Trình Sưởng trầm mặc một hồi, cầm di động soạn hai tin nhắn, ngẫm nghĩ, lập lịch gửi, tự mình bỏ điện thoại vào ngăn tủ khóa lại, thay áo phẫu thuật, khử trùng, sau đó mới nằm lên giường mổ.
Hạ Nguyệt Nam, lão hòa thượng, Đoạn Minh Thành và Hà Hiện đều tới.
Mọi người cùng nhau đưa hắn đến ngoài hành lang khu mổ, nói vài câu động viên, nhìn hắn vào phòng mổ.
Đèn mổ rất sáng nhưng không chói mắt, lúc bác sĩ gây mê chuẩn bị tiêm thuốc mê, nói chuyện phiếm với Trình Sưởng: “Có mang theo đồ gì vào không?”
“Có, một hạt châu, luôn mang theo bên người, không thể tách rời.”
Bác sĩ Trương cười nói: “Không thể tách rời cũng phải tách rời một lát, sẽ cất vào tủ cho anh, chút nữa phẫu thuật xong, sẽ đưa lại cho anh.”
Thuốc mê được tiêm vào tĩnh mạch, mang đến cảm giác sưng tấy nặng nề, Trình Sưởng mất tri giác, nhanh chóng nhắm mắt lại.
……
“Tam công tử, ngài ở đâu?”
Sương mù lơ lửng khắp nơi, một tiếng kêu truyền đến trong mơ màng, Trình Sưởng mở mắt nhìn bốn phía, phát hiện mình đang ở làng chài Đông Hải.
Cảm giác này rất kỳ quái, rõ ràng biết rằng chỉ là một giấc mơ, nhưng chân thật như đang diễn ra.
Sương mù rút đi một chút, cảnh vật xung quanh dần dần rõ ràng, có người lui tới, khói bếp trong thôn bốc lên nghi ngút.
Hắn nhìn thấy người khác, nhưng người khác không nhìn thấy hắn.
“Đại thẩm, xin hỏi ngài từng gặp người này chưa?”
Một giọng nói trong veo đột nhiên vang lên, Trình Sưởng nhìn qua, Vân Hy mặc trang phục giáo úy, cầm một bức tranh, đứng trước một nhà để hỏi thăm tung tích của hắn, Tôn Hải Bình đi theo bên cạnh nàng.
Đây là…… mấy tháng hắn mất tích sau khi rơi xuống vách núi ở chùa Bạch Vân?
Khi đó Vân Hy mới vừa thăng lên giáo úy, mang theo Trương Đại Hổ, Tôn Hải Bình, và vài nha sai trong nha môn tìm hắn khắp nơi.
“Chưa thấy bao giờ.”
“Làm phiền ngài nhìn kỹ một chút, hắn đại khái cao cỡ này, có lẽ đang bị thương.”
“Bức tranh của cô…… là vẽ Bồ Tát phải không? Thôn của chúng ta rất nhỏ, chưa bao giờ thấy ai như vậy.”
……
Sương mù xung quanh dần dần dày lên, cho đến khi chặn tầm nhìn của Trình Sưởng.
Trình Sưởng không phân biệt được phương hướng trong sương mù dày đặc, mò mẫm đi về phía trước mấy bước, sương mù lại dần dần đậm thêm, hóa thành màn đêm mờ mịt.
Trình Sưởng nhìn thấy bóng dáng Vân Hy trong đêm tối.
Nàng cõng một ống trúc có đựng bức tranh, vẻ mặt ảm đạm đi về phía phủ nha.
Đây là…… phủ nha ở Dương Châu?
Vân Hy đi đến nội viện của phủ nha, đang định đẩy cửa viện, trong bóng đêm, một chút ánh lửa sáng lên, giọng Điền Tứ truyền đến: “A Đinh, ngài, ngài đã trở lại?”
Đêm rất sâu, giọng của Vân Hy cũng mờ mịt: “Đã trở lại.”
“Thế nào?” Điền Tứ hỏi.
Vân Hy không đáp, nàng đứng một mình trong bóng đêm, nhìn từ phía này, chỉ là một bóng dáng cô đơn mơ hồ.
“Không, không sao đâu, A Đinh.” Điền Tứ an ủi nàng.
Một lúc lâu sau, Vân Hy “Ừ”, “Đúng vậy, không sao, dù sao chúng ta còn phải ở Dương Châu hai ngày.
Hai ngày nữa là kinh trập, Dương Châu sẽ cúng Sơn Thần, hôm đó có nhiều người, ta lại đi hỏi.”
Sông sâu núi xa, nàng luôn muốn tìm được hắn.
Vân Hy nghĩ đến đây, trở về phòng, đóng cửa lại.
Bóng đêm bị che ở ngoài cửa, ngay cả phủ nha và lầu các cũng càng lúc càng tối trong bóng đêm, trở thành một mảnh ảo ảnh mơ hồ.
……
Bên tai vang lên tiếng pháo mừng, hình như nhà nào đó đang có chuyện vui.
“Tướng quân, công tử của Doãn gia ở Lâm An cưới vợ, phủ doãn đại nhân mời ngài ở Lâm An thêm vài ngày, ngài xem……”
Vân Hy suy nghĩ một chút: “Được, ta chưa đến mấy thị trấn phụ cận Lâm An, mấy ngày nữa đi xem thử.”
Cũng có thể…… hỏi thăm tung tích của hắn.
Khói của pháo cưới rốt cuộc cũng tan đi, Trình Sưởng nhìn thấy Vân Hy đứng ở đầu ngõ.
Trong ngõ nhỏ đang đón dâu, kiệu cưới dừng ở cửa phủ, vẻ mặt tân lang rạng rỡ, đón tân nương từ trong kiệu cưới, lễ quan hát vang: “Năm Vọng An thứ ba, thiên hạ thái bình, nay Tứ công tử của Doãn gia ở Lâm An thành hôn……”
Năm Vọng An thứ ba?
Lúc hắn đi, Điền Trạch chưa kế vị, nói cách khác, hiện tại đã là năm thứ ba sau khi hắn rời đi?
Ánh nắng ấm áp dịu dàng, thỉnh thoảng gió thổi, đây nhất định là một mối nhân duyên mỹ mãn.
Trước cửa phủ, mọi người nở nụ cười chân thành, cả thế giới vô cùng náo nhiệt.
Vân Hy đứng một mình ở đầu ngõ nhìn, thấy người khác cười, nàng cũng cong khóe miệng cười theo, nhưng nụ cười của nàng biến mất rất nhanh, chìm trong sự tĩnh lặng sâu thẳm nơi đáy mắt.
Niềm vui thế tục này, đối với nàng hiện giờ, là mong muốn không thể thành.
Hắn đã từng nói muốn cưới nàng, nhưng chưa kịp cưới nàng.
Vân Hy đứng ở đầu ngõ, nhìn tân lang cõng tân nương vào phủ trong tiếng hoan hô, xoay người, đi về phía con ngựa chờ mình ở cuối ngõ.
Phụ cận Lâm An có bốn hay là sáu thị trấn? Thôi, mặc kệ, tóm lại cuộc sống còn dài, cứ tìm từng bước.
Nếu không tìm thấy, vậy đổi chỗ.
Nhân gian còn dài, mũi biển còn xa, đi cả đời thì đã sao?
Nàng cõng ống trúc có đựng tranh, cầm kiếm, cô đơn một mình, chỉ có nét mặt vẫn như trước, tuy ảm đạm, nhưng kiên định.
Trình Sưởng chợt nhớ tới lời cuối cùng của Vân Hy: “Ta tìm ngài nhiều lần, mỗi một lần, thật ra rất thương tâm, ta không muốn mất ngài lần nữa.”
Hắn cảm thấy cực kỳ đau lòng, lúc còn ở Đại Tuy, Vân Hy từng nói có ta ở đây, Tam công tử không phải một mình trong thế giới này.
Nhưng bây giờ hắn cũng muốn nàng không cô đơn, không hề lẻ loi tiếp tục đi tìm.
Sương mù bao phủ khắp nơi, tiếng gió trong ngõ sâu mạnh lên, từng mảnh hóa thành lưỡi sương mỏng bay tới, đẩy Trình Sưởng lui về phía sau, nhưng ngay lúc này, thân hình trống rỗng của Trình Sưởng lơ lửng trong mơ bỗng sinh ra một tia sức lực, hắn nghênh đón lưỡi sương chạy về phía Vân Hy và gọi: “A Đinh!”
Nhưng Vân Hy không nghe thấy, vẫn đi đến cuối ngõ.
Lưỡi sương cắt vào xương, cơn đau truyền đến, Trình Sưởng liều mạng đuổi theo, cho đến khi giơ tay chạm được vào góc áo của Vân Hy, hắn lại gọi: “A Đinh ——”
Thân hình Vân Hy dừng lại, đột nhiên xoay người.
Mây bồng bềnh chợt tản ra, ánh nắng soi xuống, chiếu sáng con hẻm vừa rồi còn chìm trong bóng tối vô cùng chói mắt.
Ngõ nhỏ không một bóng người, gió xoay quanh, xé rách, không biết mang đi cái gì, chỉ để lại mảnh bóng vụn đầy đất.
……
“Phẫu thuật thế nào?”
“Rất thuận lợi, chỉ cần bệnh nhân qua khỏi thời kỳ nguy hiểm sẽ không có vấn đề gì.”
Trên người có cảm giác đau đớn, có lẽ do y tá trong phòng bệnh cắm ống thông cho hắn để duy trì dấu hiệu sinh tồn.
Thời gian gây mê sau phẫu thuật vẫn chưa qua, theo lý Trình Sưởng không nên tỉnh lại, nhưng hắn có tri giác một cách thần kỳ.
Sau khi y tá ghi xong số liệu của hắn, rời khỏi phòng bệnh.
Trình Sưởng mở mắt ra, nhìn xung quanh, trong nháy mắt, tầm nhìn vẫn mờ hồ, trước mắt toàn là bóng của Vân Hy.
Hắn nhìn thấy nàng đột ngột xoay lại ở đầu ngõ, sau đó thẫn thờ nhìn ngõ nhỏ trống rỗng, giơ tay áo, lau nước mắt chực trào ra.
Nàng vẫn như trước, không để nước mắt rơi xuống.
Hắn nghe nàng ngượng ngùng nói: “Tam công tử?”
Nàng rõ ràng không nhìn thấy hắn, không nghe được hắn.
Nhưng nàng lại hỏi: “Tam công tử, là ngài phải không?”
Có đôi khi, đưa ra một quyết định chỉ trong nháy mắt, Trình Sưởng mỉm cười, hơi nóng từ nụ cười phun lên mặt nạ dưỡng khí, biến thành một làn sương mù mờ mịt.
Hắn cảm thấy hắn nên đi tìm cô nương của hắn.
Nghĩ lại vẫn rất phi lý, chẳng qua chỉ là vài dòng chữ cổ trong cuốn nhật ký không rõ nguồn gốc, chẳng qua chỉ là một giấc mơ hão huyền sau ca phẫu thuật và gây mê, lại khiến hắn dễ dàng đưa ra quyết định quan trọng như vậy.
Tuy nhiên, lúc hắn rời Đại Tuy, đã nói với nàng, hắn chỉ rời đi một ít thời gian, nếu có thể, hắn nhất định sẽ trở về tìm nàng.
Tuy rằng lúc ấy hắn nói những lời này chỉ là muốn lừa gạt nàng, dỗ nàng.
Nhưng hắn không muốn làm nàng đau lòng.
Hắn vẫn nhớ rõ vụ binh loạn ở chùa Minh Ẩn, nàng chặn hắn ở phía bên kia lửa lớn, cầm thương chịu chết vì hắn.
Hắn cũng muốn chứng minh tình cảm sâu đậm của hắn.
Cho nên lần này cho dù phải trả giá bằng mạng sống, hắn cũng sẵn sàng thử một lần.
Thử xem sao, dù gì cũng chết quá nhiều lần, thêm một lần thì có gì quan trọng?
Ngay cả khi thân hình không còn nữa, không thể ở bên nàng, nếu có thể mượn thời điểm gần chết, biến thành một cơn gió, một đám mây, gặp lại nàng, nói lời từ biệt, bảo nàng đừng cố chấp trong việc tìm kiếm nữa.
Trình Sưởng nhắm mắt lại, giơ tay, chậm rãi tháo mặt nạ dưỡng khí che miệng mũi ra, rút ống thông duy trì dấu hiệu sinh tồn trên người.
Không biết có phải do quyết tâm muốn chết hay không, lần này, cơn đau truyền tới rất nhanh, cảm giác kim châm vào da thoáng chốc tràn vô tim phổi, cướp đi hô hấp của hắn.
Trái tim vốn yếu ớt sau ca phẫu thuật, bị thương nặng như vậy nên nhanh chóng suy yếu, Trình Sưởng thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim của mình đang chậm dần.
Điện tâm đồ trên máy dò dần dần trở nên bằng phẳng sau một trận rối loạn.
Cái chết tới nhanh đến mức Trình Sưởng có thể nhìn thấy thế giới tan biến trước mắt mình từng chút một.
Như vậy cũng khá tốt, so với mấy lần trước, lần này chịu đựng rất ít.
Trình Sưởng nhắm mắt lại, cuối cùng nghĩ, thế kỷ , quê hương của tôi, thật sự rất tốt.
Nhưng nơi này không có cô nương của mình.
Cô nương của tôi, thiện lương, chân thành, là cô nương tốt nhất trong lòng tôi.
Tôi không thể buông nàng được.
Vì vậy xin tạm biệt quê hương của tôi.
Tôi muốn đi tìm cô nương của tôi.
Gió buổi sáng nhẹ nhàng xoay quanh ngoài cửa sổ, điện tâm đồ trên máy dò gần như là một đường thẳng, di động khóa ở trong ngăn tủ sáng lên, gửi đi hai tin nhắn đã hẹn.
“Tớ sẽ gánh chịu mọi hậu quả, đừng trách ai.”
“Tạm biệt các bạn của tôi.”
Nhưng không biết là trùng hợp hay là hiện tượng lạ, vừa rồi, máy dò trong phòng theo dõi và trạm y tá đồng thời bị hỏng, nhân viên vội vàng sửa gấp, bác sĩ và y tá đang trao đổi với người thân của bệnh nhân, mọi người đều bỏ lỡ giây phút này.
Thế cho nên đến khi máy dò phát ra một tiếng “bíp” dài, nhịp tim biến thành một đường nằm ngang rồi cuối cùng dừng lại, người đàn ông với sắc mặt tái nhợt trên giường bệnh tắt thở, không có ai bước vào phòng bệnh.
Nhưng dị tượng không dừng lại ở đó.
Ánh ban mai ngoài cửa sổ nhạt đi, thay vào đó là ánh nắng chói chang, ánh mặt trời như có chất liệu gì đó, xuyên qua cửa sổ chiếu vào, bao phủ mặt đất một vầng sáng như sương.
Giọt nước mắt trên tủ giống như bị ánh nắng quấy rầy, chậm rãi lăn xuống dọc theo tủ, ngay khoảnh khắc rơi xuống đất, bị ánh nắng như sương trên mặt đất nâng lên, chậm rãi bay lên, cho đến khi chạm tới giường bệnh của người không còn tiếng động.
Thiên địa có nói, hai đầu sinh tử.
Một mạng đôi đường, chết là sống.
Ánh nắng như mũi nhọn xuyên qua nước mắt, giọt nước mắt vỡ vụn từng chút, ánh hoàng hôn giấu kín trong đó không có chỗ trốn, va chạm với ánh mặt trời, lại bị giọt nước mắt vỡ vụn hòa quyện, dần dần hòa tan vào nhau.
Ánh hoàng hôn này từng bảo vệ Trình Sưởng qua mấy lần sinh tử, cùng hắn qua lại thời gian và không gian, giúp hắn bảo vệ thân thể tổn thương vốn đã điêu tàn, nhưng giờ phút này, được ánh nắng thêm vào, lập tức trở nên tươi sáng như lúc ban đầu.
Trong thế gian, nhân quả luân hồi, thiện ác có báo ứng.
Ráng màu như bướm đốm, bám vào quanh người Trình Sưởng, thấm vào thịt và xương cốt hắn từng tấc một, giống như lúc trước bảo vệ cơ thể hắn khi rơi xuống vách núi và trong vụ hỏa hoạn, chữa trị mạch máu trong người hắn từng chút một, ngoại trừ loại bỏ bệnh tim bẩm sinh của hắn, dường như muốn trấn an hắn, giúp hắn xóa bỏ mọi bất công và thăng trầm mà hắn đã gặp phải trong hai đời.
Ánh hoàng hôn không phai nhạt, dần dần trở nên chói mắt, rực rỡ khiến người ta không thể rời mắt, lại có ý bi thương nhẹ nhàng, làm người ta sinh lòng kính sợ.
Bồ đề nở hoa, phù đồ sinh tử, nhân quả khép lại, đôi đường quy về một.
Ráng màu bao quanh người Trình Sưởng hết lớp này đến lớp khác, cho đến cuối cùng không thấy rõ thân hình hắn nữa, đột nhiên nở rộ, hoàn toàn chìm vào hư không.
Biến mất cùng với ráng màu là bệnh nhân nằm trên giường bệnh.
Nếp nhăn trên giường vẫn còn đó, tựa như hắn chỉ đứng dậy rời đi, nhưng sẽ không trở về nữa.
Cuối cùng hắn cũng đi tìm cô nương của hắn..