Sau khi rời khỏi tiệc rượu, Ninh Nhất Tiêu ngồi lên xe, thuận đường còn kéo theo con ma men Cảnh Minh đi cùng. Nhiệt độ trong xe rất coa, vừa mới vào trong không bao lâu hắn đã cảm thấy có hơi choáng váng nên kéo mở cửa kính ra.
“À đúng rồi, không phải cậu nói vị nhà cậu ấy đang ở giai đoạn trầm cảm sao?” Cảnh Minh uống say váng vất, anh nói chuyện cũng không được đàng hoàng, Trung Anh lẫn lộn, “Vậy cậu để người ta ở nhà một mình có được không đấy? Hay là tôi bảo Kofi và Mark về nhé.”
Ninh Nhất Tiêu không hề muốn cho bọn họ quay trở lại, hắn cảm thấy thế giới của hai người như bây giờ đang rất tốt, nếu thêm hai người nữa thì Tô Hồi liền có thêm đường lui, cậu lại càng trốn đi.
“Tạm thời không cần đâu, hơn nữa có nhiều người chăm sóc em ấy quá thì em ấy sẽ thấy không thoải mái ở trong lòng.” Ninh Nhất Tiêu không nhận ra hắn thế mà đã chấp nhận xưng hô mang tính sở hữu của Cảnh Minh đối với Tô Hồi, hắn cũng chỉ sinh ra một chút nghi ngờ với quyết định của bản thân, “Nhưng mà em ấy bây giờ không muốn uống thuốc, cho nên tôi cố gắng hết mức không ra ngoài.”
“Hả?” Cảnh Minh ngay lập tức ngồi thẳng dậy, “Không uống thuốc không được đâu, bị cảm bị sốt không uống thuốc còn trở nên nghiêm trọng hơn, bệnh này của cậu ấy lại càng….” Anh ta nói được một nửa thì “phanh xe” lại, “Cậu bây giờ không phải đang ở ngoài sao? Không sợ cậu ấy ở nhà xảy ra chuyện gì à.”
Ninh Nhất Tiêu không nói gì hết.
Cho dù tin rằng trạng thái bây giờ của Tô Hồi sẽ không làm ra chuyện gì ngoài ý muốn của hắn, nhưng từng có vết xe đổ của sáu năm trước, bây giờ Cảnh Minh còn nói như vậy nữa, hắn không khỏi sinh ra một chút lo âu.
Hắn nhịn không được mà nói với tài xế, “Lái nhanh lên một chút.”
Cảnh Minh lại cản hắn lại, “Không được đâu, tôi còn đang ngồi trên xe đây này! An toàn là số !”
Sau đó anh ta quay lại nhìn về phía Ninh Nhất Tiêu, ngừng cả một lúc sau đó đột nhiên vỗ chân bốp một cái, “Đúng rồi ha, ở nhà cậu không phải có camera của thú cưng sao? Trước đây lắp cho Kem đấy, tôi nhớ trước đó tôi lén đi uống rượu còn bị cậu bắt được, giờ cái camera đó còn mở không?”
“Tắt rồi.” Ninh Nhất Tiêu nói, “Sau này Kem bị mang tới San Francisco thì nó luôn tắt.”
“Cậu bật từ xa là xong chứ gì.”
Cảnh Minh cảm thấy ý kiến này thật sự quá hoàn hảo, cực kì đắc ý, anh tự nhận mình làm quân sư tình yêu cho cái tên cuồng công việc Ninh Nhất Tiêu này, “Có camera rồi, cậu ở bên ngoài làm việc cũng không lo cậu ấy ở nhà một mình nữa, nếu như có thật sự xảy ra chuyện gì thì cậu cũng có thể ngay lập tức quay về nhà được.”
Ninh Nhất Tiêu im lặng suy nghĩ một lúc, hắn cảm thấy anh nói cũng có lý nên dùng phần mềm điện thoại mở hệ thống giám sát thông minh ở trong nhà lên, hình ảnh nhanh chóng được đồng bộ tới laptop của hắn.
Trong thời gian năm phút này, Tô Hồi hoàn toàn không xê dịch vị trí, cậu cứ nằm trên đệm giường không hề động đậy.
Cảnh Minh nhìn một cái rồi nhịn không được mà thở dài, “Ầy, cậu cũng không dễ dàng.”
Ninh Nhất Tiêu không trả lời anh ra, hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, thỉnh thoảng lại thấy biển bảng đèn sáng lên của phòng khám cách đó không xa, hắn bỗng dưng nhớ tới cái gì đó nên gọi điện thoại của bác sĩ Grace.
Trong điện thoại, hắn miêu tả lại đại khái tình hình bệnh của Tô Hồi, nhất là nhắc đến chuyện cậu gần đây kháng cự việc chữa trị.
Grace hỏi: “Hiện tượng kháng cự thế này xảy ra vào mấy ngày trước hay kéo đã kéo dài được một khoảng thời gian.”
Ninh Nhất Tiêu trả lời, “Mấy ngày nay, trước đó vẫn luôn uống thuốc đúng giờ.”
Grace đầu bên kia điện thoại dừng lại một lúc rồi cho ra một câu trả lời không chắc chắn, “Xét theo tình hình này thì có khả năng là do những gì mà bản thân bệnh nhân từng trải quá, ví dụ như trong một thời gian nào đó trong quá khứ cậu ấy đã xảy ra chuyện gì đó mà cậu không muốn đối mặt nên tạo thành sang chấn tâm lí, vậy thì khoảng thời gian cố định đó cậu ấy đều có thể hồi lại kí ức đau buồn đó rồi từ đó sinh ra chướng ngại.”
Nói xong, Grace nghĩ một chốc, bà vẫn không nhịn được mà hỏi, “Shaw, cậu ấy có phải người yêu cũ mà cậu từng nhắc đến không?”
Ninh Nhất Tiêu không thích cái từ người yêu cũ này, những hắn vẫn thừa nhận, “Đúng vậy.”
“Tuy là tôi không hiểu cách sống chung bây giờ của hai người, nhưng mà theo ý của cậu thì có vẻ cậu không quá bằng lòng bắt ép cậu ấy uống thuốc theo lời cả bác sĩ. Những điều tôi muốn nói với cậu là làm như vậy có thể sẽ gây tổn thương cho cậu ấy, nhưng đồng thời cũng là giúp cậu ấy. Cậu nên biết là một người bệnh rối loạn lưỡng cực tự mình cắt thuốc là một chuyện rất đáng sợ, hậu khó rất khó lường.”
“Tôi biết.” Ninh Nhất Tiêu trầm giọng trả lời.
Cảnh Minh im lặng ngồi nghe, anh cảm thấy cái đôi này muốn tiếp tục hạnh phúc cũng thật không phải là một chuyện gì đơn giản.
Anh đột nhiên nhận ra sự may mắn của bản thân khi làm một tên công tử đào hoa, anh không cần phải phiền lòng tốn sức vì chuyện tình cảm như tên si tinh Ninh Nhất Tiêu này. Nhưng nhìn ở góc độ khác, anh cũng rất bất hạnh vì có thể cả đời này anh cũng không thể gặp được tình yêu nào như vậy, anh không tìm được một người nào có thể cho đi vô điều kiện như vậy được.
Đường đi kẹt xe, Cảnh Minh ngủ thẳng ở trên xe, Ninh Nhất Tiêu thì còn đang một tay hai việc, vừa xử lí công việc và chia màn hình quan sát camera.
Mười phút sau, hình ảnh cuối cùng cũng có điều thay đổi.
Cái tay gõ bàn phím của Ninh Nhất Tiêu khựng lại, hắn nhìn Tô Hồi trong camera bị Kem kéo dậy, cậu trông có vẻ rất ngơ ngác, ngồi dậy tỉnh người một lúc rồi mới chống tủ thấp để đứng dậy, đi đứng lảo đảo về phía ngoài cửa, hình như là đi đổ đồ ăn cho Kem.
Đi ngang qua phòng khách, cậu tới trước cái bát ở bên cửa sổ sát đất rồi đổ đồ ăn thành một ngọn núi nhỏ, sau đó thì xoa đầu Kem rồi đứng dậy quay về phòng.
Nhưng tiếp đó, cậu hình như bị vấp ngã bởi mép thảm lông, cậu mất cân bằng, xương ống chân đập mạnh lên góc bàn trà, đầu gối thì va phải sàn nhà.
Ninh Nhất Tiêu giật thót tim, hắn thấy Tô Hồi cứ như vậy ngã trên thảm lông phía sau sô pha, cả nửa người cậu đều bị che đi, thật lâu không đứng dậy.
Hắn không nghĩ gì nhiều gọi thẳng qua cho Tô Hồi, nhưng hình như cậu ra khỏi phòng không có đem theo điện thoại, điện thoại cuối cùng cũng không có bắt máy.
Tài xế nhìn kính hậu một cái có lẽ cũng đoán được tình hình ra sao rồi, bảo vì ông ít khi thấy trên mặt của Ninh Nhất Tiêu lộ ra vẻ sốt sắng đến vậy, nhưng mà con đường này kẹt n=tới mức không lọt một giọt nước, ông ấn còi xe mấy lần nhưng vẫn không thể thảy đổi được tình trạng như cũ.
Đến tận mười một giờ rưỡi, Ninh Nhất Tiêu mới trở về lại căn hộ nọ
Lúc mở cửa ra hắn đã hạn chế âm thành, Kem chạy tới đón hắn cũng rất ngoan, nó không có sủa lên. Trong camera Ninh Nhất Tiêu nhìn thấy Tô Hồi đã ngủ được một lúc rồi.
Sau khi cậu ngã thì ngồi trên sàn nhà cả gần hai mươi phút, sau đó mới đỡ cái chân què đi khập khiễng về phòng rồi nằm xuống, không có định dậy nữa.
Ninh Nhất Tiêu cởi áo khoác xuống, hắn lên lầu lấy hòm thuốc rồi bước vào phòng của Tô Hồi, hắn nhẹ nhàng gõ cửa nhưng không có ai trả lời.
Hắn nhẹ bước chân đi vào, nhiệt độ trong phòng bị cậu chỉnh lên rất cao Tô Hồi ngủ rất say, hơn nửa cái chăn đều ở trên sàn nhà, chỉ có một góc nhỏ ở trên eo cậu.
Tô Hồi đồ ngủ màu gạo bằng vải lụa, cậu nằm nghiêng người, cái chân trần giơ ra ngoài đệm chạm lên sàn nhà, cổ chân trắng tuyết vô cùng chói mắt dưới ánh sáng.
Ninh Nhất Tiêu rời tầm mắt đi, hắn nhẹ nhàng gọi tên của cậu định gọi cậu dậy.
“Tô Hồi, Tô Hồi…”
Thử mấy lần đều không có tác dụng, Ninh Nhất Tiêu nhìn khuôn mặt say giấc của cậu, hắn ôm ý nghĩa dù gì cậu cũng không nghe thấy mà nhỏ giọng gọi cậu “Mèo con ơi”.
Đúng như hắn ngờ trước, Tô Hồi vẫn không tỉnh dậy.
Nguyện vọng được thỏa mãn, Ninh Nhất Tiêu không nghĩ gì nhiều nữa, hắn kéo ống quần ngủ rộng của Tô Hồi lên, đúng thật là trên bắp chân và đầu gối của cậu đã hiện lên vết bầm lớn màu xanh tím, chỗ xương ống chân còn bị rách một miếng da nhưng mà Tô Hồi chưa đừng xử lí qua vết thương.
Nhìn là thấy rất đau.
Ninh Nhất Tiêu dùng tăm bông chấm lodophor bôi nhẹ lên vết thương rồi lấy bình xịt chống bầm tím làm ướt miếng bông gòn rồi đắp lên đầu gối và bắp chân của cậu.
Sau khi cẩn thận làm xong những điều này, Ninh Nhất Tiêu cứ thế ngồi trên sàn nhà im lặng nhìn dáng vẻ ngủ say của Tô Hồi, nhiều lắm cũng chỉ kéo những lọn tóc dính vào gò má, hắn chỉ nhẹ nhàng xoa đầu của cậu.
Đợi đến khi đắp bông gòn được kha khá thời gian Ninh Nhất Tiêu mới lấy miếng bông gòn đi rồi kéo ống quần xuống, đắp lại chăn cho cậu. Trong cả quá trình này Tô Hồi đều không có tỉnh dậy, cậu như rất say giấc, Ninh Nhất Tiêu không khỏi sinh ra nghi ngờ.
Hắn đứng dậy kiểm tra một lượt xung quanh, quả nhiên đã tìm thấy được thuốc ngủ trong hộp đựng đồ ở trên bàn làm việc, hộp gói trông rất quen thuộc, nhưng mà hình như chỉ vừa mới mở ra, trong một vỉ chỉ mới dùng hai viên thuốc, so ra còn tốt hơn so với trong kết quả xấu nhất mà hắn nghĩ tới.
Nhưng tình hình của Tô Hồi đúng thật là không khả quen, hắn tưởng rằng cậu chỉ háo ngủ mà thôi, không ngờ tới đã đến bước phải dùng thuốc để đi vào giấc ngủ.
Đột nhiên Ninh Nhất Tiêu nghe thấy Tô Hồi mơ mơ màng màng nói mớ, nhưng giọng rất không rõ ràng nên hắn quay lại bên đệm giường, nửa quỳ dưới đất tới gần lại, “Tô Hồi, sao vậy?”
Tô Hồi cau mày lại, trên vầng trán đã đổ những giọt mồ hôi li ti, miệng hơi hé ra, nhả chữ không rõ, chỉ có một vài chữ được nói ra không quá rõ ràng như “Thư của em……”
Ninh Nhất Tiêu nhíu mày lại.
Hắn không chắc chắn Tô Hồi có phải đang nói với hắn không, hoặc có phải đang chỉ đến những bức thư lúc mà bọn họ chia xa không.
Theo bản năng hắn có chút kháng cự việc nghe thấy những thứ này, hắn trốn tránh những nội dung mới nghe được vừa nãy, nhưng vẫn ngồi bên cạnh trông coi cậu cho đến khi cậu đỡ hơn, không còn nhíu mày nói mớ nữa mới rời đi.
Tô Hồi đến tận trưa mới ngủ dậy, tác dụng phụ của thuốc rất lớn, sau khi ngủ dậy cậu uống nước cũng thấy đắng, cảm xúc thì hỗn loạn và còn có hơi buồn nôn.
Cửa phòng mở toang ra, cậu nhìn thấy bóng lưng của Ninh Nhất Tiêu nên định đứng dậy đi ra ngoài, nhưng lại mới nhận thấy chân của mình quá đau.
Kéo ống quần lên, phát hiện thấy mảng bầm tím lớn trên chân cậu mới nhớ tới cũ ngã ở phòng khách hôm qua.
Cậu cảm thấy rất đau nhưng mà phạm vi lan ra của vết bầm không quá lớn, Tô Hồi không nghĩ gì nhiều, cậu cà nhắc cà nhắc bước ra khỏi phòng, lúc nhìn thấy bóng lưng bận rộn ở phòng bếp của Ninh Nhất Tiêu thì có hơi hoảng hốt.
“Em dậy rồi à?” Ninh Nhất Tiêu bưng nồi canh lên, “Anh mới nấu canh gà.” Hắn vừa nói vừa tháo găng tay chống bỏng ra rồi cúi người rửa tay ở bồn rửa chén.
Tô Hồi rõ là rất mơ màng, nhưng cậu lại ngay lập tức phát hiện thấy tay của Ninh Nhất Tiêu rất đỏ.
“Tay sao thế? Bị bỏng à?”
Biểu cảm của cậu rất ngơ ngác, vừa mới ngủ dậy trong mắt còn rướm hơi sương, cách một khoảng cách an toàn nhìn vào tay của Ninh Nhất Tiêu trông như là con thú con vậy.
“Không có đâu.” Ninh Nhất Tiêu cười nói, “Sáng dậy thấy tay dơ quá nên rửa thêm mấy lần, không có gì đáng sợ cả.”
Tô Hồi nhíu mày lại, cậu đi tới bên bàn phòng ăn nhưng mắt thì cứ nhìn vào tay của hắn.
“Anh không được rửa như vậy nữa.” Cậu nói chuyện rất chậm rì nhưng lại rất quan tâm, “Trước đó mãi mới khỏi lại được, sao giờ lại thấy khó chịu rồi.”
Ninh Nhất Tiêu ngồi ở phía đối diện cậu, hắn giả vờ như không để tâm đến chuyện này mà múc một bát canh ra đưa đến trước mắt Tô Hồi, hắn còn muốn cớ này để phơi bày ra những vết rách da nhỏ trên tay, hắn cố ý để cho cậu nhìn rõ.
Giọng của Tô Hồi vội vàng hơn, “Anh xem nè, chỗ này lần trước rõ ràng đã đỡ hơn nhiều rồi mà giờ lại nổi phát ban, sao vậy……Anh có nghe lời của bác sĩ uống thuốc đàng hoàng không đấy?”
Ninh Nhất Tiêu chỉ đợi mãi một câu này cho nên hắn thuận theo mà trực tiếp nhận tối như một tên tội phạm không biết hối lỗi vậy, “Không có.”
Tô Hồi nhíu mày lại giống như không thể nào hiểu nổi hắn, cậu nhẹ giọng hỏi, “Tại sao?”
“Không tại sao cả.” Thái độ của Ninh Nhất Tiêu như không quá để ý vấn đề này, “Bận quá, hở tí là quên.” Hắn nói xong thì thúc giục Tô Hồi, “Ăn cơm trước đi, đừng có ói mấy này nữa.”
Tô Hồi sao mà ăn cho nổi, cậu nhìn chăm chú khuôn mặt của Ninh Nhất Tiêu, cứ nhìn chằm chằm như vậy rất lâu, cậu biết rõ bản thân không nên lo chuyện của hắn nữa nhưng mà vẫn không nhịn được mà mở miệng.
“Anh không thể vậy được, phải uống thuốc đúng giờ, nếu không nó sẽ càng nghiêm trọng hơn.”
Ninh Nhất Tiêu uống một ngụm nước rồi đặt ly xuống, hắn im lặng một lúc mới mở miệng, hắn trả lời rất qua loa, “Ừ, biết rồi mà.”
“Anh nói ngoài miệng thôi không được đâu.” Tô Hồi dặn dò hắn.
Ninh Nhất Tiêu bật cười, hắn hỏi ngược lại Tô Hồi, “Vậy thì phải làm sao đây? Không thì em giám sát anh nhé?”
Ý nghĩ của Tô Hồi rất trì đốn, nhất thời không biết làm thế nào, “Giám sát kiểu gì……”
“Dù gì thì em cũng phải uống thuốc, anh cũng phải uống thuốc.” Ninh Nhất Tiêu cho ra đề nghị này một cách tự nhiên, “Nếu không thì thế này đi, mỗi ngày đến giờ thì chúng ta cùng nhau uống thuốc.”
Nói xong thì hắn thừa thắng xông lên, “Trước đó bởi vì làm việc nên ăn uống không có giờ giấc, anh hay cảm thấy đau bụng, nhưng mà dạo gần đây cơ bản đều ở nhà, ăn cơm chung với em thì cũng khá là có giờ giác, hình như cũng không thấy đau bụng nữa, cũng có tác dụng. Sau này chúng ta làm bạn cùng phòng kiêm luôn bạn uống thuốc, được không?”
Hắn nói nhiều như vậy nhưng Tô Hồi chỉ có thể chậm chạp xử lí từng thông tin ở trong đầu, Ninh Nhất Tiêu không chịu uống thuốc đàng hoàng, cậu cũng không có tốt hơn bao nhiêu, tóm lại đều phải gắng cho qua ngày, vượt qua được khoảng thời gian này cậu vẫn còn có thể chịu được, nhưng mà bây giờ…… có nhiều mối lo âu hơn nữa cũng không bằng muốn Ninh Nhất Tiêu sống tốt.
Tô Hồi gật đầu như không còn thuốc cứu, cậu đồng ý với đề nghị của Ninh Nhất Tiêu, “Ừ, vậy tôi bảo anh uống thuốc thì anh không được làm biếng đâu đấy.”
Ninh Nhất Tiêu mỉm cười, “Anh sẽ cố vậy.”
Tô Hồi sợ hắn nói được không làm được, “Ăn cơm trưa xong là phải uống thuốc đấy.”
Ninh Nhất Tiêu gật đầu, lúc cười lên rất giống dáng vẻ cưng chiều của sáu năm trước, “Ừ.”
Tô Hồi im lặng ăn xong canh gà, cách bấy nhiêu ngày mới cùng nhau uống thuốc chung với Ninh Nhất Tiêu.
Sau bữa cơm không có món ăn ngọt nào quá chính thức cả, chỉ có trái cây mà thôi, Tô Hồi lấy nĩa cắm một miếng táo lên, vừa mới cắn một miếng cậu đã nhìn thấy Ninh Nhất Tiêu đứng dậy, cậu cứ tưởng là hắn lại định đi rửa tay.
“Anh đi đâu đấy?” Cậu theo bản năng hỏi hắn, xong lại cảm thấy có chút kì cục, giống như là một đứa trẻ không muốn bố mẹ rời đi một giây nào cả.
“Anh đột nhiên nhớ tới trợ lí của Cảnh Minh sáng nay đưa cái này tới.” Ninh Nhất Tiêu quay lại từ ngoài huyền quan, trên tay hắn xách một túi đồ tặng, hắn đặt trước mắt Tô Hồi rồi dùng giọng điệu như đang cổ vũ mà nói, “Xem thử đi.”
Tô Hồi bỏ cái nĩa xuống rồi mở hộp quà ra, bên trong là một phần giấy chứng nhận quyên tặng và một tờ giấy chúc mừng. Nét chữ trên giấy chúc mừng rất đáng yêu, bé còn dùng màu sáp vẽ ra một cái mũ và một cái tất Giáng Sinh, trên đó có viết, “Cảm ơn Tô tiên sinh, chúc ngài Giáng Sinh vui vẻ!”
“Giáng Sinh trôi qua gần một tháng rồi.” Tô Hồi không nhịn được mà nói, trong giọng của cậu có chút vui vẻ, ngẩng đầu lên nhìn Ninh Nhất Tiêu định hỏi hắn có phải là đứa trẻ kia viết không, nhưng mà vào lúc chạm phải tầm mắt của hắn, cậu đột nhiên nhớ tới sinh nhật của Ninh Nhất Tiêu nên khựng lại.
“Sao vậy?” Ánh mắt của Ninh Nhất Tiêu rất dịu dàng.
Tô Hồi cảm thấy có nói ra cũng chỉ khiến cho hai bên lúng túng nên lắc đầu.
Nhưng cậu không ngờ tới Ninh Nhất Tiêu thế mà hình như hiểu được ánh mắt của cậu, hắn trực tiếp nói ra, “Có phải em nhớ tới sinh nhật anh không.”
Mắt Tô Hồi mở lớn lên, cậu không ngờ tới Ninh Nhất Tiêu thế mà lại thẳng thắn đến vậy.
Còn tưởng là hắn sẽ tránh đi, dù gì thì bọn họ cũng không còn là quan hệ trước đây nữa.
Cậu thường xuyên cảm nhận được một vài thay đổi nhỏ của Ninh Nhất Tiêu, không chỉ là sáu năm trước và sáu năm sau mà còn là lúc vừa mới gặp lại và bây giờ, Ninh Nhất Tiêu đều có những thay đổi nhỏ, cho dù là thái độ hay là lời nói.
Những thay đổi như vậy khiến cho Tô Hồi sinh ra một cảm xúc rất phức tạp, cậu hi vọng Ninh Nhất Tiêu có thể vui lên vì sống chung với cậu, nhưng mà nếu như hắn thật sự coi cậu là bọn tốt thì cậu lại không khỏi cảm thấy lòng chua xót.
Không có người nào rắc rối như mình nữa nhỉ, Tô Hồi nghĩ vậy.
Ninh Nhất Tiêu ngồi xuống, khóe miệng hắn cong lên như đang cười, “Phản ứng này xem ra anh không có đoán lầm.”
Tô Hồi rũ mắt xuống, cậu lấy nĩa của mình ra rồi ăn nốt miếng táo kia vào miệng, cũng tức là cậu ngầm thừa nhận.
“Chúng ta bây giờ không phải đã là bạn bè rồi sao?” Biểu cảm của Ninh Nhất Tiêu rất thong thả, hắn hỏi một cách tự nhiên, “Tô Hồi, tuy là đã một tháng trôi qua rồi, nhưng mà đến bạn nhỏ còn biết bù lại một lời chúc mừng, còn em thì sap? Có cần nghĩ đến việc bù lại quà sinh nhật cho anh không?”
Tô Hồi ngẩng đầu lên nhìn hắn, trên khóe môi còn dính nước quả táo còn sót lại, nhìn có một kiểu khí chất lai lai giữa u buồn và ngây thơ.
Cậu hình như không dám tin lắm, giọng cậu rất khẽ như khói sương chỉ cần một cơn gió thổi qua là tiêu tán mất, “Anh…..”
Ninh Nhất Tiêu không đợi cậu nói xong, giọng điệu như cổ vũ và dụ dỗ kia lại lần nữa xuất hiện, đến đôi mắt hắn cũng đang nhìn chằm chằm vào Tô Hồi giống như những thứ hắn muốn không chỉ có những thứ này.
“Tặng anh đi mà, anh muốn.”
Tác giả có lời muốn nói:
Đem đi quyên tặng là thật, bạn nhỏ người ta đang định viết “Happy New Year” trên thiệp chúc mừng thì bị một người nào đó yêu cầu ngang ngược — “Xin hãy viết là Giáng Sinh vui vẻ.”
Bạn nhỏ nọ: Cái ông chú này kì cục quá đi
Hôm nay có xảy ra một chuyện vừa tức vừa buồn cười lắm, có một người bạn có quan hệ rất tốt với tui ở ngoài đời muốn xem bộ mới viết này, nhưng mà nó hết tiền muốn coi chùa (đúng rồi đó, nhục vậy đó), còn muốn xem có bình luận chứ không xem bản thảo của tui, cứ lì mặt ra đòi cái tài khoản tác giả của tui, bởi vì tài khoản của tác giả xem truyện của mình sẽ không tốn tiền á. Xong cái bạn này vui vẻ cày một lúc hết bốn mươi chương, kết quả là vui quá không nhớ đây không phải là tài khoản của nó, high quá, hơi bị hào phòng ném cho tui mấy quả mìn biển sâu (…..), sau đó mới nhận ra đó là tài khoản của tui, lúc tìm bên tư vấn khách hàng cũng không đòi lại được, cổ còn an ủi tui là lông cừu đều mọc trên người cừu ấy mà, cho nên tôi bị xem chùa còn lỗ mất tệ (mỉm cười), thôi thì ném quả mìn nhỏ thôi cũng được mà, mìn nhỏ tốn có mao!
(là một kiểu quà tặng cho tác giả á, mua bằng tiền. mao là bằng nửa tệ ấy)
Cái tài khoản này của tôi cũng là lần đầu tiên đi ném mìn ấy, cũng ảo ghê, ói ra cho mọi người coi vui thui, tháng tám vui vẻ nhá!
Nói thật lòng, cũng rất cảm ơn tất cả các em iu đã ném mìn cho tui, mọi người cũng tốn tiền quá, thật ra mọi người có tới trang web này xem truyền của tui rồi cùng đợi tui viết truyện là tui đã vui lắm rồi, chuyện gì cũng phải coi trọng cuộc sống hằng ngày của bản thân trước đã, nhất là mấy em iu đang tuổi vị thành niên.
Hi vọng cuộc sống của mọi người mọi chuyện đều tốt lành, rất rất cảm những gì mọi người đã bỏ ra, yêu mọi người!
Chương .
Sau khi rời khỏi tiệc rượu, Ninh Nhất Tiêu ngồi lên xe, thuận đường còn kéo theo con ma men Cảnh Minh đi cùng. Nhiệt độ trong xe rất coa, vừa mới vào trong không bao lâu hắn đã cảm thấy có hơi choáng váng nên kéo mở cửa kính ra.
“À đúng rồi, không phải cậu nói vị nhà cậu ấy đang ở giai đoạn trầm cảm sao?” Cảnh Minh uống say váng vất, anh nói chuyện cũng không được đàng hoàng, Trung Anh lẫn lộn, “Vậy cậu để người ta ở nhà một mình có được không đấy? Hay là tôi bảo Kofi và Mark về nhé.”
Ninh Nhất Tiêu không hề muốn cho bọn họ quay trở lại, hắn cảm thấy thế giới của hai người như bây giờ đang rất tốt, nếu thêm hai người nữa thì Tô Hồi liền có thêm đường lui, cậu lại càng trốn đi.
“Tạm thời không cần đâu, hơn nữa có nhiều người chăm sóc em ấy quá thì em ấy sẽ thấy không thoải mái ở trong lòng.” Ninh Nhất Tiêu không nhận ra hắn thế mà đã chấp nhận xưng hô mang tính sở hữu của Cảnh Minh đối với Tô Hồi, hắn cũng chỉ sinh ra một chút nghi ngờ với quyết định của bản thân, “Nhưng mà em ấy bây giờ không muốn uống thuốc, cho nên tôi cố gắng hết mức không ra ngoài.”
“Hả?” Cảnh Minh ngay lập tức ngồi thẳng dậy, “Không uống thuốc không được đâu, bị cảm bị sốt không uống thuốc còn trở nên nghiêm trọng hơn, bệnh này của cậu ấy lại càng….” Anh ta nói được một nửa thì “phanh xe” lại, “Cậu bây giờ không phải đang ở ngoài sao? Không sợ cậu ấy ở nhà xảy ra chuyện gì à.”
Ninh Nhất Tiêu không nói gì hết.
Cho dù tin rằng trạng thái bây giờ của Tô Hồi sẽ không làm ra chuyện gì ngoài ý muốn của hắn, nhưng từng có vết xe đổ của sáu năm trước, bây giờ Cảnh Minh còn nói như vậy nữa, hắn không khỏi sinh ra một chút lo âu.
Hắn nhịn không được mà nói với tài xế, “Lái nhanh lên một chút.”
Cảnh Minh lại cản hắn lại, “Không được đâu, tôi còn đang ngồi trên xe đây này! An toàn là số !”
Sau đó anh ta quay lại nhìn về phía Ninh Nhất Tiêu, ngừng cả một lúc sau đó đột nhiên vỗ chân bốp một cái, “Đúng rồi ha, ở nhà cậu không phải có camera của thú cưng sao? Trước đây lắp cho Kem đấy, tôi nhớ trước đó tôi lén đi uống rượu còn bị cậu bắt được, giờ cái camera đó còn mở không?”
“Tắt rồi.” Ninh Nhất Tiêu nói, “Sau này Kem bị mang tới San Francisco thì nó luôn tắt.”
“Cậu bật từ xa là xong chứ gì.”
Cảnh Minh cảm thấy ý kiến này thật sự quá hoàn hảo, cực kì đắc ý, anh tự nhận mình làm quân sư tình yêu cho cái tên cuồng công việc Ninh Nhất Tiêu này, “Có camera rồi, cậu ở bên ngoài làm việc cũng không lo cậu ấy ở nhà một mình nữa, nếu như có thật sự xảy ra chuyện gì thì cậu cũng có thể ngay lập tức quay về nhà được.”
Ninh Nhất Tiêu im lặng suy nghĩ một lúc, hắn cảm thấy anh nói cũng có lý nên dùng phần mềm điện thoại mở hệ thống giám sát thông minh ở trong nhà lên, hình ảnh nhanh chóng được đồng bộ tới laptop của hắn.
Trong thời gian năm phút này, Tô Hồi hoàn toàn không xê dịch vị trí, cậu cứ nằm trên đệm giường không hề động đậy.
Cảnh Minh nhìn một cái rồi nhịn không được mà thở dài, “Ầy, cậu cũng không dễ dàng.”
Ninh Nhất Tiêu không trả lời anh ra, hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, thỉnh thoảng lại thấy biển bảng đèn sáng lên của phòng khám cách đó không xa, hắn bỗng dưng nhớ tới cái gì đó nên gọi điện thoại của bác sĩ Grace.
Trong điện thoại, hắn miêu tả lại đại khái tình hình bệnh của Tô Hồi, nhất là nhắc đến chuyện cậu gần đây kháng cự việc chữa trị.
Grace hỏi: “Hiện tượng kháng cự thế này xảy ra vào mấy ngày trước hay kéo đã kéo dài được một khoảng thời gian.”
Ninh Nhất Tiêu trả lời, “Mấy ngày nay, trước đó vẫn luôn uống thuốc đúng giờ.”
Grace đầu bên kia điện thoại dừng lại một lúc rồi cho ra một câu trả lời không chắc chắn, “Xét theo tình hình này thì có khả năng là do những gì mà bản thân bệnh nhân từng trải quá, ví dụ như trong một thời gian nào đó trong quá khứ cậu ấy đã xảy ra chuyện gì đó mà cậu không muốn đối mặt nên tạo thành sang chấn tâm lí, vậy thì khoảng thời gian cố định đó cậu ấy đều có thể hồi lại kí ức đau buồn đó rồi từ đó sinh ra chướng ngại.”
Nói xong, Grace nghĩ một chốc, bà vẫn không nhịn được mà hỏi, “Shaw, cậu ấy có phải người yêu cũ mà cậu từng nhắc đến không?”
Ninh Nhất Tiêu không thích cái từ người yêu cũ này, những hắn vẫn thừa nhận, “Đúng vậy.”
“Tuy là tôi không hiểu cách sống chung bây giờ của hai người, nhưng mà theo ý của cậu thì có vẻ cậu không quá bằng lòng bắt ép cậu ấy uống thuốc theo lời cả bác sĩ. Những điều tôi muốn nói với cậu là làm như vậy có thể sẽ gây tổn thương cho cậu ấy, nhưng đồng thời cũng là giúp cậu ấy. Cậu nên biết là một người bệnh rối loạn lưỡng cực tự mình cắt thuốc là một chuyện rất đáng sợ, hậu khó rất khó lường.”
“Tôi biết.” Ninh Nhất Tiêu trầm giọng trả lời.
Cảnh Minh im lặng ngồi nghe, anh cảm thấy cái đôi này muốn tiếp tục hạnh phúc cũng thật không phải là một chuyện gì đơn giản.
Anh đột nhiên nhận ra sự may mắn của bản thân khi làm một tên công tử đào hoa, anh không cần phải phiền lòng tốn sức vì chuyện tình cảm như tên si tinh Ninh Nhất Tiêu này. Nhưng nhìn ở góc độ khác, anh cũng rất bất hạnh vì có thể cả đời này anh cũng không thể gặp được tình yêu nào như vậy, anh không tìm được một người nào có thể cho đi vô điều kiện như vậy được.
Đường đi kẹt xe, Cảnh Minh ngủ thẳng ở trên xe, Ninh Nhất Tiêu thì còn đang một tay hai việc, vừa xử lí công việc và chia màn hình quan sát camera.
Mười phút sau, hình ảnh cuối cùng cũng có điều thay đổi.
Cái tay gõ bàn phím của Ninh Nhất Tiêu khựng lại, hắn nhìn Tô Hồi trong camera bị Kem kéo dậy, cậu trông có vẻ rất ngơ ngác, ngồi dậy tỉnh người một lúc rồi mới chống tủ thấp để đứng dậy, đi đứng lảo đảo về phía ngoài cửa, hình như là đi đổ đồ ăn cho Kem.
Đi ngang qua phòng khách, cậu tới trước cái bát ở bên cửa sổ sát đất rồi đổ đồ ăn thành một ngọn núi nhỏ, sau đó thì xoa đầu Kem rồi đứng dậy quay về phòng.
Nhưng tiếp đó, cậu hình như bị vấp ngã bởi mép thảm lông, cậu mất cân bằng, xương ống chân đập mạnh lên góc bàn trà, đầu gối thì va phải sàn nhà.
Ninh Nhất Tiêu giật thót tim, hắn thấy Tô Hồi cứ như vậy ngã trên thảm lông phía sau sô pha, cả nửa người cậu đều bị che đi, thật lâu không đứng dậy.
Hắn không nghĩ gì nhiều gọi thẳng qua cho Tô Hồi, nhưng hình như cậu ra khỏi phòng không có đem theo điện thoại, điện thoại cuối cùng cũng không có bắt máy.
Tài xế nhìn kính hậu một cái có lẽ cũng đoán được tình hình ra sao rồi, bảo vì ông ít khi thấy trên mặt của Ninh Nhất Tiêu lộ ra vẻ sốt sắng đến vậy, nhưng mà con đường này kẹt n=tới mức không lọt một giọt nước, ông ấn còi xe mấy lần nhưng vẫn không thể thảy đổi được tình trạng như cũ.
Đến tận mười một giờ rưỡi, Ninh Nhất Tiêu mới trở về lại căn hộ nọ
Lúc mở cửa ra hắn đã hạn chế âm thành, Kem chạy tới đón hắn cũng rất ngoan, nó không có sủa lên. Trong camera Ninh Nhất Tiêu nhìn thấy Tô Hồi đã ngủ được một lúc rồi.
Sau khi cậu ngã thì ngồi trên sàn nhà cả gần hai mươi phút, sau đó mới đỡ cái chân què đi khập khiễng về phòng rồi nằm xuống, không có định dậy nữa.
Ninh Nhất Tiêu cởi áo khoác xuống, hắn lên lầu lấy hòm thuốc rồi bước vào phòng của Tô Hồi, hắn nhẹ nhàng gõ cửa nhưng không có ai trả lời.
Hắn nhẹ bước chân đi vào, nhiệt độ trong phòng bị cậu chỉnh lên rất cao Tô Hồi ngủ rất say, hơn nửa cái chăn đều ở trên sàn nhà, chỉ có một góc nhỏ ở trên eo cậu.
Tô Hồi đồ ngủ màu gạo bằng vải lụa, cậu nằm nghiêng người, cái chân trần giơ ra ngoài đệm chạm lên sàn nhà, cổ chân trắng tuyết vô cùng chói mắt dưới ánh sáng.
Ninh Nhất Tiêu rời tầm mắt đi, hắn nhẹ nhàng gọi tên của cậu định gọi cậu dậy.
“Tô Hồi, Tô Hồi…”
Thử mấy lần đều không có tác dụng, Ninh Nhất Tiêu nhìn khuôn mặt say giấc của cậu, hắn ôm ý nghĩa dù gì cậu cũng không nghe thấy mà nhỏ giọng gọi cậu “Mèo con ơi”.
Đúng như hắn ngờ trước, Tô Hồi vẫn không tỉnh dậy.
Nguyện vọng được thỏa mãn, Ninh Nhất Tiêu không nghĩ gì nhiều nữa, hắn kéo ống quần ngủ rộng của Tô Hồi lên, đúng thật là trên bắp chân và đầu gối của cậu đã hiện lên vết bầm lớn màu xanh tím, chỗ xương ống chân còn bị rách một miếng da nhưng mà Tô Hồi chưa đừng xử lí qua vết thương.
Nhìn là thấy rất đau.
Ninh Nhất Tiêu dùng tăm bông chấm lodophor bôi nhẹ lên vết thương rồi lấy bình xịt chống bầm tím làm ướt miếng bông gòn rồi đắp lên đầu gối và bắp chân của cậu.
Sau khi cẩn thận làm xong những điều này, Ninh Nhất Tiêu cứ thế ngồi trên sàn nhà im lặng nhìn dáng vẻ ngủ say của Tô Hồi, nhiều lắm cũng chỉ kéo những lọn tóc dính vào gò má, hắn chỉ nhẹ nhàng xoa đầu của cậu.
Đợi đến khi đắp bông gòn được kha khá thời gian Ninh Nhất Tiêu mới lấy miếng bông gòn đi rồi kéo ống quần xuống, đắp lại chăn cho cậu. Trong cả quá trình này Tô Hồi đều không có tỉnh dậy, cậu như rất say giấc, Ninh Nhất Tiêu không khỏi sinh ra nghi ngờ.
Hắn đứng dậy kiểm tra một lượt xung quanh, quả nhiên đã tìm thấy được thuốc ngủ trong hộp đựng đồ ở trên bàn làm việc, hộp gói trông rất quen thuộc, nhưng mà hình như chỉ vừa mới mở ra, trong một vỉ chỉ mới dùng hai viên thuốc, so ra còn tốt hơn so với trong kết quả xấu nhất mà hắn nghĩ tới.
Nhưng tình hình của Tô Hồi đúng thật là không khả quen, hắn tưởng rằng cậu chỉ háo ngủ mà thôi, không ngờ tới đã đến bước phải dùng thuốc để đi vào giấc ngủ.
Đột nhiên Ninh Nhất Tiêu nghe thấy Tô Hồi mơ mơ màng màng nói mớ, nhưng giọng rất không rõ ràng nên hắn quay lại bên đệm giường, nửa quỳ dưới đất tới gần lại, “Tô Hồi, sao vậy?”
Tô Hồi cau mày lại, trên vầng trán đã đổ những giọt mồ hôi li ti, miệng hơi hé ra, nhả chữ không rõ, chỉ có một vài chữ được nói ra không quá rõ ràng như “Thư của em……”
Ninh Nhất Tiêu nhíu mày lại.
Hắn không chắc chắn Tô Hồi có phải đang nói với hắn không, hoặc có phải đang chỉ đến những bức thư lúc mà bọn họ chia xa không.
Theo bản năng hắn có chút kháng cự việc nghe thấy những thứ này, hắn trốn tránh những nội dung mới nghe được vừa nãy, nhưng vẫn ngồi bên cạnh trông coi cậu cho đến khi cậu đỡ hơn, không còn nhíu mày nói mớ nữa mới rời đi.
Tô Hồi đến tận trưa mới ngủ dậy, tác dụng phụ của thuốc rất lớn, sau khi ngủ dậy cậu uống nước cũng thấy đắng, cảm xúc thì hỗn loạn và còn có hơi buồn nôn.
Cửa phòng mở toang ra, cậu nhìn thấy bóng lưng của Ninh Nhất Tiêu nên định đứng dậy đi ra ngoài, nhưng lại mới nhận thấy chân của mình quá đau.
Kéo ống quần lên, phát hiện thấy mảng bầm tím lớn trên chân cậu mới nhớ tới cũ ngã ở phòng khách hôm qua.
Cậu cảm thấy rất đau nhưng mà phạm vi lan ra của vết bầm không quá lớn, Tô Hồi không nghĩ gì nhiều, cậu cà nhắc cà nhắc bước ra khỏi phòng, lúc nhìn thấy bóng lưng bận rộn ở phòng bếp của Ninh Nhất Tiêu thì có hơi hoảng hốt.
“Em dậy rồi à?” Ninh Nhất Tiêu bưng nồi canh lên, “Anh mới nấu canh gà.” Hắn vừa nói vừa tháo găng tay chống bỏng ra rồi cúi người rửa tay ở bồn rửa chén.
Tô Hồi rõ là rất mơ màng, nhưng cậu lại ngay lập tức phát hiện thấy tay của Ninh Nhất Tiêu rất đỏ.
“Tay sao thế? Bị bỏng à?”
Biểu cảm của cậu rất ngơ ngác, vừa mới ngủ dậy trong mắt còn rướm hơi sương, cách một khoảng cách an toàn nhìn vào tay của Ninh Nhất Tiêu trông như là con thú con vậy.
“Không có đâu.” Ninh Nhất Tiêu cười nói, “Sáng dậy thấy tay dơ quá nên rửa thêm mấy lần, không có gì đáng sợ cả.”
Tô Hồi nhíu mày lại, cậu đi tới bên bàn phòng ăn nhưng mắt thì cứ nhìn vào tay của hắn.
“Anh không được rửa như vậy nữa.” Cậu nói chuyện rất chậm rì nhưng lại rất quan tâm, “Trước đó mãi mới khỏi lại được, sao giờ lại thấy khó chịu rồi.”
Ninh Nhất Tiêu ngồi ở phía đối diện cậu, hắn giả vờ như không để tâm đến chuyện này mà múc một bát canh ra đưa đến trước mắt Tô Hồi, hắn còn muốn cớ này để phơi bày ra những vết rách da nhỏ trên tay, hắn cố ý để cho cậu nhìn rõ.
Giọng của Tô Hồi vội vàng hơn, “Anh xem nè, chỗ này lần trước rõ ràng đã đỡ hơn nhiều rồi mà giờ lại nổi phát ban, sao vậy……Anh có nghe lời của bác sĩ uống thuốc đàng hoàng không đấy?”
Ninh Nhất Tiêu chỉ đợi mãi một câu này cho nên hắn thuận theo mà trực tiếp nhận tối như một tên tội phạm không biết hối lỗi vậy, “Không có.”
Tô Hồi nhíu mày lại giống như không thể nào hiểu nổi hắn, cậu nhẹ giọng hỏi, “Tại sao?”
“Không tại sao cả.” Thái độ của Ninh Nhất Tiêu như không quá để ý vấn đề này, “Bận quá, hở tí là quên.” Hắn nói xong thì thúc giục Tô Hồi, “Ăn cơm trước đi, đừng có ói mấy này nữa.”
Tô Hồi sao mà ăn cho nổi, cậu nhìn chăm chú khuôn mặt của Ninh Nhất Tiêu, cứ nhìn chằm chằm như vậy rất lâu, cậu biết rõ bản thân không nên lo chuyện của hắn nữa nhưng mà vẫn không nhịn được mà mở miệng.
“Anh không thể vậy được, phải uống thuốc đúng giờ, nếu không nó sẽ càng nghiêm trọng hơn.”
Ninh Nhất Tiêu uống một ngụm nước rồi đặt ly xuống, hắn im lặng một lúc mới mở miệng, hắn trả lời rất qua loa, “Ừ, biết rồi mà.”
“Anh nói ngoài miệng thôi không được đâu.” Tô Hồi dặn dò hắn.
Ninh Nhất Tiêu bật cười, hắn hỏi ngược lại Tô Hồi, “Vậy thì phải làm sao đây? Không thì em giám sát anh nhé?”
Ý nghĩ của Tô Hồi rất trì đốn, nhất thời không biết làm thế nào, “Giám sát kiểu gì……”
“Dù gì thì em cũng phải uống thuốc, anh cũng phải uống thuốc.” Ninh Nhất Tiêu cho ra đề nghị này một cách tự nhiên, “Nếu không thì thế này đi, mỗi ngày đến giờ thì chúng ta cùng nhau uống thuốc.”
Nói xong thì hắn thừa thắng xông lên, “Trước đó bởi vì làm việc nên ăn uống không có giờ giấc, anh hay cảm thấy đau bụng, nhưng mà dạo gần đây cơ bản đều ở nhà, ăn cơm chung với em thì cũng khá là có giờ giác, hình như cũng không thấy đau bụng nữa, cũng có tác dụng. Sau này chúng ta làm bạn cùng phòng kiêm luôn bạn uống thuốc, được không?”
Hắn nói nhiều như vậy nhưng Tô Hồi chỉ có thể chậm chạp xử lí từng thông tin ở trong đầu, Ninh Nhất Tiêu không chịu uống thuốc đàng hoàng, cậu cũng không có tốt hơn bao nhiêu, tóm lại đều phải gắng cho qua ngày, vượt qua được khoảng thời gian này cậu vẫn còn có thể chịu được, nhưng mà bây giờ…… có nhiều mối lo âu hơn nữa cũng không bằng muốn Ninh Nhất Tiêu sống tốt.
Tô Hồi gật đầu như không còn thuốc cứu, cậu đồng ý với đề nghị của Ninh Nhất Tiêu, “Ừ, vậy tôi bảo anh uống thuốc thì anh không được làm biếng đâu đấy.”
Ninh Nhất Tiêu mỉm cười, “Anh sẽ cố vậy.”
Tô Hồi sợ hắn nói được không làm được, “Ăn cơm trưa xong là phải uống thuốc đấy.”
Ninh Nhất Tiêu gật đầu, lúc cười lên rất giống dáng vẻ cưng chiều của sáu năm trước, “Ừ.”
Tô Hồi im lặng ăn xong canh gà, cách bấy nhiêu ngày mới cùng nhau uống thuốc chung với Ninh Nhất Tiêu.
Sau bữa cơm không có món ăn ngọt nào quá chính thức cả, chỉ có trái cây mà thôi, Tô Hồi lấy nĩa cắm một miếng táo lên, vừa mới cắn một miếng cậu đã nhìn thấy Ninh Nhất Tiêu đứng dậy, cậu cứ tưởng là hắn lại định đi rửa tay.
“Anh đi đâu đấy?” Cậu theo bản năng hỏi hắn, xong lại cảm thấy có chút kì cục, giống như là một đứa trẻ không muốn bố mẹ rời đi một giây nào cả.
“Anh đột nhiên nhớ tới trợ lí của Cảnh Minh sáng nay đưa cái này tới.” Ninh Nhất Tiêu quay lại từ ngoài huyền quan, trên tay hắn xách một túi đồ tặng, hắn đặt trước mắt Tô Hồi rồi dùng giọng điệu như đang cổ vũ mà nói, “Xem thử đi.”
Tô Hồi bỏ cái nĩa xuống rồi mở hộp quà ra, bên trong là một phần giấy chứng nhận quyên tặng và một tờ giấy chúc mừng. Nét chữ trên giấy chúc mừng rất đáng yêu, bé còn dùng màu sáp vẽ ra một cái mũ và một cái tất Giáng Sinh, trên đó có viết, “Cảm ơn Tô tiên sinh, chúc ngài Giáng Sinh vui vẻ!”
“Giáng Sinh trôi qua gần một tháng rồi.” Tô Hồi không nhịn được mà nói, trong giọng của cậu có chút vui vẻ, ngẩng đầu lên nhìn Ninh Nhất Tiêu định hỏi hắn có phải là đứa trẻ kia viết không, nhưng mà vào lúc chạm phải tầm mắt của hắn, cậu đột nhiên nhớ tới sinh nhật của Ninh Nhất Tiêu nên khựng lại.
“Sao vậy?” Ánh mắt của Ninh Nhất Tiêu rất dịu dàng.
Tô Hồi cảm thấy có nói ra cũng chỉ khiến cho hai bên lúng túng nên lắc đầu.
Nhưng cậu không ngờ tới Ninh Nhất Tiêu thế mà hình như hiểu được ánh mắt của cậu, hắn trực tiếp nói ra, “Có phải em nhớ tới sinh nhật anh không.”
Mắt Tô Hồi mở lớn lên, cậu không ngờ tới Ninh Nhất Tiêu thế mà lại thẳng thắn đến vậy.
Còn tưởng là hắn sẽ tránh đi, dù gì thì bọn họ cũng không còn là quan hệ trước đây nữa.
Cậu thường xuyên cảm nhận được một vài thay đổi nhỏ của Ninh Nhất Tiêu, không chỉ là sáu năm trước và sáu năm sau mà còn là lúc vừa mới gặp lại và bây giờ, Ninh Nhất Tiêu đều có những thay đổi nhỏ, cho dù là thái độ hay là lời nói.
Những thay đổi như vậy khiến cho Tô Hồi sinh ra một cảm xúc rất phức tạp, cậu hi vọng Ninh Nhất Tiêu có thể vui lên vì sống chung với cậu, nhưng mà nếu như hắn thật sự coi cậu là bọn tốt thì cậu lại không khỏi cảm thấy lòng chua xót.
Không có người nào rắc rối như mình nữa nhỉ, Tô Hồi nghĩ vậy.
Ninh Nhất Tiêu ngồi xuống, khóe miệng hắn cong lên như đang cười, “Phản ứng này xem ra anh không có đoán lầm.”
Tô Hồi rũ mắt xuống, cậu lấy nĩa của mình ra rồi ăn nốt miếng táo kia vào miệng, cũng tức là cậu ngầm thừa nhận.
“Chúng ta bây giờ không phải đã là bạn bè rồi sao?” Biểu cảm của Ninh Nhất Tiêu rất thong thả, hắn hỏi một cách tự nhiên, “Tô Hồi, tuy là đã một tháng trôi qua rồi, nhưng mà đến bạn nhỏ còn biết bù lại một lời chúc mừng, còn em thì sap? Có cần nghĩ đến việc bù lại quà sinh nhật cho anh không?”
Tô Hồi ngẩng đầu lên nhìn hắn, trên khóe môi còn dính nước quả táo còn sót lại, nhìn có một kiểu khí chất lai lai giữa u buồn và ngây thơ.
Cậu hình như không dám tin lắm, giọng cậu rất khẽ như khói sương chỉ cần một cơn gió thổi qua là tiêu tán mất, “Anh…..”
Ninh Nhất Tiêu không đợi cậu nói xong, giọng điệu như cổ vũ và dụ dỗ kia lại lần nữa xuất hiện, đến đôi mắt hắn cũng đang nhìn chằm chằm vào Tô Hồi giống như những thứ hắn muốn không chỉ có những thứ này.
“Tặng anh đi mà, anh muốn.”