Chương :
Tiệc mừng thọ Thái Hoàng Thái Hậu vừa trôi qua, năm mới sắp đến.
Năm Chiêu Nguyên Đế vừa lên ngôi, hoàng quyền rung chuyển một trận, sau đó là thời kỳ thịnh vượng nhất, hoàng đế chăm lo việc nước, thậm chí thiên hạ cũng thái bình, vận nước hưng thịnh, Kim Lăng và Lâm An không cần đóng cửa đêm, dân chúng hoà thuận vui vẻ.
Vào cuối năm, Đại Tuy thắp đèn từ phố Chu Tước đến bờ sông Tần Hoài ở Kim Lăng, ngõ Đồng Tử ồn ào náo nhiệt suốt đêm, hương vị tết nồng đậm đến nỗi cả tháng giêng cũng không tan được.
Khi Vân Hy vừa từ Tái Bắc trở về, Vân Thư Quảng cũng từng dẫn nàng và Vân Lạc đến bờ sông Tần Hoài thả đèn.
Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tày gang! Sau khi Vân Thư Quảng xuất chinh, gia cảnh sa sút mỗi năm, cho đến lúc Vân Lạc hy sinh, nàng tìm được việc ở Kinh Triệu phủ, sau đó sẽ trực vào đêm giao thừa nên không có đoàn viên.
Cuộc sống năm nay rất tốt, Vân Hy được thăng làm giáo úy, hiếm khi được ở nhà, vào đêm giao thừa, nàng mời Điền Tứ và Điền Trạch tới cùng ăn sủi cảo lá sen.
Tháng giêng đi thăm người thân, Vân Hy không có bao nhiêu thân nhân, ngoại trừ kêu Triệu Ngũ đến Bùi phủ thăm hỏi lão thái quân, thời gian còn lại đều ở nhà với Phương Phù Lan.
Nhưng Trình Diệp rảnh rỗi nên đã tới hầu phủ vài lần, hắn và Điền Trạch là bạn tri kỉ, hai người tụ tập rất nhiều lần nhân dịp lễ hội lớn, khi thì ở trong sân của hầu phủ trêu chọc Dơ Dơ, dần dần, ngay cả Dơ Dơ cũng không coi bọn họ là người ngoài.
Năm mới vừa qua, theo lý nên nghỉ đến mười lăm, nhưng Binh Bộ truyền tin nói rằng thủ hạ cũ của Trung Dũng Hầu sẽ đến Kim Lăng vào tháng , bảo Vân Hy đến doanh trại Tây Sơn.
Doanh trại Tây Sơn ở ngoại ô phía tây của Kim Lăng, đi về mất khoảng ba đến năm ngày, hơn nữa Vân Hy tới sắp xếp cho thủ hạ cũ của Trung Dũng Hầu, mùng bảy khởi hành, sáng mười lăm mới trở lại Kim Lăng.
Qua nửa tháng giêng, thời tiết ấm áp trở lại.
Ngày mười lăm hôm nay là tết Thượng Nguyên.
Nếu không có công việc trong thành thì không thể cưỡi ngựa.
Vân Hy xuống ngựa trước cổng thành, dọc theo đê sông Tần Hoài, đi thẳng đến Trung Dũng Hầu phủ.
Năm mới, tiết trời mới, liễu bên bờ đê đã đâm chồi, cành đào lác đác vài nụ hoa, cảnh xuân soi bóng xuống sông Tần Hoài sáng rực rỡ.
Vân Hy dắt ngựa, vừa đi vừa cân nhắc trong lòng: có vài chuyện quan trọng phải làm năm nay, một là bệnh của a tẩu, sức khỏe của a tẩu luôn luôn không tốt, khoảng cuối năm, bệnh cũ lại tái phát, đến tiệm thuốc mấy lần liên tiếp.
Sau đó Vân Hy nhờ người hỏi thăm, biết ở Lâm An thành có một danh y có thể điều trị bệnh mãn tính, đợi khi A Cửu và mọi người tới nơi, nàng sẽ xin Binh Bộ cho nghỉ phép, đưa a tẩu đến Lâm An để gặp danh y khám bệnh, chữa khỏi bệnh cho a tẩu càng sớm càng tốt.
Còn có Bạch thúc và A Linh nữa, trước đây được Tam công tử giúp đỡ, bệnh ở chân Bạch thúc đã khá hơn nhiều, chỉ cần dành dụm đủ bạc mua thuốc là được, việc cấp bách là hôn sự của A Linh.
Lần trước nàng thấy A Linh có ý với Điền Trạch, vốn định hỏi Điền Trạch, nhưng nghĩ lại, mùa xuân sắp đến, kỳ thi mùa xuân ở ngay trước mắt, đây là chuyện quan trọng trong đời Điền Trạch, không thể chậm trễ, vì vậy gác lại chuyện hôn sự sang một bên, chờ sang năm sẽ bàn bạc với Điền Tứ trước.
Nào ngờ năm nay bận rộn đến vậy, Vân Hy cũng không rảnh rỗi, trì hoãn đến tận mười lăm tháng giêng.
Nếu quyết định chuyện hôn sự, cần phải chuẩn bị hơn nửa năm, Vân Hy nghĩ thầm, không thể kéo dài thêm, chút nữa về phủ, việc đầu tiên là tìm Điền Tứ.
Trở lại Trung Dũng Hầu phủ, Triệu Ngũ không ở đó.
Thủ vệ là Kha Dũng, vừa thấy Vân Hy đã nói: “Vân giáo úy, ngài mau vào xem, hình như trong phủ đã xảy ra chuyện.”
Vân Hy hỏi: “Chuyện gì?”
Kha Dũng nói: “Ta không rõ lắm, dường như có người theo dõi hầu phủ, Triệu Ngũ đang bàn bạc với Bạch thúc, Điền Tứ và Điền Trạch cũng có mặt.”
Hắn tới chúc tết Vân Hy, nào ngờ đến hầu phủ, bên ngoài không có ai gác cửa, vào trong hỏi thăm thì thấy Bạch thúc và Triệu Ngũ đang ầm ĩ.
Kha Dũng là người thành thật, nghĩ thầm đây là chuyện nhà người ta, hắn là người ngoài nên không biết chắc, nhưng ngoài cửa hầu phủ nhất định phải có người gác, vì vậy hắn giúp canh cửa.
Vân Hy nghe nói hầu phủ bị theo dõi, hơi lo lắng, nàng sợ người của “quý nhân” tìm tới phủ, sợ a tẩu và mọi người xảy ra chuyện nên vội vã bước vào trong, vừa đi vòng qua bức tường bình phong đã nghe thấy tiếng ồn ào trong chính đường.
“Ngươi chỉ nhìn thấy bóng người còn mở miệng nói bậy, hay nhỉ, thiếu phu nhân vừa khá hơn một chút, bị giày vò như vậy sẽ bị bệnh lại!”
“Ta đâu có nói chắc chắn, nhưng thân hình rất giống.
Hơn nữa, người này có hành động kỳ quái, hai ngày liền xuất hiện bên ngoài hầu phủ, đuổi theo để hỏi rõ ràng đâu có gì quá đáng.
Trước khi đại tiểu thư đến doanh trại Tây Sơn đã dặn ta phải trông coi hầu phủ.”
“Ngươi nói lý nói lẽ cho đã, xảy ra chuyện thì lôi đại tiểu thư ra, ta thấy là ngươi ——”
“Chuyện gì vậy?”
Bạch thúc chống gậy, giận dữ tranh cãi với Triệu Ngũ, vừa quay lại thì nhìn thấy Vân Hy, lập tức không nói nữa.
Trong chính đường, ngoài Bạch thúc, Triệu Ngũ, những người làm việc vặt ở hậu viện và Bạch Linh cũng tới, ngoài ra còn có Điền Tứ và Điền Trạch.
Khi cả phòng nhìn thấy Vân Hy, tất cả đều im lặng.
Vân Hy hỏi lần nữa: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Nàng nhìn xung quanh, “A tẩu đâu?”
Bạch thúc chống gậy, tức giận ngồi xuống, quay mặt qua chỗ khác: “Ngài hỏi Triệu Ngũ đi.”
Triệu Ngũ mở miệng vài lần, dường như cảm thấy những gì mình sắp nói không phù hợp, cuối cùng lại nuốt trở vào.
Cuối cùng Điền Trạch giúp giải thích: “Vân giáo úy, Triệu Ngũ nói rằng hắn…… hình như nhìn thấy Tuyên Uy tướng quân đã khuất.”
Vân Hy sửng sốt, roi ngựa đang nắm trên tay xuýt nữa rơi xuống đất.
Nàng chưa kịp suy nghĩ đã nghe Bạch thúc chỉ vào Triệu Ngũ mắng: “Thiếu gia đã mất bao lâu rồi? Hắn chưa biết rõ ràng, chỉ nhìn thấy bóng người đã nói người nọ là thiếu gia, cả đám người trong phủ vội vã đuổi theo, thiếu phu nhân vừa hết bệnh, cũng chạy theo tới đầu ngõ, bị trúng gió nên bệnh lại! Trách ai!”
Triệu Ngũ vội la lên: “Ta thường đi theo thiếu gia lúc ở Tái Bắc, làm sao ta có thể không nhận ra bóng dáng của hắn? Người nọ tới một lần thì không nói chi, đã quanh quẩn gần hầu phủ ba lần, chuyện này có kỳ lạ không? Tuy hầu phủ của chúng ta không có nhiều người, nhưng đa số đều có võ công, chúng ta đã mất dấu người nọ chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ, nếu võ công không giỏi thì làm sao có thể chạy nhanh như vậy?”
“Có rất nhiều người có võ công giỏi, ngươi tóm được một người đã nói là thiếu gia? Sao ngươi không nói ——”
“Đừng, đừng, đừng cãi nữa.” Thấy hai người lại cãi nhau, Điền Tứ vội vàng cắt ngang, hắn nhìn Vân Hy, thấy sắc mặt của nàng tái nhợt, vội vã giải thích, “À, A Đinh ngài, ngài, đến doanh trại Tây, Tây, Tây Sơn đã nhiều ngày —— ây dà, Vọng An, đệ, đệ nói đi.”
Điền Trạch gật đầu, nói với Vân Hy: “Vân giáo úy, ngài không ở hầu phủ đã nhiều ngày, bên ngoài phủ thường có một người mặc đồ nâu, che mặt lảng vảng ở gần đầu ngõ, bởi vì vóc dáng hơi giống Tuyên Uy tướng quân, Triệu Ngũ đặc biệt chú ý.
Sáng sớm nay, người này lại tới nữa, Triệu Ngũ sợ rằng đó là Tuyên Uy tướng quân nên muốn bước tới nhận.
Tuy nhiên hắn vừa đến gần, người nọ chạy ngay lập tức, Triệu Ngũ vội vã đuổi theo, kinh động cả phủ.
Sau đó thiếu phu nhân hỏi chuyện gì xảy ra, nghe nói là Tuyên Uy tướng quân, có lẽ đụng đến chuyện buồn nên ngã bệnh.”
Vân Hy gật đầu, lúc này nàng mới khôi phục một chút, thầm hít sâu một hơi, thận trọng hỏi Triệu Ngũ: “Ngươi có nhìn rõ gương mặt không?”
“Không có.” Triệu Ngũ lắc đầu, “Hắn rất cảnh giác, ta vừa đến gần, hắn đã chạy mất.”
“Nếu như đây là thiếu gia ——” Bạch thúc vẫn còn tức giận, nện gậy thật mạnh, “Nếu như đây là thiếu gia, tại sao bỏ chạy khi thấy chúng ta? Chỉ sợ là không chờ nổi thêm một khắc nào nữa để về hầu phủ đoàn tụ với thiếu phu nhân và đại tiểu thư! Ngươi nói ngươi nhìn thấy thiếu gia, có thể tùy tiện nói những lời này hay sao? Năm đó thiếu gia mất, đại tiểu thư tự mình đến Tái Bắc để nhận thi thể của hắn.
Mấy năm nay, đại tiểu thư ra sao, thiếu phu nhân thế nào, ngươi nói như vậy tương đương với việc bắt họ mở vết sẹo ra xem! Tại sao ngươi không hiểu?”
Bạch thúc nói đến cuối, giọng ông đã nghẹn ngào.
Năm đó ông coi Vân Lạc như con mình, vì thế khi Vân Lạc chết trận lúc còn trẻ, ông vẫn không thể buông bỏ, nhưng người chết đã đi xa, người sống phải từ từ thoát ra, sợ nhất là chút tia lửa hy vọng le lói trong đống tro tàn, không thể đốt cháy cả thảo nguyên, cũng không thể chạm vào, khiến người ta rơi xuống vực sâu cả đời.
Ông già rồi, tự mình chuốc lấy phiền phức cũng không sao, Vân Hy và Phương Phù Lan còn trẻ, bọn họ đều là người nặng tình nặng nghĩa, không thể sống với suy nghĩ hư vô suốt cả đời.
Ông suy bụng ta ra bụng người, vì thế mới tức giận như vậy.
Vân Hy hiểu ý tốt của Bạch thúc nên khuyên nhủ: “Bạch thúc đừng giận, đôi khi ta nhìn thấy bóng dáng cao lớn trên đường còn thường nhầm là ca ca.
Vả lại Triệu Ngũ cũng làm đúng trách nhiệm, người nọ cứ quanh quẩn gần hầu phủ, gặp người thì chạy, có chút đáng nghi, đuổi theo cũng là đúng.”
Nói xong, nàng giải tán mọi người trong viện, bảo Bạch Linh đỡ Bạch thúc ra hậu viện nghỉ ngơi.
Vốn định đi vòng qua viện của Phương Phù Lan, xem thử bệnh tình của nàng như thế nào, trên đường đụng phải Minh Thúy: “Thiếu phu nhân uống thuốc xong, mới vừa ngủ, đại tiểu thư trễ chút hẳn đến.”
Vân Hy đáp “Được”, sau đó dọc theo hành lang trở về tiểu viện của mình.
Dơ Dơ đang ngủ trong tiểu viện, đã mấy ngày không gặp Vân Hy, nó chạy vòng quanh chân nàng, Vân Hy cúi xuống xoa đầu nó, bỏ hành lý vào phòng rồi ra cửa, ngồi xuống mép bậc thang.
Thực ra vừa rồi nghe Triệu Ngũ đề cập Vân Lạc, trong chớp mắt, nàng thật sự dấy lên một tia hy vọng rằng ca ca vẫn còn sống.
Nàng thậm chí nghĩ, năm đó nhặt thi thể của ca ca, thi thể bị cháy đen, biết đâu đó không phải là ca ca?
Nhưng nàng biết, điều này là không thể.
Áo giáp trên người thi thể là của Vân Lạc, tướng quân ấn cũng là của Vân Lạc, thân hình giống Vân Lạc y như đúc.
Cho dù những thứ này là giả, nên giải thích thế nào về vết bớt trên cánh tay phải của thi thể?
Năm đó Chiêu Viễn phản bội, tình thế nguy cấp nghìn cân treo sợi tóc, Vân Lạc mang theo nhiều binh tướng, căn bản không kịp thoát khỏi ngọn lửa lớn trên thảo nguyên.
Hơn nữa Bạch thúc cũng đã nói, nếu ca ca không chết, nhất định sẽ trở về tìm nàng và a tẩu.
Vân Hy nhớ lần xuất chinh cuối cùng của Vân Lạc, khi đó tin tức Trung Dũng Hầu chết trận vừa truyền tới Kim Lăng không bao lâu, nàng còn chưa bình tĩnh lại khỏi nỗi đau buồn, đã trơ mắt nhìn Vân Lạc nhận chỉ của triều đình, mặc áo giáp, cầm kiếm, ra khỏi cửa hầu phủ.
Nàng đuổi theo phía sau, không hiểu vì sao ca ca đã được phong làm đại tướng quân lại bị giáng xuống làm phó tướng lần này, nhưng Vân Lạc rất thản nhiên, hắn cười nói: “A Đinh, muội yên tâm, cha sẽ không hy sinh vô ích, đó nên là vinh quang của Trung Dũng Hầu phủ, nên là công lao của Vân gia chúng ta, ca ca sẽ không gục ngã, sẽ kiếm lại tất cả!”
“A, A Đinh.”
Vân Hy vẫn còn ngồi, chợt nghe có người gọi nàng.
Điền Tứ ngồi xuống bên cạnh nàng và nói: “A Đinh, ngài, ngài đừng buồn.”
“Ta không buồn.” Vân Hy lắc đầu, “Ta chỉ, nhớ ca ca.”
Điền Tứ nhìn nàng, một lát sau mới hỏi: “Tuyên Uy, Tuyên Uy tướng quân, hắn là —— người thế nào?”
Vân Hy nghe hắn hỏi vậy thì cười, ánh mắt rơi vào giá binh khí trống rỗng trong viện rồi nói: “Khi ta còn nhỏ, mẫu thân rời đi sớm, cha và ca ca nuôi ta lớn.
Ca ca là tướng tài bẩm sinh, mười một tuổi đã ra chiến trường, mười bốn tuổi có thể lãnh binh, tới năm mười lăm tuổi, chỉ cần hắn ra chiến trường, nhất định bách chiến bách thắng.
Khi đó người ở Tái Bắc và Kim Lăng đều nói, ca ca là trò giỏi hơn thầy, tương lai không những có thể thừa kế tước vị Trung Dũng Hầu, thành tích nhất định sẽ hơn phụ thân.
Nhưng ca ca không quan tâm điều này, hắn cũng không kiêu ngạo, hắn nói hắn chỉ muốn giống tổ tiên nhiều đời của Vân thị, bảo vệ quốc gia, trấn giữ biên cương.”
“Khi ta còn nhỏ, ca ca và cha xuất chinh, ta với a Sài chờ họ ở nhà.
Sau đó ca ca bắt đầu cầm binh, ta muốn đi theo hắn ra sa trường, phụ thân không đồng ý, nhưng ca ca dẫn ta đi, hắn kêu A Cửu bảo vệ ta, đến lần thứ hai thì để ta dẫn binh, ngươi tin không?”
“Tin, ta tin, cả nhà Trung Dũng Hầu, đều là người tốt.” Điền Tứ nói.
Hắn lại nhìn kỹ Vân Hy: “A, A Đinh, nếu ngài, thật sự, thật sự nhớ Tuyên Uy tướng quân, vậy ngài —— vậy ngài đi, tìm nhị thiếu gia, của Bùi phủ, xác nhận thi thể, tốt hơn là —— lơ lửng thế này.”
Năm đó dù sao Bùi Lan cũng là người đầu tiên thu thập thi thể của Vân Lạc, lúc Vân Hy tới Tái Bắc, thi thể đã được nhập liệm.
Bùi Lan sợ nàng đau lòng, không cho nàng mở quan tài xem, nhưng trên đường về Kim Lăng, một mình nàng đi được nửa đường đã mở ra xem, một người cao lớn tuấn tú như vậy, cuối cùng, biến thành một thi thể cháy đen trong quan tài.
Khi đó nàng không dám tin đó là Vân Lạc.
Vân Hy gật đầu: “Ừ, ngày khác ta sẽ đi tìm Bùi Lan.”
Dơ Dơ có chút rửng mỡ, thấy Vân Hy và Điền Tứ nên không chịu ngủ, lăn lộn ở trong sân, rồi ngậm quả cầu gỗ đưa cho Vân Hy.
Vân Hy để quả cầu gỗ trong lòng bàn tay, sau đó dùng sức ném ra ngoài tiểu viện, Dơ Dơ chạy như điên đi nhặt.
Vân Hy nhìn nó chơi vui vẻ, tâm trạng nàng khá hơn rất nhiều, lúc này mới nhớ tới chuyện chính, hỏi Điền Tứ: “À, ngươi có tính toán gì cho hôn sự của Vọng An không?”.
Chương :
Điền Tứ nói: “Ta, ta chưa, nghĩ tới.” Hắn hỏi, “A Đinh, ngài —— hỏi điều này, làm gì?”
Vân Hy nói: “Năm nay Vọng An cập quan, theo lý nên thành gia, A Linh cũng vừa qua tuổi cập kê, ta thấy hai người bọn họ hợp tuổi, biết rõ lẫn nhau, muốn hỏi ý của ngươi thế nào?”
Điền Tứ sửng sốt: “À, thì ra như vậy.”
Hắn không trả lời được, hay không được, chỉ cụp mắt, ngồi yên.
Ở trước mặt Vân Hy, Điền Tứ luôn luôn có gì nói nấy, rất ít khi ngập ngừng thế này.
Vân Hy thấy hắn do dự, không phải nàng không hiểu.
Điền Tứ cống hiến cả đời cho Điền Trạch. Năm vừa tới Kim Lăng, không có chỗ nào dừng chân, để Điền Trạch yên tâm ở nhà học hành thi khoa cử, hắn dựa vào võ công mèo cào để tìm việc ở Kinh Triệu phủ. Hắn chỉ biết vài chữ, có thể sống tạm bằng nghề sao chép trong phủ nha, nhưng bởi vì tiền công làm nha sai cao hơn, hắn muốn dùng số tiền dư để mua bút mực cho Điền Trạch, bị mấy bộ khoái ở Kinh Triệu phủ bắt nạt đến mức mặt mũi bầm dập, còn liều mạng muốn làm nha sai.
Nay Điền Trạch sắp có tương lai tươi sáng, hắn nên suy xét cẩn thận.
Vân Hy nói: “Vọng An có học vấn tốt, hiện tại đã là cử nhân. Qua kỳ thi mùa xuân, nếu được ghi tên trên bảng vàng, ngày sau nhất định có thể thăng chức rất nhanh. Ta biết ngươi muốn tốt cho Vọng An, Trung Dũng Hầu phủ đã sa sút, A Linh có số khổ, cưới nàng thì sẽ không giúp được gì cho tương lai của Vọng An. Nếu ngươi cảm thấy bọn họ không thích hợp, không xứng đôi thì có thể nói thẳng, ta không ngại.”
“A Đinh ngài ngài ngài, ngài hiểu lầm rồi, ý ta không, không phải, thế này.” Điền Tứ vội nói, “Đây là, hai việc khác nhau. Cho dù —— cho dù Vọng An, sau này có tương lai tốt đẹp, cũng nên nhớ tới hầu phủ, đã có ơn đối với chúng ta.”
“Nhưng mà, nhưng mà ——” Điền Tứ do dự, “Đây là, chuyện riêng của Vọng An. Ta phải để hắn, tự mình quyết định. Ta muốn, muốn chờ khoa cử kết thúc, sẽ hỏi, ý hắn. Không biết, A Linh cô nương, chờ được không.”
“Chờ được.” Vân Hy nói, “Dù sao ta cũng phải chuẩn bị của hồi môn cho A Linh trước, sau này nàng không thành thân với Vọng An thì cũng phải gả cho người khác. Kỳ thi mùa xuân sẽ diễn ra trong một hai tháng nay, ngươi để Vọng An yên tâm học hành.”
Nói xong, nàng gọi Dơ Dơ tới, giật quả bóng gỗ trong miệng nó, giơ cao để nó nhảy lên chộp lấy.
Điền Tứ nhìn quả cầu gỗ rỗng ruột trên tay Vân Hy và nói: “Quả cầu gỗ này, là, là trước đây, Tam công tử, đưa phải không?”
Hắn lại nói: “Mấy ngày rồi, không gặp, Tam công tử.”
Vân Hy nghe vậy, hơi khựng lại một chút.
Qua một lát, nàng lại ném quả cầu gỗ ra ngoài, thản nhiên nói: “Năm sau hắn được thăng lên làm thị ngự sử, nghe nói sắp được phong làm vương thế tử, có lẽ bận rộn.”
Điền Tứ gật đầu, hắn biết, đây là một trong những sự kiện lớn của Tuy Cung vào năm sau.
Trước đây, Chiêu Nguyên Đế không chắc chắn về người được chọn cho trữ vị. Sau tiệc mừng thọ Thái Hoàng Thái Hậu, tin tức Vận Vương phi có thai như đá rơi xuống nước, nhất thời khơi dậy hàng ngàn lớp sóng. Vài vị đại thần chức cao soạn thảo tấu chương cả đêm, để Lại Bộ thượng thư và Xu Mật Sử Diêu Hàng Sơn cùng trình lên, thỉnh lập Vận Vương điện hạ làm Thái Tử của Đông Cung. Chiêu Nguyên Đế vốn không cho ý kiến, nhưng cứ hết tấu chương này đến tấu chương khác, ông đành phải lên tiếng với các đại thần đến yết kiến vào đêm giao thừa: “Lập trữ là đại sự, tạm gác lại đến mùa xuân tháng ba hãy nói. Dặn dò Lễ Bộ, Hồng Lư Tự, Tông Nhân Phủ khẩn trương chuẩn bị trước, xác nhận địa vị vương thế tử cho Sưởng Nhi.”
Nói xong, ông hạ chỉ, thăng chức cho Trình Sưởng từ tuần thành ngự sử thành thị ngự sử.
Vân Hy đứng dậy, lấy quả cầu gỗ mà Dơ Dơ mang về, đặt lên cao rồi nói: “Ta đi ra ngoài một lát.”
Điền Tứ biết hôm nay là tết Thượng Nguyên, đi theo sau hỏi: “A Đinh, ngài, ngài muốn đi ra ngoài xem đèn phải không?” Hắn nhìn sắc trời, vừa mới giờ thân, “Giờ còn hơi, hơi sớm.”
Hắn cảm thấy vào ngày lễ hội, Vân Hy dạo phố ngắm đèn một mình có chút cô đơn đáng thương nên nói: “Ta, ta đi với ngài.”
Vân Hy cười nói: “Ta không đi xem đèn, chỉ đi mua hai cái về cho a tẩu và A Linh.”
A tẩu bị bệnh, Bạch Linh muốn ở trong phủ chăm sóc Bạch thúc, hôm nay là ngày hội, nơi nơi giăng đèn kết hoa, bọn họ lại không thể đi ra ngoài xem, vì vậy nàng muốn mua hai cái về, chờ vài ngày nữa a tẩu hết bệnh, A Linh rảnh rỗi, sẽ đưa họ đi thả đèn vào ban đêm.
Vân Hy nói thêm: “Bây giờ là đúng thời điểm đi ra ngoài. Nếu đợi trời tối, trên đường đông người, không biết chừng nào mới có thể về nhà. Ngươi đừng đi cùng ta, Vọng An phải học bài, ngươi trở về với hắn đi.”
Nói xong, nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa phủ.
Trong toàn bộ Kim Lăng thành, nơi có ánh đèn đẹp nhất không phải ở phố Chu Tước, mà ở ngõ Đồng Tử phía tây. Ngõ Đồng Tử nằm bên bờ sông Tần Hoài, tuy nói là “ngõ”, nhưng thực ra là khu vực trải dài tứ phía, dọc phố có đủ loại hàng rong, thuyền hoa đậu dọc bờ sông, đi sâu vào ngõ nhỏ có bán sách và tranh, có món đồ bằng ngọc, cũng có người buôn bán da | thịt. Những cửa hàng nhỏ này ngày thường tự quản, không quấy rầy lẫn nhau. Tới mười lăm tháng giêng hôm nay, tất cả đều thắp đèn lồng. Ánh đèn bắt đầu từ Quỳnh Lâu cao nhất, kéo thẳng xuống, đi qua con đường dài, đi qua quán trà quán rượu, trải dài đến tận sông Tần Hoài, nhìn từ chỗ xa và chỗ cao, trông giống như bầu trời đầy sao rơi xuống nhân gian, đẹp lộng lẫy lay động tâm hồn.
Tuy rằng Vân Hy đi sớm, nhưng hôm nay người ra đường xem đèn rất nhiều, vội vàng chạy tới ngõ Đồng Tử đã sắp tối.
Ven sông Tần Hoài có rất nhiều người bán đèn, nàng đứng trước một quán nhỏ, chọn đèn phù dung cho a tẩu trước, sau đó chọn đèn con thỏ cho Bạch Linh, ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng nên mua một cái cho mình.
Trong lòng nàng có những cảnh tượng rất đẹp, có gần trong gang tấc, có xa xôi không thể với tới, trời đã sắp tối, đơn giản thả đèn ở bờ sông rồi trở về.
Vân Hy nghĩ vậy, cúi đầu chọn đèn, khóe mắt vô tình nhìn thấy một bóng người.
Nàng quay đầu lại, chỉ thấy một bộ đồ nâu thấp thoáng giữa dòng người qua lại.
Đồ nâu?
Vân Hy chợt nhớ tới những lời Triệu Ngũ nói ban ngày ——
“Bên ngoài phủ thường có một người mặc đồ nâu, che mặt lảng vảng gần đầu ngõ, nhìn dáng người rất giống thiếu gia đã khuất.”
Tay Vân Hy không khỏi run lên.
Nàng ổn định tinh thần, đặt đèn xuống, đi dọc theo bờ sông Tần Hoài như không có chuyện gì xảy ra, dựa vào bóng nước và đèn lưu li bên cạnh để chú ý động tĩnh phía sau.
Quả nhiên, không bao lâu sau, một người mặc đồ nâu, che mặt lại đi theo.
Tim Vân Hy đập mất kiểm soát.
Nàng do dự tại chỗ một lúc, nhưng không dám lập tức tới nhận người. Triệu Ngũ nói rằng người mặc đồ nâu này rất cảnh giác, có võ công, nếu có ai đó đến gần sẽ bỏ chạy ngay.
Vân Hy đang định dụ người mặc đồ nâu vào một con hẻm rồi chặn đường, ai ngờ trong lúc nàng do dự, người mặc đồ nâu cũng phát hiện ra, xoay người đi ngược lại.
Vân Hy sốt ruột, lập tức đi theo.
Triệu Ngũ nói đúng.
Tuy người này mặc áo choàng màu nâu để che khuôn mặt và dáng người, nhưng chỉ xét về dáng người, thật sự hơi giống ca ca.
Trời nhá nhem tối, ngõ Đồng Tử đã thắp đèn, người ngắm đèn rộn ràng tấp nập, ánh đèn phản chiếu trên mặt nước và trên bầu trời đêm, rực rỡ đến mức không giống như đang ở nhân gian.
Nhưng Vân Hy không có lòng dạ nào để ngắm đèn ngày tết nguyên tiêu, người mặc đồ nâu đã phát hiện ra nàng, dừng tại chỗ một chút, bước chân càng lúc càng nhanh, rồi chạy như điên.
Vân Hy không kịp phản ứng, hét to: “Đứng lại!” Không quan tâm, đuổi theo.
Võ công của người mặc đồ nâu rất giỏi, mặc dù đường phố đông đúc nhưng hắn chạy trốn cực nhanh.
Nhưng dường như hắn không quen đường trong ngõ Đồng Tử, đi qua mấy ngõ nhỏ, nhìn thấy một con phố dài chạy tới cuối, dưới tình thế cấp bách đã lật đổ sạp đèn bên cạnh, nhún người nhảy vào con hẻm ngắn phía sau sạp.
Đủ loại đèn lồng rơi xuống đất, Vân Hy vốn định giúp nhặt lên, nhưng con hẻm ngắn trước mắt là tuyệt cảnh, với võ công của người mặc áo nâu, dư sức trèo tường chạy. Nàng sợ bị mất dấu người mặc áo nâu nên vội vã đuổi theo, không ngờ đạp vỡ vài ngọn đèn.
Người bán hàng rong choáng váng, mắng to phía sau: “Ngươi ngươi ngươi ngươi, các ngươi đang làm gì vậy! Các ngươi đền đèn cho ta!”
Vân Hy không kịp trả lời, con hẻm ngắn là ngõ sau, bên trong tối đen như mực, nàng không nghe thấy tiếng trèo tường, vì thế giảm tốc độ, từ từ mò mẫm đi vào.
Người mặc áo nâu có lẽ đã nấp rồi, Vân Hy vừa lặng lẽ đi vào, vừa lấy mồi lửa, đúng lúc này, một trận gió lớn đột nhiên thổi qua bên tai. Vân Hy nghiêng đầu để tránh, ngay sau đó, một chưởng từ phía trước đánh tới.
Đôi mắt của Vân Hy đã thích ứng với bóng tối, nàng nhận ra mình đang đánh nhau với người mặc áo nâu, thầm cắn răng, lập tức buông lỏng cảnh giác, không chút do dự cởi mũ trùm đầu của hắn.
Người mặc đồ nâu không muốn làm nàng bị thương, vốn đã chém ra một chưởng, thấy nàng không hề phòng bị nên đột ngột thu lại, trong khoảng thời gian ngắn bị chiêu thức không chừa đường lui của Vân Hy ép phải đỡ trái đỡ phải.
“Thanh Thiên lão gia, ở bên kia!”
Đột nhiên có tiếng hét ở đầu ngõ, người mặc đồ nâu quay lại nhìn, thì ra là người bán hàng rong dẫn tuần thành ngự sử tới.
“Được rồi, được rồi, đừng đánh nữa!”
Người mặc đồ nâu lùi ba bước, giơ tay vén áo choàng.
Áo choàng màu nâu, phản chiếu ánh lửa trên tay quan sai cách đó không xa, trước mắt rõ ràng là một nữ tử cao gầy.
Nàng cột tóc đuôi ngựa giống Vân Hy, hai hàng lông mày dài hơi nhướng lên, tuy mắt một mí, nhưng đôi mắt giống như vầng trăng khuyết, rất xinh đẹp, khóe môi mím chặt vểnh lên mang theo ý cười, kèm chút bướng bỉnh xinh xắn.
Vân Hy nhận ra người trước mặt, vui mừng khôn xiết: “A Cửu!”
Dường như A Cửu rất đắc ý, vòng tay ôm vai Vân Hy: “Võ công không tồi, có tiến bộ, nhưng vẫn thua ta một chút!”
Vân Hy nhìn xung quanh và hỏi: “Chỉ một mình ngươi à?”
“Hở? Nếu không phải thì sao?” A Cửu nhìn xung quanh theo ánh mắt của Vân Hy, “Ngươi cảm thấy còn có ai?”
Vân Hy hơi trầm mặc, nàng có chút thất vọng, nhưng sau đó nghĩ lại, ca ca đã qua đời bốn năm, vốn dĩ là một suy nghĩ hư vô, hiện giờ A Cửu có thể trở về là tốt rồi.
Vân Hy vui vẻ trở lại và hỏi: “Mấy ngày nay, người ở gần Trung Dũng Hầu phủ cũng là ngươi à?”
A Cửu nói: “Ừ.”
“Binh Bộ nói các ngươi đến tháng hai mới tới Kim Lăng mà? Sao ngươi trở lại nhanh vậy?”
“Ta đi nhanh, mấy lão trung đầu không đuổi kịp.” A Cửu hếch cằm đắc ý, “Vốn dĩ muốn về trước để dành sự bất ngờ cho ngươi. Thật vất vả mới hỏi thăm rõ ràng đường đến hầu phủ, tới cửa thì thấy một nửa là người không quen, có một người trắng trẻo sạch sẽ, thanh tú giống như một cô nương, chẳng biết là ai.”
Vân Hy cười, định nói với nàng người trắng trẻo sạch sẽ kia là Điền Tứ, nhưng nghe phía sau có người nói: “Chỗ này, ngay chỗ này, hai người bọn họ xốc sạp của ta.”
Người bán hàng rong vừa rồi dẫn tuần thành ngự sử tới.
Nhìn thấy Vân Hy và A Cửu dưới ánh đèn, “Hầy” một tiếng, đấm ngực nói: “Hai cô nương xinh đẹp thế này, tại sao phá hoại việc làm ăn của người ta? Quan lão gia, ngài phải trả lại công bằng cho tiểu nhân!”
Tuần thành ngự sử đáp ứng, đang định hỏi rõ nguyên nhân, nhìn kỹ Vân Hy, nhận ra nàng, sửng sốt nói: “Vân giáo úy?”
Hắn khó xử.
Hắn và Vân Hy đều cùng thất phẩm, nhưng Vân Hy là con gái của Trung Dũng Hầu, thật sự không dễ xử trí. Do dự một chút mới nói: “Như vầy đi, ta đưa các ngươi đến gặp ngự sử đại nhân đang trực tối nay.”
Các nha thự như Ngự Sử Đài Xu và Mật Viện, ngoài tổng nha ở ngoài Tuy Cung, còn có các trạm trực ở phía đông tây nam bắc của Kim Lăng.
Ngõ Đồng Tử ở phía tây, cách trạm phía tây của Ngự Sử Đài không xa, Vân Hy và những người khác được tuần thành ngự sử dẫn tới trung viện của trạm phía tây của Ngự Sử Đài.
Tuần thành ngự sử chắp tay: “Các vị chờ ở trong viện một lát, ta đi bẩm báo trước.”
Vân Hy gật đầu: “Làm phiền.”
Giờ phút này trời đã tối, từ xa nhìn lại, trạm trực đã thắp đèn, trước cửa sổ phản chiếu một bóng người yên tĩnh, trên bàn chất hồ sơ như núi, hắn đang xem rất nghiêm túc.
Không biết là vị đại nhân nào, đêm tết Thượng Nguyên mà vẫn cần cù như thế.
Trong khi chờ bẩm báo, A Cửu huých khuỷu tay vào Vân Hy, cảm thấy khá mới mẻ: “Này, ngươi nói xem đó là ai vậy, toàn bộ Kim Lăng ở bên ngoài ăn mừng tết hoa đăng, hắn thì ngược lại, một mình trốn đi đọc hồ sơ, chăm chỉ như vậy, tám phần là con mọt sách. Không sao, nếu cả đời không thăng chức nhanh được, có thể trà trộn vào làm ngự sử của Ngự Sử Đài, không tồi!”
Vân Hy liếc nhìn nàng, không nói gì.
A Cửu thấy Vân Hy không để ý tới mình, chỉ vào bóng người trên cửa sổ, trêu chọc người bán hàng rong đang ngồi xổm một bên: “Ngươi đừng uất ức, mau nhìn đi, Thanh Thiên đại lão gia sẽ giúp ngươi! Nếu không va phải chúng ta, ngươi không có may mắn này đâu!”
Người bán rong “Hừ”, xắn tay áo, quay mặt đi, ngồi xổm dịch sang một bên.
Tuần thành ngự sử mới vừa đi bẩm báo nhanh chóng đi ra, nói với Vân Hy và mọi người: “Thị ngự sử đại nhân gọi các ngươi vào.”
Vân Hy gật đầu, dẫn A Cửu vào phòng trực.
Trong phòng sáng đèn, mới vừa bước vào đã nghe tiếng ngáy. Vân Hy nhìn kỹ, bên trái và bên phải của bàn còn có hai cái bàn nhỏ, trên bàn nhỏ cũng chất đầy hồ sơ, Tôn Hải Bình và Trương Đại Hổ nằm dài trên hồ sơ, ngủ say như đang lọt trong sương mù.
Chỉ có người ngồi giữa bàn vẫn tỉnh táo, hắn chăm chú đọc sách, giống như người trong tranh, cũng giống thần tiên dưới ánh trăng.
Trong chớp mắt khiến lòng người yên tĩnh.
“Đại nhân, đã đưa người tới.”
Trình Sưởng ngẩng đầu, nhìn thấy đó là Vân Hy, cũng sửng sốt một chút.
Vừa rồi tuần thành ngự sử tới bẩm báo, không nói tên họ, chỉ nói là có quan viên gây rối trong ngõ Đồng Tử.
Nếu là Vân Hy, vậy nhất định là có lý do.
Trình Sưởng đang định hỏi, chưa kịp lên tiếng, người bán hàng rong đột ngột quỳ xuống đất, khóc lóc kể lể: “Thanh Thiên lão gia, ngài nhất định phải giúp tiểu nhân!” Hắn liếc nhìn Vân Hy và A Cửu, nhớ ra vừa rồi tuần thành ngự sử gọi Vân Hy là “giáo úy” gì đó, như vậy nhất định là chủ mưu nên chỉ vào nàng nói, “Chính nàng ta, nàng và đồng bọn không những xốc quán của tiểu nhân, dẫm rách đèn của tiểu nhân, vừa rồi chúng ta chờ bên ngoài, còn nói những lời làm nhục tiểu nhân, làm nhục đại nhân! Nàng nói ngài là con mọt sách, cả đời không thể thăng chức nhanh được! Chứng tỏ đến gây sự! Đại nhân, kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, ngài nhất định phải vì tiểu nhân, vì chính mình, đòi lại công bằng ——”
Trình Sưởng nghe nói rằng Vân Hy gây chuyện, vốn không tin, hiện giờ nghe người bán hàng rong nói vậy thì càng kinh ngạc hơn.
Ánh mắt chậm rãi chuyển qua Vân Hy, nhướng mày.
Vân Hy: “……”
Nàng cụp mắt, gót chân lặng lẽ cọ xuống đất.
Không biết dao găm bên hông nàng cứng, hay là gạch dưới đất cứng hơn?
Quên đi, không cần quan tâm cái nào cứng, chỉ cần nhanh chóng khoét một khe đất chui vào là được.
Chương :
A Cửu nghe người bán hàng rong nói xấu Vân Hy, nhướng mày nói: “Ồ, nhìn không ra nha, vừa rồi ở bên ngoài không rên tiếng nào, ta tưởng ngươi là người câm. Gặp Thanh Thiên lão gia, cái miệng ngươi có thể nói ra hoa luôn nhỉ? Đèn của ngươi là do ta dẫm rách. Thế nào, đèn ở hoàng thành của các ngươi đắt lắm à? Ngay cả bạc cũng không đền được? Hay là ngươi muốn thăng đường, viết đơn kiện rồi ấn dấu tay bằng máu? Giam chúng ta sẽ làm ngươi vui phải không? Ngươi có thể có một năm tốt đẹp chăng?”
Người bán hàng rong chỉ vào nàng: “Đại nhân, ngài nhìn đi, nàng ta còn càn rỡ!”
Hai người bọn họ ồn ào kịch liệt, Tôn Hải Bình và Trương Đại Hổ đang ngủ gà ngủ gật cũng bị đánh thức.
Trương Đại Hổ thấy Vân Hy, ánh mắt sáng rực: “Vân giáo úy, sao ngài ở đây?”
Hắn vừa mơ màng nghe vài câu, ánh mắt rơi vào người bán hàng rong bên cạnh, lập tức xắn tay áo: “Có phải gã này trêu chọc ngài hay không? Xem ra hắn chưa bị Hổ gia đánh ——”
Người bán hàng rong trố mắt nhìn.
Tôn Hải Bình túm chặt Trương Đại Hổ, khá nghiêm túc: “Ngươi bị mù à? Không thấy tiểu vương gia đang xử án hay sao? Hãy nghe gã ta nói như thế nào trước.”
Hai người trước đây đi theo tiểu vương gia, gặp chuyện như vậy chỉ bị thẩm vấn, không đền bạc thì phạt quỳ. Hiện tại Trình Sưởng được thăng chức làm thị ngự sử, được coi là Thanh Thiên. Tuy không chính thức, nhưng Trương Đại Hổ và Tôn Hải Bình biến mình từ nông nô thành địa chủ, cũng được thơm lây.
Trương Đại Hổ được Tôn Hải Bình nhắc nhở, tỉnh táo lại, hai người đứng thẳng dậy, một trái một phải lui đến bên cạnh Trình Sưởng.
Trình Sưởng cảm thấy đây là chuyện nhỏ, hắn hỏi: “Họ dẫm hư bao nhiêu đèn? Tương đương bao nhiêu bạc?”
Người bán hàng rong nói: “Bẩm Thanh Thiên lão gia, bảy tám ngọn đèn, khoảng hai lượng bạc.”
Hắn vội vàng nói: “Nhưng mà đây không phải là chuyện hai lượng bạc!”
Trình Sưởng sửng sốt.
Tuần thành ngự sử bên cạnh giải thích: “Bẩm đại nhân, lúc người bán hàng rong tới báo án, hạ quan đã hỏi giá, đề nghị bồi thường bằng bạc vào thời điểm đó, nhưng hắn không chịu, nói rằng Vân giáo úy phá hoại việc buôn bán của hắn, muốn Vân giáo úy giải thích. Hạ quan không quyết định được, bất đắc dĩ mới dẫn bọn hắn tới chỗ đại nhân.”
“Nếu chỉ phá huỷ bảy tám ngọn đèn, ta không cần so đo với họ, nhưng họ phá hỏng chuyện buôn bán của ta, tổn thất đâu chỉ hai lượng bạc? Họ phải mua toàn bộ đèn của ta.” Người bán hàng rong nói
Hắn ngẫm nghĩ, lại ồn ào, “Không chỉ vậy, họ phải mua tất cả đèn mà ta làm trong năm nay!”
Hắn vừa dứt lời, mọi người trong phòng đều sửng sốt.
A Cửu chỉ vào người bán hàng rong hỏi Vân Hy: “Người ở Kim Lăng đều buôn bán kiểu này à?”
Tôn Hải Bình không nhịn được, chửi “này”: “Ngươi rất có bản lĩnh đó, dám moi tiền trên đầu tiểu vương gia? Mắt chó của ngươi không biết Thái Sơn hay sao? Không biết ai là ông tổ tống tiền à? May cho ngươi là tiểu vương gia đã rút lui khỏi chốn giang hồ, thời kỳ ngài ấy tung hoành ở Kim Lăng, tóc của ngươi còn chưa mọc ra đâu!”
Trình Sưởng: “……”
Trương Đại Hổ lại bắt đầu xắn tay áo: “Vân giáo úy, chắc gã này ngứa da, ta giúp ngài đánh hắn một trận, sau này đảm bảo hắn yên tĩnh cả đời.”
“Quay lại.” Trình Sưởng nói.
Hắn nghe mọi người láo nháo muốn đau đầu, xoa trán, hỏi người bán hàng rong: “Vì sao ngươi nói họ phả hỏng chuyện buôn bán của ngươi?”
“Bẩm đại nhân, bởi vì họ xốc quán của tiểu nhân, làm hỏng bánh xe của tiểu nhân, ngoài ra tiểu nhân còn phải tới chỗ ngài với bọn họ, tối nay bị mất chỗ tốt để bán hàng, không buôn bán được!” Người bán hàng rong nói.
Tuần thành ngự sử nói: “Bẩm đại nhân, người bán hàng rong nói đúng. Vào tết nguyên tiêu, các quầy hàng ở ngõ Đồng Tử toàn dựa vào cướp đoạt. Hắn vừa đi, quầy hàng vốn là của hắn sẽ bị người khác chiếm. Lúc Vân giáo úy và A Cửu cô nương đuổi theo nhau, đó là thời điểm tốt để bán đèn. Bọn họ náo loạn như vậy đã làm chậm trễ thời gian bán đèn của hắn.”
Người bán hàng rong cho rằng hắn không phải là người vô cớ gây rối: “Thế này, nếu họ sẵn sàng bồi thường cho đèn của ta, ta sẽ tính giá rẻ hơn cho họ.” Rồi nói, “Đại nhân, đèn và xe đẩy của tiểu nhân ở ngay bên ngoài, ngài ra xem sẽ biết.”
Trình Sưởng đứng dậy, dọn dẹp hồ sơ trên bàn rồi nói: “Đi thôi.”
Trạm tây của Ngự Sử Đài nằm gần cửa thành phía tây, bởi vì là nơi quan trọng của nha thự nên rất ít người.
Lúc A Cửu xốc quán không để ý, bây giờ nhìn kỹ đèn trên xe đẩy của người bán hàng rong, kinh ngạc nói: “A Đinh, đèn của hắn đẹp quá!” Có đèn hoa sen nở rộ, đèn đại bàng bay lượn, còn có cá bơi trong hồ, kiểu dáng khác nhau, mỗi đèn đều tinh xảo, sống động như thật. A Cửu cầm một cái đèn đầu hổ và nói: “A Đinh, ta thích cái này!”
Người bán hàng rong thấy nàng rất thích nên đắc ý nói: “Cái ngươi đang cầm là đèn cầm tay, bên kia là đèn hoa sen nước và đào mùa xuân, là đèn thả trên sông. Đây chỉ là một chút thôi, nhà ta còn có thiên đăng để thả lên trời!”
Nói xong, chợt nhớ ra người trước mặt phá hỏng việc buôn bán của mình, lại mắng to: “Nếu không phải do ngươi xốc quán của ta, khiến ta không có quầy hàng, ta đã bán sạch đèn trước nửa đêm. Sau nửa đêm, cha ta sẽ mang đèn trời ra ngõ Đồng Tử, ta có thể phát tài! Theo lý, ngươi cũng phải đền tiền bán đèn trời cho ta luôn! Ngươi đừng lề mề nữa, mau đền bạc cho ta!”
“Còn có đèn trời à?” A Cửu kinh ngạc.
Nàng nói với Vân Hy, “A Đinh, trước đây ở Tái Bắc tổ chức lễ hội, ngươi thích xem người ta thả đèn trời đúng không? Đáng tiếc ở Tái Bắc có ít người biết làm đèn, tay nghề cũng không bằng ở Kim Lăng.”
Trình Sưởng hỏi người bán hàng rong: “Ngươi để đèn trời ở nhà phải không?”
“Bẩm đại nhân, đúng vậy.” Người bán hàng rong nói. Hắn đã nhìn ra vị đại nhân giống người trong tranh này quen với Vân Hy, nghe hỏi như vậy, hắn vội nói, “Nhà tiểu nhân ở ngoại thành phía tây, từ cửa thành phía tây đi ra ngoài khoảng một chén trà nhỏ thời gian là đến, đại nhân đi cùng tiểu nhân tới xem thử nhé?”
Trình Sưởng liếc nhìn Vân Hy, thấy nàng giống A Cửu, đang chăm chú nhìn đèn trên xe của người bán hàng, “Ừm” một tiếng: “Đi thôi.”
Tết thượng nguyên không cấm đi lại ban đêm, cửa thành suốt đêm không đóng, dọc theo sông Tần Hoài đi khoảng nửa nén hương là đến đại viện của người bán hàng rong.
Trong đại viện đầy đèn trời, nhìn thoáng qua có khoảng hơn một trăm cái, đèn được vẽ hoa văn đa dạng, thân trên màu đỏ, thân dưới màu lam nhạt, họa tiết rõ ràng, giống như nụ hoa chưa nở rộ.
Tổ tiên của người bán hàng rong làm đèn, huynh đệ cả nhà sống bằng nghề này, thời điểm buôn bán đắt, không những nuôi sống cả gia đình mà còn sung túc cả năm.
Người bán hàng rong nói: “Tuy rằng có người mua đèn vào đêm hội hoa triều và tiết thu, nhưng tết thượng nguyên là thời điểm tốt nhất để bán đèn. Đối với cả nhà của tiểu nhân, hơn một nửa số đèn làm trong cả năm đều được bán ngày hôm nay.”
Đúng như người ta nói, nửa năm không khai trương, hễ khai trương thì đủ ăn cho nửa năm.
Trình Sưởng gật đầu, nói với Trương Đại Hổ: “Ngươi đi mượn vài cái xe đẩy.”
Hỏi người bán hàng rong: “Ngươi tính xem, toàn bộ đèn trời trong viện của ngươi, cộng thêm đèn bán trên sạp tối nay, tổng cộng bao nhiêu bạc?”
“Cái này……” Người bán hàng rong nhìn thoáng qua, ước lượng đại khái, “Toàn bộ cộng lại, cũng cỡ năm mươi lượng.”
Trình Sưởng hỏi Tôn Hải Bình: “Có mang theo bạc không?”
“Có mang theo, có mang theo.”
Trình Sưởng gật đầu, chỉ đèn trời trong viện: “Mua toàn bộ.”
Vân Hy nghe vậy, sửng sốt, sau đó vội nói: “Tam công tử, không cần đâu, để ta đền cho hắn ——”
Nói xong, vội vàng tháo túi tiền bên hông.
Trình Sưởng ngăn nàng lại, mỉm cười: “Để ta trả.”
Không bao lâu sau, Tôn Hải Bình đã trả bạc xong, Trương Đại Hổ mượn xe đẩy của quan sai gần đó, mọi người cùng nhau chất tất cả đèn trong viện lên xe, đẩy tới bờ sông Tần Hoài.
Trên xe đẩy có hàng trăm chiếc đèn lồng, đèn thả trên sông và đèn trời, mấy người bọn họ thả cả đêm cũng không hết, mặc dù nơi này là ngoại ô, nhưng có rất nhiều người cầu nguyện bên sông Tần Hoài
Trình Sưởng nói: “Chia đèn cho mọi người đi.”
Tôn Hải Bình và Trương Đại Hổ đáp lời, đẩy xe qua đó.
Các đứa trẻ đang chơi đùa bên bờ sông thấy có người tặng đèn, lập tức chạy tới, vây quanh Tôn Hải Bình và Trương Đại Hổ để xin. A Cửu thấy bọn chúng chơi vui vẻ nên bước tới xem.
Quy tắc của tết thượng nguyên là thả đèn trên sông trước, sau đó mới thả đèn trời.
Nam nữ già trẻ nhận được đèn, nhao nhao đặt xuống sông Tần Hoài, dòng sông được thắp sáng ngay tức khắc.
Vân Hy nhìn một lúc rồi quay chỗ khác, nàng hơi do dự, không biết nên nói thế nào với Trình Sưởng. Vốn định đề cập chuyện mua đèn với hắn, muốn trả lại bạc cho hắn, nhưng khi nãy nàng đã nhắc tới, nếu nói lại thì có vẻ mình tính toán chi li. Cân nhắc một lát, cuối cùng nàng hỏi một câu không liên quan: “Tối nay là tết thượng nguyên, sao Tam công tử trực ở trạm tây?”
Trình Sưởng thản nhiên nói: “Không phải trực, ta không muốn vào cung ăn tiệc.”
Vào cung ăn tiệc, nhất định phải ở cùng Thái Hoàng Thái Hậu. Đương nhiên bà muốn nhét Dư Lăng bên cạnh hắn. Tuy rằng Dư Lăng cư xử khéo léo, đúng mực, nhưng hắn không thích. Nếu không thích, tốt hơn là tránh bị nghi ngờ.
Vì vậy dứt khoát đến trạm trực để tránh bị quấy rầy, lần trước được Vệ Giới chỉ điểm, đúng lúc xem xét vụ cứu trợ thiên tai của Vận Vương.
Sau khi Tôn Hải Bình và mọi người phân phát đèn thả trên sông xong, Trương Đại Hổ quay lại đẩy xe chở đèn trời, Trình Sưởng lấy một chiếc đưa cho Vân Hy: “Không muốn ước nguyện hay sao?”
Vân Hy nhận lấy.
Đèn trời to bằng nửa người nàng.
Kỳ quái là, trước đây rõ ràng có rất nhiều ước nguyện, nhưng hiện giờ hắn đang đứng ở bên cạnh mình, điều khó nhất và xa xôi nhất dường như đã trở thành hiện thực, còn lại chỉ là linh tinh.
Vân Hy cụp mắt nhìn đèn, cười nói: “Ta không có ước nguyện gì, chỉ hy vọng người mà ta quan tâm và người quan tâm ta đều bình an vô sự,” nàng dừng một chút, “Còn có Tam công tử nữa, hy vọng Tam công tử cũng bình an vô sự.”
Nói xong, nàng lấy mồi lửa, chọc vào chiếc đèn trời, thắp bấc đèn.
Ngọn lửa sáng lên trong lồng đèn, phản chiếu các bức tường của đèn vô cùng rực rỡ.
Dường như nàng nhớ tới điều gì đó nên nói: “À, manh mối cuối cùng mà Mao Cửu lưu lại, Tam công tử đã điều tra ra sao? Đã lâu lắm rồi.”
Trình Sưởng nói: “Đã có chút chi tiết.”
Hắn dừng một chút, tựa như có chút phân biệt trong trong lời nói của Vân Hy, đột nhiên nói: “Bệ hạ không muốn ta quá thân với cô, nhưng ta cũng không muốn ông ta cứng rắn nhét nhân duyên cho ta. Từ lúc cuối năm đến giờ, ông ta nhìn chằm chằm ta quá chặt chẽ, vì vậy lâu nay ta không thể gặp cô.”
Vân Hy nghe vậy, hai tay bỗng dưng cứng đờ.
Một lát sau, nàng mới bình tĩnh lại, nghĩ thầm có lẽ mình đã hiểu sai, Tam công tử nói rằng muốn gặp nàng, có lẽ chỉ vì điều tra “quý nhân” mà thôi.
Hắn từng nói muốn điều tra cùng nàng.
Đèn trời được thắp sáng hoàn toàn, gió đêm thoảng qua, ánh lửa chập chờn.
Vân Hy nhắm mắt, ngầm đồng ý ước nguyện trong lòng, thả đèn. Đèn theo gió, chậm rãi bay lên trời.
Ven sông có không ít người thả đèn trời, Vân Hy ngửa đầu nhìn, đèn lồng bay đầy trời, dày đặc giống muôn vàn vì sao trôi nổi trong nhân gian, đất trời tắm trong lửa.
“Đẹp quá.” Vân Hy nói: “Lúc trước ở Tái Bắc, ta thích đi theo ca ca thả đèn trời nhất. Khi đó ta nghĩ, nếu có thể thả nhiều đèn trời cùng lúc, nhất định rất đẹp.”
Trình Sưởng quay mặt qua nhìn Vân Hy, đôi mắt nàng trong veo và rạng rỡ, tựa như bất kỳ ánh sáng nào phản chiếu trong đó đều có thể soi sáng khắp trời đất.
Hai lần luân hồi, hắn chưa từng thấy người nào trong sạch và chính trực như vậy.
“Mua những chiếc đèn này,” hắn mỉm cười, “là để thả cho cô xem.”
Chương :
“Mua những chiếc đèn này,” Trình Sưởng mỉm cười, “là để thả cho cô xem.”
Vân Hy nghe những lời này, trong lòng khựng lại, ngạc nhiên quay qua nhìn Trình Sưởng.
Đêm mát lạnh, đèn trời giống như những đốm lửa, phản chiếu vào đôi mắt như nước của hắn, dần dần hội tụ thành thiên hà.
Tim Vân Hy gần như ngừng đập.
Suy nghĩ của nàng trở nên hỗn loạn.
Nàng không biết những gì nàng nghe được có đúng như những gì nàng nghĩ hay không. Trên trời có ánh trăng mềm mại, hắn vớt lên, đưa đến trong tầm tay nàng, nhưng nàng không dám cầm, sợ mình sẽ không nắm chắc.
“A Đinh, ngươi mau tới đây xem nè!”
Vân Hy đang lúng túng, đột nhiên bị A Cửu kéo, lôi nàng đi đến bên bờ sông Tần Hoài.
Có rất nhiều đèn trôi nổi trên mặt nước, A Cửu để lại một chiếc đèn nhỏ hình chiếc thuyền, làm vài hình người bằng rơm đặt lên trên, thả xuống nước, giống như người đưa đò qua sông vào ban đêm.
“Đẹp không?” A Cửu hỏi.
Vân Hy gật đầu: “Đẹp.”
Bọn trẻ xung quanh thấy đèn thuyền này đều vỗ tay kinh ngạc, xúm lại xin A Cửu người rơm nhỏ.
A Cửu bị bọn chúng làm cho luống cuống tay chân, Vân Hy bật cười, sau đó quay đầu nhìn Trình Sưởng.
Trình Sưởng đứng yên tại chỗ, ngửa đầu nhìn những chiếc đèn bay đầy trời.
Chỗ đó cách mép nước hơi xa, xung quanh không có người.
Ánh mắt hắn có chút cô đơn, trông vô cùng trầm lặng, tựa như mọi ồn ào náo động của tết thượng nguyên không liên quan gì đến hắn.
Vân Hy đột nhiên nhớ, Trình Sưởng từng nói, quê nhà của hắn không phải là ở Kim Lăng.
Bóng đêm cuốn trôi cả ngàn năm.
Những ngọn đèn nhỏ phản chiếu trong ánh mắt xa xăm của hắn, hắn nhìn chúng như đang nhìn về cố hương.
Như thể lẽ ra hắn nên sống ở một nơi mà ánh đèn đêm rực rỡ và huy hoàng không bao giờ tắt.
Nhưng giờ khắc này, dưới bầu trời đầy sao và ánh đèn, một mình hắn độc lập trong bóng đêm. Giống như ngọc, khói bụi trần gian khó có thể xâm nhiễm, không để tâm đến vạn vật trên đời. Quá đẹp, đẹp đến mức khiến người ta không khỏi sinh ra một loại bi thương thay thế.
Vân Hy đột nhiên cảm thấy khắc sâu vào lòng tận xương cốt.
……
Thả đèn xong, đã qua nửa giờ hợi, sự náo nhiệt của ngày lễ hội chưa tan, mấy người trả lại xe đẩy, theo cửa tây vào thành. Tới trạm tây của Ngự Sử Đài, võ vệ đang trực đã chuẩn bị xe ngựa cho Trình Sưởng.
Tuần thành ngự sử vẫn chưa rời đi, thấy Trình Sưởng, vái chào trước rồi nói: “Tối nay đã làm phiền đại nhân.” Sau đó nói với Vân Hy, “Đêm nay tại hạ trực cả đêm, không thể rời khỏi ngựa, nếu Vân giáo úy và A Cửu cô nương vội vàng về hầu phủ, tại hạ sẽ sai người đến phòng trực gần đây của kinh phòng để mượn hai con ngựa.”
Vân Hy đang định trả lời, Trình Sưởng đã nói: “Không cần, ta sẽ đưa họ.”
“Cái này……” Tuần thành ngự sử sửng sốt, “Trung Dũng Hầu phủ ở ngõ Quân Tử phía thành đông, cách nơi này rất xa, đại nhân đưa Vân giáo úy về phủ sẽ phải đi đường vòng.”
Vân Hy cũng nói: “Không cần phiền Tam công tử, ta và A Cửu tự về được mà.”
“Không phiền.” Trình Sưởng nói, hắn lên xe ngựa, vén rèm, nói với Vân Hy, “Lên đi.”
Mặc dù tiết trời đầu xuân ấm lên một chút, nhưng về đêm, gió lạnh thổi qua vẫn có chút se lạnh, Trình Sưởng thấy Vân Hy mặc đồ mong manh, đưa lò sưởi tay của mình cho nàng, sau đó để A Cửu lên xe.
Thùng xe rất rộng rãi, bên trong đốt trầm hương, ghế xe bọc nỉ dày mềm mại, ở giữa đặt một cái bàn nhỏ chạm trổ hoa văn.
A Cửu nhìn xung quanh rồi cảm thán: “Thật xa hoa!” Đưa tay gõ cái bàn trước mặt nói, “Còn là gỗ hoa lê nữa chứ!”
Lúc này Vân Hy mới nhớ, vừa rồi rối ren nên đã quên giới thiệu A Cửu với Trình Sưởng, vội vàng nói: “Tam công tử, đây là Tần Lâu, phụ thân của nàng trước đây là tổng binh đại nhân của Trung Dũng Thiên Tự. Năm ngoái kim thượng hạ chỉ triệu hồi thủ hạ cũ của phụ thân và ca ca, bởi vậy nàng tới Kim Lăng.”
Sau đó nói với A Cửu, “Đây là Tam công tử của Tông Thân Vương phủ.”
A Cửu vừa rồi nghe Tôn Hải Bình và Trương Đại Hổ liên tục gọi “Tiểu vương gia”, đã đoán được thân phận của Trình Sưởng, nhưng nàng lớn lên ở Tái Bắc, thủ hạ cũ của Trung Dũng Hầu chỉ coi trọng quân pháp, lén lút thân như người một nhà. Ngày thường gặp nhau, Vân Thư Quảng và Vân Lạc đều không nói đến quy tắc, bây giờ đụng phải người của thiên gia thật sự, nàng không biết sợ, còn hỏi, “Tại sao ngày lễ tết mà tiểu vương gia còn trực?”
Trình Sưởng nói: “Có một số việc vặt cần làm.”
Hắn hỏi: “A Cửu cô nương đến Kim Lăng khi nào? Chẳng phải Binh Bộ nói rằng mọi người sẽ tới vào tháng hai à?”
“Ta đi mau, cho nên đến trước.” A Cửu nói, nhướng mày kinh ngạc, “Ủa, tiểu vương gia làm ở Ngự Sử Đài mà cũng quan tâm đến chuyện ở Binh Bộ? Ngay cả thủ hạ cũ của Trung Dũng Hầu đến Kim Lăng khi nào mà cũng biết?”
Trình Sưởng nhìn thoáng qua Vân Hy, thấy nàng đang ngồi ngay ngắn nhìn lò sưởi tay, im lặng một chút, không đáp lời A Cửu, thay vào đó hỏi: “A Cửu cô nương lớn lên ở Tái Bắc, tới Kim Lăng có quen không?”
“Cũng khó nói.” A Cửu nói, “Kim Lăng à, là nơi dưới hoàng thành, cho dù có một ngàn một vạn điều không tốt, nhưng có một điều tốt là thái bình! Những người lớn lên ở biên cương giống chúng ta, thỉnh thoảng phải chiến đấu với mọi rợ, thư giãn xương cốt cũng khá tốt. Lão trung đầu coi ta như con trai, vì vậy năm ta mười hai tuổi đã theo Vân Lạc ra sa trường. Nhưng mà mấy năm nay không được, lúc trước Chiêu Viễn phản bội, thất bại, sau đó tiểu tử Bùi Lan tới Tái Bắc, ta nhìn hắn không quen mắt, không muốn đi theo hắn đánh giặc, mà hắn cũng không yên tâm dùng thủ hạ cũ của Trung Dũng, đôi bên chán ghét nhau, biết sao bây giờ? Chúng ta rút lui. Lão trung đầu dẫn theo mấy trăm người chúng ta rút về Cát Sơn Phụ.”
“Cát Sơn Phụ là nơi nào? Là một thị trấn ở Tái Bắc. Chắc tiểu vương gia không biết, những người như chúng ta lớn lên trong doanh trại ở Tái Bắc, quen ngủ lều trại, vừa bước ra là thảo nguyên mênh mông, tự do tự tại thật tốt. Một nơi như Cát Sơn Phụ, giống như Kim Lăng của các ngài, nhà là nhà, phố là phố, ngõ là ngõ, đông nam tây bắc phải được chia ra, không thể phi ngựa chạy thoải mái, đương nhiên không quen. Ta sống gần bốn năm, ngột ngạt quá chừng. Vì vậy năm ngoái kim thượng hạ thánh chỉ, ta và lão trung đầu bọn họ không chờ kịp khắc nào nữa nên tới Kim Lăng. Tuy rằng Kim Lăng không bằng thảo nguyên rộng lớn, nhưng phồn hoa hơn Cát Sơn Phụ. Hơn nữa, A Đinh cũng ở đây ——”
A Cửu mở máy hát, nói liên tục không ngừng.
Thực ra nàng không phải là người hay nói nhảm, gặp người vừa mắt thì nói thêm vài câu, gặp người mà nàng coi thường, hoặc là không hợp thì nửa câu cũng ngại nhiều.
Nhưng con người của Trình Sưởng rất đặc biệt, nói chuyện với hắn sẽ khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Không giống như một số người ra vẻ quân tử khiêm tốn lễ độ, hắn rất chân thành, sẵn sàng lắng nghe, hơn nữa phản hồi kịp thời, khiến người ta muốn nói tiếp, cũng làm cho người ta cảm thấy, hắn có hứng thú đối với chủ đề mà người ta đang nói.
Trong thế kỷ , nói trắng ra, là có EQ cao.
A Cửu hiếm khi gặp được người như vậy, càng nói càng hăng hái, còn đề cập chuyện ra sa trường thời niên thiếu, quả thực muốn kể toàn bộ nửa cuộc đời của mình cho Trình Sưởng nghe.
Trò chuyện qua lại trên đường đi, đến Trung Dũng Hầu phủ rất nhanh.
Trình Sưởng để lại vài chiếc đèn trời cho Vân Hy để nàng đưa cho mọi người trong hầu phủ. Xuống xe ngựa, A Cửu và Tôn Hải Bình cùng nhau chuyển đèn vào trong.
Vân Hy gọi: “Tam công tử.” Sau đó đưa lò sưởi tay cho hắn.
Trình Sưởng không nhận: “Cô cầm đi, mới đầu mùa xuân, một thời gian nữa mới ấm hoàn toàn.”
Vân Hy không biết nên nói gì, đêm nay đầu óc nàng như một mảnh hỗn độn, lơ lửng giữa không trung, cho tới bây giờ cũng không chìm xuống đáy được. Im lặng tại chỗ một lúc, nhớ vừa rồi A Cửu kéo Trình Sưởng nói suốt đoạn đường, trong lòng băn khoăn, giải thích cho nàng: “Tam công tử, tính tình của A Cửu thẳng thắn, từ trước đến nay có gì nói nấy, nàng kính trọng ngài, bởi vậy mới nói nhiều một chút.”
Nàng cảm thấy Trình Sưởng thích yên tĩnh, ngày thường càng ít nói hơn, có lẽ không thích người nói nhiều. Nhưng A Cửu lớn lên cùng nàng, nàng không muốn Trình Sưởng không thích A Cửu.
Trình Sưởng lại nói: “Không sao, ta rất sẵn lòng nói chuyện với nàng.”
“Tam công tử sẵn lòng?” Vân Hy ngạc nhiên.
Trình Sưởng “Ừm”, hắn liếc nhìn nàng, biểu tình nhàn nhạt, giọng nói ấm áp: “Bởi vì nàng là bạn của cô.”
Người trong phủ nghe thấy động tĩnh, Triệu Ngũ chạy ra cửa phủ: “Đại tiểu thư, ngài rốt cuộc đã trở lại.”
Nhìn thấy Trình Sưởng, hắn hành lễ: “Tam công tử.”
Vân Hy thấy vẻ mặt hắn khác thường, nhìn vào bên trong phủ xuyên qua khe cửa: “Sao vậy? Trong phủ có chuyện gì à?”
“Không phải xảy ra chuyện gì.” Triệu Ngũ nói, “Tứ tiểu thư của La phủ tới, nói rằng có việc gấp tìm tiểu thư, đến giờ này còn chưa chịu đi. Hiện tại thiếu phu nhân đang ngồi với nàng ta ở chính đường chờ ngài.”
Vân Hy sửng sốt: “La Xu?”
Trước đêm giao thừa, La Xu không bị nghi ngờ gì, được thả ra khỏi nhà lao của Hình Bộ, nhưng vụ án Diêu Tố Tố bị hại vẫn chưa được giải quyết, thanh danh là nghi phạm của La Xu vẫn chưa được sáng tỏ. Về phủ hơn một tháng, nàng vẫn luôn xấu hổ không dám gặp ai, tại sao tối nay đến đây?
Vân Hy đang khó hiểu, một loạt tiếng bước chân gấp gáp từ trong phủ vang lên. La Xu nghe thấy nàng đã trở về, không chờ nổi, vội vã chạy ra gặp nàng.
“A Đinh ——” Vẻ mặt La Xu lo lắng, chào Vân Hy trước, nhìn xung quanh, thấy Trình Sưởng, nàng sửng sốt, ngay sau đó cắn răng, vén váy quỳ xuống đất, hoảng sợ nói, “A Đinh, Tam công tử, cầu xin hai người, cứu ta ——”