Điểm Chí Manhattanhenge

chương 79

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tô Hồi không nhịn được mà bật cười, cậu lại mím môi rồi lắc đầu một cái, “Vẫn đỡ, ở mức tầm trung mà thôi.”

“Vậy sao?” Ninh Nhất Tiêu nhướn mày, “Tô Hồi, anh thật sự đã xem nhẹ em rồi.”

Tô Hồi giơ hai tay đặt lên mắt làm tư thế như “xem kính vọng viễn” vậy, “Vậy thì anh phải mở mắt ra xem nha.”

Phía sau truyền tới âm thành của Bella, Tô Hồi bỏ tay xuống, cậu quay lại nhìn thấy Bella cầm một ly rượu tới, cô lảm nhảm, “Đôi giày cao gót này dễ đi thật đấy, tôi có thể đi nó mà chạy cự li được luôn đấy.”

Cô vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện thấy Ninh Nhất Tiêu đứng ở bên cạnh, cô hiển nhiên có hơi bất ngờ, dù gì thì những nơi như thế này thì những nhân sĩ trong giới thương nghiệp này đều vô cùng có mặt mũi, so với đứng ở đây trò chuyện với Tô Hồi thì đi xã giao trước mặt những ông lớn kia thì có giá trị hơn.

Bella không hề biết hai người đã tái hợp, trong lòng cô vẫn còn đang suy đoán, lẽ nào bọn họ lại có chuyện vui rồi sao?

“Tôi không biết Shaw cũng tới nên chỉ lấy có hai ly thôi.” Bella cực kì không khách sáo, “Anh tự đi mà lấy.”

Ninh Nhất Tiêu không định trực tiếp đi như vậy, “Không cần đâu, tôi bây giờ khong muốn uống.”

Tô Hồi quên mất Bella còn chưa biết chuyện bọn họ đã tái hợp, cậu nói với Ninh Nhất Tiêu một cách rất tự nhiên, “Anh lần này tham gia tiệc có phải cũng có thể thêm được độ nổi tiếng cho sản phẩm mới không, thảm đỏ cũng có livestream chứ nhỉ?”

Ninh Nhất Tiêu gật đầu, “Bên app livestream cũng là bên hợp tác với bọn anh, cho nên nếu như bọn họ mua sản phẩm của bọn anh thì có thể trực tiếp lợi dụng kĩ thuật AR để xem livestream thảm đỏ.”

Tô Hồi nhịn không được mà khen hắn, “Ngầu quá đi, vậy chẳng phải sẽ có một cảm giác như tham gia trực tiếp à?”

“Chắc là cũng được.”

“Có livestream suốt cả tối không?”

Bella nhấp một ngụm champagne, cô lắc đầu, “Chỉ có mỗi thảm đỏ mà thôi, vào trong nữa thì là party riêng tư rồi. Chút nữa sẽ có hoạt động biểu diễn và quyên góp của các minh tinh, còn có những màn trình diễn mấy bộ trang phục cổ xưa và trang sức nữa, cũng thú vị lắm đấy, cậu chắc là sẽ thích.”

Đang trò chuyện thì có mấy kí giả tiến lên định phỏng vấn bọn họ, Ninh Nhất Tiêu lùi đi nhưng mà lại bị đám kí giả của bên tạp chí thương nghiệp vây lại, ba người bị tách ra.

Bella từ nhỏ đã lớn lên trong giới xã giao của xã hội thượng lưu, cô rất biết cách đối phó với kí giả. Nhưng mà điều khiến cho cô bất ngờ là, hóa ra Tô Hồi đối mặt với phỏng vấn thế mà không căng thẳng một chút nào, cậu rất biết cách ăn nói, trong nói chuyện sẽ có một vài động tác nhỏ, với những câu hỏi của kí giả cũng trả lời rất là trôi chảy.

Khác hoàn toàn với cậu trong kì trầm cảm trước đây.

“Cho nên là kế hoạch công việc sau này của Eddy sẽ càng thiên về giới thời trang hay là chỉ đơn thuần về lĩnh vực nghệ thuật thôi?”

Tô Hồi cười trả lời, “Trước mắt thì trọng tâm của nửa năm nay sẽ tập trung vào triển lãm cá nhân của tôi, đây là công việc mà tôi chú trọng và bỏ ra nhiều công sức và thời gian nhất tính đến bây giờ của tôi, đối với tôi mà nói thì nó có ý nghĩa rất quan trọng.”

Kí giả: “Vậy chúng ta cũng vô cùng mong chờ có thể nhìn ngắm được triển lãm nghệ thuật cá nhân của cậu, có tiện tiết lộ thời gian mở triển lãm không?”

“Trước mặt tạm định là vào tháng năm.” Tô Hồi nói xong thì nhún vai, “Nhưng mà cũng có khả năng là sẽ muộn hơn một chút, chủ yếu phải xem xem tôi có thể hoàn thành trước deadline được không, dù gì thì tôi cũng có chứng kéo dài rất nghiêm trọng đấy.”

Bella đứng ở bên cạnh gật đầu, “Điều này thì tôi làm chứng được.”

“Cảm ơn sự đô thúc của người lên kế hoạch triển lãm Kesha với tôi, giờ ban phát cho cô ấy một cái giải người lên kế hoạch triển lãm tuyệt nhất.” Tô Hồi cười cười nhìn về phía bên phải trống không, cậu giơ tay so ra một hình người, “Photoshop cho cô ấy vào đây.”

“Hahahaha!”

Đợi kí giả đi hết thì Bella tới bên tai Tô Hồi nói nhỏ: “Eddy à, câu bây giờ đang ở kì hưng cảm à?”

Tô Hồi cúi đầu ghé bên tai cô nói, “Rõ ràng lắm hả?”

Bella gật đầu, “Nhưng mà để đối phó với những trường hợp thế này thì quá là hoàn hảo! Mấy hôm trước tôi gặp cậu thì còn đang cảm thấy cậu đang ở trong giai đoạn bình thường giữa đó, cảm thấy hôm nay đã năng nổ hơn rất nhiều.”

Tô Hồi suy nghĩ lại, “Chứng hưng cảm nhẹ của tôi hình như trước giờ có hơi gặp người là điên, càng nhiều người thì càng tăng động. Tôi còn nhớ hồi cấp ba tham gia hội trại hè, nhiều người lắm, lúc tập hợp tôi còn chạy tới chỗ học sinh lớp kế bên trò chuyện, nói cực kì high luôn, chủ nhiệm lớp tôi đi tìm tôi khắp nơi luôn.”

Bella bật cười, “Cậu đi tìm bạn mà cậu quen à?”

Tô Hồi lắc đầu, “Đây mới là điều đáng sợ này, tôi không hề quen biết một người nào trong số bọn họ.”

“Hahahahah, bọn họ chắc chắn là cảm thấy cậu vô cùng thú vị.” Bella cười không ngừng lại được.

Tô Hồi bất lực mà cười một cái, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Ninh Nhất Tiêu đang đứng ở một nơi khác nhận phỏng vấn.

Phong cách ăn mặc bình thường của hắn không quá trịnh trọng, luôn mặc mấy bộ đồ như áo len, áo sơ mi với áo măng tô gì đó, gần đây ăn mặc trở nên hưu nhàn hơn, thích mặc áo hoodie giống cực như ngày hôm nay vậy, hắn mặc một bộ đồ vest được cắt may và kĩ thuật may đều rất là kĩ, chỉnh thể tạo hình lộ ra một phong cách như quý công tử vậy.

Hình như còn đeo cả lens kính cận nữa.

Chỗ mang tính mạnh mẽ nhất trên cả khuôn mặt của Ninh Nhất Tiêu là đôi mắt hàng mày của hắn, lúc bình thường đeo một đôi kính sợi bạc thật ra đã làm nhẹ đi tính công kích của hắn, trở nên rất tri thức, nhưng mà khi gỡ kính xuống, khí chất càng càng trở nên sắc bén hơn.

“Shaw thật ra cũng đẹp trai lắm.” Bella không khỏi mà cảm thán, “Nhìn đôi chân của anh ta kìa, hoàn toàn có thể dùng để đi catwalk, tiếc là mời không nổi.”

Tô Hồi cười, “Cô thử xem sao đi.”

“Không cần đâu, tôi nhắm mắt cũng biết anh ta sẽ nói gì.” Bella mô phỏng poker face của Ninh Nhất Tiêu, “Cô cảm thấy tôi dư thời gian lắm, nhỉ?”

Tô Hồi lập tức bật cười.

“Có phải giống lắm không?” Bella cực kì đắc ý.

“Đúng là giống thật đấy.”

Hai người cười một đám với nhau, đúng lúc Ninh Nhất Tiêu cũng mới kết thúc phỏng vấn xong, hắn đang đi về phía bọn họ thì nhìn thấy Tô Hồi cười lên vui đến vậy liền hỏi: “Cười gì vậy?”

Nụ cười trên mặt của Tô Hồi thu liễm đi, cậu cũng nhìn thấy được ánh mắt ám chỉ của Bella nên cậu lắc lắc đầu, “Có gì đâu.”

“Không nói anh nghe được à?”

“Đương nhiên là không được rồi.” Bella kéo tay của Tô Hồi lại, “Đây là bí mật giữa tôi và Eddy.”

Ninh Nhất Tiêu nhìn cánh tay đang níu tay của cô rồi nhìn Tô Hồi một cái, hắn không nói cái gì cả chỉ hơi hơi cong khóe môi lên.

Tô Hồi nhìn thấy rõ ràng, nhịp đập của cậu lại càng nhanh hơn.

Rõ ràng Ninh Nhất Tiêu chưa nói câu gì cả mà.

Ba người bước lên bậc thang rẽ phải đi vào chủ hội trường, nhân viên tiếp đón đứng ở ngay cửa vào phát cho bọn họ mỗi người một cái mắt kính trong suốt, Bella cảm thấy rất mới lạ nên trực tiếp đeo lên rồi quay đầu hỏi Tô Hồi.

“Trông có giống nữ đặc công trong mấy bộ điện ảnh phong cách Cyberpunk không?”

Tô Hồi bật cười, “Nữ đặc công không mặc bộ váy đính đầy kim cương quý giá này để đi làm việc đâu.”

Cậu cũng nhận lấy đôi mắt kính từ trong tay nhân viên tiếp đón, cậu cảm thấy kiểu dáng này rất mới mẻ, so với mắt kính thì nó giống như là một mảnh trong suốt hình vòng cung cực kì đơn giản gọn nhẹ hơn, nút ở hai bên vừa đúng mắc lên trên tai, vào khoảnh khác khi đeo lên, xung quanh mặt kính sáng lên một vầng sáng màu bạc, trước mắt cậu bắt đầu xuất hiện những con chữ đang tải lên.

Mắt kính thông minh à? Tô Hồi nhìn về phía Ninh Nhất Tiêu.

“Đây cũng là sản phẩm mới.” Ninh Nhất Tiêu lấy cái của mình, “Bọn anh chuẩn bị hết cho mỗi một vị khách tới thăm một bộ rồi, có thể tiến hành tương tác AR, cũng có thể livestream được.”

Bella rất phấn khích, “Mẹ tôi nói lần này có mời Idol AI tới biểu diễn, dùng cía này để xem chắc chắn rất tuyệt.”

Tô Hồi cũng cảm thấy rất mới lạ, trong tầm nhìn của cậu nhanh chóng hiện lên một chuỗi kí tự, phía trên bên phải còn hiển thị con số , bên trái thì là những dữ liệu số về đặc trưng cơ thể của cậu, ví dụ như nhiệt độ cơ thể, và còn có cả nhịp tim hiện tại.

“Số hiệu của em là bao nhiêu?” Ninh Nhất Tiêu hỏi.

Tô Hồi nhìn về phía hắn, “, còn anh thì sao?”

“.” Ninh Nhất Tiêu cong khóe miệng lên.

Trùng hợp phết.

Số hiệu của mình thêm một số nữa là sẽ thành ngày sinh nhất của Ninh Nhất Tiêu, còn số hiệu của Ninh Nhất Tiêu trùng hợp lại là sinh nhật của cậu.

Tô Hồi rất thích những sự trùng hợp trong vô tình như thế này.

“À đúng rồi.” Tô Hồi lấy mắt kính xuống rồi nhìn về phía Ninh Nhất Tiêu, “Cảnh Minh không tới ạ?”

Bella cũng tò mò, “Tôi có mời câu ay tới rồi, ở đây có nhiều gái đẹp như vậy, cậu ấy chắc là sẽ không bỏ lỡ đâu.”

“Cậu ta muộn tí nữa mới tới.” Ninh Nhất Tiêu nói, “Trên đường đi gặp một vài sự cố, hình như là đụng đuôi xe.

“Không sao chứ?” Tô Hồi hỏi.

Ninh Nhất Tiêu nhìn về phía cậu, “Em quan tâm tới cậu ta hay là quan tâm tới xe của cậu ta?”

“Đương nhiên là cả hai rồi.” Bella giành lời nói, “Cậu ta chắc không lái lại cái con xe con của gió đó chứ, kiểu xe như vậy không thể nào lái lên đường được.:

“Tin tốt là: Không phải chiếc đó, chiếc này không đắt đến vậy.” Ninh Nhất Tiêu độc miệng không từng tha một ai, “Tin xấu là: Người thì không sao, đổi con xe khác đi rồi.”

Tô Hồi bật cười, cậu đổi qua tiếng Trung nói: “Chút nữa Cảnh Minh tới em phải nói với anh ta, anh nói xấu ảnh sau lưng.”

Ninh Nhất Tiêu cũng đổi thành tiếng Trung, gần như là không có biểu cảm, “Thầy Tô hôm nay tâm trạng có vẻ tốt nhỉ, may mà anh tới rồi chứ không thì quá là đáng tiếc.”

Tô Hồi mỉm cười, “Tiếc gì cơ? Mất đi một cơ hội chê cười Cảnh Minh à?”

Ninh Nhất Tiêu trầm giọng xuống nhưng hắn nói rất thẳng thắn, “Mất đi một cơ hội nhìn thấy em cười.”

Nghe thấy câu này thì nhịp đập của Tô Hồi tăng mạnh lên không ít.

“Hai người đang nói cái gì vậy?” Bella tò mò.

Hai người đều ăn ý mà lắc đầu.

“Không gì cả.”

Trước mắt có một người thân hình đô to bước tới, nhìn thì rất giống như là mấy người đàn ông dạy tập gym, anh ta mặc một bộ đồ vest màu xanh lam, anh nhiệt tình chào hỏi với bọn họ, đặc biệt là với Ninh Nhất Tiêu.

Ninh Nhất Tiêu ôn hòa trả lời rồi giới thiệu với hai người ở bên cạnh, “Đây là CEO của Edge Andy.” Nói xong thì hắn giới thiệu Bella với Tô Hồi cho Andy.

“Chào mọi người.” Andy mỉm cười nói với hai người, “Mượn dùng Shaw một lát nhé, bọn tôi qua bên đó gặp mặt bên hợp tác một cái.

Ninh Nhất Tiêu nhìn Tô Hồi một cái, hắn chạm tầm nhìn một cái rồi tạm thời rời đi.

“Vừa đúng lúc chúng ta đi xem triển lãm thời trang đi? Có mấy bộ đồ cổ tôi vô cùng thích, ở đây còn có trưng bày ra cả bản thảo trên giấy năm đó nữa.”

Tô Hồi cũng rất có hứng thú với thiết kế nên cậu đi theo Bella cùng tới tham quan.

Trên lối hành lang hình vòng này có trưng bày ra từng bộ trang phục đan lẫn với những món đồ trang sức cực kì điển hình, mỗi một bộ đều vô cùng đẹp đẽ hút mắt, Tô Hồi ngắm nhìn rất nghiêm túc, đặc biệt là những bản thiết kế trên giấy.

“Cậu xem cái váy này đi, tôi hồi nhỏ còn tằng được gặp nhà thiết kế này đấy, lúc đó ông cũng đã bảy mươi mấy tuổi rồi, nhưng mà vẫn ăn mặc vô cùng thời trang.” Bella hồi tưởng lại, “Tôi lúc đó có trò chuyện với ông rồi cảm thấy cái nghề thiết kết thời trang này thật là ngầu quá đi mất, nên mới quyết tâm đòi làm cái nghề này, mẹ của tôi cũng rất là ủng hộ tôi.”

“Thật là hạnh phúc.” Tô Hồi không khỏi mà cảm thán.

“Người nhà của cậu không ủng hộ cậu sao?” Bella tò mò.

Tô Hồi lắc lắc đầu, bây giờ hồi tưởng lại năm đó cậu cũng không còn cảm thấy buồn giận gì nữa, chỉ là có chút cảm khái.

Cậu cười khổ một cái, “Không ủng hộ lắm. Trước đây đến cả buổi tụ họp trong nội bộ gia tộc tôi còn không thể được tự ý chọn bộ đồ mình muốn mặc.”

Bella chưa từng trải nghiệm cảnh gia đình như vậy, nhưng mà cô vẫn có thể đồng cảm được, “Tôi hình như đột nhiên hiểu được vì sao cậu lại thích đính khuyên vậy rồi, cái này chắc cũng là một kiểu phản nghịch nhỉ.”

“Chắc thế.” Tô Hồi không chắc chắn lắm.

Đi được nửa vòng, Bella bị một nhân viên gọi đi mất, đối phương bảo là mẹ của cô có chuyện cần phải nói với cô nên là Bella âm thầm rời đi chỉ để lại một mình Tô Hồi.

Tô Hồi liền một mình đi xem đồ trưng bày, tầm nhìn của cậu bị thu hút bởi một món trang sức ở gần phía lối ra, đó là một chiếc vương miện vô cùng cao quý, cái khung hình vòm bằng vàng điểm trụy bởi những hạt trân châu và kim cương, phía trên đỉnh của vương miện có một viên Lam bảo thạch rất bắt mắt.

Cậu bình thường rất ít khi nghiên cứu tới trang sức bằng vàng ngọc trân châu, nhưng mà cậu lại vô cùng có hứng thú với chiếc vương miện điêu khắc vàng này nên mới tới gần quan sát kĩ lại.

“Đây là vương miện của nước Áo.”

Một âm thanh xa lạ bỗng dưng vang lên ngay bên cạnh, Tô Hồi quay đầu lại mới thấy đó là một người đàn ông da trắng dáng người cao cao, tóc màu nâu mắt màu ngọc bích, trông có hơi quen mắt.

Đối phương cười cười giơ một tay ra, “Lại gặp mặt nữa rồi, nhưng mà cậu trông có vẻ không nhớ ra tôi rồi.”

Tô Hồi nắm lại tay của anh ta, “Anh là…”

“Lần trước ở nhà hàng ở quảng trường Hudson, còn nhớ không?”

Tô Hồi giờ mới nhớ ra, anh ta chính là William trước đó có từng đưa thông tin liên lạc cho cậu.

“Là anh à, trùng hợp quá.”

Cậu không khỏi có hơi chột dạ, tấm khăn giấy ghi lại phương thức liên lạc trước đó không biết là đã bị cậu nhét vào đâu rồi nữa, nghĩ thế nào thì như vậy cũng không được lịch sự cho lắm.

“Thật trùng hợp.” William cười một cái, ánh mắt rơi trên sơi dây đính kim cương trên mặt của Tô Hồi, “Đồ trang sức của công ty bọn tôi cũng rất hợp với cậu đấy.”

Tô Hồi có hơi kinh ngạc, “Đây là của công ty bọn anh tài trợ à?”

William gật đầu, “Nếu như biết người mượn dùng là cậu thì tôi sẽ xin đổi thành sợi đinh ngọc màu xanh lam kia, nó sẽ đẹp hơn.”

“Cảm ơn…” Tô Hồi cười một cái không quen lắm, cậu hơi giữ gìn một chút khoảng cách.

Wiiliam chủ động nhắc nhở cậu, “Hội trường hình như đều phát cho các khách mời mắt kính thông minh hết rồi, có chức năng thu nhỏ phóng đại rất rõ nét đấy, sau khi đeo lên quan sát đồ trưng bày sẽ càng rõ nét hơn.”

Tô Hồi làm theo nhưng mà sau khi đeo lên thì lại cảm thấy kì lạ hơn.

Cậu đeo cái mắt kính của công ty của bạn trai mình đứng xem chiếc vương miện này với một người đàn ông đang tán tỉnh cậu.

Thế nào cũng cứ là lạ làm sao.

“Này, đó không phải là Tô Hồi đấy à?”

Thật là trùng hợp, phía sau vang lên “giọng Bắc Kinh” vô cùng dễ nhận biết của Cảnh Minh, Tô Hồi quay đầu lại vừa nhìn đã thấy Cảnh Minh mặc một bộ đồ vest màu đỏ đang toe toét chào hỏi với cậu.

“Chào buổi tối nhá.”

Cảnh Minh nhanh chóng bước tới phía cậu, Tô Hồi nhìn về phía sau, Ninh Nhất Tiêu đang đi theo phía sau anh ta một tốc độ không nhanh không chậm, trông rất là thong dong.

“Cậu ở đây à, Bella đâu rồi?” Cảnh Minh nhiệt tình khoác vai Tô Hồi lại, “Ninh Nhất Tiêu còn nói là cô ấy đang ở chỗ cậu.”

“Cô ấy có ít việc nên qua bên kia tìm mẹ cô ấy rồi.”

William ở bên cạnh thân sĩ mà cười chào hỏi, “Đây là người trước đó mà cậu nói à?”

“Trước đó?” Cảnh Minh hoàn toàn không nhớ chuyện gì cả, anh cũng không nhận ra người đàn ông trước mắt đây chính là người đến bắt chuyện ở nhà hàng trước đó, anh chớp đôi mắt to tròn nhìn Tô Hồi một cái.

Tô Hồi nhận thấy William đã hiểu lầm nên lập tức lắc đầu, “Không phải, đây là bạn của tôi Luka.”

William cười cười đưa một tấm danh thiếp ra, “Rất vui được gặp cậu.”

Ninh Nhất Tiêu bước tới, “Náo nhiệt quá.”

Hắn cố ý dùng tiếng Trung.

Tô Hồi kéo cái tay của Cảnh Minh ra rồi bất giác lùi xuống một bước đứng bên cạnh Ninh Nhất Tiêu.

Khắp người Ninh Nhất Tiêu tỏa ra một khí thế xa cách, trên mặt hắn cũng không có biểu cảm gì cả, giống y hệt khuôn mặt poker face mà Bella mô phỏng.

Tô Hồi nhỏ giọng hỏi: “Anh nói chuyện với mấy người kia xong hết rồi à?”

“Ừm.” Ninh Nhất Tiêu trả lời rất ngắn gọn.

Có một nhân viên phục vụ đi ngang qua trong tay bưng một khay champagne, hỏi bọn họ có cần hay không, Cảnh Minh nhận lấy tấm danh thiếp vừa giơ tay lên, không giờ lại đụng vào trúng cái khay, nhân viên phục cụ không kịp đỡ lại nên champagne trong khay nghiêng sang một bên, trong đó có một ly bị đỏ, sắc rượu màu vàng kim đổ ra sau người Tô Hồi.

“Xong đời rồi.” Cảnh Minh chỉ thiếu mức quỳ xuống nữa thôi, “Thật xin lỗi, ây da coi cái tay tôi này.”

Phục vụ cũng rất hoảng loạn, “Xin lỗi tiên sinh, tôi đây đi lấy khăn giấy cho cậu.”

“Không sao đâu, không có gì cả.”

Tô Hồi quay đầu lại nhìn một cái, ai mà ngờ William đưa một tấm khăn tay sang.

“Cứ dùng cái này lau trước đi.” Anh ta nói, “Cái này còn mới.”

Tô Hồi nhìn tấm khăn tay một cái rồi từ chối, “Không cần đâu, sẽ làm dơ mất, đúng lúc stylist đã chuyện bị cho tôi một bộ đồ khác để đến lúc dùng bữa thay vào, tôi đến đó thay đồ trước là được.”

Nói rồi Tô Hồi quay đầu lại nhìn Ninh Nhất Tiêu, cậu không nói cái gì cả rồi quay người đi về phía phòng thay đồ.

Cảnh Minh đứng ở bên cạnh xem, anh chỉ cảm thấy ánh mắt vừa nãy của Tô Hồi làm cho anh cũng hoang mang, trong ánh mắt đúng thật là có câu móc thật đấy.

Quả nhiên, Ninh Nhất Tiêu cũng rời đi, “Tôi xin đi trước.”

Cảnh Minh lại một lần nữa bị bỏ lại, anh phát hiện thấy mình luôn luôn giúp anh em mình xử lí tình địch của nó.

“Ây da cái vương miện này thật không tồi, khá lớn đấy nhỉ.”

Phòng thay đồ thật ra có chuyên môn cung cấp phòng thuê riêng, Tô Hồi tìm thấy được gian phòng thuộc về mình rồi bước vào, stylist không ở đây, cậu tự lấy một bộ đồ khác rồi đi vào trong phòng đổi.

Không bao lâu sau cánh cửa đã bị gõ một cái.

“Ai vậy?”

Cách tấm ván cửa, Tô Hồi nghe thấy âm thanh mà cậu quen thuộc nhất.

“Anh.”

Ninh Nhất Tiêu đứng ở ngoài đợi mấy giây đã nghe thấy tiếng mở khóa ra, cửa gian phòng bị mở một khe hở nhỏ, tiếp đố Tô Hồi ló đầu ra, nụ cười trên khuôn mặt không thể giấu được, cậu lại còn cố ý hỏi, “Ai bảo anh vào đây thế?”

Sợi dây kim cương trên mặt cậu đã lấy xuống rồi, cậu thay vào một chiếc áo sơ mi màu đen nhưng mà cúc áo còn chưa cài hết.

Ninh Nhất Tiêu rũ mắt nhìn cậu một cái, hắn không trả lời mà trực tiếp kéo cửa ra đi thắng vào trong, hắn mới phát hiện thấy Tô Hồi chỉ vừa mới thay xong áo sơ mi, dưới vạt áo rộng thùng thình còn lộ ra đôi chân trắng trẻo liền tiện tay đóng cửa lại còn khóa cửa lại.

Lòng bàn tay Tô Hồi đã đổ mồ hôi, quả nhiên giây tiếp theo, Ninh Nhất Tiêu ôm eo cậu lại đẩy cậu tới vách tường mà hôn.

Cậu gần như là bị ép ngẩng đầu lên không chút phòng bị mà tiếp nhận nụ hôn sâu này. Ninh Nhất Tiêu không chút thương tiếc mà kéo cằm của cậu cạy hàm răng đang khép lại, hắn cun lấy đu lưi cậu, động tác tràn đầy tính công kích, thậm chí còn cắn lên môi của cậu.

Cảm giác do găng tay da mang lại rất lạnh lẽo, nhưng mà cái hôn lại rất nóng bỏng. Tô Hồi bị cái hôn tới đột ngột này làm cho da dầu tê dại không kịp đổi hơi, cậu hừ một tiếng như thú con kêu vậy, ngón tay thì nắm chặt chất vải sau lưng của Ninh Nhất Tiêu.

“Ưm…”

Trong lúc sắp tắc thở, Ninh Nhất Tiêu buông cậu ra rồi lại hôn lên đôi môi đỏ lên ánh màu nước, sau đó hắn bắt lấy cổ tay của Tô Hồi rồi xoay người cậu lại, ép Tô Hồi phải đối mặt với vách tường, ngay sau đó kéo hai tay Tô Hồi lại giữ chặt bằng một tay, rồi hắn gỡ cà vạt của mình ra quấn lên cổ tay của cậu.

“Ninh Nhất Tiêu, anh làm gì vậy…”

Tô Hồi còn đang thở hổn hển.

“Ngoan một chút, tí nữa rồi thả ra.” Ninh Nhất Tiêu đỡ vai của Tô Hồi xoay người cậu lại dựa lưng lên tường.

“Tí nữa là tiệc tối bắt đầu rồi.”

Ninh Nhất Tiêu không có biểu cảm gì cả, đến cả giọng nói cũng rất là lạnh nhạt, “Vậy thì cứ tới muộn đi.”

Đây đúng là một lời nói không thể nào xuất hiện nhất từ trong miệng người nào đó mà quan niệm thời gian lớn hơn tất cả.

Ánh mắt của hắn lướt một lượt từ trên xuống quan sát một phen rồi cuối cùng tầm nhìn đặt trên đùi của Tô Hồi.

“Em còn đeo cả kẹp áo sơ mi.”

Ninh Nhất Tiêu cúi đầu xuống, ngón tay đeo găng tay bằng da móc lên vòng chân màu đen cố định ở trên đó.

Xem ra hắn tới thật không đúng lúc, cậu chỉ mới đeo được một bên.

Tô Hồi có hơi xấu hổ, cậu giải thích: “Cái này Bella đưa em, nói là để cố định vạt áo sơ mi nếu không thì sẽ rất là xộc xệch…”

“Dùng có được không?” Ninh Nhất Tiêu kéo vạt áo của cậu lên, tay khác thì mò tới vòng chân nọ kéo một sợi dây đàn hồi đang rủ xuống, đầu ngón tay còn cô ý như vô tình mà cọ lên làn da cậu, sau đó thì lấy cái kẹp ở đầu sợi dây kẹp lại vạt áo của cậu.

Mảnh vải màu đen nhất thời bị kéo căng ra.

Tô Hồi cảm thấy rất ngứa nhưng mà tay lại lại bị trói buộc lại, cậu không thể động đậy được, “Để tự em làm…”

“Tay em bị trói lại rồi, sao tự làm được?”

Ninh Nhất Tiêu kéo sợi dây đã được kẹp lại, kéo ra ngoài rồi thả tay ra, sợi dây đàn hồi màu đen mảnh bật lên trên đùi trắng tuyết của Tô Hồi phát ra âm thanh mập mờ.

Cảm giác như thêm mấy lần nữa là có thể để lại vết đỏ.

“Tô Hồi, để anh mặc đồ cho em nhé.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio