Điềm Báo Mạt Thế

chương 82

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cẩm Khê không biết để tâm kia của Trịnh Vân, lúc nghe kể chỉ cảm thấy số cô gái này không tốt, nếu ở nơi khác chuyện này chả là gì, cùng lắm mọi người khó chịu một thời gian rồi thôi, nhưng ở thôn họ thì khác.Hơn nữa cậu cũng lo cho Cẩm Phi và Diệp Vân, chuyện hôn sự trắc trở, thể nào trong lòng hai người đó vẫn có khúc mắc.Đương nhiên Cẩm Khê sẽ không đi quản hai người đó dù cậu có quan hệ tốt với họ, kỳ thực chỉ cần mọi người không nhắc chuyện sẽ dần phai nhạt.Với các đôi sắp kết hôn, mấy nhà quyết định tổ chức chung, lúc đó sẽ cử hành ở nhà lớn mới xây, mọi người hợp lại cũng giảm bớt tiêu hao.

Cẩm Khê sớm đã thương lượng xong chuyến đi vào núi với Khương Thần, bắt những con mồi lớn chút, một phần dùng cho tiệc cưới, một phần trao đổi thịt dê bò với người bên mỏ than.

Đừng thấy hiện tại động vật hoang dã nhiều, mọi người ưa vẫn ăn thịt dê bò hơn.Chuyến đi săn này cả bọn Cẩm Khê tính ở trong rừng vài ngày, săn thú luôn một lần nên cần chuẩn bị không ít thứ.Con mồi họ săn lần này không tính vào thu hoạch của thôn mà thuộc về cá nhân đi săn, nên muốn dùng xe trượt tuyết thì phải thuê, một mã quy nhất mã, công tư rõ ràng vậy mới lâu dài.

Bằng không người nào cũng tự đi săn thì sẽ phát sinh mâu thuẫn đối lập.Xe trượt tuyết hữu dụng, chó kéo xe trượt tuyết trưởng thành to khoẻ, hai con là có thể kéo một xe tải trọng chừng một trăm năm mươi kí.

Trên cơ bản giá trị phân phối của mỗi người cũng đủ để người đó ăn, nên người có chút khả năng đều dồn vào điểm tích phân, hy vọng mau chóng có được xe trượt tuyết của riêng mình.Nhắc lại: tích phân= điểm tích phân = xe trượt tuyết( chó kéo)Mỗi quý Cẩm Khê được cho một trăm tích phân, hơn nữa thời gian cậu ở bờ biển cũng kiếm được lượng tích phân lớn, sau khi đổi một xe trượt tuyết vẫn còn thừa mười mấy điểm.

Là người đầu tiên sở hữu xe trượt tuyết cá nhân, cậu mang tính chất khích lệ các anh chàng trẻ tuổi.Vốn Cẩm Khê không muốn chơi trội như thế, nhưng ông chú Sáu tới tìm khuyên cậu đi đổi, ý muốn cậu kích thích đám thanh niên đồng thời để người trong thôn thấy tác dụng của tích phân.

Phải biết tuy thôn thực thi kế hoạch này nhưng chân chính đi đổi thì không có mấy người, mà những người này cũng không có ý tích luỹ tích phân đổi các thứ lớn.

Cú thúc này của Cẩm Khê hiệu quả không tệ, người trong thôn tích cực công tác hơn, ngay cả người đang sinh hoạt khu ngoài cũng chịu khó là có thể kiếm được lượng tích phân nhất định.Xe trượt tuyết bốn chó kéo tải trọng chừng hai trăm năm mươi kí, nói là xe trượt tuyết cá nhân chứ thật ra hai người ngồi song song vẫn được, kiểu xe là trong thôn mới nghiên cứu ra, thích hợp với độ sâu hiện tại của tuyết, thiết kế gọn nhẹ chứa được nhiều đồ.

Cẩm Khê có xe trượt tuyết, cả nhà đều có thể sử dụng, cực kỳ tiện lợi.

Chỉ là trong nhà nhiều thêm một việc là chăm nuôi các chú chó kéo xe, đây là tài sản cá nhân đương nhiên không thể để tập thể lo dùm, Thịnh Nam chủ động nhận nhiệm vụ này, đến Lưu gia học cách chăm nuôi chó.Nơi lần này cả bọn đi khá xa, lộ trình mất gần sáu bảy tiếng, sau khi vào rừng tìm được nhà nghỉ cho thợ săn mới dừng chân.

Chuyến đi có tổng cộng tám người, Trương Thành, Diệp Khoa đi theo góp vui, bốn người còn lại thuộc nhóm nhỏ do Khương Thần chỉ huy.

Khương Thần phụ trách một tiểu đội săn nhưng thường nắm Diệp Khoa đến để hắn quản lý hộ, vì anh còn bận nhiều việc khác không thể đảm bảo mỗi lần đều cùng đội ngũ ra ngoài.

Lại nói Cẩm Khê nguyên bản gai mắt Diệp Khoa tinh quái làm không ít chuyện trộm gà cắp chó, ai ngờ hiện tại hắn rất tiền đồ, nằm trong ba hạng đầu bảng xếp hạng đội trưởng giỏi trong thôn.

Hơn nữa tính cách khí phách, dẫn đội có uy tín.Bốn người cùng theo họ ra ngoài hôm nay đều khá nhỏ, lớn nhất hai mươi, nhỏ nhất mười sáu, không có kinh nghiệm, mới gia nhập đội săn bắt, chuyến này cũng là để hướng dẫn họ.Vì lúc tới nơi đã hơn ba giờ chiều, bọn họ không định, Cẩm Khê và Trương Thành ở lại, Khương Thần dẫn những người khác đi chung quanh xem xét các bẫy cũ và làm thêm chút bẫy mới.Cẩm Khê, Trương Thành ở lại nhà gỗ dọn dẹp sơ và đốt lò ủ ấm giường đất.Nhà gỗ trong cánh rừng này do người thôn họ xây, lúc đi săn không nhất định sẽ về trong ngày nên có một chỗ ở an toàn trong rừng là rất quan trọng, loại nhà gỗ xây trong rừng này thường đơn giản, hai chiếc giường gạch hai bên, hai cái bếp, bên ngoài dùng gỗ rào quanh vây ra một cái sân.

Trừ phi họ chọc phải gấu ngựa bị trả thù nếu không thì sói cũng không dễ tiến vào sân.Trương Thành ra sân chặt chút củi, Cẩm Khê ở trong phòng quét bụi, tuy không có người ở nhưng căn nhà cũng không quá bẩn.

Trực tiếp múc tuyết từ bên ngoài cho vào nồi đun sôi, rót nước nóng vào ấm, lúc đang nấu nồi thứ hai thì Diệp Khoa chạy về.“Sao về nhanh quá vậy? A, đó là hươu bào hả?” Cẩm Khê thấy Diệp Khoa trước rồi mới phát hiện con hươu trên vai hắn.“May ghê á, bọn tôi vừa đi không lâu thì đụng phải nó, Cẩm Ngọc bắn chết đấy, thằng nhóc đó im ỉm vậy mà bắn cung giỏi phết.” Diệp Khoa khen ngợi “Tôi tính mang về để các cậu hầm, bữa tối có thịt hươu xơi.”Cẩm Khê đón lấy “Được, bây giờ hầm thì đảm bảo lúc mấy cậu về thịt đã nhừ.”Diệp Khoa đưa thịt về, uống miếng nước rồi đi tiếp.Cẩm Khê và Trương Thành xử lý thịt hươu bào, mấy người họ ăn không hết thì để mấy chú chó kéo xe ăn.

Bất quá chó ăn khác với người nên phải nấu riêng hai nồi.Nồi thịt mới hầm xong thì nghe tiếng bước chân ngoài cửa, còn có tiếng gào la khóc của Diệp Khoa.

Cẩm Khê, Trương Thành đồng thời biến sắc nhanh chóng ra ngoài đón, thấy Khương Thần cõng Diệp Khoa trên lưng cùng mấy người đi theo đằng sau đều có vẻ nhếch nhác.“Bị thương ở đâu vậy?” Cẩm Khê thấy mặt Diệp Khoa tái nhợt, hỏi.“Không có việc gì, cánh tay trật khớp thôi.” Khương Thần lắc đầu.“Vậy sao hắn kêu la dữ vậy.” Cẩm Khê ngẩn người.“Đau á.” Diệp Khoa lộ vẻ đau khổ “Xém nữa là tôi vào miệng hổ rồi đó.”Cẩm Khê hoảng sợ “Các cậu đụng phải hổ ư?” Phải nói rừng rậm Đông Bắc muông thú đông đúc, nhưng khiến người e ngại nhất chỉ có hổ, sói và gấu ngựa.

Bất quá hổ đã dần tuyệt tích, mấy năm này thôn họ không có gặp chúng.“Ừ, một con hổ đực lớn, bị anh Khương ca đánh đuổi chạy rồi.” Cẩm Ngọc sùng bái nhìn Khương Thần, vẻ hưng phấn kia cứ như người đánh hổ chạy mất là nó.Khương Thần lắc đầu “Con hổ kia rất phiền toái.”Mọi người vào nhà, đỡ Diệp Khoa lên giường gạch, phòng đã được đốt nóng hầm hập, Diệp Khoa cởi quần áo ra thì thấy vết bầm tím lớn ở bả vai, sau lưng hắn cũng sưng phù xanh mét, trông rất doạ người, chả trách Diệp Khoa kêu gào quá trời.Khương Thần không nghĩ Diệp Khoa bị nghiêm trọng như vậy, trước đó còn tưởng hắn hoảng sợ, kiểm tra cho hắn, con hổ kia vồ hắn làm cánh tay sai khớp, may mà Diệp Khoa phản ứng mau lẹ tránh kịp, không thì cả cánh tay cũng không còn.Khương Thần nắn lại cánh tay, phát ra tiếng răng rắc, mặt Diệp Khoa trắng nhợt, cả người như ngừng hô hấp, sau hồi lâu mới bớt đau “Chút nữa tôi bôi thuốc cho cậu, mặc dù chỉ bị trật khớp nhưng vùng chung quanh tổn thương không nhẹ, cánh tay này của cậu cũng không lành ngay được.

Trong một tháng không thể cầm vật nặng, phải lành hẳn mới được động tay, bằng không sau này sẽ có tật.”Diệp Khoa đau khổ gật đầu.

Cánh tay đã đỡ hơn nhiều, nhưng lúc Khương Thần xức thuốc Diệp Khoa vẫn kêu ai ái.Cẩm Khê nhìn bộ dạng thương cảm của hắn mà buồn cười, lôi kéo Cẩm Ngọc hỏi “Rốt cuộc các cậu làm sao mà đụng hổ vậy?”Trước đó vẻ mặt Cẩm Ngọc cũng không tốt lắm, bèn kể lại mọi chuyện.Sau khi cả đám săn được hươu bào thì tâm tình không tệ, vì sắc trời không còn sớm, họ không dám đi xa mà ở gần quanh đây dựng bẫy rập, như vậy có thể đề phòng dã thú xông vào nhà gỗ, lại còn bắt được con mồi.

Hiện bẫy rập họ bố trí trong rừng không còn giống trước đây mà quen dùng lưới săn hơn, loại lưới này bền và làm từ chất liệu khó bị xé rách, chỉ cần giăng lưới trên tuyết và cố định các đầu ở độ cao nhất định, con mồi đi qua chân sẽ bị vướng vào, mắt võng tháo gỡ được, nếu con người vướng phải sẽ biết tự tháo ra, nhưng động vật khi bị vướng sẽ giãy giụa mạnh, chiếc lưới tự động trói chặt chân chúng.Cách bắt con mồi bằng lưới này hơi tương tự bắt cá, thời điểm phát hiện thì con mồi vẫn còn sống, chẳng hạn như nai sừng tấm chim trĩ mang về thôn nuôi dưỡng, là một phương pháp tốt.

Lưới này còn có ưu điểm là an toàn cho con người vô tình vướng phải.Hôm nay họ bắt đầu bố trí lưới săn, vì đi chung quanh một vòng vẫn không phát hiện dấu tích của con mồi cỡ lớn nên cả bọn không đề phòng quá, mà phân tán ra, loại lưới này cũng không dễ bố trí, chọn góc độ phù hợp, cây để buộc dây cũng không thể nhỏ, bằng không con mồi giãy mạnh liền bứng đổ luôn cái cây.Diệp Khoa đang giăng lưới thì chợt nghe phía sau có tiếng bước chân đạp tuyết, còn tưởng là bọn Khương Thần, vừa tính nói chuyện thì ngửi được mùi thối, tiếp đó một luồng khí thở nặng nề truyền đến, Diệp Khoa là người thức thời, không quay đầu lại mà ngã người lăn ào sang bên cạnh, kết quả cảm thấy bả vai xệ xuống “Á má ơi ——” không đợi cơn đau truyền đến liền thấy con chúa sơn lâm hoa văn vàng kia, sợ đến gào to, kế đó cánh tay liền đau xót “Có hổ ——” Diệp Khoa gan to cũng bị doạ, vội chạy qua một bên, nhưng con hổ kia nhắm vào hắn, há mồm bổ nhào tới.May mà Khương Thần cách chỗ hắn không xa, khi nghe Diệp Khoa la tiếng đầu tiên liền chạy đến, khi Diệp Khoa la tiếng thứ hai Khương Thần đã chứng kiến hiểm cảnh của hắn, thuận tay phóng dao găm tới.

Động tác khá chính xác, mặc dù không găm trúng đầu con hổ nhưng cũng cắm vào chân trái, tiếc là con hổ da dày xương cứng, dao găm chỉ ghim vào một chút chứ không xuyên thủng.Con hổ kia giật mình khựng lại, Diệp Khoa nhân cơ hội lăn tránh đi, Khương Thần cũng chạy tới, súng trên tay nhắm vào phần bụng hổ.

Đó là chỗ yếu nhất trên người nó, hiện tại xương động vật cứng rắn, đánh vào đầu cũng không mấy hiệu quả.Khương Thần nhắm mục tiêu, nổ hai phát, đều trúng nhưng không tạo thương tổn nghiêm trọng cho con hổ, bất quá vẫn làm con hổ bị thương, theo lý thuyết khi bị thương con hổ sẽ nổi điên, ai ngờ nó lại bỏ chạy.“Lúc nó chạy làm dao rơi ra, con dao găm vào khá sâu nên miệng vết thương sẽ không dễ khép lại, nhưng hiện tại tuyết rơi đầy trời, máu chảy ra không nhiều, hai phát súng cũng chỉ gây thương tổn có hạn, tôi lo con hổ này sẽ âm thầm trả thù.” Khương Thần bôi thuốc cho Diệp Khoa, nói với cả bọn.“Vậy làm sao đây? Chúng ta đi tìm giết nó?” Trương Thành nóng lòng muốn thử.Khương Thần trừng mắt cậu ta “Con hổ đó không dễ đối phó đâu.” Hiện tại sức lực anh rất mạnh nhưng phóng dao cũng không thể xuyên thủng chân trước con hổ, có thể thấy con hổ kia da dày xương cứng không dễ đánh, hàm răng, móng vuốt hổ còn có sức uy hiếp lớn.

Huống chi nó có ưu thế địa bàn.

Dù anh liều mạng đánh nhau với nó cũng không nhất định thắng..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio