Tuần đầu tiên sau khi bắt đầu nghỉ hè bình thường hơn bao giờ hết, thầy Vương mở cuộc họp mấy lần đều dẫn Ninh Nhất Tiêu theo, sau đó lại gọi thêm một học sinh ngành điện tử, cùng một khóa với hắn, chỉ là không cùng lớp, tên là Phùng Trình.
Ninh Nhất Tiêu cảm thấy có hơi quen mắt nhưng nhất thời không hề nghĩ đến giống ai.
Tiểu tổ ba người trước đây biến thành hai người rồi lại khôi phục thành ba người, hình như có thay đổi nhưng lại hình như không có đổi, tất cả mọi người đều dần quen với sự biến mất của Tô Hồi, chỉ có mỗi Ninh Nhất Tiêu như mắc xương cá trong họng.
Trong mười bảy ngày mà Tô Hồi mất tích, Ninh Nhất Tiêu đã thử gọi điện cho cậu, gửi tin nhắn, nhưng tất cả đều chìm vào đáy biển.
Hắn có nỗi ám ảnh trước đó với sự biến mất đột ngột này, nhưng lại không thể làm gì được cả, chỉ có thể theo bản năng kiểm tra đi kiểm tra lại cuộc trò chuyện khá là trống không giữa hắn và Tô Hồi, trước khi ngủ sẽ nhìn chằm chằm trái tim của đồ chơi mèo con, thậm chí còn vào buổi tối sau khi kết thúc công việc dài dẳng vất vả, hắn dựa theo kí ức vượt đường xa xôi tìm được công xưởng màu hồng đó.
Không tìm thấy được cậu.
Cho đến ngày thứ mười tám, Ninh Nhất Tiêu sau khi làm việc xong phát hiện thấy cuộc gọi nhỡ từ Tô Hồi.
Lúc đó hắn đang viết chương trình trong phòng thí nghiệm mà điều hòa không hoạt động, trong lúc làm việc hắn thường sẽ quên mất thời gian, lúc nhớ tới mớ điện thoại ra mới phát hiện thấy, nhưng lúc gọi lại thì không bắt máy.
Đây cứ như là một trò đùa vậy, Ninh Nhất Tiêu nhìn màn hình cuộc gọi đến rõ ràng thật sự có hai chữ Tô Hồi, Trước cửa có một đàn chị học nghiên cứu, trước đó từng giao tiếp vài lần.
“Nhất Tiêu? Cậu ở đây à, chị còn tưởng cậu đi ăn rồi.” Đàn chị nói, “Bên ngoài có người tìm cậu đó, hình như là của khoa khác.”
“Tìm em sao?” Ninh Nhất Tiêu đứng dậy, “Là con trai phải không?”
Đàn chị cười cười, “Đúng vậy, chị còn tưởng là cậu đang ở kí túc xá nên chỉ hướng cho cậu ta đến kí túc xá bọn cậu, không ngờ tới giờ ăn rồi mà cậu vẫn còn đang làm việc.”
“Cảm ơn đàn chị.” Ninh Nhất Tiêu không nói nhiều thêm, cầm lấy điện thoại rồi rời đi.
Lúc ban đầu hắn còn hoài nghi, không chắc chắn đối phương liệu có phải người mà trong lòng hắn nghĩ đến hay không, nhưng dần dần bước chân càng nhanh, cuối cùng chạy theo con đường qua rừng cây đến kí túc xá, nhìn khắp nơi, may mắn sao Ninh Nhất Tiêu nhìn thấy được một bóng lưng trông như là Tô Hồi ở một tòa núi giả trong vườn hoa ở phía sau kí túc xá.
Hơi hơi bình tĩnh lại nhịp đập của mình, hắn giả vờ như bình tĩnh bước về phía Tô Hồi.
Lúc đến gần, Ninh Nhất Tiêu nghe thấy Tô Hồi đang nhỏ giọng ngân nga một khúc nhạc nhẹ nhàng khoan khoái nào đó.
Cậu ngồi xổm trước một bụi cây xanh mướt, mặc một cái áo màu xanh lam nước, đội một cái mũ vành nhỏ màu trắng. Ánh chiều tà chiếu rọi, tay của cậu nhẹ nhàng vuốt lên lá cây không thể bình thường hơn. Hạt bụi nhỏ bé đang nhảy múa, cả người Tô Hồi như tỏa ra ánh sáng.
Tiếng của bật lửa vang lên, vừa bật ra lại đóng lại, cứ lặp lại như vậy. Cậu đứng dậy, bên sườn mặt có khói trắng vây quanh.
Ninh Nhất Tiêu đứng phía sau Tô Hồi, muốn định hù cậu một cái nên chủ động mở lời, “Lâu rồi không gặp.”
Tô Hồi thật sự bị dọa giật mình, đầu vai co lại, đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt vốn đã to tròn giờ còn to hơn thế. Hình ảnh này làm cho Ninh Nhất Tiêu nghĩ đến con bướm màu xanh dưới lầu kí túc xá mà hắn thấy được mấy ngày trước.
“Lại len lén hút thuốc.” Ninh Nhất Tiêu cười nhẹ bước đến trước mặt cậu.
Giữa ngón trỏ và ngón giữa của Tô Hồi kẹp một cây thuốc lá dài, nhìn có vẻ là vừa mới đốt xong.
Cậu dựa vào núi giả, cậu nhất định phải dựa vào cái gì đó như trước đây, cứ giống như chỉ cần không có vật để chống đỡ thì cậu lập tức sẽ ngã xuống vậy.
“Em đã hút miếng nào đâu.” Tô Hồi nhìn lên, giọng cậu cứ như trẻ con vậy.
Cậu không ngờ tới Ninh Nhất Tiêu sẽ xuất hiện, nhìn chăm chú một lúc mới cảm thấy rất chân thực chứ không phải là ảo giác.
Cậu cảm thấy không thể thích ứng nổi, không biết có phải là bị nhốt quá lâu không, cậu không quen với ánh mặt trời chiếu sáng mỗi ngày như bình thường, hay là không quen với việc Ninh Nhất Tiêu xuất hiện trước mắt cậu như vậy, sự xuất hiện trùng hợp mà cậu không cần phải chờ đợi, sự xuất hiện mà cậu có thể tìm thấy được.
Tô Hồi chớp chớp mắt, không ngờ tới Ninh Nhất Tiêu sẽ đột nhiên đưa tay ra nhẹ nhàng lấy đi được cây thuốc lá trong tay cậu như thế.
Cậu tưởng rằng Ninh Nhất Tiêu sẽ vứt nó đi, cậu theo bản năng nói: “Lãng phí lắm đó.”
Không ngờ Ninh Nhất Tiêu thu tay lại thế mà tự mình ngậm cây thuốc lá, hít một ngụm rồi phả ra khói trắng. Động tác của hắn không hề xa lạ, nhìn có vẻ như không phải lần đầu hút.
Không tương xứng với dáng vẻ học sinh tốt của Ninh Nhất Tiêu chút nào.
“Còn có cả hạt thơm nữa à.” Ninh Nhất Tiêu cong khóe miệng lên trong khói mù.
Tô Hồi giống như có thể tưởng tượng được hình ảnh răng nanh của hắn cắn lên hạt thơm của thuốc lá.
“Hạt thơm thì làm sao?” Cậu nhìn lên.
Ninh Nhất Tiêu lấy cây thuốc lá xuống, kẹp trong kẽ tay, “Trẻ con mới thích có hạt thơm.”
“Vậy thì anh hút loại nào?” Tô Hồi hỏi.
Ninh Nhất Tiêu nhìn về phía xa xăm, giống như đang hồi tưởng về cái gì đó, rồi hắn lại nhìn hộp thuốc lá màu đen trong tay Tô Hồi, “Không phải loại đắt như Marlboro, là loại chỉ mấy tệ một hộp, màu trắng, hình như tên là Kiêu Tử.”
Tô Hồi cười, “Cái tên này nghe hơi lạ, nghe như tên của loại thuốc lá của con gái.”
“Đúng thật là không phải của tôi.” Ninh Nhất Tiêu trầm giọng nói, “Tôi trộm của mẹ tôi, bà thích giấu ở dưới gối đầu giường, mỗi lần tôi chỉ lấy một cây thôi, trí nhớ của bà không được tốt, không phát hiện ra.”
Tô Hồi rất nhạy cảm, cậu hình như phát hiện thấy gì đó trong đôi mắt rũ xuống của hắn.
“Có mùi như thế nào?”
“Mùi vỏ cam, nhạt lắm, và cả một chút mùi nấm mốc nữa, có lẽ là do bỏ đó quá lâu, mẹ tôi không nỡ lấy ra hút.” Ninh Nhất Tiêu giả vờ cười một cái, “À đúng rồi, đoạn thời gian này cậu đi đâu vậy, đến cả họp tổ cũng không đến.”
Hắn lại chuyển chủ đề câu chuyện đi như một con nhím gai vậy.
Tô Hồi nhẹ nhàng lấy đi cây thuốc lá trong tay hắn, tự mình hút một miếng, phá ra một vòng thuốc lá hình tròn cực tiêu chuẩn dưới ánh mặt trời.
“Em ở nhà.”
Ninh Nhất Tiêu nhìn lên, giống như hắn đang nói chỉ là vậy thôi sao?
Tô Hồi cười cười gật đầu.
Ninh Nhất Tiêu không hỏi nhiều thêm, điện thoại rung lên, hắn cúi đầu xem tin nhắn.
“Đã ăn cơm gì chưa?” Hắn vừa trả lời tin nhắn vừa hỏi, rất tùy ý.
“Ừm, ăn một ít rồi.”
Ninh Nhất Tiêu ngẩng đầu lên, vẫy vẫy điện thoại trong tay, “Chút nữa người của hội đọc sách xem phim sẽ tổ chức tụ họp ở sân vận động, có đi cùng không đây?”
Sắc trời dần tối, Tô Hồi dập cây thuốc lá, cười gật đầu, “Có.”
Hai người đi vai sát vai, đi xuyên qua con đường rừng. Ninh Nhất Tiêu phát hiện thấy tư thế đi đường của Tô Hồi có hơi không đúng lắm, trông như là đầu gối bị thương vậy, nhưng mà hắn không có nhiều lời, chỉ âm thầm đi cùng cậu đến sân vận động.
Màn đêm hạ xuống, bọn họ tới được nơi bãi cỏ, ở trung tâm đã vây thành một vòng tròn người, từ một vòng nhỏ dần rộng ra, ở giữa không biết là ai đặt ngọn đèn chiếu sáng ở đó, ánh đèn vàng vàng, cứ như là một bữa đốt lửa trại ban đêm mà không có lửa trại vậy.
Ninh Nhất Tiêu vừa bước tới đã bị người ta chú ý tới, mọi người đều dừng bước chân lại chào hỏi hắn.
Tô Hồi nhìn góc nghiêng của Ninh Nhất Tiêu, trong một lúc nào đó, hắn đã thu lại cái cảm giác mà khi chỉ có cậu và hắn ở riêng, đó là một cảm giác mà Tô Hồi không thể hình dung ra được.
Bây giờ hắn đổi thành một khuôn mặt tươi cười cực kì hòa đồng thân thiện, rất tự tin mà đối mặt với nhiều người như thế, và cả giọng nói không ngừng nghỉ của hắn.
Chỗ lợi hại của Ninh Nhất Tiêu nằm ở việc có thể thay đổi không tốn công sức chút nào.
“À đúng rồi, tôi dẫn có Tô Hồi đến đây.”
Ninh Nhất Tiêu đã ngồi xuống chỗ nhìn về phía Tô Hồi rồi lại giới thiệu cho những người khác.
Không ngờ tới có một cậu con trai đối phía xéo đối diện giơ tay lên, ánh đèn chiếu sáng khuôn mặt của cậu ta, “Là soái ca của ngành bọn này đó! Tô Hồi, mau tới đây ngồi đi!”
Tô Hồi nhìn đối phương một cái, sau đó lại theo bản năng nhìn Ninh Nhất Tiêu một cái nhưng mà cậu nhìn không hiểu biểu cảm bình lặng của hắn lúc này vậy nên cậu gật đầu mỉm cười bước đến bên những bạn học cùng ngành.
Cứ như vậy, hai người họ ngồi ở phía hai bên của vòng tròn, tâm tư ẩn giấu bên trong tiếng cười đùa của đám người.
Tô Hồi không hề quen biết cậu con trai ngồi bên cạnh, nhưng đối phương nói cậu ở trong học viện của bọn họ rất có tiếng, cậu nghĩ chắc không phải là tiếng tốt gì nên chỉ cười đối phó bước qua đó.
May mà đối phương vui tính, chỉ mấy câu trêu chọc người hướng dẫn đã thành công chọc cười Tô Hồi.
Tô Hồi là một người lắng nghe rất đúng chức, lúc cậu nghe người khác nói sẽ không nhịn được mà ôm đầu gối, nghiêng đầu, đôi mắt sáng trong, lộ ra biểu cảm vừa nghiêm túc vừa đáng yêu.
Những điều này đều được Ninh Nhất Tiêu nhìn thấy, cho dù hắn cũng đang cười đùa nói chuyện với những người khác.
Một cô gái dáng người cao cao tới muộn, trong tay ôm một thùng giấy lớn trông có vẻ cực kì tốn sức.
Tô Hồi nhìn thấy Ninh Nhất Tiêu đứng dậy giúp bạn nữ, hắn ôm lấy cái thùng rồi lại nghe thấy một cô gái ở bên cạnh bọn họ la lớn “Tốt quá đi có anh đào để ăn rồi”, sau đó cậu lại nhìn thấy đường cơ bắp săn lại của cánh tay Ninh Nhất Tiêu do dùng sức.
Tô Hồi nhìn quang chỗ khác, nhìn về phía cái đèn chiếu sáng, dưới cái nhìn thẳng vào đèn như vậy cậu sinh ra những ảo giác.
Mẹ của cô gái đó gửi đến cho cô hai thùng anh đào, cô rất hào phóng mà đem một thùng đến cho mọi người. Anh đào tươi ngon mới hái từ trên cây xuống, còn mang theo không ít những lá cây, phân phát xuống mỗi người đều nhận được một cành nhỏ.
“Quả anh đào to quá nè.”
“Ừ! Ngọt thật đấy, cảm ơn Diệu Diệu nhé!”
“Không cần cảm ơn, ăn nhiều lên!”
Ninh Nhất Tiêu nghe thấy những người xung quanh nói chuyện thỉnh thoảng cũng sẽ xen vào mấy câu, mọi người bắt đầu thảo luận xem tiếp đó sẽ chơi trò gì, lúc thành viên trong tổ ở bên cạnh hỏi ý kiến của hắn, Ninh Nhất Tiêu cũng chỉ nói một câu: “Đừng thái quá là được, hay để mấy bạn nữ đề ra đi.”
“Không thì chơi truth or dare đi?”
“Hay là chơi bốn người năm chân? Thua thì……biểu diễn tài nghệ cho mọi người xem!”
“Trò gì phèn vậy!”
“Nhưng mà lúc chơi thì chắc sẽ vui lắm, tin tôi đi!”
“Những mà không có tài lẻ gì thì phải làm sao đây?”
“Vậy…vậy thì kể một câu chuyện mà mình ấn tượng nhất đi được không?”
Mọi người cứ xôn xao bàn tán, không một lúc, Ninh Nhất Tiêu quay đầu lại nhạy cảm phát hiện thấy Tô Hồi đã mất tăm.
“Nhất Tiêu này, tớ vừa nãy đi viết giấy bốc thăm, giờ cậu chọn một cái đi.” Bạn nữ ở bên cạnh đưa một đống cuộn giấy cho hắn.
“Tôi đi gọi điện thoại trước một cái đã.” Ninh Nhất Tiêu đứng dậy, rời khỏi đám người.
Dựa theo trực giác, hắn đi tìm khắp nơi, giữa đường đi ngang qua tiệm thuốc cửa trường vào đó mua vài thứ, cuối cùng lại nhìn thấy cậu ngồi dưới đình mát trong bóng tối ở phía sau rặng hoa Lăng Tiêu được ráng đỏ nhuốm đỏ.
Tô Hồi ngồi ngẩn người ở trong đình, cong lưng xuống như đang nói chuyện với ai đó, giọng nói nhẹ nhàng.
“Ta đối với mi tốt lắm mà, mi đừng có sợ ta, ta không phải người xấu……”
Ninh Nhất Tiêu từng bước đến gần, nghe được rõ ràng hơn, cũng thấy được rõ ràng hơn nụ cười dịu dàng trên mặt cậu.
Hóa ra cậu đang cúi người trước một chú chó lang thang, đưa tay sờ lên đầu của nó.
“Lần trước cũng là mi đứng không, còn nhớ ta không đấy?”
“Mi hôm nay sống có tốt không? Đói không, chỗ ta có anh đào này.” Tô Hồi nói xong, lấy ra hai quả anh đào trong túi, dùng tay tách đôi nó rồi bỏ hạt đi rồi đưa cho chú chó.
Nhưng đối phương hình như không hề hứng thú gì với trái cây, chỉ ngửi một cái rồi lắc đuôi lùi xuống.
Tô Hồi lại thử thêm vài lần, chó con đều không tiếp nhận, chỉ đành nhét vào trong miệng, “……Quả này có hơi chua.”
Nhìn thấy sống mũi cau lại do chua của cậu, Ninh Nhất Tiêu cảm thấy cực kì dễ thương, không để ý thấy Tô Hồi đã ngẩng đầu lên vừa đúng lúc phát hiện ra bản thân đang “nhìn lén” từ rất lâu.
Bị bắt tại trận, Ninh Nhất Tiêu còn giả vờ như không có chuyện gì mà bước tới, kéo dây liễu rũ xuống ra bước vào trong đình, “Sao lại lén chuồn đi thế?”
Tô Hồi rất thật thà nói, “Bạn học đó cứ mãi hỏi em vì sao lại không đi học.”
“Cậu không muốn trả lời?” Ninh Nhất Tiêu hỏi.
“Em còn chưa nghĩ ra cái cớ nào hết.” Tô Hồi lại bỏ thêm một quá anh đào vào trong miệng, nhai chầm chậm nhưng tâm trạng có vẻ không tồi, “Thuốc uống nhiều quá đầu không hoạt động nổi.”
Ninh Nhất Tiêu nhìn con bệnh trước mặt mình, ánh đèn đường bên ngoài đình mát chiếu vào, chiếu sáng khóe miệng và đầu ngón tay dính phải nước của quả anh đào màu đỏ, cảm giác như ngọt lắm.
Tiếng hát truyền tới từ phía không xa đó, là giọng hát chay rất dễ nghe, lời bài hát hòa vào trong gió đêm, chỉ có thể nghe thấy vài câu chữ liên quan đến tình yêu mơ hồ, giống như đang nói lời yêu, nhưng lại hình như không phải, mập mờ không rõ.
“Bọn họ đang chơi trò chơi, người thua phải biểu diễn tiết mục hoặc là kể một chuyện mà mình ấn tượng sâu sắc, nhìn có vẽ như đã có người thua cuộc rồi.” Ninh Nhất Tiêu nói xong, đến bên cạnh Tô Hồi ngồi xuống.
Tô Hồi quay đầu lại cười, “Chơi trò gì thế?”
“Bốn người năm chân?” Ninh Nhất Tiêu không quá rõ bọn họ cuối cùng quyết định chơi trò nào, “Hoặc là những trò chơi đại loại thế.”
So với chen chúc với đám người, Tô Hồi vẫn thích lúc mình biến mất trong biển người được người kahcs phát hiện thấy, mà khi người nào là Ninh Nhất Tiêu thì cảm giác vui mừng càng nhiều hơn.
Cậu nở nụ cười, nghiêng đầu nói với Ninh Nhất Tiêu: “Bọn mình chỉ có hai người mà thôi, không thì mình chơi xù xì đi.”
Ninh Nhất Tiêu gật đầu đồng ý, chỉ là nghĩ tới trò chơi này còn kết thúc nhanh hơn tưởng tượng của hắn. Vừa mới ra búa xong đã nhìn thấy Tô Hồi hưng phấn ra kéo.
Sắc mặt của Tô Hồi thay đổi, giống như một bông hoa nhỏ nhanh chóng héo đi. Ninh Nhất Tiêu cười thành tiếng, “Ba trận thắng hai nhé.”
Cậu lập tức gật đầu, hơn nữa còn nói: “Vận may của em trước giờ đều không quá tốt.”
Nghe như đang tự tìm bậc thang xuống cho mình, nhưng khi Ninh Nhất Tiêu lần thứ hai định nhường cậu ra búa thì Tô Hồi lại lần nữa chọn ra kéo, hắn không thể không tin những gì cậu nói.
Thua liên tục hai ván, không còn nước quay đầu, Tô Hồi có hơi tự buông bỏ bản thân mà dựa lên ghế dài, “Biết mà, em biết ngay mà.”
“Vậy có phải cậu cũng phải chấp nhận hình phạt không?” Ninh Nhất Tiêu nhướn mày, “Biểu diễn tài lẻ đi.”
Tô Hồi im lặng một lúc đột nhiên cười rộ lên.
“Cười cái gì?” Ninh Nhất Tiêu nhìn đánh giá cậu.
Tô Hồi đứng dậy sấn tới gần, “Em nhớ đến em thật sự có một tài lẻ này.” Nói xong, cậu lai lấy từ trong túi ra một quả anh đào nhưng không có ăn mà lại hái cuống quả xuống.
“Em biết thắt nút cho cuống quả anh đào.” Tô Hồi bỏ cuống quả anh đào vào trong miệng, nói không rõ chữ, “Dùng lưỡi nha.”
Nói xong, cậu ngậm môi lại.
Ninh Nhất Tiêu không đúng lúc mà nớ tới cậu từng bày khuyên lưỡi ra trước đó. Nhớ tới lúc nãy cậu cắn quả anh đào bị dính nước quả, cũng liên tưởng đến khoang miệng mềm mại và vòm miệng, hàm răng trắng sáng, đầu lưỡi cuộn lại và cái lỗ khuyên ở trên lưỡi.
Hắn đột nhiên rất muốn biết lúc chạm vào thì sẽ thế nào, lúc đeo khuyên lưỡi hoặc không đeo khuyên, lúc dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lại, hoặc là đưa vào trong.
“Được rồi này.”
Giọng nói không rõ kéo lại dòng suy tư của Ninh Nhất Tiêu.
Trong lúc hắn ngẩn người, Tô Hồi đã hoàn thành xong “biểu diễn tài lẻ” của cậu, cực kì hài lòng mà nhả cuống quả anh đào ra lòng bàn tay, đưa đến trước mắt Ninh Nhất Tiêu, “Nhìn nè.”
Cuống anh đào cong lại bị thắt lại trong lòng bàn tay, hình dáng như cung tên trái tim mà cupid bn ra.
Giọng nói của Tô Hồi còn dịu nhẹ hơn cả gió đêm hạ, giống như hoa Lăng Tiêu sắp tới mùa, rơi vào trong trái tim Ninh Nhất Tiêu, “Tài nghệ này được không? Có phải đỉnh lắm không?”
Ninh Nhất Tiêu dùng nụ cười che lấp con tim khó có thể bình tĩnh được của bản thân và cả tàn ảnh diễm lệ xua không tan trong đầu hắn.
“Quá là đỉnh.”