Type: Phương Phương
Chuyện phu nhân của Cố phủ Triệu Như Thì mất tích đã qua đi được ba tháng.
Trong tịnh thất của Hồng Dược đường là một nữ tử y phục màu trắng lặng lẽ quỳ dưới đất.
Trăng đêm chiếu tỏa ánh sáng trong trẻo xuống vai nữ tử, phủ lên thân nàng một vẻ u sầu.
Mười hai tấm gương đồng bao quanh nữ tử, tấm nào cũng cao như người, tựa như ánh trăng đoàn viên, ánh sáng vàng cam đùa nghịch trên thân hình Triệu Như Thì.
Hoa Diễm Cốt đứng cạnh Triệu Như Thì, tay cầm kéo vàng. “Cách” một tiếng đã cắt bỏ dải băng trên khuôn mặt nàng ta.
Từng vòng vải băng dính máu “soạt, soạt” rơi xuống đất.
“Hãy từ từ mở mắt ra.” Giọng nói của Hoa Diễm Cốt khẽ vang lên.
Mi mắt Triệu Như Thì khẽ động, sau đó kịch liệt run lên, như thể bướm phá kén vươn rộng đôi cánh của mình.
Hoa Diễm Cốt không hối thúc mà chỉ đứng trước mặt quan sát nàng ta bằng ánh mắt điềm tĩnh.
Triệu Như Thì bấy giờ mới mở mắt, bắt gặp ánh nhìn của Hoa Diễm Cốt, bàn tay đang đặt trên đầu gối bất giác nắm chặt.
“Không cần phải lo lắng.”
Hoa Diễm Cốt khẽ mỉm cười, như thể họa sư vừa hoàn thành nét vẽ cuối cùng, hài lòng ngắm nhìn tác phẩm của mình.
“Vô cùng hoàn mỹ.” Nàng vừa nói vừa chỉ tay vào tấm gương đồng trước mặt Triệu Như Thì.
Triệu Như Thì khẽ kêu “A” lên một tiếng, sau đó vội vàng khuỵu gối trước gương, ngón tay thon dài chạm vào mặt gương.
“Hoa lê trong mưa tranh yêu diễm, thược dược lồng yên sinh mị trang.”
Nữ tử trong gương kiều diễm vô song, sức mê hoặc của nàng ta toát ra từ cốt thể, từ nét mày cho đến nụ cười. Nếu là phi, tất sẽ là nhất đại ái phi, nếu là thiếp, ắt sẽ cả đời được sủng ái.
“Đây chính là ta, đây chính là ta ư…” Triệu Như Thì ngây ngẩn ngắm người trong gương, không nén nổi lòng mình mà tuôn trào hai hàng lệ: “Đúng vậy, đúng là như vậy rồi…Có được gương mặt này, chàng nhất định sẽ yêu thích ta… ”.
Hoa Diễm Cốt vẫn bình thản nhìn nàng ta.
Triệu Như Thì vốn mang nét đẹp trời phú, tuy tư sắc chỉ thuộc hàng trên mức trung đẳng, song mắt mày lại toát ra khí chất u buồn dễ khiến người ta sinh lòng yêu thương. Nhưng nay, cái khí chất ấy đã hoàn toàn bị vẻ yêu mị của tấm mỹ nhân bì này áp chế, bây giờ e là ngay đến bản thân nàng ta cũng không nhận ra chính mình nữa.
“Thứ nhất, phu nhân và ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.” Hoa Diễm Cốt đột nhiên cất lời: “Họa bì một khi đã thành thì duyên phận coi như đã tận.”
Triệu Như Thì vẫn bám vào tấm gương, nghe thấy lời của Hoa Diễm Cốt cũng chỉ “Ừ, ừ ” hai tiếng không mấy để tâm.
“Thứ hai, phải giữ kín bí mật này.” Hoa Diễm Cốt ra bộ dáng đang thi hành công vụ. Triệu Như Thì tuy rằng không để tâm lắng nghe, song ba cái thiết luật này thì nàng vẫn cần phải nói ra hết.
“Ta sẽ không tiết lộ chuyện phu nhân là Triệu Như Thì, phu nhân cũng không được tiết lộ chuyện ta là họa bì sư.”
“Thứ ba, lấy bì đổi bì.” Hoa Diễm Cốt sau cùng nói: ”Tấm da trước kia của phu nhân, giờ thuộc về ta, từ nay không liên quan gì tới phu nhân nữa.”
“Cái gì?” Triệu Như Thì rốt cục cũng định thần, nhíu mày nhìn Hoa Diễm Cốt với vẻ cảnh giác: ”
“ Có gì mà không ổn?” Hoa Diễm Cốt cười lạnh nói.
Triệu Như Thì đánh mắt nhìn tấm da đã theo mình hai mươi năm đang ngâm trong nước thuốc, mi mày ai oán, tựa như vẫn còn sống, dường như sẽ mở mắt ra sống lại bất cứ lúc nào.
Niềm vui sướng ban nãy bỗng chốc tan biến, Triệu Như Thì rùng mình, quay đầu sang nhìn Hoa Diễm Cốt: “Cô nương, chi bằng ta trả thêm ngân lượng cho cô nương, cô nương hãy giúp ta đốt nó đi… ”
“Lấy da đổi da, từ xưa đã là như vậy, nếu phu nhân không đồng ý, ta sẽ giúp đổi lại da.” Hoa Diễm Cốt ngắt lời: “Nếu chỉ lấy ra mà không thu vào, chớp mắt là không còn da để vẽ, chẳng lẽ phu nhân lại bắt ta đi đào mồ để lấy da người hay sao?”.
“Cái gì?” Triệu Như Thì sửng sốt: “Ý cô nương là… về sau cô nương sẽ bán da của ta cho người khác?”.
“Da năm nay đem cất, ít nhất cũng phải chờ năm mười năm nữa mới dùng được.” Hoa Diễm Cốt dùng ánh mắt xem Triệu Như Thì như người ngoài nghề: “Mỹ nhân cũng như rượu ngon, phải chưng cất qua một thời gian thì mới sinh ra hương thơm.”
Năm mươi năm… nghe thấy con số này, Triệu Như Thì mới an tâm phần nào.
“Vậy cứ thế đi.” Hoa Diễm Cốt dứt khoát kết thúc cuộc đối thoại, nguyên tắc thứ nhất mà họa bì sư phải tuân thủ, nàng đã thực hiện hết sức triệt để, một khi đã hoàn thành công việc họa bì, thì cả hai từ nay về sau như người xa lạ: “Mặc y phục vào rồi theo ta”.
Triệu Như Thì nghe lời “Ừ” một tiếng, cũng không để ý tới thái độ xa cách của Hoa Diễm Cốt, dù sao thì nàng ta đã có được thứ mình muốn.
Triệu Như Thì vừa mặc y phục, vừa ngắm nghía nhan sắc yêu kiều của mình, nụ cười hạnh phúc thoáng hiện trên khuôn mặt. Nàng ta cơ hồ như đã nhìn thấy tương lai tươi đẹp của mình với Cố Triều Huy, nắm lấy tay chàng cùng nhau sống tới đầu bạc răng long…
Vén lại làn tóc đen, khoác trên mình bộ y phục mới thêu hoa hải đường, Triệu Như Thì chỉ ăn vận qua loa cũng đã đủ kiều diễm như hồ ly. Khí chất vốn có của nàng ta nay đã bị tấm da yêu mị che đậy. Nếu trước kia, nam nhân nhìn thấy Triệu Như Thì liền hình dung ra hương lan, trăng lạnh, thì bây giờ nam nhân trông thấy nàng ta chỉ có thể liên tưởng đến một thứ - giường ngủ.
Hoa Diễm Cốt dẫn Triệu Như Thì ra khỏi tịnh thất, hai người một trước một sau giống như lần trước, cùng bước lên bậc thềm lưu ly, vén rèm thủy tinh.
Ra khỏi Hồng Dược đường, một cỗ xe ngựa đã đợi sẵn ở đó.
Với tướng mạo hiện giờ của Triệu Như Thì thì căn bản không thể giương cờ đánh trống xuất hiện giữa ban ngày ban mặt, bằng không sẽ gây náo loạn. Bởi vậy, Hoa Diễm Cốt chỉ có thể nhân lúc đêm khuya vắng lặng mới đưa nàng ta ra ngoài, cáo biệt từ đây.
“Ân huệ của cô nương, ta suốt đời không quên.”
Triệu Như Thì cúi người bày tỏ lòng cảm ơn với Hoa Diễm Cốt.
Hoa Diễm Cốt “Ừ” một tiếng, rồi đưa ngân phiếu một ngàn lượng cùng tờ giấy chỉ đường cho nàng ta, nói:
“Đây là phí chuộc thân cho Kinh Ảnh, từ nay về sau, cậu ta và Triệu phủ không còn quan hệ gì nữa.”
Triệu Như Thì không khước từ, không có tiền thì hành sự gian nan, cho dù nàng ta là tiểu thư khuê các thì cũng hiểu được đạo lý này.
Lại một hồi ngàn ân vạn tạ, Triệu Như Thì cất ngân phiếu, cỗ xe ngựa chở nàng ta vội vã lên đường, nhanh chóng rời khỏi trấn Trầm Hương.
Tháng bảy tiết trời nóng nực, triều đình chính thức ban bố tân pháp, nam mười sáu, nữ mười ba tuổi đã có thể hứa hôn. Ngoài ra, nam hai mươi, nữ mười sáu tuổi mà chưa thành hôn, thì quan phủ sẽ cưỡng chế hôn ước.
Trấn Trầm Hương bỗng dưng rơi vào tình cảnh gà bay chó chạy, những kẻ chưa thành hôn cả ngày thấp thỏm không yên. Nguyên nhân không ngoài chuyện nước Sở vốn nhiều nam ít nữ. Ở một số ngôi làng xa xôi hẻo lánh, mấy huynh đệ cùng lấy một thê tử cũng là chuyện bình thường. Tuy quan phủ ra mặt cưỡng chế có thể giải quyết vấn đề của một số người, song cũng dẫn đến nhiều vấn đề khác. Chẳng hạn như, có người may mắn thì được thành thân với quả phụ xinh đẹp, còn kẻ kém may mắn không chừng lại phải hứa hôn với người vừa già vừa xấu, từ nay phải cung phụng như là mẹ già vậy…
Và thế là, kẻ trồng trọt không lo trồng trọt, kẻ bán đậu phụ không lo bán đậu phụ, kẻ bán hàng cũng không lo bán hàng nữa, bọn họ tất thảy đều bận đi kiếm thê tử. Lúc này, không cần biết xinh đẹp hay không xinh đẹp, hiền đức hay không hiền đức, chỉ cần là nữ thì họ đều có thể hát cho người ta nghe khúc ”Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”.
Kết quả là tiệc hỷ ở trấn Trầm Hương diễn ra liên miên hết đám nọ đến đám kia. Vải đỏ, pháo mừng, hạt dưa, mứt khô ở trong các cửa tiệm nhất thời được bán hết sạch.
Hoa Diễm Cốt vốn là một người nghiện đồ ngọt, cho nên từ sáng sớm đã vội vã dẫn theo một vị thiếu niên toàn thân hắc y đến tiệm bán mứt khô để giành mua một đống điểm tâm mang về nhà.
Trên đường về, từng tốp người đi ngang qua Kinh Ảnh, hễ là thiếu nữ yêu kiều thì đều ngước đầu lại, nở nụ cười thẹn thùng xinh tươi. Hoa Diễm Cốt lạnh lùng quay lại, vén tấm sa trắng của chiếc nón đang đội trên đầu ra, nhìn đám thiếu nữ kia rồi nở nụ cười như thể: Hoa ta mà nở thì đẹp hơn hẳn trăm hoa khác…
Sau khi xua đuổi đám tiểu cô nương, Hoa Diễm Cốt lại buông sa che mặt xuống, ưu sầu mà than thở.
Thân là một đệ tử mẫu mực, nàng không thể để cho bất kì son phấn phàm tục nào quyến rũ ân sư của mình, cho dù là người có tướng mạo giống ân sư đi chăng nữa cũng không được phép.
Kinh Ảnh đứng bên cạnh nhìn theo bóng hình đã mất dạng, trầm tư suy nghẫm.
“Sao vậy? Phải lòng tiểu cô nương nào rồi phải không?” Hoa Diễm Cốt cười hỏi.
“Nhiều nữ nhân quá!” Ánh mắt điềm tĩnh của Kinh Ảnh lại lướt sang đám nam nhân đang đứng bên đường, giọng nói hờ hững: “Nhiều kẻ ế vợ thật!”.
Hoa Diễm Cốt hơi sững người rồi liền hiểu ra ngay, giải thích: ”Người có tiền thì lấy được cả bày thê thiếp, kẻ không tiền thì không lấy nổi thê tử. Người có tiền thì ở nhà cao cửa rộng, kẻ không có tiền thì không mua nổi một mẫu ruộng. Trấn Trầm Hương tuy xưa nay không thiếu nữ nhân, song những nữ nhân này từ khắp các nơi đổ về đây không để giúp quan phủ giải quyết vấn đề cho những nam nhân ế vợ. Bọn họ chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó là được gả vào Cố phủ”.
Nói rồi Hoa Diễm Cốt phất quạt chỉ về phía góc phố, Kinh Ảnh đánh mắt nhìn theo hướng chỉ thì trông thấy một nam tử chừng ba mươi tuổi, mặc bộ bách hoa điệp y màu đỏ tươi, mắt nhỏ, dáng vẻ xảo quyệt, chiếc mũi đỏ ửng không ngừng hít ngửi hương thơm những nữ tử qua đường. Nhưng kỳ lạ thay, những nữ tử kia đa phần không tránh hắn, trái lại còn cười đùa lấy quạt vỗ vào mặt hắn.
“Đó là ‘khách hái hoa’ của Cố phủ, cũng chỉ có Cố Triều Huy mới bỏ tiền ra để nuôi loại người này.” Hoa Diễm Cốt khinh bỉ nói: “Công việc hàng ngày của bọn chúng là đi khắp nơi tìm kiếm mỹ nữ, sau đó sẽ nhờ họa sư vẽ lại hình mỹ nhân để Cố Triều Huy chọn lựa. Cố Triều Huy xưa nay đều rộng lượng với mỹ nhân, một khi được chọn thì nhất định cả đời hưởng phú quý… Ta nghĩ, Triệu Như Thì có lẽ sẽ trà trộn vào trong đám người đó.”
“Thì ra là vậy.” Kinh Ảnh quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Hoa Diễm Cốt nói: “Diễm Cốt, người thật là thông minh”.
Hoa Diễm Cốt vẫn đứng nguyên một chỗ, ngây người nhìn cậu ta.
Giây phút ấy, nàng cảm thấy như ngược dòng thời gian, quay về dưới gối ân sư, người vỗ đầu nàng, khẽ mỉm cười nói:
“Tiểu Diễm Cốt, con thật là thông minh… Quả nhiên để con kế thừa sự nghiệp của sư phụ là lựa chọn sáng suốt, so với con, đại sư huynh của con chỉ là con khỉ trong đầu toàn chuối mà thôi”.
Đêm hôm đó, nàng đã bị đại sư huynh chỉnh đốn một trận thê thảm… rất là thê thảm…
“Người làm sao vậy?” Kinh Ảnh hỏi.
Hoa Diễm Cốt chợt rùng mình, bấy giờ mới định thần, vẻ mặt mơ hồ nhìn khuôn mặt cậu ta. Trong tay cậu ta còn xách túi lớn túi nhỏ, cảm giác mang tội danh khi sư diệt tổ bất chợt dâng lên trong đầu nàng. Để tiêu tan cái cảm giác ấy, nàng chỉ có thể gượng gạo nói: “Để ta xách giúp một ít”.
Kinh Ảnh quay đầu lại, nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên nói: “Chìa tay ra nào”.
Vậy là Hoa Diễm Cốt bèn chìa tay ra.
Kinh Ảnh vạch một bọc giấy dầu ra, nhón lấy vài quả táo nhỏ nhét vào trong tay nàng, vẻ mặt không tỏ thái độ, nói: “Ăn đi”.
“Ồ!...”
Hoa Diễm Cốt bỏ táo đỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm.
Đợi đã! Nàng đâu phải thèm ăn đâu!
“Ta nói là, để ta xách giúp một ít.” Hoa Diễm Cốt quay đầu lại nói với Kinh Ảnh.
Kinh Ảnh lại nhìn nàng một hồi, sau đó mua một tờ giấy dầu ở quán hàng nhỏ ven đường.
Ngón tay Kinh Ảnh thon dài mà linh hoạt gấp tấm giấy dầu màu nâu ấy thành hình đóa sen, sau đó cậu ta mở lấy một góc của từng bọc đổ đồ ăn ra. Các loại đồ ăn nào là long nhãn, hạt dưa, hạnh đào, táo đỏ, bánh như ý, bánh cát tường… bỗng chốc chất đầy trong đóa sen giấy, đỏ đỏ xanh xanh rất đẹp mắt.
“Ăn đi.” Kinh Ảnh đưa đóa sen giấy đựng đầy đồ ăn đến trước mặt Hoa Diễm Cốt, điềm tĩnh nói.
“Ồ!...”
Hoa Diễm Cốt đưa tay lên, đầu ngón tay mềm mại của nàng chạm vào ngón tay chai sạn của cậu ta, đóa sen giấy từ tay Kinh Ảnh trượt vào lòng bàn tay Hoa Diễm Cốt.
Kinh Ảnh cúi đầu nhìn nàng, khuôn mặt muôn thuở tĩnh lặng như nước dường như khẽ nở nụ cười.
Hoa Diễm Cốt nhìn cậu ta, nhón lấy mấy quả long nhãn bỏ vào miệng, trong lòng liên tục thở dài, nàng thực đâu phải thèm ăn như vậy chứ…
“Cùng chàng du ngoạn, gió đông thổi qua trâm ngọc.
Thanh y mỏng manh, hồng nhạn mỉm cười cũng là phong lưu.”
Hai người sánh vai nhau bước đi, tựa như tài tử giai nhân trong tranh. Sau lưng họ, một vài nam tử đánh mắt nhìn nhau, gật đầu như thể lĩnh hội ra điều gì.