Nghe thấy cái từ này, Tô Hồi đầu tiên là ngẩn ra, vành tai nhanh chóng đỏ lên.
Cậu bắt đầu hối hận câu hỏi ngu xuẩn mà mình hỏi ra, Ninh Nhất Tiêu rõ ràng là đang đùa chọc cậu, cậu thế còn còn tưởng là thật, trông như vậy thật sự rất ngốc, và cũng rất không có chừng mực.
Cho dù thật sự có người giới thiệu đối tượng cho Ninh Nhất Tiêu thì có liên quan gì tới cậu đâu?
Ninh Nhất Tiêu không tiếp tục chủ đề này nữa, cứ giống như vừa nãy bọn họ không có ai từng vượt giới hạn cả, cả hai đều ăn ý lui một bước.
Điều này rất chu đáo, bản thân Tô Hồi sau khi làm ra chuyện vượt giới giạn cũng hi vọng rằng Ninh Nhất Tiêu có thể quên hết sạch đi, cứ coi như không từng tồn tại, đây vốn là điều mà cậu muốn.
Nhưng mà cậu lại bỗng dưng cảm thấy không hài lòng, có lẽ là bởi vì tính tham lam của con người khó có thể khắc phục được.
Nếu như có thể thì Tô Hồi vẫn hi vọng Ninh Nhất Tiêu đừng có đối tốt với cậu quá, cứ lạnh lùng như lúc vừa bắt đầu vậy, thì ít nhất là bản thân cậu sẽ không lún quá sâu.
Thuốc cảm đa bắt đầu có tác dụng, không khí ấm áp trong xe rất phù hợp, cứ nghĩ mãi rồi Tô Hồi cũng nghiêng đầu qua nhắm mắt lại.
Cậu không mơ thấy Ninh Nhất Tiêu mà mơ thấy hình ảnh sống trong lồng của hai, ba năm trước, nó tối u ám, Tô Hồi trong mơ như cố gắng nhớ ra điều gì đó, trước mặt cuậ có một tờ giấy, bên trên giấy có viết rất nhiều những con số thử và sai, hết hàng này tới hàng khác, bên tai truyền tới hết tiếng này tới tiếng khác những âm thanh khác nhau, nó bị sóng điện từ đè nén đến mất tiếng.
(Thử và sai là một phương pháp cơ bản để giải quyết vấn đề. Nó được đặc trưng bởi các nỗ lực lặp đi lặp lại, đa dạng được tiếp tục cho đến khi thành công hoặc cho đến khi người thực hành ngừng cố gắng.)
Không có một âm thanh nào là của Ninh Nhất Tiêu cả.
Vừa kẹt xe, tình trạng căng thẳng của Ninh Nhất Tiêu ngược lại lại giảm đi, không biết có phải do tác dụng tâm lí hay không, hắn luôn cảm thấy việc Tô Hồi có ở trên xe hay không ảnh hưởng rất lớn tới việc hắn lái xe, nếu như là cậu không có ở đây thì Ninh Nhất Tiêu gần như không thể nào ngồi vào trong ghế lái được.
Rất nhiều những hồi ức tồi tệ hiện lên khiến cho hắn không thể nào chuyên tâm quan sát tình hình trên đường được, việc này cực kì nguy hiểm.
Nhưng mà sự tồn tại của Tô Hồi giống như là một liều thuốc an thần, cậu không tiếng động nào mà xoa dịu hết những nỗi bất an và lo lắng của hắn.
Ninh Nhất Tiêu nhớ tới hình ảnh một mình hắn lái xe từ làng Vík í Mýrdal tới sông băng Svínafellsjökull, có thể là trong tiềm thức, hắn rất hi vọng Tô Hồi vào lúc đó cũng nghiêng đầu yên tâm ngủ ở ghế phó lái như thế này.
Đột nhiên, Tô Hồi đang ngủ thì ho khan vài tiếng, cậu kéo Ninh Nhất Tiêu từ trong tưởng tượng ra.
Hắn xác nhận lại nhiệt độ trong xe rồi lại gỡ khăn quàng xuống trải ra đắp lên người Tô Hồi.
Tô Hồi mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nửa khúc sau của giấc mơ là bà ngoại cậu, cậu dụi mắt một cái rồi lập tức quay đầu lại nhìn mặt Ninh Nhất Tiêu, sau khi xác nhận xong thì cậu lại hỏi, “Hôm nay có thể tới bệnh viện một chuyện không? Em muốn đưa đồ ngọt và móc khóa mới mua đưa cho bà, hôm Giao Thừa gọi điện cho bà thì hô công bắt máy, cô ấy nói là bà ngoại mỗi ngày đều ngủ rất nhiều, em muốn đi thăm bà.”
Ninh Nhất Tiêu kiên nhẫn nghe cậu nói xong, sắc mặt hắn rất ôn hòa, “Em nhìn xung quanh thử đi.”
“Sao vậy?” Tô Hồi nghe không hiểu nhưng mà vẫn làm theo, cậu nhìn xung quanh một cái mới phát hiện thấy bọn họ không phải ở trung tâm thành phố phồn hoa gần khu nhà ở mà đang ở một con phố khác, biển bài của bệnh viện đang ở phía không xa kia.
Tô Hồi nhận thấy mình chưa mở miệng thì Ninh Nhất Tiêu đã dự đoán được ý nghĩ của cậu.
Này thì coi là gì được? Sự ăn ý?
Cu nhỏ giọng nói cảm ơn rồi co người lại, cậu cảm thấy thật ấm áp.
Sau đó mới phát hiện thấy mình được một cái khăn quàng lông dê vừa nhẹ vừa mềm bao quanh, đó là khăn quàng của Ninh Nhất Tiêu.
Tô Hồi có hơi lúng túng, cậu thu gọn lại cho hắn, “Khăn quàng của anh này…”
“Nhiệt độ trong xe cao quá, anh quàng vào thấy nóng.” Ninh Nhất Tiêu nhìn đèn báo ở phía trước. “Em thì hình như rất lạnh, co rúc lại thành một cục nên đắp cho em thôi, miễn cho lại bị cảm nặng thêm rồi lại phải đi bệnh viện nữa.”
Vậy thì thật sự rất phiền phức. Tô Hồi nhanh chóng chấp nhận lí do của Ninh Nhất Tiêu, nhưng mà cậu vẫn lấy khăn quàng của hắn xuống gấp gọn lại rồi đặt ở giữa hi người bọn họ.
Bọn họ cùng nhau đi thăm bà ngoài, thật trùng hợp là bà ngoại đang coi truyền hình liên hoan Tết được phát sóng lại, trong phòng bệnh rất náo nhiệt. Thời gian mà Ninh Nhất Tiêu ở lại rất ngắn, chỉ chúc Tết xong rồi lại tìm một cái cớ đi xuống lầu, Tô Hồi thì ở lại trong phòng bầu bạn với bà một lúc, cậu treo một cái túi cầu may ở bên giường của bà rồi gọt táo. Không bao lâu sau thì Ninh Nhất Tiêu quay lại xách theo một túi trái cây, trong tay vào ôm một bó hoa.
Hắn ở trong phòng bệnh gần như không nói gì cả, chỉ im lặng mà cắm hoa vào trong bình hoa rồi sửa lại.
Bà ngoại nhìn thấy hai người thì trong lòng cảm thấy được an ủi, bà nói với Ninh Nhất Tiêu rất nhiều lời cảm ơn, Ninh Nhất Tiêu cũng chỉ cười cười bảo bà giữ gìn sức khỏe.
Y tá nói với bọn họ là bà ngoại bọn họ bây giờ sức miễn dịch rất thấp, bọn họ không tiện ở lại quá lâu, chỉ sợ sẽ dẫn tới các biến chứng, Tô Hồi không còn cách nào chỉ đành rời đi trong lưu luyến.
Về lại trong căn nhà nọ, Kem hưng phấn nhào tới, nó bám lấy Tô Hồi đòi chơi đồ chơi, Tô Hồi cởi áo khoác ra xong thì lại làm người công cụ chơi ném đĩa bay với nó, tiêu tốn bớt sức lực cùng với nó.
Nhưng mà cậu đã mệt từ trước đó rồi, cậu ngồi dựa lên sô pha nhìn Ninh Nhất Tiêu kéo một cái ghế thấp tới rồi đứng lên trên treo đồ.
Tô Hồi lén ngắm bóng lưng của hắn một lúc mới phát hiện thấy chân của hắn thật sự dài.
Bỗng dưng trong đầu của Tô Hồi nhoáng qua những kí ức tối qua làm cho má cậu nóng hầm hập lên.
Nhưng mà cậu cũng đột nhiên nhớ tới bản thân tối qua cũng muốn cởi cúc quần của hắn ra, nhưng mà lại bị Ninh Nhất Tiêu cản lại, hắn thì quần áo còn chưa cởi một cái nào.
Là do không muốn làm với cậu sao? Nhưng mà nhìn phản ứng sáng nay của hắn thì hình như không phải như thế.
Thái độ của hắn… trông có vẻ không để ý tới, thậm chí còn cho phép cậu trở thành kiểu “bạn bè” có thể lên giường được.
Nhưng mà Ninh Nhất Tiêu thật ra cũng không thể coi là loại người có quá nhiều nhu cầu với phương diện tình duc, dù gì thì sáu năm nay hắn có thể hoàn toàn không yêu đương.
Cậu thật sự không hiểu được trong lòng Ninh Nhất Tiêu đang nghĩ gì, nhưng mà Tô Hồi lại là một người rất nhạy cảm, bất cứ một chút bất thường nào cũng khiến cho cậu để ý, chỉ là những thứ này quá mâu thuẫn, cậu tạm thời không nghĩ ra được một lí do nào hợp lí cả.
“Đặt thế này có thẳng không?” Ninh Nhất Tiêu đang đứng trên ghế bỗng dưng quay đầu lại hỏi Tô Hồi.
Tô Hồi hồi thần, “Hả? Thẳng rồi.”
Ninh Nhất Tiêu gật đầu, hắn kết thúc công việc trang trí bước từ trên ghế xuống.
Tô Hồi lại phát hiện thấy động tác bước xuống của hắn có hơi cứng nhắc, tay thì đỡ đầu gối bên trái.
“Anh không thoải mái à?” Cậu không khỏi hỏi thử.
Ninh Nhất Tiêu không đổi sắc mặt nhìn cậu một cái, hắn lắc đầu, “Không có.”
Ánh mắt của hắn rất kiên định tràn đầy sự đáng tin, khiến cho không thể không tin tưởng những gì hắn nói, cậu còn nghi là bản thân mình quá nhạy cảm đa nghi.
Nhưng mà Tô Hồi không còn cách nào khác, cậu khó có thể không nhạy cảm với ntn cho được, điều này giống như là bệnh cũ của sáu năm trước vậy, cho đến bây giờ vẫn sẽ vào một lúc nào đó thật bình thường mà hơi nhói đau lên như trước.
Điện thoại của Ninh Nhất Tiêu vang lên, lâm thời lại có công việc cần phải xử lí, hắn vừa nhận điện thoại vừa đi lên lầu. TRở về lại phòng làm việc, Ninh Nhất Tiêu vẫn cảm thấy lưu luyến mỗi một khoảng thời gian có thể ở cùng một không gian với Tô Hồi, điều đó khiến cho hắn yên tâm, nên là hắn vừa mở cuộc hợp video vừa mở camera giám sát ở phòng khách ra.
Trong camera không có âm thanh, nhưng mà lại có tiếng nhạc từ dưới tầng vang lên, tiết tấu rất nhanh và linh động như nhạc rock hay là đại loại thế. Trong màn hình,, Tô Hồi một mình đang quét nhà ở phòng khách, đang quét thì bỗng dưng lại gật đầu theo nhịp, thậm chí còn bắt đầu hát theo, cậu coi đầu kia của cây chổi thành microphone, còn bày hết đồ chơi của Kem lên trên sô pha từng cái một, cứ giống như sắp xếp mấy thứ này thành khán giả vậy.
Quả nhiên là chỉ có Tô Hồi trong kì hưng cảm mới thế này.
Ninh Nhất Tiêu nhịn không được mà cười một tiếng.
“Shaw?” Mọi người ở trong cuộc họp online có hơi hoang mang, “Có phải tôi mới nói sai cái gì không?”
Ninh Nhất Tiêu lắc đầu, “Không có, tôi cảm thấy khá tốt.”
Carl chiếm một ô nhỏ trong màn hình, anh ta đang ghi chép lại nội dung cuộc họp rồi trần thuật lại một lần nữa, “Cho nên kế hoạch phương án bây giờ là tạo dựng lên nhãn hàng cá nhân, lấy việc trình diễn sản phẩm công khai làm chính, mấy cuộc phỏng vấn và tạp chí kia làm phụ, đúng không?”
Quản lí bộ marketing gật đầu, “Đúng rồi, trước mắt còn có mấy đài truyền hình đề ý muốn hợp tác, muốn để Shaw ra mặt quay một đoạn phim tài liệu, nội dung đại khái là quá trình từ bước đầu của công ty cho tới bây giờ.”
Ninh Nhất Tiêu mở miệng, “Cái này cứ tạm gác đó, đợi khi nào sản phẩm của quý Xuân phát bố xong thì suy xét tới sau.”
“Được, vậy tôi trả lời bọn họ trước. Trước khi sản phẩm mới phát bố thì có mấy buổi công diễn ở mấy trường đại học, tài liệu thì tôi đã gửi tới email của cuậ rồi, Shaw, cậu xác nhận lại thời gian sắp xếp có vấn đề gì không.”
Carl kiểm tra lại thời gian biểu, “Cảm giác như mấy tháng sau sẽ bận lắm.”
“Đúng vậy, bởi vì bây giờ phải dựng lên được hình tượng người sáng lập để tạo thế cho việc lên thị trường, lượng bạo quang sẽ tăng lên rất nhiều, Shaw, cậu phải làm tốt công tác chuẩn bị làm người nổi tiếng đấy.”
(Bạo quang đại khái là sẽ bị nhiều người nhìn thấy.)
Trò cười này cũng không khiến cho Ninh Nhất Tiêu bật cười được, nhưng hắn vẫn phải tỏ ý, “Chỉ cần mang lại lợi ích cho sự phát triển của công ty thì tôi không có ý kiến gì cả.”
Hắn trong quá khứ rất bài xích việc xuất hiện trong camera, một bên là do tính cách ghét xã hội trời sinh, một bên là hắn cũng sợ sẽ trở thành một nhân sĩ có tiếng mà người người nhà nhà đều biết, như vậy thì hắn thật sự không có cách nào kiếm cớ để cho Tô Hồi đừng lạnh nhạt không hỏi thăm vậy nữa.
Nhưng mà bây giờ thì khác rồi, Tô Hồi đã ở ngay bên cạnh hắn, Ninh Nhất Tiêu không còn phải tự lừa người dối mình nữa.
Cho dù việc bọn họ gặp lại được không phải là do cố ý, nhưng mà ngoài ý muốn cũng tính là một loại định mệnh.
Kết thúc cuộc họp, Ninh Nhất Tiêu mở hòm thư ra xử lí những email tích lại, trả lời trong tất cả rồi vào trang web của công ty điều chỉnh mã code cho “sản phẩm số ” của hắn, đoạn ghi âm mới được ghi âm xong đã được đặt vào trong kho dữ liệu việc huấn luyện đặc trưng cũng đã được hoàn thành.
Ngẩn người một lúc, hắn đổi qua tài khoản email ẩn danh đã lâu rồi không vào mới phát hiện thấy Tô Hồi cũng không có chủ động liên lạc với hắn, hắn không khỏi có hơi thất vọng.
Nhưng mà sự thất vọng này không kéo dài quá lâu, bởi vì Ninh Nhất Tiêu đã nhận ra nếu như mà Tô Hồi thật sự biểu hiện ra một chút nhiệt tình khác thường đối với “Sean” thì có lẽ trong lòng hắn lại càng không thoải mái hơn.
Suy nghĩ một lúc, Ninh Nhất Tiêu gửi một lời chúc mừng rất là đúng mực.
[Sean: Chúc mừng năm mới, chúc cậu có một năm mới mọi chuyện thuận lợi.]
Hắn không nghĩ tới Tô Hồi lại trả lời nhanh như vậy, hắn nhìn camera một cái, Tô Hồi đã mang laptop tới phòng ăn, cậu đang ngồi ở phòng ăn gõ chữ.
[Eddy: Cảm ơn cậu! Cũng chúc cậu năm mới vui vẻ! Cậu cũng đón Tết à? Hay là bởi vì tôi là người gốc Hoa nên cậu chỉ đơn thuần là chúc tôi thôi, dù gì thì cũng mong cậu mọi thứ tốt lành, mọi chuyện như ý!]
Chỉ nhìn email thôi đã thấy được tâm trạng bây giờ của Tô Hồi rất tốt.
Vì để tránh dẫn đến sự hoài nghi của cậu nên Ninh Nhất Tiêu nói dối một cách cực kì chuyên nghiệp.
[Sean: Tôi không có đón Tết. Nhưng mà nghe nói người Trung Quốc đón Tết rất náo nhiệt, tôi cũng đã từng nhìn thấy ở phố người Hoa, mọi người đều tặng cho nhau lì xì, tập tục này trông rất thú vị.]
[Eddy: Tôi cũng có thể lì xì cho cậu, nếu như mà cậu thích, hoặc là món quà nào khác đấy, nếu như ngày nào cậu tới New York thì có thể hẹn tôi, tôi đưa quà năm mới cho cậu!]
Nhìn thấy câu trả lời của cậu thì Ninh Nhất Tiêu nhớ tới thứ mà hắn làm lúc hắn về California mấy ngày trước.
[Sean: Cảm ơn, tâm ý của cậu tôi đã nhận được rồi, nhưng mà tôi dạo này rất bận, chắc là trong thời gian này không thể tới New York được. Nhưng mà tôi thật sự muốn tặng cho cậu một món quà năm mới, mong là cậu có thể nhận nó.]
Tô Hồi trong camera khựng lại, cậu đứng dậy đi vòng quanh mấy bước rồi lại ngồi vào trước bàn.
[Eddy: Cảm ơn cậu nhé, nhưng mà nếu như đồ quá quý giá thì không cần đâu, tôi đã nhận quá nhiều sự giúp đỡ của cậu rồi.]
[Sean: Không đắt đâu, một món đồ nhỏ mà thôi, cậu không ngại thì gửi địa chỉ cho tôi đi, tôi gửi qua đó.]
Cách mấy phút sau, Tô Hồi vẫn đưa địa chỉ ra, địa chỉ chính là ở căn nhà này.
[Eddy: Cảm ơn cậu nhé, đây là địa chỉ nhà bạn tôi.]
Ninh Nhất Tiêu không quá thích cái từ bạn bày, nên là hắn nối lòng muốn ghẹo cậu.
[Sean: Bạn à? Cậu ở nhà bạn của cậu sao? Chắc là người bạn cùng nhau đi ngắm Điểm chí Manhattan mà lần trước cậu kể đúng không nhỉ.]
[Eddy: Bị cậu đoán trúng rồi, đúng là anh ấy. Tôi bây giờ bởi vì một số nguyên nhân rất phức tạp nên tạm thời đang ở trong nhà anh ấy.]
[Sean: Được thôi, nhưng mà theo miêu ta lần trước cậu kể thì tôi cảm thấy quan hệ giữa hi người không được bình thường lắm, cho nên bây giờ hai người sống chung rồi à?]
(Sống chung này là chỉ người yêu sống chung với nhau á.)
[Eddy: Chỉ là bạn bè bình thường thôi, quen từ rất lâu trước đây rồi, anh ấy là người rất tốt, anh đã giúp tôi rất nhiều.]
Lúc gõ mấy chữ bạn bè bình thường ra, Tô Hồi cảm thấy chột dạ.
Bạn bè bình thường mà uống say xong ngủ chung một cái giường à…
Nhưng mà cậu cũng không thể nói với một người xa lạ như Sean nỗi khổ não dây dưa không rõ với người yêu cũ được chứ, làm vậy kì lạ lắm.
Đang ngẩn ngơ với màn hình máy tính thì đột nhiên Tô Hồi nghe thấy tiếng ly rơi vỡ từ trên lầu truyền xuống, cậu giật cả mình, không kịp nghĩ gì cả đã đi thẳng lên cầu thang, cậu bước vào phòng làm việc của Ninh Nhất Tiêu.
Ninh Nhất Tiêu nhìn cậu một cái rồi gập màn hình máy tính xuống tắt máy đi, giọng hắn rất bình thường.
“Không có gì đâu, anh không cẩn thận làm rơi ly thôi.” Nói xong thì hắn liền cong lưng xuống tự mình nhặt.
“Anh đừng động đậy, cẩn thận đứt tay.” Tô Hồi tìm một tấm vải khô, cậu quỳ ngồi nửa chân bên cạnh chân của Ninh Nhất Tiêu rồi cách một tấm vải nhặt hết mấy mảnh vỡ lên bỏ vào thùng rác.
Cậu phát hiện thấy Ninh Nhất Tiêu sau khi lên lầu thì đã thay một cái quần dài rộng rãi, phần đầu gối bên trái hình như có bao bọc một cái gì đó, hai bên không cao đều nhau.
Trong lòng Ninh Nhất Tiêu vẫn còn để ý với bốn chữ “bạn bè bình thường” này, nhìn thấy Tô Hồi làm hộ hắn như vậy nên hắn liền cố ý nói, “Em không cần làm mấy thứ này, cứ để đso là được, anh có thể gọi nhân viên dọn dẹp lên làm.”
“Chỉ một cái lí thôi mà.” Tô Hồi nhanh chóng thu dọn xong, cậu phủi tay, “Chút nữa cho robot lên dọn dẹp mấy mảnh vụn nữa là được ấy mà.”
Ninh Nhất Tiêu nhìn cậu không nói lời nào cả.
“Làm sao vậy?” Tô Hồi đúng dậy, cậu chớp chớp mắt, “LÀm gì mà nhìn em như vậy.”
Hắn lắc đầu.
Chỉ là hắn cảm thấy Tô Hồi không còn là tiểu thiếu gia của trước đây nữa rồi.
Nhưng mà hắn không thích như thế.
Ninh Nhất Tiêu đứng dậy, chân cứ ân ẩn đau, nhưng mà hắn không muốn để Tô Hồi phát hiện ra sự khác thường nên là lại ngồi xuống.
Hắn thích sài khổ nhục kế, nhưng mà chỉ giới hạn trong tỏ vẻ bề ngoài với những việc vụn vặt, hắn biết rõ cái tính dễ mềm lòng của Tô Hồi.
Nhưng mà những gì đã trải qua trong suốt hai mươi năm trong quá khứ từ sớm đã biến Ninh Nhất Tiêu trở thành một người không chịu ra vẻ yếu đuối, một khi đụng chạm tới vết thương thật sự, Ninh Nhất Tiêu vẫn quay lưng đi theo bản năng, hắn không muốn để Tô Hồi nhìn thấy.
Tô Hồi nhìn chằm chằm hắn, cậu cứ luôn cảm thấy sai sai chỗ nào, Ninh Nhất Tiêu hình như đang trốn tránh điều gì đó.
“Có phải anh không thoải mái ở đâu không?” Cậu bắt đầu tìm nguyên nhân trên người mình, “Có phải là em lây bệnh cho anh rồi không.”
Ninh Nhất Tiêu nhìn cậu, hắn rất nghiêm túc mà nói, “Có thể lắm, chúng ta có tiếp xúc thân mật.”
Tô Hồi cảm thấy hắn cứ biệt nữu thế nào, suy nghĩ lại, cậu nói, “Anh có phải là cảm thấy khó chịu vì chuyện hôm qua không?” Cậu rũ mắt xuống, “Xin lỗi mà, không thì em đi tìm một căn nhà nào đó dọn ra ngoài đi, dù gì thì bệnh của bà ngoại cũng sắp khỏi rồi, em cũng đa kết thúc kì trầm cảm rồi, chắc là không có chuyện gì nữa đâu.”
Cậu không ngờ tới vừa nhắc tới phương án này thì sắc mặt của càng tệ hơn.
“Ngủ xong rồi chạy, Tô Hồi, em càng ngày càng lợi hại rồi ấy nhỉ.”
Tô Hồi ngay lập tức đỏ bừng mặt lên, “Em không có ý này…em chỉ là không muốn làm phiền anh quá lâu thôi.”
“Em ở yên đó là được rồi, an không cảm thấy phiền.” Ninh Nhất Tiêu xoay mặt đi không nhìn vào đôi mắt Tô Hồi nữa, “Hơn nữa anh cũng không để ý chuyện xảy ra tối quá, ngược lại, anh khá là hưởng thụ.”
Hưởng thụ??
Sự xấu hổ suýt nữa làm cho Tô Hồi nghẹn họng, “Nhưng mà anh đã nói là làm bạn rồi…”
“Bạn bè thì không được phép hôn nhau à?” Ninh Nhất Tiêu nhìn về phía Tô Hồi, giọng hắn rất tùy ý, “Bạn bè thì không được lên giường à? Em sống ở New York nhiều năm vậy rồi chắc phải thấy nhiều quen rồi chứ nhỉ, không phải sao?”
Hắn đứng dậy bước tới gần rồi giơ tay ra nắm lấy cằm Tô Hồi, tư thế này thân mật tới nổi dường như tiếp đó sẽ hôn lên vậy.
Nhịp đập của Tô Hồi đột nhiên nhanh lên, cậu mở mắt to ra nhìn Ninh Nhất Tiêu đang gần ngay trước mắt, tấm kính mắt thủy tinh như trở thành một tấm màn trong suốt che đi ánh mắt giao nhau của bọn họ, ai cũng không nhìn thấu được lòng nhau.
Cậu hoàn toàn không hiểu nổi ý của Ninh Nhất Tiêu, nhưng hình như lại sinh ra một vài ý nghĩ không nên có.
Giọng của Ninh Nhất Tiêu có hơi trầm thấp, nó đè lên trên con tim của Tô Hồi, “Đương nhiên, bạn bè bình thường không hôn nhau, nhưng mà Tô Hồi à, chúng ta không thể trở về kiểu bạn bè như thế được nữa rồi.”
Hắn nói xong thì cúi đầu xuống, đến gần một khoảng cách rất ngắn gằn như có thể hôn lên môi Tô Hồi, hơi thở nóng ẩm đan xen vào nhau cứ như tiếp sau đó nó sẽ va cham và trao đổi cho nhau.
Nhưng mà Ninh Nhất Tiêu không có hôn xuống, hắn chỉ cọ lên chóp mũi Tô Hồi, hắn cười một tiếng.
“Sao em căng thẳng thế? Không thở nữa luôn.”
Hắn buông lỏng cái tay đang niết cằm của Tô Hồi ra, “Sợ anh ăn luôn em à?”
Tô Hồi đứng trân trân ở đó cứ như bạn nhỏ phạm sai lầm chịu phạt đứng vậy, cậu nhìn Ninh Nhất Tiêu ngồi vào lại trước bàn làm việc nhưng lại không định đi đâu cả.
Qua thật lâu cậu mới mở miệng, “Anh thay đổi nhiều quá.”
Ninh Nhất Tiêu nhìn cậu một cái, “Sao vây? Em thích Ninh Nhất Tiêu của tuổi hơn à?”
Tô Hồi rũ mắt xuống.
Cậu thật sự hi vọng là như thế, chỉ thích hắn trong quá khứ mà thôi, và sẽ không động lòng với Ninh Nhất Tiêu của tuổi.
Nhưng mà cậu không thể nào làm được.
Cậu cảm thấy hơi tức giận, lấy thùng rác lên định rời đi, nhưng mà suy nghĩ lại, đi được hai bước rồi những vấn quyết định quay đầu lại, “Em vẫn cảm thấy anh không đúng lắm.”
Tô Hồi bỏ thùng rác xuống rồi đi tới bên cạnh Ninh Nhất Tiêu, cậu trực tiếp giơ tay lên ấn hai bên đầu gối của Ninh Nhất Tiêu.
Đúng thật là không giống nhau.
Ninh Nhất Tiêu bị hành động đột ngột này của cậu làm cho không kịp đề phòng, hắn cũng không kịp ngụy trang nữa.
“Đây là gì thế?” Tô Hồi biết là có hỏi như vậy thì cũng không có được câu trả lời thật lòng của Ninh Nhất Tiêu, dù gì thì hắn cũng đã giảo hoạt hơn trước đó rất nhiều, nên cậu cũng không chờ hắn nói mà hơi quỳ xuống tự mình kéo ống quần của Ninh Nhất Tiêu lên.
“Em làm gì đấy?” Ninh Nhất Tiêu bắt lấy tay của cậu, hắn cúi đầu xuống nhìn vào khuôn mặt của Tô Hồi.
“Trên chân của anh đang cột cái gì vậy?” Tô Hồi hơi nhíu mày lại, cậu hỏi ngược lại hắn, “Không phải nói chúng ta là kiểu bạn bè có thể hôn nhau được sao? Vậy để em xem thử thì cũng không sao chứ nhỉ.”
“Nhanh vậy đã biết áp dụng công thức vào rồi.” Ninh Nhất Tiêu thật sự không ngờ tới.
“Không được sao? Hay là anh cũng không thích Tô Hồi của tuổi?” Tô Hồi lập tức chép bài y hệt, cậu trào phúng lại hắn.
Cứ khựng lại như vậy một lúc, Ninh Nhất Tiêu thở dài không tiếng động rồi thả tay của Tô Hồi ra, nhưng mà hắn cũng lùi lại chọn tự chủ động kéo ống quần lên.
Tô Hồi giờ mới nhìn rõ, bên trong là cái nép đầu gối màu trắng quấn lên đầu gối của Ninh Nhất Tiêu.
Bởi vì trong đó còn một cái quần dài màu đen nữa nên cậu không nhìn thấy trên da có vết bầm hay không.
“Được chưa? Thầy Tô.”
Ninh Nhất Tiêu thả ống quần xuống rồi nhìn về phía cậu.
“Cái này có từ lúc nào? Có nghiêm trọng không?” Tô Hồi nói xong thì lại lập tức bổ sung thêm một câu, lần đầu tiên cậu ra dáng vẻ của người yêu cũ, “Đừng hòng gạt em, em rất là hiểu anh đấy.”
Ninh Nhất Tiêu ngồi trên ghế của bàn làm việc, hắn nhìn trân trần vào cậu, một lúc sau mới trả lời thật lòng, “Bị thương sau khi chia tay em.”
Tô Hồi nhíu mày lại, “Sao lại bị thương?”
Ninh Nhất Tiêu thấy dáng vẻ của cậu hình như thật sự không biết chuyện hắn bị tai nạn, không giống như cậu giả vờ.
Hắn im lặng một lúc, lúc mở miệng còn bật cười lên giống như những thứ này không đáng để nhắc đến vậy, “Đã sắp khỏi rồi, không sao đâu.”
Ánh mắt của Tô Hồi trở nên buồn bã, nhưng mà dũng khí để cậu tiếp tục hỏi không còn lại nhiều, giống như việc chơi bỏ đồng xu vào trong máy acrade, trong tay cậu chỉ có mấy đồng tiền đó thôi, bỏ vào trong nhưng mà lại không nhận được hồi ứng gì, nó cũng không nhả ra đồng tiền mới, cậu dần dần mất đi ý muốn thử thêm một lần nữa.
Ninh Nhất Tiêu rất sợ nhìn thấy ánh mắt này của cậu, cứ giống như cậu đang đáng thương hắn vậy, nên là hắn cười một cái giơ tay ra kéo cổ tay của Tô Hồi, kéo cậu tới trước mặt mình.
Tô Hồi không kịp đề phòng, bỗng dưng bị kéo tới giữa hi chân hắn, cậu suýt nữa không đứng vững, tay lập tức đỡ lấy tay ghế làm việc.
Ninh Nhất Tiêu nhìn vào cậu, hắn giơ tay ra vén mấy lọn tóc rơi bên gò má của Tô Hồi ra sau tai.
Hắn tháo mắt kính xuống, giọng hắn lúc hỏi có một chút gì đó dụ dỗ, “Có thể hôn được không?”
“Không được.” Tô Hồi quyết đoán từ chối.
Ninh Nhất Tiêu bật cười, ngón tay hắn chọc lên cái cúc áo ở ống tay của Tô Hồi, “Lúc hôn thì chân không đau nữa.”
Tô Hồi nhìn hắn, mắt câu dần dần ướt át lên như một chú mèo con ủy khuất vậy.
Rõ biết đây là một cái bẫy nhưng mà cậu vẫn nhảy vào trong lúc tự hoài nghi và giằng co, cậu trở thành đồng phạm trong cái trò chơi hoang đường này một cách tỉnh táo.
Cậu cúi đầu xuống, lấy danh nghĩa an ủi hắn để thôi miên chính mình, cậu rất không bằng lòng mà hôn một cái lên môi Ninh Nhất Tiêu, lại còn không quên nhỏ giọng chửi hắn một cái, “Ninh Nhất Tiêu, não anh có vấn đề.”
“Ừm, thầy Tô nói rất đúng.”
Ninh Nhất Tiêu chấp nhận lời phê bình của hắn, nhưng mà tay hắn thì khống chế phía sau đầu cậu, hắn đòi hỏi một cái hôn sâu hơn, triền miên hơn.