Diễm Ngộ Chi Lữ

chương 182: lần đầu cùng ám nhu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tháng sáu, khí trời oi bức, hầu như tất cả mọi người đi đường cũng đều lựa chọn sáng sớm hay đêm tối để đi. Sáng sớm, trời nắng nhẹ, trên đường đi Thái Sơn, xa xa có một đoàn người đang đi tới.Nhìn kỹ trong đoàn người có năm nam và sáu nữ, đang cười nói đi về hướng Thái Sơn. Khi đến gần mới nhận ra là đoàn người Hoa Tinh. Không khí buổi sáng mát mẻ, Hoa Tinh cùng những người khác liền bắt đầu khởi hành, là vì tránh sự oi bức cùng ánh nắng chói chang của buổi trưa, đỡ phải chịu khổ vì nắng nóng. Tối hôm qua, vì chỗ trọ chỉ có năm phòng nên hai ba người phải ở cùng một phòng. Điều này khiến cho Hoa Tinh không tìm được cơ hội thân cận chúng nữ, mà hôm nay, Hoa Tinh sáng sớm đã tỉnh giấc, đưa ra đề nghị đi sớm một chút, nên bây giờ họ mới có mặt ở đây. Trong đoàn người, Kiếm Vô Bính, Đao Vô Phong, Dạ Phong ba người đi ở phía trước, Hoa Tinh cùng Tử Ngọc Hoa đi ở chính giữa, sáu nữ đi ở cuối cùng. Lúc này chỉ nghe Tử Ngọc Hoa cười nói: " Hoa đại ca, hiện tại đến Tế Nam, không thể không ngắm nhìn Đông Nhạc Thái Sơn hùng tráng vô cùng. Nơi này, từ xưa đến nay làm cho bao văn nhân hiệp khách lưu luyến quên về. Chúng ta một đường đi ngang qua, thuận tiện ghé qua một chút ngắm phong cảnh nơi đó, thế nào?"

Hoa Tinh cười nói: " Thiên hạ to lớn, kỳ sơn nhiều vô số, nhưng Thái Sơn không thể không nhìn. Tới Thái Sơn còn hơn mấy trăm dặm, có thể hơn hai ngày mới đến. Trong hai ngày này chỉ cần không có chuyện gì xảy ra, sẽ không thiếu việc đi Thái Sơn. Ngọc Hoa, ngươi là dân kinh thành, trước kia chưa đi Thái Sơn sao?" Tử Ngọc Hoa cười nói: " Kỳ thật, lúc còn bé ta có đi một lần, nhưng mà đã là chuyện của nhiều năm trước, bây giờ đã quên. Bây giờ trưởng thành, tâm tư thay đổi, cho nên trong lòng rất muốn nhìn lại nơi đó có thay đổi gì không. Người ta nói đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường, chúng ta cũng vậy, phải không?" nói xong liền nở nụ cười, cực kỳ tuấn mỹ. Hoa Tinh nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, trong ánh mắt lộ ra một tia mỉm cười thần bí, thỉnh thoảng cùng hắn nói cười.

Phía sau, Ám Nhu lôi kéo Mai Hương, Trần Lan cùng Lý Thải Tú, còn Lãnh Như Thủy cầm lấy tay của Nguyệt Vô Ảnh, thỉnh thoảng nhìn Hoa Tinh vài lần nhỏ giọng nói vài câu, hiển nhiên đang nói về chuyện cũ của Hoa Tinh. Hơi nhìn về phía Hoa Tinh một cái, Nguyệt Vô Ảnh khẽ thở dài: " Bá đạo, có lẽ chính là độc quyền của hắn, nhu tình, chính là lợi khí của hắn, tà dị, chính là mị lực của hắn, đa tình, chính là bản tính của hắn."

Lãnh Như Thủy nghe vậy nhìn Nguyệt Vô Ảnh một cái, trong lòng hết sức kinh ngạc. Nàng không rõ, tại sao Nguyệt Vô Ảnh cùng Hoa Tinh mới hai lần gặp nhau, lại hiểu rõ Hoa Tinh như thế, thật sự là làm cho người ta không thể tin được. Ánh mắt quét qua Lý Thải Tú một cái, Lãnh Như Thủy nhẹ giọng nói: " Ngươi nói rất đúng, Hoa Tinh rất tà dị, ánh mắt của hắn luôn làm cho người ta vừa yêu lại vừa hận, cuối cùng không tự chủ được hãm sâu vào. Mỗi một người phụ nữ cùng hắn ở chung, chỉ cần vượt qua mười ngày, cơ hồ không ai có thể kháng cự mị lực của hắn. Hắn, giống như là trời sinh khắc tinh của nữ nhân, bất kể đi tới đâu đều có thể hấp dẫn ánh mắt của đàn bà, phụ nữ."

Nguyệt Vô Ảnh hơi nhìn phương xa, nghĩ lại chuyện của mình, nhịn không được thở dài một tiếng. Như Thủy vỗ vỗ vai của nàng thấp giọng nói: " Không nên thở dài, thật ra Hoa Tinh ngoài việc hơi đa tình một chút, những mặt khác so với hầu hết nam nhân khác càng có mị lực hơn. Sự tà dị và nhu tình của hắn hết sức thu hút nữ nhân. Lấy biểu hiện của hắn đối với ngươi, ngươi cũng hiểu được, chỉ sợ cả đời này ngươi không cách nào thoát khỏi hắn. Hoa Tinh có thể vì ngươi mà giết sạch Âm Hòe Sơn Trang, cũng có thể vì mỗi người đàn bà bên cạnh hắn mà giết sạch Âm Hòe Sơn Trang. Sự bá đạo này, thật ra cũng là một sự biểu hiện của yêu, biểu hiện tâm tư của hắn."

Nguyệt Vô Ảnh nhìn Lãnh Như Thủy đột nhiên hỏi: "Ngươi cùng hắn quen biết lâu như vậy, hắn đã động chạm qua thân thể của ngươi chưa?" Như Thủy sắc mặt đỏ lên, có chút tránh né ánh mắt nóng rực của Nguyệt Vô Ảnh, nhẹ giọng nói: "Ngươi như thế nào nghĩ đến vấn đề này, nói thật chúng ta cũng không phải là cô nương mười bảy mười tám, ta có thể trả lời vấn đề này của ngươi. Nhưng ngươi muốn từ trong đó biết được thứ gì? Hoa Tinh đúng là rất tà dị, trong đoàn người của chúng ta, ta, Liên Phượng, Đường Mộng, hầu như là biết hắn cùng một lúc. Bây giờ, Liên Phượng cùng Đường Mộng cũng đã cùng hắn thân mật. Về phần ta từng có một đêm hắn có ý đến phòng ta, khi đó chúng ta quen biết mới vài ngày, ta không thể từ chối hắn. Vốn tưởng rằng hắn sẽ mạnh mẽ giữ lấy ta, nhưng hắn đột nhiên mỉm cười bước đi, nói hắn muốn ta tình nguyện giao thân mình cho hắn. Hiện tại suy nghĩ lại, khi đó hắn cũng không giống sắc lang, ngược lại so với những chính nhân quân tử còn quang minh lỗi lạc nhiều lắm. Làm bạn bè cũ, ta có thể nói cho ngươi chỉ có một câu, hết thảy nên thuận theo lòng mình, dùng tâm cảm thụ tâm của Hoa Tinh, khi đó, ngươi có lẽ sẽ phát hiện nội tâm của hắn cùng bề ngoài, thật ra có nhiều chỗ bất đồng."

Nguyệt Vô Ảnh nghe vậy nhìn Hoa Tinh, trong ánh mắt toát ra một tia kỳ lạ. Nhớ tới lần gặp nhau đầu tiên, có lẽ khi đó, chính mình cũng có ấn tượng rất sâu. Phần tâm ý lúc đầu của hắn, mặc dù thủ đoạn hết sức hạ lưu, nhưng thật ra tâm của hắn cũng không phải rất xấu. Về điểm này khi chính mình hiểu được tâm ý của hắn cũng không để ý nữa. Khe khẽ thở dài, hết thảy tùy duyên đi.

Khi những tia nắng ban mai mọc lên, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu lên mỗi người, phát ra một quầng sáng mông lung. Ám Nhu nhìn mặt trời phương đông, nhẹ giọng nói: " Mặt trời mọc đẹp quá, trước kia khi còn bé, ở quê hương nhìn mặt trời mọc, mọi luôn khóc và lo lắng, bởi vì khi đó lại phải làm việc, chết sống cũng không biết. Hiện tại, nhìn lại mặt trời mọc, nhưng tâm tình lại không giống nhau. Khi đó, sống chết không biết khi nào, ta luôn cùng ba mẹ lo lắng, giờ cũng không có cơ hội nữa rồi." Khe khẽ thở dài, Ám Nhu mọi khi vẫn vui vẻ, giờ lúc này đột nhiên lộ ra vẻ mặt mà mọi người chưa từng thấy.

Hoa Tinh nhìn nàng một cái, cẩn thận nghĩ những gì nàng nói, trong giọng nói mang theo vài phần thương cảm cùng tang thương, giờ phút này có vẻ vô cùng cảm động, nhẹ đi tới bên Ám Nhu. HoaTinh cầm tay nàng, ôn nhu nói: " Quá khứ đã qua đi, đoạn ký ức cuộc sống khổ cực khi đó hãy đặt ở đáy lòng, cũng đừng đề cập tới. Bây giờ đi theo ta sẽ làm cho nàng vui vẻ, sẽ không xuất hiện tình huống như vậy nữa. Tương lai nàng cùng tỷ tỷ Ám Vũ cả đời sẽ đi theo ta, ta sẽ chiếu cố các nàng."

Hiện tại vui vẻ lên một chút, mọi người cười một cái nào, không nên nhắc lại những chuyện không vui nữa, chúng ta cùng đi tìm xem phía trước có cái ăn ngon hay là có gì vui chơi không?" Nói xong mỉm cười, ánh mắt nhìn mọi người một cái, Hoa Tinh đột nhiên ôm Ám Nhu, lắc người. Giữa không trung, Hoa Tinh ôm Ám Nhu trong ngực, thân pháp cực nhanh tiến về phía trước.

Nhìn Ám Nhu trong lòng ngực, Hoa Tinh hôn nhẹ lên tai nàng, cảm giác được thân thể Ám Nhu run lên, Hoa Tinh không khỏi mỉm cười thấp giọng nói: "Làm sao vậy, thích cử chỉ thân mật như vậy không? Nàng không phải luôn chửi ta, đối đầu với ta sao? Kỳ thật tâm tư của nàng ta làm sao mà không rõ. Ta chỉ nghĩ có một ngày, nàng cam tâm tình nguyện giao trái tim cho ta, mà không phải ta mạnh mẽ cướp đoạt, hiểu chưa?" Nói xong vỗ nhẹ trên mông nàng, Ám Nhu thân thể run lên thấp giọng nói: " Ngươi là tên xấu xa, Chưa gì đã nghĩ khi dễ ta. Người ta vẫn đi theo ngươi, nhưng ngươi luôn ôm nữ nhân khác trước mặt ta, cố ý chọc giận ta, ta hận ngươi chết đi được." Nói xong thân thể có chút giãy dụa né tránh tay của Hoa Tinh đang làm chuyện xấu. Hoa Tinh nghe vậy biết cô gái nhỏ đã động xuân tâm, không khỏi mỉm cười, tay phải bóp nhẹ phong nhũ đầy đặn mê người một cái, nhẹ nhàng buông nàng ra.

Nắm lấy tay nàng, hai người đi trên đường, có chút xấu hổ. Hoa Tinh nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Ám Nhu nhẹ giọng nói: " Ám Nhu à, nàng chừng nào thì gỡ cái mặt nạ này xuống, khoe khuôn mặt thật của mình đây? Bộ dáng của nàng như thế này, ta như thế nào xuống tay? Nàng không phải thích ta dùng sức mạnh chứ?"

Ám Nhu liếc hắn một cái khẽ mắng: " Sắc lang, ngươi nghĩ chiếm tiện nghi của ta sao, ta không giống như tỷ tỷ dễ dàng bị ngươi lừa gạt." Nói xong, trong mắt hàm chứa một tia trêu tức. Ánh mắt của Hoa Tinh đảo quanh người nàng một chút, mỉm cười nói: "Hiện giờ không có ai ở chỗ này, ngay cả Mai Hương các nàng cũng ở phía sau, ta muốn chiếm tiện nghi của nàng, nàng làm thế nào đây?" Ánh mắt Ám Nhu khẽ run, nhưng lại không cam lòng yếu thế nói: "Ngươi dám, hiện tại là ban ngày, ngươi không sợ bị mất hình tượng sao."

Hoa Tinh nhìn Ám Nhu tuy còn nhỏ nhưng mang một chút quật cường, trong lòng suy nghĩ, chuyến này mình đến Bách Hoa Môn, nếu Ám Nhu vẫn như vậy, sợ rằng sẽ có rất nhiều chuyện mình phải chu toàn. Nhìn bốn phía một cái, Hoa Tinh đột nhiên mỉm cuời một cách tà dị, không để cho Ám Nhu kịp phản ứng, liền ôm thân thể của nàng, bay về phía rừng cây bên trái. Giữa không trung, Ám Nhu ánh mắt có chút kinh hoảng, hành động của Hoa Tinh làm nàng đoán được một ít sự tình, làm cho nàng vừa sợ, vừa mang theo mấy phần chờ mong. Hoa Tinh nhìn Ám Nhu liếc mắt một cái, tay trái ôm eo, tay phải chậm rãi di chuyển trên người của nàng. Nhẹ nhàng vỗ vài cái trên cặp mông tròn, tay phải thu hồi, hướng tới bộ ngực. Ánh mắt Ám Nhu run lên, bàn tay nhỏ xinh hơi che ở trước ngực, nhẹ nhàng đẩy tay phải của Hoa Tinh ra. Hoa Tinh cuời khẽ một tiếng, tay phải dễ dàng đẩy tay của Ám Nhu ra, chạm vào bộ ngực, đặt trên nhũ phong bên phải của nàng.

Bởi vì khí trời oi bức, y phục Ám Nhu mặc trên người rất ít, Hoa Tinh một tay nắm được bầu vú đầy đặn nọ, cảm giác hết sức chân thật. Cảm giác được thân thể Ám Nhu phát run, Hoa Tinh tay phải cẩn thận thưởng thức, rất tròn rất lớn, so với Ám Vũ lớn hơn một ít, thập phần co dãn, áp ở lòng bàn tay hết sức mềm mại, hết sức thoải mái. Lúc này Hoa Tinh hạ xuống một cây đại thụ, ngồi ở một nhánh cây, đem Ám Nhu ôm chặt trong ngực, tay phải xoa bóp.

Nhìn Ám Nhu sắc mặt thẹn thùng, Hoa Tinh cười nói: "Làm sao vậy, Nhu nhi? Thân thể của nàng rất đẹp, không kém Ám Vũ một chút nào, ngọc thỏ vừa lớn vừa tròn, hết sức co dãn, thật thoải mái. Như thế nào lại thẹn thùng, tại sao không nói." Nói xong, từ từ cuối đầu xuống gần đôi môi đỏ mọng mê người. Ám Nhu thân thể run nhẹ, ngực bị xoa bóp, cảnh này làm cho trong lòng nàng thẹn cực kỳ. Nhưng tay phải của Hoa Tinh đang vuốt ve, cảm giác nọ, lại làm cho nàng không nhịn được muốn biết kế tiếp đến cuối cùng, sẽ có cảm giác gì càng kỳ lạ hơn đây?

Nhìn đôi môi Hoa Tinh chậm rãi tới gần, Ám Nhu trong lòng hiểu được ý đồ của Hoa Tinh, xuất phát từ bản năng của một cô gái, Ám Nhu mắng một câu: " Đại bại hoại, ta nói cho tỷ tỷ ngươi khi dễ ta, chiếm tiện nghi của ta." Hoa Tinh cười nói: " Nàng ngốc à, Ám Vũ cho nàng ở lại cạnh ta chính là muốn ta khi dễ nàng, không phải sao? Cả đời này tiện nghi của nàng là ta chiếm rồi, ngoại trừ ta ra ai cũng đừng mơ tưởng chiếm của nàng nửa điểm tiện nghi. Bây giờ, hãy để cho ta tới chiếm tiện nghi của nàng đi." Nói xong không cho nàng cơ hội mở miệng, liền khóa cái miệng nhỏ nhắn của nàng, lần đầu nhấm nháp hương vị ngọt ngào của Ám Nhu. Ám nhu lần đầu được vuốt ve, lần đầu tiên trong đời bị nam nhân hôn môi, khiến nàng có chút bỡ ngỡ, không biết nên làm cái gì? Song đối với chuyện này, Hoa Tinh hết sức lành nghề dễ dàng hướng dẫn theo phương hướng chính xác mà đi. Lưỡi của Hoa Tinh xuyên qua môi nàng, kịch liệt truy đuổi cái lưỡi thơm ngát của nàng, thỉnh thoảng cuộn lấy nhau. Tay phải hơi hơi cỡi y phục của nàng, trực tiếp luồn vào trong, nắm lấy nhũ phong đầy đặn, cảm giác hết sức chân thật, da thịt non mịn, đúng là cặp nhũ phong động lòng người. Ngón tay khẽ nhúc nhích, Hoa Tinh dễ dàng tìm được hạt đậu nhỏ, nhẹ nhàng nắn nhẹ.

Ám Nhu kinh hãi, cái miệng nhỏ không nhịn được khẽ nhếch lên, đáng tiếc âm thanh đều bị Hoa Tinh ngăn ở đôi môi, đôi mắt đẹp nhìn Hoa Tinh liếc mắt một cái, lúc này Ám Nhu cũng như bao cô gái khác, không còn nữa sự ngang ngược, mà là có vẻ đặc biệt rụt rè, trong ánh mắt đầy sự xấu hổ. Hơi hơi dựa vào trong lòng ngực của Hoa Tinh, Ám Nhu chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, ngay cả ý định phản kháng có vẻ thập phần yếu ớt, cả người hoàn toàn bị một cổ cảm giác kỳ diệu chiếm đoạt, có chút mờ mịt bỡ ngỡ.

Hoa Tinh nhìn Ám Nhu, trong lòng thầm khen thân thể của nàng thật đẹp, ngực buộc chặt mà tràn ngập co dãn, bóp thập phần thoải mái, đúng là một nữ nhân đầy mị lực. Nhìn hình dáng kiều mỵ của Ám Nhu hơi hơi run rẩy. Hoa Tinh không nhịn được nở một nụ cười. Nha đầu kia, bình thường miệng không thua người, lúc này cũng giống như cô gái khác thể hiện sự thẹn thùng. Ngón tay chậm rãi di động, tay phải của Hoa Tinh ở hai vú của nàng, vuốt ve qua lại thưởng thức, động tác có vẻ rất nhẹ nhàng.

Đang hôn cái lưỡi thơm tho mềm mại, Hoa Tinh phát hiện Ám Nhu đang chậm rãi đáp lại, trong lòng không khỏi cao hứng, vui mừng. Bàn tay nhỏ bé vô lực nắm lấy tay của Hoa Tinh, thân thể không ngừng vặn vẹo theo tay hắn, đôi mắt hiển lộ ra vài tia dụ dỗ. Hoa Tinh nhẹ nhàng buông tha đôi môi đỏ tươi, khẽ cười nói: " Nhu nhi, nàng nếu cứ ôn nhu như vậy, thật tốt nhe. Trước kia, thích cùng ta tranh luận, hiện tại như thế nào lại không cãi lại. Còn nhớ ta nói, có cơ hội, ta liền dùng côn pháp hầu hạ, hắc hắc, đáng tiếc hiện tại nơi này không thuận tiện, nếu không, hôm nay ta sẽ ăn thịt nàng, cho nàng khỏi nói ta thương yêu người khác, không yêu thương nàng." Nói xong, nhìn nàng cười xấu xa, tay phải xoa bóp bộ ngực của nàng.

Mặt Ám Nhu đỏ bừng, cái miệng nhỏ đóng chặt, ánh mắt kinh hoảng nhìn Hoa Tinh mang theo một tia quật cường. Hoa Tinh thấy bộ dáng của nàng như vậy, mỉm cười, tay phải buông ra, nhìn hạt đậu đỏ hồng, trên mặt xuất hiện một tia vui mừng. Hoa Tinh ngón tay hơi gảy nhẹ, hạt đậu liền cứng lên, khẽ cười nói: " Đẹp quá, mùi vị nhất định thập phần tuyệt vời, hắc hắc, đẹp như vậy, ta phải hảo hảo nhấm nháp một chút." Nói xong, cố ý nhìn Ám Nhu cũng không vội hành động. Hoa Tinh muốn nhìn đến cuối cùng vẻ mặt của nàng như thế nào. Ám Nhu nghe vậy, càng xấu hổ hơn, bàn tay nhỏ bé hết sức ngăn ở trước ngực, hơi hơi che lại bầu vú, không cho Hoa Tinh nhìn. Song hết thảy, đối với Hoa Tinh mà nói, bất quá đó là một cách dụ dỗ khác. Vẻ mặt kiều mỵ đặc biệt, mê người, đặc biệt Ám Nhu vẫn luôn cùng Hoa Tinh đối lập, ngang ngược, vẻ mặt đó càng mê người hơn. Đối với người có vô số đàn bà như Hoa Tinh mà nói, thân thể tuyệt vời hưởng thụ tất nhiên vui sướng, nhưng hắn bất cứ mỹ nữ dạng gì đều gặp qua, hiện tại hắn càng để ý cảm thụ vẻ đẹp của tâm hồn hơn. Cho nên, nhìn Ám Nhu che đậy theo bản năng,Trong lòng Hoa Tinh càng muốn chinh phục nàng, để cho nàng khỏi đối lập với mình.

Hoa Tinh tay trái nắm một tay của nàng, Để lộ một bên nhũ phong mê người ra ngoài, tay phải nhẹ nhàng gãy nhẹ hạt đậu đỏ. Nhìn Ám Nhu thần sắc xấu hổ, Hoa Tinh nói nhỏ: "Nhu nhi nơi này đẹp quá, có muốn hay không ta nhấm nháp một chút, tư vị nhất định là mỹ diệu nhất trên thế giới? Nhu nhi, nói chuyện đi, nàng không mở miệng ta coi như ngươi đồng ý đó." Ám Nhu trong miệng ậm ừ vài tiếng, cảm giác tê dại nhè nhẹ, khiến nàng cảm thấy cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Cảm nhận được vẻ mặt trêu đùa của Hoa Tinh, Ám Nhu mím chặt đôi môi, vẫn duy trì sự rụt rè đặc biệt của các cô gái, vẫn không mở miệng, ánh mắt u oán nhìn hắn, tựa hồ đang trách hắn, cố ý làm nhục mình. Hoa Tinh, trong lòng cười thầm, ta cũng không tin ngươi, một Tiểu nha đầu không mở miệng, xem ta như thế nào trừng phạt ngươi, hắc hắc. Hoa Tinh một bên suy nghĩ, ngón tay không ngừng xoa bóp, nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Ám Nhu một cái, đột nhiên Hoa Tinh dùng sức, lập tức thân thể Ám Nhu run lên, kêu một tiếng Ah. Hoa Tinh cố ý cười nói: " Làm sao vậy, Nhu nhi, có địa phương nào không thoải mái ta giúp nàng xoa bóp, chắc có lẽ là nơi này?" Nói xong hai tay xoa bóp cặp nhũ phong của nàng. Một hồi sau, Hoa Tinh tay trái hướng xuống dưới, nhẹ nhàng đặt ở giữa hai chân nàng, còn cách một tầng lụa mỏng, chậm rãi cảm thụ những đường viền mê người.

Ám Nhu, thân thể chấn động, hai chân trong nháy mắt kẹp chặt, ánh mắt thẹn thùng, rốt cục mở miệng nói: " Không được, Hoa Tinh, ngươi không nên khi dễ ta, không được, lấy tay ngươi ra, Đừng làm ta khó xử." Hoa Tinh cũng không thu tay lại, tay phải cầm đôi thỏ ngọc đầy đặn của nàng, lẳng lặng nhìn nàng, mỉm cười nói: " Thẹn thùng à. Tốt lắm, nàng để cho ta nhấm nháp một chút ngọc châu mềm mại của nàng, ta sẽ thu tay, nếu không, ta sẽ tiếp tục." Nói xong hai tay đồng thời hoạt động, khiến cho thân thể của nàng run rẩy không thôi. Ám Nhu sắc mặt cực kỳ thẹn thùng, hai mắt nhắm nghiền, hơi thấp giọng nói: "Hoa Tinh, ngươi không nên trêu chọc ta, ta cảm thấy thật khó chịu quá, tay ngươi không nên ahh!" Nói xong thân thể bắt đầu giẫy dụa, tay trái của Hoa Tinh hơi dùng lực, Ám Nhu tựu nhịn không được run run, có vẻ hết sức mẫn cảm. Thật ngoài dự đoán của Hoa Tinh. Hoa Tinh quay đầu lại nhìn thoáng qua nơi xa, nghĩ chúng nữ cũng sắp tới rồi, không nên lãng phí nhiều thời gian.

Vì vậy Hoa Tinh cũng không trêu chọc nàng nữa, đầu hơi cúi xuống ngậm lấy nhũ châu bên trái, cái lưỡi tham lam nhấm nháp hương thơm của hạt đậu, cả người cảm thấy thật cao hứng. Ám Nhu thở gấp ư ư, thân thể sau một lúc run rẫy liên tiếp đã chậm rãi quen với sự vuốt ve của Hoa Tinh, thân thể vô lực nằm trong lòng hắn, mặc cho hắn vuốt ve.

Một lúc sau, Hoa Tinh không cam lòng nhả hạt đậu đỏ ra, ngón tay có chút vuốt ve, trong miệng nhẹ giọng ca ngợi: " Thật là tuyệt vời, đẹp quá, Nhu nhi thật đẹp, thân thể tuyệt vời tỷ tỷ nàng không thể so sánh. Tương lai một ngày nào đó sẽ thưởng thức cả hai tỷ muội, đến lúc đó một mũi tên hạ hai con chim, hắc hắc, nhất định sẽ cực kỳ sảng khoái." Nói xong, lẳng lặng ôm nàng, hai tay đặt trên cặp nhũ phong, nhẹ nhàng vuốt ve. Ám Nhu len lén trộm liếc nhìn Hoa Tinh, ánh mắt rất kỳ lạ, vừa có thẹn thùng, vừa có u oán, làm cho người ta không thể đoán ra trong lòng nàng đang nghĩ gì. Nhìn tay hắn, Ám Nhu nhẹ nhàng đẩy ra, chậm rãi mặc lại quần áo, trong miệng nhẹ giọng mắng Sắc lang. Trên đại thụ, Hoa Tinh nhẹ nhàng vuốt ve Ám Nhu qua lớp quần áo. Lúc này, đột nhiên ánh mắt Hoa Tinh biến đổi, ánh mắt nhìn về phương xa, có chút kinh ngạc.

Nhẹ nhàng khe khẽ thu tay lại, thân thể đột nhiên lăng không, hướng Đông Phi thân đi. Giữa không trung, Hoa Tinh huýt sáo lớn, tiếng huýt sáo vừa phát ra, phía trước mặt cách đó không xa cũng truyền đến một tiếng huýt sáo dài. Chỉ thấy vài đạo nhân ảnh rất nhanh chạy tới. Tất cả đều nhanh chóng đến gần Hoa Tinh. Hoa Tinh liếc mắt nhìn mọi người một cái, mở miệng nói: " Phía trước gần bờ sông, đang có cao thủ đánh nhau. Chúng ta đi xem sao, mọi người cẩn thận một chút. Chúng ta đi thôi." Nói xong, mang đoàn người hướng phía trước chạy đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio