Ngay sau đó nàng vui vẻ trở lại phòng, năm trên giường nhìn tờ khế ước, cuộc làm ăn này rõ ràng là nàng có lời rồi đúng không? Cứ như vậy nàng không cần phải đi lưu lạc thiên nhai nữa, chỉ cần chờ sau khi hắn chết là có thể lấy được tiền rồi, cuộc sống thật không cần phải quá tốt đẹp, nếu không nàng có nằm mơ cũng sẽ cười a.
Hôm sau Đường Cẩn bắt đầu thực hiện nghĩa vụ của một thê tử, buổi sáng rời giường sớm chuẩn bị đồ ăn sáng dinh dưỡng cho hắn, sau đó vào phòng giúp hắn thay quần áo cũng thuận tiện chiếm một chút tiện nghi, dáng người thật là rắn chắc, theo lý thì thân thể này phải rất khỏe chứ làm sao lại yếu ớt như vậy? Giống như là hắn lúc nào cũng có thể đi đời nhà ma vậy.
Sau khi Diêm Liệt mặc chỉnh tề, đột nhiên xoay người lại tiến từng bước mập mờ hỏi: “Nàng cảm thấy dáng người ta rất tốt?”
“Không có a..... “ Đường Cẩn lui từng bước về phía sau, mặt đỏ tim đập chột dạ đáp lại.
“Vậy sao nàng cứ sờ sờ ta?” Diêm Liệt lại tiến lên từng bước, trực tiếp dồn Đườn Cẩn vào vách tường.
Người này cao hơn nàng cả một cái đầu a!!! Còn cúi người trêu chọc nàng, nhìn khuôn mặt dần phóng đại trước mặt mình, hảo gần a!
Cứ nhìn khuôn mặt tuấn tú suất đến mức bi thảm đó thật sự làm tiểu tâm can của nàng cứ đập bùm bùm không ngừng, nàng đành phải ngẩng đầu ưỡn ngực nói:
“Vô nghĩa, ta rõ ràng là giúp ngươi mặc quần áo, không những thế ta còn là cô nương đứng đắn, cùng lắm thì ta không giúp ngươi thay quần áo nữa là được.”
Đường Cẩn nói xong, liền xoay người ngay lập tức chạy lấy người! Một hơi chạy xuống dưới lầu, quay đầu nhìn thoáng qua, âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Khỉ thật, nàng cư nhiên bị tên quỷ đoản mệnh kia chọc ghẹo???
“Có người ở không?”
Ngoài cửa có người đến, Đường Cẩn vừa đi ra ngoài liền thấy một thiếu niên, ngũ quan trên khuôn mặt rõ ràng, đôi mắt đen thâm thúy, mũi cao thẳng, độ dày vừa phải. Thiếu niên thấy có người đi ra liền từ trên xe ngựa nhảy xuống, cười hì hì hỏi: “Cô nương là bà chủ khách sạn Hoàng Tuyền đúng không?”
“Làm sao ngươi biết......”
“Ta cũng đến từ Lăng Nam, nên từng nghe nói qua chuyện này, hắc.”
“Thì ra là thế.”
“Nếu đã đên đây thì vào ngồi một lát.” Không biết Diêm Liệt xuất hiện ở phía sau Đường Cẩn khi nào, ngay cả âm thanh bước đi cũng không có, khoanh hai tay nói.
“Được, để ta mang hàng hóa xuống trước đã.” Thiếu niên buộc chặt dây cương, bắt đầu vào trong chuyển hàng hóa xuống, Đường Cẩn cũng qua hỗ trợ, làm hắn rất là ngượng ngùng.
Mà đây cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là xe này dành cho người chết dùng! Toàn là tiền âm phủ, còn có các loại giấy trát, bày đầy một bên phòng khách.
Diêm Liệt ngồi một bên cạnh bàn, chống cằm nhìn dáng vẻ Đường Cẩn hỗ trợ làm việc, nhếch môi thâm ý cười.
Hàng hóa chuyển xuống xong, nàng liền đi chuẩn bị điểm tâm cho đối phương, “Trù nghệ của tẩu tử thật là tốt a.” Hắn nói hắn tên là Lam Ngân, là người có quan hệ hợp tác chặt chẽ với khách sạn Hoàng Tuyền.
Diêm Liệt hằng tháng đều đến cửa hàng làm minh tiền, giấy trát cùng hắn để tổng kết sổ sách. Hôm nay vừa vặn cuối tháng, cho nên Diêm Liệt liền phát túi ngân lượng cho Phong Hoa Tuyết Nguyệt, Lam Ngân nhìn túi ngân lượng trong tay nghĩ nghĩ một lúc liền cảm thấy mình vẫn có nhiều hơn.
“Còn lại dùng làm chi phí cho cửa tiệm, hơn nữa tự chăm sóc mình một chút, cho dù bận bịu công việc cũng nên chú ý đến thân thể, nhìn đệ thật gầy.” Diêm Liệt đối với hắn rất tốt, giống như ca ca đối tốt với đệ đệ mình vậy.
“Ừ ừ.”
Sau khi ăn xong, Đường Cẩn ở phòng bếp rửa chén, rửa xong một nửa liền đứng ở một bên cửa nghe bọn họ nói chuyện, vểnh tai lên cũng không nghe được cái gì ngoại trừ nghe được tiếng cười, liền trở lại phòng bếp rửa nốt số chén đũa còn lại, sau đó hỏi Phong Hoa Tuyết Nguyệt về thiếu niên tên Lam Ngân là ai.
“Nếu nói về Lam Ngân, thì phải nói rằng hắn chính là một kẻ nhân họa đắc phúc!”
Nhân họa đắc phúc kiểu như trong lúc có người gặp họa lại có được điều may mắn. Như câu, tái ông mất ngựa không biết phúc hay họa.