Điểm Chí Manhattanhenge

chương 10

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

(tiếng trung là Băng đảo tuyết cao, băng đảo là Iceland, tuyết cao là kem. Nghĩ có thể sẽ liên quan gì đến phần hiện tại nên mình chú thích trước.)

Chưa đợi Ninh Nhất Tiêu nói xong, Tô Hồi đã nói cảm ơn với hắn, ngữ điệu nhẹ nhàng, “Anh đi làm việc đi, em không làm phiền anh nữa.”

Cậu không có thói quen nói lời tạm biệt, bởi vì cũng không chắc chắn được lần sau có gặp được người ta nữa không, sau khi Ninh Nhất Tiêu nói “Ừm.” xong thì Tô Hồi cúp điện thoại.

(Vì tạm biệt trong tiếng trung là “tái kiến”, ý kiểu là hẹn gặp lại or ‘see you later’ nên Tô Hồi mới nghĩ vậy.)

Điều này rất khó khăn với cậu, cậu trong giai đoạn hưng cảm gần như không thể chủ động cắt đứt đối thoại được, cậu luôn không ngừng nói, không ngừng nói, suy nghĩ như một con nai chạy nhảy, cho dù là đối phương yêu cầu ngừng lại cũng không thể cắt ngang cậu.

Nhưng lúc gọi điện với Ninh Nhất Tiêu, Tô Hồi nhạy cảm cảm thấy được những suy tư của đối phương trong lúc im lặng, cũng đột nhiên phát hiện thấy dáng vẻ lúc mình nắm lấy không buông hắn ra cũng giống như bắt được một cọng cỏ cứu mạng.

Điều này không đúng cho nên Tô Hồi cố ý cắt đứt hm muốn được biểu đạt này.

Cậu muốn làm một người bình thường trước mặt Ninh Nhất Tiêu.

Sau khi cúp máy, Ninh Nhất Tiêu đứng ở dương đài một mình một lúc, nhìn thời gian một cái xong mới quay về dạy kèm cho bạn nhỏ. Có thể là do mở cửa quá đột ngột, học sinh ngồi bên trong còn đang kéo áo lên quay người nhìn phía sau lưng của mình.

Vừa mới đẩy cửa vào Ninh Nhất Tiêu đã nhìn thấy một vết tím bầm bên eo của nhóc.

“Hiểu Thần sao vậy?”

Đinh Hiểu Thần hoảng loạn bỏ áo xuống, quay đầu nhìn về Ninh Nhất Tiêu, trong nói lẩm bẩm nói cái gì đó.

Ninh Nhất Tiêu dạy cho nhóc môn toán suốt một học kì quá, biết rất rõ nhóc là đứa trẻ tính lương thiện nhát gan, thấy nhóc không nói gì cũng không hỏi thêm, ngồi lên bị trí vừa rồi của mình, “Bài tập vừa nãy mới giao cho em đã làm xong chưa?”

“Dạ còn hai bài nữa.” Đinh Hiểu Thần nói nhỏ nhẹ.

Ninh Nhất Tiêu gật đầu, “Thầy xem bài tập em làm đã.”

Hắn giả vờ như không nhìn thấy bất cứ điều gì mà kiểm tra bài tập của Đinh Hiểu Thần, sửa lại một lượt xong mới chọn những bài hay gặp ra giảng lại lần nữa, củng cố lại kiến thức cho nhóc.

Lúc giờ học sắp kết thúc, Đinh Hiểu Thần cúi đầu viết ghi chú, Ninh Nhất Tiêu nhìn xem giờ một cái rồi nhìn nhìn khung xương gầy yếu của thiếu niên.

“Thầy ơi em nhớ hết rồi.”

“Ừm.” Ninh Nhất Tiêu gật gật đầu, đứng dậy muốn đi, vừa mở cửa ra lại đứng quay lưng với nhóc một chốc rồi lại đóng cửa phòng lại quay người nhìn về phía Đinh Hiểu Thần.

“Vết thương trên lưng của em là thế nào?”

Đinh Hiểu Thần ngẩng đầu nhìn hắn cảm thấy thầy Ninh lúc này không giống với khi bình thường, trên mặt hắn không có nụ cười dịu dàng, nhìn có vẻ rất lạnh nhạt, không có cảm xúc.

Nhóc do dự rất lâu, dựa trên sự ỷ lại sau như ở chung lâu ngày mới nói hết chuyện ra cho Ninh Nhất Tiêu.

Nói ra cũng rất đơn giản, một câu là đủ giải thích rõ ràng: Bố của Đinh Hiểu Thần uống rượu làm càn, thường xuyên đánh đập cậu và mẹ cậu.

Từ lớp năm học tiểu học bố nhóc đã gặp khó khăn trong việc làm ăn, chịu nhiều thất bại nên mới thường xuyên uống rượu, uống say xong thì nổi nóng chỉ trích mắng rủa hai mẹ con, mỗi lần bọn họ dám cãi lại sẽ bị một trận đòn đánh. Thời gian qua lâu, chuyện này cũng thành thói quen để người bố pht tiết, cho đến bây giờ cũng vẫn như vậy.

Ninh Nhất Tiêu từng gặp mặt người bố của nhóc mấy lần, ấn tượng chẳng qua là ít nói, rất hiếm khi tìm hắn để hỏi chuyện học tập của con cái, những chuyện này chỉ có mỗi người mẹ có Đinh Hiểu Thần quan tâm, bố nhóc trước giờ không quan tâm.

Nhưng Ninh Nhất Tiêu không ngờ tới đối phương thế mà sẽ làm ra chuyện như thế này với đứa con ruột thịt của chính mình.

Rõ ràng hắn biết bản thân không nên lo chuyện bao đồng cũng không thể quản được nhưng mà Ninh Nhất Tiêu vẫn nhúng tay vào, có thể là do khi thấy được Đinh Hiểu Thần tự mình kiểm tra vết thương mới nhớ đến bản thân trong quá khứ.

Hôm đó hắn mua thước chữa vết bầm tím cho Đinh Hiểu Thần, trên đường về nhà hắn suy nghĩ rất lâu, nhắn cho Đinh Hiểu Thần một đoạn tin nhắn rất dài, ý đại khái là dạy cho cậu làm sao để tránh bị đánh, còn cả những lời cổ vũ nhóc như là em đã là một đứa trẻ trưởng thành rồi, tuy là rất khó khăn cũng cũng phải học được cách kiên cường để bảo vệ được mẹ của mình.

Nhưng Ninh Nhất Tiêu từng gặp phải cảnh ngộ tương tự mới biết được đây là chuyện không cách giải quyết được, cho dù có báo cảnh sát cũng không có bao nhiêu tác dụng.

Một mối quan hệ gia đình, một tờ giấy kết hôn, hành vi bạo lực gia đình nghiêm trọng hơn nữa đều có thể trở thành một hành vi đúng với lễ pháp, ý nghĩ thật sự của phạm tội có thể dễ dàng bị che vùi.

Mấy ngày sau đó, Ninh Nhất Tiêu vẫn cứ đi học như thế, xong thì chạy bài thực nghiệm.

Ở trong trường cậu cũng luôn giúp việc cho giảng viên, bất cứ lúc nào giúp được đều đến giúp, không sợ khó khăn không sợ mệt nên lần này cuối cùng cũng có được báo đáp – hắn lấy được offer thực tập của một công ty lớn, cuộc sống căng thẳng của Ninh Nhất Tiêu mới dần thả lỏng hơn một chút.

Hắn đầu tiên là đi từ việc ở quán cà phê lấy được lương xong thì đi tìm khắp nơi tin tức cho thuê phòng ở trên mạng, hắn muốn tìm một căn nhà giá rẻ và cho thuê ngắn ngày để chống đỡ qua được mùa hè đắt giá ở Bắc Kinh.

Sau một tuần, thầy Vương gọi hắn đến tổ hội của mình, Ninh Nhất Tiêu ngồi ở phía sau mười mấy sinh viên nghiên cứu do thầy dạy, ngồi ở vị trí cuối của lớp học.

Trên tổ hội, hắn lại lần nữa gặp lại được Tô Hồi. Lần này Tô Hồi không có tới muộn quá lâu mà lại gấp gáp chạy tới trước khi thầy Vương đến. Cậu trông có vẻ tâm trạng không tồi, cậu mặc một cái áo tay ngắn màu hồng nhạt rất nhu hòa, cái áo làm cho cậu trắng hơn cả tuyết, lúc đẩy cửa vào trên mặt tràn đầy ánh sáng.

Ninh Nhất Tiêu chú ý thấy cậu để tay sau lưng, bước chân khẽ khàng, bên tai hình như có thứ gì đó rủ xuống đang phát sáng, hấp dẫn sự chú ý của hắn. Cho đến khi Tô Hồi bước đến gần Ninh Nhất Tiêu mới nhìn rõ đó là một hình trái tim màu bạc nhỏ.

Tô Hồi bước chân sáo cười lên đến chỗ bên cạnh Ninh Nhất Tiêu ngồi, dáng vẻ trong như quen thân lắm, bỏ cặp xuống, khoan khoái với một câu “chào buổi sáng” với hắn.

Ninh Nhất Tiêu hồi thần lại đang định nói thì lại thấy cậu không biết lấy một bó hoa từ chỗ nào ra tặng cho mình.

“Tặng cho anh đấy.” Tô Hồi rất nhỏ giọng nói, “Cảm ơn anh lần trước nghe em kể khổ.”

Ninh Nhất Tiêu rất nhanh đã nhớ tới giọng nói mềm nhũn của Tô Hồi trong điện thoại lần trước, nhớ đến con kiến mà cậu nói.

“Cầm đi.” Tô Hồi đẩy bó hoa vào trong tay hắn, “Em tự mình gói đó, có thể không được tốt lắm nhưng mà hoa nở rất đẹp, em đã phải chọn lựa trong vườn hoa mãi đấy, suýt nữa là tới muộn.”

Ninh Nhất Tiêu rất không quen với việc nhận hoa, lễ tình nhân trước đó khó tránh sẽ nhận được những món quà hoặc là công khai hoặc là ẩn danh, nhưng mà thái độ của Ninh Nhất Tiêu vẫn luôn lạnh nhạt, phản ứng đầu tiên của hắn là không biết phải xử lí thế nào.

Những món quà đa số đều là vô dụng, hoa là thứ vô dụng nhất, thời gian trưng ngắm rất ngắn, chỉ mới vài ngày đã khô héo.

Tình yêu quá xa xỉ đối với hắn trong giai đoạn thế này.

Nhìn xuống bó hoa trong tay này, Ninh Nhất Tiêu bỗng dưng cảm thấy sao bản thân mình tự dưng không không lại liên tưởng đến tình yêu.

“Đây là bó thược dược cuối cùng đó, cái này là thược dược trắng, là một loại mà em rất thích.” Tay của cậu chỉ lấy, hoàn toàn có thể dùng từ “rực rỡ sắc màu” để hình dung, trong từng lớp từng tầng của hoa nhiều cánh màu trắng lại có một vài màu hồng phấn, ánh nhìn của Ninh Nhất Tiêu không tự chủ về nhìn từ hoa chuyển dời đến đầu ngón tay thấu hồng của Tô Hồi.

(thược dược trắng, search từ tiếng trung ra nên nó ra hình này.)

“Rất đẹp đúng không.” Tô Hồi cúi nhìn xuống, cười như một đứa trẻ, “Đây là hoa nhài arabian, thơm lắm đó, em phải nuôi nó lâu lắm đó. Khoảng thời gian trước đây trời mưa suýt nữa làm úng bọn nó, may mà có dì Trần cứu nó lại giúp em, nhưng mà vẫn có vài đóa hỏng mất rồi…..”

(hoa nhài arabian)

Cậu nhẹ giọng nói rất nhiều cho đến khi thầy Vương bước vào mới ngồi thẳng người dậy, lấy laptop trong cặp ra chăm chú nhìn thẳng về phía trước.

Ninh Nhất Tiêu đẩy tay xuống thấp hơn, cúi đầu nhìn giấy gói hoa trong tay mình mới phát hiện ra trên đó có chữ, viền ngoài thô ráp là dấu vết nó được xé xuống.

Nhìn thế này giống như Tô Hồi lâm thời xé xuống một trang sách dùng để gói hoa lại.

Trong tổ hội cả một tiếng đồng hồ đó, thần kinh của Ninh Nhất Tiêu buông thả hơn trước đây nhiều, hắn hiếm khi không có tập trung tinh thần % mà vừa nghe vừa viết chương trình ở bên cạnh, hình như đang dùng cách thức thế này để ép bản thân phải chuyên chú.

Cho đến khi tổ hội gần kết thúc, hắn nhìn trang chạy chương trình, trong lòng vẫn đang nghĩ tới dòng chữ cuối cùng trên tờ giấy.

[Cách duy nhất để tránh thoát khỏi cám dỗ là chấp nhận cám dỗ.]

Sau khi họp xong mấy đứa bọn họ vẫn bị giữ lại, thầy Vương dò hỏi những cách nghĩ sau đó rồi lại bàn về khung sườn của phần luận văn, thảo luận về kết quả thực nghiệm.

Lúc rời đi đã là mười một rưỡi trưa, ánh nắng tràn đầy, xuyên qua khe lá um tùm chiếu lên khuôn mặt đẹp đẽ của Tô Hồi, cậu trong như đang tỏa sáng.

Tô Hồi đi ở phía trước, nói chuyện với thầy Vương về một đoạn văn chương mà cậu từng đọc, lúc nói chuyện thỉnh thoảng còn nhấc tay lên làm những động tác rất trẻ con.

“Nhất Tiêu này?”

Trương Thước ở bên cạnh gọi cả ba lần thì Ninh Nhất Tiêu cuối cùng mối hồi thần, quay đầu cười một cái với anh ta, “Ừ cậu nói đi tôi đang nghe đây.”

Trương Thước cũng cười, không phát hiện gì, nói với hắn những vấn đề mà mình gặp phải lúc chạy thử chương trình, chỉ thiếu điều lấy luôn máy tính của mình ra nhờ Ninh Nhất Tiêu giúp đỡ chạy chương trình.

Mọi người đi cả đường, đến tới tầng lầu phải chia rã với thầy Vương, Trương Thước cũng vừa lúc có tiết học tự chọn ở từng lầu đó nên đi chung với thầy luôn.

Đột nhiên chỉ còn lại Ninh Nhất Tiêu và Tô Hồi.

Tô Hồi quay đầu, trên mặt lộ ra nụ cười rất đáng yêu. Cậu bước một bước dài về sau, đứng ngay bên cạnh Ninh Nhất Tiêu, nhẹ nhàng nói, “Anh giấu hoa của em đi rồi à?”

Ninh Nhất Tiêu gần như ngửi thấy được mùi hương xông thực vật rất dễ ngửi trên người cậu, gật đầu một cái, trên mặt nở một nụ cười, “Anh để ở trong cặp.”

Vì thế nên hắn mới lấy cả sách và laptop trên tay.

“Không bị đè nát đâu nhỉ?” Tô Hồi giả vờ như lo lắng, sấn tới gần, “Đừng đè hỏng hoa của em nhé.”

Ninh Nhất Tiêu ngẩn người, quay đầu định lấy cặp sách xuống nhưng tay của Tô Hồi đã ấn tới, ấn ngay lên cổ tay của hắn.

“Đùa anh thôi.” Tô Hồi nhịn không được cười, thả tay ra nói “Anh dễ coi là thật quá đi.”

“Đè lên cũng không sao đâu.” Tô Hồi nhìn hắn, ngũ quan của Ninh Nhất Tiêu sâu, lúc không cười có vẻ rất nghiêm túc, cũng rất lạnh lùng, nốt ruồi nơi đuôi mắt phải là nơi duy nhất nhu hòa.

“Em vẫn còn mà.”

Còn rất nhiều hoa có thể tặng cho anh.

Ninh Nhất Tiêu không nói gì nữa, sách vở và laptop nặng trịch như muốn đè cơ thể của hắn xuống, con tim cũng nghiêng về bên phải.

Hắn bắt đầu nghĩ đến vườn hoa mà Tô Hồi có, đây hình như không phải là một điềm báo tốt.

Lại đi sát vai nhau được một lúc lâu thì Tô Hồi phải rời đi, cậu lấy một viên kẹo ra từ trong túi, tỉ mỉ bóc vỏ bọc bên ngoài ra rồi bỏ vào miệng sau đó ngẩng đầu lên theo bản năng nhìn về phía Ninh Nhất Tiêu.

“Anh có muốn ăn không?” Mắt của cậu rất sáng.

Ninh Nhất Tiêu không thích ăn đồ ngọt, muốn từ chối nhưng bàn tay nắm chặt của Tô Hồi đã đưa đến trước mặt hắn.

“Ăn ngon lắm đó.” Cậu nói.

Ninh Nhất Tiêu chỉ đành nhận lấy, là một viên kẹo trái cây.

“Em đi nhé.”

Tô Hồi lại lần nữa rời đi khi mà hắn còn chưa kịp chuẩn bị gì hết, bước chân nhanh thoăn thoắt giống như lúc cậu tới vậy, chỉ để lại một Ninh Nhất Tiêu vẫn đứng ở chỗ cũ giờ bàn tay ra.

Hắn nhìn vỏ bọc kẹo đột nhiên cảm thấy hơi quen mắt.

Kí ức đột nhiên kéo lại về một ngày nắng chang chang không lâu trước đó, lúc còn làm việc ở quán cà phê khi hắn dọn bàn lại, phát hiện trên đĩa mình mang đi có một viên kẹo trái cây.

Vị khách đó hắn không nhớ dáng vẻ trông thế nào chỉ nhớ là rất gầy, mũ lưỡi trai kéo thấp xuống.

Vỏ bọc kẹo màu sặc sỡ rất đẹp, lúc về tới nhà bếp, đồng nghiệp nữ cùng cùng với hắn còn đùa với hắn bảo hóa ra hắn thích ăn đồ ngọt, còn nói là giá cả của viên kẹo này không rẻ đâu, là kẹo thủ công từ Thụy Điển đến, có muốn mua cũng khó mua được.

Ninh Nhất Tiêu sống lớn đến thế này, nhưng nơi từng ngang qua đếm trên đầu ngón tay, từ làng chài cho đến huyện thành rồi lại đến thủ đô, ít đến mức có thể vẽ được một hình tam giác góc nhọn nhất có thể trên bản đồ chứ đừng nói gì đến Bắc Âu nơi tuyết lớn tung bay.

Cho nên viên kẹo này hắn đã nhớ rất lâu, là một chút cảm kích hiếm có mà hắn nhận được lúc làm việc.

Ninh Nhất Tiêu nhớ đến khí lạnh điều hòa quá thấp, nhớ đến âm thanh nhỏ lí nhí của bị khách đó, còn cả bàn tay trắng trẻo của cậu.

Hắn không ngờ tới bản thân thế mà còn có thể nhận được một viên kẹo trái cây quý giá, càng không ngờ tới người lúc đó chính là Tô Hồi.

Hèn gì.

Ninh Nhất Tiêu dừng lại bước chân, dừng lại như đứng hình ở nơi kí túc xá người qua người lại.

Hắn cuối cùng cũng hiểu được vì sao sau khi rời khỏi phòng chiếu phim, đi trong cùng một cây dù với Tô Hồi bản thân mình lại cảm thấy kì lạ.

[Ninh Nhất Tiêu, chỗ này của anh có một nốt ruồi.]

Hắn lúc đó rõ ràng chưa từng giới thiệu bản thân gì cả, Tô Hồi lẽ ra phải không biết tên của hắn.

Nhưng cậu lại biết, còn biết từ rất sớm.

Một cảm giác kì lạ tuôn đầy khắp người Ninh Nhất Tiêu, mãi cho đến khi hắn bước lên lầu.

Trong kí túc xá trống không một người, hắn tìm rất lâu cũng không thể tìm được thứ gì có thể dùng để làm bình hoa được, rồi lại xuống lầu đi ra ngoài mua một chai nước khoáng, mở nắp ra vừa uống vừa đi lên kí túc xá.

Cuối cùng Ninh Nhất Tiêu cắt chai nước rỗng ra lấy nửa phần nước. Rồi lại tháo giấy bọc ra, ép bằng phẳng nó lại cất đi, cắm những bông hoa kiêu quý kia vào trong bình nước nhưng có cắm thế nào cũng không có đẹp được như Tô Hồi gói lại.

Nó đẹp tới mức không ăn nhập với nơi này, đến nơi dừng chân của nó cũng chẳng qua chỉ là chai nước nhựa, liêm giá lại còn không ổn định, nhìn trông cực kì không tương xứng.

Hắn nhìn rất lâu cho tới như bạn cùng phòng trở về vừa nhìn thấy đã thấy kinh ngạc, “Hoa từ đâu tới vậy?”

“Chậc, vẻ ngoài đẹp trai là phải khác, lại có người tặng hoa cho cậu, lần này không cần bọn tôi xử lí giúp cậu nữa à?”

Một người bạn cùng phòng khác còn cố ý sấn tới tám chuyện, “Này, sao nào? Trông đẹp không?”

Hắn không nói lời nào, tựa lên lưng ghế, yên tĩnh chăm chú ngắm nhìn Băng đảo tuyết cao đang nở rộ.

Đối phương lại hắng giọng thêm một cái, “Nói đi soái ca, cậu lần đầu tiên lấy hoa về nuôi đó, người nào tặng đó? Tôi tò mò chết mất. Rốt cuộc có đẹp hay không?”

Lần này Ninh Nhất Tiêu cuối cùng cũng trả lời, ánh mắt sâu sa, giọng điệu bình tĩnh.

“Đẹp, vừa lòng chưa?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio