Tô Hồi cả tối đó ngủ không ngon, cậu cảm thấy rất nóng, mơ mơ hồ hồ vào một giấc mơ, mơ thấy Ninh Nhất Tiêu biến mất, có tìm thế nào cũng tìm không thấy.
Cuộc tình của cậu mới bắt đầu, chỉ vừa kéo dài một ngày mà thôi mà đã bắt đầu sợ hãi mất đi, sau khi tỉnh dậy cậu cho rằng đây không phải là một điềm báo tốt. Mở mắt ra, cậu chỉ lộ nửa cái đầu từ trong chăn ra, Tô Hồi theo bản năng đi tìm hắn.
“Ninh Nhất Tiêu?”
Cậu sau đó mới nhận ra giọng của mình rất khàn, hắng giọng một cái thì càng khó chịu hơn.
“Nằm im đó đi.” Ninh Nhất Tiêu bước tới, mang theo một cái bát sứ, thứ này ở Mỹ không thường thấy.
Tô Hồi muốn nói chuyện, nhưng mà đầu cậu quá choáng váng, cổ họng cũng đau, xương cốt cả người đều đau âm ỉ.
Nhưng cậu rõ ràng là chưa làm gì hết mà.
“Em sốt rồi.” Ninh Nhất Tiêu đặt bát sứ lên tủ đầu giường rồi lại lấy khăn ướt vắt khô bọc đó lại, đặt lên trán Tô Hồi, “Anh sáng nay gọi em không dậy mới phát hiện ra. Mới ra tí đó thôi mà đã bị bệnh rồi, em thật sự là……”
Hắn nòi một lúc đột nhiên khựng lại, không nói nữa.
Tô Hồi chớp chớp mắt, muốn biết là hắn định nói gì, “Là cái gì cơ.” Cậu cũng chỉ mới nói bốn chữ thôi mà tự dưng bắt đầu ho sù sụ, ho không ngừng được.
Ninh Nhất Tiêu nhìn khuôn mặt đỏ lên do sốt của cậu, hắn cúi đầu xuống cười một cái, không trả lời.
Hắn tối qua ngủ không yên, thường xuyên thức giấc, lúc tỉnh lại thì nghiêng người nhìn khuôn mặt ngon giấc của Tô Hồi của giường bên kia, đại khái là vào lúc bốn giờ thì phát hiện thấy cậu đang ho, còn gọi không dậy làm hắn hoảng hồn một trận. Đồ kiểm tra nhiệt độ trước đó mua lại có tác dụng, Ninh Nhất Tiêu cũng may là mình có thói quen mang theo bông gòn tẩm cồn theo bên mình, vậy mới có thể giảm nhiệt xuống cho cậu vào lúc sáng sớm
Tô Hồi ngủ trong lúc bệnh còn ngoan hơn cả lúc uống rượu, rúc vào trong lòng hắn, đến cả việc ho cũng nén lại theo bản năng. Ninh Nhất Tiêu mở vali ra, tìm thấy thuốc cảm cúm mà mình đã cố ý chuẩn bị trước đút cho cậu uống, rồi lại dùng bông gòn lau nhẹ trán cậu, sau tai và cổ, mỗi cách một tiếng lại đo nhiệt độ một lần.
Hình như đã hạ đi nhiều.
“Ăn ít gì đi.” Hắn đỡ Tô Hồi dậy, đệm gối cho cậu rồi mới đưa bát sứ vừa rồi vào tay cậu.
Tô Hồi phát hiện ra, đây là bát canh trứng gà hấp rất đẹp, chỉ bỏ nước tương và dầu mè, không có hành lá mà cậu không thích ăn.
“Chắc là nguội mất rồi.” Ninh Nhất Tiêu nói đã để được một lúc rồi, “Lúc bị bệnh có thể là không muốn ăn gì, thử xem ăn có ngon không, nếu không ngon thì anh đi mua cái khác.”
“Đây là anh mua sao?” Tô Hồi ngẩng đầu nhìn hắn.
Ninh Nhất Tiêu nói thật lòng, “Không mua được, đây là anh tự làm, cho nên anh mới nói là không chắc chắn sẽ ngon.”
Tô Hồi thấy lòng xao động, cậu cảm thấy thỏa mãn từng thìa từng thìa một ăn, thật sự Ninh Nhất Tiêu quá mức khiêm tốn.
“Ngon lắm mà.” Cậu nói giọng không rõ ràng.
“Còn nếm ra vị được là chưa sốt hỏng não rồi..” Ninh Nhất Tiêu ngồi bên giường cậu, trên mặt nở một nụ cười.
“Anh làm ở đâu thế?” Tô Hồi như là một đứa trẻ phải đào bới tận gốc.
Ninh Nhất Tiêu do dự một lát, hắn không nhắc đến chuyện mình chạy một chuyến tới nhà ăn của khách sạn nhưng mà người ta không mở cửa, cũng không nói việc bản thân đi tìm một quán đồ ăn Trung rồi xin phép ông chủ đồng ý.
“Đi muộn một nhà bếp thôi, thứ đơn giản như vậy ở đâu cũng làm được.” Hắn nói một cách đơn giản như không quen diễn đạt vậy, chuyển chủ đề đi.
“Bọn họ đi tham quan trường rồi, anh xin phép nghỉ cho em, chút nữa uống thuốc xong thì ngủ một giấc đi.”
Tô Hồi gật đầu, tiếp tục ăn canh trứng gà. Cu nhớ tới bản thân lúc nhỏ vì ghét ăn trứng óp la và trứng chiên mà bị ông ngoại trừng phát, bị chỉ trích lớn tiếng rằng sẽ không một ai nuông chiều cậu như vậy, lúc đó Tô Hồi còn cảm thấy bản thân mình thật sự phiền phúc, bây giờ cậu cũng cảm thấy vậy.
Nhưng Ninh Nhất Tiêu hình như là một ngoại lệ, hắn không chê phiền phức, cũng không cảm thấy cậu làm sai.
Cậu đột nhiên bỏ canh trứng gà đã ăn được một nửa xuống, ôm lấy Ninh Nhất Tiêu ngồi ở bên giường, vùi đầu vào vai hắn.
Ninh Nhất Tiêu ngẩn người, không hiểu cái ôm đột nhiên của Tô Hồi, nên hắn vuốt lên bàn tay cậu, “Làm sao thế?”
Tô Hồi chỉ im lặng lắc đầu.
Nếu như bệnh của cậu không chỉ là bị cảm thì sao? Cậu muốn biết.
Cậu rất cảm kích an toàn mà Ninh Nhất Tiêu bằng lòng cho cậu, mới ở bên nhau đã nói lời yêu rõ ràng khiến cho cậu không cần phải suy nghĩ lung tung, nhưng Tô Hồi vẫn không nhịn được mà nghĩ, đó là bởi vì người không trải lòng ra là chính mình.
Ninh Nhất Tiêu xoa nhẹ cậu một cách yên tĩnh, không mang một chút duc vng nào khác, từ cánh tay cho đến bên cổ, rồi lại đến trên tóc, hắn cho cậu một niềm an ủi rất lớn.
Cậu đột nhiên mở miệng, “Tại sao không làm với em?”
Có thể là bởi vì bị bệnh nên giọng của cậu buồn buồn, khàn hơn bình thường, trông có chút tủi thân.
Ninh Nhất Tiêu nhịn không được bật cười.
Tô Hồi nhịn không được mà ngẩng đầu lên, “Cười cái gì? Kì lạ lắm sao?”
Ninh Nhất Tiêu vẻ mặt như thở dài, hắn bóp má của Tô Hồi một cái, “Em cảm thấy cơ thể của em chịu được à? Nếu như tối qua anh còn tiếp tục, hôm nay em đã truyền nước trong bệnh viện rồi, hơn nữa còn là một lí do mà bác sĩ y tá điều không thể hỏi nổi.”
Mặt của Tô Hồi nóng bừng lên, “Ai nói, em chỉ dầm mưa thôi……”
Cậu càng nói giọng càng nhỏ.
“Đúng vậy, may chỉ là dầm mưa.”
“Nhưng mà anh đã hôn em rồi, cũng đã nói yêu em rồi…….” Tô Hồi không hiểu được, cậu cảm thấy Ninh Nhất Tiêu thích bản thân mình cũng giống như cậu thích Ninh Nhất Tiêu vậy, là sự yêu thích thật lòng. Ninh Nhất Tiêu nói yêu cậu, cho cậu sự an toàn mà cậu chưa từng có, nhưng vẫn không đủ.
Cậu chỉ là muốn giao hết bản thân mình cho hắn thôi.
Chỉ có như vậy, Tô Hồi mới cảm thấy bản thân mình thật sự bị chiếm hữu.
Cậu trong giai đoạn hưng cảm như cứ bước trên mây, chưa từng chạm mặt đất, cảm giác hạnh phúc khi bay bổng đi cùng với một con tim thấp thỏm, cứ sợ ngay sau đó sẽ lập tức rơi xuống, mọi thứ sẽ bị cậu phá hỏng mất.
Lúc tiếp nhận điều trị, cậu nghe hiểu được lời khuyên của bác sĩ, ông ta nói trong giai đoạn hưng cảm sẽ có rất nhiều bệnh nhân có những hành vi không thể tưởng tượng nổi, ví dụ như là hm muốn mua sắm tăng cao, hoặc là nhẹ hơn như hm muốn tnh dục không an toàn, ông bảo Tô Hồi phải giữ tỉnh táo. Nhưng thật sự đến lúc đó, cậu mới phát hiện ra bản thân không nhớ nổi, cũng mất kiểm soát.
Cậu chỉ muốn Ninh Nhất Tiêu ôm chặt lấy cậu, hôn cậu và đồng ý hết những yêu cầu của cậu.
Vì sao Ninh Nhất Tiêu lại không muốn chứ? Vì sao hắn lại không làm?
Có phải chăng hắn chưa đủ yêu cậu.
“Tô Hồi, nghe anh nói này.” Giọng điệu của Ninh Nhất Tiêu trở nên nghiêm túc, hắn cũng tách cậu ra, nhìn vào đôi mắt cậu, “Anh thật ra không giỏi biểu đạt. Nếu như em mong muốn có thể có được những lời tỏ tình lãng mạn hay là những lời nói yêu thì anh có thể……sẽ khiến cho em thất vọng. Cho dù là vậy nhưng anh cũng sẽ làm cho em hiểu rõ được cảm nhận của anh, điều anh muốn là gì và tại sao anh lại làm như vậy.”
“Không nói giỡn chút nào, anh tối qua thật sự có chút động lòng, không có ai có thể giữ được lí trí tuyệt đối với người mình yêu cả.” Hắn lộ ra một nụ cười trẻ con cực kì hiếm có, “Nhưng mà như vậy thì quá qua loa, không đủ trịnh trọng, anh không muốn để em sau đó nghĩ lại thì cảm thấy con người này chỉ để ý tới bề ngoài của em và khoi cảm da thịt mà em mang lại.
Giống như những gì em nói với anh rằng, những người xung quanh em chỉ là yêu thích vẻ ngoài của em, anh không muốn em rơi vào cảm giác như vậy, cho nên anh dừng lại, hơn nữa còn tỏ tình với em một cách đường đột.”
Sự thành khẩn của hắn vượt ngoài tưởng tượng của Tô Hồi, “Thật ra anh là một người rất khó để hạ quyết tâm, nhưng chỉ cần anh quyết tâm thì nhất định sẽ làm được, nếu không sẽ rất đau khổ.”
“Thật ra những giằng co này đã diễn ra từ lâu lắm rồi, anh có thể nhớ mãi khoảnh khắc mà em xuất hiện trong phòng chiếu phim, bởi vì từ lúc đó anh đã động lòng.”
“Cho đến khi cùng em ngắm Điểm chí Manhattan, lúc đó anh vẫn muốn trốn tránh, nếu như em không hỏi lại lần thứ hai, anh có lẽ sẽ thật sự trốn tránh.”
Hắn cười một cái, ánh mắt hắn lại làm cho Tô Hồi buồn, “Anh quá sợ sẽ chìm đắm, em rất tốt, nhưng anh vẫn chưa là gì cả. Thời cơ chưa chín mười, anh cũng chưa đủ trưởng thành, chỗ nào cũng không đủ tốt.”
Tô Hồi nhịn không được mà phản bác, “Anh rất tốt……”
Ninh Nhất Tiêu nở nụ cười, sờ lên mặt Tô Hồi, ánh mắt hắn dịu dàng mà kiên định, “Nhưng nếu đã hạ quyết tâm, anh sẽ không trốn tránh nữa. Anh sẽ nỗ lực cho em thật nhiều thứ, cho em một mối quan hệ không phải hối hận, tốt nhất là qua ba năm năm nữa, hay là mười năm sau, mỗi lần em nhớ lại khoảng thời gian này đều sẽ cảm thấy hạnh phúc.”
Tô Hồi nghe xong, cậu không nhận ra bản thân mình đã rơi nước mắt.
Cậu chỉ cảm thấy con người này thật kì lạ, nói nhiều như thế nhưng mà không có một lời anh thích em, anh yêu em, không có lấy một lời thề hẹn lãng mạn nào.
Nhưng mà lại khiến cậu hạnh phúc đến mức buồn bã.
“Anh ngốc quá.” Cậu cúi đầu, lau nước mắt lên vai của Ninh Nhất Tiêu, không chịu ngẩng lên nữa.
Chuyện mà anh không biết có quá nhiều.
Anh không biết lần đầu tiên gặp anh em đã sắp chết rồi, không biết em là cố ý tiếp cận anh, không biết em vì tặng cho anh một bó hoa mà tìm hết vườn hoa một lượt, không biết em vì để anh phát hiện ra vị khách đó là em mà lục tìm từ tủ đến hộp để tìm viên kẹo em từng đưa.
Anh không biết em vì để khiến cho anh thích em mà chỉ dám cho anh xem mặt tốt nhất của em, mặt không tốt thì em giấu đi. Anh không biết em vì để cho anh đừng trốn tránh nữa mà giả ngu giả say rượu giả vờ đáng thương, không cách nào không làm.
Lần này Ninh Nhất Tiêu không học cậu nữa mà thật thà nói, “Ừm, anh ngốc quá.”
Hắn vỗ nhẹ lên lưng Tô Hồi, “Em là mèo con thông minh, em tha thứ cho anh đi.”
Nhiệt độ cao khiến cho Tô Hồi váng vất, vậy nên lại lấy hết dũng khí, giả vờ như không nghe hiểu hắn đang nói gì, bám lấy Ninh Nhất Tiêu mà hôn, hôn một cái không mang theo bất cứ hm muốn nào, không đòi hỏi, sự cảm kích không cách nào báo đáp và ngây thơ cho hắn tình yêu của mình.
“Em muốn truyền bệnh cho anh.”
“Ừ.” Ninh Nhất Tiêu cười cười đắp chăn lên cho cậu, “Chúng ta cùng nhau bị bệnh.”
Hành trình của mấy ngày sau, Tô Hồi vẫn tham gia với bệnh trong người, cậu không muốn Ninh Nhất Tiêu cứ ở mãi trong phòng mà chăm sóc cậu bỏ lỡ mất nhiều thứ. Cho dù có rất nhiều nơi mà cậu muốn đi, rất nhiều những triển lãm mà cậu muốn xem, đến cuối cùng vẫn không đi được nhưng Tô Hồi cũng chưa từng cảm thấy thỏa nguyện như bây giờ.
Nhưng vào đêm cuối cùng, bọn họ lại lần nữa quay lại con đường mà họ bị lạc đó, đi theo con đường tới khu phố mới, dừng tại trước cổng Broadway Theatre, mua vé xong vào xem một buổi biểu diễn chưa từng được thấy.
Trong lúc nam nữ chính trao nụ hôn nồng nàn, Tô Hồi ngồi ở hàng cuối cùng nhịn không được mà trượt xuống, cậu nghiêng đầu phát hiện thấy Ninh Nhất Tiêu cũng học theo cậu, hai người cứ như là con chim cánh cụt thu nhỏ vậy, tiếp tục thu nhỏ lại sẽ biến thành một đôi kiến mà không ai để ý tới.
Cho dù nguyện vọng này có thực hiện được hay không thì Tô Hồi vẫn là bên được thỏa nguyện.
Ninh Nhất Tiêu nghiêng người, dùng poster của phim che lại mặt của bọn họ, hôn cậu một cái ngọt ngào ngắn ngủi trong tiếng hoan hô và vỗ tay.
Hắn không biết Tô Hồi hi vọng biết bao khoảnh khắc này mãi mãi dừng lại. Bọn họ chỉ làm một đôi kiến nho nhỏ, lạc lối trong một thành phố phồn hoa không ai biết đến.
Nhưng chuyến đi có tốt đẹp hơn nữa thì cũng phải kết thúc, cậu không ngờ tới sẽ nhanh đến vậy, cứ như là một bộ phim điện ảnh bị ấn nút tua nhanh, nhưng mà lại dài đến mức có thể đợi một cơn bệnh khỏe hẳn.
Trước khi về, Ninh Nhất Tiêu ngồi ở sân bay chờ chuyến bay nói với cậu, những nơi mà lẫn này chưa đi đợi lần sau bọn họ cùng nhau đi.
“Chỉ hai ta thôi?” Tô Hồi hỏi.
Ninh Nhất Tiêu gật đầu, “Đúng vậy.”
Hạnh phúc của cậu kéo dài từ New York đến lúc về lại thủ đô, kéo dài tới lúc gặp mặt của mỗi ngày.
Tô Hồi sẽ nghĩ cách trốn thoát khỏi sự theo dõi của người nhà chạy tới dưới công ty hắn thực tập để gặp hắn, cùng ăn cơm với hắn. Ninh Nhất Tiêu phát hiện thấy cậu không ăn cá, nhưng lại ăn cá không có xương nên đại đa số thời gian hắn đều đang gắp xương ra.
Có lúc bọn họ đi tản bộ, nói rất nhiều những câu chuyện vu vơ, Tô Hồi cảm thấy như vậy rất lãng phí thời gian của Ninh Nhất Tiêu nhưng mà Ninh Nhất Tiêu trước giờ vẫn luôn coi trọng hiệu suất và kế hoạch lại nói, anh thích em, không cảm thấy lãng phí.
Cậu ăn kem mà Ninh Nhất Tiêu mua cho, đột nhiên nhớ tới bông hoa đã tàn của mình, tự dưng nói, “Muốn đi Iceland quá đi.”
(Như ở chương nào đó, mình có nói tên tiếng trung của hoa thược dược trắng mà Tô Hồi tặng Ninh Nhất Tiêu là kem Iceland á.)
Ninh Nhất Tiêu nhìn cậu, “Sao vậy?”
Tô Hồi tùy ý nói, “Bởi vì Iceland là nơi duy nhất trên thế giới không có muỗi.”
“Thật vậy sao?” Ninh Nhất Tiêu nở nụ cười.
“Em cũng chỉ nghe nói vậy thôi.”
Ninh Nhất Tiêu lại nói, “Không phải vậy, anh muốn nói là em thật sự vì lí do này mới muốn đi Iceland sao?”
Tô Hồi bỏ cây kem xuống, cười lên rất đáng yêu, ánh mắt sáng trong, “Anh đoán xem?”
Ninh Nhất Tiêu đùa cậu, “Anh không đoán.”
“Đoán đi mà.” Tô Hồi sát lại gần hơn, cứ như là cố y dẫn dụ hắn vậy, giọng cậu cũng thay đổi, “Đoán đúng sẽ có phần thưởng đấy.”
“Phần thưởng gì?” Ninh Nhất Tiêu nhướn mày, “Nắm chắc là anh sẽ động lòng đến vậy sao?”
“Đương nhiên rồi.” Tô Hồi kéo hắn tới góc rẽ, trong con hẻm uu tối, cu nhón chân lên hôn một cái, một nụ hôn mang theo mùi hương cỏ lành lạnh.
Rồi lại nhanh chóng thả ra, cu nhỏ giọng nói: “Đây chỉ là một phần đặt trước thôi.”
Sau đó bọn họ chả một ai để ý đến nguyên nhân muốn đi Iceland thật sự của cậu nữa, cả hai đều chìm trong nụ hôn sâu, cho đến khi cuộc gọi hối thúc Tô Hồi về nhà vang lên, cứ như là chiếc xe ngựa bằng bí ngô sẽ đột nhiên biến mất vào lúc mười hai giờ, Tô Hồi tỉnh lại từ trong giấc mơ, tách ra khỏi hắn.
Tô Hồi thở dốc, kéo tay của Ninh Nhất Tiêu lại đặt lên mặt của mình một cách rất đáng yêu, cứ như lúc vừa rồi cậu bị hắn ôm mặt lại hôn lên, cậu dán mặt mình vào lòng bàn tay của hắn.
“Tay của anh to quá, có thể chụp được cả khuôn mặt của em luôn.”
Ninh Nhất Tiêu cười, “Đó là do mặt em quá nhỏ, em là mèo con cơ mà.”
Tô Hồi cảm thấy hắn có lúc không được bình thường lắm, “Em không phải thế.”
Ninh Nhất Tiêu đang định học theo cậu, bị Tô Hồi che miệng lại, “Đừng có học em nữa.”
Trước khi đi, cậu ngồi vào trong xe, hạ cửa sổ xe xuống nhắc nhở lại lần nữa, “Đừng quên mất ngày mai phải đi xem phim với em đấy.”
Ninh Nhất Tiêu gật đầu, nhắc nhở cậu đừng đặt tay lên cửa sổ xe, “Anh nhớ mà.”
Hắn từ sớm đã mua vé vào cuối tuần, phim là bộ phim văn nghệ mà Tô Hồi thích.
Tô Hồi hài lòng thỏa nguyên về nhà, đến cả Quý Á Nam cũng phát hiện thấy tâm trạng gần đây của cậu quá tốt, cho dù nghe răn dạy cũng không lộ ra vẻ buồn lòng, vừa về nhà đã ôm lấy bà.
“Có chuyện gì vui vậy sao?” Bà nhịn không được mà hỏi, “Con gần đây có uống thuốc đúng giờ không thế?”
Tô Hồi lắc đầu, “Mỗi ngày con đều uống thuốc đàng hoàng, không thiếu một bữa nào. Không tin thì mẹ bảo dì giúp việc kiểm tra đi?”
Quý Á Nam nửa tin nửa ngờ, những cuối cùng vẫn thân thiết xoa lưng cậu một cái, “Mẹ ngày mai lại phải đi công tác, ông ngoại bà ngoại cũng không ở đây, con tự mình tự giác một chút, nhớ uống thuốc, đợi mẹ về.”
“Mẹ này, con muốn xuất ngoại du học.” Cậu nhìn Quý Á Nam, đột nhiên hỏi như vậy, “Được không mẹ?”
Quý Á Nam đã quen với những cơn hứng nhất thời của cậu, cũng không cảm thấy không bình thường, chỉ nói như lúc bình thường, “Sao thế, không thích trường học hiện tại à.”
“Không phải, con thích lắm.” Tô Hồi không biết nên nói với bà thế nào, “Con vẫn muốn tiếp tục học nữa, ví dụ như ra nước ngoài học thạc sĩ gì đó.”
Quý Á Nam không nói được cũng không nói không được, chỉ nói, “Đây là chuyện nói, cần phải để cả ngày bàn bạc, lời của con mẹ nhớ rồi, mẹ sẽ suy nghĩ.”
Cho dù cậu ngờ trước được câu trả lời như vậy nhưng vẫn rất cảm kích mà ôm mẹ mình.
“Vâng.”
Tâm trạng tốt của Tô Hồi kéo dài đến khi vào giấc ngủ, kết thúc vào giây đầu tiên sau khi thức giấc.
Bản thân cứ mãi treo trên tầng mây cuối cùng cũng rơi mạnh xuống, đọa vào vực sâu.
Ninh Nhất Tiêu không biết gì cả tăng ca theo kế hoạch, làm xong công việc của mình thì mới dành ra được một chút thời gian để yên tâm hẹn hò.
Bên ngoài mưa rơi nhưng bầu không khí lại rất tốt, không còn nóng như vậy nữa, hắn ngồi xe buýt trước một tiếng đồng hồ, mất nhiều thời gian đi chọn ra một bó hoa ở tiệm hoa ở dưới tòa nhà chiếu phim.
Hắn không hiểu hoa nên nhờ nhân viên tiệm hoa cho ý kiến, sau khi đối phương đề cử các loại hoa, nói xong các kiểu hoa ngữ tốt đẹp của các kiểu các dạng hoa xong thì chọn một bó cúc ngô màu lam.
So với “tình yêu vĩnh viễn không thay đổi” hay “nhiệt tình và trung thành” thì hắn thích hoa ngữ “cuộc gặp gỡ may mắn” hơn, có thể gặp được đã là tốt lắm rồi, đối với một người trong đời không có bao nhiêu chuyện tốt xảy ra như hắn mà nói thì gặp được Tô Hồi là may mắn lắm rồi.
Ninh Nhất Tiêu cứ như vậy ôm một bó hoa đứng ở cửa vào của rạp chiếu, vừa đợi là đợi cả nửa tiếng.
Cảm giác cầm hoa trong tay khiến cho hắn thấy không được tự nhiên lắm, đây không phải là chuyện hắn có thể làm ra, điều này quá khiến cho người khác chú ý, trong lúc chờ đợi hắn đã từ chối bốn lần làm quen, thậm chí có một người trong đó là con trai.
Đối phương ánh mắt sắc bén thấy trong tay hắn cầm hai tấm vé, “Anh còn đang đợi người à? Sắp chiếu phim rồi. Anh đẹp trai này chắc anh không bị người ta cho leo cây đâu nhỉ.”
Ninh Nhất Tiêu không nói một lời nào.
Thấy sắc mặt của hắn tệ đi, đối phương cũng không nói thêm điều gì, tức giận bỏ đi.
Ở cửa lối đi người qua người lại, Ninh Nhất Tiêu quyết định vào bên trong đợi, hắn ngửi thấy mùi của bỏng ngô, rất thơm ngọt, cảm thấy Tô Hồi có lẽ sẽ thích ăn. Nhưng nếu mà xem phim tới muộn, cậu không chừng sẽ gấp gáp vào trong không kịp mua, chỉ đành nhìn người xung quanh ăn.
Ninh Nhất Tiêu đúng dậy, tự mình đi ma một phần bỏng ngô rưới nước đường, rồi lại quay lại chỗ trống, đến vỏ cũng không mở ra.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, điều kì lạ là hắn không hề muốn đi xem đồng hồ, chỉ yên tĩnh chờ đợi, hắn cảm thấy Tô Hồi chắc sẽ không quên.
Bộ phi dài hai tiếng ba mươi phút tính ra đã chiếu được hai phần năm rồi. Ninh Nhất Tiêu cuối cùng cũng gọi điện thoại cho Tô Hồi, nhưng không ai bắt máy.
Rất nhiều suy nghĩ thoáng qua trong đầu, sợ xảy ra chuyện, hắn gửi rất nhiều tin nhắn, rồi lại gọi cuộc thứ hai, thứ ba, thứ tư… nhưng không một lần bắt máy.
Ninh Nhất Tiêu muốn đi tìm cậu, nhưng sau khi đứng dậy mới nhận ra, bản thân hắn hình như không cách nào tìm được cậu. Hắn bắt đầu lo lắng, xuất hiện một vài phản ứng sinh lý không tốt, vậy nên hắn một mình tới phòng vệ sinh rửa tay.
Lúc mà phim điện ảnh chỉ còn lại năm phút, hắn cuối cùng cũng gọi được cho Tô Hồi.
“Em ở đâu thế? Anh lo cho em lắm em biết không? Ninh Nhất Tiêu không khống chế được cảm xúc của bản thân, âm thanh lớn hơn bình thường một chút, những hắn nhanh chóng nhận ra, nói câu xin lỗi với Tô Hồi.
Nhưng Tô Hồi giống như không nghe thấy vậy, cậu không nói gì cả.
“Làm sao vậy?” Ninh Nhất Tiêu nhẹ giọng nói, “Xảy ra chuyện gì rồi, có thể nói với anh được không?”
Sau khi chờ đợi một lúc lâu, Tô Hồi cuối cùng cũng mở miệng, cậu hình như đang khóc, âm thanh khác hoàn toàn với bình thường, không còn chút sức sống nào.
Cậu gian nan nói câu “xin lỗi”, nói từng chữ từng chữ một, tốn rất nhiều sức, gần như không thể nói ra câu tiếp theo.
Ninh Nhất Tiêu không muốn nghe cậu nói xin lỗi, mỗi một người sắp rời đi đều sẽ mượn câu này để mở lời, mấy chữ này khiến cho hắn bất an.
“Làm sao thế? Không sao đâu, em với với anh.” Hắn cười một cái, giả vờ như thả lòng, “Có phải ngủ quên mất không? Không sao cả, chúng ta có thể đi xem muộn hơn, anh hôm nay cũng tới muộn mất…….”
Tô Hồi ở đầu bên kia đột nhiên nấc nghẹn.
Qua mấy giây sau, cậu lại mở giọng, giọng nói nghe không chút lên xuống, không có một cảm xúc tích cực nào, nói từng chữ từng chữ một cách khó khăn khác thường.
“Anh có thể đến với em không……Em, em không thể đi gặp anh được.”
Ninh Nhất Tiêu nhận được một địa chỉ, hình như là sao chép lại, bên dưới còn có một hàng chữ chưa xóa sạch, viết [Thông tin liên lạc của mẹ:].
Khoảng cách với địa chỉ trên thông tin rất xa, hắn rời khỏi tòa nhà có rạp chiếu phim, mưa chưa từng ngừng, Ninh Nhất Tiêu lúc này mới phát hiện mình quên dù ở sảnh đợi của rạp phim, gồm cả bỏng ngô và hoa cúc ngô.
Nhưng hắn không kịp nghĩ những thứ này nữa, mưa lớn làm kẹt đường xe, hắn chỉ đành chạy tới trạm tàu điện ngầm gần nhất, điều hòa trong khoang tàu điện ngầm để rất thấp, sắp đóng băng mất áo sơ mi bị mưa ướt trên người hắn. Ninh Nhất Tiêu không ngừng gửi tin nhắn cho Tô Hồi, nhưng không nhận được câu trả lời của cậu.
Tàu điện ngầm rất dài, giữa lúc đó còn phải đổi tàu một chuyến. Lúc bước ra từ tàu điện ngầm, đường đi ở đây thoáng hơn rất nhiều, hắn gọi một chiếc xe lại, báo cho tài xế địa chỉ cụ thế. Trên đường đi, những tòa nhà cao lầu càng ngày càng ít đi, càng gần với địa điểm đến, cây xanh càng nhiều hơn.
Tài xế không ngừng nhìn hắn qua kính hậu, cười bắt chuyện, “Khu người giàu đúng là tốt hơn khu dân nghèo nhỉ, đến cả công việc xanh hóa cũng tốt hơn, đường cũng đẹp, lái xe dễ hơn nhiều.”
Ninh Nhất Tiêu không lòng nào trả lời, hơi rũ mắt xuống, im lặng không đáp. Tốn một tiếng rưỡi, hắn cuối cùng cũng thoát khỏi đường giao thông chen chúc tới được nơi mà Tô Hồi nói.
“Tôi không lái xe vào được, cậu trai đẹp cậu tự vào nhé.”
“Vâng, cảm ơn.”
Trả tiền xe xong, Ninh Nhất Tiêu xuống xe, hắn đột nhiên nhận ra, đây là một khu toàn những biệt thự độc lập rất đẹp, cũng chính là nhà của Tô Hồi.
Tô Hồi chưa từng dẫn hắn về nhà, Ninh Nhất Tiêu lần đầu tới đây, đây đều là những kiến trúc có thể coi là tráng lệ, có vài cây cối ở ven đường mà hắn chưa từng gặp, cũng sẽ không xuất hiện ở những nơi khác, trên đường còn có những viên đá cuội được lựa chọn cẩn thận.
Càng đến gần tòa nhà của Tô Hồi, Ninh Nhất Tiêu càng thấp thỏm, sự xấu hổ, nhạy cảm và tự phụ do xuất thân nghèo hèn càng trào dâng.
Hắn đứng trước môn bài tinh xảo bằng sắt họa tiết đan xen nhau bị mua làm ướt. Bên trong lan can là một vườn hoa xinh đẹp, hoa nguyệt quý màu lam tím từng đóa từng đóa nở rộ.
Ninh Nhất Tiêu cúi đầu, nhìn đôi giày cũ bị dính mưa bùn ướt hết trên chân mình, hắn dừng lại bước chân, hắn gọi điện thoại, gọi hai lần mới bắt máy.
“Anh……anh đi từ cửa sau vào nhé, cửa phía sau không có khóa, chỉ ngoặc lên thôi……”
Ninh Nhất Tiêu làm theo, mở cánh cửa này ra, rồi quay đầu lại khép cửa vào, khôi phục lại dáng vẻ trước đó.
“……Sau khi bước vào thì đi ngang qua vườn hoa, có một cánh cửa kính sát đất, là cánh cửa kéo, đó là phòng của em…….”
Cậu nói một cách tốn sức, Ninh Nhất Tiêu nghe ra được Tô Hồi rất mệt.
Theo lời của Tô Hồi nói, Ninh Nhất Tiêu bước vào vườn vào ẩm ướt, lá xanh đọng sương, một cây chanh nhỏ trồng trong chậu hoa nhỏ bị đổ xuống. Hắn cúi người đặt nó lại.
Hắn nhận ra được sự nghèo từ trong sức tưởng tượng của mình, không thể miêu tả được một phần vạn cái đẹp của vườn hoa này. Hắn bắt đầu cảm thấy may là mình không mang theo bó cúc ngô trước đó, một bó hoa nhỏ bé không đáng nhắc tới.
Theo con đường rải đá cuội màu trắng xám đi vào, đi qua vườn nguyệt quý và tú cầu bị mưa ướt, hắn nhìn thấy của kính sát đất mà Tô Hồi nói, cả một tấm lớn, bên trong có rèm cửa màu trắng mỏng mềm, không nhìn thấy thứ gì cả.
Bước lên bậc thang tinh xảo bằng sắt, từng bước bước lên, tay của Ninh Nhất Tiêu đặt lên tay cầm ẩn hình của cửa kinhs, dừng lại một giây, Tô Hồi ở đầu bên kia điện thoại như cảm nhận được gì đó, cậu hỏi, “Anh vào chưa…….”
Ninh Nhất Tiêu mím đôi môi khô lại, cúi đầu xuống, “Ừm.”
Lúc cánh cửa kính mở ra, Tô Hồi cảm thấy lạnh, nhưng gió cũng nhanh chóng biến mất.
Bước chân của Ninh Nhất Tiêu rất khẽ, của bị hắn đóng lại, khóa thế giới tràn đầy mưa gió ở bên ngoài.
Và cả đôi giày cũ kĩ dính bùn không chút tương xứng với nơi đây.
Hắn cuối cùng cũng gặp được Tô Hồi. Tô Hồi im lặng nằm trên sàn đất, không nhúc nhích. Nhìn từ xa, cứ giống như một hồ nước bị khói mù che lấp, một khi đến gần gạt bỏ khói mù đi mới phát hiện ra đó là một vòng xoáy.
Cậu và hôm qua như hai người khác biết, không có một chút sức sống, không cười, không làm nũng, phản ứng trì đốn gần như là lạnh nhạt.
“Sao vậy?” Như vậy khiến cho Ninh Nhất Tiêu đau buồn trong lòng, giống như là nhiễm độc chì vậy. Hắn bước lên trước ôm lấy Tô Hồi, dán sát vào trán cậu kiểm tra nhiệt độ, “Không thoải mái chỗ nào sao? Bị té à?”
Tô Hồi không nói được một câu nào.
Rất không đúng lúc, cu nhớ tới lần khám trước khi gặp được Ninh Nhất Tiêu, câu mà bác sĩ chữa trị chính viết lên bệnh án.
[Bệnh nhân cảm thấy tuyệt vọng, khuynh hướng tự sát nghiêm trọng, cực kì im lặng.]
Đầu óc trống rỗng gần như không thể tiếp nhận được bất cứ thông tin nào, cậu cảm nhận được Ninh Nhất Tiêu ôm lấy cậu, cảm nhận được hắn đã nói rất nhiều rất nhiều, cảm nhận được hắn được rất nóng lòng, nhưng mà dường như có một mảnh vải sa dày cách ra, khiến cho cậu nghe không rõ cũng nhìn không thấy.
Mà một hôm trước đó, cậu cực kì mong chờ lần hẹn hò này, hưng phấn đến mức không thể ngủ đươc. Bây giờ lại vô cùng đau khổ, không cách nào xuống giường, không cách nào soi gương, chỉ cảm thấy tự dưng muốn rơi nước mắt, bi tuyệt vọng làm sập đổ, không thể đi được bất cứ đâu.
Nhìn lại những ý nghĩ sinh ra lúc hưng phấn, cậu cảm thấy thật hoang đường, cảm thấy xấu hổ vì mỗi lần bản thân tán tỉnh hắn trong giai đoạn hưng cảm, cũng cảm thấy đau khổ vì bản thân lần này ích kỉ muốn gặp Ninh Nhất Tiêu.
Cậu vẫn không thể nào buông tay như vậy được.
Ninh Nhất Tiêu không hiểu rốt cuộc là vì sao, nhưng hắn nhận thấy trao đổi với cậu vào lúc này là vô dụng, Tô Hồi hình như không nghe thấy được, vậy nên hắn đổi cách khách, kiên nhẫn hỏi từng câu một.
“Anh có thể ôm em không? Như thế này thôi.”
Cảm nhận được một chút khẳng định, Ninh Nhất Tiêu mới tiếp tục, “Như vậy có khiến em cảm thấy đỡ hơn không? Anh có thế nắm tay của em không?”
Tô Hồi cẩn thận gật đầu ở trong vòng ôm của hắn, cứ như một đứa trẻ tràn đầy áy náy.
Ninh Nhất Tiêu nở nụ cười, để cậu nằm trong lòng mình, đầu gối lên chân hắn, sau đó hắn từng ngón tay chải nhẹ tóc cho cậu một cách chậm rãi, động tác nhẹ nhàng, “Có thể chạm lên mặt em được không?”
Thông thường vào những lúc này, Tô Hồi có thể nhịn được cô đơn một mình, nghiền ngấm thời gian đau khổ nhất này như là động vật nhai lại nhai bức tường vậy.
Nhưng cậu không thể từ chối được sự dịu dàng của Ninh Nhất Tiêu, thậm chí còn sinh ra sự ỷ lại.
Ninh Nhất Tiêu dùng ngón tay chạm nhẹ lên mặt cậu, và cả mí mắt đỏ lên vì cậu khóc, động tác của hắn nhẹ nhàng, tràn đầy sự kiên nhẫn, gần như không gấp gáp phải có được đáp án.
Hắn dùng giọng rất nhẹ nhàng mà nói: “Mấy ngày trước anh đi tìm Điểm chí Manhattanhenge trên mạng, trong mục “hiện tại” nhìn thấy bức ảnh mà một vị nhiếp ảnh gia đăng lên, cảm thấy có chút quen mắt nên phóng đại tấm ảnh lên, không ngờ tới có thể nhìn thấy được bóng lưng của anh và em, chỉ ở trong một góc nhỏ trong đó, áo màu trắng, anh dẫn em đi vào trong đám người…….”
Hắn bật cười, giọng rất dịu dàng, “Đợi em khỏe lên, anh lấy cho em xem, nhưng mà ảnh thật sự quá mờ, có thể là cả thế giới này chỉ có hai người chúng ta mới phát hiện ra.”
“Năm sau chúng ta đi xem lại lần nữa, được không?”
Ninh Nhất Tiêu tự nói tự nghe, như là không cần phải trả lời.
Hắn chỉ thỉnh thoảng sẽ cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên gò má mà bên mặt của cậu.
“Tô Hồi, em đáng yêu quá đi.”
Tô Hồi không cảm thấy bản thân mình đáng yêu, cậu lại rớt nước mắt, cả người bắt đầu nhịn không được mà run rẩy.
Vào lúc Ninh Nhất Tiêu trở nên không biết làm sao, cậu khóc nói hết mọi thứ ra. Những lời trải lòng mà cậu đã diễn tập rất nhiều lần trong đầu, những thời cơ đã từng nghĩ đến, nhưng cuối cùng vẫn phải bóc trần ra vào lúc xấu xí nhất.
“Ninh Nhất Tiêu, em có chứng hưng trầm cảm……là một loại bệnh tâm lý rất nghiêm trọng, anh…….”
Cậu sắp nói ra câu “Anh đừng ở bên em nữa”, nhưng Ninh Nhất Tiêu giống như là cảm nhận được điều gì, hắn không chút do dự mà ôm chặt cậu, ôm thật chặt thật chặt.
Một cái ôm im lặng kéo dài ở một phút.
Ninh Nhất Tiêu mới dám nói: “Đừng đuổi anh đi.”