Chùa Bạch Vân nằm trên núi Bạch Vân ở ngoại ô kinh thành, cách Kim Lăng thành hai ba mươi dặm đường, đi xe ngựa mất hơn nửa ngày.
Trình Sưởng không nghỉ ngơi tốt đêm hôm qua, ngồi trong xe ngựa vô cùng mệt mỏi nhưng ngủ không được.
Giấc mơ tối qua quấy rầy hắn, cảm giác vội vàng trong lúc hoảng hốt, tựa như nếu không tới chùa Bạch Vân, mọi việc sẽ không còn kịp nữa.
Những năm gần đây, long thể Chiêu Nguyên Đế bất an, lần này không đích thân tới tế trời, thay vào đó là Tông Thân Vương, Lăng Vương và Vận Vương.
Đến chùa Bạch Vân ngay buổi trưa, các tông thất dùng cơm chay, tới Phật đường tụng kinh một canh giờ.
Buổi cầu phúc chính thức phải đợi cách ngày, bắt đầu từ giờ dần liên tục đến đầu giờ hợi, nghi thức phức tạp, rất nhiều quy củ, bởi vậy hôm nay, mọi người có được gần nửa ngày nhàn rỗi.
Thân thể Lăng Vương phi luôn luôn không tốt, tụng kinh xong cùng đi nghỉ ngơi với Lăng Vương.
Tông Thân Vương thấy Lăng Vương đã đi, cũng không quản thúc nhiều, để cho các tông thất còn lại làm chuyện của họ, dẫn Trình Sưởng rời đi.
Trình Sưởng theo Tông Thân Vương đi vào một gian tịnh thất, nghe ông nói chuyện Phật pháp với vị trụ trì, nghĩ đến mục đích tới đây của mình nên nói rằng muốn đi dạo trong núi.
Chùa Bạch Vân là một ngôi chùa lớn, nơi xin bùa bình an tốt nhất là ở miếu Quan Âm phía tây, cùng đường tới Thanh Phong Viện mà Trình Sưởng muốn đến.
Hôm nay trong núi từ chối du khách, vô cùng thanh tĩnh, lúc Trình Sưởng tới miếu Quan Âm thì thấy đã có một người chuẩn bị thắp hương trước bàn Phật, đó là Trình Diệp.
Trình Diệp cũng nghe thấy tiếng động, quay đầu lại thì thấy Trình Sưởng, hơi kinh ngạc, đặt nén hương xuống, cúi chào trước: “Tam công tử.”
Trình Sưởng đáp lễ: “Tiểu quận vương.”
Hai người bọn họ không quen thân, sau khi làm lễ, họ thắp hương, quỳ lên đệm hương bồ, lạy Quan Thế Âm đại sư ba lần.
Tiểu hòa thượng chờ bên cạnh đưa cho bọn họ mỗi người một tờ giấy, bảo bọn họ viết tên họ của người mà họ muốn cầu xin bình an lên trên, sau đó đợi giấy khô rồi gấp lại, nhét vào trong lá bùa bình an và nói: “Hai vị quý nhân có lòng, người được lá bùa phù hộ nhất định sẽ bình an suôn sẻ.”
Trình Sưởng và Trình Diệp cảm tạ, cùng nhau rời khỏi miếu Quan Âm.
Gần cuối giờ Mùi, có gió mát trong núi, hai người cùng đi dạo một lúc, Trình Diệp nói: “Không ngờ hôm nay Tam công tử cũng tới cầu bình an.”
Trình Sưởng “Ừ” rồi nói: “Nghe nói hương khói ở đây rất linh.”
Trình Diệp gật đầu, nghĩ đến đủ loại suy đoán trước đây về Trình Sưởng và Vân Hy, trong lòng nảy ra một ý nghĩa, không khỏi nói: “Tam công tử xin bùa bình an cho chính mình hay sao?”
Trình Sưởng nói: “Không phải, cho một người bạn.” Im lặng một lát rồi hỏi, “Tiểu quận vương thì sao?”
“Tại hạ cũng không phải.” Trình Diệp nói, “Ta tới xin cho Vân giáo úy.”
Hắn cười: “Lúc trước gặp nàng trong miếu Văn Thù Bồ Tát, nghe nàng nói không có thời gian tới nơi hương khói linh thiêng để cầu bình an, vì thế đến đây xin cho nàng.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng lĩnh chỉ đi dẹp loạn, sơn tặc dũng mãnh, không dễ dàng gì.” Sau đó hỏi, “Tam công tử thì sao?”
Nhưng Trình Sưởng không trả lời.
Hắn dừng chân, chỉ vào ngã rẽ trước mặt và nói: “Ta đến Thanh Phong Viện phía tây, tạm biệt tiểu quận vương.”
Trình Diệp ngạc nhiên, núi Bạch Vân sâu và hẻo lánh, hôm nay các tông thất tế trời, cấm vệ khắp nơi trong núi, nhưng Thanh Phong Viện ở vị trí hẻo lánh, lại không có phong cảnh đẹp đẽ gì, người ta thường không đến đó, ngay cả thủ vệ cũng phân công lỏng lẻo rất nhiều.
Nhưng dù sao cũng là chuyện riêng của Tam công tử, Trình Diệp không tiện hỏi nhiều, thấy bốn võ vệ của vương phủ đi phía sau hắn, gật đầu nói: “Ừ, ngày mai gặp lại trong đại lễ.”
Đám người hầu trong viện của Trình Sưởng hầu hết không ra thể thống gì, vào những dịp như tế trời, bọn họ không tiện theo tới.
Tuy Tông Thân Vương phái bốn võ vệ đáng tin bảo vệ Trình Sưởng, nhưng Trình Sưởng không tin bọn họ lắm.
Tới Thanh Phong Viện, hắn bảo bọn họ chờ ở cửa viện, một mình đi vào trong.
Hai ngày trước, Trương Đại Hổ đi hỏi thăm vụ án của Trung Dũng Hầu, đã tìm thấy thủ vệ để liên lạc ở Thanh Phong Viện.
Thủ vệ này vừa thấy Trình Sưởng đã cúi chào: “Tam công tử.” Dẫn hắn vào một căn phòng tối.
Hai người chờ trong phòng tối một cao một gầy, tuy tinh thần không tốt, nhưng nhìn thấy là xuất thân trong quân, lòng bàn tay và khe ngón tay có vết chai rất dày.
Thủ vệ nói: “Vị này là ngự sử đại nhân của Ngự Sử Đài.
Hôm nay đến đây để hỏi về oan tình của Trung Dũng Hầu trong trận chiến Tái Bắc năm đó, ngài ấy hỏi câu nào thì các ngươi phải trả lời câu đó.
Ngự sử đại nhân nhìn rõ mọi việc, chỉ cần các ngươi không giấu giếm, nhất định có thể lật lại bản án cho hai người các ngươi và Trung Dũng Hầu.”
“Vâng, vâng.” Người cao và người gầy trả lời, tự xưng là thống lĩnh dưới quyền Vân Thư Quảng năm đó.
Trước tiên nói về tình huống đại khái của trận chiến Tái Bắc, sau đó nói, “Kẻ địch man rợ trên thảo nguyên thông thường không ăn không uống, tới biên giới cướp đồ, đánh nhau vô cùng hung bạo, nhưng bởi vì không có lương thực, không chiến đấu lâu dài được, đánh một hồi thì lui, bởi vậy Trung Dũng Hầu trấn giữ Tái Bắc nhiều năm, gần như chưa từng thua.”
Trình Sưởng đã nghe nói về điều này.
Chính vì Vân Thư Quảng trấn giữ Tái Bắc nhiều năm, có nhiều công lớn, kim thượng mới gọi ông trở về Kim Lăng, nghĩ rằng ông đã lớn tuổi, trở về để hưởng phúc vài năm.
Hai năm sau sẽ phái tướng soái trẻ tuổi khác đến Tái Bắc.
Không ngờ Trung Dũng Hầu vừa đi, năm sau, kẻ địch man rợ cử đại binh qua xâm lược.
“Mặc dù kẻ địch man rợ năm ấy hùng hổ, nhưng chẳng qua có nhiều binh lính và nhiều ngựa hơn năm trước.
Kim thượng quen với việc coi chúng là cọp giấy, lúc đầu không để vào mắt, cho đến khi mất một thành trì mới coi trọng.
Thái Tử điện hạ lo lắng cho sự an toàn của dân chúng, để đề phòng nên đã tiến cử Trung Dũng Hầu xuất chinh.”
“Ai ngờ Trung Dũng Hầu đến Tái Bắc mới phát hiện tình trạng lần này có chút không ổn.”
“Không ổn thế nào?” Trình Sưởng hỏi.
“Chúng ta đánh nhau với đám man rợ ở Tái Bắc, mỗi trận đánh nhiều nhất là nửa năm, đôi khi không phải vì bọn chúng không đánh lại, mà vì chúng không có lương thực, không cầm cự nổi nữa.
Nhưng lần này, khi Trung Dũng Hầu đến Tái Bắc, bọn chúng đã giao chiến với chúng ta hơn cả tháng, sau đó không tấn công mãnh liệt giống như trước đây, ngược lại xoay trở tựa như muốn đánh lâu dài.”
“Trung Dũng Hầu phát hiện sự kỳ quặc, vì thế gửi thư khẩn đến Xu Mật Viện, thỉnh cầu Xu Mật Sử đại nhân khẩn trương điều binh và tiếp tế.”
“Kết quả bức thư khẩn gửi đi ba tháng, Xu Mật Viện mới chậm rãi gửi thư trả lời, nói rằng binh lính và lương thực đang trên đường.”
“Nhưng lúc phong thư tới nơi, hết thảy đã quá muộn.”
“Kẻ địch man rợ bất ngờ chỉnh quân và tấn công lần nữa, Trung Dũng Hầu bất đắc dĩ phải dẫn theo bảy vạn người nghênh địch, mới đầu đánh thắng, đuổi theo ra khỏi Sơn Nguyệt Quan mới phát hiện trúng bẫy của đám mọi rợ —— lúc đầu đánh nhau với chúng ta, thật ra ngụy trang để dụ địch vào sâu hơn, đại quân chân chính của đám man rợ được bố trí bên ngoài, có mười vạn quân.
Lúc ấy chúng ta đã kiệt sức, làm sao có thể chống lại mười vạn người?”
“Muốn rút lui cũng không được, Trung Dũng Hầu mới dẫn chúng ta liều chết một trận, cuối cùng tuy chiến thắng, nhưng quân của chúng ta gần như chết và bị thương hết, Trung Dũng Hầu cũng chết vì ngăn địch.”
Trình Sưởng trầm ngâm khi nghe người gầy và người cao nói xong.
Thật ra tình huống mà bọn họ kể lại không khác so với những gì được ghi trong hồ sơ của triều đình, Trung Dũng Hầu liều lĩnh, dẫn binh đuổi theo ra ngoài, trúng bẫy của bọn địch man rợ, lấy số quân thiếu thốn và mệt mỏi để đánh với mười vạn đại quân.
Nhưng nghĩ kỹ lại, tình hình thực tế không hẳn như vậy.
Trong hồ sơ của triều đình chỉ đề cập vài nét bút về trận chiến ở Tái Bắc trước khi Trung Dũng Hầu xuất chinh.
Nhưng hai thống lĩnh này vừa nói, bọn mọi rợ đánh nhau thông thường không lâu dài, lần này lại cố tình kéo dài trận chiến, cho thấy rằng có gian dối.
Vân Thư Quảng ý thức điều này, gửi thư khẩn đến Xu Mật Viện để điều binh mã và lương thực, vì sao ba tháng sau Xu Mật Viện mới hồi âm?
Nếu Xu Mật Viện điều binh mã và lương thực kịp thời, Vân Thư Quảng sẽ không đến mức lấy ít địch nhiều.
Lúc binh mã và lương thực chưa đến, Vân Thư Quảng biết rõ tình huống gian dối vẫn dẫn theo bảy vạn người để nghênh địch, hơn nữa đuổi theo ra bên ngoài, có phải đã chứng tỏ ông cũng có chỗ bất đắc dĩ?
Trình Sưởng nghĩ đến đây, không thể không gạn hỏi.
Nhưng người cao và người gầy lại nói, sau khi Trung Dũng Hầu dẫn binh truy kích bọn địch, hai người bọn họ và đội quân còn lại ở trong lãnh thổ phối hợp tác chiến, bọn họ không biết cụ thể xảy ra chuyện gì.
Người gầy còn nói: “Thật ra đầu năm nay, La đại nhân của Xu Mật Viện đã tới hỏi hai bọn ta mấy câu hỏi giống Tam công tử.
Sau khi hỏi xong thì nói Trung Dũng Hầu có lẽ bị oan.
Nếu Tam công tử có chỗ khó hiểu, chi bằng cứ đến hỏi La đại nhân, ông ta là người của Xu Mật Viện, có lẽ có chứng cứ trong tay.”
Trình Sưởng gật đầu.
Đúng vậy, La Phục Vưu quản lý công văn quân sự của Xu Mật Viện.
La Xu nói, lúc ấy ông phát hiện những thiếu sót trong công văn nên mới đến chùa Bạch Vân để hỏi về vụ án của Trung Dũng Hầu.
Căn phòng tối nhất thời yên tĩnh, Trình Sưởng nghĩ thông suốt, thấy sắc trời không còn sớm, muốn đứng dậy rời đi.
Người gầy và người cao thấy hắn muốn rời đi, đưa hắn đến cửa, cúi chào: “Xin Tam công tử nhất định phải giải oan cho Trung Dũng Hầu, và hai chúng ta.”
Trình Sưởng đang định gật đầu, đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn.
Hai người bọn họ…… mới gọi hắn là gì?
Tam công tử?
Nhưng mà, vừa rồi hắn tới đây không hề tiết lộ thân phận của mình, ngay cả người dẫn đường cũng chỉ nói rằng hắn là ngự sử đại nhân của Ngự Sử Đài.
Chẳng lẽ hai người này có gặp hắn trước đây?
Trình Sưởng bình tĩnh hỏi: “Năm đó kim thượng gọi Trung Dũng Hầu về Kim Lăng, hai người các ngươi có trở về chung với ông không?”
“Không có.” Người gầy nói, “Năm Trung Dũng Hầu về kinh, chỉ dẫn theo hơn một nửa binh mã, hai chúng ta ở lại Tái Bắc.”
Nói như vậy, trước khi bọn họ bị áp giải về Kim Lăng một cách bí mật để thẩm vấn, bọn họ vẫn ở Tái Bắc?
Nói cách khác, hai người kia không có cơ hội gặp mình?
Chưa gặp bao giờ, vì sao bọn họ biết hắn là Tam công tử của Tông Thân Vương phủ?
Trình Sưởng gật đầu, lẳng lặng rời khỏi căn phòng tối.
Kiếp trước hắn là người bình thường, không nhạy cảm với chính trị, nhưng hắn không ngốc, có thể nói là cực kỳ thông minh.
Lúc vừa tới căn phòng tối, hai thống lĩnh còn gọi hắn là ngự sử đại nhân, tại sao sau đó sửa lại thành Tam công tử?
Ai đó đã tiết lộ trước với bọn họ? Hay là, bọn họ cố tình đổi cách xưng hô để nhắc nhở hắn điều gì đó?
Nhưng mà, họ muốn nhắc mình điều gì?
Bốn võ vệ còn đang chờ ở ngoài Thanh Phong Viện, thấy Trình Sưởng đi ra, cúi đầu nói: “Tam công tử.”
Trình Sưởng đáp “Ừm”, đi thẳng về phía chùa chính trên núi, bước chân càng lúc càng nhanh.
Đôi khi không hiểu thấu một chuyện là vì chưa từng thay đổi góc độ suy nghĩ, một khi đã đổi sẽ giống như đá rơi xuống nước, gợn sóng tầng tầng lớp lớp, có thể thấy từng vòng rõ ràng.
Tại sao hắn không nghĩ ra?
Vụ án của Trung Dũng Hầu đã treo quá lâu, mặc dù đầu năm nay La Phục Vưu tìm ra manh mối, vì sao manh mối tới tay hắn một cách trùng hợp như vậy?
Hắn đang truy tìm thân phận của “quý nhân”, làm sao vị “quý nhân” đó lại không biết? Nếu đã biết, chẳng phải đúng lúc lợi dụng điểm này để làm hại hắn?
Nghĩ lại hôm ấy, vì sao La Xu muốn nói cho hắn biết về oan tình của Trung Dũng Hầu? Vì sao Trương Đại Hổ tìm được nhân chứng liên quan của năm đó ở Thanh Phong Viện của chùa Bạch Vân trong hai ngày? Vì sao trùng hợp như vậy, tất cả những chuyện này xảy ra trước khi hắn tới chùa Bạch Vân, thậm chí không có thời gian để trao đổi với Vân Hy?
Hắn quá nóng nảy, vì thế không cân nhắc cẩn thận, khiến cho bản thân mình rơi vào tình thế nguy hiểm.
Thế kỷ là một xã hội hoà bình, ý thức an ninh của mọi người nói chung rất thấp, hắn cho rằng hắn đi theo nhiều tông thân của hoàng thất lên núi sẽ an toàn, hơn nữa còn có hộ vệ bên cạnh.
Nhưng hắn quên nghĩ ngược lại, chỗ càng an toàn sẽ càng nguy hiểm.
Càng lơi lỏng thì càng dễ xảy ra bất cẩn.
Cấm vệ khắp nơi trong núi, thủ vệ ở Thanh Phong Viện rất lỏng lẻo, hơn nữa xung quanh đều là rừng rậm, dễ dàng ẩn nấp nhất, đặc biệt là…… sát thủ.
Trình Sưởng vội vàng bước nhanh với bốn võ vệ, chưa kịp đến ngã rẽ vừa rồi đã cảm thấy một luồng gió nhỏ thổi qua tai, một võ vệ bên cạnh hét lên: “Tiểu vương gia cẩn thận!” Thuận thế đẩy hắn qua trái, tránh được một thanh kiếm ngắn bay tới.
Kiếm quang hiện ra, trong rừng rậm xuất hiện hơn mười người mặc hắc y, không phải không có thủ vệ xung quanh, trong rừng rải rác vài người, rõ ràng nhìn thấy động tĩnh ở đây nhưng đều giả vờ không thấy.
Đại khái là thủ hạ của “quý nhân”.
Con đường bị chặn, không thể quay về chùa chính, Trình Sưởng hết cách, đành phải bỏ chạy về hướng Thanh Phong Viện dưới sự hộ tống của võ vệ.
Tuy nhiên phía sau có quá nhiều sát thủ, hai võ vệ bất đắc dĩ nói: “Các ngươi bảo vệ tiểu vương gia đi trước!” Sau đó ở lại cản phía sau.
Nào biết “quý nhân” hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, thiết lập một cục diện lớn như vậy, lần này quyết tâm giết chết Trình Sưởng, vừa đến Thanh Phong Viện thì thấy bảy tám sát thủ nhảy ra khỏi rừng trúc bên ngoài viện.
Mấy sát thủ này ra tay tàn nhẫn, mỗi chiêu đầy sát khí.
Một võ vệ đẩy Trình Sưởng ra sau lưng, giơ kiếm để cản cây đao do sát thủ vung lên, vội vàng nói với Trình Sưởng: “Tam công tử, không thể tiếp tục như vậy, không biết còn bao nhiêu người trốn trong núi này!”
Trình Sưởng cũng hiểu đạo lý này, nhưng bị bủa vây khắp mọi nơi, làm sao hắn thoát được?
Cánh tay phải bỗng dưng tê rần, một sát thủ tìm khe hở để đánh úp, chém một đao lên cánh tay phải của hắn.
Máu tươi ào ạt phun ra, làm ướt đẫm quần áo ngay lập tức, Trình Sưởng che lại vết thương, không quan tâm có đau hay không, chỉ nói: “Thôi, chúng ta……”
Chúng ta tách ra chạy, có thể sống người nào hay người nấy.
Hắn sống trong thế kỷ , chú ý đến sự bình đẳng của mọi người, không có đạo lý ai phải bán mạng cho ai.
Hơn nữa, mấy sát thủ này cho thấy đang nhắm vào hắn, có lẽ hắn sẽ không sống sót được, nên không muốn liên lụy mấy võ vệ mất mạng vì hắn.
Kiếp trước hắn đoản mệnh, tới kiếp này, không ngờ vẫn không tránh được số mệnh nhiều chông gai.
Nhưng lời chưa kịp nói ra, bên tai đột nhiên vang lên một câu khẩn trương: “Anh ba Trình……”
Trình Sưởng dừng lại đột ngột.
Không biết giọng nói thật nhỏ và xa xôi đến từ đâu, dường như từ phía chân trời, lại tựa như từ đáy lòng, bỗng nhiên lại vang lên: “Anh ba Trình……”
Võ vệ thấy Trình Sưởng ngẩn ngơ, cho rằng hắn đang sợ hãi, đẩy hắn vào một con đường hẹp duy nhất, nói với một võ vệ khác: “Ta sẽ cản phía sau, ngươi dẫn Tam công tử đi trốn, tốt nhất là tìm một chỗ để trốn, khi nào trời tối, Vương gia không thấy Tam công tử sẽ phái người tới tìm!”
Một võ vệ khác gật đầu, cắn răng kéo Trình Sưởng, dẫn hắn chạy vào con đường hẹp tựa như sắp chết.
Cỏ dại mọc um tùm hai bên con đường hẹp, cây cối cao chót vót, nhưng vì đường hẹp, cây cối thưa thớt nên không che được người.
Dần dần, cuối đường hẹp mở rộng, nhưng lọt vào trong tầm mắt là cảnh tượng lạnh sống lưng —— một vách đá dựng đứng.
Sát thủ lại đuổi theo, võ vệ bên cạnh bất đắc dĩ phải rút kiếm lên đón.
Đao kiếm sau lưng, vách núi trước mặt, Trình Sưởng không còn đường để đi, xoay lại thì thấy võ vệ cuối cùng đã bị sát thủ đâm vào ngực chỉ sau vài chiêu.
Máu tươi phun ra, thịt bê bết máu kèm theo tiếng đao sắc bén.
Nhưng mấy kẻ sát thủ còn không bỏ qua, trong tích tắc lại chém thêm vài nhát lên người của võ vệ, mỗi đao đều chí mạng, từng tiếng “phốc” trầm đục vang lên.
Trình Sưởng chưa bao giờ thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy, nhất thời gần như không đứng vững, lùi về sau từng bước một.
Mấy gã sát thủ biết hắn đã cùng đường, vì thế không vội, thu đao lại, từ từ áp sát về phía hắn.
Mặt trời sắp lặn, đường chân trời giống như máu, Trình Sưởng lui đến bên vách núi, vịn một cây du già khô héo.
Vết thương trên cánh tay vẫn còn chảy máu, ống tay áo đã bị xé toạc, đột nhiên có một vật gì đó từ trong tay áo rơi ra, Trình Sưởng nhìn xuống thì thấy đó là bùa bình an mà Vân Hy cầu xin cho hắn ở miếu Văn Thù Bồ Tát.
Bùa bình an giữ bình an.
Kiếp trước hắn không tin, kiếp này, quả nhiên vẫn không thể tin được.
Tuy nhiên, hắn rốt cuộc đã tới thế giới này, hiện tại phải rời khỏi, thế nhưng lại giống như lúc ban đầu mới tới, hai tay áo trống trơn, không có gì cả.
Bùa bình an trước mặt bỗng trở nên vô cùng quý giá.
Dù sao cũng là một phần tấm lòng.
Trình Sưởng nghĩ, hắn tới thế giới này, xa lạ với mọi người và mọi vật, cách nhau một khoảng thời gian của kiếp trước, chỉ có cô nương này đến gần một chút, đủ để —— phát hiện có lẽ hắn không phải là người của thế gian này.
Trình Sưởng muốn nhặt lá bùa bình an, mang theo trên người, chưa kịp cúi xuống, trái tim đột nhiên nhảy lên.
Cú nhảy giống như ai đó giơ búa đập mạnh vào tim, gần như chói tai.
Trên bầu trời chợt nổi lên một trận gió lớn, ngay cả tầm nhìn cũng mơ hồ, giọng nói vừa rồi lại vang lên bên tai.
“Anh ba Trình!”
“Trình Sưởng!”
“Sếp Trình.”
“Tỉnh rồi? Tỉnh lại được không?”
“Mau tỉnh lại……”
Ký túc xá đại học của hắn là phòng bốn người, bốn người bạn cùng phòng đều gọi nhau là “anh”, không có em, hắn thứ ba nên bọn họ gọi là “Anh ba Trình”.
Đây là Đại Tuy, “Trình” là họ của hoàng thất, trong toàn bộ Kim Lăng, hầu như không ai kêu hắn cả tên lẫn họ.
Về phần sếp Trình, đó là cách các đồng nghiệp trong công ty gọi hắn.
Chỉ có…… người ở thế kỷ mới gọi hắn như vậy.
Trình Sưởng lần theo âm thanh, nhìn lại phía sau, ánh hoàng hôn dày đặc hơn lúc nãy giống như hắt mực, rắc màu sắc thê lương cả ngày.
Trình Sưởng quên mất cuốn sách mà mình đã đọc, trên đời này, có người gọi hoàng hôn là thời gian của ma quỷ.
Ngày đêm xoay vần, âm dương khó phân biệt, yêu ma quỷ quái hiện hình, yêu ma đang thịnh hành, mọi chuyện kỳ quái đều xảy ra vào giờ phút này.
Tim lại đập như trống.
Lần này càng chói tai hơn lúc nãy, cơn đau âm ỉ khiến người ta hít thở không thông, ngay cả thế giới trước mặt cũng lung lay sắp đổ.
Trình Sưởng không thể chịu đựng được nữa, quỳ xuống đối diện vách đá, đưa tay che ngực, tựa như lúc hắn bị đau tim ở kiếp trước.
Vách đá rất cao, phía dưới là hồ nước gợn sóng, vừa rồi hắn đã nhìn thấy.
Nhưng vào lúc này hắn nhìn xuống, hoàng hôn trên mặt hồ chậm rãi hóa thành sương mù dày đặc, bốc lên, giống như hắn từng nhìn thấy trong giấc mơ.
Mà âm thanh kêu hắn truyền đến từ sương mù.
Trình Sưởng không rõ mình xuất hiện ảo giác vì sợ hãi khi đang kề bên sinh tử, hay là mọi thứ trước mắt là những gì hắn nhìn thấy.
Tầm nhìn đã bị sương mù che khuất một nửa, hắn dùng một tay che ngực, tay kia —— như thể cố gắng bắt lấy sự thật duy nhất —— vẫn đang mò mẫm tìm lá bùa bình an ở dưới đất mà Vân Hy đưa cho hắn.
Nhưng không tìm thấy gì cả.
Càn khôn trước mắt đảo lộn, thế giới trời đất quay cuồng, vực thẳm trở thành phố xá và nhà cửa, tiếng gió rút đi, âm thanh sát thủ rút đao gần như vang lên phía sau.
Cùng lúc đó, một con bướm xuyên qua sương mù mênh mông dưới chân núi, bay qua trước mặt hắn.
Tựa như muốn dẫn hắn đến con đường duy nhất để tồn tại.
Tim Trình Sưởng nhảy lên kịch liệt lần cuối, hắn không kìm được nữa, nhắm mắt lại, ngã về phía trước, mất trọng tâm, rơi thẳng xuống vách núi.
Tiếng gió rít qua tai, tà dương thê lương dát những đường viền vàng như máu trên cơ thể đang rơi của hắn.
Trước khi cảm giác tan xương nát thịt ập đến, thế giới chợt tối sầm lại..