Sau khi tỉnh rượu, Lâm Triêu Hi cảm giác toàn thân đau nhức, đầu đau như búa bổ. Chính mình nằm ở trên giường, còn Lâm Phượng Âm thì ngồi dưới đất, gối đầu trên giường của nàng ngủ say. Cửa đóng chặt, có lẽ bọn họ không biết làm sao phải dịch dung cho gương mặt già này nên mới lưu lại một người trông coi nàng đi?
Người đang kéo lấy góc chăn ngủ rất an ổn mà điềm tĩnh, dù là trong giấc mộng, khóe miệng của hắn vẫn uốn cong nhẹ nhàng như cũ, trên gương mặt tuấn tú như ngọc là đôi mắt phượng tà mị quyến rũ, hàng lông mi rất dài rất dày bao lấy, có lẽ thiếu đi một chút phong lưu, nhưng nhiều hơn một phần đáng yêu. Lâm Triêu Hi vô thức mà duỗi ngón tay ra sờ lên hàng lông mi của hắn, rất kích động muốn nhéo một cái. Lâm Phượng Âm như vậy càng thêm mê người, không quá thông minh lõi đời, chỉ thuần khiết giống như tiểu thiên sứ.
Tiểu thiên sứ, để chị sờ vầng sáng của em được không? Tiểu thiên sứ, cái đuôi nhỏ của em ở đâu rồi?
Lâm Triêu Hi nổi lên hứng thú, lúc thì bóp bóp mặt của hắn, làn da trong suốt như có thể chảy ra nước, lúc thì kéo kéo mũi của hắn, sóng mũi cao thẳng khác thường, chẳng lẽ là hỗn huyết? Chăm chú miêu tả lông mày của hắn, không cần cắt tỉa mà cũng đẹp như vậy.
Lâm Phượng Âm đã tỉnh từ lúc nàng tỉnh dậy rồi, chỉ là thấy nàng không có động tĩnh nào nhất định là có tâm tư quấy rối, nên mới yên lặng theo dõi xem nàng định làm gì, kết quả là bị trêu ghẹo rồi. Hắn bất đắc dĩ cười khổ trong lòng, nữ nhân này thật là không tim không phổi mà.( ý nói là người vô tư)
Ngay lúc nàng đang run run rẩy rẩy muốn đi nghiên cứu bờ môi của hắn thì hắn chợt mở mắt, chỉ một cái liếc mắt nhưng lại để cho nàng lộ nguyên hình trông hết sức quẫn bách, nàng kinh hãi từ từ bò vào trong góc giường. Khóe miệng của Lâm Phượng Âm khẽ nhếch lên, hài hước cười một tiếng, sau đó cúi người sáp lại gần nàng, hai cánh tay vây nàng ở trong góc, nghiền ngẫm nhìn nàng.
“Ta . . . ta . . . . .” Lâm Triêu Hi ngẩng đầu nhìn hắn một cái, rồi lại nhanh chóng cúi đầu, bây giờ là tình huống gì đây? Đùa giỡn người ta giờ thì bị người đùa giỡn ngược lại sao?
“Tiểu Tịch cô nương, chào buổi sáng.” Trên người của Lâm Phượng Âm còn có mùi rượu nhàn nhạt, hắn lười biếng vừa nói vừa tiến lại gần nàng thêm một chút.
“Ha ha, chào buổi sáng.” Nàng xấu hổ nói, nếu nhìn thêm lần nữa không chừng sẽ đụng ngã hắn rồi ăn sạch sành sanh luôn, yêu nghiệt à, ngươi đừng lại gần ta nữa có được hay không?
Nhìn vẻ mặt của nàng chợt khẩn trương, tim của hắn đột nhiên cứng lại, nhớ tới ngày hôm qua nàng có thể bị sỉ nhục, lúc này bộ dạng trêu chọc nàng của hắn làm cho nàng rất khó chịu sao? Hắn lui ra, sau đó lui dần về cạnh cửa, đưa lưng về phía nàng nói: “ Ta ra cửa canh chừng, nàng thu thập xong rồi ta dẫn nàng ra ngoài giải sầu.”
Lâm Triêu Hi khó hiểu nháy mắt mấy cái hỏi: “ Giải sầu? Đi đâu giải sầu?”
Lâm Phượng Âm cười một cái rồi nói: “Nàng muốn đi đâu thì đi đó, muốn làm cái gì cũng có thể nói cho ta biết.”
Cảm giác của Lâm Triêu Hi so với trúng số còn happy hơn( happy là nguyên văn của tg), quả thật là khối vàng từ trên trời rơi xuống đập tỉnh Lâm Phượng Âm rồi. Thừa dịp bây giờ hắn còn chưa đổi ý phải hành động nhanh lên. Nàng luyến thắng bò xuống giường, tóm lấy y phục trong ngăn kéo chạy vào phía sau bình phong mà hô: “Ngươi đứng đây không được nhúc nhích, không được nhìn lén đấy, ta xong ngay!”
Khoảng chừng năm phút sau, Lâm Triêu Hi liền đổi xong một bộ đồ thường, cái gọi là đồ thường nhưng chính là đồ mặc ở nhà của Lâm chủ mẫu. Khi nàng tùy tiện ở trước mặt hắn lộ vẻ vui cười, hắn chợt sinh ra một chút thương yêu, đưa tay vuốt nhẹ gò má của nàng, hỏi: “ Chờ mọi chuyện kết thúc, vẫn ở lại Lâm gia có được không?”
“Hả?” Lâm Triêu Hi trợn tròn mắt, nhìn nụ cười mê hoặc của hắn, thật sự là sẽ làm cho người ta đắm chìm trong đó.
Lâm Phượng Âm vén những sợi tóc đen tán loạn trên trán nàng, cười nói: “Mua vài bộ y phục mà nàng thích đi.”
Lâm Triêu Hi chưa từng hài lòng như vậy mà đi dạo quanh thành Hoa Châu, lần trước tới Kiều phủ xem diễn là một ác mộng ngoài ý muốn, lần này mới chân chính là đi dạo chơi. Hai người ăn mặc bình thường, đi bộ ở trên đường. Đáng tiếc, danh tiếng của Lâm Phượng Âm quá rộng, đi tới nơi nào cũng có những thiếu nữ thiếu phụ nhìn theo hắn một cách si mê, sau đó bên cạnh họ luôn có phụ thân (cha) hoặc trượng phu (chồng) kéo họ rời đi, vẫn không quên xì mũi phỉ nhổ coi thường Lâm Phượng Âm. Lâm Phượng Âm cũng không phải là người bận tâm thái độ của người khác, một cái nhăn mày một nụ cười trong lúc đó liền phát ra nhu tình vạn chủng, quả thật là một tên sát gái. Lâm Triêu Hi nắm chặt tay áo bĩu môi đi phía sau hắn, cúi đầu đếm bước, hối hận sao ban đầu không ngồi xe ngựa cho rồi.
Đi phía trước, Lâm Phượng Âm đột nhiên dừng lại, nàng đang bước đi theo quán tính không phản ứng kịp, sau đó đâm đầu vào lưng hắn.
“Ai da.” Lâm Triêu Hi ôm mũi mắng: “ Đang đi ngươi tự dưng dừng lại làm gì hả!”
Lâm Phượng Âm bật cười, áo khoác màu xanh nhạt khiến cho cả một vùng trời đất cũng xuân ý dồi dào, hắn ngoái đầu nhìn nàng cười một tiếng, nàng liền thoải mái phập phồng, quả nhiên nàng cũng giống như những nữ nhân bình thường, không chịu nổi hấp dẫn này của hắn.
“Đến nơi rồi.” Lâm Phượng Âm cười một tiếng mê người, thế nhưng lần này không phải là nụ cười khêu khích như ngày thường mà là vô cùng nghiêm chỉnh, hoàn toàn là nụ cười đáng yêu đó, còn có hai núm đồng tiền nho nhỏ, đôi môi mềm mại sáng bóng nhẵn mịn như là thạch hoa quả, đôi mắt hoa đào khẽ híp, ánh mặt trời ở phía sau lưng của hắn, giống như hắn đang ở trung tâm của vòng ánh sáng đó.
Nàng như bị quỷ thần sai khiến mà bị hắn mê hoặc, dưới ánh mặt trời liền thất thần đứng đó mỉm cười ngây ngô, hoàn toàn quên hết chung quanh rồi.
Đây là một cửa hàng thêu, hình như hắn và ông chủ rất quen thuộc, nhìn thấy hắn mang theo nữ tử tới đây lại có chút ngạc nhiên, rất hiếu khách mà dẫn nàng đi xem khắp nơi trong cửa hàng, giới thiệu toàn là những loại vải vóc đẹp đẽ quý giá.
Lâm Phượng Âm ngồi thưởng thức trà ở một bên, thỉnh thoảng liếc nhìn nàng một cái, chỉ cần chạm phải ánh mắt của nàng, hắn sẽ bày ra khuôn mặt tươi cười, làm nàng không có sức kháng cự mà như bị điện giật choáng váng.
Mỹ nhân như vậy, cho dù là mỹ nhân khuynh thành so ra vẫn còn thua xa, Lâm Triêu Hi nghĩ ngợi, rồi nhìn về phía chưởng quỹ đang cầm trong tay là một khối tơ lụa có màu sắc và hoa văn sặc sỡ, khi vuốt lên cảm xúc thật trơn mịn, nàng cắn môi nhìn về phía Lâm Phượng Âm, có chút vô tội đáng thương hỏi: “Hôm nay đều theo ý của ta sao?”
Cái ly trong tay Lâm Phượng Âm hơi chậm lại, nước trà lung lai dao động, thiếu chút nữa đổ ra, hắn chợt có cảm giác chẳng lành. Sau đó liền bị Lâm Hướng Hi kéo lên, dùng cây thước đo tới đo lui trên người hắn. Chưởng quỹ nhìn thấy một trận muốn buồn nôn, một bên ghi lại số đo, lại thấy Lâm Phượng Âm cũng không có phản đối, mau chóng làm xong rồi chạy nhanh như làn khói về phía trong nhà.
Cái này gọi là anh hùng khó qua ải mỹ nhân sao? Lâm Phượng Âm là một lãng tử phong lưu mà cũng bị thu phục sao?
Một thanh niên tài tuấn quần áo màu lam nào đó nhạt nhẹ nhàng lay động quạt giấy, chỉ về phía xa xa mà ngâm nga: “Trời thăm thẳm, đất mênh mông, gió thổi cỏ cây cúi đầu thấy dê bò.”
Một cô nương mặc quần áo sặc sỡ nào đó yểu điệu bật cười: “ Thơ của công tử thật là hay, chất lượng đạt đến đỉnh điểm luôn.”
Vị công tử nào đó lấy quạt che mặt, lộ ra ánh mắt sáng chói mà cười nói: “Mỹ nhân không cần quá khen, ta biết nàng chỉ là an ủi ta thôi!”
Mỹ nhân nào đó nhu thuận cúi đầu, mắt phượng hẹp dài dốc hết vẻ phong lưu, khẽ phúc thân bộ dáng thiên kiều bá mị, hoa lê đẫm mưa hỏi: “ Không biết công tử muốn đi nơi nào?”
Công tử mặc đồ lam nhạt trầm ngâm một lát, bỗng nhiên thoải mái cười một tiếng, nói: “Không bằng ta và nàng làm một đôi uyên ương vui vẻ lưu lạc chân trời có được không?”
Mỹ nhân mặt mày như vẽ, cười nhạt: “Chỉ cần công tử không ngại, thiếp thân nguyện ý lấy thân báo đáp, không bằng trong ruộng lúa mạch vàng óng ánh ở đây, làm nơi động phòng.”
Mỹ nhân ghé sát, hương thơm lan tỏa, Lâm Triêu Hi nháy mắt mấy cái, nhìn Lâm Phượng Âm mặc nữ trang, chậc chậc, thật là ‘hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn’ cũng không đủ để tán thưởng đâu, nhất là âm điệu lanh lảnh trong dáng người mềm mại, hoàn toàn là tiên nữ hạ phàm nha!
Đang lúc hai người trầm mặt, chợt nghe được trong ruộng lúa mạch có một âm thanh nỉ non: “Ca ca!”
Âm thanh kia hàm chứa run rẩy, giống như thở dốc, Lâm Triêu Hi cùng Lâm Phượng Âm hai mặt nhìn nhau, trong lòng hiểu ngầm, chẳng lẽ thật sự có người ở nơi này đánh dã chiến, còn phát ra âm thanh rên rỉ nữa?
Bọn họ dựa theo nơi phát ra âm thanh mà tìm kiếm, lặng lẽ đến gần, bỗng nhiên một kiếm sắc bén bay ra, Lâm Triêu Hi vừa kêu lên hoảng hốt, đã được Lâm Phượng Âm kéo ra phía sau che chắn. Hắn lập tức bẻ gãy một cọng rơm làm vũ khí cản trở về, vậy mà làm cho người kia phải lùi về sau một bước. Lâm Phượng Âm ném cọng rơm không hề sứt mẻ chút nào đi, nắm chặt tay Lâm Triêu Hi, chất vấn: “ Ai?”