Vân Hy rời Trung Dũng Hầu phủ, mới đầu nàng bước đi rất vội vã, sau đó dần chậm lại.
Vừa rồi nghe tin Trình Sưởng gặp nạn vì vụ án của Trung Dũng Hầu phủ, nàng quá lo lắng cho nên xuýt nữa mất chừng mực.
Hiện giờ bình tĩnh lại, biết một người đi tìm giống như mò kim đáy bể, ngẫm nghĩ rồi nói với Tôn Hải Bình và Trương Đại Hổ đi theo mình: “Các ngươi giúp ta đến Kinh Triệu phủ tìm nha sai Điền Tứ và Kha Dũng, hỏi bọn họ có xin nghỉ được không.
Nếu được thì mời bọn họ tới cửa thành chờ ta.”
Tôn Hải Bình hỏi: “Đại tiểu thư muốn đi đâu?”
Vân Hy nói: “Ta muốn vào cung.”
Nàng muốn vào cung hồi báo tình huống.
Tuy Chiêu Nguyên Đế cho phép nàng nghỉ ngơi một ngày, nhưng hiện giờ đã không kịp, nếu có thể mượn cơ hội hồi báo tình huống, xin kim thượng cho đi tìm người, biết đâu còn có thể đổi lấy một chút thủ hạ.
Vân Hy trình thẻ bài ở cửa cung, nói rõ ý đồ đến đây, không bao lâu thì được một cấm vệ dẫn tới Văn Đức Điện.
Nội thị quan chưởng bút bên cạnh Chiêu Nguyên Đế, Ngô công công, đang chờ ở ngoài điện, thấy Vân Hy thì cười nói: “Bệ hạ đang bàn chuyện với Tuyên Trĩ tướng quân, Vận Vương phi và tiểu quận vương của Nam An vương phủ, nghe Vân giáo úy tới, lập tức tuyên ngài đi vào.
Tuy nhiên Vân giáo úy tới không khéo, chút nữa Tông Thân Vương điện hạ cũng vào cung diện thánh, nếu ngài có chuyện gì thì nói ngắn gọn với bệ hạ.”
Tuyên Trĩ là chỉ huy sứ của Điện Tiền Ty, Vận Vương phi là Hình Bộ thị lang, còn Trình Diệp là thống lĩnh kinh phòng, kiểm tra an ninh của Kim Lăng, ba người cùng diện thánh, tám phần là vì chuyện của Tam công tử.
Vân Hy được Ngô công công gợi ý, nói lời cảm tạ, ngay sau đó đi vào điện, cúi lạy Chiêu Nguyên Đế.
Buổi chiều sau giờ ngọ, trong Văn Đức Điện vô cùng yên tĩnh, Chiêu Nguyên Đế nhìn Vân Hy, từ từ nói: “Tại sao không nghỉ một ngày, mà lại vào cung hồi báo tình huống ngay?”
Vân Hy nói: “Thổ phỉ ở ngoại ô kinh thành gây chuyện đã lâu, hiện tại đã bị bắt để xử án, cần được xử lý khẩn cấp, mạt tướng dẹp loạn trở về, không dám chậm trễ, lập tức vào cung để hồi báo tình huống với bệ hạ.”
Chiêu Nguyên Đế “Ừm”: “Ngươi về kinh trước, trẫm đã xem sổ con mà ngươi nhờ người trình lên, ngươi làm rất tốt.”
“Về phần những tên trộm kia.” Chiêu Nguyên Đế dừng một chút, nhìn Vận Vương phi, “Mạnh Khanh.”
“Thần có mặt.”
“Trẫm nhớ rõ, trong danh sách lưu đày do Hình Bộ trình lên, có vài nơi thiếu người phải không?”
“Bẩm bệ hạ, đúng vậy.”
“Xếp những tên trộm vào trong đó, gửi chúng đi trước tiết thu phân.”
“Vâng.” Vận Vương phi khép tay áo vái chào.
“Được rồi.” Chiêu Nguyên Đế coi trọng Vân Hy, nay thấy nàng hoàn thành một việc rất tốt, thái độ đối với nàng rất nhẹ nhàng, “Ngươi dẹp loạn trở về, hẳn là mệt mỏi.
Đầu xuân năm sau, thủ hạ cũ của Trung Dũng Hầu mới khởi hành từ Tái Bắc, cần thời gian để điều động binh mã ở Kim Lăng.
Trẫm nghe nói mấy năm nay ngươi làm bộ khoái ở Kinh Triệu phủ rất vất vả, nhân dịp này, ở trong phủ nghỉ ngơi nửa tháng hoặc một tháng, khi nào binh mã điều động xong, có việc thì trẫm sẽ truyền cho ngươi.”
Vân Hy cúi người đáp “Vâng”, cảm tạ long ân nhưng không rời đi.
Chiêu Nguyên Đế hỏi: “Thế nào, ngươi còn có chuyện gì hay sao?”
Vân Hy im lặng một chút mới nói: “Bệ hạ, mạt tướng nghe nói, Tam công tử của Tông Thân Vương phủ đã mất tích.”
Chiêu Nguyên Đế không nói gì.
Vân Hy lại nói: “Mạt tướng còn nghe nói, trước khi Tam công tử mất tích, hắn đang điều tra vụ án Trung Dũng Hầu, phụ thân của mạt tướng.”
Trong điện nhất thời yên ắng, thật lâu sau, Chiêu Nguyên Đế nhàn nhạt nói: “Hắn là ngự sử, có nhiệm vụ phân biệt đúng sai, ngươi không cần để trong lòng.”
“Vâng.” Vân Hy chắp tay cúi đầu càng sâu, “Nhưng mạt tướng cảm thấy, mấy ngày nay mạt tướng nhàn rỗi, cho nên…… muốn xin lệnh đi tìm Tam công tử.”
Nếu Vân Hy ngẩng đầu ngay lúc này, nàng có thể phát hiện vẻ mặt hòa nhã của Chiêu Nguyên Đế lúc trước đã biến mất, thay vào đó là vẻ thản nhiên, nhưng cũng không hẳn vậy, dường như sự thản nhiên này chỉ là biểu hiện giả dối mà ông lấy ra đặt nơi đáy mắt.
Trong đôi mắt sâu thẳm đó, không ai biết đang ẩn giấu điều gì.
Thật lâu sau, Chiêu Nguyên Đế không nhanh không chậm nói: “Ngươi muốn đi thì cứ đi.”
Một lúc sau, ông nhìn Trình Diệp đang đứng trong điện, dặn dò: “Cảnh Hoán, hai ngày nay ngươi không có việc gì, xem thử thủ hạ có ai rảnh không, đưa cho nàng dùng một chút.”
“Vâng.”
“Được rồi.” Chiêu Nguyên Đế xua tay, “Giải tán đi.”
Mọi người cùng nhau hành lễ.
Tuyên Trĩ và Vận Vương phi lần lượt rời khỏi điện, đi đến nha môn của mình, Trình Diệp và Vân Hy được một nội thị quan dẫn đi ra ngoài cung.
Ra khỏi cửa Tuy Cung, đến bên bờ sông bảo vệ thành thì nghe một tràng tiếng xe ngựa.
Vân Hy nhìn qua, xe ngựa tráng lệ, đèn lồng phía trước xe viết chữ “Tông”, đó là xa giá của Tông Thân Vương điện hạ.
Vân Hy và Trình Diệp lập tức lui vào bên đường, hành lễ về phía xe ngựa.
Ai ngờ xa giá dừng lại trước mặt hai người cách đó không xa, người đánh xe liếc nhìn Vân Hy và Trình Diệp, bẩm báo với người ngồi trong xe: “Là Vân giáo úy của Trung Dũng Hầu phủ và tiểu quận vương của Nam An vương phủ.”
Sau một lúc lâu, Tông Thân Vương nhàn nhạt “Ừm”, ông vén rèm xe, lẳng lặng nhìn Vân Hy.
Cách xa, nhìn không rõ mặt mày.
Nhưng ông đã từng gặp con gái duy nhất của Trung Dũng Hầu phủ, chỉ nhớ là bộ dạng rất tốt.
Bây giờ nhìn kỹ, tuy đang mặc trang phục giáo úy, nhưng vẫn duyên dáng yêu kiều.
Sưởng Nhi gặp nạn là vì vụ án của phụ thân nàng?
“Vương gia.” Người đánh xe thấy tình hình như vậy nên hỏi, “Có cần truyền Vân giáo úy của Trung Dũng Hầu phủ tới nói chuyện không?”
Tông Thân Vương không lên tiếng, một lúc sau mới hạ rèm xuống: “Đi thôi.”
Nội thị hầu bên trong Văn Đức Điện thấy Tông Thân Vương điện hạ đã tới, lặng lẽ rời khỏi điện.
“Tới rồi?” Chiêu Nguyên Đế đặt bút xuống, chỉ vào ghế đã được chuẩn bị, nhẹ nhàng nói, “Ngồi đi.”
“Không dám.” Tông Thân Vương nói, “Thần có tội.
Hôm nay vào cung để nhận tội với bệ hạ.”
Ông được hoàng mệnh dẫn các tông thất đến chùa Bạch Vân để tế trời và cầu phúc, sau đó Trình Sưởng xảy ra chuyện, ông ở lại chùa Bạch Vân bảy ngày.
Trong bảy ngày này, kim thượng không những điều động cấm quân để giúp ông tìm người, ông vừa về lại Kim Lăng, còn đặc biệt sai người đến vương phủ thăm hỏi.
Mặc dù Tông Thân Vương và Chiêu Nguyên Đế là huynh đệ ruột thịt, nhưng quân thần có sự khác biệt.
Lẽ ra Tông Thân Vương nhận được thiên ân lớn lao, cho dù vô cùng đau lòng cũng nên vào cung trước để tạ ơn ngay khi trở lại Kim Lăng, nhưng ông không những không làm như vậy, còn liên tục nói rằng bị bệnh mấy ngày, đóng cửa từ chối tiếp khách.
“Bình Tu.” Sau một lúc lâu, Chiêu Nguyên Đế thở dài, gọi tên tự của Tông Thân Vương, “Ngươi còn giận hoàng huynh à?”
“Có phải ngươi đang trách trẫm, có phải cảm thấy đầu năm nay Sưởng Nhi rơi xuống nước, ngươi vào cung cầu xin trẫm điều tra kỹ, trẫm nên tìm ra manh mối? Nhưng chuyện Sưởng Nhi rơi xuống nước mới trôi qua nửa năm, trẫm nghĩ, mọi việc cần chậm một chút……”
“Thần không dám.” Tông Thân Vương nói, “Bệ hạ là chủ xã tắc, gặp chuyện sẽ nhất định có rất nhiều suy tính, đều suy nghĩ kỹ nên làm gì và làm như thế nào.”
“Hay là trong thâm tâm ngươi cảm thấy, lần này Sưởng Nhi bị hại là vì sự dung túng và khuyến khích của trẫm?”
Tông Thân Vương nghe vậy, không khỏi cười khổ: “Bệ hạ cớ gì phải lấy những lời này để công kích thần?”
“Thật ra nếu ngươi nghĩ thế, trẫm ngược lại thấy dễ chịu một chút.” Chiêu Nguyên Đế nói, “Trong Kim Lăng thành, chỉ có vài người có thể làm những việc này.
Không biết…… Sưởng Nhi đã chặn đường ai trong số đó.”
Ông là hoàng đế, nếu thật sự muốn điều tra, làm sao không tìm ra sự thật được?
“Nhưng cơ thể trẫm không khỏe, hiện giờ trữ vị vẫn chưa được quyết định, triều cương đang yếu ớt.
Nếu liều mạng điều tra vụ án này, rút dây động rừng, e rằng các hoàng tử và đại thần rường cột của trẫm không thể có kết quả tốt.
Nếu xử lý thích đáng thì tốt, nếu không thì hậu quả khó tưởng tượng.
Giang sơn trăm năm có thể bị hủy trong một đêm.
Chỉ có thể đi từng chút một về chuyện của Sưởng Nhi.
Trẫm hứa với ngươi, sau này, triều cương ổn định, trẫm nhất định sẽ đòi công bằng cho Sưởng Nhi, kẻ nào phạm vào vụ án này, bất kể là ai, trẫm sẽ không dung thứ.”
Ngài là huynh trưởng, là hoàng đế, còn ông là thân vương, là thần tử.
Người ngồi trên long ỷ đã lâu, giờ đã già, có thể nói đến mức này là đủ.
Hơn nữa thân phận của thân vương thật sự quá huyền diệu, thường bị đế vương ghen ghét.
Bao nhiêu năm trôi qua, Tông Thân Vương vẫn luôn làm rất tốt, không nói đến chuyện cúi đầu khom lưng, gánh vác chút tội, cố ý phạm một số lỗi không quan trọng, làm tan đi hơn phân nửa nhân tâm, cũng có thể sống yên ổn.
Thậm chí ông đã nuôi dạy Sưởng Nhi không hợp ý như vậy.
Một chút ương ngạnh, một chút ngây thơ, chỉ cần không quá gian xảo và ác độc, sau này hiểu chuyện, chỉ lo ở trong vương phủ, cho dù người trên ngôi vị hoàng đế thay đổi như thế nào, hắn có thể không cần lo lắng cả đời.
Quyền lực của thân vương do đế vương ban tặng, hai huynh đệ bọn họ nắm tay đi trong mưa gió hoàng quyền trước đây, sống chết có nhau, tình cảm không phải bình thường, nhưng đều là chuyện của nửa đời trước.
Nay Chiêu Nguyên Đế tin ông, nâng đỡ ông, tận tình đối với ông, đúng lúc trữ vị đang rung chuyển, ông nên nhượng bộ và thông cảm.
Tông Thân Vương đứng im thật lâu, sau đó khép tay áo, cúi người thật sâu trước Chiêu Nguyên Đế: “Thần đệ hiểu rõ sự khó xử của bệ hạ, xin bệ hạ chớ lo lắng ảnh hưởng đến sức khỏe, nên bảo trọng long thể nhiều hơn.”
Câu chuyện đã đến điểm cuối.
Chiêu Nguyên Đế gật đầu, nhắc tới chuyện khác: “Nghe nói hơn nửa năm nay, Sưởng Nhi thân thiết với Vân thị nữ của Trung Dũng Hầu phủ?”
Tông Thân Vương không lên tiếng.
Chiêu Nguyên Đế lại nói: “Trẫm vốn không tin, nghĩ rằng hai người bọn họ có gì để qua lại? Nào biết vừa rồi Vân thị nữ vào cung, khăng khăng xin lệnh, muốn dẫn binh đi tìm Sưởng Nhi.
Trẫm…… đã cho phép.”
Tông Thân Vương nhàn nhạt nói: “Ồ, có lẽ Vân thị nữ biết ơn Sưởng Nhi đã từng giải oan cho Tuyên Uy tướng quân, vì thế muốn báo đáp.”
Chiêu Nguyên Đế mỉm cười: “Ngươi làm cha mà không để ý đến chuyện của con cái bằng người bác như trẫm đây.
Tháng trước, Hoàng tổ mẫu còn hỏi về hôn sự của Sưởng Nhi, trẫm thấy Sưởng Nhi cũng không nhỏ nữa, khi nào tìm được hắn……”
Dừng một chút, dường như mới nhận ra Tông Thân Vương vẫn còn đứng, lại chỉ cái ghế phía sau ông và nói: “Mau ngồi đi.”
