Type: neko tama
Sự kỳ lạ của bùa thuật cũng không kém gì với thuật hoạ bì, chỉ một lá bùa tình mà có thể giành lại tính mạng từ tay Diêm Vương. Ba ngày sau, Hoa Diễm Cốt mê man tỉnh lại, nàng nằm trên giường, ngơ ngẩn nhìn mành trướng trên đầu, phải mãi hồi lâu mới nhận thức được mình vẫn chưa chết. Nàng vạch cổ áo, chạm vào vết bầm trên ngực, cơn đau nhói tim cho nàng hay, mọi chuyện xảy ra vào đêm hôm đó không phải cơn mơ.
Kinh Ảnh đã phản bội nàng.
Hoa Diễm Cốt không hiểu cậu ta có lý do gì để phản bội nàng. Nàng đối xử với cậu ta còn chưa đủ tốt hay sao? Tuy danh nghĩa là chủ tớ, nhưng thực tế thì ngay tới xương cá nàng cũng nhặt ra cho cậu ta. Nếu nói là hộ vệ, thì thực tế trước khi gặp cậu ta, lần bị thương nặng nhất của nàng là vào năm mười hai tuổi do không cẩn thận làm gãy móng tay, nhưng chút thương tích ấy sao bì lại được vết thương chí mạng trên ngực nàng? Ăn của nàng, uống của nàng, mặc của nàng, để rồi sau đó nhẫn tâm làm đứt tâm mạch của nàng, tại sao? Bởi vì có người cho hắn đồ ăn thức uống ngon hơn sao?
“Đúng là có mắt như mù!”, Hoa Diễm Cốt nói bằng giọng khinh bỉ, không biết là muốn trách Kinh Ảnh hay là trách chinh mình. Nàng hằn học xoa mặt, sau khi bình tĩnh được một chút, bèn lảo đảo bước xuống giường. Chỉ tiếc chưa đi được mấy bước đã nhũn người ngã xuống đất.
Bất chợt một người đẩy cửa lao vào, vội vàng bước tới bên nàng: “Sư muội à, tướng ngủ của muội sao lại tệ vậy chứ!”.
Hàn Quang bế nàng lên giường, sau đó đắp chăn cho nàng, trông thấy đôi mắt đang trừng to của nàng, thần sai quỷ khiến thế nào cậu ta còn đưa lòng bàn tay ấm áp vuốt mắt nàng, rồi lẩm bẩm: “Bị thương cũng không nhẹ, ngay cả mắt cũng không nhắm lại được”.
“Muội đã tỉnh rồi”, Hoa Diễm Cốt nghiến răng nói.
Hàn Quang sững người, sau đó lộ ra vẻ mặt vui sướng khôn tả, ôm chầm Hoa Diễm Cốt vào lòng, còn dúi đầu vào vai và mái tóc nàng, cười nhỏ nói: “Bổn đại gia biết mà... người tốt không trường thọ, tai vạ truyền ngàn năm, muội nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!”.
“Vớ vẩn! Huynh nói chuyện dễ nghe một chút có được không!”, Hoa Diễm Cốt bỗng cảm thấy mắt mình cay cay. Nàng vòng tay ôm lấy lưng Hàn Quang, vùi đầu vào vai cậu ta, yếu ớt nói: “Chính là Kinh Ảnh... chúng ta phải đề phòng hắn”.
“Bổn đại gia sớm đã nhắc muội phải cẩn thận với hắn rồi mà”, Hàn Quang tức tối nói: “Tên khốn đó, cứ chờ tới khi bổn đại gia bắt được hắn, nhất định sẽ róc xương hắn ra để hầm, khiến hắn muốn sống không được mà chết cũng chẳng xong!”.
Nhớ tới Kinh Ảnh, trong lòng Hoa Diễm Cốt lại nhói đau, tình đầu chớm nở, con tim xuyến xao, chỉ tiếc đã chọn sai đối tượng. Không sai, Hoa Diễm Cốt quả thực đã đem lòng yêu mến Kinh Ảnh, chỉ là nàng chưa từng nói ra, sau này cũng sẽ không nói ra. Thích một người đã tiếp cận nàng vì mục đích, lợi dụng nàng, thậm chí còn ra tay giết nàng mà không chút nương tình. Chuyện này nếu đem kể với bất kỳ ai thì họ cùng đều cho nàng là kẻ ngốc. Mà nếu là Kinh Ảnh, chỉ e hắn cũng không kiềm chế nổi mà bật cười thật lớn, rồi sau đó sẽ mỉa mãi nàng là đồ ngu ngốc.
Còn sư phụ và đại sư huynh có lẽ sẽ thất vọng vô hạn về nàng.
Cho nên nàng tuyệt đối không thể nói ra.
Thôi thì cứ chôn giấu mảnh tình dại khờ ấy trong sâu thẳm đáy lòng vậy.
“Được rồi, được rồi, không nhắc tới hắn nữa.” Không biết Hàn Quang cảnh giác ra điều gì hay chỉ thuần tuý nhắc tới Kinh Ảnh thì khó chịu, nên đã chủ động kết thúc câu chuyện, vừa dịu Hoa Diễm Cốt ngồi xuống, vừa nói: “Tóm lại đi một ngày đàng học một sàng khôn, sau này muội có đại sư huynh và sư phụ là đủ rồi. Ngoài chúng ta ra, trên đời này kẻ nào cũng có tâm địa bất chính, muội không cần phải quan tâm, cũng không được tin lời bọn họ, cũng không được ăn thứ gì của đối phương...”.
Khoé môi Hoa Diễm Cốt khẽ giật: “Những lời này mười năm trước huynh đã nói với muội rồi”.
Hàn Quang cười bất lực nói: “Mười năm nay, muội chưa bao giờ nghe lời ta”.
Hoa Diễm Cốt đang muốn mở miệng nói gì đó, nhưng Hàn Quang đã đưa tay bịt miệng nàng lại, ra bộ nghiêm túc nói: “Ta không cần muội thề độc, ta chỉ cần trong lòng muội hiểu rằng, mỗi lần muội làm sai một việc gì đó, đại sư huynh cũng đều đứng ra giúp muội xử trí, mỗi lần muội tin lầm một ai đó, thì mái tóc của sư phụ lại bạc thêm một sợi... À! Quên mất là sư phụ bạc tóc từ khi còn trẻ, mười năm trước thì người đã trắng xoá rồi!”.
Lời nói đùa không làm thay đổi bầu không khí giữa hai người. Hoa Diễm Cốt vẫn ngẩn người nhìn Hàn Quang, hai mắt nhoè đi, giọt lệ châu lăn dài trên má ngọc.
“Đây cũng không phải là lỗi của một mình muội!”, Hàn Quang thấy Hoa Diễm Cốt rới nước mắt thì tay chân lóng ngóng, lời nói trở nên lộn xộn: “Phía sau mỗi nữ nhi được chiều chuộng sủng ái đều có một nam nhân yêu thương nàng ta hết mực, huống chi phía sau muội còn có những hai người. Đặc biệt là sư phụ, người không chỉ nuôi con cái, mà còn biết đùa giỡn với trẻ nhỏ! Muội còn nhớ không, lúc chúng ta còn nhỏ, mỗi lần tới bữa ăn người đều gắp thức ăn ngon vào trong bát của mình, sau đó lại cười ha hả đổi bát cho muội...”.
Chính vì vậy, dù là những tháng ngày sống trong cơ hàn, nhưng chỉ cần có Phượng Huyết Ca bên cạnh thì Hoa Diễm Cốt sẽ không bao giờ phải chịu đói.
“Đại sư huynh, đừng nói nữa”, Hoa Diễm Cốt nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, trong lòng đã hạ quyết tâm: “Chờ muội lành bệnh, huynh hãy bắt Kinh Ảnh về đây, chính tay muội sẽ trừng trị hắn”.
Bất cứ ai cũng đều phải chịu trách nhiệm về việc mình đã làm, cho dù đó là việc làm sai trái.
Vậy nên Kinh Ảnh phải chịu trách nhiệm cho sự phản bội của hắn, hắn buộc phải chết. Còn Hoa Diễm Cốt phải chịu trách nhiệm khi đã tin lầm người, phải chính tay nàng khiến Kinh Ảnh hoá thành tro.
“Muôi hạ quyết tâm được như vậy thì tốt rồi”, Hàn Quang xoa đầu nàng: “Giờ hãy nghỉ ngơi đi, tâm mạch của muội bị tổn thương nặng, hôm đó bổn đại gia suýt nữa còn tưởng muội đã chết... Ài, ta không muốn nói gì nữa, tóm lại thời gian này muội hãy nghỉ ngơi để bình tâm lại, tu tâm dưỡng tính, có cần bổn đại gia mang tới cho muội vài cuốn sách không?”.
“Ai lại dùng sách để dưỡng tâm chứ?”, Hoa Diễm Cốt đau khổ nhắm mắt.
“Còn hay hơn Tam tự kinh kia nhiều!” Hàn Quang thở dài, đang muốn bàn tiếp về sự tinh tuý của sách thì lại thấy Hoa Diễm Cốt ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, thần sắc cổ quái. Hàn Quang thấy vậy thì giật mình, vội hỏi: “Sư muội, muội thấy không khoẻ chỗ nào?”.
Hoa Diễm Cốt nhìn Hàn Quang, ngập ngừng như có điều muốn nói.
“Thái y”, Hàn Quang hô gọi.
“Muội không sao”, Hoa Diễm Cốt kéo ngón tay Hàn Quang, mỉm cười nói: “Có lẽ là do đã ngủ quá lâu, vừa rồi lại nói nhiều... cho nên... muội thấy hơi đói”.
“Bổn đại gia đã đem thức ăn tới cho muội rồi.” Hàn Quang hé mắt nhìn nàng, khoé môi hơi giật.
Tuy không biết lúc nào Hoa Diễm Cốt tỉnh lại nhưng trong phòng lúc nào cũng chuẩn bị sắn một bát cháo nóng. Cứ mỗi một canh giờ lại có cung nhân vào xem tình trạng của Hoa Diễm Cốt, sau đó se xthay bát cháo nguội bằng một abts cháo nóng mới, cứ lặp lại nhiều lần cho tới khi Hoa Diễm Cốt tỉnh lại.
Cháo đã đặt trên bàn được một lúc, Hàn Quang bưng lên nếm thử một tiếng, cảm thấy độ nóng vừa miệng mới vội chạy tới bên giường, múc một thìa bón cho Hoa Diễm Cốt. Thìa thứ nhất, Hàn Quang làu bàu: “Còn trông mong sau khi muội lớn sẽ hiền lương thục nữ, hầu hạ bổn đại gia chuyện ăn ở, không ngờ vẫn không khác nào hồi nhỏ...”.
Hoa Diễm Cốt từ từ húp cháo trong thìa.
Thìa thứ hai, Hàn Quang than thở: “Như thế này cũng không phải không tốt...”.
Hoa Diễm Cốt gặm thìa, gắng gượng húp hết nửa thìa còn lại, rồi từ từ ngã xuống giường.
Hàn Quang sững người, trong lòng chợt ớn lạnh, đặt tay lên mạch của nàng, sau đó sắc mặt thay đổi hẳn, ngay tới giọng nói cũng trở nên run rẩy tuyệt vọng: “Sao có thể như vậy?”.
Rõ ràng còn vừa nói chuyện với cậu ta. Rõ ràng còn vừa than với cậu ta rằng mình đói bụng. Rõ ràng đã sống lại, tại sao lại từ từ chết đi trước mắt cậu ta?
“Sao lại như vậy? Sao lại như vậy?”, Hàn Quang loạng quạng ôm nàng vào lòng, sau đó ra sức truyền nội lực vào cơ thể nàng, những mong dùng chân khí để kích thích sự sống của nàng, nhưng vẫn không có tác dụng gì. Nàng nằm trong lòng cậu ta dần nhắm mắt, hơi thở mỗi lúc một yếu ớt, tất cả dường như đang tái diễn lại cảnh tượng đêm hôm đó.
“Két” một tiếng, cảnh cửa bị đẩy ra.
Hàn Quang còn đang mơ hồ chưa phát giác, cho tới khi một bàn tay to lớn đặt trên vai, bấy giờ cậu ta mới giật mình tỉnh lại, quay đầu lại nhìn, rồi run rẩy gọi: “Sư phụ...”.
Phượng Huyết Ca nhiều ngày không ngủ nghỉ, gương mặt vẫn luôn tỏ ra thư thái thì nay đã thoáng vẻ mệt mỏi. Vẻ mặt chàng thâm trầm chứng kiến cảnh tượng trước mắt, sau đó không chút chậm trễ ngồi xuống mép giường, vòng tay ôm lấy eo Hoa Diễm Cốt, để nàng tựa vào lòng, mái tóc trắng thẳng tăó như dòng ngân hà buống thõng trên vai nàng, trượt qua má nàng. Nhưng kỳ lạ thay, Hoa Diễm Cốt vừa xong còn thoi thóp hơi thở, vậy mà vừa ngã vào lòng chàng thì đã như hoa đào tắm gột trong sương đêm, sắc mặt nhợt nhạt đang dần hồng hào lên, từ trạng thái hấp hối trở thành rạo rực sức sống. Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Hàn Quang trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng không kìm được lòng mình hỏi: “Chuyện này là thế nào?”.
“Bùa tình”, Phượng Huyết Ca lạnh nhạt nói: “Hàng trăm loại độc vật được tập hợp ở cùng một chỗ, rồi cho chúng tàn sát lẫn nhau, cuối cùng mới luyện ra được một con cổ trùng màu vàng. Ngày đầu tiên dùng máu trong tim thầy tế để nuôi nó, những ngày sau đó sẽ nuôi nó bằng thịt của chín mươi chín kẻ phụ tình, sau một trăm ngày sẽ được một loại cổ trùng (còn gọi là bùa tình)... Vi sư đã dùng vật này để duy trì mạng sống cho sư muội con”.
“nghe có vẻ còn độc hơn cả thạch tín, dùng thứ này để duy trì tính mạng thực sự không sao chứ?” Khoé môi Hàn Quang co giật, ánh mắt đầy vẻ lo âu.
“Chuyện này còn phải tuỳ thuộc vào con”, Phượng Huyết Ca uể oải liếc nhìn Hàn Quang: “Người bình thường nếu bị tổn thương tâm mạch, muốn hồi phục thì phải bình tâm tịnh khí, nhưng sư muội con thì ngược lại, nó không còn tâm mạch, nếu muốn sống tiếp thì buộc phải đại hỷ đại bi đại nộ để kích thích lá bùa tình đang sống trong tim”.
Hàn Quang há mồm trợn mắt: “Vậy con phải làm sao? Hễ gặp mặt là túm tóc muội ấy sao?”.
Phượng Huyết Ca mỉm cười: “Con năm nay mới tám tuổi đầu à? Cách làm ngu ngốc như vậy cũng nghĩ ra được!”.
Hàn Quang nhăn nhó, mãi lâu sau mới nói: “Vậy bổn đại gia sẽ kể chuyện cười cho muội ấy nghe!”.
Phượng Huyết Ca lại mỉm cười nói: “Con năm nay bảy tuổi à? Cái trò ngờ nghệch ấy mà cũng nghĩ ra được sao!”.
Hàn Quang cắn răng nghiến lợi: “Vậy lão tử sẽ nhảy múa cho muội ấy xem!”.
Phượng Huyết Ca mỉm cười mà như không lướt qua Hàn Quang, khẽ than thở: “Sau này nhớ ăn thêm vài bát đậu hũ để bổ não... vừa rồi vi sư chỉ nói đùa thôi, không phải con tưởng thật đấy chứ?”.
Nắm đấm Hàn Quang kêu “Rắc, rắc”. Nếu nam tử trước mắt không phải có ơn nuôi dạy, thì cậu ta sớm đã khiến đối phương thành tro rồi.
Sau khi chuyển được sang chủ đề khác, Phượng Huyết Ca không khỏi lắc đầu. Đồ đệ này tuy là anh tài võ thuật thật, nhưng đầu óc lại không được nhanh nhạy. Tuy chưa đến nỗi khờ khạo, nhưng lại quá thẳng thắn, không biết dùng thủ đoạn. Người khác chỉ cần giở một chút thủ đoạn là có thể lừa được cậu ta. Người như cậu ta làm được tới chức Chỉ huy sứ Cẩm y vệ đã là cực ạn rồi, nếu muốn tiến xa hơn hoặc đứng ở vị trí cao hơn thì sẽ càng ngã đau hơn mà thôi.
Hàn Quang không thích hợp ở chốn cung đình. Và Hoa Diễm Cốt thì lại càng không thích hợp.
Nghĩ đến tương lại sau này của hai người, Phượng Huyết Ca không khỏi chau mày.
Có lẽ chàng không nên lựa chọn con đường báo thù, có lẽ năm xưa sau khi giết chết tiên đế chàng không nên ở lại, có lẽ năm xưa chàng nên vứa bỏ hết những phù hoa hư danh, dẫn theo hai đứa trẻ phiêu bạt biển rộng trời cao, để sau này sử xanh còn lưu tên ba hiệp khách. Có lẽ chàng nên dẫn chúng tới nơi non xanh nước biếc ẩn cư, từ đó sống cuộc đời tiêu diêu tự tại, không màng thế sự nhân gian.
Bây giờ nói gì cũng đều đã muộn.
Cuộc đời của Hàn Quang đã bị chàng làm lỡ dở, người đã làm chỉ huy sứ Cẩm y vệ thì sẽ không bao giờ trở thành hiệp khách. Còn tình cảnh của Hoa Diễm Cốt còn tệ hại hơn, hôm đó tình thế cấp bạch, chàng chỉ còn cách bỏ bùa tình vào trong cơ thể nàng mà đã quên đi sự bá đạo của loại bùa tình này...
Cho hàng trăm loại độc vật được tàn sát lẫn nhau, cuối cùng mới luyện ra được một con cổ trùng màu vàng. Ngày đầu tiên dùng máu trong tim thầy tế để nuôi nó, ngày thứ hai sẽ bắt đầu cho nó ăn thịt của chín mươi chín kẻ phụ tình, sau một trăm ngày mới có được một loại cổ trùng (bùa tình). Người bình thường nếu trúng phải bùa tình này, nếu như ngày hôm đó không gặp thầy tế thì sẽ khó chịu giống như bảy ngày bị bỏ đói, bởi vậy người nay cả đời không được rời khỏi thầy tế. Hoa Diễm Cốt đã trúng phải bua ftình, ngày hôm đó nếu không gặp Phượng Huyết Ca, xem chừng cả đơi nay cũng không thể gặp được nữa.
Phượng Huyết Ca đâu bận tâm đến điều đó, chàng vố dĩ đã thích được trông thấy tiểu đồ đệ, để nàng dính chặt bên mình cũng không hề gì. Chàng có thể ở bên nàng một ngày, một tháng, một năm, mười năm... nhưng chàng có thể ở bên nàng được cả đời hay không?
Chàng đã hơn ba mươi tuổi. Còn người đồ đệ này mới chỉ mười tám.
Than ôi, người sinh ra thì ta đã già, quãng đời còn lại của nàng, chàng không thể ở bên cạnh.
Phượng Huyết Ca lấy tay làm lược, chải lại tóc rối vương trên khuôn mặt nàng. Chàng dịu dàng ghé mắt xuống nhìn nàng, sau đó bảo Hàn Quang: “Hãy phái người tới Nam Chiếu cho mời Chủ tế đến kinh thành”.