Trong mấy ngày này, Hoa Châu thành lại ồn ào huyên náo. Lúc trà dư tửu hậu đề tài thảo luận của mọi người chính là Lâm gia có giống như tin đồn đã biến thành con cọp giấy hay không. Tiểu Tịch và Lâm Đường Hoa thường đi ra ngoài, ý định ban đầu là đi giải sầu nhưng không chỉ một lần nghe được lời bàn tán đa nghi. Nghe người ta bàn tán Lâm gia không chịu được một kích chỉ có thể buồn cười và bất đắc dĩ. Thậm chí nói ba vị công tử Lâm gia đều đã chết hết, Lâm chủ mẫu bị yêu ma nhập vào thân, dĩ nhiên đây chỉ là tin đồn của dân chúng trong dân gian. Bọn họ không quan tâm ai làm chủ ở Hoa Châu thành, chỉ cần có luật pháp Thánh quốc ở đây, chỉ cần Lâm gia không phải là phản quốc chống chính quyền, sẽ không tạo thành gió tanh mưa máu là được rồi. Bọn họ chỉ coi đây là một chuyện đùa truyền đến truyền đi, để cho một đôi bích nhân thường xuất hiện nơi công cộng vừa xấu hổ vừa lo lắng.
Hai người đứng ở ngoại thành bên ruộng cỏ lau mênh mông bát ngát, những ngọn cỏ lau nhẹ nhàng lay động giống như một năm bốn mùa đều không ngừng phất tay hướng tới người bên cạnh, giống như đã chờ đợi hồi lâu, liền mong đợi hai người trở về. Tiểu Tịch rút vào lồng ngực Lâm Đường Hoa, nhẹ nhàng thờ dài, tiếng thở dài này bị vùi lấp trong tiếng cỏ lau rì rào, nhưng bị Lâm Đường Hoa nghe được.
Hắn cầm tay của nàng nhẹ nhàng vuốt ve, cảm thấy nàng chân thực tồn tại ở bên cạnh mình, trong thương cảm mang theo vui vẻ. Nếu như sau này cách xa nhau Thiên Sơn Vạn Thủy, hắn cũng sẽ nhớ tất cả về nàng, cả một sợi tóc một sợi lông mi một ngón tay, ghi nhớ từng chút một.
“Có quà tặng cho nàng.” Lâm Đường Hoa hôn lên trán nàng nói.
Tiểu Tịch mở đôi tay ra, tham lam mà ngắn nhìn hắn nhếch môi cười: “Nhất định phải có gía trị nha, ta chỉ nhìn vật không nhìn người.”
Lâm Đường Hoa giả vờ lúng túng, nhếch miệng nói: “Vậy coi như xong, thay vì để cho nàng xem như phế vật mà vứt bỏ không bằng để nó vĩnh viễn bên cạnh ta.”
Tiểu Tịch nhất quyết không chịu nói, bĩu môi nói: “Không được không được, đã đáp ứng rồi còn muốn nuốt lời, có phải chàng muốn ta không để ý tới chàng một tháng hay không?”
Lâm Đường Hoa sợ nhất chiêu này, vốn mình cũng không còn dư lại bao nhiêu thời gian, nếu như nàng thật sự giận dỗi không để ý tới hắn một tháng thì người hối hận chính là hắn. Vì vậy hắn nắm vòng eo tinh tế của nàng cười nhạt nói: “Nhắm mắt lại.”
Tiểu Tịch làm như nhắm mắt lại nhưng vẫn còn giữ lại một chút xíu khe hở, Lâm Đường Hoa lắc đầu cưng chìu, biết cái quỷ tinh linh này nhất định sẽ không ngoan ngoãn mà đi vào khuôn khổ, vì thế phải dùng đến tuyệt chiêu.
Tinh tế hôn lên lông mi chớp động của nàng, làm hại Tiểu Tịch không cách nào mở mắt được, bởi vì rất nhột cho nên rùng mình. Khóe miệng Lâm Đường Hoa cười giảo hoạt, ôm chặt lấy nàng, đôi tay ở phía sau của nàng mở ra quà tặng, chậm rãi đưa tới trước mắt nàng.
Môi của hắn rời đi da thịt của nàng, sau đó ngón tay thon dài như ngọc bưng lấy khuôn mặt nàng, cười chờ đợi nàng mở mắt.
Xuất hiện trước mắt là một chiếc nhẫn ngọc màu tím, Tiểu Tịch có chút buồn bực nhìn chiếc nhẫn nằm trong tay hắn. Sau đó giơ tay phải lên quơ quơ nói: “Không phải ta đang đeo vật đính ước của chàng sao, không phải để cho ta giống như nhà giàu mới nổi mà mang cả hai cái chứ?”
Lâm Đường Hoa bật cười nói: “Nói cho nàng biết bí mật, thật ra thì cái nhẫn trên tay nàng không phải là bảo vật gia truyền của ta, chẳng qua là ngày đó trên người của ta chỉ có duy nhất đồ vật là nó có thể gán nợ cho nàng.”
Giờ đây Tiểu Tịch mới hiểu được, thì ra cái gọi gia truyền là giả, trách không được, thảo nào hắn hào phóng như vậy lúc đó liền cầm cố đi, thảo nào về sau vẫn không nóng nảy đi tìm trở lại. Nếu không phải đêm giao thừa Bạch Nguyên Phong tặng lễ vật có lẽ là hắn không hề bận tâm cái nhẫn bình thường trong tiệm cầm đồ đâu.
Tiểu Tịch có chút tức giận, mỗi ngày trước khi đi ngủ mình còn thân thiết hôn cái nhẫn này đấy, còn muốn nó giống như bằng chứng tình yêu của họ đó, ầm ĩ cho rồi cuối cùng là giả.
“Hừ!” Tiểu Tịch làm bộ muốn tháo xuống ném nhẫn ngọc thạch đi.
Lâm Đường Hoa chặn lại bao bọc nắm tay của nàng, mở bàn tay lấy ra nhẫn ngọc bên trongnói: “Mặc dù không phải là bảo vật gia truyền, nhưng với ta mà nói so với cái gì cũng quan trọng hơn, ở lại bên cạnh ta đề phòng cái người phần tử bạo lực này.”
Tiểu Tịch nhân cơ hội đoạt lấy nhẫn ngọc tím trong tay kia của hắn nói: “Còn cái này? Có ý nghĩa gì?”
Không đợi Lâm Đường Hoa nói chuyện, nàng đã thấy ảo diệu trong đó, nàng kinh ngạc không ngậm miệng được, nhìn cái nhẫn này cười sắp chảy ra nước mắt.
“Thích không?” Lâm Đường Hoa hỏi.
“Thích.”
Cái nhẫn này chính là vừa vặn ngón tay áp út, xuyên qua trong nhẫn trong suốt là dung hợp một hình ảnh, mặc dù không quá rõ ràng nhưng vẫn vẫn có thể nhìn rõ.
Ngày trước, Lâm Đường Hoa tặng một bức họa cho Tiểu Tịch, Tiểu Tịch kinh ngạc phát hiện kỹ thuật của Lâm Đường Hoa không phải là cao bình thường. Bức tranh nhìn cứ như thật, trông thấy bản thân mình xuất hiện sống động trong tranh hai thước, giống như nàng đang soi gương vậy. Nhưng đồng thời cũng không cam lòng tự trách sao mình không vẽ Lâm Đường Hoa.
Lâm Đường Hoa cưng chìu ôm nàng, nàng cầm bút lông của hắn mò mẵm vẽ trên giấy, chợt nhớ tới cái gì, quay đầu lại quan sát tỉ mỉ mặt mày của hắn. Một tờ giấy Tuyên Thành bị nàng xóa xóa và sửa sửa, cuối cùng cũng đạt được phong vận của Lâm Đường Hoa. Thực ra là chỉ là trang giấy vẽ đầu đứa bé, tóc Lâm Đường Hoa được cột lên, ánh mắt giảo hoạt ngẫu nhiên liếc xéo người khác, trên bờ môi luôn luôn nở nụ cười lễ phép nhợt nhạt, dễ thương muốn chết.
Lâm Đường Hoa nhìn thấy hình tượng của mình buồn cười như vậy nên không có cam lòng, liền ở trên giấy theo phong cách hội họa của nàng mà vẽ thêm một hình. Vẽ ra chín bản Tiểu Tịch, tóc dài tới eo tròng mắt như sao, thỉnh thoảng sẽ chống cằm bóp thịt trên má, sau đó cười đến cực kỳ rạng rỡ.
Hai người vẽ hai bên trái phải trên cùng một tờ giấy, Tiểu Tịch bắt lấy ngón tay Lâm Đường Hoa mà khẽ cắn, tựa hồ không hề đau lòng một chút nào để cho hắn ký tên đồng ý. Cứ thế ở trên giữa trang giấy vẽ ra một trái tim màu hồng.
Lâm Đường Hoa nói: “Trái tim chỉ có một, làm sao mà trái ngược nhau?”
Tiểu Tịch muốn chạy đã chạy không được bị Lâm Đường Hoa siết chặt trong lồng ngực. Sau đó giống như nàng mà cắn ngón tay của nàng, bị đau đến nỗi nàng kêu la thiếu chút nữa kéo tới đầu trâu mặt ngựa luôn. Vì vậy vẽ ra được hai trái tim hồng tâm đầu ý hợp, trên giữa tờ giấy Tuyên Thành trở thành hình vẽ xinh đẹp bừng bừng, kết nối xung quanh trái phải hai đứa nhỏ.
Không nghĩ tới hôm nay, Lâm Đường Hoa lại đem hình vẽ hai đứa bé vào trong nhẫn Tử Ngọc. Đầu hai đứa nhỏ chạm vào nhau, cái trán chống đỡ cái trán, chóp mũi hướng tới chóp mũi cảm thụ hô hấp dịu dàng của đối phương.
“Làm sao ngươi làm được cái này?” Tiểu Tịch nhìn chằm chằm, ngón tay che chiều rộng của chiếc nhẫn lại có thể rõ ràng nhìn thấy ngũ quan sặc sỡ của đứa trẻ bên trong.
Lâm Đường Hoa ôm nàng nhẹ nhàng đong đưa nói: “Không phải là nàng nói cho ta biết sao, nàng thấy có người có thể khắc chữ trên hạt gạo thật sao? Không phát hiện cái nhẫn này thật ra thì không phải là một khối hoàn chỉnh sao?”
Tiểu Tịch cẩn thận nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện trên nhẫn có một chỗ nối. .. Nàng đã từng nói cho hắn biết đã từng gặp qua rất nhiều người thần kỳ, có người có thể dùng con dao nhỏ khắc chữ trên hạt gạo. Lâm Đường Hoa liền đem chuyện này để trong lòng, dùng con dao nhỏ ở trên mặt cắt của hai khối ngọc khắc lên đường vân hai đứa bé. Sau đó đem mực nước thượng hạng ngàn năm không phai tô vào trong đó, thấm vào từng chút một. Cuối cùng thật cẩn thận đem hai khối ngọc hợp lại cùng một chỗ. Vì vậy bên trong ngay lập tức xuất hiện hai đứa trẻ, hoa văn trong đó là dùng mực nước từng chút từng chút rót vào mà hình thành.
“Ngươi thật thông minh.” Tiểu Tịch ngẩn đầu nhìn hắn, đối với ánh mắt của mình càng thêm tự tin, thỏa mãn với sự lựa chọn phu quân của mình thông tuệ như vậy. Nhưng hơn nữa là cảm động, hắn có thể nhớ rõ ràng mỗi một lời nói của nàng, còn có thể thỉnh thoảng làm cho nàng vui mừng, thì ra yêu là cảm giác tuyệt vời vậy sao.
“Chỉ vì nàng, ta sẽ trở nên rất thông minh.” Lâm Đường Hoa điểm một cái lên chóp mũi của nàng, giống như đang cưng chìu một con mèo nhỏ khả ái. Hắn lấy nhẫn ra nói: “Ta còn nhớ nàng có nói nghi thức cầu hôn.”
Dứt lời, hắn liền từ từ khụy gối, một chân quỳ trên đất.
Đã từng thấy qua giống như hoàng tử cầu hôn công chúa, dùng thời gian quý giá nói lên lời thề nguyền hẹn ước, sau đó mặc quần áo đẹp giày vàng hào hoa phong nhã cầm tay công chúa mà hôn lên bao tay ren (nghi thức hôn tay của ngường phương tây). Đã từng thấy qua nam nhân tây trang thẳng thớm cầu hôn với cô gái áo quần cao quý. Quý tộc hào môn như thế khiến cho không biết bao nhiêu cô gái sóng lòng sôi sục. Gặp qua người bình thường trong dân chúng cầu hôn, nam nhân mang mắt kiến xấu hổ nhe răng cầu hôn nữ nhân, bầu trời bay đầy bong bóng màu hồng, bạn bè bên cạnh cũng hoan hô cỗ vũ.
Nhưng là, chưa từng thấy người mặc áo báo màu trắng, dùng tư thế cổ nhân ghét nhất là quỳ đi cầu hôn một cô gái bình thường. Tiểu Tịch cảm giác nước mắt của mình sắp rơi ra, che miệng không thể tin nhìn người trước mắt, sao mà lại gần gũi rõ ràng như thế. Mà người kia, đang cầm chiếc nhẫn của riêng bọn họ ngẩng đầu dịu dàng nhìn nàng nói: “Nắm tay cả đời, bên nhau đến già, đời đời kiếp kiếp, không xa không rời.”
“Đời đời kiếp kiếp, không xa không rời.....”
Chiếc nhẫn kia mang vào ngón áp út của nàng, làm chứng cho tình yêu của bọn họ, cũng là chứng cứ duy nhất nhận thức nhau của họ.
Trở lại Lâm gia bọn họ lại nghênh đón khách không mời mà đến.
Lâm Phượng Âm đang đứng ở cửa Lâm phủ nhìn xa xa chờ đón bọn họ, nhìn thấy bọn họ tay nắm tay bỗng nhiên có cảm giác thất vọng mất mát.
Tiểu Tịch xa xa cũng nhìn thấy Lâm Phượng Âm, nghĩ tới mấy ngày gần đây hắn thường ra ngoài rất ít gặp mặt trong lòng cũng thật nhớ, vì vậy rút tay khỏi tay Lâm Đường Hoa, nắm cánh tay Lâm Phượng Âm nhảy lên “Ngươi đứng ở ngoài cửa làm gì vậy, chờ Hoa cô nương hả?”
“Đúng vậy nha, chờ ngươi Hoa cô nương này.” Hắn cười cười nâng cằm của nàng lên tà mị cười: “Nhớ ta không?”
Tiểu Tịch đối với loại đùa giỡn này thấy nhưng không thể trách rồi, cảm giác hai người hồ nháo là chuyện bình thường không sao cả. Trong lúc nhất thời quên mất mình là người đã có gia đình, vì vậy quay đầu nhìn Lâm Đường Hoa cười lấy lòng.
Nhưng Lâm Đường Hoa chỉ ghen trong chớp mắt tiếp theo hòa hoãn cười nhạt, rộng lượng hào phóng nhìn nàng và tam đệ thân mật ở chung một chỗ.
Hắn đi tới chỉ hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?!”
Lâm Phượng Âm bĩu môi nói: “Người Lâm gia vào Hoa Châu Thành, bảo là muốn đến thăm bạn cũ Lâm gia.”
Chân mày Lâm Đường Hoa khẽ nhíu một cái cười cười nói: “Người đến không có ý tốt, chỉ sợ là muốn biến ba nhà thành hai nhà.”
Lâm Phượng Âm dựa vào cánh cửa, bĩu môi chậc chậc nói: “Chúng ta cũng thương lượng chút đối sách thôi.”
“Ta có thể tiếp tục giả làm Lâm chủ mẫu, dù sao cũng đã có nhiều kinh nghiệm rồi. Quản lý Lâm gia, chỉ còn Lâm Thành Trác... tới không được ...” Tiểu Tịch cau mày đi tới đi lui ở trong phòng.
Lâm Đường Hoa rót ly trà nóng đưa cho Lâm Phượng Âm, Lâm Phượng Âm ngậm trên bờ môi, chợt cười cười mà nói: “Thật ra thì, chỉ cần tìm một người quen thuộc với đại ca cho dù vụng về một chút cũng có thể chứ?”
Tiểu Tịch gật đầu một cái còn nói: “Người quen biết hắn rất nhiều, nhưng mà chúng ta vẫn phong tỏa tin tức hắn hôn mê với bên ngoài, biết chuyện này chỉ có mấy người chúng ta, mặc dù Thập Nhị cũng biết nhưng hắn quen thuộc lời nói và việc làn của Thành Trác không?”
Lâm Phượng Âm liếc xéo nàng một cái, nàng vội vã khoát tay nói: “Ta còn phải giả làm chủ mẫu, không thể giả hắn nữa!”
“Không phải còn có người ư, so với quen thuộc chính mình còn muốn hiểu rõ đại ca hơn.”
Tiểu Tịch kinh ngạc nhìn hắn,sau đó, sau đó từ từ chợt hiểu, liền vỗ tay khen: “Âm Âm, ngươi thật thông minh muốn chết nha! Oanh Oanh, Oanh Oanh quen thuộc nhất rồi, quen thuộc đến có thể đem từng cọng tóc của hắn ra đếm luôn rồi!”
Từ đầu đến cuối Lâm Đường Hoa không nói một lời nào, chỉ là tay bưng ly trà nhẹ nhàng run lên, trong ngày thường mặt nước chưa từng gợn sóng giờ tạo nên một tầng gợn sóng thật lâu chưa tiêu tan.
Tiểu Tịch mang lên mặt nạ da người đã lâu chưa dùng tới, ăn Ngân hoa đan, sau đó mặc vào bộ quần áo quen thuộc, đứng trước gương xoay quanh, Lâm Đường Hoa ở một nhìn cười nói: “Có biết ban đầu vì sao nàng bị bại lộ không?”
“Hả?” Tiểu Tịch nghi ngờ ra hiệu.
“Bởi vì trên mặt mẫu thân chưa bao giờ sẽ có vẻ mặt như thế, vẻ mặt vui vẻ gần như sáng chói. Kể từ khi ta hiểu chuyện tới nay, mẫu thân đối với chúng ta chỉ có nghiêm túc và nghiêm túc, lưng mang gánh nặng Lâm gia chưa bao giờ cười thoải mái như thế. Ăn cơm, uống nước, nói chuyện mỗi lời nói cử động điều phản chiếu hình ảnh của một thiếu nữ, cho nên chúng ta kết luận nàng không phải là mẫu thân.”
Tiểu Tịch che miệng cười, sau đó khom người ho khan học theo bộ dạng một lão thái thái nói: “Người trẻ tuổi, không nên quá thông minh, không nên quá kiêu ngạo nha.”
Lâm Đường Hoa bất đắc dĩ cười cười, nhìn ngoài cửa sổ, sau đó rất nghiêm túc nói cho nàng biết: “Mọi việc cẩn thận, nếu có khác thường nhất định phải ám hiệu cho ta.”
Tiểu Tịch khoát khoát tay: “Ngươi quá lo lắng rồi...đây chính là Lâm gia, cái nha đầu họ Phùng kia có thể làm gì ta chứ, cắt!”
Lâm Đường Hoa còn chưa kịp nói: “Người bên cạnh mới cần phải thật chú ý cẩn thận” thì Lâm Phượng Âm đẩy cửa đi vào, xô đẩy một bóng dáng đen tuyền đi vào trong phòng.