Tông Thân Vương khép tay áo vái chào, nghe lời ngồi xuống.
Vân Hy và Trình Diệp rời Tuy Cung, hai người hẹn sẽ gặp nhau vào giờ Dậu.
Sau đó Vân Hy đi đến cửa thành, Trình Diệp về kinh phòng để điều động người.
Tới cửa thành, Vân Hy hơi sửng sốt, ngoài Tôn Hải Bình và Trương Đại Hổ, không ngờ Điền Tứ, Kha Dũng, và đệ đệ Điền Trạch của Điền Tứ đều chờ nàng ở đây.
Điền Tứ nói: “Trương, Trương, Trương đại nhân nghe nói, Vân giáo úy muốn đi, muốn đi tìm Tam công tử, cho phép ta và Kha Dũng nghỉ, bảo chúng ta tới —— giúp đỡ ngài.
Về phần A, A Trạch……”
“Tại hạ đã nghe gia huynh nói, biết được Vân giáo úy lại rời kinh, mấy ngày nay tại hạ rảnh rỗi, sẽ đến phủ phụ giúp, xin Vân giáo úy yên tâm.” Điền Trạch tiếp tục câu nói của Điền Tứ, nhẹ nhàng nói.
Vân Hy nghe hắn nói vậy, nghĩ rằng kỳ thi mùa thu đã trôi qua, hiện giờ chỉ chờ kết quả xếp hạng nên không khách sáo với hắn, gật đầu nói: “Vậy làm phiền ngươi.”
Không bao lâu sau, hoàng hôn buông xuống, Trình Diệp dẫn theo mấy chục binh mã chạy tới.
Thấy Điền Trạch, hắn hơi sửng sốt, cất tiếng chào: “Thanh Dật huynh.” Hai người bọn họ là bạn tri kỉ, bình thường hay lui tới, nhất thời nghĩ đến quan hệ sâu xa giữa Điền Trạch, Điền Tứ và hầu phủ, Trình Diệp hiểu rõ, nói thêm một câu ngắn gọn, “Làm phiền huynh lo cho hầu phủ.”
Sau đó nói với Vân Hy, “Không phải tất cả binh mã ở kinh phòng đều nghe ta điều động, vả lại một số người còn có chút trách nhiệm, hôm nay tình thế cấp bách, ta chỉ có thể điều động người, cô dùng trước nhé.
Khi nào ta gom đủ người, hôm khác sẽ đưa đến cho cô.”
Vân Hy gật đầu: “Làm phiền tiểu quận vương.”
Nói xong, nàng xoay người lên ngựa, chuẩn bị khởi hành.
“Vân giáo úy.” Trình Diệp nhìn bóng dáng của nàng, không khỏi gọi một tiếng.
Tà dương phía chân trời mờ nhạt, phủ một lớp cực mỏng màu đỏ lên mây, nhưng không chói mắt.
Hắn không rõ vì sao Vân Hy vừa về Kim Lăng, không nghỉ ngơi khắc nào đã muốn đi tìm Tam công tử, muốn hỏi nhưng không dám.
Tựa như vào giờ phút này, hắn đang nắm chặt lá bùa bình an, muốn đưa ra, lại do dự không đưa.
“Có chuyện gì vậy?” Vân Hy thấy Trình Diệp im lặng một lúc lâu, vì thế không khỏi hỏi.
“Không có gì.” Sau một lúc, Trình Diệp nói.
Hắn thầm khuyên mình, chờ một chút đi.
Sau đó nhìn Vân Hy cười: “Tìm người không dễ, nếu gặp khó khăn thì sai người nói với ta, ta nhất định giúp đỡ hết sức.
Vài ngày nữa, ta tập hợp đủ binh mã, sẽ đến núi Bạch Vân tìm cô, giúp cô…… tìm Tam công tử.”
Vân Hy gật đầu, lại nói “cảm tạ”, sau đó xoay người lên ngựa, đối mặt với hoàng hôn, đánh ngựa rời đi..