Carl cảm thấy cấp trên của mình dạo này có hơi kì lạ.
Rõ ràng hắn là con người coi trọng hiệu suất làm việc nhất, hắn không thể chấp nhận được công việc không tiến hành theo hành trình hôm đó, hắn cực kì ghét tình huống đột xuất, nhưng thế mà hắn đã hỏi suốt ba lần có thể thay đổi lịch trình công diễn được không.
Sau lần thứ ba Carl cho ra đáp án phủ định thì hắn cho ra một địa chỉ khách sạn ở Los Angeles và bảo anh ta nói với bên phỏng vấn của tạp chí sắp xếp ở đó.
Độ khó của yêu cầu đúng thật là có giảm đi, dù gì thì cũng không có như công diễn cần phải có trường học, khách sạn, bên tổ chức và các bên bàn bạc thống nhất, phỏng vấn tạp chí thì ở đâu cũng được, càng huống chi là bên tạp chí này vốn đã nằm ở Los Angeles, như vậy đối với bọn họ mà nói thì càng tiện hơn.
Nhưng mà lại không có tiện đường cho Ninh Nhất Tiêu.
“Như vậy thì lãng phí thời gian quá, Shaw, buổi công diễn cuối cùng ở Boston, mười giờ rưỡi sáng mới kết thúc, tôi đã kiểm tra rồi, vé bay sớm nhất tới LA nhanh nhất cũng phải tốn năm tiếng rưỡi đồng hồ, tính thêm cả thời gian đến khách sạn, cuộc phỏng vấn lần này cậu phải tốn mất cả sáu tiếng đồng hồ, nhưng mà bản thân việc phỏng vấn chỉ mất chừng phút.”
Nghe thấy một đống quy hoạch về thời gian này Ninh Nhất Tiêu lại tỏ thái độ không hề bận tâm đến rất khác với bình thường.
“Cho nên là năm giờ rưỡi là tôi có thể tới được Los Angeles đúng không?”
Carl không hiểu nổi, “Shaw, cậu có hành trình cá nhân gì ở Los Angeles à?”
“Coi như vậy đi.” Ninh Nhất Tiêu không giải thích nhiều, “Cậu đi đặt vé trước đi, sau đó thì công diễn ở Boston cậu không cần đi, cậu đến Los Angeles trước một ngày đi, tôi có mấy công việc khác cần cậu làm giúp tôi.”
Carl không hiểu kiểu gì, anh ta cảm thấy ông chủ hình như thay đổi thành một người khác rồi.
Trước đây hắn chưa từng có hành trình cá nhân cho nên tất cả thời gian đều đặt vào công việc.
Nhưng mà lần này hắn giao một đống nhiệm vụ, không có một cái nào có liên quan tới công việc cả, ngược lại thì giống như đi hẹn hò hơn.
Theo list nhiệm vụ, Carl hoàn thành từng cái một xong thì cảm thấy thiếu cái gì đó nên là chủ động đưa kiến nghị cho Ninh Nhất Tiêu.
“Shaw, tôi thấy cậu chưa có sắp xếp vụ cơm tối, LA gần đây mới khai trương một nhà hàng đồ Tay cực kì tốt, bây giờ có thể hẹn trước được vị trí tốt nhất, có view hoàng hôn bên bờ biển trọn vẹn, thực đơn cũng rất tinh xảo cao cấp.”
Ninh Nhất Tiêu ngồi ở ghế sau đang xử lí công việc, hắn trả lời theo bản năng: “Không cần đâu, cậu ấy không thích nhà hàng cao cấp.”
Carl khựng ra.
Cậu ấy?
Lẽ nào Ninh Nhất Tiêu đi hẹn hò với đàn ông à?
Carl bề ngoài không sợ sóng gió nhưng mà bên trong thì lại bắt đầu bị cái tin tức vang đội này làm bùng nổ.
“À đúng rồi, rạp chiếu lần trước tôi nói cậu đấy, cậu đã hỏi được chưa?”
Nghe Ninh Nhất Tiêu hỏi vậy, Carl lập tức gật đầu, “Hỏi rồi, bọn họ nói là cái đó thì mùa hè mới mở, nếu như đặt trước thì có hơi khó khăn bởi vì không góp đủ người.
“Không cần phải góp.” Ninh Nhất Tiêu cúi đầu nhìn màn hình máy tính, tay thì tiếp tục gõ bàn phím, “Cậu cứ làm theo lời tôi nói là được.”
Carl cảm thấy cấp trên của mình có thể đã thật sự rơi vào bể tình rồi, hắn hoàn toàn không tính toán giá cả và thành bản nữa.
Vì để chen ra được một buổi tối tự do mà sáu tiếng trên máy bay Ninh Nhất Tiêu gần như không có ngủ, hắn vẫn đang xử lí công việc.
Chuyến bay đáp đất ở Los Angeles theo kế hoạch, Carl mang theo tài xế đến đón hắn tới khách sạn để phỏng vấn, bên tạp chí đã đợi rất là lâu, Ninh Nhất Tiêu vừa tới là bọn họ liên định làm tạo hình cho hắn nhưng mà lại bị từ chối.
“Cứ để như vậy đi.” Ninh Nhất Tiêu nói, “Sau đó tôi còn việc phải làm nữa.”
Bên tạp chí biết được thì cũng lập tức làm theo, “Ngài thật ra cũng không cần thiết phải làm tạo hình, vậy thì bắt đầu khai máy đi.”
Mầm giống muốn bát quái của Carl sắp nhoi khỏi mặt đất lên trên rồi, nhịn lại thì thật sự rất khó chịu, chỉ đành trò chuyện với tài xế trong lúc Ninh Nhất Tiêu đang phỏng vấn, nhưng mà tài xế được tập huấn từ trước, vừa nhắc tới việc cá nhân là bắt đầu giả vờ không hiểu khiến cho Carl khó chịu hơn thế nữa.
Một tiếng đồng hồ sau, Ninh Nhất Tiêu kết thúc việc phỏng vấn xong thì nhìn đồng hồ một cái, hắn bước tới trước mặt hai người, trực tiếp tìm tài xế lấy chìa khóa xe đi.
“Cậu lái xe à?” Carl có hơi kinh ngạc, “Nhưng không phải cậu không…”
“Ừ.” Ninh Nhất Tiêu nói với hai người, “Vất vả rồi, hai người có thể về khách sạn nghỉ ngơi trước.”
Tài xế thành thật giao chìa khóa cho Ninh Nhất Tiêu rồi kéo lấy Carl đang không cam lòng rời đi.
Carl đau tim tức ngực, lúc bình thường anh ta làm việc cố gắng đến vậy, gọi lúc nào là có lúc đó nhưng mà anh lại không biết gì cả đối với cuộc tình bí mật tự nhiên mà có của Ninh Nhất Tiêu.
Anh ta ngồi vào hàng ghế sau của xe taxi, ngắm nhìn bầu trời chạng vạng màu lam tím và ánh tà dương màu quýt mà thầm nghĩ, đó sẽ là một người như thế nào nhỉ?
Hoàng hôn của Los Angeles đẹp tới mức làm lòng người xôn xao, vào một lúc nào đó Tô Hồi nhớ tới Điểm chí Manhattan ở sáu năm trước.
Cảnh mặt trời tuyệt đẹp ngay trước mắt, người mình yêu cũng thế.
Cậu tốn một ít thời gian để phân biệt rõ được ảo giác và hiện thực, cho nên lúc đối mặt với Ninh Nhất Tiêu cậu trông có chút ngơ ngác.
Ninh Nhất Tiêu không có thúc giục cậu, hắn chỉ tới gần hơn một chút, ánh mắt hắn nhìn cậu cứ giống như động vật hoang dã lộ ra chút mềm mỏng và dịu dàng vào lúc này.
Đối mặt với câu hỏi của hắn, Tô Hồi không nói nói đáp án ra khỏi miệng được, dù gì thì nếu như bị hắn biết được mình chỉ vì nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ mà đuổi theo đó thì thật sự là quá ngu ngốc.
Cho nên cậu dùng câu hỏi để trả lời vấn đề này.
“Vậy anh thì sao?” Tô Hồi dựa vào trên lan can, cậu đeo một đôi bông tai hình sao thổ bằng bạc nhỏ nhỏ, nó được ánh mặt trời lặn chiếu lên trông rất lấp lánh, “Sao anh lại tới đây? Lúc này anh không phải nên ở công ty làm phỏng vấn sao?”
“Hiểu rõ lịch trình của anh vậy sao?” Khóe môi Ninh Nhất Tiêu cong lên một nụ cười nhạt, hắn hít một hơi thuốc lá, gió và khói khiến cho ánh mắt nhìn đăm đăm của hắn lúc chớp ẩn chớp hiện.
Tô Hồi hơi hơi ngẩng đầu lên, giọng rất khẽ, “ Trí nhớ của em cũng không có kém đâu.”
“Địa điểm phỏng vấn tạm thời đổi thành Los Angeles, tạp chí này vốn là ở đây, họ mời anh tới đây nên anh đồng ý tiện đường tới đây luôn.”
Nghe thấy những lời này, Tô Hồi có một chút nghi ngờ, “Xem ra anh khá thích tạp chí này nhỉ, còn bằng lòng đổi hành trình vì bọn họ nữa.”
Ninh Nhất Tiêu bật cười.
“Cười cái gì?”
Gió thổi tóc Ninh Nhất Tiêu hơi rối lên, trông rất giống như hắn vào sáu năm trước, tràn đầy sức sống mà cuộc sống nặng nề cũng không thể đè áp đi được.
“Chút nữa em còn việc gì không?”
Ninh Nhất Tiêu tới gần hơn, hắn cúi đầu xuống, nhìn có thể như là định hôn Tô Hồi vậy, điều này không khỏi khiến cậu nén hơi thở lại.
Nhưng mà cuối cùng thì Ninh Nhất Tiêu cũng chỉ nhẹ nhàng gõ lên trán của cậu.
“Đi dạo với anh đi.”
Tô Hồi không cách nào phủ nhận trong lòng mình có dâng lên một chút thất vọng, nhưng mà lại bởi vì nghe thấy lời mời của Ninh Nhất Tiêu mà sự thất vọng nọ bị dập tắt, cậu nhen nhóm một chút mong chờ.
“Đi đâu?” Cậu do dự một lúc, “Chắc là em phải nói với bọn họ một tiếng, trước đó đã hẹn đi ăn rồi.”
“Vậy thì đi nói đi.” Ninh Nhất Tiêu thay cậu đóng cửa của cái sân thượng nhỏ này lại rồi hắn cúi đầu đi vào.
Cứ như vậy Tô Hồi trở về lại nơi hẹn trước, cậu nhìn thấy bọn họ đang chụp hình chung với những món đồ nghệ thuật công cộng loại hình lớn bên ngoài nên cậu bước sang đó.
Nhưng cậu không ngờ tới Ninh Nhất Tiêu cũng đi theo không rời một bước, việc này khiến cho Tô Hồi có hơi áp lực.
Giáo sư White nhìn thấy Tô Hồi thì cười hỏi, “Đi đâu vậy, bọn ông tìm cháu cả nửa ngày.”
“Cháu đi hút một điếu thuốc.”
Tầm nhìn của giáo sư vượt qua Tô Hồi nhìn về phía Ninh Nhất Tiêu ở phía sau cậu, ông cười hỏi, “Vị này là?”
Tô Hồi hơi lúng túng mà sờ sau gáy, “Đây là Shaw Ning, là…”
Cậu khựng lại ở đây, Ninh Nhất Tiêu quay đầu lại cố ý nhìn chằm chằm cậu vào lúc này, khiến cho Tô Hồi không biết nên nói như thế nào.
“Bạn bè ạ.” Ninh Nhất Tiêu tự mình giải vậy, hắn giơ tay ra bắt tay một cái với giáo sư, “Chào ông, giáo sư White.”
Giáo sư White rất thân thiện, “Rất vui được gặp cậu, có đi ăn chung với bọn tôi luôn không?”
Có một học sinh nữ ở phía sau ông nhận ra Ninh Nhất Tiêu, “Em biết anh! Người sáng lập của MsnF đúng không? Bạn tốt nhất của em là fan cực lớn của anh đấy, cậu ấy còn than thở không thể lấy được vé tham gia công diễn sản phẩm mới…”
Thấy cô có vẻ nói không ngừng, Ninh Nhất Tiêu chỉ đành cười một cái, “Cảm ơn.”
“Có thể kí tên cho em được không?” Cô cực kì kích động, “Em có thể đem đi tặng cậu ấy!” Nói xong thì cô liền lấy cuốn sổ và bút từ trong cặp ra, lật tới một mặt giấy rồi đưa cho hắn.
Ninh Nhất Tiêu nhìn Tô Hồi một cái, Tô Hồi lại tỏ vẻ “Anh tự quyết định đi”, hắn quay đầu lại cực kì thân thiện mà chấp nhận yêu cầu của cô gái nhỏ.
“Cảm ơn anh rất nhiều! Cậu ấy nhất định sẽ kích động chết mất!” Cô cực kì hài lòng mà cất chữ kí đi.
Ninh Nhất Tiêu thì cười nói, “Cứ cảm ơn Eddy đi.”
Hắn cảm nhận được rõ ràng địch ý và sự thất vọng từ trên mặt của cậu học sinh tên Lion kia, vậy nên hắn ôm vai Tô Hồi lại nói với mọi người, “Rất xin lỗi, tôi phải mượn thầy trợ giảng của mọi người một chút, em ấy không thể ở lại ăn mừng với mọi người được rồi.”
Tô Hồi quay đầu nhìn cái tay đặt trên vai mình của hắn, cậu cảm thấy có hơi không tự tại.
“Không sao đâu.” Giáo sư White nhìn ra được quan hệ của hai người bọn họ không bình thường, “Eddy, cháu gần đây cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi thả lỏng đi.”
Lion lấy được giải quán quân lại có hơi buồn bã, cậu ta gọi Tô Hồi một tiếng, “Anh thật sự không đi uống rượu với bọn em sao?”
Tô Hồi cũng cảm thấy hơi có lỗi, “Cậu hôm nay rất tuyệt vời, đợi về New York thì tôi mời cậu đi ăn…”
Còn chưa đợi Tô Hồi nói xong thì Ninh Nhất Tiêu đã cưỡng chế quay vai cậu lại, thái độ rất cường thế, bắt cậu không thể không rời đi với hắn ngay lập tức.
Đi xa rồi Ninh Nhất Tiêu còn cố ý ghẹo Tô Hồi, “Khi nào mời anh ăn đây? Eddy, anh muốn ăn bánh Taco.”
“Sao anh lại trẻ con vậy?”
“Bởi vì anh thay đổi rồi mà.”
Ninh Nhất Tiêu lại một lần nữa lái xe, trạng thái hắn hình như vẫn còn rất căng thẳng, Tô Hồi có thể nhìn thấy được nên là cậu tự bật nhạc lên.
Đường công lộ ven biển rất là đẹp, khiến cho Tô Hồi nhớ tới bức danh họa“Tia nắng sót lại của hoàng hôn” của Neil Patterson, nhưng là cái đẹp như vậy cũng rất ngắn ngủi, khoảng nửa tiếng đồng hồ sau bầu trời đã chuyển thành màu tím xanh mộng mơ, hoàn toàn giống như cảnh ở trong phim điện ảnh, tia hoàng hôn cuối cùng còn sót lại ở phía chân trời dần dần biến mất.
Tô Hồi chụp lại cảnh trước mắt này rồi chờ đợi màn đêm rơi xuống.
Cho dù suy nghĩ trong đầu cậu vừa hỗn loạn vừa bay bổng, nhưng mà Tô Hồi vẫn không muốn ảnh hướng tới Ninh Nhất Tiêu lái xe, cho nên cậu chọn im lặng, nhưng mà cũng sẽ cẩn thận quan sát trạng thái của Ninh Nhất Tiêu, lúc cậu cảm thấy Ninh Nhất Tiêu lái xe không được thả lỏng thì cậu sẽ chia sẻ mấy chuyện vặt vãnh với hắn, đa số là chuyện rất nhàm chán.
Nhưng mà Ninh Nhất Tiêu mỗi câu đều sẽ trả lời, cứ trò chuyện câu có câu không như vậy, không bao lâu sau đã tới nơi, đó là một khu bảo vệ tự nhiên vô cùng im ắng.
Xe lái vào bên trong, Tô Hồi nhịn không được mà hạ cửa xe xuống ló nửa cái đầu ra, trong những bóng cây đang đung đưa thì cậu nhìn thấy một mảng hồ nước lớn, nó đang tỏa sáng óng ánh dưới màn đêm.
“Đừng ló đầu ra, ngồi đàng hoàng vào.”
Nghe thấy Ninh Nhất Tiêu nói thì Tô Hồi “ồ” một tiếng rồi đóng cửa xe lại, nhưng mà cậu vẫn rất vui vẻ.
Cậu cực kì yêu thích cảnh tự nhiên, mỗi ngày sống trong thành phố đều đang mài mòn sự nhiệt tình của Tô Hồi đối với cuộc sống.
“Sao lại tới đây vậy?” Cậu có chút tò mò nên quay đầu lại nhìn Ninh Nhất Tiêu.
“Quà tặng của bên tạp chí tặng cho, anh nhìn thử thì tối nay không đi nữa thì quá hạn mất, không dùng vứt đi thì rất lãng phí, đi một mình thì lại quá lẻ loi.” Ninh Nhất Tiêu tiện miệng nói dối, vì để có sức thuyết phục hơn, hắn lại nói thêm, “Mấy hôm trước bọn họ cũng tới đây để ghi hình lấy cảnh.”
Tô Hồi gật đầu, cậu cười lên, “Nhưng mà bọn họ cũng thú vị thật đấy, sao lại đi tặng cho một người cái gì cũng không thiếu như anh cái này chứ.”
“Ai nói là anh cái gì cũng không thiếu.” Ninh Nhất Tiêu tìm được bãi đỗ xe thì rẽ xe vào.
Tô Hồi vô thức định hỏi hắn “Anh thiếu cái gì”, nhưng mà lới tới bên miệng rồi lại nuốt xuống, cậu cảm thấy không được phù hợp cho lắm.
“Hồ ở đây có đóng băng không?” Cậu chuyển chủ đề.
“Không đâu, phía nam California mùa đông không lạnh.”
Dừng xe xong thì Ninh Nhất Tiêu dẫn Tô Hồi xuống, đi dọc theo con đường rải đầy đá cuội, bọn họ đi ngang qua một cánh rừng, mọi thứ ở đây đều bị bao quanh bởi sắc đêm màu xanh thẫm, trông rất yên tĩnh
Phía trước có một khu nhà gỗ, đèn màu vàng ấm sáng lên, Ninh Nhất Tiêu dẫn Tô Hồi qua đó, ngay ngoài lối vào đa có người đứng đón.
Nhân viên nhiệt tình chào hỏi bọn họ rồi dẫn bọn họ tới một nơi khác, giữa đường đi ngang qua một khu đốt lửa trại nhỏ, lửa còn đang cháy nhưng mà lại không có du khách, Tô Hồi đột nhiên nhớ tới buổi tối cắm trại mà không có lửa trại trong vườn trường.
Lần tụ họp lại đó, Ninh Nhất Tiêu tìm thấy được cậu biến mất trong biển người.
“Tới rồi, chính là ở đây.”
Bọn họ được dẫn tới bên hồ, ở đây có mấy ngọn đèn đêm sáng lên như sao trời trong rất ấm áp, trên hồ còn có mấy con thuyền nhỏ có mái che màu trắng, trên bờ là một màn ảnh chiếu phim rất lớn, nó như được ngâm trong sắc đêm màu xanh tím.
“Trên thuyền có chuẩn bị một ít đồ rồi, nếu như ngài có yêu cầu mới có thể liên lạc với chúng tôi bất cứ lúc nào.”
Ninh Nhất Tiêu gật đầu nói một câu cảm ơn, rồi dân theo Tô Hồi đi bộ tới bên con thuyền nhỏ mà nhân viên chỉ định.
“Em lên trước đi.”
Tô Hồi sợ thuyền sẽ chuyển động mình sẽ rớt xuống nên là động tác của cậu rất cẩn thận, Ninh Nhất Tiêu nhìn thấy thì giơ tay ra nắm lấy cổ tay cậu, “Anh đỡ cho.”
“Cảm ơn.” Tô Hồi lên thuyền được rồi, cậu cũng muốn giơ tay ra kéo Ninh Nhất Tiêu nhưng mà hắn bước chân nhẹ nhàng một cái đã lên được.
Trước mặt là một màn ảnh cực kì lớn nọ, Tô Hồi bỗng dưng có chút hưng phấn, “Chúng ta giờ xem điện ảnh ngoài trời sao?”
“Nói một cách chính xác thì xem phim trên thuyền ngoài trời.” Ninh Nhất Tiêu nói.
Trên cái bàn phía trước chỗ ngồi của bọn họ có mấy đĩa bánh ngọt trông rất tinh xảo ngon miệng, bên tay phải còn có cả bỏng ngô còn đang nóng hổi và trà sữa trân châu, điều ngày khiến cho Tô Hồi vô cùng vui mừng.
“Em lâu lắm rồi không có uống trà sữa.” Cậu hút một ngụm lớn, giọng của cậu nói không rõ ràng lắm, “Phục vụ của bọn họ chu đáo đến vậy sao?”
Ninh Nhất Tiêu biểu cảm không mấy rõ ràng, hắn cười nạt một cái, “Ai mà biết được?”
Rất nhanh, màn hình phía trước sáng lên, tâm trạng của Tô Hồi trở nên phấn khích, cậu nhìn xung quanh một cái, những chiếc thuyền này đều trống không, trên mặt hồ này không có khán giả nào khác.
“Chỉ có hai ta thôi à.”
“Đại khái là vậy.” Ninh Nhất Tiêu tìm một lí do, “Chắc là do hôm nay thời tiết lạnh quá không có ai tới.”
Tô Hồi gật đầu tỏ vẻ hiểu, “Nhưng mà mùa đông ở đây cũng đẹp lắm mà, phong cảnh và không khí đều rất tuyệt, em rát thích cái cảm giác này.”
Nghe thấy cậu nói thích thì tâm trạng của Ninh Nhất Tiêu cũng trở nên tốt hơn, dù cho trên mặt hắn hoàn toàn không nhìn ra được điều đó. Hắn cúi đầu lấy một cái chăn lông từ trong hộp đựng đồ bên cạnh rồi mở ra đắp lên đầu gối Tô Hồi.
Nhưng mà tiếp sau đó hắn lại nghe thấy Tô Hồi hỏi, “Nếu mấy con thuyền này đều không có người thì em có được lên con thuyền khác không?”
Ninh Nhất Tiêu cau mày lại, “Sao phải lên con thuyền khác, em chê cái này chật à?”
Tô Hồi lập tức lắc đầu, cậu cười một cái rất đáng yêu, “Đâu có đâu, em chỉ là để trống đó có hơi đáng tiếc.”
Ninh Nhất Tiêu không nói gì nữa, đoạn mở đầu đã chiếu xong, hắn chỉ đành nói với Tô Hồi: “Phim bắt đầu rồi.”
Tô Hồi uống một ngụm trà sữa, cậu dựa vào lưng ghế mềm mại làm bằng da, cái thuyền nhỏ cũng hơi đung đua vì động tác của cậu, nó tạo ra gợn sóng trên mặt hồ,
Cậu bất ngờ nhận ra ở đây đang chiếu bộ thứ hai trong ba bộ “Trước lúc” – “Trước lúc hoàng hôn”.
“May quá, không phải là phim kinh dị.”
“Bộ này em chưa từng xem.” Tô Hồi có chút vui mừng, “Bộ thứ nhất và bộ thứ ba chúng ta đều đã xem rồi.”
Ninh Nhất Tiêu không trả lời lại, Tô Hồi đột nhiên nhận ra cậu đã dùng từ “chúng ta”.
Giống như là dùng từ cấm trong sách ma thuật vậy, làm cho Tô Hồi có hơi hoảng loạn, đồng thời cũng rất lúng túng, nhắc tới chuyện bọn họ cùng nhau xem phim không khỏi khiến người ta nhớ tới những chuyện hoang đường mà bọn họ từng làm lúc coi phim.
“Hình như là vậy.” Ninh Nhất Tiêu mở miệng, hắn giảm hoãn đi sự sượng sạo của Tô Hồi một cách chu đáo, “Nhưng mà anh không còn nhớ nội dung phim nữa, chỉ nhớ tới bọn họ có rất nhiều chuyện nói mãi không xong.”
Tô Hồi ừm một tiếng, cậu lúc này không dám nói gì nhiều nữa.
Bắt đầu của bộ phim là cảnh đẹp của đường phố ở Paris, có rất nhiều nội dung trước đó Tô Hồi đã quên kha khá rồi, mấy năm nay cậu đã chữa trị bằng biện pháp sốc điện quá nhiều nên trí nhớ không còn được như trước nữa, tất cả những hồi ức cứ giống như những mảnh ghép mãi không thể ghép lại được, có quá nhiều khoảng trống làm cho không thể ghép lại thành một hình ảnh trọn vẹn.
Nhưng mà cậu vẫn luôn nhớ lúc xem bộ đầu tiên, sau khi vận động đổ mồ hôi xong, cậu nằm trong lòng Ninh Nhất Tiêu, lúc đó nam nữ chính đang ngồi trong nhà ăn, bọn họ ngồi đối mặt nhau giả vờ gọi điện thoại.
Vậy nên là cậu cũng mô phỏng theo đặt tay ở bên tai giả vờ gọi điện cho người bạn tốt nhất của mình, còn bắt Ninh Nhất Tiêu không thích chơi những trò chơi con nít như thế này nhất phải giả vờ làm “người bạn tốt” nghe máy cậu.
Cậu lúc đó nhìn vào đôi mắt của Ninh Nhất Tiêu, cậu nói một cách thẳng thắn rằng bản thân cậu chưa bao giờ cảm thấy vui sướng đến vậy, cậu nói cậu thật sự rất thích Ninh Nhất Tiêu.
Sau khi trao đổi, Ninh Nhất Tiêu bị cậu bắt ép, hắn bất lực mà làm thế tay gọi điện thoại, nhưng mà hắn lại nghĩ không ra nên nói cái gì.
Cậu cứ hối thúc mãi, cuối cùng thì Ninh Nhất Tiêu rũ mắt xuống, hắn nói hắn cảm thấy bản thân mình sẽ mãi mãi thích Tô Hồi,
Cái từ mãi mãi từ quá nặng nề, lúc đó Tô Hồi đã cảm thấy vậy, nhưng mà điều khiến cậu kinh ngạc hơn là người giống như Ninh Nhất Tiêu thế này hóa ra cũng sẽ nói chữ “mãi mãi” này.
Tô Hồi quá thích Ninh Nhất Tiêu, cho nên cậu không dám tin, sự thật chứng minh rằng sự cẩn thận của cậu là chính xác, bọn họ thật sự không thể có được “mãi mãi”.
Nghĩ tới đây thì phim đã chiếu được kha khá rồi, nội dung lại bị suy nghĩ đang nhảy nhót của Tô Hồi lược qua, cậu ăn mấy miếng bỏng ngô, khoảng cách tới Ninh Nhất Tiêu quá gần, gần tới mức cậu không dám tùy ý quay đầu lại nhìn hắn.
Cậu chỉ đành hơi cúi đầu xuống nhìn sáng, nhìn lên chân và đầu gối của Ninh Nhất Tiêu, và cả găng tay của hắn nữa, hôm nay hắn đeo một đôi găng tay màu xám trông rất là đẹp.
Tô Hồi sợ hắn lạnh, nhất là sợ đầu gối từng bị thương của hắn lạnh nên là cậu lấy chăn lông dày chia một nửa ra đắp lên chân của Ninh Nhất Tiêu.
Ninh Nhất Tiêu hơi ngẩn ra, hắn nghiêng đầu nhìn cậu, nhưng mà Tô Hồi lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cậu ôm ly trà sữa co người lại ngồi trên sô pha uống từng ngụm trà sữa.
Bộ phim này giống như hai bộ kia vậy, tràn đầy những đoạn độc thoại mật độ cao, nhưng mà Tô Hồi lại rất thích, cậu xem rất nhập tâm, lúc cảm thấy đồng cảm còn vô thức gật gật đầu, cậu chia sẻ với Ninh Nhất Tiêu quan điểm của cậu giống như một người bạn thật sự vậy.
Nhìn thấy nữ chính nói là sẽ học cách quên đi những ảo tưởng không thiết thực thì Tô Hồi lại nhíu mày, cậu bất giác nói ra, “Nhưng mà em đến bây giờ vẫn còn rất nhiều những ảo tưởng không thiết thực.”
Ninh Nhất Tiêu đột nhiên mở miệng, “Em có thể có điều đó mà, không phải ai cũng phải chấp nhận hiện thực.”
Tô Hồi cắn một miếng bánh kếp đã lạnh, “Vậy sao? Nhưng mà em đã tuổi rồi, đối với rất nhiều người mà nói thì độ tuổi này đã phải gánh vác cả gia đình rồi, nhưng mà em vẫn còn rất nhiều vấn đề thực tế chưa có giải quyết, cũng không thể trốn tránh mãi được.
Tài khoản tín dụng, quan hệ xã giao, những xung đột với người khác trong công việc mà không thể tránh được, còn cả những đợt tư vấn giúp đỡ đắt cắt cổ nhưng mà chả có ích gì nữa, mỗi ngày em đều trốn tránh nó, chỉ muốn trốn trong ảo tưởng, em hoàn toàn không có học cách để trở thành một người lớn trưởng thành.”
Chín mươi chín phần một trăm trong ảo tưởng của cậu toàn là Ninh Nhất Tiêu, Tô Hồi không có nói ra, nếu không thì lại quá giống bin thi.
Ninh Nhất Tiêu lại nói với cậu rằng, “Tô Hồi, em không cần phải là một người lớn trưởng thành.”
Tô Hồi quay đầu lại nhìn hắn.
“Có người mỗi ngày đều bị sắp xếp chặt chẽ kín mít, không có sai sót gì cả nhưng mà sẽ rất khô khan, bọn họ nhất định sẽ ngưỡng mộ em, cuộc sống mỗi ngày của em đều khác nhau, em có thể theo đuổi lí tưởng của bản thân, còn có năng lực tưởng tượng nữa.”
Mắt của hắn phản chiếu lại ánh sáng óng ánh của hồ nước, có một sự dịu dàng khác với ngày thường.
So với trưởng thành thì Ninh Nhất Tiêu muốn trở thành một chốn thu nhạn sự ngây thơ và lãng mạn của Tô Hồi, cho dù hắn tự cảm thấy bản thân mình rất khô khan, không thể theo kịp được những trí tưởng tượng phong phú của Tô Hồi, nhưng mà hắn rất giỏi kiên nhẫn chờ đợi.
Tô Hồi là một người rất cảm tính, nghe xong lời của Ninh Nhất Tiêu thì chóp mũi cậu thấy chua xót, cậu nhìn xuống rồi nói nhỏ một câu “Cảm ơn anh”, sau đó thì quay đầu sang tiếp tục xem phim.
Đây là lần đầu tiên bọn họ cực kì chuyên chú coi hết một bộ phim hoàn chỉnh, không có làm chuyện gì làm mất tập trung cả.
Nhưng cùng lúc đó, Ninh Nhất Tiêu cũng phát hiện ra, hóa ra cho dù có không làm gì cả thì hắn cũng không thể chuyên tâm vào nội dung phim, bởi vì bản thân Tô Hồi chính là một mối vấn vương lớn nhất.
Cho dù hắn không làm gì cả, chỉ im lặng ngồi ở bên cạnh cậu thôi nhưng mà hắn vẫn không thể kiềm chế được đi suy nghĩ mọi thứ về Tô Hồi.
Lúc bộ phim sắp kết thúc, trên bờ có người đi qua nhưng mà Tô Hồi quá chăm chú nên không chú ý tới, cho đến khi một chiếc thuyền nhỏ lái từ bên bờ qua đây đi vòng tới phía sau con thuyền của bọn họ.
Tô Hồi ngẩng đầu lên thấy hai nhân viên.
“Chúng tôi tới đây đưa một ít đồ.”
Tô Hồi nhỏ giọng nói cảm ơn rồi tiếp tục quay đầu lại coi phim, một phút sau chiếc thuyền nhỏ kia cũng rời đi.
Trên màn ảnh, nữ chính cầm guitar lên hát bài hát mà cô sáng tác.
[Người là tất cả những gì mà tôi cầu mong.]
[Nhưng mà người đã không còn ở đây nữa rồi.]
Tô Hồi bỗng dưng cảm thấy buồn, nhưng mà Ninh Nhất Tiêu lại mở miệng vào lúc này, giọng hắn trầm thấp mà lại rất dịu dàng.
Hắn hỏi, “Tô Hồi, hôm nay là tháng nào ngày nào, em biết không?”
Tô Hồi nhớ lại, “Tháng …”
Cậu bỗng dưng khựng lại rồi quay đầu nhìn Ninh Nhất Tiêu, “….Ngày ?”
Ninh Nhất Tiêu cong khóe môi lên, trên đầu gối hắn có đặt một cái bánh kem sinh nhật cực kì đẹp mắt, hắn còn lấy tay bảo vệ một ngọn nến đang cháy, “Xem ra em thật sự không nhớ gì hết.”
Tô Hồi còn không biết hắn đốt nến từ lúc nào, cậu cũng không hỏi ra, chỉ nhíu mày lại nhìn đốm lửa nhỏ nhỏ đó.
Ánh sáng của màn ảnh bên bờ chiếu sáng lên bên góc mặt hai người, đan xen nhau tạo nên một bóng hình mê li, mộng mơ, cái bóng còn gần nhau hơn cả người thật, cứ như là một cái cái ôm thân mật vậy.
Tiếng guitar vẫn còn đang tiếp tục, giọng nữ ngâm hát như là sóng gợn lăn tăn vậy.
[Tôi chỉ muốn thử thêm một lần nữa
Tôi chỉ muốn có được một buổi tối
Cho dù điều này là sai trái.]
Ninh Nhất Tiêu hơi hơi cúi người tới gần bên mặt của Tô Hồi, giữa môi và tai cahcs nhau một vũ trụ nhỏ mập mờ, mà bông tai sao Thổ đang đung đưa trong đó.
“Bạn nhỏ không trưởng thành này, sinh nhật vui vẻ nhé.”