Type: neko tama
Vầng dương đang lấp ló đằng đông, chim chóc thức dậy từ sớm ríu rít đậu đầu cành, chốc chốc lại mổ vào nhuỵ hoa. Nhành hoa đung đưa, hoa rơi trong gió tạt vào mái hiên cửa sổ, rớt lên trán Hoa Diễm Cốt nơi đầu giường.
Nàng khẽ nhíu mày, từ từ mở mắt ra.
“Ta đã ngủ bao lâu rồi?”
Nàng cất tiếng hỏi nhưng không ai đáp, mãi hồi lâu, nàng mới phát hiện ra Kinh Ảnh đã không còn ở bên cạnh nàng.
Đặt tay trái lên cổ tay phải, Hoa Diễm Cốt tự bắt mạch cho mình, thấy mạch tượng đã ổn định, có điều vẫn hơi yếu, nàng biết mình đã không còn đáng ngại nữa. Rồi nàng khoác y phục, đẩy cửa ra ngoài muốn đi kiếm chút đồ ăn.
Trước khi đẩy cửa, nàng đã nghĩ bụng: “Cái tên ham ăn Kinh Ảnh kia nếu không ở cạnh mình, thì ắt hẳn là đang lục lọi đồ ăn trong bếp”.
Cho tới khi cánh cửa chạm hoa mở ra “Két” một tiếng, một cơn gió mang thoe mùi tanh phả vào mặt, khiến nàng sững người đứng bên cửa.
Sân nhỏ trước nhà, dưới đất đầy những vết máu, tựa như vô số cánh hoa đỏ rơi vãi trong cơn mưa gió. Mười mấy thi thể lấp đầy các góc nhìn trong tầm mắt, cạnh những xác chết còn có những đoạn kiếm gãy bồi táng, điểm xuyết cho chiếc sân nhỏ thành một sa trường vừa trải qua mưa máu gió tanh.
Ánh mặt trời dịu nhẹ gột rửa vết máu trên mặt đất, và cũng treo lơ lửng trên đuôi kiếm màu xanh lam của cậu ta.
Dưới chân cửa, Kinh Ảnh đang ôm kiếm ngủ quy lưng với Hoa Diễm Cốt. Dải dây kiếm màu xanh lam bị gió thổi bay rất dài rất dài trong gió.
Cậu ta một tay giữ kiếm, ngồi trên bậc thềm trước cửa phòng Hoa Diễm Cốt, đâu dựa kiếm ngủ với vẻ đầy bất an.
Hoa Diễm Cốt khẽ khàng bước đến bên cậu ta, từ từ ngồi xổm xuống, nhìn vào một bên mặt đầy vết thương của cậu ta.
Tiếng đung đưa của trâm cài trên đầu nàng làm Kinh Ảnh tỉnh giấc.
Kinh Ảnh bất chợt mở bừng mắt, ánh mắt sắc lạnh như kiếm, đến khi nhìn rõ khuôn mặt của người trước mắt, cả người cậu ta như thanh kiếm thu vào trong bao, trở nên dịu dàng vô hại:
“Diễm Cốt.” Kinh Ảnh nghiêng đầu, ánh mặt trời rơi vào trong cắp mắt trong veo của cậu ta.
“Ta đói rồi”, cậu ta lẩm nhẩm.
Hoa Diễm Cốt đưa tay lau đi vệt đất vàng bên khoé môi cậu ta, nhỏ nhẹ hỏi: “ Mấy hôm nay... ngươi đã ăn những gì vậy?”.
“Cái gì cũng ăn.” Kinh Ảnh bình tĩnh nhìn nàng, thành thực nói: “Cọng cỏ cũng được, vỏ cây cũng được, mà gạo sống cũng không sao, nếu không có thời gian thì ăn luôn bùn đất... Diễm Cốt, người sao vậy?”.
Hoa Diễm Cốt không phải kẻ ngốc, chứng kiến cảnh tượng này, nàng vừa nhìn là biết ngay đã xảy ra chuyện gì và ai đã bảo vệ nàng khỏi kẻ gian suốt bấy lâu nay.
“Không có gì.” Nàng cúi đầu, khẽ hỏi: “Giờ ngươi muốn ăn gì? Ta sẽ đi nấu cho ngươi”.
“Ta muốn ăn thật nhiều cơm... có cả thịt nữa.”
Kinh Ảnh mừng rỡ, sau đó như thể sực nhớ ra điều gì, cậu ta móc từ trong người ra một cái bọc được gói bằng giấy dầu, đưa đến trước mặt Hoa Diễm Cốt: “Cho người này”.
“Đây là thứ gì vậy?”, Hoa Diễm Cốt nghi hoặc nhìn cậu ta, rồi đưa tay nhận lấy.
“Ngày sinh của người là mùng bảy tháng Bảy, đây là lễ vật...”Gói giấy dầu nhuốm bẩn từ ngón tay Kinh Ảnh trượt vào lòng bàn tay Hoa Diễm Cốt: “Vốn định tặng cho người sớm hơn, nhưng người cứ ngủ suốt thôi... cho nên mãi mà chưa có cơ hội”.
Hoa Diễm Cốt ngẩn người nhìn gói giấy dầu trong tay.
Bọc giấy dầu này là do Kinh Ảnh gói, cậu ta rất khéo tay, vừa mở gói giấy dầu ra thì một đoá hoa sen đẹp mắt liề nở tung trong tay Hoa Diễm Cốt.
Chỉ tiếc mứt khô và kẹo hoa quế được gói bên trong đã bị chảy nước và còn nhuốm máu.
Kinh Ảnh thấy vậy thì tỏ vẻ căng thẳng nhìn Hoa Diễm Cốt.
Hoa Diễm Cốt cầm đoá sen trong tay mãi hồi lâu, mới nhẹ nhàng nói: “tại sao lại tặng ta lễ vật?”.
“Các đại nương ở tiệm bán cá, tiệm bán gạo, tiệm bán diêm đều bảo rằng, nếu ta tặng người lễ vật, biết đâu người sẽ không đuổi ta xuống giường”, Kinh Ảnh thản nhiên nói.
Hoa Diễm Cốt lặng người hồi lâu, sau đó trừng mắt nhìn cậu ta nói: “Về sau chuyện này hai chúng ta không được phép nói cho kẻ khác biết. Cho dù bọn họ có đem đồ ăn ra để dụ dỗ, ngươi cũng không được nói”.
“Được”, Kinh Ảnh đáp lời.
Hoa Diễm Cốt than một tiếng, nhón một viên kẹo hoa quế lên, vừa đùa bỡn vừa nói: “Tên ngốc nhà ngươi... Thứ ta có thể cho ngươi, Cổ Triều Huy cũng có thể cho ngươi. Thứ ta không thể cho ngươi, có lẽ hắn ta vẫn có thể cho ngươi. Nói cho cùng, tại sao ngươi lại đứng về phía ta... Ngươi muốn có được thứ gì từ ta?”.
“Cho ta một bát cơm trộn cá là được”, Kinh Ảnh điềm tĩnh nhìn nàng.
Hoa Diễm Cốt cười mà như không nhìn cậu ta: “Ngươi chỉ cần có vậy thôi sao? Ta không tin đâu”.
“Hồi nhỏ những lúc phải chịu đói, ta cảm thấy thiên hạ rộng lớn, thứ tốt nhất chẳng qua là một bát cơm có thịt không lẫn cát”, Kinh Ảnh mỉm cười, nét mặt thoáng vẻ tang thương: “Nhân gian có nỗi khổ nào bằng chuyện cầu mà không được... càng muốn có được nhiều thứ thì càng sống đau khổ, càng tham vọng ít thì cuộc sống càng đơn giản, càng vui vẻ... Bây giờ chỉ cần có một bát cơm trộn thịt cá là ta đã có thể vui sướng cả ngày rồi. Diễm Cốt, người hãy cho ta hay, ta nên vọng tưởng nhiều thứ hơn nữa sao?”.
Hoa Diễm Cốt trầm mặc nhìn cậu ta.
“Mong ngày được ba bữa, đêm có chốn nương thân”, Kinh Ảnh nhìn nàng: “Vọng tưởng có nhiều hơn nữa, cũng chỉ mong lúc chết đi có manh chiếu cỏ, có chỗ chôn thân, rồi những khi năm mới Tết đến hay tiết Tham minh còn có người nhớ đến ta... ta có thể hy vọng người ấy là người không, Diễm Cốt?”.
Hoa Diễm Cốt nhìn cậu ta, ngập ngừng nói mãi “Ta...ta...ta”, sau cùng thì thở dài một tiếng, tiến thêm một bước, áp trán vào ngực cậu ta, thấp giọng ảo não nói: “Ta thua rồi...”.
Kinh Ảnh nghiêng đầu, ra bộ không hiểu nhìn nàng.
“Ta biết, ta không nên dễ tin người”, nàng chua chát nói: “ta cũng biết nếu ta tin lầm người, sư phụ và đại sư huynh sẽ vì ta mà chịu liên luỵ... Nhưng ngươi đã cứu ta một mạng, ta đương nhiên sẽ trả lại ngươi một mạng, sau này nếu phụ lòng nhau, ngươi cứ hại một mình ta, không được động tới sư phụ ta”.
Cuối cùng, nàng vẫn lựa chọn tin tưởng cậu ta.
Từ nhỏ đến lớn, ngoài sư phụ và đại sư huynh, thì những kẻ khác đều có ý đồ với nàng, bọn họ muốn có được thứ gì đó từ nàng hoặc là trực tiếp muốn chiếm đoạt được con người nàng.
Nàng giỏi ăn nói, có thanh thế, cho dù là vương công quý tộc cũng dễ bị nàng cự tuyệt. Vậy mà giờ đây lại không thể xua đuổi vị thiếu niên trước mắt này, nàng chỉ đành thở dài, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
“Bản tính ta đa nghi, nhưng nếu đã tin ai thì sẽ tin suốt đời suốt kiếp”, Hoa Diễm Cốt nhắm mắt lại, than thở: “Ta tin ngươi, ngưoi... không được phụ ta”.
“Keng” một tiếng, trường kiếm rớt xuống đất, Kinh Ảnh vòng tay ôm lấy Hoa Diễm Cốt.
Trời xanh nước trong, gió cuốn tung hồng trần, thổi bay cánh hoa tử vi, chứ không thổi bay được nhân duyên tơ hồng.
“Tiểu tử bên trong kia, mau bỏ kiếm đi! Buông đồ đao xuống, tìm chỗ thành Phật đi thôi! Cố gia nhà chúng ta sẽ cho ngươi tiền, sẽ cho ngươi tiền!”, giọng nói của tên khách hái hoa truyền tới thật không đúng lúc chút nào, khiến hai người giật mình.
Hoa Diễm Cốt ngoảnh đầu lại thì trông thấy một đám quan sai cùng bọn giang hồ xông vào, còn tên khách hái hoa đầu đội vung nồi né tránh đằng sau đám người, đang cất lời dụ dỗ, uy hiếp.
“Đến đúng lúc lắm!”, Hoa Diễm Cốt trừng mắt nhìn chúng, cười lạnh lùng.
“Để ta”, Kinh Ảnh dường như đã quá quen với chuyện này, cậu ta nhặt trường kiếm dưới đất lên, ánh mắt nhìn đối phương hệt như đang nhìn bọn người chết.
“Đừng vội ra tay”, Hoa Diễm Cốt lên tiếng căn dặn, quay người vào trong, lúc đi ra tay đã cầm theo một tấm kim bài.
Cúi đầu nhìn tấm kim bài, Hoa Diễm Cốt nhớ lại ngày xuất sư, sau khi tiến sư phụ đi khỏi, đại sư huynh đi theo đằng sau gọi nàng lại, rồi ném tấm kim bài này cho nàng, còn dặn: “Bổn đại gia tuyệt đối không thể làm bồi giá cho muội, tấm kim bài này muội hãu đem đi dương oai diễu võ!”.
Đại sư huynh vỏ vẻ ngạo nghễ nhìn Hoa Diễm Cốt.
“Nhưng mà nếu muội có ngày dùng tới nó... ha ha ha, thì hãy nhớ quay về báo đáp bổn đại gia!”
Nếu không phải đã đến đường cùng, nàng thực sự không muốn dùng đến thứ đồ của tên đại sư huynh kia...
Hoa Diễm Cốt nghĩ bụng như vậy, nét mặt không tỏ thái độ, tiện tay ném tấm kim bài ấy đến trước mặt bọn chúng, lạnh lùng nói: “Nhặt lên đi!”.
Đám người rùng mình trước khí thế của nàng, chỉ biết đánh mắt nhìn nhau.
“Đây là thứ gì?”
Một tên quan sai đến bắt người tiện tay đưa đao khều tấm kim bài dưới đất, đưa tay ra nhặt lấy, rồi giơ tấm kim bài trước mắt, vừa nhìn một cái mà đã biến sắc hẳn.
Những kẻ bên cạnh thấy vậy cũng sinh lòng hiếu kỳ, vươn cổ ra nhìn.
Tấm kim bài ấy được chế tác tinh xảo, tay nghề dân gian khó lòng mà tạo ra được món đồ như vậy, chữ viết trên ấy mới thực sự khiến người ta kinh hãi.
Tám chữ được viết với nét bút rồng bay phượng mua, đủ khiến tim gan người khác phải nhảy ra ngoài.
“Cẩm y vệ chỉ huy sứ - Hàn Quang.”
Quan sai cất tiếng đọc từng chữ trên tấm lệnh bài. Ánh mắt nhìn Hoa Diễm Cốt lúc này đã không khác gì nhìn thấy hổ.
“Ngươi... ngươi là?”
“Hành sự dưới trướng Cẩm y vệ, có chỗ để ngươi xen vào hay sao?” Hoa Diễm Cốt chắp tay đứng vươn người, nghênh ngang bước đi: “còn không ra đây?”.
Quả đúng như nàng nghĩ, một toán Cẩm y vệ mặc đồ phi ngư, lưng mang tú xuân đao () bay từ đầu tường ra.
() Y phục và vũ khí của Cẩm y vệ.
Trong lòng thầm thở phào một tiếng, Hoa Diễm Cốt biết lần này xem như mình đã bình an vô sự. Cẩm y vệ là hệ thống đặc vụ tiếng tăm bậc nhất ở nước Sở này. Song mấy chuyện như khách hái hoa cưỡng nạp tiểu thiếp này, bọn họ cũng chẳng buồn để mắt tới. Nếu lúc trước nàng lấy kim bài ra, chỉ e không những không doạ nạt được bọn chúng, mà trái lại ngay cả kim bài cũng không giữ nổi. Nhưng không ngờ, sự tình lại bị tên khách hái hoa làm lớn đến vậy... Đến nước này mà Cẩm y vệ không xen vào, thì xem như tốn cơm nuôi bọn họ.
Tên khách hái hoa kia xem như là gậy ông đập lưng ông.
Thủ lĩnh của Cẩm y vệ thoắt một cái đã đứng bên cạnh viên quan binh, đoạt lấy tấm kim bài, sau khi giám định tấm kim bài là thật, người này bèn tỏ bộ mặt thân mật như người nhà, nở nụ cười như muốn lấy lòng nàng: “Không biết vị này với Chỉ huy sứ đại nhân là... thoáng nhìn là biết ngay có quan hệ mật thiết rồi!”.
Khoé môi Hoa Diễm Cốt khẽ giật, đang định giải thích thì đã thấy đối phương quay đầu đi, tỏ vẻ hung thần ác sát phất tay: “To gan lắm! Giữ thanh thiên bạch nhật các ngươi lại dám bắt cướp dân nữ... còn dám bắt người của Chỉ huy sứ đại nhân, toàn bộ bắt hết đưa vào Đông Xưởng()”.
() Đây là cơ quan đặc vụ bí mật, do nội thị đảm nhiệm, có trọng trách giám thị toàn bộ tử nội các đến trong quân đội, quan viên, nhân sĩ trí thức, học giả danh gia, mọi cơ quan quyền lực của triều đình. Kết quả giám thị này nếu điều tra ra tội nhẹ thì Đông Xưởng toàn quyền liệu lý, không cần phải trình qua cơ quan tư pháp, trọng tội thì trực tiếp báo cáo với hoàng đế để ngài định đoạt. Được giao quyền lực nghiêng trời, Đông xưởng có thể khảo tra bất kỳ hoàng thân quý tộc nào.
Một toán Cẩm y vệ như hổ sói gầm gừ xông lên. Ưng khuyển triều đình bắt người như vây mồi. Kể từ hôm đó, cả Cố phủ trên dưới đều không yên ổn suốt ba ngày, còn về bọn chúng bị Cẩm y vệ làm tổn hao thế nào, thì đó không phải là chuyện Hoa Diễm Cốt quan tâm.
Trước cửa hoa đào phai, chỉ chờ gió xuân tới.
Hoa Diễm Cốt gài khoá trên cánh cửa ngang dọc những vết, sau cùng nàng đánh mắt nhìn ra chiếc sân nhỏ nơi nàng đã ở hai năm nay.
“Ngày này năm sau, rượu hoa đào ta chôn dưới gốc có thể uống được rồi”, nàng quay người lại, mỉm cười nói với Kinh Ảnh ngồi trên xe ngựa: “Tới lúc ấy ta sẽ mời ngươi uống rượu”.
Kinh Ảnh đang bưng bát cơm trộn thịt cá, ngồi trên xe ngựa ăn ngon lành, nghe Hoa Diễm Cốt nói vậy, bèn ngước đầu lên nhìn nàng cười.
Bánh xe lăn tròn, cuốn qua ngõ nhỏ rải đá xanh tĩnh lặng, mưa phùn Giang Nam, cổ trấn Trầm Hương dần nhạt nhoà, chỉ để lại trên nền đất một nỗi buồn man mác.
Lúc này, Hoa Diễm Cốt không ngờ được rằng, thứ chờ nàng phía trước không chỉ có phồn hoa phú quý chốn kinh thành, mà còn là một trận đại chiến long trời lở đất.
Hàng ngàn hàng vạn hoạ bì sư từ khắp nơi ồ ạt đổ về, áo trắng chân trần, lưng mang hộp gỗ, tay cầm binh khí, từ tứ phía hướng kéo về kinh thành Có khác nào rừng hoa trăm ngàn tư thái, bất kể xuân, hạ, thu, đông cũng đều muốn tranh nhau khoe sắc.
Rốt cuộc, kẻ nào có thể “hoa ta mà nở thì đẹp hơn hắn trăm hoa khác, khiến muôn vàn loài hoa điêu đứng phai tàn”?