Ưm một tiếng Tống Mật Nhi từ từ tỉnh lại, nàng cảm giác mình nằm ở trên một mảnh đệm mềm mại, lại... Đúng vậy, chỗ mình nằm rất thoải mái nhưng tại sao đầu nàng đau, bả vai đau, tay đau, toàn thân cũng đau! Kỳ quái... chỗ tư mật cũng đau muốn chết?
Tống Mật Nhi mở mắt, ôm chăn khó khăn ngồi dậy, một đôi mắt nhanh như chớp kiểm tra mình, á…nàng không có bị người đánh, trên người cũng không có bất kỳ vết thương nào, làm sao sẽ đau đến muốn chết như vậy đây?
Từ từ ngẩng đầu lên, Tống Mật Nhi cảm giác có chỗ nào không đúng, nhưng... lại không biết không đúng ở nơi nào, ngây ngốc ngắm nhìn bốn phía. Đây là một gian phòng vô cùng đơn giản, xem ra thậm chí có hơi hướng phòng khách, liền ga giường cũng thuần sắc trắng...
Cho nên nơi này không phải là nhà của nàng! Tống Mật Nhi trợn to hai mắt rốt cuộc phát hiện chỗ nào không đúng, nơi này là địa phương xa lạ... Hơn nữa, hơn nữa… nàng không mảnh vải che thân?
Ôi mẹ nó, quá kình bạo rồi? Tống Mật Nhi gò má vặn vẹo không thể vặn vẹo hơn nữa, một cỗ khí lưu ở trong cổ họng như muốn phụt ra...
“Nếu như tôi là cô, tôi sẽ lựa chọn không thét chói tai.” Một giọng nói nghe qua là biết không quá thoải ở trong góc vang lên, Tống Mật Nhi bị sợ đem tiếng kêu luống cuống sợ hãi cứng rắn nuốt về trong bụng, vẻ mặt đưa đám
“Người nào… là ai đang nói chuyện.”
Đỗ Vịnh Duy nhẹ nhàng chuyển ghế xoay một cái nhàn nhã xuất hiện trước mặt Tống Mật Nhi, một đôi mắt đen như mực chạm đến Tống Mật Nhi đang lộ ra da thịt trắng nõn không rõ ràng rút lui tầm mắt hắn biết nơi đó xúc cảm tốt thế nào, nhưng là bây giờ không phải lúc hồi tưởng....
Hắn coi như là người nói bận tâm đến nàng lần đầu không thoải mái, thay nàng dọn dẹp, để cho nàng nghỉ ngơi nhưng này cũng không đại biểu hắn có lòng trắc ẩn, hiện tại cũng chính là lúc phải giải quyết vấn đề.
“Mỹ nam, là anh!” Tống Mật Nhi chứng kiến tới hắn trong nháy mắt đem toàn bộ tất cả mọi chuyện ném ra sau, cặp mắt mạo hiểm níu chặt cái chăn, thật thần kỳ nàng tối hôm qua không có đánh mất hắn! Quá may mắn, tối hôm qua... A? Nhưng là tối hôm qua xảy ra chuyện gì, thế nào trí nhớ của nàng chỉ dừng lại ở.... đáy quần hắn….
Tống Mật Nhi hưng phấn dần dần thu hồi có chút quẫn bách
“Chào....”
Đỗ Vịnh Duy cau mày nhìn chằm chằm vào Tống Mật Nhi, bắt đầu nghiêm túc hoài nghi nữ nhân này không phải người bình thường, nàng làm sao có thể dưới tình huống này còn có tâm tình hưng phấn nhìn hắn? Nhìn đến hắn là chào hỏi, trừ phi...
“Cô có phải hay không không nhớ rõ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”
“A.... Đã xảy ra chuyện gì?” Tống Mật Nhi ngơ ngác hỏi, nàng là không có tâm tình gì suy tính những thứ kia, mỹ nam sống sờ sờ đang ở trước mắt còn có cái gì so với cái này quan trọng hơn, bản thảo sẽ viết ra được, ha ha. (L: quả nữ chính thật ko bt)
Lần đầu tiên, Đỗ Vịnh Duy không thấy cô gái yêu cầu bởi vì tình một đêm mà phụ trách, hoặc là yêu cầu hắn làm người tình mà vui vẻ, hắn thật không thích tất cả sự vật không theo tưởng tượng trong đầu hắn, vì vậy hắn ý xấu nhếch môi nói thẳng:
“Chúng ta lên giường.”
Lên giường? Tống Mật Nhi con mắt to chớp chớp, có chút ngu đần suy tư cái từ này… lên giường? Chính là việc làm mà dưới ngòi bút nàng viết đối với nam chính và nữ chính? Cho nên hắn cũng làm? với ai... Chúng ta? Mỹ nam nói chúng ta, ý là nàng cùng hắn làm? Nhưng...
Nhìn Tống Mật Nhi nét mặt có một chút xíu biến hóa, hắn rốt cuộc vui mừng cười lên, xem ra nàng rốt cuộc hiểu rõ tính chất nghiêm trọng của chuyện này rồi, tiếp theo hắn cư nhiên rất vui vẻ nghe thấy Tống Mật Nhi thê lương thét chói tai, quả nhiên nàng là phụ nữ cho nên luôn giống nhau.
“Chúng ta làm? Ý của anh là tôi với anh lên giường? Nhưng tại sao tôi cái gì đều không nhớ rồi, nếu như mà tôi với anh đã làm vậy tôi phải biết những quá trình kia, nhớ những cảm giác kia. Này này mỹ nam, mặc dù tôi như vậy với anh nhưng anh như vậy là không đúng, anh tại sao không có ở lúc tôi tỉnh táo làm tiếp? Ai ai, đáng tiếc, thật đáng tiếc....”
Nhìn Tống Mật Nhi lắc tay dậm chân hắn nụ cười hả hê cứng ở bên môi, hàm răng hơi run rẩy, đáng tiếc? Nữ nhân này là rất đáng tiếc không nhớ rõ quá trình, những quá trình cùng cảm giác kia đối với nàng quan trọng như vậy sao, so với hắn còn quan trọng hơn, so với trinh tiết nàng quan trọng hơn?
“Đủ rồi! Những thứ kia đều không quan trọng....”
“Quan trọng, vô cùng quan trọng, cực kì quan trọng!” Tống Mật Nhi ai oán bắt đầu cắn ga giường, mặc dù nàng tác giả tiểu thuyết ngôn tình hạn chế lứa tuổi nhưng nàng còn không có cùng người nào đã làm cái chuyện tình đó, nếu như nàng biết bài viết nhất định sẽ càng thêm đặc sắc mới đúng.
Đỗ Vịnh Duy hít thở sâu một hơi, bắt đầu tìm về lý trí nữ nhân này trong đầu chưa một đống kỳ bã đậu kì quái, hắn không thể cũng biến thái theo, mặc kệ mục đích của nàng là cái gì hắn đều lười biết
“Được rồi, cho nên... trở về vấn đề chính, cô muốn bao nhiêu tiền?”
Con mắt to khổ sở đáng thương nước mắt ràn rụa, nhìn hắn hút chóp mũi:
“Tiền? Tiền gì?”
“Chúng ta lên giường, cô là đầu đêm tiên, cô muốn bao nhiêu tiền?” Hắn không phải là không biết với cô gái mất đêm đầu tiên là một việc tàn nhẫn thế nào nhưng là hắn phải đánh nhanh thắng nhanh, không thể lưu lại buồn phiền, đại ca hắn là ví dụ đủ rồi, nữ nhân trên thế giới này là rất phiền toái nhất, hắn không nên đụng.
Tống Mật Nhi nhìn Đỗ Vịnh Duy, mắt to đột nhiên liền ngơ ngác giật mình, mà chỉ là cái nhìn này cư nhiên khiến hắn ở bên trong lòng hết sức không thoải mái giống như mình là người xấu ác độc.
Khéo léo hút hút nước mũi, Tống Mật Nhi đem than thể mình bao tốt, mặc dù nàng không nhớ rõ đây tất cả là chuyện xảy ra rời đi quỹ đạo thế nào, nàng cũng không phải là không quan tâm trinh tiết của mình, nếu như nàng là nữ nhân tùy tiện sẽ không phải tuổi còn giữ lần đầu tiên, chính là bởi vì phát hiện đối tượng là hắn, là hoàn mỹ nam nhân nàng nhận định mới có thể chỉ là tiếc hận không nhớ rõ quá trình.
Lần đầu tiên đối với nàng mà nói thật không phải là quan trọng đến mức nào đó, nhưng cũng không đại biểu nàng bán đêm đầu của mình, giọng điệu của hắn tựa như đang nói nàng là kỹ nữ rẻ tiền!
Thuận tay kéo lên quần áo, Tống Mật Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn chăm chú nhìn hắn.
“Tiền, anh cảm thấy đêm đầu của tôi đáng nhiều, là bao nhiêu tiền?”
Đỗ Vịnh Duy hình như có chút phiền não, đây tất cả cùng suy nghĩ của hắn kém quá xa
“Chỉ cần cô ra giá.”
Tống Mật Nhi bỗng chốc đứng lên, khinh thường hừ một tiếng
“Thiệt thòi tôi còn tưởng rằng anh nhất định là người đàn ông hoàn mĩ trong tưởng tượng của tôi… xem ra tôi sai lầm rồi, anh không phải là kẻ giống như bề ngoài mà là động vật máu lạnh không có tình cảm, đêm đầu đáng bao tiền sao? Đối với người có tình cảm, hiểu được quý trọng người mà nói là vô giá, nhưng mà đối với anh.. nó không đáng giá một đồng, cám ơn anh thay tôi phá trinh, nói thật tôi sớm cũng không muốn cái màng kia rồi, thật phiền phức, vừa lúc sau này vẫn còn có thể tìm nam nhân tốt hơn khi đó cũng không sợ đau đớn.” Nói xong Tống Mật Nhi cầm quần áo đi ra khỏi cửa phòng.
Ai, nói không thất vọng, trong lòng không khó chịu là giả, nàng thật cảm thấy hắn là nam nhân tốt, là một nam nhân hoàn mỹ nhưng tại sao là như vậy chứ? Thật làm cho nàng thất bại.
Sau hồi lâu tất cả trở về an tĩnh, người đó tựa như đã rời đi, hắn mới hung tợn nắm chặt tay đập một cái ghế, cái gì gọi cái kia nàng đã sớm không cần, cám ơn hắn thay nàng phá trinh thì ra nàng là cố ý lợi dụng hắn rồi cám ơn khi đã xong?
Nghĩ tới thái độ cùng vẻ mặt kai của nàng, trong lòng hắn liền không khỏi cực kỳ buồn bực, so với vẻ mặt ngu hề hề hắn hình như càng ghét nàng nhìn hắn với một vẻ khinh thường!
Tại sao nghe được nàng nói còn có thể tìm nam nhân tốt hơn thì hắn sẽ cảm thấy bực mình, có lẽ... là hắn nói thật quá mức nên sinh ra một tia áy náy sao?
Nhưng hắn tại sao áy náy chứ, rõ ràng là nàng chủ động, hắn cũng chỉ là muốn xử lý phía quan hệ của bọn họ thôi, hắn đứng dậy hất ra suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, nàng không cần hắn phụ trách là tốt, bắt đầu từ hôm nay bọn họ ai đi đường nấy.