“Hai người kia bị nhốt ở đâu?” Lúc ăn cơm, Khương Thần hỏi.“Phòng nhỏ bên kia.” Cẩm Khê chỉ cho anh xem.Khương Thần gật đầu “Đi ngủ một giấc đi, mấy ngày này chắc em cũng không được nghỉ ngơi tốt.” Vươn tay khoác lên vai Cẩm Khê, cách một lớp áo bông vẫn sờ được xương cậu.“Không có việc gì.” Cẩm Khê cười toe toét, từ lúc gặp lại Khương Thần cậu luôn vui đến không khép được miệng, chưa bao giờ thấy kiên định như lúc này “Anh có mang áo quần cho em không? Cứ mặc vầy em thấy không tự nhiên chút nào.”Khương Thần nhìn Cẩm Khê vận quần áo phụ nữ, cười cười “Nhìn cũng được, ở trong bọc ấy, lúc đi vội quá chỉ mang theo áo choàng và giày cho em, mấy thứ khác thì em coi đồ của anh có mặc vừa không.” Lúc nhận được tin anh liền vội vã thu dọn, vật tư cũng không đầy đủ, đành phải chấp nhận .“Mặc được mà.” Cẩm Khê cười rời khỏi.Khương Thần ra hiệu với Diệp Khoa, hai người tiến vào gian phòng nhỏ kia.Cẩm Khê đổi giày xong liền thấy thoải mái hơn, quần áo mùa đông gì gì tạm chấp nhận, chỉ có lúc bị bắt cậu không có mang giày, sau chỉ tìm được một đôi ủng cao gót của phụ nữ, mang khó chịu muốn chết, giờ cuối cùng cũng được giải phóng.“Cẩm Khê —” Cẩm Huy từ trong sân nhà đi ra liền thấy Cẩm Khê cầm bao lớn lăn qua lăn lại.“Cậu và Tát Nhân quá hữu duyên đó, lần này trở về nhất định thím vui lắm.”Cẩm Huy vòng tay sau đầu cười khúc khích “Cũng nhờ có cậu mang vận may tới.”“Đây mà tính là vận may gì á.” Cẩm Khê cảm thấy không được tự nhiên, rõ ràng xui xẻo lại đảo thành chuyện tốt.“Em có nhớ mình chụp tấm hình này hồi nào không?” Khương Thần từ trong phòng đi ra, đưa một tấm hình cho Cẩm Khê xem.Cẩm Khê cầm lấy, nhìn “Tấm này chụp lúc kết thúc khoá huấn luyện quân sự hồi năm Nhất.
Sao anh có tấm hình này?”“Moi được từ tên đội trưởng kia, bọn họ dựa vào tấm hình này để xác nhận người.”Cẩm Khê suy nghĩ một chút “Hình này chỉ rửa có ba tấm, em giữ một tấm, ông bà nội một tấm, tấm cuối để ép dưới tấm kiếng cái bàn trong phòng ngủ ký túc xá.” Cẩm Khê nhìn kỹ lần nữa “Hẳn là tấm này đấy, anh xem ở đây có vệt nước khô, tấm kiếng chiếc bàn bị nứt nên nước thấm xuống dưới, anh hỏi Trương Thành xem, nhất định cậu ta nhớ rõ, vì trong tấm hình mặt cậu ấy bị nhoè.”“Lúc em dọn khỏi phòng không có lấy tấm hình này đi à?” Khương Thần hỏi.“Không, lúc đó em chẳng có tâm trí ở trường học, chỉ mang đi những thứ thiết yếu, tấm hình này cũng không quan trọng.
Bọn em chỉ chụp như vầy có một lần, sau này toàn dùng máy ảnh kỹ thuật số để chụp, lưu hình trong máy tính.”“Có thể là một trong hai người cùng phòng khác của em tung tấm hình này ra.”“Không đâu, tuy em không có quan hệ tốt với hai người kia lắm nhưng chắc họ sẽ không làm chuyện như vậy.
Hai bên chỉ là tính cách quan niệm bất đồng, em thấy họ cũng không phải rất ghét em và Trương Thành, việc này không liên quan nhiều tới họ.”Khương Thần cười lắc đầu “Quên đi! Dù chuyện lần này có liên quan tới họ hay không thì tấm ảnh chụp là từ chỗ họ lọt ra, sau này nếu gặp họ em phải cẩn thận đề phòng.
Bọn anh cũng không hỏi được gì, nhóm người này là đội đi săn nhận nhiệm vụ bắt em, đối phương yêu cầu không được làm em bị thương.
Khiến người khác chú ý chỉ có năng lực dự kiến, còn không muốn làm hại em, phỏng chừng có người biết năng lực này của em, muốn lợi dụng loại năng lực này.”“Vậy có biết đối phương là ai không?” Cẩm Khê hỏi.“Là một tổ chức trong căn cứ họ, hiện họ ở căn cứ Kinh Tây() quy mô rất lớn, nhân khẩu đông đảo, nhưng vì nhiều người nên cục diện hỗn loạn, thế lực kha khá có hơn hai mươi, chưa đề cập tới mấy trăm đội săn tự tụ hội lớn nhỏ.
Họ nhận nhiệm vụ từ trung tâm môi giới, nói chuyện với chủ thuê qua bộ đàm, chỉ biết người đó thuộc một trong các thế lực, ngoài ra không biết gì nữa.”“Vậy làm sao đây?” Cẩm Khê cảm thấy không tìm được người sau tấm màn kia thì cậu không thể yên lòng, giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm chả biết khi nào bị nó cắn một phát.
Nếu thực sự hưng sư động chúng đến căn cứ Kinh Tây không biết sẽ gặp chuyện gì, bên cậu không rõ về căn cứ Kinh Tây, ai biết giữa chừng có mọc ra cái xiên nào không?“Việc này không gấp, hai tên này đã bị tóm, cả nhóm tổng cộng sáu người, ngày đó động đất chết một, còn ba tên bị thương đang chờ ở phía trước, lát nữa Diệp Khoa sẽ dẫn người đi bắt, mang họ về thôn trước.
Nghe tên đội trưởng kia nói tháng Mười Một, Kinh Tây, Thường Nguyên, Lâm Trường ba căn cứ lớn này tổ chức một chợ giao dịch tại Hằng Viễn(), các thế lực ở căn cứ Kinh Tây sẽ tới, lúc đó để mấy tên này đi nhận mặt, ra khỏi căn cứ họ sẽ không còn lợi thế gì”Cẩm Khê nghe xong, cảm thấy cách này khá tốt, “Chỉ lo bọn họ đến tìm thôn ta gây chuyện.”“Sợ cái gì, hiện thôn ta cũng không phải thôn làng trước kia.” Khương Thần nói với vẻ đầy tự tin.Cẩm Khê cười cười, cứ nghe kể trong thôn kiến thiết rất tốt, thật không biết sau một mùa hè thôn làng trở thành thế nào.Xế chiều hôm đó Diệp Khoa đi bắt ba tên còn lại trở về, ba người này tương đối xui đều bị đè gãy xương, chỉ là mức độ nặng nhẹ không giống nhau.Ngày hôm sau đội xe trượt tuyết xuất phát, Cẩm Khê thực sự nóng lòng trở về, đội săn bắt đội không muốn ở bên ngoài lâu, mỗi ngày trừ thời gian nghỉ ngơi cần thiết thì liên tục lên đường, cuối cùng sau bốn ngày về tới Diệp gia thôn.“Lại xây thêm một vòng tường vây nữa sao?” Tới bên ngoài Diệp gia thôn, Cẩm Khê phát hiện lại có thêm một vòng tường vây cao hơn năm thước như tường cũ.“Ừ, em xem tiếp đi.” Tường vây ngoài cùng này chỉ có hai cổng lớn, trong đó phía Đông khuếch trương tới núi Đông Sơn, vây cả một bộ phận Đông Sơn vào trong.“Chúng ta cho nổ bên kia núi hình thành một tấm chắn thiên nhiên cao hơn ba mươi mét, rất khó bò lên, trước đây đỉnh núi nhỏ bị thiên thạch va đập, có lẽ bên kia có nguồn suối nên hình thành ra cái hồ không nhỏ, năm nay trời nóng không giữ được nước, nước chúng ta dùng tưới tiêu đều là dẫn từ trên núi xuống, còn có mấy đường nước chúng ta chuẩn bị để nuôi cá cũng cho nối liền với cái hồ kia, sẵn thời gian xây tường thì nhính chút thời gian để thông (đường nước) với hồ luôn.”Chưa đợi Cẩm Khê nhìn thấy bức tường bên kia Đông Sơn kiến thiết thế nào, xe trượt tuyết kéo họ đi ngang qua rừng cây, từ xa nhìn thấy cổng lớn Diệp gia thôn, Cẩm Khê há to miệng không dám tin vào mắt mình, “Chúng ta xây một tòa thành trì luôn á?” Cẩm Khê quá kinh ngạc quay đầu hỏi Khương Thần.Khương Thần gật đầu “Bên trong coi như là nội thành, tường vây bên ngoài chủ yếu là để sau này làm ruộng an toàn hơn chút, còn nội thành là pháo đài an toàn của chúng ta.
Nhất định phải kiên cố.”Cẩm Khê nhìn tường thành cao phải bằng ba tầng lầu kia, nhìn từ xa vô cùng hùng vĩ, “Anh không có kể với em.”Khương Thần cười cười, “Không phải muốn cho em sự ngạc nhiên sao, lúc đầu anh không nghĩ ông chú Sáu sẽ có quyết đoán này.
Bọn Diệp Thu cùng Vick nghiên cứu kiến thiết thôn, sau bọn họ đề xuất kế hoạch này cũng là sau vụ bị bầy sói tập kích, mới đầu cũng không nghĩ sẽ làm xong được hết, rồi có một vài thôn làng gần đây đến thôn ta kiếm việc làm, lương thực của thôn ta cũng đủ bèn mướn không ít người mới hoàn thành xong công trình.”“Mà em đừng thấy công trình này có vẻ lớn chứ thực ra cũng không bao nhiêu việc, tường vây ngoài là đổ bê tông, một ngày có thể xây một đoạn dài, tường vây trong phí công hơn, vừa lúc cho nổ núi Đông Sơn lấy được bùn đất cho thêm vào.
Bọn Diệp Thu còn lấy được máy xúc và dầu ma-dút, tiết kiệm được khối việc.”Lúc này bọn họ đi tới cổng chính Diệp gia thôn, nhìn thấy bên trên cánh cửa tường thành có khắc hai chữ ‘Diệp thành’, cậu thật không nhịn cười được “Nhất định là ý của ông chú Sáu.”“Em đoán đúng rồi, ông chú Sáu nói chúng ta xây thôn làng thành như vậy, về sau không thể gọi là Diệp gia thôn được nữa.”“Như vậy rất tốt.” Cẩm Khê nhìn thành luỹ mới toanh, hy vọng sau này Diệp thành sẽ trở thành một thành thị lớn mạnh.“Có người mới vào thôn nữa ư?” Cẩm Khê phát hiện trong thôn lại xây thêm một vài căn nhà gần tường vây, đều là loại nhà kết cấu nửa ngầm.“Phải, trong số người giúp làm việc cho thôn có vài người lưu lại, thôn quyết định những người này chưa được tính là người trong thôn, họ phải trải qua khảo sát, mỗi năm mở hội nghị một lần, căn cứ vào biểu hiện để thôn dân đánh giá coi những người này có thể ở lại thôn hay không.”“Cẩm Khê ——” xe trượt tuyết còn chưa dừng lại, Cẩm Khê liền nghe tiếng gọi của bà nội cậu.
Sau đó thì thấy bà chạy chậm lại đây, ông nội cũng cách không xa, nhìn qua có vẻ kỳ thực tốc độ mau hơn so với thường ngày.“Nội.” Cẩm Khê nhanh chóng chạy tới.Bà cụ vòng tay ôm lấy Cẩm Khê “Rốt cuộc về nhà rồi, làm bà và ông con lo muốn chết.”Vành mắt Cẩm Khê hơi ửng hồng “Con về rồi.
Ông nội —— “Ông cụ đi đến vỗ vỗ vai Cẩm Khê “Con cực khổ rồi.”Cẩm Khê ra khỏi lòng bà nội, cười cười với ông “Không khổ, chỉ là nhớ cơm bà nội nấu quá ạ.”“Ừ, nội về nấu cho con ăn.” Bà cụ lau nước mắt, nói rồi muốn đi về nhà ngay.“Không cần vội đâu nội, con cùng về với nội.” Cẩm Khê từ chỗ Khương Thần biết chuyện cậu bị bắt cóc không có nói cho ông bà nội biết, hai cụ chỉ cho rằng Cẩm Khê cùng bọn Khương Thần đi bắt dê bò.Nên hiện tại chỉ là nhớ nhung sau mấy tháng chia kìa, cũng không lo lắng.Đoàn xe trở về, thôn làng lập tức náo nhiệt cả lên, người biết Cẩm Khê bị bắt cóc không ít, tất cả đều ra ngoài nhìn Cẩm Khê, quan tâm hỏi han.
Ông chú Sáu cũng khá kích động trực tiếp tuyên bố tối nay tổ chức liên hoan tại toà nhà hội nghị mới xây, làm người trong thôn phấn khởi vô cùng.Lúc toà nhà hội nghị xây xong, người trong thôn liền muốn mở cuộc họp ở đây, bất quá ông chú Sáu và các cụ trong thôn không đồng ý, họ cảm thấy thôn làng nhờ có Cẩm Khê mới bảo tồn đến giờ, lần hội nghị đầu tiên không có Cẩm Khê tham gia thì không tốt lắm, sau cùng đều nhất trí chờ Cẩm Khê trở về, chỉ là không nghĩ sẽ chờ tới hôm nay.
Bất quá hôm nay mọi người đều vui, dù là bọn Cẩm Khê trở về hay là Cẩm Huy gặp lại bạn gái mình, ai cũng không ngờ hai người cách xa nhau như vậy còn có thể gặp gỡ, quả thực là trời cao an bài nhân duyên, là chuyện tốt đáng để bốn phương ăn mừng..