Đoan Mộc Ly ra, Triển Thiên Bạch xoay người muốn xuống giường, kết quả là giây tiếp theo, bả vai hắn đã bị Đoan Mộc Ly đè lại, trực tiếp ấn ngã trên giường lớn.

"Đoan Mộc Ly?" Triển Thiên Bạch giật mình.

Xoẹt!

Quần áo bị xé ra, Triển Thiên Bạch lập tức đỏ mặt.

Đoan Mộc Ly cái gì cũng chưa nói, chỉ rải xuống nụ hôn như giọt mưa ở trước ngực hắn.

Lông mi dài run rẩy, Triển Thiên Bạch khẽ khép mi mắt, thân thể cứng ngắc dần tan ra.

Mặt trời treo cao trên đỉnh đầu.

Doãn Mạch vừa mới bước vào cửa lớn của Di Hương viện, Thẩm Ngọc Lam liền vội vã chạy tới.

"Doãn Mạch, ngươi không sao chứ?"

Ngón tay thon như thân hành bắt lấy hai tay Doãn Mạch, Thẩm Ngọc Lam đem Doãn Mạch đánh giá từ trên xuống dưới một phen.

"Ngọc Lam đừng căng thẳng, ta cũng không có chuyện gì." Doãn Mạch cười cười, duỗi tay ra ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Thẩm Ngọc Lam, trên khuôn mặt của Thẩm Ngọc Lam hôn một cái.

Thẩm Ngọc Lam đỏ mặt, nhẹ nhàng đẩy Doãn Mạch ra.

Nơi này là cửa lớn của Di Hương viện, mặc dù là ban ngày cũng có khách nhân và tiểu quan ở đây, thân là ông chủ của Di Hương viện, hắn và Doãn Mạch như vậy thật không có thể thống.

Bất quá, tiểu quan rồi còn có cả tiểu nhị trong Di Hương viện sớm đã tập mãi thành thói quen, một đám đều lộ ra nụ cười của bà dì ngọt xớt.

Trước khi Doãn Mạch xuất hiện, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười thật sự xuất phát từ đáy lòng trên mặt Thẩm Ngọc Lam.

Chỉ có Doãn Mạch mới có thể thật sự làm cho Thẩm Ngọc Lam hạnh phúc.

"Ngươi nói ngươi muốn đi tìm Ly Vương gia xong liền chạy đi, ta thật sự rất lo lắng cho ngươi." Thẩm Ngọc Lam kéo tay Doãn Mạch đi lên lầu hai.

"Đừng lo lắng đừng lo lắng, tên Đoan Mộc Ly kia cũng sẽ không làm gì ta, hơn nữa hắn thật sự không đánh lại ta được!" Doãn Mạch bĩu môi nhấn mạnh với Thẩm Ngọc Lam, nhưng ánh mắt Thẩm Ngọc Lam nhìn hắn vẫn tràn đầy ngờ vực.

"Ta còn giúp Đoan Mộc Ly trừng phạt cái lão già lần trước kia nữa!"

"Cái gì?" Thẩm Ngọc Lam giật mình, "Ngươi là nói... Phạm Thừa tướng Phạm Ninh?"

"Đúng, chính là hắn." Doãn Mạch gật đầu, "Ngươi cũng không biết thôi, cái lão già kia siêu cấp biếи ŧɦái, tầng hầm trong nhà cất giấu các loại hình cụ, còn cái vị "Xích Diễm đại tướng quân" lúc trước ngươi phải cứu kia... Đúng, Triển Thiên Bạch, chính là Triển Thiên Bạch, hắn bị cái lão già cặn bã kia nhốt trong tầng hầm, cũng may chúng ta kịp thời đuổi tới, nếu không thì hắn thảm rồi."

Thấy Doãn Mạch tức giận bất bình nói xong, thần sắc Thẩm Ngọc Lam hơi ngưng trọng.

Quả nhiên là Phạm Ninh vẫn không thể hết hi vọng với Triển Thiên Bạch...

Mặc dù hắn cũng hiểu được, Triển Thiên Bạch có loại ma lực thần kỳ, sẽ khiến người ta mê muội.

"Doãn Mạch, ngươi cảm thấy... Triển Thiên Bạch thế nào?"

"Hả?" Doãn Mạch nghiêng đầu, "Cái gì thế nào?"

"Chính là..." Thẩm Ngọc Lam nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào.

"Triển Thiên Bạch..." Doãn Mạch vuốt cằm, vắt hết óc hồi tưởng lại, "Ừm... Ngoại hình đẹp, cũng có khí chất, còn có loại cảm giác siêu thoát thế tục, làm cho người ta vô cùng ấn tượng, không giống người thường..."

Nghe Doãn Mạch khen ngợi Triển Thiên Bạch như thế, Thẩm Ngọc Lam khẽ rũ mi mắt, vẻ mặt ảm đạm.

"Theo ta thấy, tựa như giống Tạp Mã Thiên Luân Trùng quý hiếm đi!"

"Khụ! Khụ khụ khụ..." Thẩm Ngọc Lam bị sặc nước miếng của mình luôn rồi.

Cái này gọi là phương thức hình dung gì vậy?

"Doãn Mạch, Tạp Mã Thiên Luân Trùng là cái thứ đồ vật gì vậy?" Thẩm Ngọc Lam dở khóc dở cười.

"Là một loại côn trùng cực kỳ hiếm lạ khó thấy, lúc trước ta chỉ phát hiện được mười chín con, cả đại lục phỏng chừng thì cũng hơn hai ngươi con đi!"

Khóe miệng Thẩm Ngọc Lam giật giật, ánh mắt nhìn Doãn Mạch có chút bất đắc dĩ, "Cho nên, vì sao ngươi muốn dùng côn trùng để hình dung Triển Thiên Bạch?"

"Bởi vì Triển Thiên Bạch hiếm như Tạp Mã Thiên Luân Trùng thôi!" Doãn Mạch nhún vai, cùng Thẩm Ngọc Lam đi vào trong phòng của Thẩm Ngọc Lam.

"Sau đó thì sao?" Thẩm Ngọc Lam hỏi tiếp.

"Cái gì sau đó?" Vẻ mặt Doãn Mạch khó hiểu, "Sau đó, không có sau đó nữa! Là do ngươi hỏi ta cảm thấy Triển Thiên Bạch thế nào, ta chính là rất nghiêm túc suy nghĩ, sau đó mới đưa ra kết luận như vậy... Nói thật, cái vị Triển Thiên Bạch kia thật sự vô cùng giống Tạp Mã Thiên Luân Trùng nha!"

"Ách..." Thẩm Ngọc Lam đỡ trán.

Cho dù Tạp Mã Thiên Luân Trùng trong miệng Doãn Mạch có dáng vẻ nhìn rất đẹp, hắn đều tin chắc nó và Triển Thiên Bạch nhất định không giống.

"Cho nên ngươi rốt cuộc vì sao để ý chuyện này như vậy hả?" Doãn Mạch ngồi xuống trên giường, vòng hai tay qua ôm eo Thẩm Ngọc Lam đang đứng ở trước mặt hắn.

Eo của Thẩm Ngọc Lam rất nhỏ rất mềm, sờ lên cảm xúc đặc biệt tốt.

"Không có..." Hai má Thẩm Ngọc Lam phiếm hồng, lắc đầu, "Ta chỉ là... Có chút sợ sau khi ngươi nhìn thấy Triển Thiên Bạch, sẽ bị Triển Thiên Bạch hấp dẫn..."

"Hả?" Doãn Mạch kinh ngạc đến ngây người, "Làm sao có thể... Ta không có hứng thú với Tạp Mã Thiên Luân Trùng."

"Ta nó là Triển Thiên Bạch..." Thẩm Ngọc Lam không nói gì.

"Ai nha, không khác biệt lắm!" Doãn Mạch vừa nói vừa tựa đầu sát trên người Thẩm Ngọc Lam cọ tới cọ lui.

"Ngứa quá..." Thẩm Ngọc Lam không nhịn được chớp chớp con ngươi.

Doãn Mạch ngẩng đầu lên thì nhìn thấy vẻ mặt này của Thẩm Ngọc Lam, trái tim đột nhiên đập mạnh.

"Ngọc Lam!"

Doãn Mạch giữ lấy Thẩm Ngọc Lam, đem Thẩm Ngọc Lam đè trên giường.

Vẻ ngượng ngùng đỏ ửng vẫn lan đỏ tới tận mang tai, Doãn Mạch vui vẻ nheo mắt lại, mỉm cười, " Trong mặt ta chỉ có Ngọc Lam ngươi là đáng yêu nhất, bất cứ một loại côn trùng đẹp nào cũng không cách gì so được với ngươi."

Thẩm Ngọc Lam mỉm cười, cảm thấy đây đại khái là lời ca ngợi tốt nhất của Doãn Mạch đối với nhân loại đi?

"Ta rất thích ngươi... Ta thật sự thật sự rất thích ngươi..."

Nghe được lời tuyên bố thẳng thắn của Doãn Mạch, trái tim Thẩm Ngọc Lam đập thịch thịch, trên mặt giống như là phát sốt.

"Ta cũng... Thích ngươi..."

Doãn Mạch lập tức dùng sức hôn lên môi Thẩm Ngọc Lam một cái, "À đúng rồi!"

Đột nhiên, hắn nghĩ đến một chuyện, "Ta có thứ đồ vật này muốn tặng cho ngươi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio