Diễm Ngộ Chi Lữ

chương 219: cảnh tượng diễm lệ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thân thể khẽ chấn động, Chung Văn Quyên dời ánh mắt đi, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, lí nhí nói: "Có một số chuyện không thích hợp để nói thẳng ra, đặc biệt là chuyện tình cảm nam nữ, ngươi cần gì phải gấp, không lẽ ngươi thật sự muốn ta sẽ hận ngươi ư?"

Hoa Tinh hạ giọng cười nói: "Như thế là nàng sẽ hận ta ư?"

Nhìn trần nhà, Chung Văn Quyên không nói gì, ánh mắt lộ ra tia mờ mịt, nàng có thể hận hắn sao? Không biết, nàng thực sự không biết được, giờ phút này trong lòng nàng cảm thấy rất mâu thuẫn, hoàn toàn không đoán ra Hoa Tinh đang nghĩ cái gì, cũng không hiểu sao hắn lại đánh thức nàng, không lẽ hắn không giống những người khác, hoặc có thể đó chính là thủ đoạn để chinh phục nữ nhân của hắn! Nàng thở dài một tiếng, tình nguyện hôn mê vào lúc này vẫn còn hơn là đối mặt với hắn, khiến cho mối quan hệ giữa hai người càng thêm phức tạp.

Thấy nàng không nói, Hoa Tinh lên tiếng: "Có lẽ nàng cần thêm thời gian để suy nghĩ, chỉ có điều thời gian trước mắt của nàng không có nhiều lắm, cho nên nàng phải nhanh chóng quyết định, tránh cho lát nữa trong lòng có tạp niệm, như thế còn nguy hiểm hơn. Ta cứu tỉnh nàng là còn có một mục đích nữa, đó chính là vì nếu nàng hôn mê, toàn thân vô thức, ta muốn cứu nàng cũng rất khó khăn, nhưng nếu nàng tỉnh lại chỉ cần không lo lắng trong lòng, toàn lực phối hợp với ta thì thương thế của nàng sẽ tiến triển vô cùng, đây cũng là nguyên nhân rất quan trọng. Lúc này, thương thế của Dương Anh đã được ta an bài, nhưng vẫn còn Kiều Phượng Ngâm, nếu nàng vẫn còn kéo dài thời gian thì sẽ ảnh hưởng đến người khác."

Chung Văn Quyên biến sắc, ngẩng đầu nhìn hắn một lúc, thấp giọng nói: "Đã như thế, tại sao ngươi không đi cứu nàng trước?"

Hoa Tinh lắc đầu nói: "Trong hai người thì nàng thương nặng hơn, cho nên phải cứu nàng trước. Được rồi, nước nóng đã đưa đến ngoài cửa, nàng cho ta một câu trả lời đi." Nói xong đứng dậy, mở cửa phòng.

Chỉ thấy bốn nữ đệ tử bưng một thùng gỗ chứa nước nóng, đặt vào phòng, một người lên tiếng hỏi: "Công tử còn có chuyện gì phân phó nữa không?"

Hoa Tinh kiểm tra độ nóng của nước, đoạn nói: "Được rồi, các ngươi chỉ cần chú ý, không có lệnh của ta thì không cho bất cứ kẻ nào vào đây, kể cả môn chủ. Nếu không sẽ khó có thể cứu được tính mạng của nàng. Bây giờ các ngươi ra ngoài canh gác trước cửa phòng, đừng cho ai quấy rầy." Tứ nữ nghe lệnh, quay người đi ra ngoài.

Hoa Tinh đóng cửa phòng, quay người lại nhìn Chung Văn Quyên hỏi: "Bắt đầu đi, nàng hãy trả lời thực lòng đi."

Chung Văn Quyên than thở: "Ta buộc phải trả lời sao? Bất kể ta nghĩ thế nào, kết quả cũng như nhau, câu trả lời làm gì còn ý nghĩa nữa?"

Nghe vậy, ánh mắt Hoa Tinh trở nên lấp lánh, trầm giọng nói: "Kết quả đương nhiên giống nhau, nhưng quá trình lại không giống nhau, nàng đã quên ư? Tâm tình nàng nếu phức tạp sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tiến độ chữa thương của ta, khi đó ngoại trừ nàng thì còn ảnh hưởng đến ta và người khác nữa."

Cười khổ một tiếng, Chung Văn Quyên nói: "Đây chính là điểm bá đạo nhất của ngươi, đã biết đáp án mà vẫn bắt người ta chính miệng nói ra. Ngươi không cảm thấy làm vậy sẽ khiến người ta khó có thể tiếp nhận sao, hay là ngươi chưa bao giờ nghĩ đến suy nghĩ của người khác?"

"Nàng sai rồi, nếu ta không để ý đến cảm nhận của nàng thì sẽ không hỏi nàng. Mặc dù ta đôi khi có khả năng nhìn thấu lòng người khác, nhưng cũng có những người ta không cách nào đoán được suy nghĩ của họ, vì thế ta phải hỏi. Thời tiếp xúc giữa ta và nàng không nhiều, đây là lần đầu tiên hai người ở cùng một chỗ, cho nên có một số việc phải nói rõ ràng."

Chung Văn Quyên phân tích lời hắn nói, không thể không thừa nhận miệng lưỡi của hắn rất lợi hại, hoàn toàn không cách nào phản bác lại. Dời ánh mắt sang chỗ khác, Chung Văn Quyên nói: "Nếu như thế, ta sẽ thu lại lời nói vừa rồi, ngươi vẫn chữa thương cho ta, ta sẽ hết sức phối hợp là được."

Mặc dù đó không phải là đáp án, nhưng lại là một câu trả lời gián tiếp, Hoa Tinh đương nhiên nhìn ra điều này.

Đi đến bên giường, Hoa Tinh nhìn khuôn mặt đỏ ửng của nàng, thấp giọng nói: "Nhớ kỹ là không nên động tay động chân, bởi vì một khi phát sinh biến cố thì rất khó có thể vãn hồi." Chung Văn Quyên buồn bã nhìn hắn, không nói lời nào, chỉ cúi đầu.

Nhìn vẻ mặt nàng như thế, Hoa Tinh cũng không nói nhiều, ôm lấy thân thể nàng, đi về phía bồn nước. Đặt nàng xuống, Hoa Tinh kề tai nàng nói khẽ: "Là nàng tự mình thực hiện hay để ta hỗ trợ?

Lời vừa nói ra, hai tai Chung Văn Quyên đều đỏ ửng, nói với yếu ớt: "Ta sẽ tự mình, ngươi quay mặt lại đi."

Hoa Tinh nghe vậy mỉm cười, quay lui lại, tự cởi bỏ trang phục, chỉ chừa lại đoản khố, cả người trần như nhộng đứng trong phòng, nghe được âm thanh loạt soạt cởi quần áo phía sau, Hoa Tinh nhẹ giọng nói: "Hạ thân có thể giữ lại, nhưng thân trên phải cởi bỏ hoàn toàn, bởi vì chân khí toàn thân của nàng muốn bài trừ, xuất ra hàn độc thì các lỗ chân lông sẽ mở ra, thu nạp diêu lực, một khi có trang phục ngăn cản sẽ ảnh hưởng đến tiến độ chữa thương."

Không trả lời, Chung Văn Quyên cởi bỏ toàn thân trang phục, chỉ chừa lại một khố và một yếm, sau đó đành cố nằm lắng xuống lớp nước, hy vọng có có thể che đậy bớt thân thể mình. Nghe âm thanh lõng bõng của nước phía sau, Hoa Tinh quay người nhìn trang phục dưới đất, sau đó ánh mắt chuyển sang người nàng, chỉ thấy toàn thân nàng đã ngâm trong nước nóng, chỉ có đầu là đỏ bừng, nhô lên. Hoa Tinh cười, bước vào chậu nước, lúc này, bồn gỗ nhất thời trở nên chật chội, hai người có vẻ chen chúc lẫn nhau, hai thân thể chạm vào nhau, Chung Văn Quyên trở nên hết sức mất tự nhiên.

Đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt nàng, Hoa Tinh dịu dàng nói: "Không cần sợ, cũng không cần thẹn thùng, tâm tình cần phải bình tĩnh, không được để dao động. Bây giờ, nàng nên cởi hết trang phục trên người đi, đừng hỏi ta tại sao ta biết nàng vẫn giữ lại trang phục lót trên người, quần áo nàng cởi bỏ trên mặt đất đã cho ta biết tất cả."

Ánh mắt Chung Văn Quyên lộ ra vẻ bối rối, môi giật giật, nhưng vẫn không mở miệng ra, song chưởng như ngọc cởi bỏ yếm đào, sau đó, vì không gian rất nhỏ hẹp, hơn nữa tâm tình nàng trở nên khẩn trương, liên tiếp vài lần cũng không thành công, nhất thời thẹn thùng không ngẩng đầu lên được.

Thấy thế, Hoa Tinh vươn tay, giúp nàng cởi bỏ yếm trên vai, khẽ nắm lấy hai vai, giúp nàng bớt run rẩy, dịu dàng nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, ta đến để giúp nàng, nàng cũng đã lớn tuổi, không lẽ cứ thẹn thùng hoài như tiểu cô nương mười sáu, mười bảy tuổi sao?" Chung Văn Quyên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn, chậm rãi buông lỏng thân thể, khẽ nhắm hai mắt lại.

Thấy nàng đã bình tĩnh trở lại, Hoa Tinh bắt đầu quan sát, nhìn xuyên qua mặt nước chỉ thấy hai vú đầy đặn cao ngất xuất hiện trong mắt Hoa Tinh. Khẽ than một tiếng đẹp quá, Hoa Tinh di chuyển hai tay đến ngực nàng, dịu dàng vuốt ve. Chung Văn Quyên vốn đang yên lặng bỗng run lên, đóng chặt hai mắt, ánh mắt bối rối nhìn hắn, lộ vẻ cầu xin, tạo thành dáng dấp xinh đẹp động lòng người vô cùng.

Thấy nàng mở mắt, Hoa Tinh cười nói: "Đẹp quá, thật sự là động lòng người. Nàng có biết tại sao ta vuốt ve chúng không? Bởi vì trong lòng ta có một sự tò mò, còn có một chút dục vọng còn lưu lại, nếu ngay lập tức chữa thương, chỉ sợ tạp niệm sẽ nổi lên, nên trước hết ta phải giải trừ sự tò mò trong lòng đã, như thế đối với hai ta đều có lợi.

Chung Văn Quyên nghiến răng, nổi giận nói: "Ngươi chỉ cố ý tìm cớ mà thôi, ngươi chỉ đang nói bậy."

Hoa Tinh cười cười không nói, thu hai tay lại, tay phải đặt lên đỉnh đầu nàng, một cỗ chân khí mát dịu lập tức truyền khắp toàn thân nàng, khiến cho nàng khôi phục được vẻ bình tĩnh trở lại. Thấy ánh mắt nàng nhu hòa, Hoa Tinh cười nói: "Từ khi ta tiến vào cửa phòng này thì nàng nhất định đã không thể trốn thoát khỏi tay ta, cho nên ta muốn nhấm nháp tư vị của nàng một chút, đó cũng là chuyện rất dễ dàng, không cần thiết phải cấp tốc như nàng nghĩ. Lời này là hoàn toàn thật lòng, nàng có tin hay không là do nàng. Bây giờ tâm tình nàng đã bình tĩnh chưa, chúng ta sẽ bắt đầu thôi. Nhớ là nàng phải ngồi thẳng, thân trên ở trên mặt nước mới đúng tư thế."

Nói xong ngồi thẳng dậy, hai tay đặt vào nách nàng, khẽ dịch chuyển cho nàng ngồi thẳng dậy, hai vú mê người nhất thời hiển lộ hoàn toàn trên mặt nước.

Nhìn thoáng qua song nhũ đầy đặn, sắc mặt Hoa Tinh tĩnh lặng, hai tay áp vào song chưởng của nàng, nhẹ giọng nói: "Ngưng thần tĩnh khí, toàn thân buông lỏng, âm dương chi khí, tùy ta chuyển động."

Căn phòng nhất thời trở nên im lặng, cảnh tượng diễm lệ chữa thương cứ thế diễn ra. Hai canh giờ sau, Hoa Tinh buông tay, nhìn thoáng qua toàn thân trong nước của Chung Văn Quyên, cười nói: "Mỹ nhân như ngọc, xuất thủ phù dung!"

Mở mắt, Chung Văn Quyên trước tiên vận khí dò xét qua thương thế trong cơ thể, phát hiện đã khỏi hẳn, hơn nữa công lực còn tăng tiến rất nhiều. Ngẩng đầu, nhìn Hoa Tinh một cái, phát hiện ra mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào ngực mình, nhất thời Chung Văn Quyên cảm giác được sắc mặt mình đang nóng lên, hai tay vội che ngực. Đáng tiếc là Hoa Tinh đã phát hiện ra ý đồ của nàng, nàng chưa kịp che ngực thì hắn đã đưa tay nắm lấy nhục cầu đầy đặn đó.

Thân thể run lên, sắc mặt thẹn thùng, ấp úng nói: "Hoa Tinh, ngươi không nên làm vậy, chúng ta không thể."

Hoa Tinh mỉm cười không nói, chỉ lẳng lặng vuốt ve, tiện tay ôm luôn thân thể mềm mại của nàng vào ngực, khiến cho hai vú mềm mại của nàng dán sát vào ngực hắn, cảm thụ tư vị tuyệt vời. Chung Văn Quyên giãy giụa, miệng muốn cất lời trách mắng, nhưng lại không dám nói lớn, vì nàng biết ngoài cửa còn có bốn người đệ tử, một khi để những người đó biết việc này thì nàng làm sao còn mặt mũi nhìn người khác nữa chứ?

Tựa hồ biết mối lo của nàng, Hoa Tinh mỉm cười tà dị, hôn lên đôi môi của nàng, nhấm nháp vị ngọt. Cảm giác được đôi môi nàng đóng chặt, Hoa Tinh cũng không thèm để ý đến, hai tay trượt dần xuống dưới theo lưng nàng, tiến đến cặp mông căn tròn mượt mà, dùng sức xoa bóp. Nhất thời, toàn thân Chung Văn Quyên run rẩy, đôi môi khép chặt lại mở ra, dễ dàng bị Hoa Tinh chiếm lĩnh.

Trong yên tĩnh, Hoa Tinh thoải mái thưởng thức một phen, sau đó mới buông nàng ra, cười nói: "Hương vị thật tuyệt vời, đáng tiếc bây giờ không phải là lúc, nếu không ta nhất định sẽ chiếm đoạt thân thể của nàng. Ha ha, nàng thẹn thùng như thế rất là xinh đẹp."

Nói xong song thủ khẽ ép xuống, một lực lượng cường đại nâng thân thể hai người lên, dừng lại trên không trung, sau đó bay về phía giường.

Buông nàng ra, Hoa Tinh mỉm cười nhặt trang phục dưới đất lên mặc vào, nhưng Chung Văn Quyên lại giấu mình trong chăn, không dám ló mặt ra. Hoa Tinh khẽ cười một tiếng, sau khi mặc lại quần áo thì mở cửa bước ra, nhìn bốn nữ đệ tử Bách Hoa môn nói: "Tốt lắm, các ngươi dọn dẹp một chút, nàng ta đã hồi phục, chỉ cần nghỉ ngơi một chút nữa là sẽ hoàn toàn khỏe mạnh." Nói xong đi về phòng Kiều Phượng Ngâm.

Xuyên qua mấy hành lang, Hoa Tinh nhìn thấy ngoài cửa phòng có một nữ đệ tử, bèn cười hỏi: "Đây có phải là phòng của Kiều Phượng Ngâm hay không?"

Đệ tử đó nói: "Hồi bẩm công tử, chính là nơi này, người đến đây là để chữa thương đúng không?"

Hoa Tinh gật đầu, đẩy cửa đi vào, chỉ thấy có một người đang nằm trên giường.

Đi đến bên giường, Hoa Tinh ngồi xuống, Kiều Phượng Ngâm mở mắt, ánh mắt cổ quái nhìn hắn, hỏi: "Ngươi đã trị xong thương thế của Văn Quyên hay chưa?"

Nghe vậy, Hoa Tinh đảo chuyển đồng tử, cười nói: "Đã xong, Dương Anh nói cho nàng biết phải không?"

Ánh mắt Kiều Phượng Ngâm ngơ ngẩn, không giải thích được nhìn hắn hỏi: "Tại sao ngươi biết Dương Anh nói cho ta biết?"

Hoa Tinh mỉm cười thần bí, nói: "Chuyện này rất đơn giản, nếu không phải Dương Anh nói cho nàng biết thì làm sao nàng lại hỏi ta đã trị thương xong cho hai người đó chưa? Được rồi, để ta xem thương thế nàng một chút." Nói xong, cầm tay nàng, cẩn thận chế trụ mạch môn, truy xét tình huống trong cơ thể nàng.

Khẽ buông tay nàng ra, Hoa Tinh nói: "Thương thế của nàng so với Chung Văn Quyên thì tốt hơn nhiều, chỉ cần bức ra khí âm hàn trong cơ thể nàng thì sẽ tốt thôi, khi đó chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng thì sẽ khỏe. Bây giờ nàng có thể ngồi dậy không?"

Sắc mặt đỏ lên, Kiều Phượng Ngâm thấp giọng nói: "Lúc này ta toàn thân vô lực, ngay cả xoay người cũng khó khăn, cho nên…"

Hoa Tinh mỉm cười tà dị, kề sát khuôn mặt nàng, thấp giọng nói: "Nàng chính là người thứ hai trên Bách Hoa phổ, với dáng vẻ lúc này chẳng phải sẽ để ta chiếm tiện nghi hay sao?"

Kiều Phượng Ngâm hiện ra vẻ bối rối, nàng ấp úng nói: "Ngươi là một người nổi danh trong võ lâm, há có thể thừa người ta lâm nguy mà khi dễ nữ nhân."

Khuôn mặt càng kề sát lại gần, Hoa Tinh khẽ cười nói: "Nhưng ta cũng nổi danh là háo sắc trên võ lâm, không lẽ nàng không biết hay sao? Ha ha, khuôn mặt nàng thật sự là xinh đẹp, thực sự là muốn hôn một cái." Nói xong, quả nhiên hôn thật lên môi nàng, Kiều Phượng Ngâm cả kinh lắc đầu, nhưng làm sao có thể thoát được.

Hoa Tinh tham lam hôn ngấu nghiến, sau đó khẽ rời khỏi đôi môi hồng xinh, nói nhỏ: "Thật là tuyệt sắc nhân gian, ha ha, sau nàng nàng sẽ thuộc về ta."

Kiều Phượng Ngâm xấu hổ muốn chết, thấp giọng mắng: "Ngươi thực là ác, cố nhiên, cố nhiên…"

Trong lúc nhất thời nàng cũng không thể tìm được từ ngữ để miêu tả hành động của hắn, ánh mắt oán hận nhìn hắn.

Khẽ vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nàng, Hoa Tinh cười nói: "Không nên tức giận, vừa rồi chỉ là một loại biểu hiện cho bản tính nam nhân mà thôi, nàng cũng không thể trách ta được, ai bảo nàng đẹp quá làm chi? Được rồi, không nên tức giận nữa, nào, ta sẽ bắt đầu chữa thương cho nàng."

Nói xong hai tay thu lại, khẽ đỡ nàng ngồi dậy, nhìn thẳng vào con mắt nàng, cười nói: "Tức giận sẽ mau già, như thế sẽ không còn đẹp nữa, biết không? Hôm nay ta sẽ tạm tha cho nàng, chờ thương thế của nàng khỏi hẳn thì khi đó sẽ chậm rãi nhấm nháp sau, hắc hắc."

Hoa Tinh ngồi trên giường, tay phải đặt lên lưng nàng, tay trái đặt lên đỉnh đầu, truyền vào một cổ chân khí thanh lương, giúp nàng bình tĩnh trở lại, tay phải truyền vào thuần dương chân khí, bắt đầu bức âm hàn khí ra khỏi người nàng. Thời gian cứ thế bất tri bất giác trôi qua, đến khi tàn dương tà chiếu thì Hoa Tinh thu công, ngồi trên giường nhìn vẻ mặt hồng nhuận của Kiều Phượng Ngâm, ánh mắt thỉnh thoảng lại đánh giá vóc người của nàng.

Thân thể Kiều Phượng Ngâm thành thục đầy đặn, trang phục màu trắng kết hợp với vóc người quyến rũ cao quý, khuôn mặt như như ngọc hiện ra ngạo khí lạnh lùng, quả nhiên không hổ là Bách Hoa đệ nhị mỹ nhân.

Kiều Phượng Ngâm mở mắt nhìn Hoa Tinh, khuôn mặt khẽ ửng hồng, thẹn thùng nói nhỏ: "Cám ơn ngươi, nếu không có ngươi giúp sức thì thương thế của ta sợ rằng sẽ không thể nhanh chóng bình phục tốt như vậy!"

"Cám ơn ta, cám ơn như thế nào đây? Dùng thân thể báo đáp ư, nếu như thế thì ta đúng là cầu còn không được." Hoa Tinh thực thực giả giả, mang theo vài phân tinh nghịch hỏi.

Thẹn thùng nhìn hắn, Kiều Phượng Ngâm lí nhí nói: "Hoa công tử chớ có giễu cợt người ta, bên người ngươi mỹ nhân nhiều như mây, nghe nói ngay cả Du Mộng Dao trên Thiên Tiên phổ cũng đã cưới ngươi, ngươi cần gì phải khinh bạc ta chứ?"

Hoa Tinh cười nói:

"Nữ nhân có rất nhiều chỗ đẹp, thứ nhất là khuôn mặt, thứ hai là vóc người, thứ ba là tâm địa, thứ tư là vẻ đẹp tâm hồn. Khuôn mặt, khí chất, vóc người của nàng đều là mỹ nữ, trong thiên hạ có bao nhiêu nữ nhân được như nàng chứ? Ta cũng là nam tử bình thường, làm sao có thể không yêu thương nàng, hơn nữa trái tim của nam nhân luôn rất lớn, nhất là trong phương diện tình cảm, vả lại nàng có còn nhớ giao ước của ta và tứ nữ của Bách Hoa môn hay không?"

Sắc mặt Kiều Phượng Ngâm ửng đỏ, cũng không biết là vì thẹn hay vì Hoa Tinh ca ngợi, Kiều Phượng Ngâm lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, nói: "Lời này của ngươi phải nói với môn chủ mới đúng, nói với ta thì có tác dụng gì? Hơn nữa, cho dù ngươi đã cứu ta, nhưng dường như bọn ta đều không hề chủ động yêu cầu người làm chuyện đó, có đúng không?"

Thấy nàng phản bác, Hoa Tinh cười nói: "Vậy sao, vậy đệ tử mà các nàng phái ra ngoài cầu cứu là thế nào?"

Kiều Phượng Ngâm ánh mắt biến đổi, nói: "Công tử cần gì phải ép bọn ta như thế?" Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Hoa Tinh lắc đầu cười nói: "Ta không có ý bức bách nàng, chiến tranh giữa nam nhân với nữ nhân cũng như chiến tranh giữa thành với thành, nước với nước, nếu nàng muốn xâm chiếm lãnh thổ đối phương, ngoại trừ phải có thực lực cường đại thì còn phải cần có trí mưu nữa. Nam nhân muốn chiếm lấy một nữ nhân hoàn hảo thì không những phải chiếm lấy thân thể của nữ nhân mà còn phải chiếm lấy tâm hồn nữ nhân đó nữa. Mà muốn chiếm được tâm hồn nàng thì phải dùng khí thế, cảm tình để lung lạc nàng, khiến cho nàng không thể tự kiềm chế được nữa, khi đó nam nhân mới có thể xem là thắng lợi."

"Ngươi vẫn chinh phục nữ nhân như thế này hay sao?" Kiều Phượng Ngâm nhìn Hoa Tinh, hỏi với vẻ khiếp sợ.

Hoa Tinh lắc đầu nói: "Nữ nhân luôn thích nam nhân có cả sự bá đạo và ôn nhu, nếu nói về khí thế, nàng ta sẽ thích nam nhân bá đạo, nếu nói về tình cảm, nàng ta sẽ thích nam nhân dịu dàng, chỉ nam nhân có hai tính cách song song như thế mới có thể thỏa mãn đại đa số nữ nhân."

Kiều Phượng Ngâm nhìn hắn bằng ánh mắt cổ quái, thở dài nói: "Ta nói không lại ngươi, ngươi luôn có cả đống đạo lý. Bây giờ thời gian đã không còn sớm, chúng ta đi ra đi, nếu không mọi người sẽ lo lắng."

"Lo lắng? Sợ rằng không phải là nàng sợ bọn họ lo lắng, nàng sợ bọn họ hiểu lầm thì có." Nói xong kề sát thân thể nàng, ép nàng dần dần nằm xuống giường.

Kiều Phượng Ngâm bối rối nói: "Hoa Tinh, ngươi đừng để ta hận ngươi."

Hoa Tinh mỉm cười tà dị nói: "Nàng không cần như thế, nàng cho rằng ta sẽ làm gì đây?" Nói xong hôn nhanh một cái rồi đứng dậy, đi ra ngoài.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio