Type: Phương Phương
Bên hành lang quanh co, hai nữ tử đứng đối mặt nhau.
Nhìn nghiêng, trông họ không khác gì hai đóa phù dung sinh ra từ cùng một thân trên mặt hồ, hoặc có thể nói người này là cái bóng của người kia soi trên mặt hồ, không những thân hình giống nhau, mà ngay tới ngón tay cũng dài ngắn như nhau.
Điểm khác biệt duy nhất chính là khuôn mặt của họ.
“Sao tỷ lại biến thành bộ dạng đức hạnh thế này?”, nữ tử kia từ từ giơ bàn tay thon thả lên, vuốt vào khuôn mặt Vãn Vãn, đôi môi đỏ thắm nở nụ cười: “Trước kia tỷ vốn đã chẳng phải là mỹ nhân gì, nay bộ dạng này lại càng không chấp nhận được”.
Vãn Vãn hất tay nữ tử kia ra, lạnh lùng nói: “Ngươi nhận nhầm người rồi”.
“Ha ha ha, tỷ tỷ, tỷ giấu được người khác, chứ không giấu nổi ta đâu”, tiểu công chúa của Nam Chiếu – Xuân Phong lên giọng cười, trong tiếng cười miên man ấy ẩn chứa ác ý như kim châm. Nàng ta nói: “Chủ tế đại nhân không phải vẫn hay nói vậy sao… Người hiểu ngươi nhất, chính là kẻ thù của ngươi, mà kẻ thù lớn nhất trong đời ta, chính là tỷ đó”.
“Ta đã làm gì khiến muội phải hận ta như vậy?”, Vãn Vãn không nén nổi lòng mình, cất tiếng hỏi.
“Ngươi sinh ra trên đời này chính là một sai lầm”, Xuân Phong nghiêm giọng nói: “Cũng giống như hai con chim non ở cùng một tổ, ắt sẽ có một con được ăn nhiều, một con ăn ít. Hai chúng ta nếu đã được sinh ra cùng nhau, vậy thì ngay từ lúc há miệng ra, đã bắt đầu tranh giành sữa của phụ mẫu, đến khi lớn lên sẽ tranh giành nhiều thứ hơn thế… Mà những thứ tốt nhất, nam nhân tốt nhất, mãi mãi cũng chỉ có một mà thôi, vậy nên không thể chia sẻ với người khác”.
“Chính là vì điều này sao?”, Vãn Vãn không dám tin, nhìn đối phương: “Mấy năm muội mất tích, ta đã phái người đi khắp nơi tìm muội, bất chấp phong ba bão táp, nhật nguyệt biến sắc, ta cũng chưa từng từ bỏ muội. Sau này muội quay về Nam Chiếu, những thứ tốt đẹp nhất ta đều dâng tới trước mặt muội. Kết quả muội vẫn hận ta, chỉ vì ta là tỷ tỷ của muội?”.
“Đừng có nói bản thân mình vĩ đại như vậy”, Xuân Phong khinh bỉ nhìn đối phương: “Ngươi là công chúa, ta là công chúa, mọi thứ của Nam Chiếu đều có nửa phần của ta. Ngươi đem dâng những thứ thuộc về ta đến trước mặt ta, ta phải đội ơn ngươi hay sao? Huống hồ những y phục, trang sức mà ngươi cho ta, phần lớn đều là những thứ cũ kỹ ngươi đã từng dùng, dựa vào đâu ta phải nhặt những thứ mà ngươi không cần nữa, còn ngươi hằng ngày vẫn được mặc những y phục mới”.
“Đó là bởi vì ta làm được nhiều việc hơn muội!”, Vãn Vãn thốt ra: “Nam Chiếu đâu phải nước Sở, nước Sở giàu có, nhà nào cũng có y phục mới để mặc, có thịt để ăn. Còn Nam Chiếu chúng ta quanh năm chinh chiến, hoạn nạn liên miên. Đối với chúng ta, mỗi một hạt gạo, mỗi một tấc vải cũng đều rất quý giá. Bởi vậy mà kẻ không công thì không được hưởng, đây là đạo lý muôn thuở! Ta được ăn nhiều hơn muội, được mặc nhiều hơn muội, là vì hằng ngày ta phải vào sinh ra tử, mỗi một khắc đều không biết chừng sẽ da ngựa bọc thây! Những lúc đó muội ở đâu? Những lúc đó muội đang làm gì? Muội ở trong nhà ăn rồi lại ngủ. Vậy mà còn hận ta không trộm quân lương để mua y phục mới cho muội!”.
Hàm răng trắng đều của Xuân Phong cắn nhẹ vào môi dưới, mãi lâu sau mới “Hừ” một tiếng nói: “Ngươi là tỷ tỷ, còn ta là muội muội, ngươi chăm sóc ta… đó mới là đạo lý muôn thuở”.
“Giờ muội lại nhận tỷ tỷ này sao?”, Vãn Vãn cười mỉa nói.
“Đó đều đã là chuyện quá khứ rồi”, Xuân Phong cười trìu mến nhìn nàng ta: “Bây giờ ta đã có Chủ tế đại nhân chăm sóc, ta không còn cần ngươi nữa”.
Sắc mặt Vãn Vãn hơi bệch ra, sau đó cười lạnh nói: “Chủ tế đại nhân nếu chịu chăm sóc muội, vậy thì tại sao muội lại xuất hiện ở đây?”.
Xuân Phong cứng lưỡi không nói nên lời, nàng ta trừng mắt nhìn Vãn Vãn, trong chốc lát đã nghĩ ra bao nhiêu lý do, nhưng không lý do nào thuyết phục được bản thân mình, và càng không thể thuyết phục được tỷ tỷ giảo hoạt của nàng ta. Cuối cùng chỉ đành cắn răng, bặm môi nói: “Còn không phải do ngươi! Chính ngươi đã bày kế hại ta phải không? Mọi chuyện đều là do ngươi giở trò!”.
Vãn Vãn lạnh lùng nhìn muội muội trước mặt, trong lòng thầm nghĩ, Xuân Phong đứng ở đây, cũng coi như mưu kế của nàng ta đã thành. Chỉ có điều nàng ta không những không hề cảm thấy vui sướng, mà còn loáng thoáng thấy có chút kỳ quặc. Nếu Chủ tế đại nhân đã tặng lá bùa tình cho Xuân Phong, vậy thì tại sao mưu kế lại tiến hành thuận lợi đến vậy? Tại sao không thấy Chủ tế nổi giận? Mà vị đại nhân ấy lại hay bao che, thủ đoạn tàn nhẫn, nếu động tới người mà hắn quan tâm, nếu không chết cũng sẽ bị lột da. Vậy tại sao chỉ thấy Xuân Phong được gả tới đây, mà không nghe ngóng được chút tin tức gì của hắn?
Bỗng chốc, trong lòng Vãn Vãn trăm mối tơ vò, nhưng không sao tìm ra được nút mở để giải tỏa mối nghi hoặc. Có điều nàng ta đã lơ là một chuyện.
Sau khi được Vãn Vãn bày tỏ lòng mình, Tiểu hoàng thượng đã đuổi theo nàng ta, lúc này đang nấp sau gốc cây, lẳng lặng theo dõi một cặp tỷ muội bên hành lang, tay chắp sau lưng, trầm mặc, sắc mặt thâm trầm, khiến người khác khó lòng đoán được suy nghĩ trong lòng hắn…
Sau một thoáng gặp gỡ ngắn ngủi, Vãn Vãn và Xuân Phong chia tay nhau trong bầu không khí chẳng lấy gì làm vui vẻ.
Nếu là kẻ thù thông thường, thì kẻ nào về nhà kẻ nấy, kẻ nào tìm mẫu thân của kẻ ấy, nhưng hai người họ lại là tỷ muội cùng một mẹ sinh ra, nghiệt duyên này, muốn tránh cũng không tránh được.
Bên này tỷ muội ruột biến thành kẻ thù, còn bên kia lại là một cặp huynh muội không có quan hệ huyết thống đang diễn trò…
Tuy Sở Tử Vương chỉ là quân vương bù nhìn, song tốt xấu gì trên danh nghĩa cũng là vua một nước, vậy nên đại hôn của hắn không được phép có gì sơ sẩy. Không những cả hoàng cung đều bận rộn vì chuyện của hắn, mà ngay tới Phượng Huyết Ca cũng phái Hàn Quang và Hoa Diễm Cốt làm sứ giả tới phủ Lễ bộ thượng thư tuyên đọc chiếu thư, cử hành lễ cầu thân.
Lễ bộ thượng thư sau khi tiếp thánh chỉ, bèn chiếu theo thông lệ cử hành một buổi yến tiệc cầu thân.
Trong yến tiệc, trăm quan tề tựu, kính rượu liên miên, nhưng đối tượng mà bọn họ kính rượu lại chẳng phải là phụ thân của hoàng hậu, mà là Hàn Quang. Bởi theo quy củ triều đình từ xưa tới nay, sử giả thay Hoàng đế cầu thân đều là cận thần của thiên tử, địa vị rất cao. Hàn Quang cũng là một nhân vật như thế. Ai biết Phượng Huyết Ca trăm năm sau có giao quyền hành vào tay cậu ta hay không? Tới lúc đó, Tiểu hoàng thượng vẫn là hoàng đế bù nhìn, còn Hàn Quang lại trở thành hoàng đế thực sự.
Hàn Quang toàn thân sực mùi rượu đẩy cửa đi vào, Hoa Diễm Cốt bị bộ dạng của cậu ta làm cho hoảng sợ, chưa kịp nghĩ ngợi đã rút đao khỏi bao, nói: “Sao vậy? Bên ngoài có kẻ muốn cướp hôn?”.
Hàn Quang thâm trầm nhìn nàng, nói: “Không sai! Có một đám vô cùng lợi hại đang cướp hôn, sư muội, muội hãy mau đi cản bọn chúng lại, để bổn đại gia nghỉ ngơi chút đã!”.
“Kẻ nào lại dám cướp hôn sự của hoàng tộc, chắc là chán sống rồi, để muội cho bọn chúng biết tay!” Hoa Diễm Cốt hừng hực khí phách xông ra ngoài, song Hàn Quang còn chưa uống xong ly trà thì nàng đã chạy về, thở hổn hển, đầu tóc rối tung, ngay tới ngọc bội giắt bên hông cũng không biết bị ai giật mất.
“Ủa, sư muội, sao muội mới ra ngoài một chuyến mà đã biến thành hoa tàn thế kia?”, Hàn Quang ra bộ cười trên nỗi đau của người khác nói.
“Hóa ra không phải cướp hôn sự của hoàng tộc, mà là tới cướp huynh”, Hoa Diễm Cốt vẫn chưa hoàn hồn, tiếp tục nói: “Đây chẳng phải là yến tiệc cầu thân hay sao? Đâu ra lắm bà mối đến thế?”.
“Đủ để tập hợp thành một đội quân hùng hậu trên chiến trường đó”, Hàn Quang với tư cách là chỉ huy sứ của Cẩm y vệ, chậc lưỡi ca thán: “Tuy tướng mạo của bọn họ không đáng kinh hãi, song sức chiến đấu thì ghê gớm lắm. Vừa trông thấy bổn đại gia là liền xông lên, sau đó kẻ ôm tay, kẻ giữ chân, còn có kẻ lôi ra dây thừng và bao tải… Bọn họ rốt cuộc là muốn làm gì bổn đại gia? May mà bổn đại gia thiện chiến, nếu đổi là người khác, chỉ e đã không phá nổi vòng vây của bọn họ… Song cũng phải nói lại, sao muội lại thoát được ra vậy?”.
Hàn Quang vừa nói vừa kéo Hoa Diễm Cốt tới bên đùi mình, tháo tung mớ tóc rối của nàng, sau đó lấy cây lược gỗ bên gối ra chải tóc cho nàng.
Hoa Diễm Cốt mất tự nhiên uốn éo người, sau đó thấp giọng nói: “Muội đâu còn là trẻ nhỏ…”.
“Im miệng, hãy cứ ngoan ngoãn ngồi yên đó”, Hàn Quang thành thục chải gọn mái tóc cho nàng. Tuy hôm nay đã là chỉ huy sứ của Cẩm y vệ, nhưng cách mà cậu ta chải tóc cho Hoa Diễm Cốt vẫn không hề thay đổi: “Lát nữa sẽ ổn cả thôi, nếu muội nhàn rỗi buồn chán thì hãy trò chuyện với bổn đại gia, chẳng hạn như muội đã đối phó với cái đám bà mối kia như thế nào?”.
“Còn thế nào nữa, dùng vũ lực để phá vòng vây chứ sao”, Hoa Diễm Cốt nói: “Căn bản nói đạo lý với bọn họ chỉ vô ích, muội đã cho bọn họ hay, muội đã có người trong lòng rồi, vậy mà bọn họ lại mở miệng hỏi đã thành thân hay chưa? Nếu chưa thành thân thì chuyện gì cũng có khả năng…”.
“Thì ra là vậy…”, Hàn Quang giữ vai Hoa Diễm Cốt, kéo người nàng quay lại, sốt sắng hỏi: “Người trong lòng? Là ai vậy?”.
Hoa Diễm Cốt ngẩn người, sau đó thì cười mà nói: “Muội muội có chỗ khó, đương nhiên là sư huynh phải đứng mũi chịu sào… Có điều tên của huynh cũng cực kỳ có tác dụng, sau khi muội nói ra tên huynh, bọn họ không còn dám động tay động chân với muội nữa, chắc sợ bị định tội, bị xử phạt nặng ấy mà…”.
“Ta?”, Hàn Quang sững người, rồi ho hai tiếng, nhìn xoáy vào Hoa Diễm Cốt, hết sức nghiêm túc nói: “Quả đúng là chủ ý hay… Được, về sau bổn đại gia cũng làm vậy”.
“Muội chỉ nói đùa thôi! Huynh chớ có làm vậy thật!”, Hoa Diễm Cốt vội nói.
Hàn Quang trầm mặc một hồi, sau đó khẽ mỉm cười, búng tay lên trán Hoa Diễm Cốt, mỉm cười để lộ hai chiếc răng cọp: “Sau này còn dám nói đùa kiểu này, bổn đại gia sẽ phạt nặng đó!”.
“Không dám nữa, không dám nữa.”
Hàn Quang mỉm cười nhìn nàng, muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng không cất thành lời, chỉ đành véo lên đầu Hoa Diễm Cốt, khiến mái tóc vừa được chải gọn lại bị rối. Sau đó mới hài lòng bước ra khỏi cửa, vừa đi vừa nói với tiểu sư muội: “Muội có thể về nhà ngủ được rồi, chuyện còn lại để ta giải quyết là được”.
“Còn chuyện gì nữa?”, Hoa Diễm Cốt hỏi.
“Đem lễ vật về”, Hàn Quang mặt không biểu cảm, đánh mắt nhìn đám thái giám đang bận rộn: “Rườm rà lôi thôi thật, lễ vật tặng Quốc cữu đều để lại, còn lễ vật tặng Hoàng hậu, sau khi đưa Hoàng hậu xem, vẫn phải mang về hoàng cung”.
“Vậy thì phiền phức quá”, Hoa Diễm Cốt vừa nói vừa tiện tay đỡ tiểu cung nữ bên cạnh.
Cung nữ đó không biết tại nhân duyên không tốt hay là thần lực trời sinh, tay đang ôm một chồng cao những lễ vật, mà vật nào cũng nặng. Hoa Diễm Cốt vốn có ý tốt, nhưng không ngờ cung nữ ấy lại phản ứng nhanh tới vậy. Sau khi lách người né cánh tay của Hoa Diễm Cốt, thì mấy thứ đồ như lư hương bằng đồng và trang sức đều bị đổ cả xuống đất. Một thứ trang sức trong số đó còn cứa một vết dài trên tay cung nữ ấy.
“Nô tỳ đáng chết!”, cung nữ kia vội quỳ xuống.
“Tay ngươi không sao chứ?”, Hoa Diễm Cốt cúi xuống, nắm lấy tay phải của cung nữ.
Cung nữ ấy vội rụt tay vào.
Hoa Diễm Cốt ngây người.
Hai người gây ồn ào, chẳng bao lâu đã khiến Tổng quản “Hồng công công” phải lao tới, nổi giận đùng đùng quát: “Nô tì nhà ngươi làm việc kiểu gì thế hả? Còn không mau cút đi… Ai ôi, phó sứ, người không sao chứ?”.
“Không sao”, Hoa Diễm Cốt đưa mắt theo dõi người cung nữ kia dời đi, cảm thấy có điều gì khác thường, nhưng nhất thời không sao nói ra được.
Hàn Quang thấy nàng lơ đãng, tưởng rằng tối nay nàng uống nhiều rượu, chau mày, rồi gọi hai người của Cẩm y vệ vào, thấp giọng bảo Hoa Diễm Cốt: “Ta phái người đưa muội về, hôm nay muội đã thấm mệt rồi”.
“Cũng được.”
Hoa Diễm Cốt là phó sứ, không tránh khỏi được người ta kính rượu, tuy Hàn Quang đã ngăn giúp nàng không ít, nhưng lúc này trên người nàng vẫn nồng nặc mùi rượu. Hoa Diễm Cốt được hai người của Cẩm y vệ hộ tống về phủ. Lúc sắp bước tới cửa, nàng còn ngoảnh đầu lại kiếm tìm tông tích của cung nữ lúc nãy trong đám người.
Trong sân, thái giám, cung nữ dưới sự chỉ huy của “Hồng công công”, đang chuyển số lễ vật của Hoàng hậu đi.
Lúc trước nàng còn cho rằng có lẽ do men rượu nên mới thấy cung nữ kia có chút kỳ quái, nhưng bây giờ đánh mắt nhìn, lại cảm thấy tất cả cung nữ và thái giám đang có mặt đều có vẻ gì đó kỳ quái.
Phóng tầm mắt ra quan sát, không ít những cung nữ, thái giám đang ngước đầu ngó về phía Hoa Diễm Cốt, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu xuống.
“Phó sứ, vẫn còn chuyện gì sao?”, không biết tự lúc nào “Hồng công công” đã xuất hiện bên cạnh Hoa Diễm Cốt, cúi đầu khom lưng, khuôn mặt đầy vẻ xu nịnh hỏi.
“Diễm Cốt muội không sao chứ?”, Hàn Quang cũng đi lại, nhíu mày nói: “Có phải say rồi nên không đi nổi nữa không, có cần bổn đại gia cõng muội về không?”.
“Không cần đâu, muội đi ngay đây”, Hoa Diễm Cốt quay đầu bước đi.
Trước cửa đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, nàng chui vào trong xe. Còn hai người của Cẩm y vệ nhảy lên ngồi ở trước xe, roi vừa quất, hai con ngựa trắng lao ngay về phía nơi ở của Hoa Diễm Cốt.
Ngồi trong xe, Hoa Diễm Cốt không ngừng nghĩ tới cánh tay của cung nữ kia.
Cho tới khi xuống xe, nàng vẫn không nhớ ra, rốt cuộc cánh tay của cung nữ ấy kì quái ở chỗ nào.
“Người đã về rồi đấy à”, Kinh Ảnh mở cửa phòng, đón nàng vào trong. Cậu ta đi đằng trước Hoa Diễm Cốt, vừa đi vừa bình thản nói: “Người hãy đi rửa tay, để ta pha trà giải rượu cho người”.
“Trông ta say ghê vậy sao?” Hoa Diễm Cốt dở khóc dở cười, sau đó đột nhiên sững người.
Nàng giơ cánh tay phải lên, cho lòng bàn tay hướng lên trên, đưa tới trước mắt mình.
Trong nháy mắt, một luồng khí huyết xông thẳng lên trán.
Trên bàn tay của mỗi người đều có vết chai sạn, vết chai sạn của người đọc sách và của người luyện võ hoàn toàn không giống nhau, mà của người đọc sách mười năm với của người đọc sách một năm cũng có độ nông sâu khác nhau. Trên đời này có một số kỳ nhân xem tướng không cần phải xem mặt, chỉ cần bắt tay đối phương, sờ một lượt là có thể nói chính xác được thân thế của đối phương.
Hoa Diễm Cốt tự thấy mình không có bản lĩnh này.
Nhưng vết chai sạn trên bàn tay của cung nữ kia lại giống hệt như của nàng. Mà vết chai sạn trên ngón tay của Hoa Diễm Cốt là vết tích để lại do dùng dao họa bì cho người khác.
“Họa bì sư…”, sắc mặt Hoa Diễm Cốt trở nên khó coi, nàng ngước đầu lên mà thốt: ”Không đúng!”.
Nàng quay người chạy ra khỏi cửa, lao như bay về phía hoàng cung.