Tô Hồi nhận được email mời cậu tham gia hội thảo nghiên cứu học thuật năm nay của thầy Vương, ngày tháng , địa điểm là ở New York, Mỹ.
Cậu lâu lắm rồi mới cảm thấy vui lên, hơn nữa còn ngay lập tức chia sẻ với người nhà, nhưng mà câu trả lời cậu nhận được lại không được tốt lắm.
Quý Á Nam cho rằng trạng thái bây giờ của cậu không hợp để ra nước ngoài, hơn nữa bà vào ngày đó cũng có một cuộc họp thương thảo, không thể đi theo với cậu được.
Quý Thái Lữ thì tỏ rõ thái độ ngay trên bàn ăn, “Không cần thiết phải đi, dù gì thì cũng không phải là hội nghị gì quan trọng, cậu nếu mà muốn thảo luận nghiên cứu, tôi có thể mời chuyên gia kinh tế đến mở cuộc họp ngắn cho cậu.”
“Ông ngoại.” Tô Hồi không thể hiểu nổi, “Con muốn đi không phải là vì nó quan trọng, mà là mỗi lần con có một cơ hội như vậy cuối cùng cũng đều không đi được, lúc nào cũng có các kiểu lí do, không thể để cho con thử một lần hay sao? Con cũng không thể cả đời bị nhốt lại trong cái thành phố này.”
Sắc mặt Quý Thái Lữ nghiêm trọng, Từ Trị ở bên cạnh múc canh cho ông, cười nói: “Thật ra Tiểu Hồi nói cũng có lí, trẻ con mà, cứ thích muốn đi ra bên ngoài ngắm nhìn thế giới.
Nhưng mà trị an ở Mỹ không tốt, trạng thái tinh thần của Tiểu Hồi cũng không quá ổn định, nếu như thật sự muốn đi thì chúng ta có cần đánh tiếng trước với đại sứ quán bên đó không?”
Quý Thái Lữ không phải là không biết đại sứ quán sống ở Mỹ, nhưng mà vừa nghe đến việc phải nhờ vả người ngoài thì càng phản đối thêm, “Chuyện này không cần phải thương lượng gì hết, ăn cơm.”
Bà ngoại của Tô Hồi gắp rau cho Quý Thái Lữ, “Tôi ngược lại thì cảm thấy Tô Hồi có thể đi thử xem, nó dạo này ngoan lắm, dặn dò thêm vài câu thì đứa trẻ nó sẽ nhớ thôi.”
Tô Hồi lập tức gật đầu, đi ra đằng sau ôm bà lại, cậu vui lắm: “Cảm ơn bà ngoại!”
“Ăn cơm đàng hoàng, thành cái thể thống gì nữa.”
“Đừng nghiêm túc vậy mà, ở đây cũng đâu có người ngoài.” Bà ngoại vỗ vỗ cái tay của Tô Hồi, giọng bà dịu dàng, “Dây đàn của mọi người căng quá, làm gì có nhiều vấn đề vậy chứ. Nếu thật sự không yên tâm thì có thể cho nó thêm vài người bảo vệ, có chuyện gì thì cũng có người chú ý tới. Hoặc là bà đi cùng với Tô Hồi nhà chúng ta đi?”
“Không cần đâu bà ngoại, con làm được mà, bà cũng bận việc lắm.” Tô Hồi nồi vào lại vị trí của mình, “Đây là hoạt động tập thể, con sẽ không chạy lung tung đâu, đảm bảo sẽ về nhà an toàn.”
Dưới sự giúp đỡ của bà ngoại, chuyện Tô Hồi muốn đi hội thảo nghiên cứu cuối cùng cũng được sự cho phép của ông ngoại, cho dù bọn họ sẽ sắp người đi theo, vẫn thua một bậc so với trong tưởng tượng của cậu nhưng mà ít nhất thì đó vẫn là một bước tiến lớn.
Vì bước tiến này, Tô Hồi mơ ước rất nhiều đối với tương lai, ví dụ như cậu có thể giành được suất du học ở nước ngoài, có thể học ngành mà cậu muốn học, hay là có thể được gặp người mà cậu muốn gặp bất cứ lúc nào.
Hưng phấn và vui vẻ khống chế đại não của cậu, cứ như là xảy ra chuyện tốt gì to tát lắm, Tô Hồi nhịn không được hm muốn được chia sẻ của mình, mà Ninh Nhất Tiêu lại là con đường duy nhất nối cậu với thế giới này, chỉ cần nói với hắn thì cậu sẽ hạnh phúc như là được cả thế giới hiểu được vậy.
Tô Hồi liên tục gửi rất nhiều tin nhắn.
[Mèo con: Ninh Nhất Tiêu, em có thể đi tham giao hội thảo nghiên cứu được rồi!!!]
[Mèo con: Là bà ngoại giúp đỡ em đó, em yêu bà quá đi, bà là bà ngoại tốt nhất trên thế giới này]
[Mèo con: Không biết là sẽ sắp xếp chỗ ở thế nào nhỉ, nếu như được thì em muốn ở chung một phòng với anh, được không anh?]
[Mèo con: Anh đã cân nhắc xong cần mang những gì đi chưa?]
[Mèo con: Sao anh không để ý em thế? Có phải là em phiền lắm không.]
[Mèo con: Em muốn đi tìm anh, nếu như năm phút sau anh không từ chối em, em sẽ coi như là anh đã đồng ý.]
Cậu gửi một cái meme mèo con lăn lộn, mình vào đồng hồ chờ đợi câu trả lời của Ninh Nhất Tiêu.
Như cậu nghĩ tới, Ninh Nhất Tiêu không có đưa ra câu trả lời từ chối nào trong năm phút đó, vậy nên Tô Hồi thu dọn đồ đạc, cậu không ra ngoài từ cửa chính mà là từ phòng mình đi vào vườn hoa phía sau, rồi rời khỏi nhà từ cửa nhỏ của vườn hoa.
Cậu gửi cho mẹ cậu một tin nhắn, nói với bà rằng mình đi đến nhà sách, sẽ trở về nhà nhanh thôi.
Từ lần chia xa ở căn cứ bí mật nọ, cậu đã thu hoạch được địa điểm thực tập từ trong lời của Ninh Nhất Tiêu, ở ngay thôn Trung Quan, Tô Hồi vẫy một chiếc xe rồi chui vào trong, trong lòng tràn trề mong đợi, nghiêng mặt nhìn mặt trời đang dần dần lặn xuống bên ngoài cửa kính của xe.
Thực tế, cậu cũng không biết tìm Ninh Nhất Tiêu để làm cái gì, chỉ là bị một cảm xúc muốn gặp hắn chi phối. Cậu trong giai đoạn hưng cảm sẽ không cảm thấy thất bại, cho dù là khi xe đã lái đến dưới tòa công ty rồi mà vẫn chưa nhận được câu trả lời của Ninh Nhất Tiêu thì Tô Hồi vẫn không cảm thấy thất vọng.
Cậu thấy rất mới mẻ mà đi tới gần tòa nhà, thiết bị quẹt thẻ cản lại đường của cậu, bảo vệ ở cạnh đó bước lên trước hỏi, “Cậu đi làm ở đây sao?”
Tô Hồi lắc đầu, “Tôi đến tìm một người, anh ấy đi làm ở đây.”
Bảo vệ không hề chấp nhận lí do này của cậu, “Nơi này của chúng tôi không thể tùy tiện vào, cậu gọi điện bảo cậu ta xuống đi.”
Tô Hồi đứng tại chỗ nghĩ một lát.
Hay là đừng có làm phiền Ninh Nhất Tiêu thì tốt hơn, nói không chừng anh ấy sẽ nhanh chóng tan làm thôi.
“Bọn họ khi nào tan làm vậy?”
“Cái đó nói không chắc, người trẻ tuổi bây giờ có khi tăng ca tới mười hai giờ cũng có.” Bảo vệ nói rất chắc chắn.
Mười hai giờ?
Tô Hồi nhìn đồng hồ, bây giờ mới sáu giờ thôi.
“Vậy tôi đứng ở ngoài đợi vậy.”
Bảo vệ nhìn thấy dáng vẻ rời đi vui vẻ đến thế của cậu, ông bước về lại cương vị của mình, nói chuyện với vị đồng nghiệp kia, “Thanh niên bây giờ tốt thật đấy, mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc, cũng không biết đang vui cái gì nữa.”
Nhiệt độ bên ngoài rất cao, may mà Tô Hồi tìm được một nơi có tán cây tuyệt vời bên ngoài tòa lầu để chờ hắn.
Cây này hình như là cây hòe, cây phát triển không quá cao, hoặc có thể là bị vây khốn lại trong một cái bồn cây tròn tròn. Kch thích của bồn cây này trông có vẻ là ước lượng theo chiều cao của cây, nhưng cây lẽ nào sẽ không tiếp tục lớn sao?
Nếu lớn hơn tí nữa thì sẽ làm sao?
Một đứa trẻ chạy tới đây, đụng vào lưng của Tô Hồi, cắt ngang dòng suy nghĩ ngổn ngang của cậu.
Tô Hồi quay người lại thì bạn nhỏ nọ đã chạy xa, còn lớn tiếng nói một câu “Xin lỗi” với cậu, sau đó lại tụ họp lại với một đám các bạn nhỏ, bọn họ cùng nhau nói chuyện, chơi ném đĩa và trượt ván, giống như những chú cún con rất hoạt bát.
Tô Hồi ngồi một mình dưới tán cây, trả lời nhẹ nhàng “Không sao”, sau đó cậu mở một cuốn sách ra.
Cậu thường phải đem theo một cuốn sách, như vậy có thể khiến cho lực chú ý của cậu trong giai đoạn này nâng cao, có thể im lặng làm một chuyện gì đó chứ không phải là đối với mỗi một chuyện xảy ra đều sẽ giữ một thái độ tò mò quá nhiều.
Trời tối đi, tốc độ ráng chiều biến mất quá nhanh, nhanh như một mảnh vải nhung màu xanh đen che lại bóng đèn màu cam vậy.
Ngồi trên bồn hoa, Tô Hồi cứ cách một tiếng lại ngẩng đầu lên, nhìn xem Ninh Nhất Tiêu đã tan làm chưa.
Nhưng cậu mãi vẫn không đợi được, cũng không thấy tin nhắn trả lời của Ninh Nhất Tiêu. Cảm giác lo lắng trào lên lồng ngực. Tô Hồi cảm thấy mình như là một con nhện đang bị bệnh, cơ thể không nghe kiểm soát, không ngừng phun ra những sợi tơ trắng, nhưng mục tiêu tấn công lại là bản thân mình, từng chút một bao bộc bản thân lại.
Chắc là sẽ không có chuyện gì đây, Ninh Nhất Tiêu sẽ xảy ra chuyện gì được chứ?
Vào lúc sắp bị tơ nhện bao bọc hoàn toàn lại thì điện thoại lại rung lên vài tiếng.
[Ninh Nhất Tiêu: Cậu tới rồi à? Thật xin lỗi, tôi nãy giờ đang bận họp, điện thoại để trên bàn làm việc, không có nhìn thấy, hơn nữa bây giờ tôi đang tăng ca.]
[Ninh Nhất Tiêu: Cậu về nhà đi, tối quá không an toàn.]
Cái đáp án này đương nhiên không phải là điều Tô Hồi muốn.
Cậu tự buông bỏ bản thân mà chôn mình trong tơ nhện tưởng tượng ra, cậu không trả lời lại, không nhúc nhích gì cả, vẫn nhìn về cánh cửa lớn của tòa lầu.
Sau đó cậu lại nhận được tin nhắn mới nhưng không mở ra xem.
Cũng không biết là đợi tới mấy giờ rồi, trẻ con xung quanh đều về nhà hết, bên ngoài trở nên vắng lạnh, Tô Hồi cảm thấy khát nước, cậu đi tới cửa hàng tiện lợi phía đối diện đường mua một ly nước, lúc chờ thanh toán trùng hợp lại nhìn thấy Ninh Nhất Tiêu bước ra khỏi tòa nhà.
Cậu gọi một tiếng, giọng không lớn lắm, Ninh Nhất Tiêu có vẻ không nghe thấy. Tô Hồi cầm được nước rồi liền đi tìm hắn, nhưng đèn đỏ lại cản cậu lại.
Ninh Nhất Tiêu trông hơi gấp gáp, bước chân rất nhanh, hắn không đi trên đường lớn, sau khi ra khỏi cửa liền quẹo phải, Tô Hồi muốn biết có phải hắn vội chờ xe buýt không, nhưng mà còn chưa đợi đến khi hắn đi tới bến xe thì đã bị ba gã đàn ông chặn lại.
Bọn họ chừng khoảng bốn mươi tuổi, đang tuổi tráng niên, màu da ngăm đen, một người trong đó xăm đầy cánh tay. Cảm giác không đúng lắm, Tô Hồi nhân dịp đèn xanh liền chạy qua đường đi bộ, dòng người tản đi, Ninh Nhất Tiêu và bọn họ đều biến mất.
Đi tìm xung quanh suốt, Tô Hồi chạy từ tòa nhà đến trạm xe buýt đều không có nhìn thấy người đâu, cho tới khi cậu chạy tới một khu đất đang xây dựng kiến trúc gần đó, cậu nhìn thấy bóng dáng của Ninh Nhất Tiêu ở trong con hẻm.
Hắn đang đánh nhau, bị người vây quanh lại, Tô Hồi tận mắt nhìn thấy một gã đàn ông trong đó đấm một cái thật mạnh sang.
Tình huống gấp trước mắt, cậu lập tức hét lớn, “Các ngươi đang làm gì?” Tô Hồi lấy điện thoại ra, đặt ở bên tai, “Phải là cảnh sát không? Ở đây có người quần ẩu, các chú mau đến đây đi.” Cậu nhanh chóng báo địa chỉ ra, mấy gã đàn ông cách đó không xa đã dừng tay lại, gã vừa nãy đánh hăng nhất đi về phía Tô Hồi.
“Mày lo chuyện bao đồng làm gì!”
Tô Hồi lùi về sau một bước, may mà hai gã khác kéo tay tên xăm khắp cánh tay lại, nói câu đại loại như “Bỏ đi, cũng đã báo cảnh sát rồi, cứ bỏ đi trước đi.”
Gã đàn ông nhổ một bãi nước miếng, “Con mẹ mày, lắm chuyện vãi.”
Lúc đi ngang qua Ninh Nhất Tiêu, gã cười một tiếng, “Thằng áo trắng, bọn tao nói rồi mày đừng có quên, kéo thêm mấy ngày nữa bọn tao chỉ đành kéo đến công ty của mày thôi. Mày cũng đã vào được công ty tốt đến vậy rồi chắc cũng không thiếu chút tiền này nhỉ.”
(white-collar worker: Nhân viên cổ cồn trắng là một khái niệm được hình thành tại Việt Nam từ thời Pháp thuộc. Ở thời kỳ này những công nhân lao động chân tay được gọi là col-bleu, còn những viên chức văn phòng thì gọi là col-blanc.)
Chửi xong, ba ga nọ đều rời đi từ đầu khác của hẻm nhỏ.
Sau khi chắc chắn bọn họ sẽ không quay lại, Tô Hồi mới thả lỏng ra, nhịp tim cậu đập rất nhanh, sức lực cả người đều đi hết, cậu nhìn về phía Ninh Nhất Tiêu dựa vào tường, cậu cầm điện thoại đi từng bước về phía hắn.
Khóe miệng của Ninh Nhất Tiêu đã rướm máu, nhìn có vẻ lem nhem hơn bình thường rất nhiều, hắn hơi cúi đầu xuống, dùng tay lau đi vết máu, hắn không nhìn vào đôi mắt của Tô Hồi, “Tôi không phải đã bảo cậu về nhà trước đi rồi à.”
Khóe miệng của Tô Hồi hơi động, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra, nghiêng đầu nhìn mặt của Ninh Nhất Tiêu, phát hiện thấy gò má của hắn cũng bị thương, vậy nên cậu kéo cổ tay hắn đi ra ngoài.
“Làm gì vậy?”
“Ở chỗ đó có tiệm thuốc.”
Tô Hồi lớn thế này chỉ mới thấy hai lần đánh nhau, một lần là vào năm cấp hai, trên đường tan học cậu ngồi lên xe ô tô, ở gần trường đường rất tắc, qua cửa xe cậu nhìn thấy được trong con hẻm có đám con trai đang đánh nhau, áo khoác đồng phục rơi xuống đất, bị dẫm lên rất dơ.
Lần thứ hai thì chính là lần này, cậu tự mình tham dự vào.
Tô Hồi sau đó mới cảm thấy sợ hãi, nhanh tay nhanh chân đi mua vải bông và hydrogen peroxide để khử trùng, nhưng vừa trả tiền xong quay đầu lại phát hiện ra Ninh Nhất Tiêu không hề ở tiệm thuốc.
Tưởng là hắn đang đợi bên ngoài, Tô Hồi nhanh chóng bước ra ngoài nhưng ở cửa cũng không có.
Con tim cậu sắp nhảy ra ngoài, một sự xao động không khống chế được khiến cho suy nghĩ của cậu rối một cục lên. Tô Hồi bất lực nhìn túi thuốc, tay kia lấy điện thoại ra, mắt nhìn bốn hướng tìm kiếm bóng dáng của Ninh Nhất Tiêu khắp nơi trên con đường.
Ninh Nhất Tiêu trốn ở sau tấm biển của trạm xe buýt phía không xa.
Lúc đi làm, hắn không ngừng nhận được những tin nhắn quấy tối của người đòi nợ, thật sự không còn cách nào chỉ đành tắt máy, lúc vừa mở mắt lên, tin nhắn cuộn ra, hắn vốn cảm thấy ghét bỏ cho đến khi nhìn thấy tin nhắn của Tô Hồi.
Hắn đương nhiên là muốn gặp cậu, tốt nhất là ngay lập tức xuống lầu. Nhưng hắn không biết được có người theo dõi bản thân mình không.
Tô Hồi không giống hắn, cậu nên được bảo vệ, không nên chịu bất cứ tổn thương nào.
Điện thoại cứ rung mãi, Ninh Nhất Tiêu đứng ở phía không nhìn Tô Hồi đang sốt sắng như là một chú mèo con bị bỏ rơi.
Giống như là giây sau mà hắn còn chưa xuất hiện thì cậu sẽ bị stress, sẽ cảm thấy buồn. Ninh Nhất Tiêu biết đây chỉ là một tưởng tượng không có căn cứ, nhưng hắn vẫn không nỡ lòng nào, tự bước ra.
Hắn tiếp cạn Tô Hồi từ phía sau, trầm giọng gọi tên của cậu.
Tô Hồi giật mình, quay đầu nhìn hắn, tay theo bản năng mà bắt lấy cổ tay của hắn.
“Anh đi đâu thế? Làm em lo lắng chết mất, em còn tưởng là anh lại bị bọn họ bắt đi mất.”
“Tôi đi mua mấy thứ khác một chút.” Ninh Nhất Tiêu tùy tiện bịa ra một lời nói dối.
Lời nói dối hậu đậu như thế, mà Tô Hồi lại vì sốt sáng nên không chút nghi ngờ, “Vậy anh phải nói với em chứ, em lo lắng đấy.”
Cậu thở dài một hơi rồi lại hít vào, Ninh Nhất Tiêu cảm thấy rất đáng yêu.
Tô Hồi dẫn hắn đi đến một cái ghế dài ngoài trời trước cửa một tiệm hàng, trong lúc đó cái tay nắm lấy cố tay hắn chưa từng buông ra, cho đến khi xác nhận Ninh Nhất Tiêu đã ngồi xuống, cậu mới lấy hydrogen peroxide và cây tăm bông ra khử khuẩn cho hắn.
“Để tôi tự làm.” Ninh Nhất Tiêu nói.
Tô Hồi lắc đầu, “Anh không nhìn thấy, để em làm cho, em biết làm mà.”
“Có thể hơi đau một chút.” Tô Hồi cẩn thận đưa cây tăm bông tới gần, chạm nhẹ lên khóe miệng của Ninh Nhất Tiêu, đến cả lời dò hỏi những bất giác trở nên nhẹ bẫng, “Đau lắm không?”
Ninh Nhất Tiêu nhìn giọt mồ hôi trên đầu mũi của cậu, “Có nói lớn tiếng cũng không đụng tới vết thương.”
Tô Hồi cau mày một cái, hắng giọng, “Em thấy có lẽ anh không đau chút nào.”
Cậu im lặng giúp hắn xử lí vết thương, động tác tuy có chút không quen tay nhưng mà rất nghiêm túc, từ đầu tới cuối không hỏi quá nhiều, ví dụ như vì sao lại bị đánh, người đánh anh là ai.
Ninh Nhất Tiêu biết là cậu thông minh, sự thông minh của cậu sẽ được vận dụng khôn khéo vào mỗi một chi tiết, hoặc có thể là biết được sợi dây liên kết hai người bọn họ lại rất mỏng manh nên có thể không chạm tới liền không chạm vào.
Nếu như những chuyện hôm nay không có bị Tô Hồi tận mắt nhìn thấy thì cậu cũng vẫn sẽ cẩn thận duy trì mối quan hệ này như thế.
Nhưng mà nó đa không thể nào giấu được nữa.
“Mấy người vừa rời là người đòi nợ của tôi.” Ninh Nhất Tiêu trầm giọng mở miệng.
Tô Hồi dường như không hề quan tâm, chỉ nhẹ nhàng ừm một tiếng, cậu không nói câu nào, chỉ giơ tay lên dán vết thương lại.
“Nhà của tôi nợ rất nhiều tiền.” Ninh Nhất Tiêu không chút che giấu, hắn giãi bày một cách rất bình tĩnh cũng rất lạnh nhạt, “Nói một cách chính xác thì là người chồng của mẹ tôi sau đó mắc nợ, nợ rất nhiều tiền, trả thế nào cũng trả không hết.”
“Sau này bọn họ mất tích, người đòi nợ liền tìm đến tôi. Lúc ban đầu còn đứng canh ở xung quanh trường, mỗi tháng đều sẽ xuất hiện một hai lần, nếu như không cho tiền đúng hắn thì đến cả đại học tôi cũng không cách nào học xong một cách thuận lợi. Bây giờ tôi ra ngoài thực tập, bọn họ liền có một vị trí đứng canh mới.”
Hắn rất ít khi nói nhiều lời đến vậy.
Phản ứng đầu tiên của Tô Hồi có hơi lệch trọng tâm.
Ninh Nhất Tiêu không nói nữa. Tô Hồi nghĩ một lát rồi tiếp tục xử lí vết thương, “Vậy…anh có bằng lòng để em giúp anh không?”
“Ý tôi không phải như thế.”
Ninh Nhất Tiêu nắm cổ tay của cậu lại kéo ra, hắn nhìn vào đôi mắt của Tô Hồi. Tô Hồi không thể hiểu được ánh mắt của hắn.
Giọng của Ninh Nhất Tiêu rất trầm, cứ như là đang hết sức kìm nén lại gì đó, đến cả sức nắm cổ tay cậu cũng rất nhỏ.
“Ý tôi nói, Tô Hồi, cậu rất tốt, đừng quan hệ quá gần với loại người như tôi.”
Tô Hồi chỉ nhìn chăm chú vào hắn, rất im ắng, ánh mắt cậu ngập sương, mang theo một sự dịu nhẹ của con nít và ngây thơ.
Từ ban đầu bọn họ đã không phải là người của một thế giới, nếu như không phải mỗi một lần trùng hợp gặp được nhau thì có thể cả đời cũng không có điểm giao nhau nào. Tô Hồi có một cuộc đời thuận lợi, sạch sẽ, cậu nên có một cuộc sống không lo không nghĩ.
Chỉ mười mấy giây ngắn ngủi mà dài như cả một năm, Ninh Nhất Tiêu buông tay cậu ra, muốn để cho cậu tự do rời đi như bình thường vậy.
Nhưng Tô Hồi không định rời đi, cậu chỉ nhẹ nhàng mở lời, trong giọng có một chút ủy khuất.
“Cũng đâu có gần lắm đâu, chỉ là muốn gặp mặt một cái thôi cũng không được sao?”
Tác giả có lời muốn nói:
Sao lại không được chứ! Nhất định phải được.