Type: prisla
Hành tẩu giang hồ chớ động tới ba loại người, một là tăng nhân ấn sỹ, hai là nữ nhân, ba là trẻ nhỏ. Đặc biệt là hai loại người phía sau. Trên giang hồ lòng người hiểm ác, nữ nhân và trẻ nhỏ mà dám đơn độc hành tấu, nếu không phải có thực lực cường hành, thì cũng là có thân thể hiển hách.
Không may, cả hai thứ này Hoa Diễm Cốt lại đều chiếm trọn.
Nếu khai ra tên của sư phụ, chỉ e quá nữa số loài người trong thiên hạ sẽ phải răm rắp nghe theo lời nàng, và nàng lại có được chân truyền của sư phụ, vung roi xuất thần nhập hoá, những tẹn hạ lưu trong giang hồ, cứ cho một chọi mười thì cũng chẳng phải là đối thủ của nàng.
Song trên đời này, không phải bất cứ ai cũng đều nể mặt sư phụ nàng. Tuy nàng có thể một đánh bại mười. Nhưng, nếu đối phương không phải kẻ tầm thường, mà là cao thủ hàng đầu, thì cứ cho có một trăm Hoa Diễm Cốt cũng đánh không lại một mình hắn.
Nếu đối phương đều có cả hai thứ trên, cho dù la Hoa Cốt Diễm thì cũng phải chịu thiệt hại nặng nề.
Hoa Cốt Diễm chưa từng đánh giá cao bản thân, nhưng cho tới khi lao tới chỗ hẹn, nàng mới phát hiện, thì ra nàng đã đánh giá thấp kẻ địch.
Bên đình mười dặm ngoài thành, cỏ úa tiêu điều, phất phơ trong gió.
Hoa diễm cốt tay cầm chiếc roi dài thở dốc nhìn đối phương. Trên cánh tay, trước lòng ngực, hông, đùi đều có rất nhiềt vết thương đang nhỏ máu, khiến nàng như thể đoá hoa đẹp mà thê lương nở giữa thảo nguyên hoang dại.
Vân Tà đứng trước mắt nàng không xa, cổ áo lông thú màu đen lay đọng trong gió, hắng kề thanh đao bán nguyệt bên môi, chiếc lưỡi đỏ tươi liếm lên đao, sau đó bật tiếng cười lên như dã thú, giọng trầm thấp nói với Diễm Cốt: “Mùi vị của nàng...khiến ta phát cuồng”.
Mây tản trăng sáng, một đường ánh trăng rọi lên gương mặt hắn, chiếc mặt nạ Thao thiết thô kệch phát ra tia sáng dữ tợn, che đi nữa trên khuôn mặt.Khoé môi hắn nhếch một nụ cười, khiến Hoa Diễm Cốt toàn thân run rẫy.
“Ngươi rốt cuộc là kẻ nào?”, Hoa Diễm Cốt không nén nổi lòng mình,nghiến răng nói. ”Cứ cho phải chết, chí ít hãy để ta chết cho rõ ràng.”
Họa bì sư của tam đại bi sư tông môn, rốt cuộc là từ khi nào xuất hiện một quái vật như thế này!.
Hơn nữa một quái vật phản bội sư môn như thế này, mà tại sao nàng không hề nghe nói tới.
“Tại sao ta phải giết nàng?”, Vân Tà liếm môi, lười nhán nhìn nàng: ”Nàng là mỹ nhân trong lòng ta, ta không những không giết nàng, nói không chừng còn bảo vệ nàng...”.
Dứt lời phất tay áo, thanh đao bán nguyệt chế bằng xương thú rút ra khỏi bao hướng ngược về sau, đam vào nam tử lẳng lặng lần tới gần sau lưng hắn.
Thanh đao từ từ rút ra, kẻ mặc đồ đen ngã xuống sau lưng Vân Tà. Hắn đưa tay vung dao, sau đó cười mà không nhìn Hoa Diễm Cốt: ”Song nếu đã có ta, thì đám ve bọ xung quanh nàng vẫn không tồn tại thì nên...Ai ôi, đừng nhìn ta như vậy, nam nhân đều là dã thú có khát vọng chiếm hữu rất mạnh.
Ba bóng đen xuất hiện trước mặt Hoa Diễm Cốt kẻ dẫn đầu thấp giọng nói: ”Chủ nhân, chúng thuộc hạ tới đây, để ngăn chặn hắn, xin người hay nhanh chóng quay về bên Quốc sư”
Bọn họ và nam nhân vừa bị Vân Tà giết chết đều là tử sỹ sư phụ ban cho hoa Hoa Diễm Cốt.
Sư phụ yêu thương che chở hai đồ đệ như thể yêu thương che chở cho đôi mắt của mình. Bởi vậy người không cho phép xảy ra bất kì sai xót nào, mặc cho hai người phản đối, vẫn lệnh cho bốn tử sỹ tuỳ tùng. Khi ấy Hoa Diễm Cốt chi hận sau ngày đó chi cần bốn tử sỹ, đáng ra phải cần bốn trăm tử sỹ mới phải....
“Hay lắm”, Vân Tà từ từ tiến về phía Hoa Diễm Cốt: Cho dù là sâu bọ, nuôi lâu ngày cũng nảy sinh tình cảm. Nàng chạy ra xa một chút, không trông thấy thi thể, không nghe thấy tiếng kêu của chúng thì không sẽ đau lòng...”.
Sắt mặt Hoa Diễm Cốt chợt trắng bệt.
Xin chớ lời nói của hắn làm lung lay”, tử sỹ dẫn đầu nói: ”Nếu người sống, chúng thuộc hạ chết cũng đáng.Nhưng nếu người chết, thì thuộc hạ cũng không muốn sống.
Không biết cớ gì mà nghe những lời này của họ, Hoa Diẽm Cốt không nén nổi lòng mình nhớ tới tiểu sỹ tử đang ở nhà đợ nàng về. Nàng khẽ lắc đầu, nhắm mắt nói: “Hãy khai tên ra”.
Ánh mắt của ba tử sỹ lập tức lộ vẻ kích động.
“Thư Long”
“Ô Kiếm.”
“Lưu Dụ và vị huynh đệ vừa chết tên là Lâm Cường”.
`“Ta nhớ rồi”, Hoa Diễm Cốt chậm rãi đáp lời, sau đó không chần chừ thêm nữa, quay người trốn thoát.
Sau lưng nàng, ba tử sỹ đã hạ quyết tâm cho dù lần này có bỏ mạng cũng phải ngăn kẻ địch lại cho nàng. Hành động khi nảy của nàng tức là đã thừa nhận bọn họ, dầu có thân vong thì tên tuổi của họ vẫn sẽ đi theo sau tên của nàng lưu vào sử sách tông tộc. Từ nay về sau bọn họ không còn là kẻ buôn dân, mà sẻ là tấm gương cho tất cả tử sỹ trong dân tộc, mà con cháu người thân của họ cũng sẽ được bù đấp xứng đáng...
Nếu được như vậy thì chết có tiếc gì?
Ba sỹ tử nhìn Vân Tà bằng ánh mắt kiên định, từ từ bày ra sác trận, bao vây lấy hắn.
Mây đen cuồn cuộn kéo tới lần nữa che phủ bầu trời, vòm trời đen kịt ấy rơi xuống khuôn mặt Vân Tà. Hắn giống như một con ác quỷ hút lấy màn đêm và tà niệm, điệu cười lười nhác mà quỷ mị...
“Bữa tiệc của Thao thiết...” trận gió lớn thổi tạc ống tây áo, Vân Tà giơ cốt đao lên, chỉ vào ba tử sỹ, lười nhác nói:”Bắt đầu từ các ngươi trước...”.
Vừa dứt lời, một luồng huyết khí ngút trời chạy khắp cơ thể Vân Tà, như thể bữa tiệc phủ đầy sắc máu, dần trùm lấy cả ba người bọn họ vào bên trong...
Bọn họ không phải là đối thủ của hắn.
Điều này, Vân Tà biết, ba tử sỹ biết và Hoa Diễm Cốt cũng biết.
Nàng vận khinh công, lướt nhanh trên con đường rải đá xanh nhỏ, trong lòng biết rỏ ba tử sỹ kia ắt phải chết, song nếu nàng ở lại thì cũng chỉ tăng thêm một thi thể nữa mà thôi. Mà nàng không thể chết vào lúc này, xuất hện một quái vật như thế mà nàng không hề hay biết, điều này chứng tỏ cả đại sư huynh và sư phụ cũng không biết chuyện này.
Điều này có nghĩa là gì?
Đại sư huynh chuyên lo chuyện tình báo, rốt cuộc huynh ấy đã gặp chuyện gì?
Hoa Diễm Cốt nghĩ bụng: ”Hay là tam đại tông môn kia có phản đồ nhưng lại cố ý dấu tin tức này, nhưng tại sao phải dấu chứ? Không lẻ tên này mang theo bí mật nào đó không thể tiết lộ, cho nên không thể để hắn ta bị người khác bắt được?”
“Đang nghĩ gì vậy”
Một giọng nói đầy tà khí vang lên sau lưng nàng.
Ngay sau đó, cốt đao nhuốm máu sượt qua sống lưng Hoa Diễm Cốt.
Nàng thét lên một tiếng ngã xuống, nhưng từ phía sau lưng đã có một đôi tay dang ra ôm chặt nàng vào lòng.
“Nghiệt súc! Ta liều mạng với ngươi!”
Hoa Diễm Cốt chưa bao giờ chịu nổi nhục nhã như vậy, nàng vừa tức giận vừa thẹn thùng rút roi ra quyết sống còn với Vân Tà. Song nàng ra tay nhanh, Vân Tà còn nhanh hơn nàng.
“Rắc” một tiếng, cánh tay trái cầm roi của Hoa Diễm Cốt gãy trong tay hắng.
Cơn đau ập đến, nàng choáng váng, suýt nữa là trút hơi thở.
Vân Tà khẻ ôm lấy nàng hôn nhẹ lên cái trán rồi đưa răng cắn y phục trên vai nàng, kéo xuống cho tới khi lộ ra bời vai, khi ấy mới hài lòng cúi đầu cắn mạnh vào vai nàng, cất giọng nói trầm khàn thân mật bên tai nàng: “Cho nàng một bài học nhỏ đáng yêu, để nàng ghi nhớ lời nói của ta...Diễm Cốt nàng là người được ta để mắt tới, từ nay về sau chỉ ta mới có thể bảo vệ nàng và cũng chỉ ta mới có thể khiến nàng bị thương”.
Cánh tay hắn khẻ dùng lực nấng lại cánh tay phải của Hoa Diễm Cốt, sau đó mỉm cười buông nàng ra.
Vết thương của Hoa Diễm Cốt tuy không đến nổi chí mạng, song do mất máu quá nhiều nên khó tránh cơ thể suy yêu mất sức. Nàng loạng choạng cất bước, sau đó lạnh lùng ngẩng đầu lên nhìn nam tử trên mái nhà.
“Người không có cơ hội đó đâu...”, Hoa Diễm Cốt hằn học trừng trừng nhìn hắn yếu ớt nói.
Bởi vì thời gian thử thách của nàng đã hết, những ngày tiếp sau đây nàng sẽ trở về bên sư phụ
“Ha ha ha”
Mây đen kéo tới, cho đến khi mây tảng trăng ló thì bóng hình Vân Tà đã mất dạng trước mặt nàng, chỉ cần giọng nói của hắn thấp thoáng gần xa vọng lại, như thể ở ngay sau lưng nàng mà cũng như xa tận chân trời “Con mồi biết quẫy mới là con mồi ngon...”.
“...Ngươi cũng chỉ có thể ngạo mạng thoáng chốc mà thôi!”.
Hoa Diễm Cốt ôm vết thương, loạng choạng xoay người.
Lúc này đã là canh hai, trấn Trầm Hương sớm đã không một bóng người chỉ có tiếng nước suối róc rách bên văng vẳng bên tai.
Cầu nhỏ, nước chảy, những mái nhà...trận đại chiến ban nãy cứ như một giấc mơ.
Nhớ đến bốn tử sỹ đi theo bảo vệ mình suốt hai năm nhưng chưa từng lộ diện, trong lòng Hoa Diễm Cốt gợn cảm giác đau thương, có lẻ chuện này may mắn chỉ có một...
“Cũng may lúc ra khỏi cửa không dẫn theo Kinh Ảnh”, nàng lẫm nhẩm nói, cơ thể mệt mỏi không ai đụng vào một người.
“Ai da ngươi muốn chết hả!”, đối phương đã phát ra tiếng kêu chói tai, nhưng ngay lập tức giật nảy mình: “Ngươi…ngươi là…?”.
Hoa Diễm Cốt chau mày, nàng cảm thấy giọng nói này khá quen thuộc. Nàng ngước lên thì thấy một khuôn mặt hết sức gian xảo, trên bộ mặt phóng đãng quá độ, chiếc mũi đỏ au cứ không ngừng khịt khịt, khiến người khác khó mà quên được. Và còn cả bộ y phục hoạ đầy những hoa đào ông bướm kia đã nói lên thân phận.
“Khách lái hoa...”
Hoa Diễm Cốt khinh miệt thốt ra ba chữ, sau đó điềm nhiên bước qua người hắn.
“Hung danh” của Hoa Diễm Cốt đã lan rộng trong giới khách hái hoa. Song cọp xuống đồng bằng thì bị chó bắt nạt, phượng hoàng rụng lông không bằng gà. Cứ cho ngày thường lợi hại tới đâu, lúc này nhìn bộ dạng thương tích đầy mình, hơi thở thoi thóp của nàng trái tim của tên khách hái hoa kia cũng được vực dậy.
“Hoa muội muội, nhìn bộ dạng muội bị thương cũng không nhẹ đâu, có cần ta mời đại phu về cho muội không?” Hắn giả bộ từ tế dìu lấy tay Hoa Diễm Cốt.
“Tránh ra!” Hoa Diễm Cốt tức giận hất hắn ta ra, sau đó đi một mạch về phía Hồng Dược đường.
Nàng không biết hành động vờ dìu nàng khi nãy, thực ra là muốn thăm dò sức lực hiện giờ của nàng mà thôi.
Sau lưng Hoa Diễm Cốt, tên khách hái hoa nhìn theo sống lưng bị thương và làn da lộ ra dưới lớp y phục rách, hắn không khống chế nổi, trong con mắt ra hai tia sáng đầy tham lam.
Giữa lúc ấy, trong lòng hắn hiện lên lời hứa của gia chủ Cổ Triều Huy:”Kẻ nào giúp ta có được Hoa Diễm Cốt, ta sẽ thưởng cho kẻ đó ngàn lượng vàng!”.