Diễm Phu Nhân

chương 73: giang hồ địa vị phân chia.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: ChieuNinh

Sắc trời có chút mờ tối, âm u sắp mưa.

Lâm Thành Trác trùm mũ đẩy xe, đi xuyên qua cỏ dại mọc lan tràn trong rừng cây.

"Đại công tử, để thuộc hạ đến đẩy đi." Thập Nhị phụng mệnh theo ở phía sau, nhưng kể từ lên núi tới giờ hắn đã không có bất cứ chuyện gì để làm, muốn giúp Đại công tử xe đẩy nhưng Đại công tử luôn không nói một lời lắc đầu cự tuyệt .

Ngọn núi này, là nơi lần đầu tiên Lâm Thành Trác gặp Ma Diễn. Hạ táng, coi như từ đâu tới đây thì lại trở về nơi đó. Hoa Châu thành lưu truyền một truyền thuyết, người cũng được, súc sinh cũng được, chỉ cần đưa bọn họ lên đường, thì có thể thuận lợi đầu thai chuyển thế.

Hôm nay lại có một trận mưa lớn, từ đêm qua đã bắt đầu tối tăm, kìm nén đến giờ trận mưa này như trút nước.

Lâm Thành trác đẩy xe, Ma Diễn nằm ở phía trên đang đắp vải trắng, sắc mặt Lâm Thành Trác nặng nề, lại đi vài chục mét về phía trước, chính là nơi bọn họ gặp nhau lúc ban đầu. . . . . .

Khi đó, trời cũng là như thế, mây sầu sương thảm. . . . . .

"Ngươi bị thương?" Lúc đó Lâm Thành Trác chưa tới hai mươi tuổi mặc toàn thân áo đen, trong tay đang cầm một thanh kiếm sắc bén. Thời niên thiếu hắn đã tràn đầy anh khí, giữa hai lông mày đã hình thành một sự uy nghiêm. Hắn đi qua nơi này, nhìn thấy trên mặt cỏ tranh phập phồng, còn nghe được tiếng kêu khổ sở, vì vậy vạch cỏ tranh ra hai bên nhìn thấy trong bẫy rập rồi kêu lên.

"Ngao! Ngao!"

Bình thường trong cạm bẫy cũng sẽ có rất nhiều thú bị mắc bẫy, nó khẳng định không cách nào may mắn thoát khỏi gặp nạn nên bị thương, nhưng tiếng sủa của nó vẫn còn tinh thần, khiến cho Lâm Thành Trác không khỏi lau mắt mà nhìn.

"Ngươi thật có dũng khí! Ta thích ngươi! Chờ, ta sẽ đi xuống cứu ngươi!" Lâm Thành Trác đeo kiếm ở hông, sau đó tìm mấy dây leo cột chắc, một đầu buộc bên eo của mình, một đầu khác cẩn thận cột vào trên cây khô, sau đó lợi dụng khinh công rào rào nhảy vào bẫy rập.

Bình thường, dã thú bị thương sẽ hung ác hơn, thế nhưng hình như con chó này lại rất có linh tính. Kể từ khi Lâm Thành Trác nhảy vào bẫy rập nó liền không kêu rên nữa, mà là ư ử dẫn đường cho hắn.

Cái bẫy này rất lớn, nhưng làm Lâm Thành Trác kinh ngạc nhất là hình thể của con chó này, vậy mà có vẻ to lớn tàn bạo hơn tất cả những con chó mà hắn đã từng thấy qua. Trong bóng tối, ánh mắt của nó đen láy sắc bén có vẻ khác thường, lấp lánh có hồn, làm Lâm Thành Trác hết sức thích thú.

"Ta dẫn ngươi đi lên, sẽ trị thương cho ngươi được không, ôm lấy ta nha." Lâm Thành Trác cởi sợi dây xuống, sau đó cột bọn họ lại với nhau, móng vuốt của con chó rất sắc bén, nhưng nó thận trọng dùng bốn móng ôm lấy thân thể Lâm Thành Trác, nỗ lực không để cho hắn bị thương.

"Móng vuốt của ngươi bị thương, có đau không?" Lâm Thành Trác kéo xuống vạt áo của mình băng bó cho nó, sau đó nói: "Nơi này trời sắp mưa, ngươi nhanh về nhà đi, ta cũng phải đi rồi!"

Hắn đi vài bước, phát hiện con chó kia vẫn đi theo hắn.

"Ngươi muốn về nhà cùng ta sao?"

Con chó nức nở nhìn hắn.

"Nhưng mà nhà ta gia giáo rất nghiêm, ngươi sẽ nghe lời của ta sao?"

Con chó gâu gâu sủa hai tiếng, khó nén mừng rỡ.

"Vậy ta đặt tên cho ngươi đi! Ma Diễn có được hay không?"

Con chó xông lên liếm liếm lòng bàn tay của hắn, giống như chưa từng chịu qua thương tổn nào, đi sau lưng hắn vô cùng uy vũ.

Một tiếng ầm vang, sấm sét rung trời, đem Lâm Thành Trác từ trong kí ức tỉnh lại. Trong tay còn nắm tay cầm, đang đi tới trên con đường gồ ghề. Hắn vẫn như cũ nhớ rõ phương hướng trong rừng này, bởi vì năm ấy mẫu thân lên núi bế quan, hắn thường một mình lên núi xa xa nhìn nơi của mẫu thân. Ngày ngày mong mỏi thời gian trôi đi thật nhanh, để người một nhà được đoàn tụ.

"Đến rồi." Lâm Thành Trác chợt dừng lại, Thập Nhị đi lên trước, nhìn thấy trên đất trước mặt có một tấm bia đá dựng đứng, không phải là mộ bia được làm tốt, mà chỉ là một tảng đá bình thường, bị người dùng vũ khí sắc bén vẽ lên vết tích chữ viết.

Thập Nhị cẩn thận quan sát bia đá kia, loáng thoáng có thể phân biệt chữ viết đã bị mài mòn phía trên.

"Săn thú phải bằng bản lãnh thật sự? Hả?" Thập Nhị nửa ngồi trên mặt đất, có chút không hiểu, Lâm Thành Trác đi tới mang theo nụ cười nhạt nói: "Thật ra nơi này có một cái bẫy rập, ngày đó sau khi cứu Ma Diễn xong, hai chúng ta dùng đất lấp nó lại."

Thập Nhị cười hỏi: "Đây là Đại công tử để lại?"

Lâm Thành Trác nhớ tới năm đó cũng có chút buồn cười, cười đáp lại: "Ừ. . ."

Nhưng mà, năm đó một người một chó cùng nhau lấp bẫy rập, hôm nay lại phải đào ra. Lâm Thành Trác khắc lên chữ viết mới trên mặt trái bia mộ: mộ Ma Diễn. Trước sau hai mặt đều có chữ viết, nhưng có thể thấy được xuất phát từ bút tích của một người, chỉ là càng thêm vang vang có lực.

Từ đâu tới đây, bụi trần về nơi nào. Lâm Thành Trác sẽ không quên, rốt cuộc là ai giết chết nó.

"Không xong!"

Lúc sáng sớm, Lâm Thành Trác mới vừa sửa sang ăn mặc xong, đẩy cửa ra nháy mắt đã nhìn thấy một hạ nhân gấp hoang mang chạy tới.

"Vội cái gì, Lâm gia vẫn còn, mạng của ngươi vẫn còn, la lớn như vậy còn thể thống gì." Lâm Thành Trác cau mày, uy nghiêm lẫm lẫm nhìn hắn. Hạ nhân kia lập tức ổn định chút, đứng lại, thở bình thường rồi nói: "Bẩm báo Đại thiếu gia, Hoa Châu tứ tiểu gia, toàn bộ bi thảm diệt môn."

(Hoa Châu tứ tiểu gia: bốn gia tộc nhỏ ở Hoa Châu_ Lâm gia là đại gia tộc)

Lâm Thành Trác đứng ở trên bậc thang, môi mím chặt.

Kể từ sau khi hắn tỉnh lại chính là thời buổi rối loạn, chỉnh đốn sự vụ Lâm gia mấy tháng gần đây, hắn mới biết tính tình Phùng Tích Viện thế nhưng trở nên tàn nhẫn như thế, thiếu chút nữa nhấc lên gió tanh mưa máu ở Lâm gia.

Vậy mà hôm nay, Hoa Châu thành cũng xảy ra chuyện lớn như vậy, trong một đêm, Hoa Châu tứ tiểu gia bốn vị Thiếu chủ lại bi thảm diệt môn!

"Tình huống hiện tại?"

"Tứ tiểu gia cũng đóng cửa không ra, một mặt xử lý tang sự một mặt tụ họp lại với nhau, Minh gia kích động bọn họ tìm gia chủ đòi công đạo, hôm nay Tứ gia gia chủ đang tiến về hướng Lâm gia."

"Ngươi đi xuống đi, chuẩn bị đón khách." Lâm Thành Trác phất tay để cho hắn lui ra. Đã thật lâu Hoa Châu thành đều duy trì bình an vô sự, kể từ khi Kiều gia bị diệt, Minh gia lại cùng Phùng gia kết đảng mưu lợi riêng, chỉ còn lại tứ tiểu gia ủng hộ Lâm gia thế nhưng. . . . . .

Lâm Phượng Âm đang từ trong phòng đi ra, sau khi đại ca trông coi sự vụ lại lần nữa hắn liền trở về trạng thái mặc kệ ngày trước. Cũng đã lâu mùi rượu lại tràn ngập ở trong phòng hắn, say rượu cả đêm, ngủ không ngon, không còn sảng khoái tinh thần như ngày trước. Trong giấc mộng của hắn tất cả đều là gương mặt cười nhẹ nhàng của Tiểu Tịch.

"Đại ca chào buổi sáng." Quần áo trên người Lâm Phượng Âm xốc xếch, nút áo cũng không có buộc lại, liên phát rớt ở trên vai, tóc dài buông xuôi, vẻ uể oải, mắt phượng tà tà cười tủm tỉm, có một chút dí dỏm lười biếng.( liên phát: giống như dây buộc tóc của nam thời cổ đại)

Lâm Thành Trác bất đắc dĩ mà lắc đầu nói: "Trở về sửa sang xong rồi trở ra, hôm nay có khách nhân quan trọng phải nghênh đón."

"Hả?" Lâm Phượng Âm vừa định hỏi là ai, trong sân lập tức đáp xuống một con chim lông vũ màu xanh dương, nhẹ nhàng linh hoạt giống như là Ma Tước.

Lâm Thành Trác liếc mắt nhíu mày, có chút nghi ngờ.

Lâm Phượng Âm đi lên phía trước, vươn cánh tay sau đó huýt sáo, con chim kia tự động đậu lên trên cánh tay của hắn. Hắn lấy xuống tờ giấy con chim đang ngậm trong miệng, sau đó phất tay một cái nó liền bay đi.

Hắn cười nói: "Đại ca, nhìn con chim này quen thuộc không? Trước kia trên đường ca và Tiểu Tịch cùng đi Phùng gia chính là bị loại chim này truy tung, đệ nhìn thấy chơi thật vui nên cũng tìm mấy con tới huấn luyện. Tiểu Tịch nói, những con chim báo tin này đều giống nhau là cột thư tín trên cổ chân của nó. Nhưng chẳng qua đệ huấn luyện ra loại chim sẽ đem thư tín nhét vào trong miệng, nếu không phải đệ tự mình mở ra, nó sẽ nuốt xuống."

Hắn quan sát một cái chữ trên tờ giấy, sau đó nói: "Giống như vậy." Há miệng đem tờ giấy nuốt vào.

Lâm Thành Trác có chút ngoài ý muốn, ngược lại Lâm Phượng Âm hết sức tự nhiên, giống như là đang ăn bánh ngọt vậy.

Chỉ vài hớp liền nuốt xong tờ giấy, hắn xoay người trở về phòng, nói: "Đệ sẽ phái người đi thăm dò, xem ra có người nghĩ chỉ như vậy thì thiên hạ đại loạn, Hoa Châu tứ tiểu gia chỉ là bước đầu tiên. Đệ đi chỉnh đốn một lát rồi ra ngoài."

Lâm Thành Trác gật đầu một cái, mang theo kiếm hướng sảnh phía trước đi đến.

"Công tử." Thanh Xà Sứ giả lặng yên không tiếng động nhảy vào cửa sổ, sau đó quỳ trên mặt đất.

Lâm Đường Hoa đã sớm đứng dậy, mới vừa vẽ xong hình dáng một cô gái, đang phát họa vẻ mặt tinh tế của nàng.

"Hả?" Lâm Đường Hoa không thèm nâng mi, nhàn nhạt hỏi.

“Thuộc hạ tra được, mặc dù Phùng Tích Viện rời khỏi Hoa Châu nhưng không có quay trở lại Diệu Châu, mà là đi Ký Châu. Minh Chung Thư ở cửa thành thì xuống xe ngựa, căn bản không có rời khỏi Hoa Châu thành, mà là cùng tì nữ Thiên Vân của Phùng Tích Viện ngày trước đến khoảng đất của Kiều gia.

"Hả? Trước kia Kiều gia không phải đã bị thiêu hủy ư, bây giờ là địa phương nào?" Lâm Đường Hoa phát họa tỉ mỉ lên lông mày cô gái, mảnh như lá liễu, dịu dàng vô cùng.

"Là một khu kỹ viện mới mở."

"A, sau đó thì sao."

"Từ lúc Minh Chung Thư đi vào cũng chưa có đi ra ngoài lần nào, nhưng Thiên Vân lại thành hoa khôi đầu bài kỹ viện."

Lâm Đường Hoa dừng bút lại, sau đó hắn quẳng bút lông sói xuống, tùy ý ngồi ở trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thanh Xà Sứ giả cũng có chút không hiểu với cách làm của Minh Chung Thư , vẫn lẩm bẩm: "Minh Chung Thư và Thiên Vân hình như có tư tình, nhưng Phùng Tích Viện cũng biết, vậy mà vẫn để bọn họ đơn độc ở lại Hoa Châu."

"Che giấu tai mắt người khác tốt nhất không phải là nơi vắng vẻ u tĩnh, bất động ẩn trong đám đông, giống như là Bắc Hải Thánh nữ cung. Ngươi cho rằng, cũng bởi vì nơi đó người thưa thớt mọi người liền không biết tất cả tình trạng nơi đó sao?"

"Dạ, tầm nhìn thuộc hạ nông cạn rồi. Công tử, bước kế tiếp chúng ta. . . . . ."

Lâm Đường Hoa khoát khoát tay nói: "Ngươi lui ra đi, phái người nhìn chăm chú Minh Chung Thư là được, Phùng Tích Viện nhất định là đi Khúc gia Ký Châu, Khúc gia và Lâm gia ta coi như người xa lạ, nếu là thật sự phân chia thành hai phái cũng không có gì đáng trách."

"Vâng." Thanh Xà Sứ giả đứng dậy, lại chậm chạp không chịu rời đi.

Lâm Đường Hoa mở mắt nhàn nhạt liếc nàng nói: "Chuyện này giải quyết xong ta sẽ đi theo ngươi."

Thanh Xà Sứ giả nghe được trả lời chính xác lúc này mới an tâm rời đi, Cung chủ để cho nàng thỉnh công tử hồi cung, nhưng thời gian cứ kéo dài, trễ nữa chỉ sợ sẽ phải chịu phạt rồi.

Tư Đồ Tinh Nhi bưng một chậu đồng đi ra từ phòng của Lưu Y, nước trong đó đều là màu đen.

Nước mắt chảy dài không ngừng trên mặt nàng.

Vì sao ca ca không chịu tha thứ cho phụ thân, tại sao phải âm thầm chịu đựng cũng không trở về Tư Đồ gia đây? Phùng Tích Viện đã biết ca ca một lòng hướng Lâm gia, có lẽ thuốc giải cũng tiêu hủy, như vậy ai tới giải độc đã thấm vào cơ thể ca ca?

Tư Đồ Tinh Nhi đổ chậu nước vào bên cạnh bụi cây, rễ của nó lập tức bốc lên một tầng bọt nho nhỏ, sau đó trong nháy mắt bị thối rữa.

Trong tiền thính, bên trái ngồi theo thứ tự lão giả hoặc là nữ quyến tứ tiểu gia, đầu đội lụa trắng, trên mặt đều là thần sắc đau khổ.

Bên phải ngồi theo thứ tự ba vị công tử Lâm gia, ngoài ra, Minh lão gia vậy mà cũng tới tham gia náo nhiệt, giống như cảm động an ủi những người đối diện mất đi người thân.

"Nhớ ngày đó, ta là thật muốn để cho Minh gia chúng ta thối lui khỏi võ lâm, đáng tiếc con ta thích Phùng gia đại tiểu thư, ta chưa cho phép mà cứ kết thân như vậy, hôm nay muốn lui về vị trí phía sau cũng không thể rồi. Nhưng đáng tiếc a đáng tiếc, Hoa Châu tứ tiểu gia gia chủ chúng ta mọi người là thanh niên tài tuấn. Ngay cả Lâm chủ mẫu cũng đã từng tán dương bọn họ là mỹ thiếu niên, ài! Thế nào mà trong một đêm liền. . . . . . chẳng lẽ khi dễ Hoa Châu ta không người? Lâm đại công tử, hiện tại Lâm gia do ngươi làm chủ, trái lại ngươi nói một chút chúng ta nên làm cái gì bây giờ!" Minh lão gia nói một phen lo lắng khắp nơi, nhưng mà mỗi một từ một chữ đều đem đầu mâu nhắm thẳng vào Lâm gia, giống như cả Hoa Châu thành nên chịu trách nhiệm nhất chính là... Lâm gia.

Sáng sớm Lâm Phượng Âm chưa kịp ăn điểm tâm, cảm giác bụng rỗng ăn một tờ giấy bị nước trà ngâm nở, dạ dày dần dần giãn nở cũng là một biện pháp tốt lấp đầy bụng, vì vậy liên tục uống trà từng chén từng chén một. Chén trà đang ở bên môi, hắn chợt cười: "Minh gia là một trong bảy đại gia chốn võ lâm, hiện tại Hoa Châu thành địa vị ngay dưới Lâm gia chính là ngài, chẳng lẽ Minh gia lại sa sút đến nỗi cũng không có cách nào ra mưu hiến kế cũng không cách nào ra người góp sức rồi hả?"

Minh lão gia liếc hắn một cái nói: "Vãn sinh hậu bối nói chuyện chẳng lẽ không phải có chút lễ phép sao?"

Lâm Phượng Âm khẽ gật đầu nói: "Xin lỗi, nếu theo địa vị giang hồ, sợ rằng Minh lão gia còn thấp hơn ta một đoạn, mới vừa rồi không phải ngài cũng nói, muốn lui khỏi vị trí rồi sao."

Vốn Minh lão gia đang khí thế, lại bị Lâm Phượng Âm một câu nghẹn trở về liền sượng mặt, không thể làm gì khác hơn là bưng lên ly trà một bên đã bị lạnh, dáng vẻ cố ý giả bộ không lo lắng chờ người Lâm gia cho câu trả lời chắc chắn.

Đại biểu của tứ tiểu gia tới Lâm gia đòi một lời giải thích đều là lựa chọn tạm thời, không phải thê thiếp chính là cha mẹ tuổi đã già. Ở chỗ này khóc sướt mướt một câu thực dụng cũng đều không nói ra được, Minh lão gia vừa thầm than vừa an ủi, giống như bị cảm động lây, trong lúc vô hình giựt giây gia tăng thêm áp lực cho Lâm gia.

Lâm Đường Hoa ở một bên vẫn luôn im lặng, ánh mắt thủy chung đặt ở ngoài cửa, chỉ chờ người kia đến.

Hắn chợt nghiêng đầu, cười nhạt nhìn Minh lão gia hỏi: "Nghe nói mấy ngày gần đây thân thể ngài khó chịu, có thật không?"

Minh lão gia vén lá trà trong nước nói: "Gần đây cảm nhiễm phong hàn, cũng may đã tốt hơn nhiều."

"Vậy sao." Lâm Đường Hoa cười như gió nhẹ mây bay, nhưng trong mắt có một tia giảo hoạt dần dần lóe ra, hắn lên tiếng hỏi thăm, âm thanh không lớn không nhỏ vừa đúng có thể truyền vào trong tai Minh lão gia.

"Nghe nói, mấy ngày gần đây ngài luôn lao lực bôn ba, khoảng đất Kiều gia trước kia cũng bị chiếm lĩnh đấy. . . . . ."

Có điều ngụ ý.

Người nói vô tâm người nghe hữu ý, Minh lão gia lập tức nhăn đầu lông mày, nhìn ánh mắt Lâm Đường Hoa không sóng không gió, chỉ hết sức lạnh nhạt nhìn ông, nhưng mà tại sao ông lại cảm thấy hắn đã biết cái gì?

Mấy ngày gần đây đều phải đi Hoa Lầu hội hợp với nhi tử thương lượng đối sách, vốn tưởng rằng cẩn thận không sai sót gì, chẳng lẽ đã bị phát hiện rồi sao?( Hoa Lầu: cũng là kỹ viện)

Gừng càng già càng cay, Minh lão gia cố trấn định, lại khiến cho người khác không nhìn ra cái gì khác thường.

Vốn Lâm Thành Trác chán ghét nữ nhân khóc lóc sướt mướt, hiện tại toàn bộ trong tiền thính đều quanh quẩn thanh âm khóc oán của các lão nhân quả phụ, không thể không khiến hắn nhíu chân mày.

"Mời bốn vị trở về đi, trong ba ngày Lâm gia sẽ cho các vị một câu trả lời chắc chắn. Nhưng mà ta lại hi vọng Hoa Châu thành vẫn có thể duy trì trật tự căn bản. Người thừa lúc vắng mà vào hôi của cũng không phải số ít, sắc mặc, năng lực, như thế nào, bây giờ Trịnh tứ gia không có người tâm phúc, chẳng lẽ chờ bị tặc nhân đến diệt cả nhà sao?"( tặc nhân: kẻ xấu, kẻ cắp . . .)

Những gia quyến đang khóc lóc rối rít ngưng tiếng oán than dậy đất, hình như lúc này mới nhớ lại mình còn có cả nhà cần lo lắng.

Lâm Thành Trác thở dài nói: "Trở về đi thôi, chỉnh đốn chuyện trong nhà mình thật tốt, ba ngày sau đến đòi đáp án."

Lệnh đuổi khách hạ xuống, mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Minh lão gia biết khó mà lui rời đi trước, lúc này Lâm gia mới khôi phục yên tĩnh.

"Xem ra Phùng gia bắt đầu dùng thủ đoạn rồi." Lâm Phượng Âm chậc chậc nói, tà nghễ nhìn Lâm Thành Trác cười giỡn nói: "Đại ca, nhớ ngày đó nếu ca phải cưới Phùng Tích Viện, không biết là ca trấn áp cái yêu tinh đó, hay là cái yêu tinh đó hàng phục được ca."

Lâm Thành Trác trừng mắt nhìn hắn, Lâm Phượng Âm cười ha hả nói: "Biết biết, đại ca huyết khí dương cương, tà không thắng chánh, đoán chừng vào lúc này Phùng Tích Viện liền thay đổi biến thành hiền thê lương mẫu mà không phải tiểu nhân gây chuyện thị phi chỉ sợ thiên hạ không loạn."

Lâm Thành Trác chợt nhớ tới cái gì, bỗng nhiên nở nụ cười nói: "Nếu như ban đầu ngươi không có ăn hiếp Khúc Thanh Khởi, hiện tại Ký Châu Khúc gia như cũ sẽ đứng về phía chúng ta."

Lâm Phượng Âm nhất thời á khẩu không trả lời được, sáng sớm nhận được tin báo chính là Phùng Tích Viện đến Ký Châu Khúc gia, được thịnh tình tiếp đãi. Khúc Thanh Hổ đã sớm nhìn hắn không thuận mắt, lần này nếu có thể làm lung lay căn cơ Lâm gia cũng coi như hắn báo được thù lớn.

Lâm Đường Hoa nghe bọn họ đối thoại nhạo báng lẫn nhau bất đắc dĩ mà lắc đầu hỏi: "Đại ca, ca có kế sách rồi hả?"

Lâm Thành Trác quay đầu lại nói: "Phùng gia muốn cho thế cục võ lâm phân chia lần nữa, không thể cho bọn họ được toại nguyện. Mặc dù chúng ta mất đi liên hiệp Phùng gia, nhưng còn có tình nghĩa với Tư Đồ gia."

"Như vậy cũng tốt, Phùng gia khích bác và trả thù bắt buộc phải làm, Lâm gia ngoại trừ tiếp chiêu không còn cách khác, không bằng chúng ta sẽ theo bọn họ quay vòng một phen. Cuối cùng cho một kích nặng nề cũng tốt, trước khi đại hội võ lâm sớm phân chia lại địa vị giang hồ, đối với chúng ta có trăm lợi mà không có một hại."

Ba huynh đệ nhìn nhau cười một tiếng, ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio