Lời giống như vậy, sáu năm trước Ninh Nhất Tiêu đã từng nói một lần, bởi thế nên suy nghĩ của Tô Hồi lại bị kéo trở về quá khứ, về khoảng thời gian khi mà vui mừng kẹp lẫn với đau khổ.
Thật kì lạ, đã trải qua nhiều lần “chữa trị” cao áp như vậy, thuốc và điện kích sớm đã tạo lại đại não của cậu, làm cho cậu trở nên ngu xuẩn không chịu nổi và mất đi rất nhiều đoạn kí ức quan trọng trong đời người, nhưng mà lại khắc sâu thêm khoảng thời gian chua xót này, thậm chí cậu còn nhớ rõ biểu cảm lúc Ninh Nhất Tiêu nói rằng đời người không có ý nghĩa gì và cả dáng vẻ cô đơn hắn đứng bên bờ biển.
Những điều này khiến cho Tô Hồi cảm thấy đau khổ không thể kìm nén được.
Ninh Nhất Tiêu trước mặt cậu lại đột nhiên mở miệng gọi tên cậu, quá khứ trùng điệp với hiện tại, nó rơi trên tim của Tô Hồi.
“Tô Hồi.”
Cậu hồi thần lại, rút hai chân ra khỏi đầm lầy hồi ức ra, nhưng cậu lại tránh ánh mắt của Ninh Nhất Tiêu đi, cậu buông cái nĩa trong tay xuống, “Vậy… anh muốn cái gì?”
Giọng của Ninh Nhất Tiêu nghe có vẻ rất bình tĩnh, thậm chí còn mang theo nụ cười, “Em trước đây sẽ không hỏi câu hỏi này.”
Cái muỗng va chạm vào bát sứ tạo nên tiếng vang rất thanh thúy, nó giống như đang gõ lên trái tim Tô Hồi vậy.
“Không phải trước đây em rất thích bất ngờ cho người khác à?”
Hắn nói trước đây cả hai lần, cứ giống như hắn thật sự rất quan tâm tới quá khứ vậy.
Tô Hồi nhịn lại cảm xúc của mình, cậu nhẹ giọng trả lời, “Có thể là tôi đã thay đổi rồi.”
Cậu nói thẳng thắn: “Tôi không biết anh bây giờ thích cái gì.”
Ninh Nhất Tiêu khựng lại một lúc, bầu không khí yên tĩnh như loại chất keo dính dấp quấn lấy cảm xúc đang tuôn ra của hai người.
“Anh thì ngược lại chẳng thay đổi gì cả, vẫn giống như quá khứ vậy, không thích một cái gì cả.”
Hắn đứng dậy lấy li nước của mình lên đến trước máy rót nước, hắn thong dong nói: “Thật ra cũng không có ý gì khác đâu, chỉ là nghĩ kĩ lại thì cũng đã tuổi rồi cũng chưa từng tổ chức được một lần sinh nhật nào đàng hoàng cả nên cảm thấy có chơi chán.”
Ninh Nhất Tiêu cầm li nước quay đầu lại, vừa đúng lúc chạm tầm mắt Tô Hồi, lần này cậu không trốn tránh nữa.
Tô Hồi đúng thật đã thay đổi rồi, cậu không còn tỏ vẻ ngoan ngoãn làm nũng, nói những lời rất con nít như trước đây nữa.
Cậu chỉ gật đầu rồi nói được.
Sau đó cậu đứng dậy, hình như đột nhiên nhớ tới cái gì đó nên nhìn Ninh Nhất Tiêu, cậu cẩn thận nhắc nhở, “Đến giờ uống thuốc rồi đấy.”
Ninh Nhất Tiêu gật đầu, “Ừm.”
Hai người bọn họ tự uống thuốc phần mình xong thì bắt đầu ăn ý dọn dẹp chén bát lại rồi bỏ trong máy rửa chén.
“Tôi hơi mệt, vào trong ngủ trước đây.” Tô Hồi đột nhiên mở miệng, vừa nói xong đã quay người lại đi vào trong phòng rồi đóng cửa lại.
Kem không bắt kịp bước chân của cậu nên bị nhốt ở ngoài, nó quay đầu vô tội nhìn Ninh Nhất Tiêu một cái rồi kêu lên một tiếng “ứ ứ”.
Với sự dò hỏi vừa nãy, Ninh Nhất Tiêu rõ ràng có chút hối hận, hắn có thể cảm nhận được Tô Hồi sau khi nghe thấy những lời liên quan tới sinh nhật xong thì cảm xúc bỗng dưng đi xuống.
Nhưng hắn không cách nào phủ nhận những sự khó hiểu và không cam tâm thật sự đã tồn tại đó, rõ ràng là đa tốn nhiều năm để tiêu hóa như vậy nhưng hình như vẫn không có cách nào buông xuống được.
Người không buông xuống được không chỉ có Ninh Nhất Tiêu.
Tô Hồi quay trở lại trong phòng, cậu lê chân tới phòng tắm rồi đóng cửa lại, vặn vòi nước của bồn tắm ra, chân mềm nhũn ra, cậu ngã ngồi dưới sàn nhà co rụm cả người lại, cậu vùi đầu xuống cắn răng khóc trong vô thanh.
Có quá nhiều những hồi ức không nghe khống chế mà trào dâng như một trận mưa lớn dầm ướt hết cả người cậu vậy, Ninh Nhất Tiêu là căn nhà duy nhất có thể tránh được mưa, hắn mở rộng cánh cửa với cậu, bên trong còn có ánh đèn ấm áp nhưng mà Tô Hồi lại không dám dừng chân lại.
Cậu không phải là một người bình thường, cậu luôn hứa hẹn những lời điên cuồng trong lúc hưng phấn, đã nói sẽ tặng cho hắn món quà thật tuyệt, đã nói là sẽ bầu bạn bên hắn thật lâu, đã nói là cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa cũng không rời bỏ hắn.
Những lời hứa này cậu đều không thực hiện được, đến cả một buổi sinh nhất trọn vẹn cũng chưa từng tham gia với Ninh Nhất Tiêu.
Sáu năm trong quá khứ Tô Hồi đã tưởng tượng vô số lần, nếu như lúc đó cậu làm ra một lựa chọn khác thì bọn họ sau này sẽ thế nào.
Có thể là ngày đông năm đó sẽ không vất vả đến vậy nữa, ít nhất là cậu có thể cùng hắn trượt băng trên mặt hồ đóng băng của Thập Sát Hải, tay nắm tay rồi cậu ngã vào lòng hắn, sau đó bọn họ sẽ ôm lấy nhau. Hoặc có thể vào mùa xuân năm sau bọn họ sẽ cùng nhau tới công viên đi picnic, Ninh Nhất Tiêu sẽ dùng số tiền tiết kiệm được mua một cái camera chụp lại dáng vẻ lúc cậu ăn bánh kem. Hè đến thì có thể sẽ không tích đủ tiền vé máy bay tới Iceland, nhưng bọn họ có thể tới một bãi biển nhỏ nào đó không người, vai sát vai ở đó cùng ngắm biển rồi viết lên tên của đối phương trên mặt cát.
Trong căn phòng khép kín đó, Tô Hồi dựa vào những ảo tưởng tốt đẹp này để gắng gượng qua được rất nhiều rất nhiều những ngày đêm trống vắng.
Lúc đó cậu bị những cơn váng tai và ảo giác vây nhốt lại, tình hình nghiêm trọng tới mức cậu không thể nói chuyện bình thường được. Y tá không ngừng hỏi cậu, “Cậu có phân biệt rõ được cái nào là ảo giác, cái này là hiện thực không? Cậu có biết những gì cậu nghe thấy là thật hay giả không?”
Tô Hồi lúc đó thật sự không phân biệt được, những điều này cũng có ý nghĩa rằng cậu vẫn mãi là một bệnh nhân chữa trị thất bại.
Thuốc và điện kích chưa từng dập tắt được những ảo giác này, cậu chính là không muốn như thế.
Thế giới này hoang đường như một trò chơi kinh dị. Tô Hồi qua màn được hết màn này tới màn khác, cậu gặp được Ninh Nhất Tiêu còn tưởng đây là giải thưởng, sau này mới hiểu ra được đây là màn chơi khó nhất.
Đối mặt với những áp lực và dày vò trùng trùng, cậu cắn răng đưa ra quyết định của bản thân, nhưng mà những tình tiết phía sau đó không còn liên quan gì đến vui vẻ nữa cả, suốt cả sáu năm ròng, những chuyện đã xảy ra tất cả đều là sự trừng phạt. Hình như tất cả những manh mối đều đang nói với cậu rằng lúc đầu đáng ra phải bất chấp tất cả mà bỏ lại mọi thứ vì tình yêu, đó mới là ý chính của câu chuyện cổ tích.
Nhưng khi gặp lại được Ninh Nhất Tiêu, tận mắt nhìn thấy sự thành công của hắn thì Tô Hồi liền biết, cho dù có lặp lại lần nữa thì cậu vẫn sẽ làm ra lựa chọn như vậy.
Khóc xong một trận thì Tô Hồi gian nan đứng dậy, cậu rửa mặt, giơ tay lau đi những hạt sương trên mặt kính, cậu nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy bất kham của bản thân xong liền không muốn nhìn thêm lần nữa.
Kem đang gọi mãi ở bên ngoài, Tô Hồi mở cánh cửa phòng tắm ra, cậu phát hiện thấy cửa phòng đã bị nó lấy móng vuốt cào mở ra được rồi. Nó chạy nhào tới muốn một cái ôm.
Tô Hồi có hơi qua loa ôm lấy nó, sau đó thì loạng choạng bước ra khỏi cửa phòng, nhưng mà cậu không ngờ tới giây tiếp theo cậu nhìn thấy Ninh Nhất Tiêu ăn mặc chỉnh tề xuồng lầu, trong tay hắn còn xách một cái vali màu bạc inch, trông có vẻ như phải đi xa.
Cậu đứng ở trước cửa phòng trân trân nhìn Ninh Nhất Tiêu.
“Anh phải quay trở lại vùng vịnh đã, công việc tích lũy lại quá nhiều quay về đó xử lí xong, vòng vốn C đã bắt đầu rồi.” Ninh Nhất Tiêu nhìn về phía cậu, hắn phát hiện thấy mắt và chóp mũi của Tô Hồi đỏ lên, mặt thì hơi sưng đỏ lên, trống giống như vừa mới khóc xong.
“Sao vậy?” Hắn nhẹ giọng hỏi Tô Hồi.
Tô Hồi lắc đầu, cậu nói dối một cách thiếu tự nhiên, “Lúc nãy đi đường va phải đầu gối….”
Ninh Nhất Tiêu không có chọc vỡ lời nói dối, hắn gật đầu, “Lúc đí đường phải cẩn thận một chút.”
Tô Hồi nghĩ một chốc rồi đột nhiên nói, “Anh đợi một chút đã.”
Nói xong thì cậu đi vào phòng kéo ngăn kéo ở bàn ra, qua một lúc sau lại bước ra ngoài, trong tay cậu cầm một cái hộp, cậu giải thích, “Trong này là kem dưỡng da tay, có ba tuýp. Lần trước anh có nói dùng cũng được nên tôi mua thêm một bộ nữa, anh cứ mang theo đi.”
Ninh Nhất Tiêu nhìn một cái, hắn biết bản thân mình sẽ nhanh chóng quay lại nên nói: “Cứ xài hết tuýp đang xài đã, anh đem đi theo rồi.”
Bị từ chối, Tô Hồi không biết phải làm sao, cái tay cầm hộp buông thõng xuống, “Vậy… thuốc của anh thì sao?”
“Đem theo rồi.”
“Ồ.” Tô Hồi gật đầu, cậu vẫn mãi trốn tránh ánh mắt của Ninh Nhất Tiêu, “Vậy anh đi đường cẩn thận nhé.”
“Ừm, anh biết rồi.” Ninh Nhất Tiêu gật đầu, hắn kéo vali đi tới huyền quan, Tô Hồi cách mấy bước đi theo phía sau hắn định tiễn hắn rời đi.
Ninh Nhất Tiêu mở cửa ra, gió lạnh bỗng tràn vào tới thẳng đôi chân trần của Tô Hồi.
Hắn vốn đã đi ra ngoài rồi nhưng lại quay đầu lại, nhìn thấy Tô Hồi mặc bộ đồ ngủ sạch sẽ đơn giản, khoác thêm một cái áo len đứng ở trước cửa, hắn có một cảm giác gia đình rất lâu không cảm nhận được, bỗng dưng sinh ra không nỡ, vào khoảnh khắc đó tình cảm đã lấn ép lí trí khiến cho hắn nói ra một câu nói rất manh động: “Em có muốn tới vịnh chơi vài ngày không?”
Vừa nói xong câu này thì Ninh Nhất Tiêu liền hối hận, quan hệ bây giờ của bọn họ còn chưa có tốt tới cái mức đó, càng huống chi là công việc bây giờ của hắn đang rất gấp, cũng căn bản không có thời gian ở bên Tô Hồi đi bất cứ một nơi nào.
Rất hiển nhiên Tô Hồi đã từ chối.
“Tôi vẫn nên ở lại chơi với Kem đi.” Cậu tìm một lí do rất đơn giản.
Ninh Nhất Tiêu không có thất vọng như trong tưởng tượng, hắn gật đầu, “Ừ.”
Nhưng vào lúc hắn quay người lại rời đi thì đột nhiên nghe thấy Tô Hồi đứng ở phía sau cẩn thận dò hỏi.
“Ninh Nhất Tiêu, anh định bù lại sinh nhật khi nào thế?”
Hắn im lặng một lúc rồi quay đầu lại, “Đêm giao thừa đi, anh chắc là trưa hôm đó là về được.”
Lần này Tô Hồi không dám nói ra bất cứ lời nào như hứa hẹn, cậu chỉ gật đầu tỏ ý đã nhớ rồi.
Lúc Ninh Nhất Tiêu đi thời tiết còn tạm được, nhưng mà trời lại nhanh chóng âm u trở lại, sau đó thì lại bắt đầu mưa, Tô Hồi cảm thấy rất bất an, cậu đi lòng vòng ở trong phòng như thần kinh vậy, cậu lặng thầm cầu mong ở trong lòng hi vọng chuyến bay của hắn có thể bình an đáp đất.
Khi mà chỉ còn lại một người thì căn nhà này đột nhiên trở nên rất rộng và cũng rất tống, giống như không có biên giới vậy. Cậu rất muốn làm cho bản thân đừng nhớ tới Ninh Nhất Tiêu nữa nên tìm mấy việc làm cho bản thân, ví dụ như dọn dẹp.
Cậu nghiêm túc và cũng im lặng dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, lau nhà xong thì lại quay trở lại phòng của mình thu dọn tất cả đồ của mình cho thật gọn gàng.
Tô Hồi không hi vọng căn nhà này lưu lại quá nhiều dấu viết của cậu, bởi vì sẽ có một ngày cậu phải đi, nơi này sẽ có người mới, người quan trọng dọn vào ở, tốt nhất là nó nên thật mới như cậu chưa từng tới đây vậy.
Vì để cho Ninh Nhất Tiêu đón một buổi sinh nhật thật tốt, điều này trở thành chuyện quan trọng nhất trước mắt của Tô Hồi, nó cũng trở thành một điểm để cậu tự vận hành trong kì trầm cảm dài dẳng này của cậu. Cậu ngồi vào trước bàn ngẩn ngơ cả một buổi chiều, dựa vào kí ức mà vẽ ra bản phác thảo “món quà” lúc đó cậu chưa kịp tặng đi.
Với thẩm mĩ bây giờ của cậu mà nhìn thì tác phẩm này chưa được thành thục lắm, nhưng nó lại là cả một tấm lòng lúc đó bản thân đã bỏ ra.
Cậu ngừng lại việc tự phán xét bản thân, nhưng cũng cảm thấy nội dung như thế này đã không còn thích hợp với quan hệ bây giờ của bọn họ.
Chắc là phải làm món quà mới thôi.
Tô Hồi nghĩ một lát rồi tạm thời gác lại giấy vẽ qua một bên. Trời sắp tối rồi, Kem rất muốn xuống lầu chơi, nó hưng phấn quanh quẩn trước mắt Tô Hồi nhắc nhở đã đến thời gian ra ngoài chơi rồi.
Không còn cách nào Tô Hồi khoác vào một cái áo khoác dày dày, cậu bọc bản thân lại thật kĩ rồi dẫn Kem ra ngoài.
Lúc từ công viên trở về thì Tô Hồi đa đổi thành lối về trước đây rất ít đi, những cửa hàng bên này thì nhiều hơn, có một cửa hàng bánh ngọt đã thu hút sự chú ý của cậu, nhưng không phải là bởi vì đồ ngọt trong cửa hàng trông ngon mắt mà bởi vì một tấm poster Giáng Sinh dán ở trước cửa tiệm.
Trên poster có viết, “Hoạt động DIY nhà bánh quy Giáng sinh, mau đến làm một cái nhà bánh gừng tặng cho người bạn yêu nhất đi!”
Những từ quảng cáo như vậy trong quá khứ Tô Hồi sẽ không để ý đến, nhưng mà hôm nay xem thì lại có hơi xao động, cậu dừng lại rất lâu.
Nhân viên trong cửa hàng nhìn thấy cậu nên mở cửa đi ra ngoài, mùi thơm của bánh mì xuyên qua khe hở cánh cửa trong phút chốc ngắn ngủi ấy trào ra, mùi rất thơm.
“Chào bạn! Có phải muốn mua đồ ngọt không? Bên chỗ chúng tôi có thể ăn thử được, cậu có muốn thử không?”
Nhân viên nữ cực kì nhiệt tình mà lấy đĩa bánh cho ăn thử ra rồi đưa cho Tô Hồi một cái nĩa nhỏ.
Tô Hồi nhận lấy bằng hai tay, vốn là cậu không định thử ăn nhưng mà bởi vì đối phương quá nhiệt tình, theo phép lịch sự, cậu vẫn lấy một miếng bánh kem Ganache mini lên ăn.
Vị chocolate rất nồng đậm mang theo chút hương thơm thanh tân của cam.
“Ăn ngon lắm, cảm ơn cô.”
Tô Hồi nghĩ một chốc rồi cậu chỉ lên poster trước cửa hỏi, “Cho hỏi một chút, hoạt động DIY này còn không ạ?”
Nhân viên quay đầu lại nhìn một cái, “Cái này sao? Đã kết thúc rồi ạ, đây là hoạt động Giáng Sinh của tháng trước.”
Tô Hồi gật đầu, cậu biết kết quả là vậy, “Vậy….Có hoạt động gì mới không? Tôi muốn làm một cái bánh kem sinh nhật nhưng mà tôi không biết làm lắm.”
Nhân viên hiểu ý của cậu, “Cậu muốn học làm bánh kem sao?”
“Ừm.” Tô Hồi gật đầu.
Trên khuôn mặt nhân viên lộ ra vẻ tiếc nuối, “Thật đáng tiếc, mấy vị đầu bếp đồ ngọt của chúng tôi bây giờ đều rất bận nên không có mở được hoạt động DIY, nhưng mà trên trang web của bọn họ có giáo trình dạy làm bánh kem, cậu có thể để lại phương thức liên lại của cậu không, tôi có thể gửi cho cậu xem, nếu như cậu có hứng thì có thể thử ở nhà xem.”
Tô Hồi vui mừng thêm bạn với người ta rồi trả tiền mua video, trong đó thật sự đó giáo trình dạy làm rất nhiều loại bánh kem, mỗi loại nhìn đều rất ngon.
Cậu bắt đầu thấy mừng vì Ninh Nhất Tiêu lúc đầu đã đi California, vừa đúng lúc chừa ra một khoảng trồng thời gian cho cậu, nếu không thì cậu đến cả một nơi để lén học làm bánh kem cũng không có.
“Cảm ơn cô nhé, tôi đã nhận được rồi.”
“Đừng khách sáo!” Nhân viên nữ nhiệt tình cười nói.
Tô Hồi xem lướt qua một lượt nguyên liệu, cậu cảm thấy rất phức tạp, tuy là thành phẩm làm ra vừa tinh xảo vừa đẹp đẽ nhưng mà cậu cũng không chắc mình có thể làm ra được y như vậy hay không, cậu rất sợ mình làm ra khó coi và ăn cũng không ngon.
Cậu sinh ra một cảm giác tự nghi ngờ bản thân, cậu đang nghĩ xem có nên bỏ cái phương án này đi không.
Ninh Nhất Tiêu và cậu đều không còn là học sinh nữa rồi, tự tay làm một cái bánh kem không được tốt có khi lại không được hay mà còn ngược lại, không bằng chọn một cái hoàn hảo từ ban đầu.
Do dự một lúc Tô Hồi mở miệng nói, “Hay là tôi xem thử thành phẩm chỗ bên cô thử….”
Ai mà ngờ nhân viên nữ ngay lập tức mở miệng, cô cực kì mong chờ mà hỏi: “Cậu tự tay làm cho người mình thích đúng không ạ?”
Tô Hồi ngẩn ra, cậu còn chưa kịp phủ nhận, nhưng mà tai đã nhanh chóng đỏ lên rồi.
“Tôi biết ngay mà!” Cô tự cho rằng mình đoán tuyệt đối không sai, hơn nữa cô còn giơ tay ra, “Cố lên cố lên! Nguyên liệu và giáo trình ở chỗ chúng tôi cực kì chi tiết, cậu nhất định có thể làm thành công mà!”
Tô Hồi dẫn Kem vội vã trốn đi, nghĩ tới việc phương án mới đã chết yểu, hơn nữa trên đường đi cậu đều đang ảo não vì mình không có nói rõ ra.
Nhưng sau đó cậu bình tĩnh lại thì cảm thấy có nói rõ hay không cũng không còn quan trọng đến vậy nữa, dù gì thì Ninh Nhất Tiêu cũng không biết.
Nếu như cuối cùng thành phẩm đủ tốt có thể lấy giả thay thật được thì cậu cũng không để cho Ninh Nhất Tiêu biết được cái này là do cậu làm.
Chuyến bay của Ninh Nhất Tiêu bình an đáp xuống San Francisco, tài xế của công ty ngay lập tức tới đón hắn về. Nhiệt độ ở nơi này chỉ độ, trời không mưa, thời tiết rất ôn hòa, so với mùa đông ở New York thì nó ấm áp hơn nhiều, nhưng mà hắn không vì khí hậu địa trung hải tốt lành mà cảm thấy vui sướng, hắn từ đầu tới cuối cứ nhớ đến Tô Hồi.
Cho nên sau khi họp xong thì hắn lại lần nữa mở camera giám sát ra, vừa làm việc vừa xem xem Tô Hồi đang ở nhà làm cái gì.
Khác với tưởng tượng của hắn, Tô Hồi không có nằm im lặng trên giường hay trên sàn mà cậu đang ở trong phòng bếp, đang rối tay quấn chân làm cái gì đó.
Ninh Nhất Tiêu nhìn đồng hồ một cái, bây giờ đã là mười một giờ tối rồi, cậu trong kì trầm cảm không ăn được gì cả, sao có thể làm đồ ăn đêm vào lúc này được.
Hắn cảm thấy rất thú vị nên dừng công việc đang làm lại nhìn cậu thêm một chút, hắn phát hiện thấy Tô Hồi hình như đang cân lượng đường rồi lại cân lượng sữa bò.
Cậu thậm chí còn lấy máy đánh trứng ra hình như định đánh bọt cái gì đó, nhưng mà còn chưa kịp làm thì khuỷu tay không cẩn thận làm đổ sữa bò vừa mới cân xong, nên cậu lại luống cuống lau dọn mặt bàn và tủ.
Ninh Nhất Tiêu không nhận ra mình đã cười. Carl đẩy cửa đi vào vừa lúc nhìn thấy cảnh này, anh ta cảm thấy quái lạ cho nên suy nghĩ lại thì vẫn đóng cửa lại, định mười phút sau rồi mới qua đó thảo luận công việc.
Ninh Nhất Tiêu không hiểu được Tô Hồi rõ ràng thông minh đến vậy sao lại có lúc ngốc nghếch đến vậy.
Hắn sinh ra lòng muốn trêu đùa cậu nên lấy điện thoại lên gọi cho Tô Hồi.
Trong video, Tô Hồi đặt đồ trên tay xuống rồi lấy điện thoại trên bàn lên, cậu nhấn một cái nhưng không bắt máy.
Sao lại không bắt máy?
Ninh Nhất Tiêu không thể hiểu nổi nên lại goi thêm một lần nữa.
Lần này Tô Hồi cuối cùng cũng đa bắt máy. Giọng của cậu trong điện thoại rất mềm mại, lại còn mang theo một chút vô nại, “Alo?”
“Có phải là đến giờ uống thuốc rồi không?” Ninh Nhất Tiêu giả vờ ra vẻ.
“Uống thuốc?” Tô Hồi khựng lại, trong giọng cậu lại thêm một chút áy náy, cu nhỏ giọng nói: “Tôi đã uống thuốc rồi.”
“Sao không phải anh một tiếng vậy, đã bảo là giám sát lẫn nhau cơ mà?” Ninh Nhất Tiêu bắt đầu gây khó.
Giọng của Tô Hồi rất nhỏ cứ giống như ngay sau đó cậu sẽ nhận sai, “Quên mất rồi….Vậy anh bây giờ uống đi, uốn xong đúng lúc đi ngủ luôn.”
Ninh Nhất Tiêu đã uống thuốc rồi, nhưng mà hắn vẫn cố ý làm ra tiếng động, may mà hắn tìm được hộp thuốc chứ không lại phải biểu diễn một màn uống thuốc không đạo cụ.
Uống nước xong, Ninh Nhất Tiêu nói: “Anh không ngủ được, hôm nay chắc phải thức cả đêm rồi.”
Tô Hồi khựng lại, cậu nhìn không được mà hỏi: “Nhiều việc đến vậy sao?”
“Ừm, vốn là phải về từ sớm rồi, ngày mai vừa mở vòng vốn xong chắc là còn bận hơn nữa, không còn thời gian để ngủ.” Ninh Nhất Tiêu không nói quá, nhưng mà giọng nói nghiêm túc hơn trước đó.
“Vậy cũng phải nghỉ ngơi một chút chứ.” Tô Hồi đề ra cách nghĩ của mình một cách dò thám. “Không thì sẽ mệt lắm đấy.”
Sự quan tâm thế này Ninh Nhất Tiêu rất hưởng thụ, thậm chí còn hi vọng cậu nói nhiều hơn nữa nên hắn cố ý nói: “Anh chắc phải uống thêm mấy cốc cà phê nữa, tuy là uống nhiều thì tim sẽ không được thoải mái lắm.”
“Vậy thì anh đừng có uống nữa.” Câu này của Tô Hồi đến còn nhanh hơn câu trước đó và cũng không còn dè dặt như trước đó nữa, “Cứ như vậy thì sức khỏe chịu không nổi nữa đâu.”
“Không sao cả.” Ninh Nhất Tiêu nói.
Nghe thấy câu này, Tô Hồi không tiếp tục làm theo ý hắn muốn nữa, cậu chọn im lặng.
Đổi lại là Ninh Nhất Tiêu mở miệng hỏi: “Còn em thì sao? Khi nào mới đi ngủ?”
Trong camera, Tô Hồi rõ ràng liếc nhìn bàn phòng bếp rối một nùi rồi mới trả lời: “Tí nữa.”
“Tí nữa là lúc nào?” Ninh Nhất Tiêu cố ý hỏi, “Bây giờ lên giường nằm luôn?”
Tô Hồi thế là thuận theo lời hắn nói dối, cứ như bạn nhỏ ở nhà một mình quấy phá vậy, “Ừm.”
Ninh Nhất Tiêu suýt nữa nhịn không được bật cười, “Ừm được, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Tô Hồi không hề nghi ngờ động cơ của cuộc gọi này của Ninh Nhất Tiêu, sau khi cúp máy thậm chí còn rất áy náy, cậu nhìn những thứ bày trên mặt bàn xong vẫn quyết định phải học làm phôi bánh kem thật nhanh lên mới được.
Vậy nên cậu tiếp tục đánh lòng trắng lên, Kem thì đang nằm bên chân cậu, nó nghiêm túc bầu bạn bên cậu.
Mà điều Tô Hồi không biết là người bầu bạn bên cậu không chỉ có Kem.
Điều này cậu không dám tượng tượng ra.