Mặc dù hành động rời đi mà không nói lời tạm biệt ngay trong buổi tụ tập bạn bè là không hay cho lắm nhưng mấy người Tần Cảnh Diệu nghe thấy Nguyễn Hân nói vậy liền đoán ra được tiếp theo sẽ xảy ra cảnh +, vì thế họ nhẹ nhàng đứng dậy rồi rời đi, để lại căn phòng cho hai người họ.
Hạ Y Đồng đeo túi bước đến cạnh cửa, nghe thấy âm thanh run rẩy của Nguyễn Hân, cô dừng bước, quay đầu lại nhìn thấy Nguyễn Hân ở trước ngực Phó Tư Nghiên, quay lưng ra cửa, nghiêng đầu, cằm hơi ngửa lên, chỉ trông thấy nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi môi đỏ tươi mấp máy kháng cự, hai tay Phó Tư Nghiên ôm chặt lấy eo, không để cô chạy thoát.
Hạ Y Đồng hơi nhăn mặt, cảm thấy có chút lo lắng.
Hân Hân luôn nói giữa cô và Phó Tư Nghiên chưa từng nảy sinh quan hệ gì, Phó Tư Nghiên chắc sẽ không ép buộc cô ấy đâu.
Hàn Nhiệm Bân vỗ vỗ vai cô, nói: “Đi thôi.”
Hạ Y Đồng hơi mím môi: “Hình như Hân Hân say rồi, tửu lượng của cô ấy không tốt”.
Hàn Nhiệm Bân bình tĩnh đáp lại: “Có chồng của cô ấy ở đây, không sao đâu”.
Hạ Y Đồng trầm tư một lát, đưa tay đóng cửa lại rồi quay người rời đi.
Phó Tư Nghiên và Nguyễn Hân là vợ chồng, nếu nhân phẩm không tốt cũng không cần đợi đến bây giờ mới cưỡng bức Nguyễn Hân mà sớm đã ăn cô sạch sẽ rồi.
Phó Tư Nghiên ôm chặt lấy cô, ánh mắt nồng cháy ngắm nhìn khuôn mặt đang ửng hồng, đôi môi ửng đỏ của cô, cố kìm nén, khi cửa phòng ngăn cách hoàn toàn tầm nhìn từ hành lang, hắn liền nắm lấy cổ tay, đè chặt cô xuống sô pha rồi hôn cô.
Hơi rượu lan tỏa khắp căn phòng, hòa quyện cùng mùi rượu ngọt ngào trong miệng cô, đầu óc hỗn loạn một phen, Nguyễn Hân cảm thấy mình như càng say hơn.
Đôi mắt ươn ướt, cơ thể không kiểm soát được muốn tiến lại gần hắn.
Trong miệng cô tràn ngập mùi vị của hắn, hai chân mềm nhũn tê dạ muốn tìm điểm tựa, chân cô không tự chủ được liền giơ lên, phản ứng này của cơ thể khiến cô cảm thấy xấu hổ, thoáng nhìn thấy mảnh thủy tinh trên sàn, cô liền nhớ ra tất cả phản ứng của cơ thể đều là do cốc rượu đó.
Đúng, chính vì cốc rượu đó mà cơ thể cô mới kỳ lạ như vậy.
Cô đem tất cả mọi chuyện đổ tại rượu, sau đó làm theo bản năng, đưa chân ngoắc vào eo Phó Tư Nghiên, giống như đang mời gọi hắn.
Phó Tư Nghiên ngừng trêu đùa đôi môi cô, lùi lại, tay nắm lấy đôi chân đang ngoắc vào eo hắn, ánh mắt đào hoa sâu thẳm nhìn cô.
“Thoải mái không?”
Nguyễn Hân bị lời nói thẳng thắn của hắn làm cho càng xấu hổ hơn, đưa tay che mắt lại, ngực càng thở dữ dội hơn.
Phó Tư Nghiên gạt tay cô ra, không để cô che mặt lại, hôn lên hàng mi đang run run của cô, giọng nói cực kỳ mềm mại quyến rũ: “Em có muốn anh không?”
Tai Nguyễn Hân nóng bừng lên, ngón tay cái của hắn trượt lên cổ chân yêu kiều của cô, kích thích một trận run rẩy.
Hắn nhịn cười, lại lần nữa cúi đầu áp sát vào tai cô, nói: “Bảo bối, anh thấy hiện giờ em đang rất muốn anh.”
Nguyễn Hân xấu hổ lườm hắn một cái, quay mặt né tránh nụ hôn của hắn, hơi thở không đều, “Bộ dạng này của tôi chẳng phải là đều do anh cả sao, nếu không phải vì chén rượu đó, tôi có thành ra như thế này không? Đồ khốn, lưu manh, súc sinh, anh muốn lợi dụng tôi.” Nguyễn Hân cắn môi, vẻ mặt uất ức.
Phó Tư Nghiên xoa má cô, nói: “Nguyễn Nguyễn, cốc rượu mà em uống đó thực ra chỉ là rượu bình thường thôi, không có tác dụng gì đặc biệt.”
Nguyễn Hân đơ người.
Rượu bình thường, không có tác dụng đặc biệt.
“Không thể nào, anh lừa tôi.” Nếu cốc rượu đó không bỏ thêm thứ gì xấu, thì làm sao cơ thể cô lại có phản ứng đáng xấu hổ như vậy được.
Phó Tư Nghiên dường như đã nhìn ra được ý nghĩ của cô, ánh mắt ám muội, nói: “Nguyễn Nguyễn, đây là phản ứng tự nhiên của cơ thể em, là em đang muốn anh.”
Nguyễn Hân tức run người, lấy sức rút chân ra khỏi tay hắn, đạp hắn một cái.
“Đồ khốn, anh trêu đùa tôi”. Nếu không phải lấy rượu làm lý do thì cô cũng không phóng túng bản thân như vậy.
Phó Tư Nghiên chịu đựng cái đạp của cô, nâng cằm cô lên đối diện với hắn.
“Nguyễn Nguyễn, em ngại quá rồi, chỉ là anh cho em một lý do để thẳng thắn đối diện với chính mình thôi.”
Hay cho câu nói đường đường chính chính chứ không thèm khát cơ thể cô.
Nguyễn Hân đẩy đẩy vai hắn, “Dậy đi”.
Ngón tay hắn luồn vào chỉnh lại mái tóc đang rối cù của cô: “Em không nóng sao?”
Nguyễn Hân nghĩ đến bản thân mình khi vừa nghe hắn nói rượu có vấn đề vì ảnh hưởng tâm lý nên toàn thân nóng rực, liền cảm thấy nghẹt thở, tức giận cắn lên vai hắn.
Phó Tư Nghiên đưa tay giữ chặt gáy cô: “Nguyễn Nguyễn, em có nghe thấy nhịp tim của anh không?”
Nguyễn Hân thở chậm lại, chẳng nghe được gì.
“Tiếng nhịp tim làm sao mà nghe được?”
Phó Tư Nghiên: “Anh nghe được”.
Nguyễn Hân: “Vậy thính giác của anh lợi hại thật”.
Phó Tư Nghiên: “Nó đang nói, anh yêu em.”
“…”
Nguyễn Hân ngẩng đầu nhìn hắn, tỏ ra bình tĩnh nói: “Đừng tưởng nói vài câu ngon ngọt là tôi sẽ bị anh qua mặt, sao anh phải lừa tôi.”
Phó Tư Nghiên hôn lấy đôi môi cô: “Không thế thì khi nào em mới lại gần tôi hơn hả cô gái không dám đối mặt với chân tình này”.
Mặt Nguyễn Hân đỏ bừng, đấm vào vai hắn: “Ai không dám đối mặt với chân tình chứ?”
“Vậy em có dám nói em yêu anh không?”
“…”
Nguyễn Hân nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của hắn, đôi môi khẽ dao động, nhưng rốt cục vẫn không dám nói ra ba chữ “em yêu anh”, cô sợ nếu nói ra hắn sẽ hóa thú.
“Tôi…tạm thời tôi không nói”.
Nói xong cô sợ Phó Tư Nghiên sẽ thất vọng liền nói tiếp: “Tôi vẫn chưa xem xét xong”.
Phó Tư Nghiên xoa xoa mặt cô, nói: “Biết em là tình đầu của anh, vui không?”
Nguyễn Hân mấp máy môi: “Anh cũng là tình đầu của tôi”.