Địch Tướng Vi Nô

chương 89: âm hồn bất tán

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng chăm chăm vào cái hộp nhỏ trong tay sứ thần Yên Lan, ánh mắt khẩn trương của Triển Thiên Bạch rơi vào trong tầm mắt của Đoan Mộc Ly bên cạnh.

Đoan Mộc Ly vô tình để lộ ra nét mặt dường như có chút đăm chiêu.

Đối với lễ vật các quốc gia tiến cống, Đoan Mộc Nam đều tỏ ý hết sức hài lòng.

Phần tiến cống chấm dứt, giờ tới lúc xem tạp kỹ biểu diễn rồi.

Cả Tử Dương điện náo nhiệt lạ thường, tiếng người ồn ã.

Triển Thiên Bạch yên lặng đứng lên.

"Ngươi muốn đi đâu?" Đoan Mộc Ly nhẹ giọng hỏi.

"Ta đi tiểu." Nói xong, Triển Thiên Bạch thêm vào một câu trước khi rời yến tịch, "Điểm tự do này... Có thể cho ta chứ?"

Đoan Mộc Ly nâng mắt lên, gật đầu, "Được."

Bóng đêm dày đặc, trăng sáng sao thưa.

Sau lưng là Tử Dương điện chiêng trống vang trời, Triển Thiên Bạch dần tách biệt với dòng người, cố ý để cho thân ảnh mình hoàn toàn xen lẫn giữa những lùm cây chằng chịt.

Hắn đang tìm đường tới Dưỡng Tâm Trai.

Nghe nói trong Dưỡng Tâm Trai có một bên dược quỹ lớn, chuyên để đặt linh đan diệu dược luyện tốt.

Triển Thiên Bạch đi lại nhẹ nhàng, vô thanh vô tức xuyên qua giữa hoàng cung.

Hắn nhất định phải tìm được viên linh đan vạn thọ mà Yên Lan quốc tiến cống kia.

Hắn muốn khôi phục nội lực với võ công!

"Tìm được rồi!"

Triển Thiên Bạch ngẩng đầu, trốn ở sau cây nhãn hương thơm ngát, ngẩng cằm lên.

Góc chéo phía trước chính là cung điện treo tấm biển "Dưỡng Tâm Trai", linh đan vạn thọ hắn phải trộm hẳn là ở chỗ này.

Triển Thiên Bạch làm cái hít sâu, thấp tha thấp thỏm.

Hắn hiện tại là một tên phế nhân, nếu như thời điểm đang trộm đan dược bị người khác phát hiện, chỉ sợ vô lực thoát thân.

Nghĩ đến hắn cũng từng đường đường là Đại tướng quân, hiện tại vậy mà lại chỉ có thể làm chuyện trộm cắp, khóe môi Triển Thiên Bạch không khỏi rộ lên nụ cười khổ tự giễu.

"Bất quá, Nam Sở tiểu Hoàng đế, ngươi cũng đừng trách ta... Là Nam Sở các ngươi, không... Là Đoan Mộc Ly nợ ta!"

Triển Thiên Bạch lắc đầu, nhẹ giọng lầm bầm.

Đám thị vệ tuần tra vừa đi qua Dưỡng Tâm Trai, Triển Thiên Bạch lập tức nín thở ngưng thần.

Đợi cho đám thị vệ đi rồi, hắn mau chóng lao ra bằng tốc độ nhanh nhất có thể, vừa đề phòng xung quanh có người hay không, vừa tiến thẳng đến cửa lớn của Dưỡng Tâm Trai.

"Ngươi ở trong này làm cái gì?"

Giọng nam đột nhiên vang lên khiến toàn thân Triển Thiên Bạch cả kinh.

Hỏng bét!

Hắn quay đầu nhìn lại, không nhịn được trợn to hai mắt.

Nam tử trẻ tuổi đứng trước mắt thân hình cao lớn uy mãnh, tóc vàng làm xoăn, làn da màu đồng cổ, mặc áo choàng da hổ, đeo đai lưng da hổ—

Dạ Ưng!

"Có phải ngại cái yến hội sinh thần rất nhàm chán của tiểu Hoàng đế kia hay không?"

Dạ Ưng nhếch môi, ý cười trên mặt lộ ra vài phần mùi vị nguy hiểm.

Triển Thiên Bạch bất giác lùi về phía sau, chỉ thấy Dạ Ưng vững vàng đi về phía hắn.

"Ngươi không cần phải cảnh giác ta như vậy chứ? Ta cũng sẽ không làm gì ngươi..."

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng giây tiếp theo, Dạ Ưng khoát tay, nắm được cổ tay Triển Thiên Bạch.

"Ngươi thả ta ra!"

Triển Thiên Bạch giãy giụa hai cái, không có kết quả.

Bị đôi mắt sắc bén của Triển Thiên Bạch nhìn chằm chằm, Dạ Ưng không kìm được huýt tiếng sáo.

"Khóe mắt ngươi có nốt ruồi lệ ư... Thật xinh đẹp."

Dạ Ưng khen ngợi Triển Thiên Bạch, nhìn thấy đôi con ngươi đen mĩ lệ dần nhuộm thành đỏ tươi.

"Oaa! Ngươi, ngươi đây..." Dạ Ưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, ánh mắt lại biến sắc, không khỏi trợn mắt há mồm, "Hóa ra ngươi không phải người Nam Sở? À cũng đúng, ngươi là người Dao Quốc... Bất quá... Người Dao Quốc màu mắt cũng sẽ không biến đỏ a!"

"Buông tay!" Thanh âm Triển Thiên Bạch trầm xuống, cả người tản mát ra lệ khí lạnh như băng.

Dạ Ưng này... Rất nguy hiểm, hắn không muốn cùng hắn một mình ở chung.

"Ngươi vì sao lại hung dữ với ta như vậy chứ? Vừa nãy ở bên người Đoan Mộc Ly rõ ràng ngoan ngoãn như mèo nhà... Lại nói..." Hai cánh môi thâm sắc của Dạ Ưng ghé tới bên tai Triển Thiên Bạch, "Cái tên Đoan Mộc Ly kia không phải kẻ thù của ngươi sao? Ngươi vì sao lại ở cùng một chỗ với hắn? Ngươi hiện tại... Có quan hệ gì với hắn?"

Ấn đường dùng sức nhíu lại một chút, Triển Thiên Bạch cố ý đẩy Dạ Ưng ra, kết quả cổ tay kia cũng bị Dạ Ưng nắm lấy.

"Ta hỏi ngươi nói chứ? Vì sao không trả lời?" Ánh mắt Dạ Ưng nhìn Triển Thiên Bạch tất thảy đều tràn đầy vẻ trêu tức, "Bọn họ không phải nói ngươi là tù bình, là tội nô đấy thôi! Nhưng ta chính là khách quý của Nam Sở, ngươi thân là tội nô không thể đắc tội với ta... Đến đây, ngoan một chút."

Dạ Ưng nói xong, trực tiếp ấn Triển Thiên Bạch ngã xuống ngay tại chỗ.

Triển Thiên Bạch cực kỳ hoảng sợ.

"Thả ta ra!"

"Ngươi muốn kêu la cầu cứu sao?" Ý cười trên mặt Dạ Ưng có chút dữ tợn, "Ta thấy ngươi vừa nãy muốn tới chỗ này trộm cái gì vậy? Thị vệ canh gác quay lại đây thật sự ổn sao? Đến lúc đó, ngươi giải thích nguyên nhân ngươi xuất hiện ở trong này như thế nào?"

Hai tròng mắt trừng trừng, Triển Thiên Bạch âm thầm cắn răng.

"Ngươi có biết không, ta từ rất lâu về trước đã nghe nói đến ngươi, nhưng không ngờ tới ngươi hóa ra lại thật đẹp như vậy... Ta thấy ngươi hẳn là bị cái tên Đoan Mộc Ly kia dạy dỗ giam cầm trở thành nam sủng rất lâu đúng không?" Nói xong, Dạ Ưng đè ở trên ngực Triển Thiên Bạch cố gắng hít sâu một hơi, vẻ mặt say mê, "A... Cả người ngươi đều tản mát ra mùi hương cực kỳ dễ chịu, trước kia ngươi ở trên chiến trường cũng như vậy sao? Thuộc hạ binh sĩ của ngươi không có ý nghĩ kì quái đối với ngươi sao? Hay là nói... Sau khi ngươi bị Đoan Mộc Ly dạy dỗ mới trở nên mê người như vậy?"

Dạ Ưng cố định hai tay Triển Thiên Bạch lên trên đỉnh đầu, dùng một tay nắm chặt hai cổ tay của Triển Thiên Bạch, "Ta nói này "Xích Diễm đại tướng quân", ngươi đối với Nam Sở chính là quốc thù gia hận, ta thấy không bằng ngươi theo ta quay về Tháp Nhĩ đi? Ngươi yên tâm, ta sẽ không giống người Nam Sở lấy ngươi thành món đồ chơi... Ta đối với ngươi nhất kiến chung tình, ta muốn biến ngươi thành người của ta, để ngươi làm phu nhân của ta..."

Hai cảnh tay mảnh khảnh cố gắng giãy giụa, nghe được lời nói này của Dạ Ưng khiến cả người Triển Thiên Bạch nổi da gà, lông tơ đều dựng hết cả lên.

"Tốt nhất ngươi lập tức thả ta ra, thời gian dài ta vẫn không quay về, Đoan Mộc Ly nhất định sẽ tìm ta, đến lúc đó bị hắn nhìn thấy, hắn cũng không quan tâm ngươi có phải khách quý của Nam Sở hay không đâu." Biểu tình Triển Thiên Bạch nghiêm túc, thanh sắc cũng nghiêm túc theo.

Mặc dù bị đẩy vào thế yếu, hắn cũng tuyệt đối không thể hoang mang, nhưng một mực phản kháng chỉ càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ du͙ƈ vọиɠ chinh phục của Dạ Ưng.

Nơi xây dựng "Dưỡng Tâm Trai" hẻo lánh, nếu Dạ Ưng thật sự làm gì đó với hắn, hắn căn bản là vô lực phản kháng, vậy nên chỉ có thể dùng trí.

Sắc đỏ tươi trong con ngươi sáng ngời dần dần tan biến, Triển Thiên Bạch bắt buộc bản thân phải tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn Dạ Ưng quả quyết kiên định.

"Dạ Ưng thủ lĩnh, mặc dù thực lực của Tháp Nhĩ dưới sự dẫn dắt của ngươi đang phát triển không ngừng, trở thành một nước ngày càng cường thịnh, nhưng bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm khai chiến với Nam Sở đi?"

Khí lực trên tay không hề thả lỏng, nhưng sắc mặt Dạ Ưng lại hơi thay đổi, ý cười trên khóe môi cũng thu liễm lại một chút.

"Nam Sở đối với sự lớn mạnh của Tháp Nhĩ vẫn luôn giống như mắc họng, chỉ thiếu cái cớ thật tốt để khởi binh... Đúng lúc ngươi và người đệ đệ của ngươi ở ngay tại kinh thành Nam Sở, nếu như lấy cớ vì ngươi khinh bạc nam sủng của vương gia đương triều, đem hai người các ngươi trực tiếp nhốt vào đại lao, lại phát binh tấn công Tháp Nhĩ... Ngươi bây giờ còn cảm thấy... Muốn biến ta thành người của ngươi sao?"

"..."

Năm ngón tay đang nắm chặt cổ tay Triển Thiên Bạch run rẩy một chút, khuôn mặt góc cạnh của Dạ Ưng lập tức dấy lên rối rắm, phủ kín một tầng lo lắng.

Làn da của hắn vốn tối màu, lúc này thoạt nhìn sắc mặt càng thêm khó coi.

"Hừ!"

Dạ Ưng nhẹ nhàng buông tay, đứng lên.

Triển Thiên Bạch cũng đứng lên, nghiêng người sang thở ra một hơi dài.

Hoàn hảo...

Thủ lĩnh gia tộc lớn mạnh nhất Tháp Nhĩ này cũng không đần độn ngu xuẩn như vậy.

Triển Thiên Bạch khẽ liếc mắt nhìn vẻ mặt không thoải mái của Dạ Ưng một cái, không nói gì thêm. Tại thời điểm đi sát thoáng qua Dạ Ưng còn vô ý liếc nhìn Dưỡng Tâm Trai phía sau một cái.

Lần này bỏ lỡ cơ hội tốt để trộm đan dược... Lần tiến cung tiếp theo, không biết đã là năm nào tháng nào, cũng có thể là... Đời này không còn cơ hội nữa?

Trong lòng Triển Thiên Bạch sinh ra thất vọng.

Giây tiếp theo, cổ tay hắn lại bị Dạ Ưng bắt lấy, "Xích Diễm đại tướng quân..."

"Gọi ta Triển Thiên Bạch là được rồi." Cổ tay Triển Thiên Bạch hơi run lên, hất tay Dạ Ưng ra.

"Triển Thiên Bạch." Ánh mắt nghiêm túc của Dạ Ưng nhìn Triển Thiên Bạch nóng như lửa, con ngươi màu nâu giống như hai viên dạ minh châu, "Ta phát hiện ra ta càng ngày càng thích ngươi rồi, làm sao bây giờ?"

"Ngươi muốn làm sao bây giờ?!"

Đột nhiên, giọng nam trầm thấp từ tính tựa như một cây rìu, liên tục bổ sọ của Dạ Ưng và Triển Thiên Bạch ra.

Triển Thiên Bạch và Dạ Ưng đồng thời cả kinh, quay đầu nhìn lại.

Dưới màn đêm, nam nhân phảng phất như bước ra từ sâu trong địa ngục khiến bóng đêm khắp nơi càng thêm đậm sắc như màu mực bút.

Mùi vị không khí trong nháy mắt liền biến đổi, nhiệt độ không khí xung quanh tựa như thấp xuống vài độ.

Triển Thiên Bạch bất giác sợ run cả người.

"Aiyo, Ly Vương gia à... Ngươi thật đúng là âm hồn bất tán." Dạ Ưng hết vò lại gãi chải mái tóc vốn không chỉnh tề, châm chọc khiêu khích.

"Dạ Ưng thủ lĩnh, những lời này trả lại y nguyên cho ngươi. Ngươi cùng với nam sủng của bổn vương ở trong này làm cái gì đấy!"

Âm cuối mang theo sự không hài lòng mãnh liệt, khuôn mặt âm trầm hơn phân nửa của Đoan Mộc Ly tựa như hòa làm một thể cùng bóng đêm.

Dạ Ưng nhún vai, "Ngươi nói đi? Ta và nam sủng của Ly Vương gia ngươi... Ở nơi nguyệt hắc phong cao, đêm khuya không bóng người, có thể làm những chuyện gì?"

Vừa dứt lời, chính Dạ Ưng lại nở nụ cười, "Haha, ahahaha..."

Hắn sải bước, vừa cười vừa đi thoáng qua Đoan Mộc Ly.

Trước Dưỡng Tâm trai chỉ còn lại hai người Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch.

Gió lặng rồi.

Sự im ắng quá mức khiến trái tim Triển Thiên Bạch đập thình thình, ánh mắt Đoan Mộc Ly căng chặt nhìn chằm chằm hắn giống như có loại kim đâm đau đớn.

Triển Thiên Bạch không biết bản thân vì sao lại cảm thấy chột dạ, nhưng hắn đúng là tâm hoảng ý loạn, không có cách nào nhìn thẳng ánh mắt của Đoan Mộc Ly.

"Yến hội sinh thần cũng sắp xong rồi..."

Rốt cuộc thì giọng nam trầm thấp cũng vang lên, bình tĩnh đến mức khiến cho Triển Thiên Bạch sợ hãi.

Trực giác mách bảo Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly đang tức giận.

Tựa như ngọn lửa ngấm ngầm thiêu đốt, nhìn thì như gợn sóng không chút sợ hãi, kỳ thực lại nóng đến mức thiêu đốt con người.

Môi mỏng khô khốc hé mở, Triển Thiên Bạch nhất thời không biết nên nói những chuyện gì.

Đi gặp Đoan Mộc Ly để giải thích rằng giữa hắn và Dạ Ưng không phát sinh chuyện gì cả?

Nhưng mà, Đoan Mộc Ly rõ ràng cái gì cũng không hỏi, hắn mà mở miệng ngược lại có vẻ giống như giấu đầu lòi đuôi.

"Chúng ta quay về thôi!"

Mi mắt khẽ rũ, Triển Thiên Bạch cuối cùng chỉ nói một câu như vậy.

Đoan Mộc Ly sóng vai cùng Triển Thiên Bạch quay trở về, vô tình cúi đầu, quan sát y phục đỏ tươi của Triển Thiên Bạch dính không ít bùn đất cùng tro bụi.

Ánh sáng trong mắt phút chốc lạnh xuống, tựa như hàn băng ngàn năm.

Nửa đêm canh ba, Triển Thiên Bạch sau khi tham gia yến hội sinh thần xong thì cùng theo Đoan Mộc Ly quay về vương phủ, hai người một trước một sau đi vào phòng Triển Thiên Bạch.

Trong phòng, ánh sáng của ngọn đèn dầu nhỏ như hạt đậu, chỉ thắp sáng một chiếc chung đèn và một cây nến.

Thứ ánh sáng mờ nhạt này không hiểu vì sao khiến cho Triển Thiên Bạch có dự cảm không lành.

Đoan Mộc Ly ngồi ngay ngắn ở trên giường lớn của Triển Thiên Bạch, từ đầu đến chân tỏa ra khí thế không giận tự uy.

Triển Thiên Bạch đứng ở trước mặt Đoan Mộc Ly, mi mắt rũ xuống, nội tâm bất ổn, thấp thỏm bất an.

Đột nhiên, Đoan Mộc Ly thình lình mở miệng:

"Quỳ xuống!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio