Type: Phương Phương
Sau khi hồi cung thì trăng đã treo trên ngọn liễu.
Chờ cung nhân lui ra, Kinh Ảnh mới nằm xuống cạnh Hoa Diễm Cốt, mày đối mày, mắt đối mắt, vẫn giống như mọi khi Phượng Huyết Ca giải độc bùa tình cho Hoa Diễm Cốt, hắn vẫn ôm nàng ngủ. Hoa Diễm Cốt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Trước mặt ta, ngươi không cần giả dạng thành sư phụ của ta”.
“Ừ, ta biết”, Kinh Ảnh nhìn xoáy vào nàng: “Dù ta biến thành bộ dạng nào thì nàng cũng đều nận ra ta”.
Nghe vậy, Hoa Diễm Cốt không khỏi nở nụ cười chế giễu: “Càng ngày ta càng không nhận được ra ngươi rồi… Không, có lẽ ta chưa bao giờ hiểu rõ về con người ngươi”.
Kinh Ảnh từ phía sau vòng tay ôm nàng vào lòng. Giọng nói trong trẻo vang vọng trong đêm, như nước suối róc rách gột rửa lòng người. Khuông mặt và giọng nói của hắn thực khác với nội tâm của hắn một trời một vực, cứ như cạm bẫy vậy. Hắn khẽ nói: “Vậy ta sẽ kể nàng nghe chuyện của ta”.
Hoa Diễm Cốt chọc khuỷu tay nói: “Ta không muốn nghe!”.
Khuỷu tay nàng chọc vào vết thương trên ngực hắn, lập tức máu chảy ra thấm đẫm y phục hắn, song hắn không hề bận tâm, một tay gối đầu, thong thả nói: “Nhưng ta lại muốn cho nàng biết mọi chuyện về ta”.
Cho dù biết tất cả mọi chuyện thì có thể thay đổi được gì chứ? Hoa Diễm Cốt thầm cười nhạo trong lòng, sau khi hắn bỏ đi, nàng đã tìm đủ mọi cách để quên hắn, nhưng gương mặt hắn vẫn hiện hữu trong tim nàng, không rõ là tình yêu mãnh liệt hay là sự thù hận sâu sắc. Giờ hắn đã trở về, trong lòng nàng chỉ có cảm giác không thoải mái, không phải yêu cũng chẳng phải hận, mà chỉ có cảm giác mệt mỏi khôn cùng. Nàng chỉ muốn nhanh chóng kết thúc tất cả, từ nay về sau sẽ không phải gặp lại hắn nữa.
Giọng nói của Kinh Ảnh vang lên sau lưng nàng: “Những gì ta từng nói với nàng, có một nửa là giả, nhưng cũng có một nửa là sự thực. Chẳng hạn như ta đúng thực là một tử sỹ, có điều ta không phải là tử sỹ của nhà Triệu Như Thì, mà là tử sỹ của tông môn họa bì sư…”.
Tông môn đươc kế thừa qua ngàn đời và phân thể chế rõ ràng, Kinh Ảnh thuộc cấp bậc thấp nhất. Hắn được tông môn nhận nuôi từ nhỏ, nói là nhận nuôi, thực chất là nuôi bầy, tức là hàng trăm đứa trẻ được nhận nuôi trong một đại viện lớn. Hằng ngày phải dậy từ khi trời còn chưa sáng, không những phải giặt giũ nấu cơm cho các họa bì sư tông môn, mà còn chịu sự huấn luyện hà khắc. Chỉ cần ho he oán thán nửa lời thì sẽ bị lôi ra ngoài đánh một trận nhừ tử, sau đó phải quỳ dưới ánh nắng như thiêu đốt, luôn mồm hô: “Ta sai rồi”. Nếu tâm trạng của quản sự tốt thì may ra còn được giữ lại mạng sống, còn nếu tâm trạng của quản sự không tốt thì cứ mặc cho đứa trẻ ấy phơi dưới nắng gắt đến chết.
“Giờ mỗi lần nhắm mắt lại, trong đầu ta lại hiện lên hình ảnh tường trắng ngói đỏ”, Kinh Ảnh nằm cạnh Hoa Diễm Cốt, lẳng lặng nói: “Ngày nào cũng có người trèo tường chạy trốn. Sau khi bị bắt lại sẽ bị treo lên cây liễu gần bờ tường rồi bị đánh cho tới chết. Máu đỏ thấm xuống rễ cây, khiến lá của cây liễu ấy biến thành màu đỏ”.
Hơn nữa họa bì sư còn không cho bọn họ ăn no, một trăm người nhưng chỉ phát phần ăn của năm mươi người. Đến khi đói không chịu nổi thì ăn rễ cỏ vỏ cây, hoặc là bắt côn trùng trong thân cây mà nấu lên ăn. Mùa xuân hay mùa thu còn đỡ, chứ còn tới mùa đông, vạn vật điêu tàn, thì không biết lần đâu ra thứ gì mà ăn.
“Khi ấy đến nằm mơ cùng thèm được ăn một miếng thịt quay”, Kinh Ảnh cười nhạt: “Lúc tỉnh dậy lại càng đói hoa mắt, nhìn thấy thịt trên bắp tay mình cũng nhỏ dãi, hận một nỗi không thể gặm một miếng vào trong bụng”.
Vậy là mùa đông năm ấy đã diễn ra một trận chiến quy mô lớn, chỉ vì những chiếc bánh bao cứng ngắc, một trăm thiếu niên thiếu nữ đã liều mạng giết chóc lẫn nhau. Cuối cùng, những người khỏe mạnh cường tráng có được bánh bao ăn, còn những người thân thể yếu đuối thì phải ngã trong vũng máu mà nài nỉ, van xin. Một số không gượng được đến ngày hôm sau, nửa đêm đã tắt thở, sáng hôm sau họa bì sư phái người tới dùng chiếu cỏ gói xác ném ra mả hoang.
“Sao các ngươi không cùng nhau vùng lên phản kháng?”, Hoa Diễm Cốt nằm quay lưng với Kinh Ảnh, đột nhiên hỏi.
“Khi ấy còn nhỏ, lại bị đánh cho hãi rồi”, Kinh Ảnh cười: “Huống hồ đã xảy ra chuyện ấy, ai còn dám tin tưởng người bên cạnh mình? Bánh bao giành giật có được để ăn đều nhuốm máu của đồng bọn.”
Mùa đông năm ấy chết mất hai mươi người, những tưởng năm sau nếu mọi người gắng gượng một chút thì vẫn ăn no được bảy phần, nhưng ngờ đâu thức ăn phát cho lại chỉ còn có bốn mươi phần, vừa đủ cho một nửa số người. Bấy giờ ai nấy mới bàng hoàng tỉnh ngộ, thì ra tông môn cố ý làm vậy, mục đích là muốn để bọn họ vì thức ăn mà sinh lòng căm ghét nhau, rồi dẫn đến tàn sát lẫn nhau.
“Số người chúng ta ngày một ít đi”, Kinh Ảnh cười nhạt: “Nhưng những người sống sót đều là tinh anh.”
Dù là kỹ năng chém giết hay sức dẻo dai của cơ thể đều không phải của con người, nói đúng hơn họ là một bầy dã thú. Không hiểu thế nào là lễ nghi, không hiểu thế nào là hiếu kính, không biết thế nào là yêu, mà chỉ có sự lạnh lùng, nghi kị và tàn sát.
“Tuy ta sống sót nhưng lại không phải là kẻ mạnh nhất trong số đó”, Kinh Ảnh thấp giọng nói: “Ta rất tuyệt vọng, bởi lẽ nếu không đủ mạnh, cũng đồng nghĩa với chuyện ta sẽ không phải là người sống sót cuối cùng, rồi cũng có ngày ta sẽ bị người mạnh nhất giết chết”.
Kinh Ảnh tuy không phải kẻ mạnh nhất, nhưng lại là kẻ giảo hoạt hơn cả, mười mấy “con dã thú” hung hãn vô bỉ, cuối cùng chỉ còn lại hai người, và hắn là một trong hai người đó. Nhưng đó đã là cực hạn của hắn, bời vì khi ấy hắn mới chỉ mười tuổi, còn đối phương đã mười sáu tuổi, không những vậy còn cao to khỏe mạnh, mặt mày hồng hào, đâu giống hắn vì thiếu ăn mà sắc mặt nhợt nhạt, vừa gầy vừa nhỏ con.
Chưa kể kỹ thuật như thế nào, chỉ nhìn thể lực của hai người đã nhận thấy khác biệt một trời một vực. Không những vậy đối phương còn rất kiên nhẫn, hắn chờ chực tới mùa đông mới ta tay. Nơi ấy hoang vu hẻo lánh, hễ mùa đông tới thì không còn kiếm được thức ăn, Kinh Ảnh khi ấy đã sắp chết đói, chạy trốn khắp nơi, đối phương lại bắt đầu săn đuổi.
Nếu không nằm ngoài dự tính, mùa đông năm ấy sẽ là lúc tận thế của Kinh Ảnh.
“Nhưng người sống sót lại là ta”, Kinh Ảnh cười tự giễu nói: “Nàng biết vì sao không?”.
Trận tàn sát ấy khác với thường lệ vì có người tới xem. Hôm ấy, Tông chủ của họa bì sư đích thân tới hiện trường. Bước đi của bọn họ khoan thai nhàn tản, cười nói vui vẻ, ánh mắt bọn họ nhìn hai người chém giết lẫn nhau cứ như đang quan sát hai con gà chọi đang trong trận đấu vậy. Mà đối thủ của Kinh Ảnh quả thực cũng giống một con gà chọi, hừng hực khí thế vỗ ngực, hận một nỗi không thể cởi sạch y phục trên người để chư vị quý nhân được nhìn thấy cơ bắp trên người mình. Trong khi đó Kinh Ảnh lại bị thương nặng, quằn quại dưới chân hắn, khóe môi thầm nhếch điệu cười giễu cợt chứng kiến cảnh tượng ghê tởm trước mắt.
Cây rìu của đối phương vung cao, hắn chỉ còn biết nhắm mắt buông xuôi.
Nhưng rồi máu đổ, người ngã xuống lại không phải là hắn.
Tông chủ giơ chân đá thi thể của đối thủ đi, sau đó đưa tay kéo Kinh Ảnh lên, thậm chí còn dùng tay áo bằng tơ lụa quý giá lau đi vết máu trên mặt hắn, để lộ dung mạo bị che lấp. Thời khắc ấy, Kinh Ảnh đã trông thấy vẻ kinh hãi trong đôi mắt ông ta.
“Tướng mạo của ta rất giống với Phượng Huyết Ca”, Kinh Ảnh cười nhạo: “Đó là lý do ta sống sót”.
Kỳ lạ là, sau đó Tông chủ họa bì sư đã nhận hắn làm con nuôi, nhưng điều này không có nghĩa là hắn được bay lên đầu cành trở thành phượng hoàng. Tông chủ có tất thảy mười con nuôi, nhưng cứ sau vài năm lại thay người mới. Bấy giờ Kinh Ảnh mới hay, thì ra con nuôi của ông ta chẳng qua cũng chỉ là vật hy sinh mà thôi. Bọn họ phải vì Tông chủ mà vào sinh ra tử để đổi lấy một chốc vinh hoa phú quý ngắn ngủi, nhưng cứ hễ xảy ra chuyện gì, Tông chủ dễ dàng ruồng bỏ bọn họ và lại thu nhận người mới.
“Sau khi được Tông chủ nhận làm con nuôi, ta mới bắt đầu học nghệ”, Kinh Ảnh cười nói: “Ta mười tuổi gia nhập dưới trướng của bọn họ, mười ba tuổi ông ta đã không còn gì để dạy cho ta, vậy là bèn ban cho ta cái danh hiệu Thao thiết. Từ đó trở đi, ta cả ngày đeo mặt nạ, chưa bao giờ tháo mặt nạ thú bằng đồng thau xuống trước mặt người khác”.
Cùng với chiếc mặt nạ được giao tới tay hắn, vẫn còn bức họa của một nữ tử. Bọn họ cho hắn hay, người trong tranh là Hoa Diễm Cốt, chính là đệ tử yêu của Phượng Huyết Ca và cũng là đối tượng mà hắn phải tiếp cận sau này. Kinh Ảnh giữ bức họa trong tay, ánh mắt đầy mông lung. Những gì hắn học được từ tông môn đều là kỹ năng giết người, hắn biết cách dùng một sợi tóc để đưa người khác vào chỗ chết, cũng biết cách dùng đại đao hành hạ kẻ khác, nhưng lại không biết làm cách nào để tiếp cận một nữ tử.
“Nếu Tông chủ là bước ngoặt đầu tiên trong cuộc đời ta, thì nàng chính là bước ngoặt thứ hai trong đời ta”, Kinh Ảnh từ từ ôm Hoa Diễm Cốt vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Tông chủ biến ta từ con người trở thành dã thú, còn nàng lại biến ta từ một con dã thú trở về là con người”.
Hằng ngày Tông chủ cho Kinh Ảnh hai canh giờ ở một mình, trong khoảng thời gian ấy. hắn không cần phải thực hiện bất kỳ nhiệm vụ nào, mà chỉ cần một mình trong căn phòng nhỏ đọc hết tất cả những tư liệu liên quan tới Hoa Diễm Cốt. Đó cùng là khoảng thời gian quý giá nhất trong cuộc đời Kinh Ảnh, bởi có lẽ chỉ có khi ấy, trên người hắn mới sạch sẽ, không có thương tích cũng không có máu tanh, chỉ có khi ấy, hắn mới được lột bỏ mặt nạ, trở về là chính mình, cũng chỉ có khi ấy, hắn mới không phải đối mặt với những lừa lọc gian dối trên thế gian, ở bên cạnh hắn chỉ có một bát thịt quay thơm lừng và nữ tử trong bức họa.
“Nàng không biết ta, nhưng ta từ nhỏ đã biết tới nàng”, trong giọng nói bình tĩnh của Kinh Ảnh ẩn giấu đầy tình cảm: “Tông chủ mua chuộc họa sư trong cung đình, bởi vậy mà những bức họa về chân dung nàng ngày nào cũng được đưa tới tay ta. Phượng Huyết Ca và Hàn Quang nhìn nàng lớn lên, ta cũng vậy… một mình ở nơi phương xa nhìn nàng lớn lên.
Tông chủ chắc chắn sẽ không ngờ được rằng, khi chưa tiếp cận Hoa Diễm Cốt, thì Hoa Diễm Cốt đã trở thành thánh địa trong lòng hắn. Càng không thể nào ngờ được, dã thú vốn chỉ cần được nuôi bằng thức ăn lại bỗng nhiên sinh lòng tương tư, từ dã thú biến thành con người.
“Năm lên mười ta tuổi ba đã bắt đầu muốn có được nàng.” Ánh mắt Kinh Ảnh sâu thẳm tựa đầm nước: “Thịt quay có thể lấp no bụng ta, còn nàng có thể lấp đầy nỗi trống trải trong lòng ta. Mong ngày ba bữa, đêm tới có chỗ nghỉ chân. Ta không gạt nàng, kỳ thực ta không đòi hỏi nhiều”.
“Vậy tại sao ngươi lại ra tay với sư phụ và đại sư huynh ta?”, Hoa Diễm Cốt nghẹn ngào nói: “Tại sao ngươi lại ra tay với ta hiểm độc như vậy… Mong ngày ba bữa, đêm tới có chỗ nghỉ chân, những thứ ấy ta đã cho ngươi cả rồi đó”.
“Phải, nàng đã cho ta”, Kinh Ảnh nói: “Nhưng nàng có thể cho ta cả đời được hay sao?”.
Những gì đã từng trải qua trong quá khứ khiến Kinh Ảnh luôn trong trạng thái bất an. Hắn luôn mang lòng nghi kỵ, tính cách lầm lũi, thích bóng tối. Hắn chưa bao giờ dám nghĩ sẽ có người yêu thương hắn, càng không dám nghĩ sẽ có người nào vô duyên vô cớ đối xử tốt với hắn. Nhưng Hoa Diễm Cốt thực sự đối xử với hắn rất tốt, cho hắn đồ ăn thức uống, năm mới còn tặng hắn lễ vật. Khi hắn hôn nàng, thậm chí con tim của nàng còn đập loạn… Tất cả những điều ấy khiến Kinh Ảnh cảm giác mình đang được yêu. Mà người như hắn, một khi trong lòng có cảm giác được yêu thì sẽ không chịu buông tay.
“Ta đả thương nàng không phải để lấy mạng nàng”, Kinh Ảnh nắm lấy vai Hoa Diễm Cốt, cố để nàng quay người lại nhìn hắn: “Đó là một môn võ ta học được của tông môn, người bị đả thương tưởng chừng như tâm mạch đứt hết, nhưng thực ra chỉ là giả chết. Nếu Phượng Huyết Ca hạ táng nàng, ta sẽ cậy nắp quan tài, sau đó dẫn nàng cao chạy xa bay. Còn nếu y dung bùa tình để cứu nàng, ta sẽ lợi dụng cơ hội ấy để phục kích y, rồi thay thế thân phận y mà đến bên nàng. Dù y lựa chọn cách nào thì chúng ta cũng đều được ở bên nhau suốt đời, không còn chia lìa nữa”.
“Ta không cần một cuộc đời như vậy”, Hoa Diễm Cốt cười khổ nói: “Nếu ngươi làm vậy, cả đời này ta sẽ không tha thứ cho ngươi”.
“Vậy không cần tha thứ cho ta là được”, Kinh Ảnh hôn nhẹ lên má Hoa Diễm Cốt: “Yêu ta, hận ta, trong lòng nàng chỉ có mình ta, như vậy thì thật là tốt”.
Ánh mắt Hoa Diễm Cốt lộ vẻ sợ hãi, còn Kinh Ảnh lại nở nụ cười điềm nhiên.
Hắn thực lòng ái mộ Hoa Diễm Cốt, chỉ là cách yêu của hắn đầy tăm tối.
Những gì từng trải qua trong quá khứ tạo cho Kinh Ảnh một thói quen, phàm là thứ hắn muốn, thì nhất định phải giữ chặt trong tay và phải nuốt chửng ngay, bằng không sẽ bị kẻ khác cướp mất, chẳng hạn như thịt quay, chẳng hạn như Hoa Diễm Cốt.
Tông môn muốn lợi dụng nàng, giết chết nàng, hắn đã phản bội tông môn, chính tay đẩy tông môn vào địa ngục.
Phượng Huyết Ca muốn che chở nàng dưới đôi cánh của mình, nhưng hắn đã bẻ gãy đôi cánh ấy rồi nhốt chàng vào lồng.
Giờ đây không ai có thể ngăn cản hắn. Cuối cùng hắn cũng được ở bên cạnh Hoa Diễm Cốt.