Phương Tri Đồng nắm chặt bức ảnh đi đến vườn trường, bên tai còn vang vẳng lời Lý Nhạn nói.
"Tri Đồng, thật sự cậu biết anh ấy là ai, đúng hay không?"
"Có vài đáp án cậu phải tự mình đi xác định.
"
Ngay từ đầu thật ra cô không nghĩ đến Đường Khách Ngọc, một là mấy ngày nay bọn họ không phải ở bên nhau mỗi ngày, hai là bởi vì trong tiềm thức của cô thật ra cũng không quá muốn đi tìm việc kia, những ngày tháng không tốt đẹp mấy được mai táng dưới đáy lòng khá tốt.
Chỉ là hôm đó cô nhìn gương mặt mỗi ngày lắc lư trước mặt mình kia, đột nhiên cảm thấy đã gặp qua ở nơi nào, sau đó lúc nhìn ảnh thì hiểu ra.
Thiếu niên không có biến hoá quá lớn về góc cạnh, ngũ quan, sau khi lớn thật ra rất dễ nhận ra chỉ là cô vẫn luôn không chú ý mà thôi.
Một khắc kia Phương Tri Đồng cảm thấy những ngày tháng đã từng đã dựa gần như vậy, giấc mơ ngày đó tiên sinh nói cũng đều là sự thật.
Đường Khách Ngọc biết được mọi thứ của cô mà cô hoàn toàn không biết gì cả về chuyện trước kia, bây giờ đến Nhất Trung cô rất muốn đi tìm hiểu tiên sinh lúc học cấp .
Cô giáo Bàng trong văn phòng đeo kính đen nhìn cô gái đi vào một chút đã nhận ra cô: "A, bạn học Phương?"
Phương Tri Đồng đứng ở trước mặt cô ấy, rất lễ phép mà khom lưng: "Em chào cô.
"
Cô giáo Bàng lấy chiếc ghế bên cạnh qua bảo cô ngồi xuống: "Ngồi đi, ngồi đi, nhiều năm không gặp, đứa nhỏ này không thay đổi gì cả, vừa nhìn đôi mắt cô đã biết là em.
"
Nhưng trong ánh mắt thủy linh kia thiếu chút tinh thần phấn chấn, nhiều thêm một vài thứ do thời gian lắng đọng.
Phương Tri Đồng giống như học sinh ba tốt, rất quy củ mà ngồi trên ghế: "Cảm ơn cô.
"
Cô giáo Bàng đi qua máy lọc nước rót một ly nước ấm cho cô: "Không cần phải câu nệ như vậy, đến đây, uống miếng nước.
"
Phương Tri Đồng đụng đến đế ly, lòng bàn tay đều ấm áp.
Cô giáo Bàng nhìn bầu trời giăng đầy mây đen bên ngoài đóng cửa sổ lại: "Hôm nay lạ thật sự, vừa rồi còn có mặt trời lúc này đã lạnh đến mức không chịu được, bạn học Phương đừng để bị cảm lạnh.
"
Mất công Nhất Trung còn chọn ngày hoàng đạo, hiệu trưởng tự mình hạ mệnh lệnh định tại ngày hôm nay, xem thời tiết này, lễ kỷ niệm phải kết thúc trước thời gian.
Độ ấm lòng bàn tay truyền đến đáy lòng, ấm áp, Phương Tri Đồng gật gật đầu: "Cô Bàng cũng phải chú ý cơ thể, uống nhiều nước ấm.
"
Cô giáo Bàng ngồi lại bạn làm việc, giơ bình giữ nhiệt lên cho cô xem: "Không nhiều lắm thì uống chút trà hoa cẩu kỷ, cô đều sợ bị các học sinh đó làm tức chết, lúc đi học không nghiêm túc, tan học tích cực nhất, thi cử thì đứng cuối, một lần không bằng một lần nói lên là tức điên.
"
Cô giáo Bàng nói, uống một ngụm trà hoa: "Nghe lời, có thiên phú nhất vẫn là các em một lần kia, đáng tiếc nhất chính là em, học hai năm thì thôi học nếu không phải nhìn thấy những chứng minh của bệnh viện kia cô đều không muốn ký tên.
"
Mang theo từng lần từng lần tốt nghiệp của học sinh, tiếc nuối lớn nhất trong lòng cô Bàng vẫn là không tận mắt nhìn thấy cô gái trước mặt này tốt nghiệp, thử hỏi ai không muốn nhìn cô bé thông minh lại ngoan ngoãn như vậy vui vẻ tốt nghiệp đây.
Phương Tri Đồng chuyển ly giấy: "Em cũng không nghĩ đến.
"
Làm sao lại nhắc chuyện làm học sinh khổ sở như vậy chứ, cô giáo Bàng vỗ miệng mình một cái: "Nhìn cô nói này, không nói chuyện trong chốc lát là bắt đầu, hôm nay bạn họ Phương quay về nhất định không phải đặc biệt đến tìm đến gặp phụ nữ đã kết hôn hơn ba mươi tuổi này chứ.
"
Phương Tri Đồng uống nước nhuận hầu cũng không định lừa cô giáo mình: "Cô Bàng, em muốn lấy chìa khoá đến thư viện một chuyến.
"
Đừng nhìn cô giáo Bàng thể trạng nho nhỏ, rất dễ ức hiếp nhưng chìa khoá phòng thư viện của Nhất Trung vẫn luôn do cô ấy bảo quản, chưa bao giờ giao cho giáo viên khác bảo quản.
Cô giáo bàng buông bình giữ nhiệt: "Bạn học Phương, dù sao em cũng phải nói với cô một chút là em muốn tìm cái gì?"
Phương Tri Đồng đặt ảnh lên bàn, gõ trên mặt thiếu niên: "Em muốn tìm anh ấy.
"
Cô giáo Bàng đỡ đỡ gọng kính, cầm lấy bức ảnh đi đến bên cửa sổ nhận ra Nhị thiếu gia nhà họ Đường nổi danh cấp ba, trực tiếp lấy chìa khoá trong ngăn kéo ra cho cô: "Đi đi, lầu ba, cái giá số , tầng thứ tư, quyển đầu tiên.
"
"Cảm ơn cô Bàng.
" Phương Tri Đồng cất bức ảnh đi ra khỏi văn phòng.
Cô giáo Bàng nhìn bóng dáng cô biến mất, gỡ gọng kính đen xuống, lau mặt một phen, nhà họ Đường có đại nghiệp lớn, đại quyền đều mua trường học lại, cô ấy có cớ gì không cho cô đâu.
Lý niệm dạy học của Nhất Trung vẫn luôn vượt về phía trước, nội quy bị cấm của tất cả các trường học, ở chỗ này không tính là luật cấm, chỉ cần thành tích của bạn vẫn luôn được trường học định ở trên "tuyến đạt tiêu chuẩn", như vậy thì "có một số việc" là hợp lý.
Hai vị thiếu gia nhà họ Đường và đại tiểu thư nhà họ Y lưu lại thành tựu nổi bật ở trường học này, vẫn luôn không bị vượt qua, thành tích xa xa của ba người cũng đủ làm rất nhiều học sinh coi là tấm gương, nếu Phương Tri Đồng không thôi học thì cô sẽ là người thứ tư.
Cô giáo Bàng biết không ít việc, ví dụ như, vị thiếu gia kiệt ngạo kia của nhà họ Đường thích bạn học Phương, trong trường học chỉ cần có chỗ nào có Phương Tri Đồng thì nhất định có thể nhìn thấy Đường Khách Ngọc.
Hai người khi đó thành một đôi được toàn trường thảo luận, ngại thân phận của nhà họ Đường không có học sinh nào dám đến gần đều chỉ đứng ở hành lang xa xa cùng nhau xem náo nhiệt.
Sau đó bạn học Phương thôi học, thiếu gia nhà họ Đường biến mất một tháng quay về thi vẫn đứng hàng đầu như cũ, đầu tiên là trúng tuyển, thuận lợi tốt nghiệp giống như không có bất cứ ảnh hưởng gì.
Tất cả những lời đồn đoán đều chuyển phương hướng rơi xuống trên người cô gái, hư, ác ý, tất cả đều biến mất không thấy nữa, đến học sinh nói bậy trong lớp học cũng đều chuyển trường đi sang trường khác không được quay về Nhất Trung.
Lúc cô ấy đi dạy học nhìn thấy vài người trong lòng thật ra đã biết do nhà họ Đường động tay động chân nhưng ở bên ngoài cũng chỉ có thể làm bộ không nhìn thấy, những việc này đều không nằm trong phạm vi cô ấy quản, huống chi vài vị học sinh kia dựa vào thân phận đã làm không ít chuyện hỗn hào, cô ấy cũng không cần phải xen vào chuyện của người khác.
Làm một vị giáo viên, đen trắng thị phi, lý lẽ rõ ràng, cô ấy vẫn có thể làm được.
Mây đen giăng đầy, không trung bắt đầu đổ mưa nhỏ, ba người Đường Nghiên, Y Tiêm Tiêm, Đường Khách Ngọc ngồi ở phía trước lễ đài, một nhân sĩ mặc vest đi giày da thành công lên đọc diễn văn rồi lại xuống, cuối cùng mới đến lượt ba người bọn họ.
"Tiếp theo xin mời Y tiểu thư của tập đoàn tài chính Y thị, cô Y Tiêm Tiêm lên đài diễn thuyết.
"
Đường Nghiên nhìn phu nhân mỹ lệ chằm chằm, đi từ dưới đài lên trên đài, không e dè: "Thật xinh đẹp.
"
Cách một chỗ ngồi, ngồi ở bên cạnh chính là Đường Khách Ngọc rất có thân sĩ, tận dụng mọi thứ làm anh trai khó chịu: "Lần đầu tiên anh thấy chị Tiêm Tiêm cũng không phải là như vậy.
"
Đường Nghiên dựa về phía sau cũng không mắc lừa chỉ lo thưởng thức vẻ đẹp của phu nhân: "Hoa hồng cao quý, lãnh diễm biến thành hoa hướng dương của anh, hâm mộ cứ việc nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng việc trước kia đến tổn hại anh.
"
Lòng Đường Khách Ngọc tuy không ở nơi này nhưng cũng không để anh ấy chiếm tiện nghi: "Hội trưởng và hội phó ghét nhau như chó với mèo bây giờ thành người một nhà, ba năm cấp đấu tranh gay gắt có cái gì đáng hâm mộ, thật sự là không nhàm chán sao.
".
ngôn tình sủng
Đường Nghiên vừa nhấc chân, dáng ngồi hai anh em giống nhau rất giống đại lão, bộ dáng người sống chớ gần làm nhân sĩ thành công ngồi bên cạnh khó chịu.
Chịu thiệt trước mặt em trai mình? Đời này cũng đừng nghĩ đến, Tổng giám đốc Đường quét mắt nhìn về phía sau đúng lúc xuất kích: "Không ngại anh ở hiện trường tìm một em dâu?"
Đường Khách Ngọc nhìn Y Tiêm Tiêm trở về cũng không kiêng dè làm trò trước mặt chị ấy, dỗi anh trai nhà mình: "Nếu anh muốn kết hôn lần hai thì gọi người mình nhìn trúng lên, em có thể cho anh bao lì xì một lần nữa.
"
Bình tĩnh, bình tĩnh, làm sao có thể cãi nhau với em trai mình trước công chúng chứ, Đường Nghiên vây áo choàng lụa lên cho Y Tiêm Tiêm, điều chỉnh nếp gấp áo choàng dúm lại sau lưng, nghe thấy tiếng gọi của MC, mặt mỉm cười đi lên sân khấu.
Y Tiêm Tiêm ngồi về vị trí cũ, nhìn bóng dáng của anh ấy đi lên đài cao: "Thật không nhìn ra được Nghiên đang tức giận.
"
"Càng tức giận càng không lộ ra ngoài, giáo dưỡng tốt đẹp được giáo huấn từ nhỏ đều đặt hết lên người anh em, em còn kém anh ấy, bất cứ lúc nào cũng có thể ứng phó bất cứ trường hợp nào, nếu không phải quan hệ huyết thống, em với anh ấy nhất định không hợp, không phải tử địch thì là kẻ thù.
" Đường Khách Ngọc nhìn người đàn ông trẻ tuổi trên sân khấu, xoay ngón tay vòng vòng.
Môi Y Tiêm Tiêm nhếch lên nói chuyện thay tiên sinh nhà mình: "Nghiên nghe thấy mấy cái này sẽ khổ sở, chị nghe qua cũng coi như đã quên, lần sau không được nói tiếp.
"
Tiên sinh nhà chị ấy không ngại bất cứ chuyện gì, thật ra để ý nhất chính là người nhà.
Đường Khách Ngọc buông nước khoáng xuống, ngữ khí nhàn nhạt: "Em cũng không xấu như vậy, đặt tất cả oán khí vào người anh em, chỉ là sắp đến sinh nhật vị tôn đại thần kia, anh em càng ngày càng giống ông ấy, nhìn thấy là tâm tình không tốt.
"
Y Tiêm Tiêm biết chuyện của anh nhưng cũng không biết toàn bộ quá trình, ví dụ như năm trước, trước ngày Phương Tri Đồng xảy ra chuyện Đường Khách Ngọc bị nhốt ở trong nhà, không đúng giờ đến chỗ hẹn, bỏ lỡ năm với cô.
Lúc ấy, cha Đường Bá Vũ không biết con trai đặt cô bé kia ở trong lòng, bởi vì cùng ngày tâm tình ông ấy không tốt nên phát tiết lên người Đường Khách Ngọc.
Bây giờ quan hệ cha con của hai người đều rất căng, hai bên đều rất phiền chán, cha ngại con không nghe lời, con ngại tính tình xấu của cha, hai người đều không muốn nhìn thấy đối phương, hai người gặp mặt ở nhà cũ thì độ ấm trong nhà lập tức giảm xuống âm độ, chờ đợi đông chết đối phương.
Y Tiêm Tiêm còn chờ mấy ngày ở nhà cũ, quan hệ của cha con hai người này thật sự không tốt, chỉ cần có bọn họ thì người hầu bên cạnh cũng không dám tới gần: "Nếu em không thích Nghiên chọn đối tượng cho em thì chị chọn cho em.
"
Đường Khách Ngọc trực tiếp từ chối ý tốt của chị ấy: "Không cần, bạn gái em hôm nay có đến.
"
Y Tiêm Tiêm thấy anh quyết đoán như vậy cũng có chút tò mò cô gái anh thích: "Có thời gian mang đến cho chị nhìn xem.
"
Đường Nghiên diễn thuyết xong đã xuống đài, Đường Khách Ngọc đứng dậy chuẩn bị: "Cô ấy sợ người lạ, một năm sau lại nói.
"
Anh vô cùng rõ ràng nếu để tiểu điểm tâm ngọt nhìn thấy quan hệ của mình và cha khó coi như vậy, cô nhất định sẽ khổ sở.
Đường Nghiên và Đường Khách Ngọc gặp thoáng qua, bên tai bay đến một câu xin lỗi của em trai mình: "Chuyện vừa rồi em xin lỗi.
"
Đường Nghiên quay về chỗ ngồi nhìn phu nhân nhà mình: "Tiêm Tiêm, em vừa nói chuyện gì với Khách Ngọc thế?"
Ở trên đài anh ấy vẫn luôn chú ý phía dưới, hai người nói chuyện với nhau anh ấy đều để trong mắt, Khách Ngọc đột nhiên nói vậy chắc là công lao của phu nhân nhà mình.
Môi của Y Tiêm Tiêm nhếch lên: "Không nói cái gì, chỉ bảo cậu ấy có thời gian thì về thăm nhà cũ.
"
"Vậy nó đột nhiên nói xin lỗi với anh, rất kỳ quái.
"
"Đại khái là nghĩ đến chuyện vui vẻ đi.
".