Diễm Phu Nhân

chương 86: kế hoạch của thiên vân và oanh oanh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong một phòng hảo hạng của kỹ viện Hoa Mãn Lâu ở Diệu Châu, trên bàn bày đầy món ăn hải sản quý và lạ, một Lão Công Công bụng to phề phệ nói với thuộc hạ say rượu bên cạnh: "Gần đây Hoàng thượng muốn cải trang vi hành tới Diệu Châu, các ngươi cần phải dán mắt cẩn thận."

Người bên cạnh chỉ lo sờ eo nhỏ nhắn của mỹ nhân lập tức sửng sốt, hỏi: "Công công ngài mới vừa nói gì, hoàng thượng muốn tới?"

Vị công công này trừng mắt liếc hắn một cái giọng nói bén nhọn: "Ngươi làm Thống đốc là làm như thế nào vậy, loại tin tức này nên sớm nhận được mới phải. Nếu không phải nhìn ngươi coi như làm việc tiêu chuẩn mà nói, ta cũng không muốn làm trái ý tứ hoàng thượng tới giúp ngươi."

Người nọ vội vàng cười làm lành rót rượu sau đó nói: "Công công ngài uống rượu, uống rượu, ngài là người tâm phúc bên cạnh hoàng thượng, rất nhiều chuyện còn cần phải làm phiền ngài chỉ điểm nhiều hơn." Nói xong, hắn từ trong tay áo móc ra một chục ngân phiếu nhét vào trong tay áo công công, hỏi: "Công công, lần này hoàng thượng sẽ mang theo người nào lên đường?"

"Lần này Hoàng thượng không muốn kinh động bất luận kẻ nào, chỉ mang theo bên người một ngự tiền thị vệ đơn độc làm việc. Đầu tiên là ở Diệu Châu dạo một vòng, chưa biết chừng còn có thể đi chỗ khác. Hoàng thượng luôn luôn hỉ nộ vô thường tâm tư khó dò, chúng ta làm nô tài chỉ có đón ý nói hùa thôi, cũng không dám ngông cuồng suy đoán và quyết định thêm. Tự ngươi có chút mắt tinh mồm bén, phục vụ hoàng thượng thật tốt không chừng có thể thăng cấp cho ngươi."

"Dạ dạ dạ, hạ quan nhất định phục vụ hoàng thượng thật tốt, nhưng cho tới bây giờ thuộc hạ chưa từng thấy qua hoàng thượng, phải làm sao nhận biết đây?" Vị quan kia dò hỏi.

Công công cười một cái nói: "Vị ngự tiền thị vệ kia rất đặc biệt, da rất đen, ánh mắt rất lạnh, là cái loại người liếc mắt nhìn cũng không dám nhìn lại lần thứ hai ấy... Trong ngày thường chính ta cũng phải đi vòng qua hắn, không biết vì sao sao hoàng thượng cứ yêu thích hắn như vậy. Còn nữa, kiếm trong tay người thị vệ kia, chỗ chuôi kiếm xăm đầu một con rồng, đó là bảo kiếm hoàng thượng ngự tứ."

"Hoàng thượng rất trắng chứ?" Vị quan lại hỏi.

"Hoàng thượng năm nay mới hai mươi tuổi, suốt ngày nuôi dưỡng ở trong thâm cung nội viện, dinh dưỡng cũng rất kỹ càng, không trắng sạch mới là lạ, không giống như chúng ta, tuổi tác trôi qua thì càng già." Công công sờ sờ da mặt lỏng buông xuống dưới của mình. Vị quan kia nháy mắt về phía kỹ nữ bên cạnh, người nọ chính là Thiên Vân.

Thiên Vân cũng không giận, bàn tay trắng nõn giơ lên, nắm một cái ly uống rượu đưa tới trước mặt công công, nói: "Công công, ngài uống rượu, nhìn ngài phong nhã hào hoa, làm sao lại nói mình già đấy."

Sắc mặt Công công nhíu lại, liền uống một hơi cạn sạch ly rượu, sau đó nắm gương mặt của Thiên Vân, theo cổ trơn mềm đi tới trước ngực bóp một cái, cười nói: "Ta làm sao bì kịp Tiểu thiếu nữ thủy nộn như ngươi chứ!" Nói xong, một cái tay khác cũng không yên phận, dò vào dưới váy Thiên Vân.

Vị quan kia cười gian, nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn tới, sau đó tự mình vuốt ve chung quanh hông của Oanh Oanh bên cạnh, thỉnh thoảng cắn hai cái ở trên cổ, rượu vẩy đến trên vạt áo, dính ướt trước ngực.

Trong gian phòng hảo hạng to như vậy truyền đến tiếng thở dốc dâm đãng, kèm theo tiếng rên sảng khoái của giống đực. Không có ai chú ý tới âm thanh của nơi này, bởi vì mỗi gian phòng trong thanh lâu đều như thế, tầm hoan tác nhạc.

Tiễn bước hai vị quan nhân, Thiên Vân lau chùi thân thể trần trụi của mình, sau đó mặc một thân quần áo mới, trong miệng thỉnh thoảng mắng: "Cái lão bất tử này, mình không có gốc rễ còn nhất định làm, ngón tay lại to lớn thô ráp như vậy, ghê tởm chết ta." (gốc rễ: là ‘cái đó’ đã bị cắt của thái giám)

Oanh Oanh ở một bên vẫn chán nản như cũ, làm nghề này một tháng, nhưng mà vừa vào thanh lâu thì sẽ không ra được.

Còn nhớ rõ một tháng trước, mình vội vàng hấp tấp chạy khỏi Lâm gia, sợ Nhị công tử sẽ phái người truy đuổi, vì vậy mình chạy thục mạng về phía trước, không phân biệt phương hướng mà chạy. Cuối cùng chạy tới cửa thành Hoa Châu thành, lại không ngờ gặp kẻ thù Lâm gia đang ở nơi đó, Thiên Vân.

Thiên Vân thấy nàng một thân nghèo túng nhếch nhác, hỏi nàng có muốn có một ngày chính thức tiến vào Lâm gia hay không.

Nàng nói, muốn, rất muốn rất muốn.

Thiên Vân nói, nếu như ngươi có thể nhẫn nại cùng ta, là có thể đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng.

Nhưng nàng vạn vạn không ngờ, cái phương pháp mà Thiên Vân nói chính là đi tới Hoàng Thành Diệu Châu làm kỹ nữ. Nhớ lần đầu tiên vào ở Hoa Mãn Lâu ký khế ước bán thân, nàng nghênh đón thứ thô kệch, ghê tởm to lớn trên người nam nhân kia, cũng làm cho nàng cả đời khó quên.

Vốn định lùi bước, vốn định rời đi, nhưng mà lên giường sẽ không xuống giường được. Những nam nhân kia giống như là dã thú trói buộc nàng, lần lượt giày xéo, còn phải miễn cưỡng cười vui, thời gian lâu dài cũng chịu đựng. Bởi vì nàng vẫn nhớ tới, nghĩ tới, vạn sự khởi đầu nan, cũng đã bước ra bước đầu tiên, bước đầu tiên cũng đã đi một nửa đường, nàng không thể buông tha, vì trở lại Lâm gia, quang minh chánh đại trở lại Lâm gia.

"Thiên Vân tỷ, chúng ta còn phải đợi bao lâu?" Oanh Oanh nhẹ nhàng lau son phấn, lòng không yên ngồi ở trước bàn trang điểm đang nhìn dung nhan mình trong gương.

"Hừ, rất nhanh, không nghe thấy ư, hoàng thượng sắp tới." Thiên Vân hừ lạnh một tiếng, nhưng mà nụ cười lại càng ngày càng đậm.

"Hoàng thượng? Chuyện triều đình và chuyện giang hồ có quan hệ gì đâu."

Thiên Vân đứng dậy, dùng lược chải tóc, nói: "Chuyện triều đình và chuyện giang hồ, tuy nói là không hề có liên quan, nhưng mà đối với Lâm gia cũng không giống nhau. Lâm gia là chủ thế lực trong võ lâm, triều đình vẫn muốn diệt trừ căn bệnh võ lâm này, cho nên đối với Lâm gia đứng mũi chịu sào. Tiếp theo, chính là Phú Khả Địch Quốc chưởng quỹ Bạch Nguyên Phong Bất Dạ Thành. Từ trước tới nay Bất Dạ Thành là một cái tâm bệnh các đời Hoàng Đế, nếu như có cơ hội, tất nhiên bọn họ rất muốn nhổ tận gốc, nhất là người tiếp quản thế hệ này Bạch Nguyên Phong, chính là một thế hệ buôn bán kỳ tài. Toàn bộ mạch máu kinh tế trên dưới Thánh quốc cũng nắm trong tay hắn, hắn nói một câu là có thể dao động bảy phần căn cơ của quốc gia. Nếu ngươi là Hoàng đế, ngươi nguyện ý nuôi hổ tai họa sao?" Thiên Vân liếc qua Oanh Oanh ngầm chế giễu.

Oanh Oanh hỏi: "Ngươi nói là, rất có thể hoàng thượng đánh chủ ý đối với Bạch Nguyên Phong?"

"Mấy ngày nay chúng ta đã gặp quan lại quyền quý không ít, hầu như cũng đang thảo luận vấn đề Bất Dạ Thành. Ta nghĩ, Bạch Nguyên Phong bị thu thập hết là chuyện sớm hay muộn, mà Bạch Nguyên Phong và Lâm gia công tử có mối tương giao quá sâu, luôn luôn là cùng vinh cùng nhục. Bạch Nguyên Phong gặp chuyện không may, tất nhiên Lâm gia sẽ tương trợ, đến lúc đó ngao cò tranh nhau, ngư ông dĩ nhiên do chúng ta đến làm."

"Nhưng ta không muốn hại Lâm gia, ta chỉ muốn cho Đại công tử......"

"Ta biết rõ." Thiên Vân đi tới sau lưng Oanh Oanh, cầm lược lên chải đầu cho nàng ta, cười nhìn nàng ta nói: "Muội muội ngoan, ngươi suy nghĩ một chút, nếu Lâm gia lâm vào một mảnh hỗn loạn, mà khi đó ngươi vẫn như cũ không xa không rời, có thể Lâm Thành Trác rất cảm kích ngươi không đây? Thật ra thì, nam nhân rất dễ dụ rất dễ lừa, nhất là thừa lúc vắng mà vào, lần nào cũng chẳng sai. Tốt lắm, nghỉ ngơi thật tốt, nghe ý tứ này, có lẽ ngày mai hoàng thượng sẽ tới đây."

Hôm sau, sáng sớm.

Mọi người cũng đi tới trên chợ tập hợp, mua thức ăn và rau quả mới mẻ. Một công tử quần áo cao quý cầm cây quạt nhìn quanh nhìn quẩn, còn rất hài lòng đối với dân phong thuần lương, lúc nào cũng gật đầu mỉm cười. Vị công tử này ra tay hào phóng, mua đồ này nọ chỉ cần thích, chọn cũng không chọn, cũng không trả giá mà trực tiếp mua. Tình huống như thế, đáng lẽ những tiểu thương người bán hàng rong kia vốn hẳn là nên nhân cơ hội vơ vét một số lớn, nhưng khi nhìn đến người ở sau lưng công tử kia, bỗng nhiên cảm thấy áp lực mười phần, chỉ có thể bỏ qua ý tưởng tăng giá.

Người nọ áo đen mặt đen, đôi con ngươi sâu không thấy đáy, làm cho người ta chỉ liếc mắt liền chợt cảm thấy không cách nào hô hấp, đó là một loại áp bức mạnh mẽ. Mặc dù mặt hắn không chút thay đổi, ngươi lại cảm giác giống như là quỷ sai tới đón ngươi lên đường tử vong, ngay cả ánh mặt trời dù ấm áp thế nào cũng không cách nào làm mất đi lạnh lẽo của người nọ. Vì vậy trên chợ người đi qua không phát ra một chút tiếng động nào, chợ náo nhiệt mười phần cũng chầm chậm trở nên lạnh nhạt.

Công tử phía trước cảm giác ánh mắt những người đi đường luôn trốn tránh lướt qua người sau lưng hắn, vì vậy liền mất hứng, nhỏ giọng nói: "Lãnh Dịch, đi thôi."

Người nọ gọi là Lãnh Dịch, là nhất đẳng ngự tiền thị vệ, lớn lên cùng với đương kim Hoàng đế Thánh quốc Hách Liên Tuyên Mẫn, từ nhỏ đã tạo thành quan hệ chủ tớ trung thành có một không hai.

Lần này Hách Liên Tuyên Mẫn cải trang ra ngoài, theo thói quen chỉ mang theo mình hắn, nhưng mà lại quên hắn có một bộ dung nhan và khí chất biết hù chết người, vì vậy ảo não mang theo hắn chạy ra khỏi chợ cực kỳ náo nhiệt.

"Lãnh Dịch, ngươi nói chúng ta đi đâu đây, ta xem dân chúng trong thành Diệu Châu này cũng không có kiến thức gì, rất nhát gan. Có phải Hoàng Thành thái bình cho nên không có cách nào để cho bọn họ sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy hay không, ai, hãy tìm địa phương nhiều người giang hồ đi dạo một chút thôi."

"Dạ, hoàng thượng."

Công tử kia gấp quạt lại lập tức vung tới, nhưng ở địa phương cách cái trán hắn một tấc lập tức ngừng lại.

Hắn cười nói: "Gọi ta công tử, Hạ công tử."

"Dạ, công tử." Lãnh Dịch lên tiếng: "Chúng ta có thể đi Hoa Châu, không phải hoàng thượng vẫn muốn xem tổng điếm Bất Dạ Thành và Bạch Nguyên Phong một chút sao?"

Công tử kia bĩu bĩu môi, nói: "Được rồi, phải đi Hoa Châu!" Nói xong hắn cất bước xoay người, giẫm chân trên cầu đá loang lổ nhiều màu chậm rãi thả bước.

"Thiên Vân tỷ, hoàng thượng muốn ra khỏi thành?"

"Nhất định là đi Hoa Châu." Thiên Vân tựa vào vào cửa sổ trong một gian sương phòng Hoa Mãn Lâu nhìn ra ngoài. Một công tử mặc trường bào màu trắng ánh trăng cao quý đi theo phía sau là thị vệ ngự tiền cận thân mặt lạnh tâm lạnh, mà phương hướng bọn họ muốn đi chính là nơi cửa thành.

"Chúng ta cũng đuổi theo đi!" Oanh Oanh thu thập xong bọc quần áo, lấy ra hai thanh kiếm mua xong trước đó. Hôm nay họ đổi một thân trang phục hành tẩu giang hồ hết sức hiên ngang, lấy thân phận người giang hồ làm bộ như vô tình gặp được hoàng thượng.

Thiên Vân và Oanh Oanh dùng giá tiền gấp đôi chuộc thân, sau đó cùng nhau lên đường đuổi theo hoàng thượng.

Ngay ở một chỗ trạm dịch ngoài cửa thành Diệu Châu, bọn họ muốn đi trước mua ngựa.

Con ngựa la liệt bên trong chuồng ngựa ở trạm dịch, đang ăn thức ăn gia súc.

"Đi, Lãnh Dịch, chọn hai con ngựa tốt." Hách Liên Tuyên Mẫn ngồi ở bên bàn đơn sơ, chỉ vào chuồng ngựa ra lệnh.

"Tỷ tỷ, ta không sẽ chọn ngựa, ai!" Một giọng nữ mềm mại ở đối diện vang lên, hai cô gái đặt kiếm lên bàn, bọc quần áo trên vai cũng cầm xuống. Người nói chuyện chính là Oanh Oanh, mặt nàng u buồn, mất hồn nhìn chuồng ngựa cách đó không xa.

Thiên Vân ngồi ở một bên cũng than nhẹ một tiếng nói: "Ta không biết, sư phụ đã không dạy chúng ta cách chọn ngựa, nhưng nếu chọn không tốt, sợ cũng chạy không tới Hoa Châu, đường xá xa xôi phải làm sao bây giờ đây." Nàng nhếch lông mày lên nhìn về Hách Liên Tuyên Mẫn đối diện, cười nói: "Vị công tử này, ngài có thể giúp hai tỷ muội chúng ta chọn hai con hay không."

Hách Liên Tuyên Mẫn quay đầu lại nhìn Lãnh Dịch một cái, phân phó nói: "Chọn giúp hai vị cô nương này hai con."

Lãnh Dịch quay đầu lại cảnh giác quét mắt nhìn một vòng Thiên Vân và Oanh Oanh. Hai người đã sớm dự liệu được Lãnh Dịch sẽ có thái độ này, Oanh Oanh có dáng vẻ làm bộ như sợ hãi bắt lấy cánh tay Thiên Vân nói: "Tỷ tỷ, ánh mắt vị kia có sát khí."

Hách Liên Tuyên Mẫn nghe nói thì cười cười mà nói: "Lãnh Dịch, không cần nhìn chằm chằm con gái người ta." Sau đó hắn khẽ mỉm cười nói: "Xin lỗi, tùy tùng này của ta chính là như vậy, đối với người nào cũng thế nếu có gì bất kính đối với hai vị cô nương. Xin hãy tha lỗi."

Thiên Vân ôm quyền cười cười mà nói: "Công tử khách khí, người trong giang hồ chúng ta không có nhiều để ý như vậy."

Hách Liên Tuyên Mẫn cười hỏi: "Hai vị cô nương cũng phải cần đi Hoa Châu sao? Không bằng chúng ta cùng đường đi chung được không?"

Thiên Vân và Oanh Oanh nhìn nhau cười cười mà nói: "Như vậy rất tốt, cũng tốt có thể chiếu ứng lẫn nhau, nhìn công tử dáng vẻ được nuông chìu từ bé không giống như là người thường hành tẩu giang hồ đi. Tên ta là Thiên Vân, đây là Oanh Oanh sư muội ta."

"Hạnh ngộ hạnh ngộ."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio